Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới
Chương 29: Chính đạo cự đầu và Ma đạo tiểu thư
Một tiếng sau Lý Anh Tuấn mới kể xong.
300 năm một câu chuyện.
Từ lúc là một tên ăn mày đầu đường vì đói bụng mà ăn trộm một cái bánh bao bị người ta đánh gần chết, cho tới gặp được Thiên Thánh Cung cung chủ Chính Thiên, rồi từng bước từ tầng dưới chót bò lên tới vị trí tổng quản Thiên Thánh Cung.
Hiện tại được sắp xếp ở nơi này trông coi đứa con trai duy nhất của ân nhân. Hắn tu vi cũng không phải cao nhất, quyền lực cũng không phải lớn nhất, quan hệ cũng không rộng nhất, nhưng hắn trung thành nhất, đối với lời nói của Chính Thiên không có bất kì câu hỏi gì.
Sau này Chính Thiên mất tích, những sắp xếp trước đó mới được mang ra dùng. Hắn lấy vợ, sinh con, xây dựng Lý gia từ những gì còn lại của Thiên Thánh Cung, chờ Chính Nam lớn lên, chờ Thiên Thánh Cung một lần nữa trở về.
“Nhưng còn mẹ cháu? Làm sao không thấy chú nói tới mẹ cháu?” - Chính Nam tiếp tục hỏi.
“Cung chủ phu nhân chính là đại lục cấm kỵ danh từ… ngài là Ma tông… “ - Lý Anh Tuấn áp úng, chuyện này không tốt nói a.
Chính Nam thì lại nhổ nước bọt rồi: “Không phải chính đạo đứng đầu, đem lòng yêu ma đạo tiểu thư, bị người đời đuổi giết chứ? Nát mẹ nó đường cái máu chó cố sự a.”
“Cung chủ phu nhân chính là một lần giận dỗi Cung chủ, bỏ ra ngoài thành lập một cái tông môn, gọi là Thiên Ma Tông, sau đó… sau đó thu lưu những người muốn vào ma đạo, đánh lên Thiên Thánh Cung…”
“Thần mẹ nó!"
Chính Nam há hốc mồm: "Mẹ a! Mẹ cũng quá không đứng đắn, gom người xấu tấn công nhà mình, có như vậy làm vợ, làm mẹ a.”
“Kết quả… Cung chủ dùng một cái trận pháp, chôn giết hơn 1 vạn ma đạo cao thủ... Ôm lấy phu nhân quay về Thiên Thánh Cung, lại bế quan một năm liền dẫn theo Thiếu chủ ra ngoài.”
Chính Nam cằm đã rơi xuống tới đất: “Vãi! 2 vợ chồng diễn một tuồng, hố chết cả chục ngàn ma đạo cao thủ, sau đó về lăn ga giường ăn mừng, sau đó mình ra đời.” - Chính Nam cảm thấy mình mới là ác nhân chính, bởi vì hắn vui mừng chào đời chính là dựa trên máu và nước mắt của mấy chục ngàn ma đạo cao thủ a, này đã không phải cười trên nỗi đau người khác, mà là đi tè lên nỗi đau người khác rồi.
“Vậy nên mẹ cháu trở thành cấm kỵ, tại vì bà hố cả chục ngàn người xuống địa ngục, bị một nửa cái đại lục căm thù chứ?” - Chính Nam vẻ mặt quái dị, nếu hắn lộ ra mình là con của vị đại ma đầu này, vậy thành đại lục công địch rồi.
Móa!
Lý Anh Tuấn gật đầu: “Cho nên tốt nhất là chuyện này đừng bao giờ lộ ra ngoài thì tốt hơn.”
Chính Nam không muốn trở thành toàn dân công địch, càng không muốn vừa thò mặt ra đường là bị người vác dao đuổi giết. Nhưng hắn cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, bởi vì hắn hiểu được tầm quan trọng của việc xây dựng thế lực của mình.
Người không phải là thần, không thể nào chuyện gì cũng tự mình đi làm được, bởi vì cho dù có là thần đi nữa thì không phải chuyện gì cũng có thể làm được.
Hắn cần phải có thế lực cho riêng mình!
Cha nói hắn bị phản bội nhưng lại không nói kẻ phản bội là ai, như vậy có 2 khả năng:
Một, chính bản thân Chính Thiên cũng không biết kẻ phản bội là ai, chỉ là suy đoán có người bán đi hành tung của họ dẫn tới bại lộ vị trí và bị người vây giết.
Hai, hắn lo lắng Chính Nam khi biết kẻ phản bội là ai sẽ máu xông lên não mà chạy đi trả thù rồi chết một cách lãng nhách.
Chính Nam nghiêng về khả năng thứ 2 nhiều hơn, bởi vì hắn không tin là 2 “ma đầu” có thể lừa giết cả chục ngàn người kia lại “khờ khạo” tới mức bị ai bán đi cũng không biết.
Trong đầu suy nghĩ ngàn vạn, Chính Nam lúc này mới nhìn thẳng Lý Anh Tuấn, trầm giọng nói: “Như vậy, hiện tại với thân phận Thiên Thánh Cung Thiếu chủ, cháu tuyên bố, Thiên Thánh Cung từ nay chính thức tan rã, sẽ không có Thiên Thánh Cung trên đời này nữa. Mọi thành viên, chức vụ, của cải đều để nó trôi theo dòng nước đi thôi.”
Lý Anh Tuấn nghe như sét đánh bên tai, nhà của hắn, quá khứ, hiện tại, mơ ước của hắn, theo Chính Nam một cậu nói đã muốn chìm vào dòng sông lịch sử rồi. Hắn vội vàng quỳ xuống: “Thiếu chủ, tại sao lại như vậy? Đây là tâm huyết, là cố gắng cả đời của Cung chủ, của cha mẹ ngài, ngài không thể như vậy!”
Chính Nam lạnh lùng, từ trên nhìn xuống Lý Anh Tuấn nói: “Chú biết vì sao cha mẹ cháu mất tích không? Chú biết vì sao từ đại lục tối đỉnh cường giả phải vứt bỏ con của mình đi quét chuồng ngựa mà chạy trốn không?”
Nhìn một mặt mờ mịt Lý Anh Tuấn, Chính Nam cay đắng nói tiếp: “Bọn họ bị bán, bị cả đời xây dựng, bảo vệ, phát triển Thiên Thánh Cung bán. Cha cháu nói “Lý gia tin được”, nên cháu mới cùng chú nói những lời này. Như vậy, chú Tuấn, quyết định của chú như thế nào đây?”
Lý Anh Tuấn ngơ ngác: “Cung chủ vẫn còn sống, ngài vẫn cùng thiếu chủ giao lưu. “Lý gia tin được”, haha, chỉ bằng 4 chữ này của Cung chủ, cuộc đời Lý Anh Tuấn này sống tới hiện tại coi như không uổng, haha.” - Hắn cười điên cuồng với 2 hàng nước mắt.
Nhưng ngay sau đó lại là cắn răng, giận dữ: “Bọn khốn kiếp, lúc bọn chúng cùng chó giành ăn với nhau ai đã cứu chúng, ai đã thu lưu, nuôi nấng, dạy dỗ chúng, bọn chúng lại dám làm như vậy. Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!”
Lý Anh Tuấn vẫn quỳ ở đó, đầu cúi sát xuống đất: “Thiếu chủ, trước đây Thiên Thánh Cung tổng quản Lý Anh Tuấn đã không còn sống, hiện tại Lý gia Lý Anh Tuấn ở đây nhận ngài làm chủ, xin ngài thu nhận.” - Cực kỳ thành khẩn, cực kỳ cung kính, trước đây là Chính Thiên, hiện tại là Chính Nam.
Chính Nam cười haha đỡ Lý Anh Tuấn đứng dậy, nói: “Đối ngoại cháu vẫn nên là Lý gia một tên gia đinh, chú vẫn là Hà thành đệ nhất gia tộc Lý gia Gia chủ, không có gì thay đổi. Hiện tại chú Tuấn, cháu muốn vào tàng kinh các đọc sách một chút, dù sao 15 năm qua ngoài thời gian đi học chữ thì cái gì cũng chưa từng tìm hiểu.”
Lý Anh Tuấn đứng dậy, đầy mặt vui mừng lấy ra một cái lệnh bài, đưa cho Chính Nam, nói: “Đây là gia chủ lệnh bài, có thể lên tầng cao nhất. Cháu muốn xem gì cứ xem, đúng, Gia Nguyệt còn phải tiếp thu truyền thừa, hẳn là thời gian không ngắn nhưng sẽ không có gì nguy hiểm, cháu cũng không cần lo lắng.”
Chần chờ một lát, Lý Anh Tuấn vẫn là nói tiếp: “Còn nữa, ngày mai Gia Như trở về, nếu được, cháu cũng nên tranh thủ cầm xuống con bé. Chuyện người trẻ tuổi chú cũng không muốn quản nhiều, nhưng mà “phù sa không chảy ruộng ngoài”, chú nuôi nó lớn lên xinh đẹp, thiên phú lại tốt như vậy, không thể tiện nghi người ngoài.”
Chính Nam không còn gì để nói, thầm nghĩ: “Có chú như vậy làm cha mẹ a, lại đi xúi giục người khác một lúc tán đổ cả 2 đứa con gái của mình, ơ nhưng mà cháu thích, hô hố.”
Chính Nam gật gật đầu, nhận lệnh bài liền đi Tàng Kinh Các, hiện tại hắn muốn biết lịch sử đại lục lịch sử, thế lực phân bố, cùng với truyền thống văn hóa các thứ. Nguyên chủ trước đây chỉ là một tên gia đinh, ngoài học đọc viết ra thì gần như không biết gì thêm cả, nên hắn rất bức thiết phải tìm hiểu nhiều hơn.
Dùng gia chủ lệnh bài, dưới ánh mắt kinh dị của người quản thư, Chính Nam gom những gì mình cần chạy lên phòng cao nhất, bắt đầu đọc.
Mấy chục ngàn năm hình thành và phát triển, vì nhiều lý do mà thế giới này không phát triển theo hướng khoa học kỹ thuật như Trái Đất mà chú trọng phát triển con người hơn. Thay vì tốn lượng lớn thời gian, nhân lực, vật lực phát triển máy móc, công cụ,... con người ở đây lại chủ trương cường hóa bản thân.
Chính Nam cũng đồng ý với dòng suy nghĩ ngày.
Tại sao phải mất công chế tạo bom hạt nhân khi một cái Độ Kiếp Kỳ cường giả búng tay 1 cái cũng tạo ra vụ nổ tương tự, hay tại sao phải chế tạo máy bay khi bản thân cũng có thể bay và túi chứa đồ còn chứa được nhiều đồ hơn cả 1 cái máy bay vận tải.
Đang đọc say sưa ngon lành, một âm thanh vang lên làm Chính Nam giật mình.
“Hệ thống cập nhật hoàn thành, đang trong quá trình khởi động, đề nghị không tắt máy hoặc ngắt mạng.” - Âm thanh, từ ngữ quen thuộc làm Chính Nam mừng muốn khóc.
“Cmn! lên Windows 7 rồi. Tạ ơn thần phật, tạ ơn chúa Jesus, tạ ơn thánh Alah,... à đúng, cảm ơn Thượng Đế.” - Chính Nam trong lòng chảy những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Chào mừng quý vị và các bạn, những người đang có mặt trước màn ảnh của Pew… hả, nhầm intro…” - Giọng Trang vang lên, khác nhau là đã không có cơ giới cứng ngắc như trước, mà là giọng lảnh lót của một cô gái mới lớn.
...
“Vãi Pewpew! Trang là Pewnoy a, làm sao không nói sớm, tôi cũng là fan Pewpew, hắc hắc.” - Chính Nam tìm được người quen giữa ngàn trùng dị giới, thật may mắn.
“Ký chủ nhầm rồi, Trang mới không phải Pewnoy, Hứ!” - Trang nhất quyết không nhận.
“Ủa, làm sao không tích tích rồi? Trang này là giả đi, nhanh trả lại Trang cho tôi, ô ô, Trang của tôi a.” - Chính Nam tiếp tục nháo, không có câu nào thật lòng.
“Của ký chủ cái quỷ. Bên dưới là changelog, tự xem đi, Trang mệt mỏi.”
Chính Nam nghe vậy cũng không nháo, mở file Changelog xem.
"Tên: Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả hệ thống(phiên bản 2)
Trí năng (AI): Có (Trang)
Thay đổi:
Nâng cấp hệ thống nhiệm vụ, mở hệ thống cửa hàng.
Phân hoá giao diện thành từng mục nhỏ hơn.
Ưu hoá giao diện thông tin.
Một số thay đổi nhỏ khác."
“Ồ, trí năng hệ thống, như vậy trước đây là Trang trẻ em, bây giờ là Trang tuổi teen rồi?” - Chính Nam không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào tìm đường chết.
“Hừ, cưỡng chế nâng cấp cấp 1 Thiên Nhãn lên cấp 2 Thiên Nhãn, quá trình có chút đau khổ, ký chủ chuẩn bị cẩn thận… bắt đầu nâng cấp.” - Trang ngay lập tức trả thù.
300 năm một câu chuyện.
Từ lúc là một tên ăn mày đầu đường vì đói bụng mà ăn trộm một cái bánh bao bị người ta đánh gần chết, cho tới gặp được Thiên Thánh Cung cung chủ Chính Thiên, rồi từng bước từ tầng dưới chót bò lên tới vị trí tổng quản Thiên Thánh Cung.
Hiện tại được sắp xếp ở nơi này trông coi đứa con trai duy nhất của ân nhân. Hắn tu vi cũng không phải cao nhất, quyền lực cũng không phải lớn nhất, quan hệ cũng không rộng nhất, nhưng hắn trung thành nhất, đối với lời nói của Chính Thiên không có bất kì câu hỏi gì.
Sau này Chính Thiên mất tích, những sắp xếp trước đó mới được mang ra dùng. Hắn lấy vợ, sinh con, xây dựng Lý gia từ những gì còn lại của Thiên Thánh Cung, chờ Chính Nam lớn lên, chờ Thiên Thánh Cung một lần nữa trở về.
“Nhưng còn mẹ cháu? Làm sao không thấy chú nói tới mẹ cháu?” - Chính Nam tiếp tục hỏi.
“Cung chủ phu nhân chính là đại lục cấm kỵ danh từ… ngài là Ma tông… “ - Lý Anh Tuấn áp úng, chuyện này không tốt nói a.
Chính Nam thì lại nhổ nước bọt rồi: “Không phải chính đạo đứng đầu, đem lòng yêu ma đạo tiểu thư, bị người đời đuổi giết chứ? Nát mẹ nó đường cái máu chó cố sự a.”
“Cung chủ phu nhân chính là một lần giận dỗi Cung chủ, bỏ ra ngoài thành lập một cái tông môn, gọi là Thiên Ma Tông, sau đó… sau đó thu lưu những người muốn vào ma đạo, đánh lên Thiên Thánh Cung…”
“Thần mẹ nó!"
Chính Nam há hốc mồm: "Mẹ a! Mẹ cũng quá không đứng đắn, gom người xấu tấn công nhà mình, có như vậy làm vợ, làm mẹ a.”
“Kết quả… Cung chủ dùng một cái trận pháp, chôn giết hơn 1 vạn ma đạo cao thủ... Ôm lấy phu nhân quay về Thiên Thánh Cung, lại bế quan một năm liền dẫn theo Thiếu chủ ra ngoài.”
Chính Nam cằm đã rơi xuống tới đất: “Vãi! 2 vợ chồng diễn một tuồng, hố chết cả chục ngàn ma đạo cao thủ, sau đó về lăn ga giường ăn mừng, sau đó mình ra đời.” - Chính Nam cảm thấy mình mới là ác nhân chính, bởi vì hắn vui mừng chào đời chính là dựa trên máu và nước mắt của mấy chục ngàn ma đạo cao thủ a, này đã không phải cười trên nỗi đau người khác, mà là đi tè lên nỗi đau người khác rồi.
“Vậy nên mẹ cháu trở thành cấm kỵ, tại vì bà hố cả chục ngàn người xuống địa ngục, bị một nửa cái đại lục căm thù chứ?” - Chính Nam vẻ mặt quái dị, nếu hắn lộ ra mình là con của vị đại ma đầu này, vậy thành đại lục công địch rồi.
Móa!
Lý Anh Tuấn gật đầu: “Cho nên tốt nhất là chuyện này đừng bao giờ lộ ra ngoài thì tốt hơn.”
Chính Nam không muốn trở thành toàn dân công địch, càng không muốn vừa thò mặt ra đường là bị người vác dao đuổi giết. Nhưng hắn cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, bởi vì hắn hiểu được tầm quan trọng của việc xây dựng thế lực của mình.
Người không phải là thần, không thể nào chuyện gì cũng tự mình đi làm được, bởi vì cho dù có là thần đi nữa thì không phải chuyện gì cũng có thể làm được.
Hắn cần phải có thế lực cho riêng mình!
Cha nói hắn bị phản bội nhưng lại không nói kẻ phản bội là ai, như vậy có 2 khả năng:
Một, chính bản thân Chính Thiên cũng không biết kẻ phản bội là ai, chỉ là suy đoán có người bán đi hành tung của họ dẫn tới bại lộ vị trí và bị người vây giết.
Hai, hắn lo lắng Chính Nam khi biết kẻ phản bội là ai sẽ máu xông lên não mà chạy đi trả thù rồi chết một cách lãng nhách.
Chính Nam nghiêng về khả năng thứ 2 nhiều hơn, bởi vì hắn không tin là 2 “ma đầu” có thể lừa giết cả chục ngàn người kia lại “khờ khạo” tới mức bị ai bán đi cũng không biết.
Trong đầu suy nghĩ ngàn vạn, Chính Nam lúc này mới nhìn thẳng Lý Anh Tuấn, trầm giọng nói: “Như vậy, hiện tại với thân phận Thiên Thánh Cung Thiếu chủ, cháu tuyên bố, Thiên Thánh Cung từ nay chính thức tan rã, sẽ không có Thiên Thánh Cung trên đời này nữa. Mọi thành viên, chức vụ, của cải đều để nó trôi theo dòng nước đi thôi.”
Lý Anh Tuấn nghe như sét đánh bên tai, nhà của hắn, quá khứ, hiện tại, mơ ước của hắn, theo Chính Nam một cậu nói đã muốn chìm vào dòng sông lịch sử rồi. Hắn vội vàng quỳ xuống: “Thiếu chủ, tại sao lại như vậy? Đây là tâm huyết, là cố gắng cả đời của Cung chủ, của cha mẹ ngài, ngài không thể như vậy!”
Chính Nam lạnh lùng, từ trên nhìn xuống Lý Anh Tuấn nói: “Chú biết vì sao cha mẹ cháu mất tích không? Chú biết vì sao từ đại lục tối đỉnh cường giả phải vứt bỏ con của mình đi quét chuồng ngựa mà chạy trốn không?”
Nhìn một mặt mờ mịt Lý Anh Tuấn, Chính Nam cay đắng nói tiếp: “Bọn họ bị bán, bị cả đời xây dựng, bảo vệ, phát triển Thiên Thánh Cung bán. Cha cháu nói “Lý gia tin được”, nên cháu mới cùng chú nói những lời này. Như vậy, chú Tuấn, quyết định của chú như thế nào đây?”
Lý Anh Tuấn ngơ ngác: “Cung chủ vẫn còn sống, ngài vẫn cùng thiếu chủ giao lưu. “Lý gia tin được”, haha, chỉ bằng 4 chữ này của Cung chủ, cuộc đời Lý Anh Tuấn này sống tới hiện tại coi như không uổng, haha.” - Hắn cười điên cuồng với 2 hàng nước mắt.
Nhưng ngay sau đó lại là cắn răng, giận dữ: “Bọn khốn kiếp, lúc bọn chúng cùng chó giành ăn với nhau ai đã cứu chúng, ai đã thu lưu, nuôi nấng, dạy dỗ chúng, bọn chúng lại dám làm như vậy. Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!”
Lý Anh Tuấn vẫn quỳ ở đó, đầu cúi sát xuống đất: “Thiếu chủ, trước đây Thiên Thánh Cung tổng quản Lý Anh Tuấn đã không còn sống, hiện tại Lý gia Lý Anh Tuấn ở đây nhận ngài làm chủ, xin ngài thu nhận.” - Cực kỳ thành khẩn, cực kỳ cung kính, trước đây là Chính Thiên, hiện tại là Chính Nam.
Chính Nam cười haha đỡ Lý Anh Tuấn đứng dậy, nói: “Đối ngoại cháu vẫn nên là Lý gia một tên gia đinh, chú vẫn là Hà thành đệ nhất gia tộc Lý gia Gia chủ, không có gì thay đổi. Hiện tại chú Tuấn, cháu muốn vào tàng kinh các đọc sách một chút, dù sao 15 năm qua ngoài thời gian đi học chữ thì cái gì cũng chưa từng tìm hiểu.”
Lý Anh Tuấn đứng dậy, đầy mặt vui mừng lấy ra một cái lệnh bài, đưa cho Chính Nam, nói: “Đây là gia chủ lệnh bài, có thể lên tầng cao nhất. Cháu muốn xem gì cứ xem, đúng, Gia Nguyệt còn phải tiếp thu truyền thừa, hẳn là thời gian không ngắn nhưng sẽ không có gì nguy hiểm, cháu cũng không cần lo lắng.”
Chần chờ một lát, Lý Anh Tuấn vẫn là nói tiếp: “Còn nữa, ngày mai Gia Như trở về, nếu được, cháu cũng nên tranh thủ cầm xuống con bé. Chuyện người trẻ tuổi chú cũng không muốn quản nhiều, nhưng mà “phù sa không chảy ruộng ngoài”, chú nuôi nó lớn lên xinh đẹp, thiên phú lại tốt như vậy, không thể tiện nghi người ngoài.”
Chính Nam không còn gì để nói, thầm nghĩ: “Có chú như vậy làm cha mẹ a, lại đi xúi giục người khác một lúc tán đổ cả 2 đứa con gái của mình, ơ nhưng mà cháu thích, hô hố.”
Chính Nam gật gật đầu, nhận lệnh bài liền đi Tàng Kinh Các, hiện tại hắn muốn biết lịch sử đại lục lịch sử, thế lực phân bố, cùng với truyền thống văn hóa các thứ. Nguyên chủ trước đây chỉ là một tên gia đinh, ngoài học đọc viết ra thì gần như không biết gì thêm cả, nên hắn rất bức thiết phải tìm hiểu nhiều hơn.
Dùng gia chủ lệnh bài, dưới ánh mắt kinh dị của người quản thư, Chính Nam gom những gì mình cần chạy lên phòng cao nhất, bắt đầu đọc.
Mấy chục ngàn năm hình thành và phát triển, vì nhiều lý do mà thế giới này không phát triển theo hướng khoa học kỹ thuật như Trái Đất mà chú trọng phát triển con người hơn. Thay vì tốn lượng lớn thời gian, nhân lực, vật lực phát triển máy móc, công cụ,... con người ở đây lại chủ trương cường hóa bản thân.
Chính Nam cũng đồng ý với dòng suy nghĩ ngày.
Tại sao phải mất công chế tạo bom hạt nhân khi một cái Độ Kiếp Kỳ cường giả búng tay 1 cái cũng tạo ra vụ nổ tương tự, hay tại sao phải chế tạo máy bay khi bản thân cũng có thể bay và túi chứa đồ còn chứa được nhiều đồ hơn cả 1 cái máy bay vận tải.
Đang đọc say sưa ngon lành, một âm thanh vang lên làm Chính Nam giật mình.
“Hệ thống cập nhật hoàn thành, đang trong quá trình khởi động, đề nghị không tắt máy hoặc ngắt mạng.” - Âm thanh, từ ngữ quen thuộc làm Chính Nam mừng muốn khóc.
“Cmn! lên Windows 7 rồi. Tạ ơn thần phật, tạ ơn chúa Jesus, tạ ơn thánh Alah,... à đúng, cảm ơn Thượng Đế.” - Chính Nam trong lòng chảy những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Chào mừng quý vị và các bạn, những người đang có mặt trước màn ảnh của Pew… hả, nhầm intro…” - Giọng Trang vang lên, khác nhau là đã không có cơ giới cứng ngắc như trước, mà là giọng lảnh lót của một cô gái mới lớn.
...
“Vãi Pewpew! Trang là Pewnoy a, làm sao không nói sớm, tôi cũng là fan Pewpew, hắc hắc.” - Chính Nam tìm được người quen giữa ngàn trùng dị giới, thật may mắn.
“Ký chủ nhầm rồi, Trang mới không phải Pewnoy, Hứ!” - Trang nhất quyết không nhận.
“Ủa, làm sao không tích tích rồi? Trang này là giả đi, nhanh trả lại Trang cho tôi, ô ô, Trang của tôi a.” - Chính Nam tiếp tục nháo, không có câu nào thật lòng.
“Của ký chủ cái quỷ. Bên dưới là changelog, tự xem đi, Trang mệt mỏi.”
Chính Nam nghe vậy cũng không nháo, mở file Changelog xem.
"Tên: Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả hệ thống(phiên bản 2)
Trí năng (AI): Có (Trang)
Thay đổi:
Nâng cấp hệ thống nhiệm vụ, mở hệ thống cửa hàng.
Phân hoá giao diện thành từng mục nhỏ hơn.
Ưu hoá giao diện thông tin.
Một số thay đổi nhỏ khác."
“Ồ, trí năng hệ thống, như vậy trước đây là Trang trẻ em, bây giờ là Trang tuổi teen rồi?” - Chính Nam không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào tìm đường chết.
“Hừ, cưỡng chế nâng cấp cấp 1 Thiên Nhãn lên cấp 2 Thiên Nhãn, quá trình có chút đau khổ, ký chủ chuẩn bị cẩn thận… bắt đầu nâng cấp.” - Trang ngay lập tức trả thù.
Tác giả :
Skldjeu@