Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới
Chương 131: Diễn một vở kịch
"Xin lỗi Tong chủ, xin lỗi mọi người, để mọi người phải chờ lâu."
Chính Nam hớt ha hớt hải chạy lên đài, còn không quên lớn giọng xin lỗi mọi người rồi mới ngồi xuống ghế Đại sư huynh của mình.
"Đó là... ai vậy a? Còn dám để Tông chủ phải đợi?"
"Không sai, ngồi ở vị trí đó thì hẳn là đệ tử rồi, thật không biết trên biết dưới..."
"Mà, các cô có thấy người mới tới kia rất... xinh đẹp hay không? Làn da, khuôn mặt kia... ai da!"
"Này, cô bớt phát xuân đi!"
...
Bên dưới các cô gái phát ra tiếng bàn tán xì xầm không ngớt. Một người phụ nữ với một con vịt đã thành cái chợ, mà đây lại là hơn 200 người đó!
Trung tâm thương mại có hay không!?
"Im lặng!" - Lam Chiến đứng dậy, dùng nguyên khí gầm lên một tiếng.
Những người bên dưới không biết trên dưới, còn dám bàn tán Chính Nam, đơn giản "rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt".
Lam Phụng lúc này mới ôn nhu nói: "Đại trưởng lão, đừng làm các cô ấy sợ."
“Mọi người, chào buổi sáng. Tối hôm qua mọi người ngủ có tốt không?”
Tất cả đều là sáo lộ!
Chính Nam cố ý đến muộn, tạo điều kiện cho các cô gái làm rộn buổi họp này lên, ngay lập tức Lam Chiến sẽ nhảy ra với vai trò Đại trưởng lão "khó tính", cuối cùng để Lam Phụng dàn xếp bằng hình tượng trẻ trung, ôn nhu tiểu Tông chủ.
"Nhân sinh như hí, tất cả nhờ diễn kỹ a!" - Chính Nam âm thầm thán phục câu nói này.
Vừa mới bị quát rụt cổ như gà mắc mưa, các cô gái giống như tìm được tâm phúc đều đổ về phía tiểu Tông chủ, tuyên cáo sáo lộ xây dựng hình tượng của Chính Nam thành công.
Lam Phụng vẫn rất hiền hòa nói: “Tôi nghe được gần đây hầu hết mọi người đều trải qua không sai, không phải rất tốt nhưng so với trước đó đã khác biệt rất nhiều, tôi cũng rất hài lòng. Thế nhưng…”
Lam Phụng đổi giọng ác liệt: “Tôi thông cảm cho tao ngộ của mọi người nên khi cứu được mọi người ra tôi mới quyết định giữ lại và chăm sóc, đó là giữa người với người đồng cảm.
Nhưng tôi cũng không thể nuôi không mọi người mãi được, vì vậy hôm nay tôi tập trung mọi người lại đây chỉ là để nói muốn có ăn thì phải làm, muốn có chỗ ở thì phải lao động. Trong các cô, ai muốn tiếp tục ở lại đây thì bước sang bên phải, còn ai muốn rời đi thì bước sang bên trái.”
232 cô gái nhìn nhau rồi lựa chọn đội hình cho mình.
Hơn 50 người bước sang bên trái, còn lại là bên phải, thế nhưng có một cô bé vẫn đứng ở giữa, vẻ mặt rụt rè.
Lam Phụng lên tiếng hỏi: “Cô bé, không nghe rõ chị nói hay sao? Em muốn trở về nhà hay muốn ở lại đây?”
Cô bé rụt rè nói: “Em… em muốn… muốn ở lại vì… vì em không còn nhà để về, nhưng… nhưng em rất vụng… cái gì cũng không… không biết làm, nên… nên…”
Chính Nam dùng Thiên Nhãn nhìn cô bé này, không có gì bất ngờ, chỉ được đánh giá N, 13 tuổi, thiên phú cấp 2, không thể bình thường hơn.
Hắn truyền âm cho Lam Phụng: "Giữ lại đi, để rót nước, pha trà cũng được."
Lam Phụng khẽ gật đầu: “Được rồi, em đã không muốn đi thì cứ bước qua bên phải, sẽ có sắp xếp cho em.”
Chờ cô bé vào hàng, cô tiếp tục cao giọng nói: “58 người muốn rời đi cứ ra bên ngoài sẽ có người sắp xếp cho các cô. Gặp được nhau là duyên, chúc các cô sau này có cuộc sống tốt hơn và cẩn thận hơn, đừng để bị kẻ xấu lợi dụng nữa nha.”
Còn lại 178 người, trong đó có 23 người có thiên phú cấp 4 trở lên được Lam Phụng "giao cho" Chính Nam xử lý, còn 150 người khác thiên phú lác đác cấp 2, 3 thì được giao cho Lam Chiến xử lý.
Trong một căn phòng khác, Chính Nam, Vũ Tuyết phú bà và Vũ Vân đối diện 23 cô gái.
“Xin chào, tôi tên là Chính Nam, cũng chỉ là một tên đệ tử thôi, không có gì hơn người. Mà, các cô biết vì sao Tông chủ lại gọi riêng các cô ra đây với chúng tôi không?”
22 người mờ mịt lắc đầu, chỉ có một cô gái tu vi đã Linh Hư Kỳ, ấp úng nói: “Vì… vì bọn em có… có thiên phú hơn những người kia a?”
Chính Nam gật đầu nói: “Không sai. Trong các cô người có thiên phú thấp nhất là cấp 4, cao nhất là cấp 6, đều không tệ. Tôi không biết trước đây các cô vì sao không có tu luyện, cũng không được tông môn nào đó tìm thấy, nhưng hôm nay tôi ở đây muốn hỏi các cô, các cô có muốn tu luyện hay không?”
Vẫn là cô gái Linh Hư kỳ kia lên tiếng nói: “Nhưng em… em không có tiền, chỉ biết làm chút việc vặt, không biết…”
Chính Nam bật cười: “Chú ý trọng tâm câu chuyện, tôi hỏi các cô là “có muốn tu luyện hay không?”, trả lời có hay không đã.”
Các cô gái nhìn nhau rồi đồng thanh nói: “Có!”
Chính Nam lớn tiếng nói: “Lớn hơn!”
“CÓ!”
Các cô gái đều ra sức la lớn hơn.
Ở thế giới này, người thường chính là tầng lớp thấp kém nhất của xã hội, thậm chí nếu lỡ tay làm chết thú nuôi của người khác, người ta sẵn sàng giết chết lại thủ phạm nếu người đó không phải là tu luyện giả, đủ để thấy sinh mạng đê tiện đến như thế nào.
Giống như các cô gái này, nếu không được Chính Nam cứu ra, họ sẽ bị nuôi nhốt như gia súc, từng ngày sống trong sợ hãi chờ đến lượt mình bị rút máu, có tư sắc sẽ bị lạm dụng, không xinh đẹp sẽ bị tươi sống rút hết máu mà chết, sau đó vứt xác trong rừng cho dã thú, chuột bọ ăn không khác gì rác rưởi.
Nếu ngay từ đầu các cô là tu luyện giả, có thể sẽ đánh không lại người đã bắt các cô nhưng ít nhất có cơ hội tự sát a, còn hơn phải sống tủi nhục rồi trước sau cũng sẽ phải chết không ai thương tiếc.
Bây giờ thù đã có người trả, người thân cũng không còn vì bị diệt khẩu, thậm chí có còn cũng không ai dám tin các cô còn sống.
Như vậy, đối với thế giới ngoài kia mà nói, các cô đều là người “đã chết”.
Là Tông chủ đã cho các cô cơ hội sống tiếp, chân chân chính chính sống, chứ không phải lay lắt cho đủ kiếp trâu ngựa. Như vậy còn chưa hết, thậm chí bây giờ còn muốn cho các cô tu luyện, cho cơ hội trở thành người trên người, trở thành các cô đã từng mơ ước có thể khai sơn, đoạn thủy cường giả, thử hỏi làm sao không quyết tâm được.
Chính Nam rất hài lòng quyết tâm của 23 cô gái trước mặt. Hắn chỉ tay vào một cô gái trong hàng, nói: "Cô, đúng, chính là cô, tách ra khỏi hàng đi."
Mọi người tò mò không biết Chính Nam muốn làm gì, nhưng không ai hỏi mà chỉ im lặng xem tiếp.
Cô gái Linh Hư Kỳ ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lắp bắp nói: “Em… em không...” - Cô cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình lạc loài sẽ bị đuổi đi.
Chính Nam cười nói: “Không có gì phải sợ. Cô tên gì?”
Cô gái trở thành tâm điểm của toàn trường nên giọng nói có vẻ rất mất tự nhiên: “Em… em tên Tâm… Đặng Thanh Tâm.”
Chính Nam gật đầu nói: “Thanh Tâm đúng không, từ nay em sẽ là đội trưởng, những người còn lại là đội viên.”
Quyết định bất thình lình của Chính Nam ngay lập tức nhận được phản hồi không tích cực.
"Sư huynh, tại sao cô ấy lại là đội trưởng?"
"Đúng vậy, mọi người đều ở đây với nhau, không có lý do gì để cô ấy chẳng làm gì cả cũng cao hơn tụi em một cái đầu!"
"Sư huynh giải thích đi chứ ạ!?"
...
Chính Nam không nói gì mà chỉ híp mắt nhìn một vòng, Vũ Tuyết phú bà lập tức hiểu ý.
Ào! Ào! Ào!
Không Minh Kỳ uy áp ngập cả phòng, để quần áo mọi người bay phần phật, đồ đạc cũng là lung lay muốn đổ.
Uy áp nháy mắt liền qua nhưng để các cô gái đều ngậm miệng, sợ hãi nhìn Vũ Tuyết phú bà.
Sợ hãi Vũ Tuyết phú bà là một chuyện, đối với Chính Nam lại là kính sợ.
Mạnh như vậy còn chưa có quyền nói chuyện, vậy người đang nói kia... mạnh cỡ nào a!
Vậy mà các cô, những người bình thường này còn dám lên tiếng chất vấn hắn.
"Mọi người muốn biết lý do vì sao, để tôi nói với mọi người.
Tôi để Thanh Tâm làm đội trưởng bởi vì cô ấy mang trong người cấp 6 thiên phú, tức là chỉ cần không chết trẻ thì Thanh Tâm có thể tu luyện tới Lý Sương Kỳ viên mãn, ngang ngửa với Đại sư tỷ Vũ Tuyết ở đây.
Mọi người có thể không phục, không ai có thể tự quyết định thiên phú của mình đúng không?
Không sao cả!
Làm đội trưởng nhiệm vụ chính là gì, là làm cái mục tiêu cho những người khác đuổi theo.
Các cô đều là người bình thường, chưa từng tu luyện qua, đối với tu luyện còn rất mờ mịt và không hiểu. Để các cô lấy chúng tôi những Nguyên Anh Kỳ, Không Minh Kỳ này làm mục tiêu là quá cao, quá xa, một khi không tốt có thể để đạo tâm lung lay, tâm ma theo đó mà sinh ra.
Nhưng nếu lấy Thanh Tâm làm mục tiêu thì khác.
Cô ấy tuổi tác ngang bằng, xuất thân ngang bằng, tao ngộ tương tự, tu vi... cao hơn mọi người một chút nhưng tu luyện không phải là đi ngược dòng nước sao, mục tiêu chỉ cách mình vài bước chân, cố gắng vì nó mà vươn lên chẳng lẽ các cô làm không được?"
Trong phòng mọi người đều im lặng.
Không ai nghĩ ra được, một quyết định nhìn như bất thình lình của Chính Nam lại trải qua nhiều suy tính và áp lực như vậy.
Chính Nam hớt ha hớt hải chạy lên đài, còn không quên lớn giọng xin lỗi mọi người rồi mới ngồi xuống ghế Đại sư huynh của mình.
"Đó là... ai vậy a? Còn dám để Tông chủ phải đợi?"
"Không sai, ngồi ở vị trí đó thì hẳn là đệ tử rồi, thật không biết trên biết dưới..."
"Mà, các cô có thấy người mới tới kia rất... xinh đẹp hay không? Làn da, khuôn mặt kia... ai da!"
"Này, cô bớt phát xuân đi!"
...
Bên dưới các cô gái phát ra tiếng bàn tán xì xầm không ngớt. Một người phụ nữ với một con vịt đã thành cái chợ, mà đây lại là hơn 200 người đó!
Trung tâm thương mại có hay không!?
"Im lặng!" - Lam Chiến đứng dậy, dùng nguyên khí gầm lên một tiếng.
Những người bên dưới không biết trên dưới, còn dám bàn tán Chính Nam, đơn giản "rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt".
Lam Phụng lúc này mới ôn nhu nói: "Đại trưởng lão, đừng làm các cô ấy sợ."
“Mọi người, chào buổi sáng. Tối hôm qua mọi người ngủ có tốt không?”
Tất cả đều là sáo lộ!
Chính Nam cố ý đến muộn, tạo điều kiện cho các cô gái làm rộn buổi họp này lên, ngay lập tức Lam Chiến sẽ nhảy ra với vai trò Đại trưởng lão "khó tính", cuối cùng để Lam Phụng dàn xếp bằng hình tượng trẻ trung, ôn nhu tiểu Tông chủ.
"Nhân sinh như hí, tất cả nhờ diễn kỹ a!" - Chính Nam âm thầm thán phục câu nói này.
Vừa mới bị quát rụt cổ như gà mắc mưa, các cô gái giống như tìm được tâm phúc đều đổ về phía tiểu Tông chủ, tuyên cáo sáo lộ xây dựng hình tượng của Chính Nam thành công.
Lam Phụng vẫn rất hiền hòa nói: “Tôi nghe được gần đây hầu hết mọi người đều trải qua không sai, không phải rất tốt nhưng so với trước đó đã khác biệt rất nhiều, tôi cũng rất hài lòng. Thế nhưng…”
Lam Phụng đổi giọng ác liệt: “Tôi thông cảm cho tao ngộ của mọi người nên khi cứu được mọi người ra tôi mới quyết định giữ lại và chăm sóc, đó là giữa người với người đồng cảm.
Nhưng tôi cũng không thể nuôi không mọi người mãi được, vì vậy hôm nay tôi tập trung mọi người lại đây chỉ là để nói muốn có ăn thì phải làm, muốn có chỗ ở thì phải lao động. Trong các cô, ai muốn tiếp tục ở lại đây thì bước sang bên phải, còn ai muốn rời đi thì bước sang bên trái.”
232 cô gái nhìn nhau rồi lựa chọn đội hình cho mình.
Hơn 50 người bước sang bên trái, còn lại là bên phải, thế nhưng có một cô bé vẫn đứng ở giữa, vẻ mặt rụt rè.
Lam Phụng lên tiếng hỏi: “Cô bé, không nghe rõ chị nói hay sao? Em muốn trở về nhà hay muốn ở lại đây?”
Cô bé rụt rè nói: “Em… em muốn… muốn ở lại vì… vì em không còn nhà để về, nhưng… nhưng em rất vụng… cái gì cũng không… không biết làm, nên… nên…”
Chính Nam dùng Thiên Nhãn nhìn cô bé này, không có gì bất ngờ, chỉ được đánh giá N, 13 tuổi, thiên phú cấp 2, không thể bình thường hơn.
Hắn truyền âm cho Lam Phụng: "Giữ lại đi, để rót nước, pha trà cũng được."
Lam Phụng khẽ gật đầu: “Được rồi, em đã không muốn đi thì cứ bước qua bên phải, sẽ có sắp xếp cho em.”
Chờ cô bé vào hàng, cô tiếp tục cao giọng nói: “58 người muốn rời đi cứ ra bên ngoài sẽ có người sắp xếp cho các cô. Gặp được nhau là duyên, chúc các cô sau này có cuộc sống tốt hơn và cẩn thận hơn, đừng để bị kẻ xấu lợi dụng nữa nha.”
Còn lại 178 người, trong đó có 23 người có thiên phú cấp 4 trở lên được Lam Phụng "giao cho" Chính Nam xử lý, còn 150 người khác thiên phú lác đác cấp 2, 3 thì được giao cho Lam Chiến xử lý.
Trong một căn phòng khác, Chính Nam, Vũ Tuyết phú bà và Vũ Vân đối diện 23 cô gái.
“Xin chào, tôi tên là Chính Nam, cũng chỉ là một tên đệ tử thôi, không có gì hơn người. Mà, các cô biết vì sao Tông chủ lại gọi riêng các cô ra đây với chúng tôi không?”
22 người mờ mịt lắc đầu, chỉ có một cô gái tu vi đã Linh Hư Kỳ, ấp úng nói: “Vì… vì bọn em có… có thiên phú hơn những người kia a?”
Chính Nam gật đầu nói: “Không sai. Trong các cô người có thiên phú thấp nhất là cấp 4, cao nhất là cấp 6, đều không tệ. Tôi không biết trước đây các cô vì sao không có tu luyện, cũng không được tông môn nào đó tìm thấy, nhưng hôm nay tôi ở đây muốn hỏi các cô, các cô có muốn tu luyện hay không?”
Vẫn là cô gái Linh Hư kỳ kia lên tiếng nói: “Nhưng em… em không có tiền, chỉ biết làm chút việc vặt, không biết…”
Chính Nam bật cười: “Chú ý trọng tâm câu chuyện, tôi hỏi các cô là “có muốn tu luyện hay không?”, trả lời có hay không đã.”
Các cô gái nhìn nhau rồi đồng thanh nói: “Có!”
Chính Nam lớn tiếng nói: “Lớn hơn!”
“CÓ!”
Các cô gái đều ra sức la lớn hơn.
Ở thế giới này, người thường chính là tầng lớp thấp kém nhất của xã hội, thậm chí nếu lỡ tay làm chết thú nuôi của người khác, người ta sẵn sàng giết chết lại thủ phạm nếu người đó không phải là tu luyện giả, đủ để thấy sinh mạng đê tiện đến như thế nào.
Giống như các cô gái này, nếu không được Chính Nam cứu ra, họ sẽ bị nuôi nhốt như gia súc, từng ngày sống trong sợ hãi chờ đến lượt mình bị rút máu, có tư sắc sẽ bị lạm dụng, không xinh đẹp sẽ bị tươi sống rút hết máu mà chết, sau đó vứt xác trong rừng cho dã thú, chuột bọ ăn không khác gì rác rưởi.
Nếu ngay từ đầu các cô là tu luyện giả, có thể sẽ đánh không lại người đã bắt các cô nhưng ít nhất có cơ hội tự sát a, còn hơn phải sống tủi nhục rồi trước sau cũng sẽ phải chết không ai thương tiếc.
Bây giờ thù đã có người trả, người thân cũng không còn vì bị diệt khẩu, thậm chí có còn cũng không ai dám tin các cô còn sống.
Như vậy, đối với thế giới ngoài kia mà nói, các cô đều là người “đã chết”.
Là Tông chủ đã cho các cô cơ hội sống tiếp, chân chân chính chính sống, chứ không phải lay lắt cho đủ kiếp trâu ngựa. Như vậy còn chưa hết, thậm chí bây giờ còn muốn cho các cô tu luyện, cho cơ hội trở thành người trên người, trở thành các cô đã từng mơ ước có thể khai sơn, đoạn thủy cường giả, thử hỏi làm sao không quyết tâm được.
Chính Nam rất hài lòng quyết tâm của 23 cô gái trước mặt. Hắn chỉ tay vào một cô gái trong hàng, nói: "Cô, đúng, chính là cô, tách ra khỏi hàng đi."
Mọi người tò mò không biết Chính Nam muốn làm gì, nhưng không ai hỏi mà chỉ im lặng xem tiếp.
Cô gái Linh Hư Kỳ ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lắp bắp nói: “Em… em không...” - Cô cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình lạc loài sẽ bị đuổi đi.
Chính Nam cười nói: “Không có gì phải sợ. Cô tên gì?”
Cô gái trở thành tâm điểm của toàn trường nên giọng nói có vẻ rất mất tự nhiên: “Em… em tên Tâm… Đặng Thanh Tâm.”
Chính Nam gật đầu nói: “Thanh Tâm đúng không, từ nay em sẽ là đội trưởng, những người còn lại là đội viên.”
Quyết định bất thình lình của Chính Nam ngay lập tức nhận được phản hồi không tích cực.
"Sư huynh, tại sao cô ấy lại là đội trưởng?"
"Đúng vậy, mọi người đều ở đây với nhau, không có lý do gì để cô ấy chẳng làm gì cả cũng cao hơn tụi em một cái đầu!"
"Sư huynh giải thích đi chứ ạ!?"
...
Chính Nam không nói gì mà chỉ híp mắt nhìn một vòng, Vũ Tuyết phú bà lập tức hiểu ý.
Ào! Ào! Ào!
Không Minh Kỳ uy áp ngập cả phòng, để quần áo mọi người bay phần phật, đồ đạc cũng là lung lay muốn đổ.
Uy áp nháy mắt liền qua nhưng để các cô gái đều ngậm miệng, sợ hãi nhìn Vũ Tuyết phú bà.
Sợ hãi Vũ Tuyết phú bà là một chuyện, đối với Chính Nam lại là kính sợ.
Mạnh như vậy còn chưa có quyền nói chuyện, vậy người đang nói kia... mạnh cỡ nào a!
Vậy mà các cô, những người bình thường này còn dám lên tiếng chất vấn hắn.
"Mọi người muốn biết lý do vì sao, để tôi nói với mọi người.
Tôi để Thanh Tâm làm đội trưởng bởi vì cô ấy mang trong người cấp 6 thiên phú, tức là chỉ cần không chết trẻ thì Thanh Tâm có thể tu luyện tới Lý Sương Kỳ viên mãn, ngang ngửa với Đại sư tỷ Vũ Tuyết ở đây.
Mọi người có thể không phục, không ai có thể tự quyết định thiên phú của mình đúng không?
Không sao cả!
Làm đội trưởng nhiệm vụ chính là gì, là làm cái mục tiêu cho những người khác đuổi theo.
Các cô đều là người bình thường, chưa từng tu luyện qua, đối với tu luyện còn rất mờ mịt và không hiểu. Để các cô lấy chúng tôi những Nguyên Anh Kỳ, Không Minh Kỳ này làm mục tiêu là quá cao, quá xa, một khi không tốt có thể để đạo tâm lung lay, tâm ma theo đó mà sinh ra.
Nhưng nếu lấy Thanh Tâm làm mục tiêu thì khác.
Cô ấy tuổi tác ngang bằng, xuất thân ngang bằng, tao ngộ tương tự, tu vi... cao hơn mọi người một chút nhưng tu luyện không phải là đi ngược dòng nước sao, mục tiêu chỉ cách mình vài bước chân, cố gắng vì nó mà vươn lên chẳng lẽ các cô làm không được?"
Trong phòng mọi người đều im lặng.
Không ai nghĩ ra được, một quyết định nhìn như bất thình lình của Chính Nam lại trải qua nhiều suy tính và áp lực như vậy.
Tác giả :
Skldjeu@