Tiết Tử Hiên
Chương 14
T NGƯƠI
Chu Doãn Thịnh nghe động tĩnh chợt dừng cước bộ, Tiết Tử Hiên lại không hề có phản ứng, cường hành lôi hắn đi.
Đau đớn còn đang duy trì, nhưng tình huống lại phi thường lạc quan. Mỗi lần, khi Chu Doãn Thịnh trốn tránh nhiệm vụ, hệ thống đều sẽ thay thế tiếp quản thân thể hắn, tự tiện làm xong nhiệm vụ, nhưng mà lần này, nó lại không có phản ứng.
Quả nhiên năng lượng càng hao tổn càng ít sao? Chu Doãn Thịnh tâm tình rất sung sướng, trở lại phòng mở ra máy tính, chuẩn bị xoát phó bản mới một chút.
“Bôi thuốc.” Tiết Tử Hiên khép laptop lại, trong tay lắc lư một hũ thuốc mỡ.
“Đã hết rồi, anh xem, vết bầm đều tan hết.” Chu Doãn Thịnh mở ra hai tay trắng nõn như lúc ban đầu.
Tiết Tử Hiên cũng không phản ứng, vặn mở nắp đậy, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay em, sau đó nhẹ nhàng lau đi, từng câu từng từ thận trọng nói: “Tiểu Di, em hẳn là tiếp tục chơi đàn dương cầm, vô luận bài nào, em chỉ cần nghe một lần liền biết, không thể lãng phí thiên phú này. Tin tưởng anh, em vì đàn dương cầm mà sinh.” Bởi vì anh từng chứng kiến qua em huy hoàng, cũng từng bị tiếng đàn của em thâm thâm mê hoặc, nếu âm thanh của tự nhiên bởi vì hành động tàn nhẫn của anh mà biến mất, anh sẽ hận chính mình một đời.
Hiện tại Tiết Tử Hiên đã không thể thừa nhận quá nhiều tự trách. Hắn đem chôn mặt trong lòng bàn tay thiếu niê, che giấu hốc mắt mình đỏ bừng.
“Nhưng em nhớ rõ anh từng nói, tiếng đàn của em là cái xác không có linh hồn, khiến anh ghê tởm. Ngươi sai rồi, em không có thiên phú âm nhạc gì hết, sở dĩ em nghe một lần liền biết đàn, là vì em có được ký ức tức thì siêu cường.” Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ đại não thông minh tuyệt đỉnh của mình, cường điệu nói, “Thứ gì đó phàm là mang bàn phím mà lại giàu có quy luật, bao gồm máy tính, bao gồm nhạc cụ, em đều là vừa học đã biết. Em tuyệt không phải vì đàn dương cầm mà sinh, em chính là em, em yêu làm gì liền làm nấy, anh không có quyền quyết định thay cho em.”
Bởi vì biết sớm hay muộn có thể thoát khỏi hệ thống chưởng khống, hắn hiện tại cũng không quá khách khí với người Tiết gia.
Tiết Tử Hiên đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt xa lạ, hoàn toàn mới, chăm chú nhìn thiếu niên. Đúng vậy, dựa vào cái gì bọn họ nhất định phải lặp lại con đường đời trước? Hắn biết đây chính là thiếu niên mình âu yếm, nhất cử nhất động của em, một tiếng nói một nụ cười, những động tác nhỏ khi cao hứng hoặc mất hứng, hắn đều khắc ghi trong tâm khảm, không có khả năng nhận sai.
Em vẫn là em, lại cũng không phải em, em hiện tại có thể nói là một cá thể hoàn toàn mới, không có những ký ức thống khổ không chịu nổi kia, chỉ có lòng tràn đầy khát khao. Vì cái gì khi con đường nhân sinh của em còn chưa chính thức mở ra, hắn lại muốn cường hành an bài cho em đâu? Vì cái gì bọn họ không thể một lần nữa sáng tạo một tương lai tốt đẹp chỉ thuộc về bọn họ?
Kiếp trước, hắn bởi vì tiếng đàn mà yêu phải thiếu niên, nhưng lướt qua những ngoại vật kia, lướt qua ánh hào quang chói mắt ấy, hắn cuối cùng nhiệt tình yêu thương, từ đầu tới cuối vẫn là em. Cho dù đời này em có biết đàn dương cầm hay không, hắn thương em, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nghĩ thông suốt hết thảy, Tiết Tử Hiên ôm chặt thiếu niên, thoải mái cười.
“Được, em yêu làm gì liền làm nấy, anh sẽ không thay em làm bất cứ quyết định nào. Tiểu Di, em là tự do.” Hắn bám vào bên tai thiếu niên, thận trọng hứa hẹn.
Ta đương nhiên là tự do. Chu Doãn Thịnh trong lòng phụ họa, phía trên cũng nở nụ cười. Hắn cảm giác Tiết Tử Hiên thực ra rất không sai, phi thường biết điều. Nếu y không phải đại thiếu gia Tiết gia, hắn đại khái sẽ theo đuổi y.
“Vậy anh có thể giúp em tìm chút công cụ không? Ta muốn dỡ xe ra lắp ráp lại lần nữa.” Cái gì gọi được một tấc lại muốn tiến một thước? Chính là thế này.
Tiết Tử Hiên hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề dỡ ra rồi có thể lắp lại hay không. Đừng nói một chiếc xe, cho dù thiếu niên nói muốn hủy Tiết gia đi, hắn đại khái còn sẽ ở bên dưới đưa thang.
“Anh sẽ bảo trợ lý mua một mớ công cụ chuyên nghiệp, nếu em thích sửa xe, anh để người xây dựng garage thêm một chút, làm cho em một gian công tác. Đúng, lại mua một ít sách về cơ khí.” Hắn lấy di động ra, gọi điện cho trợ lý.
Chuyện chơi đàn dương cầm cứ như vậy qua đi, hệ thống yếu ớt không hề có biện pháp với túc chủ. Tiết Tịnh Y đồng dạng vô kế khả thi, chỉ có thể cả ngày đi theo phía sau anh trai song sinh, tìm kiếm cơ hội. Đương nhiên, mục đích lớn nhất vẫn là vì thân cận ca ca, ai bảo ca ca cùng Hoàng Di là trẻ sinh đôi kết hợp, đi chỗ nào đều dính cùng một chỗ.
Sáng hôm sau, Tiết Thụy cùng Tiết Lý Đan Ny cùng nắm tay trở về, quan hệ đã dịu đi rất nhiều. Nghe nói nhi tử mua một chiếc xe, cũng không cảm thấy hảo kỳ. Hắn ngay cả ẩn lui loại chuyện này đều làm được, đừng nói gì đốt tiền.
Tôn chỉ hiện tại của Tiết Thụy là, chỉ cần nhi tử nguyện ý bảo vệ gia nghiệp, hắn muốn làm gì đều tùy hắn đi.
Hai vợ chồng nửa bước không ngừng, xách hành lý lại vội vàng đi ra ngoài, một bay đi Châu Âu xử lý việc làm ăn, một bay đi Nam Á biểu diễn. Bọn họ chân trước mới vừa đi, sau lưng một chiếc xe tải liền đến, chuyển thiết bị cải trang ô tô mà Tiết đại thiếu gia đặt hàng tới. Bắt đầu từ hôm nay, Chu Doãn Thịnh rốt cuộc tìm đến lạc thú sinh hoạt, cơ hồ cả ngày cả đêm oa trong phòng công tác.
Tiết Tử Hiên đã đi nhận chức, ngày đầu tiên đi liền cho đám nguyên lão trong công ty một mã uy, thái độ lôi lệ phong hành cùng thủ đoạn cay nghiệt lão luyện làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tiết Thụy biết được nhi tử biểu hiện nổi trội xuất sắc, cao hứng vô cùng, gặp người liền nói nhi tử chẳng những kế thừa tế bào âm nhạc từ mẫu thân, còn kế thừa đầu óc kinh thương của mình, thật sự là ưu tú. Vì thế hắn cũng không vội vàng về nước, ngược lại đem mấy dự án lớn trong tay toàn quyền giao cho nhi tử xử lý, trải đường cho hắn triệt để tiếp quản công ty.
Tiết Tử Hiên cũng không chối từ, hắn biết cực hạn của mình ở nơi nào, trừ phi gặp gỡ đối thủ như Tiết Diêm, bằng không không ai có thể khiến hắn chịu thiệt. Ngắn ngủi một tháng, hắn đã thúc đẩy hai sự án hợp tác trọng yếu phi thường, triệt để đứng vững gót chân trong công ty. Tin tức hắn ẩn lui cũng tuyên bố lên mạng internet, hất lên sóng to gió lớn. Tất cả mọi người đều chú ý hắn chuyển hình, tuyệt đại đa số fan hi vọng hắn nhận rõ chính mình, trở về với âm nhạc, nhưng bọn họ nhất định thất vọng.
Có câu nói rất hay — địch nhân của ngươi quyết định độ cao của ngươi. Trên thương trường từng so chiêu với cự phách như Tiết Diêm mà không rơi bại, Tiết Tử Hiên hiện tại, đủ để ứng đối hết thảy khiêu chiến.
Theo lý thuyết, vừa tiếp quản công ty hẳn là rất bận rộn, có việc làm không xong, họp hội mở không hết, còn có nhân tình lui tới không dứt, nhưng Tiết đại thiếu gia lại là ngoại lệ. Hắn vừa giờ liền đi, trực tiếp mang văn kiện chưa làm xong về nhà xử lý.
“Hôm nay tiểu Di làm gì?” Sau khi lên xe, hắn một mặt nới lỏng caravat, một mặt hỏi tài xế.
Tiểu Vương chỉ phụ trách mỗi ngày tan tầm tới đón thiếu gia, hành trình còn lại tự nhiên có trợ lý công ty phụ trách. Nhiệm vụ chủ yếu của gã hiện tại chính là nhìn Hoàng Di, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của y. Còn có, không được để y tiếp xúc với tiểu thư.
Đây đều là thiếu gia nói, mới đầu Tiểu Vương cho rằng hắn suy nghĩ cho tiểu thư, miễn cho giải phẫu thay tim xong, tiểu thư lại vì Hoàng Di mất tích mà thương tâm. Nhưng hiện tại nhìn lại, chuyện lại không giống như vậy.
Thiếu gia chẳng những không để Hoàng Di tiếp xúc tiểu thư, chính mình cũng tuyệt không cùng nàng nhiều lời một câu, hoàn toàn xem nàng như người vô hình, này cũng không phải là biểu hiện trân trọng.
Tiểu Vương trong lòng âm thầm lẩm bẩm, ngoài miệng lại nhanh nhẹn đáp lời: “Hôm nay Tiểu Di dỡ gầm xe xuống, nói là đổi một hệ thống khởi động. Ngài trở về xem xem đi, chiếc xe kia đều bị hắn dỡ ra thành một đống linh kiện, hắn còn luôn nói ngoa, nói sau khi cải trang xe sẽ ngầu như thế nào thế nào, không thể nào tin được. Chiếc xe đó hoàn toàn chưa được đầu tư sản xuất, cho dù đưa tới 4S đều không có ai biết sửa, trừ phi liên hệ bên chế tạo, tìm chuyên gia của bọn họ đến. Tìm chuyên gia ráp lại hẳn phí một số tiền lớn đi?”
Tiểu Vương vừa nói vừa lắc đầu, thầm nói những người này thật là có tiền tùy hứng.
Tiết Tử Hiên mày đều chưa nhăn một chút, nhắc lại: “Việc này không cần ngươi bận tâm. Ngươi chỉ cần để ý nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Y,đừng để nàng luôn quấn lấy Tiểu Di.”
Xem xem, cái gì gọi nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Y? Đây là xem tiểu thư là phạm nhân sao. Tiểu Vương trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng đến cùng không dám đối nghịch với boss. Hiện tại ai chẳng biết Tiết đại thiếu đã tiếp nhận Tiết gia, những gì hắn biểu hiện trong một tháng ngắn ngủi đủ để chói mù mắt người khác. Về sau toàn bộ tập đoàn Tiết thị đều là của hắn, hắn yêu nâng đỡ ai thì nâng đỡ, người khác không có phần nói chuyện.
Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh đang nằm dưới gầm xe đổi linh kiện. Tiết Tịnh Y mặc áo lông thật dày ngồi xổm bên cạnh, chỉ thùng dụng cụ hỏi đông hỏi tây, phảng phất phi thường hiếu kỳ với việc cải trang chiếc xe.
“Anh thật sự có thể ráp nó lại sao? Anh học cơ khí lúc nào? Đây là cái gì, bộ dạng thật kỳ quái.”
“Tranh một chút, ta muốn đi ra.” Chu Doãn Thịnh xê dịch ròng rọc.
Tiết Tịnh Y vội vàng tránh ra, thấy thiếu niên đầy thân vấy dầu mỡ, nhịn không được lui ra phía sau hai bước, che miệng mũi lại.
“Nếu ngươi cảm thấy mùi quá gắt liền rời đi, đừng ở trong này vướng tay vướng chân.” Trong một tháng lại tiêu hao hệ thống vài lần, tinh thần lực liên tục tiếp cận hạch tâm, hiện tại Chu Doãn Thịnh nói chuyện càng ngày càng kiên cường. Tiết Tịnh Y thích giả vờ giả vịt, rõ ràng hận hắn muốn chết đi, còn phải theo trước theo sau làm thân, hắn nhìn liền phiền, hận không thể một cước đạp nữ nhân này đến chân trời.
“Em đứng xa một chút, sẽ không ngại chuyện của anh. Trong nhà chỉ có em với anh, nếu anh không để ý tới em, ai sẽ nói chuyện với em đây?” Tiết Tịnh Y cúi đầu, đầy mặt cô đơn.
Nhưng mà Chu Doãn Thịnh lại không chút ảnh hưởng. Nếu Tiết Tịnh Y muốn sống sót, liền phải moi trái tim hắn. Hắn là nhân vật phản diện, nàng là nhân vật chính, bọn họ trời sinh đã đứng ở hai đầu đối lập nhau, không có khả năng chung sống hoà bình. Một khi thoát khỏi hệ thống chưởng khống, cho dù hắn không trả thù Tiết Tịnh Y, nhưng tuyệt đối sẽ mắt lạnh nhìn nàng đi tìm chết. Cho nên, hắn đối với nàng không có một tia một hào đồng tình đáng nói.
Bĩu môi, Chu Doãn Thịnh đang muốn đuổi người tiếp, một chiếc xe chạy vào garage, Tiết Tử Hiên mặc một bộ tây trang cao cấp màu xám bạc, cất bước xuống xe.
Thấy thiếu niên giống như mèo hoa, hắn mỉm cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch, lại thấy Tiết Tịnh Y, sắc mặt nháy mắt lãnh lệ: “Phúc bá cùng Tiểu Đặng đâu? Tại sao không trông coi người đàng hoàng?”
Tiểu Vương vội vàng nhảy xuống xe, nịnh nọt nói: “Thiếu gia, ta lập tức đỡ tiểu thư về phòng.”
“Ca ca, anh về rồi. Hôm nay làm việc vất vả không? Em có nhờ Phúc bá nấu cháo tổ yến cho anh, hiện tại hẳn là có thể ăn.” Tiết Tịnh Y nhu thuận cười, trong đôi mắt lấp lánh tràn đầy chờ mong.
Thấy nàng vừa săn sóc hiểu chuyện, lại yếu ớt đáng thương, Tiểu Vương thật vì nàng thấy không đáng giá, vốn định kéo nàng về phòng, đi đến gần lại không hạ thủ được. Khi hắn đồng tình Tiết Tịnh Y, lại chưa từng nghĩ tới đối phương sống sót là thành lập trên việc mưu sát thiếu niên. Tiết Tịnh Y có bệnh, lại có quan hệ gì đến thiếu niên đâu, dựa vào cái gì muốn hắn trả giá đưa ra sinh mệnh?
“Thiếu gia, hay là ngài đưa tiểu thư trở về đi?” Tiểu Vương có tâm làm người hòa giải, cải thiện cải thiện quan hệ hai huynh muội. Hắn nhớ rõ trước kia bọ họ rất thân mật, cũng không biết lúc nào biến thành như vậy.
Thấy Tiết Tịnh Y mong mỏi mà lại đau buồn, Chu Doãn Thịnh cảm giác cực chướng mắt. Hắn đi qua, dùng bẩn đầu ngón tay hề hề lôi kéo vạt áo Tiết Tử Hiên: “Ca ca, lưu lại làm trợ thủ cho em đi, em còn có hai linh kiện liền ráp xong, đợi một lát cùng nhau qua uống cháo.” Hắn nhớ rõ kéo quần áo là thói quen của Tiết Tịnh Y, nàng hận không thể làm mình trở thành vật trang sức của Tiết Tử Hiên, đi chỗ nào đều dán vào. Cho nên hắn cũng muốn cùng học, chán ghét chán ghét đối phương.
Tiết Tử Hiên lập tức cười ra tiếng, hắn thích thiếu niên ỷ lại mình, càng thích động tác em chiếm lấy mình. Cởi áo khoác, kéo caravat, xắn cổ tay áo, hắn ôn nhu nói: “Anh không có nghiên cứu cơ khí, chỉ có thể đưa công cụ cho em, em đừng ghét bỏ anh tay chân vụng về là được.”
“Em ghét bỏ ai cũng sẽ không ghét bỏ anh.” Ý trong lời là chỉ Tiết Tịnh Y dính dán.
Tiết Tịnh Y mũi hồng hồng, sắp khóc ra, Tiểu Vương nhìn mà đau lòng không thôi. Hắn vội vàng ôn tồn khuyên giải an ủi, đã thấy tiểu thư trừng to mắt, như là bị dọa. Tiểu Vương theo tầm mắt nàng nhìn qua, trong lòng nhịn không được than thở: Thay đổi, thật là triệt triệt để để thay đổi.
Không trách bọn họ sửng sốt. Tiết Tử Hiên mắc phải chứng khiết phích nghiêm trọng, ngay cả người xa lạ đụng chạm đều chịu không nổi, huống chi là dơ bẩn. Nhưng mà trước mắt, thiếu niên đang ôm chặt vòng eo mạnh mẽ rắn chắc kia, đem đầy mặt dầu máy đen tuyền cọ trên ngực hắn, hi hi ha ha chơi đùa. Hắn chẳng những không có nhượng bộ lui binh, tiện đà hỏa tốc chạy về phòng tắm rửa, ngược lại ôm thiếu niên càng chặt, khiến hắn cọ lên càng tiện hơn.
Như vậy cũng thôi đi, chỉ có thể nói hắn cùng với thiếu niên đặc biệt hợp ý, nhưng thời điểm đối mặt người ngoài, thậm chí bao gồm Tiết phụ Tiết mẫu, chứng khiết phích vẫn nghiêm trọng như cũ, hơn nữa thái độ khắc nghiệt đến mức khiến người ta giận sôi.
Phân sủng ái cùng bao dung độc nhất này, nếu còn không có thể khiến Tiểu Vương nhận rõ hiện thực, kia hắn liền uổng công làm việc ở Tiết gia mười mấy năm. Ước chừng giải phẩu thay tim sẽ hủy bỏ đi? Nhưng xem thiếu gia có thể chống được áp lực từ tiên sinh cùng phu nhân hay không.
Nghĩ như vậy, gã lại không dám tùy tiện mở miệng nói, mang Tiết Tịnh Y như du hồn đi ra ngoài, mới vừa đi đến cổng garage, liền thấy một đám người từ trong tầng hầm chui ra, đầy đầu bụi đất xi măng.
“Ai, các ngươi là ai?” Hắn đi lên trước hỏi thăm.
“Tiết tiên sinh thuê chúng ta đến cải biến tầng hầm ngầm.” Một người trong đó trả lời.
“Tầng hầm ngầm không thể động, bên trong có……” Gian giải phẩu! Ý thức được tiểu thư còn ở bên cạnh, gã nuốt mất ba chữ cuối, vội vàng chạy vào kiểm tra xem xét. Không có, tất cả thiết bị giải phẫu thiết bị đều không còn, chỉ còn có một gian phòng trống rỗng, vách tường phía đông bị đập ra, nối liền với mấy gian tạp vật khác, mặt đất còn đào mấy vết lõm sửa xe, như là muốn cải tạo thành một phòng công tác càng lớn.
Đây là vì ai, không cần nói cũng biết. Xem ra thiếu gia là làm thật, hắn quả thực không tính toán cứu tiểu thư! Tiểu Vương tinh thần hoảng hốt chạy về, thấy thiếu nữ tái nhợ trong suốt đứng ở dưới ánh mặt trời, cổ họng nghẹn nghẹn.
Hắn vốn muốn hỏi hỏi những người này, chuyện dỡ bỏ gian giải phẫu có thông tri tiên sinh, phu nhân hoặc quản gia chưa, bỗng nghĩ đến, lấy tính tình thiếu gia hiện tại, sao có thể khoan nhượng người khác can thiệp? Tự nhiên là khư khư cố chấp.
Hắn vẫy tay để những người kia rời đi, không khỏi may mắn tiểu thư không biết gì cả. Hy vọng sống sót rõ ràng đặt ở trước mắt, lại bị ngạnh sinh sinh cướp đi, tư vị nhất định rất tuyệt vọng.
Hai người trở vào nhà nghỉ ngơi. Nửa giờ sau, Tiết Tử Hiên cùng Chu Doãn Thịnh bận việc xong, tựa như trẻ sinh đôi kết hợp ôm vào cửa, ngồi ở chỗ hành lang gần cửa ra vào đổi giày.
Cùng Tiết Tử Hiên quen thuộc rồi, mấy tính nết trẻ con của Chu Doãn Thịnh liền không giấu được, nhấc lên một chiếc dép lê, xa xa ném ra cửa, sau đó híp đôi mắt đào hoa cười xấu xa. Tiết Tử Hiên yêu chết bộ dáng kiêu căng này, ôm người vào trong lòng xoa nắn, lại là cọ chóp mũi lại là kề tai nói nhỏ, liên tục hôn lên gò má em, thậm chí vài lần sát khóe miệng mà qua.
Nháo xong, hắn buông thiếu niên cười đến thở hổn hển, đi ra ngoài nhặt dép, một đường đi một đường cười, vui vẻ như một đứa trẻ.
Tiết Tịnh Y ngồi trên sô pha thờ ơ lạnh nhạt, nắm tay siết thật sự nhanh, sắp cắm vào trong thịt. Tiểu Vương đuổi đi Tiểu Đặng đang giúp đỡ Phúc bá, lặng lẽ kể chuyện gian giải phẩu bị phá.
“Cái gì, bọn họ hủy gian giải phẩu rồi? Không phải nói chỉ sửa garage sao?” Phúc bá kinh hãi, cầm muôi chạy ra, thấy tiểu thư cũng ngồi trong phòng khách, chỉ đành áp xuống lửa giận ngập trời, hậm hực quay lại.
Nửa giờ sau, hai người rửa mặt sạch sẽ đi đến phòng ăn, Phúc bá đứng ở cổng muốn nói lại thôi, thấy thiếu gia thủy chung không liếc nhìn mình một cái, rốt cuộc không nhịn được, nói: “Nghe Tiểu Vương nói, ngài sai người đem tầng hầm ngầm…… hủy đi? Chuyện này tiên sinh cùng phu nhân đồng ý sao?”
Tiết Tử Hiên một mặt gỡ xương cá cho thiếu niên, một mặt lạnh lùng mở miệng: “Đây là nhà của ta, ta muốn hủy nơi nào không cần bất luận kẻ nào hỏi đến. Phúc bá, ta đã cảnh cáo ngươi, không có lần sau, cho nên ngươi có thể đi.”
“Thiếu gia, ngài có ý gì?” Phúc bá khiếp sợ dị thường.
Tiết Tịnh Y ngẩng đầu nhìn lên ca ca, đầy mặt không thể tin. Phúc bá là người nhà của bọn họ a? Sao ca ca có thể nói ra lời kiểu này?
Tiểu Đặng Tiểu Chu Tiểu Vương ngồi trong phòng bếp ăn cơm cũng đều chen tới cửa nhìn vào. Ngay cả Phúc bá đều muốn đuổi đi, thiếu gia thật sự là càng ngày càng không thể nào hiểu nổi.
Duy độc Chu Doãn Thịnh ăn ngon lành. Hắn đương nhiên biết cái gọi là tầng hầm ngầm có miêu nị, bằng không người Tiết gia sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng thế thì sao, hắn không có hứng thú với chuyện đó, có thể thấy lão già này khốn quẫn là được. Ai bảo lão ta bao giờ cũng dừng ánh mắt xem người chết nhìn hắn.
“Ăn từ từ, coi chừng còn xương.” Tiết Tử Hiên xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, lại nhìn về phía Phúc bá, nhắc lại một lần, “Của ta ý tứ là ngươi bị đuổi, đêm nay liền đi.”
“Tiên sinh cùng phu nhân……” Phúc bá còn không hết hi vọng.
“Ta sẽ gọi điện thoại cho bọn họ. Ngươi biết, ta sẽ nhanh chóng làm chủ Tiết gia, hiện tại ngươi không đi, ngày sau vẫn phải đi, ta không thích người khác khoa tay múa chân với ta.”
Phúc bá nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người dưới uy áp của thiếu gia uy áp không dám mở miệng nói, lại nghĩ tới Tiết Thụy ngon ngoãn phục tùng nhi tử, cuối cùng nghẹn ngào đồng ý. Nhìn bóng dáng Phúc bá lom khom biến mất tại góc, Tiểu Vương thâm thâm cúi đầu, lại sinh ra sợ hãi boss.
Hắn chỉ tốn một tháng ngắn ngủi liền từ nhà nghệ thuật biến thành người bề trên. Hắn có năng lực có thủ đoạn, còn có tâm địa lãnh ngạnh nhất trên thế giới, Tiết gia nhất định sẽ là của hắn, càng xa hơn, tập đoàn Tiết thị sẽ hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, đến thời điểm đó, sợ là ngay cả tiên sinh cùng phu nhân cũng không có đường nói chuyện.
Chu Doãn Thịnh nghe động tĩnh chợt dừng cước bộ, Tiết Tử Hiên lại không hề có phản ứng, cường hành lôi hắn đi.
Đau đớn còn đang duy trì, nhưng tình huống lại phi thường lạc quan. Mỗi lần, khi Chu Doãn Thịnh trốn tránh nhiệm vụ, hệ thống đều sẽ thay thế tiếp quản thân thể hắn, tự tiện làm xong nhiệm vụ, nhưng mà lần này, nó lại không có phản ứng.
Quả nhiên năng lượng càng hao tổn càng ít sao? Chu Doãn Thịnh tâm tình rất sung sướng, trở lại phòng mở ra máy tính, chuẩn bị xoát phó bản mới một chút.
“Bôi thuốc.” Tiết Tử Hiên khép laptop lại, trong tay lắc lư một hũ thuốc mỡ.
“Đã hết rồi, anh xem, vết bầm đều tan hết.” Chu Doãn Thịnh mở ra hai tay trắng nõn như lúc ban đầu.
Tiết Tử Hiên cũng không phản ứng, vặn mở nắp đậy, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay em, sau đó nhẹ nhàng lau đi, từng câu từng từ thận trọng nói: “Tiểu Di, em hẳn là tiếp tục chơi đàn dương cầm, vô luận bài nào, em chỉ cần nghe một lần liền biết, không thể lãng phí thiên phú này. Tin tưởng anh, em vì đàn dương cầm mà sinh.” Bởi vì anh từng chứng kiến qua em huy hoàng, cũng từng bị tiếng đàn của em thâm thâm mê hoặc, nếu âm thanh của tự nhiên bởi vì hành động tàn nhẫn của anh mà biến mất, anh sẽ hận chính mình một đời.
Hiện tại Tiết Tử Hiên đã không thể thừa nhận quá nhiều tự trách. Hắn đem chôn mặt trong lòng bàn tay thiếu niê, che giấu hốc mắt mình đỏ bừng.
“Nhưng em nhớ rõ anh từng nói, tiếng đàn của em là cái xác không có linh hồn, khiến anh ghê tởm. Ngươi sai rồi, em không có thiên phú âm nhạc gì hết, sở dĩ em nghe một lần liền biết đàn, là vì em có được ký ức tức thì siêu cường.” Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ đại não thông minh tuyệt đỉnh của mình, cường điệu nói, “Thứ gì đó phàm là mang bàn phím mà lại giàu có quy luật, bao gồm máy tính, bao gồm nhạc cụ, em đều là vừa học đã biết. Em tuyệt không phải vì đàn dương cầm mà sinh, em chính là em, em yêu làm gì liền làm nấy, anh không có quyền quyết định thay cho em.”
Bởi vì biết sớm hay muộn có thể thoát khỏi hệ thống chưởng khống, hắn hiện tại cũng không quá khách khí với người Tiết gia.
Tiết Tử Hiên đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt xa lạ, hoàn toàn mới, chăm chú nhìn thiếu niên. Đúng vậy, dựa vào cái gì bọn họ nhất định phải lặp lại con đường đời trước? Hắn biết đây chính là thiếu niên mình âu yếm, nhất cử nhất động của em, một tiếng nói một nụ cười, những động tác nhỏ khi cao hứng hoặc mất hứng, hắn đều khắc ghi trong tâm khảm, không có khả năng nhận sai.
Em vẫn là em, lại cũng không phải em, em hiện tại có thể nói là một cá thể hoàn toàn mới, không có những ký ức thống khổ không chịu nổi kia, chỉ có lòng tràn đầy khát khao. Vì cái gì khi con đường nhân sinh của em còn chưa chính thức mở ra, hắn lại muốn cường hành an bài cho em đâu? Vì cái gì bọn họ không thể một lần nữa sáng tạo một tương lai tốt đẹp chỉ thuộc về bọn họ?
Kiếp trước, hắn bởi vì tiếng đàn mà yêu phải thiếu niên, nhưng lướt qua những ngoại vật kia, lướt qua ánh hào quang chói mắt ấy, hắn cuối cùng nhiệt tình yêu thương, từ đầu tới cuối vẫn là em. Cho dù đời này em có biết đàn dương cầm hay không, hắn thương em, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nghĩ thông suốt hết thảy, Tiết Tử Hiên ôm chặt thiếu niên, thoải mái cười.
“Được, em yêu làm gì liền làm nấy, anh sẽ không thay em làm bất cứ quyết định nào. Tiểu Di, em là tự do.” Hắn bám vào bên tai thiếu niên, thận trọng hứa hẹn.
Ta đương nhiên là tự do. Chu Doãn Thịnh trong lòng phụ họa, phía trên cũng nở nụ cười. Hắn cảm giác Tiết Tử Hiên thực ra rất không sai, phi thường biết điều. Nếu y không phải đại thiếu gia Tiết gia, hắn đại khái sẽ theo đuổi y.
“Vậy anh có thể giúp em tìm chút công cụ không? Ta muốn dỡ xe ra lắp ráp lại lần nữa.” Cái gì gọi được một tấc lại muốn tiến một thước? Chính là thế này.
Tiết Tử Hiên hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề dỡ ra rồi có thể lắp lại hay không. Đừng nói một chiếc xe, cho dù thiếu niên nói muốn hủy Tiết gia đi, hắn đại khái còn sẽ ở bên dưới đưa thang.
“Anh sẽ bảo trợ lý mua một mớ công cụ chuyên nghiệp, nếu em thích sửa xe, anh để người xây dựng garage thêm một chút, làm cho em một gian công tác. Đúng, lại mua một ít sách về cơ khí.” Hắn lấy di động ra, gọi điện cho trợ lý.
Chuyện chơi đàn dương cầm cứ như vậy qua đi, hệ thống yếu ớt không hề có biện pháp với túc chủ. Tiết Tịnh Y đồng dạng vô kế khả thi, chỉ có thể cả ngày đi theo phía sau anh trai song sinh, tìm kiếm cơ hội. Đương nhiên, mục đích lớn nhất vẫn là vì thân cận ca ca, ai bảo ca ca cùng Hoàng Di là trẻ sinh đôi kết hợp, đi chỗ nào đều dính cùng một chỗ.
Sáng hôm sau, Tiết Thụy cùng Tiết Lý Đan Ny cùng nắm tay trở về, quan hệ đã dịu đi rất nhiều. Nghe nói nhi tử mua một chiếc xe, cũng không cảm thấy hảo kỳ. Hắn ngay cả ẩn lui loại chuyện này đều làm được, đừng nói gì đốt tiền.
Tôn chỉ hiện tại của Tiết Thụy là, chỉ cần nhi tử nguyện ý bảo vệ gia nghiệp, hắn muốn làm gì đều tùy hắn đi.
Hai vợ chồng nửa bước không ngừng, xách hành lý lại vội vàng đi ra ngoài, một bay đi Châu Âu xử lý việc làm ăn, một bay đi Nam Á biểu diễn. Bọn họ chân trước mới vừa đi, sau lưng một chiếc xe tải liền đến, chuyển thiết bị cải trang ô tô mà Tiết đại thiếu gia đặt hàng tới. Bắt đầu từ hôm nay, Chu Doãn Thịnh rốt cuộc tìm đến lạc thú sinh hoạt, cơ hồ cả ngày cả đêm oa trong phòng công tác.
Tiết Tử Hiên đã đi nhận chức, ngày đầu tiên đi liền cho đám nguyên lão trong công ty một mã uy, thái độ lôi lệ phong hành cùng thủ đoạn cay nghiệt lão luyện làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tiết Thụy biết được nhi tử biểu hiện nổi trội xuất sắc, cao hứng vô cùng, gặp người liền nói nhi tử chẳng những kế thừa tế bào âm nhạc từ mẫu thân, còn kế thừa đầu óc kinh thương của mình, thật sự là ưu tú. Vì thế hắn cũng không vội vàng về nước, ngược lại đem mấy dự án lớn trong tay toàn quyền giao cho nhi tử xử lý, trải đường cho hắn triệt để tiếp quản công ty.
Tiết Tử Hiên cũng không chối từ, hắn biết cực hạn của mình ở nơi nào, trừ phi gặp gỡ đối thủ như Tiết Diêm, bằng không không ai có thể khiến hắn chịu thiệt. Ngắn ngủi một tháng, hắn đã thúc đẩy hai sự án hợp tác trọng yếu phi thường, triệt để đứng vững gót chân trong công ty. Tin tức hắn ẩn lui cũng tuyên bố lên mạng internet, hất lên sóng to gió lớn. Tất cả mọi người đều chú ý hắn chuyển hình, tuyệt đại đa số fan hi vọng hắn nhận rõ chính mình, trở về với âm nhạc, nhưng bọn họ nhất định thất vọng.
Có câu nói rất hay — địch nhân của ngươi quyết định độ cao của ngươi. Trên thương trường từng so chiêu với cự phách như Tiết Diêm mà không rơi bại, Tiết Tử Hiên hiện tại, đủ để ứng đối hết thảy khiêu chiến.
Theo lý thuyết, vừa tiếp quản công ty hẳn là rất bận rộn, có việc làm không xong, họp hội mở không hết, còn có nhân tình lui tới không dứt, nhưng Tiết đại thiếu gia lại là ngoại lệ. Hắn vừa giờ liền đi, trực tiếp mang văn kiện chưa làm xong về nhà xử lý.
“Hôm nay tiểu Di làm gì?” Sau khi lên xe, hắn một mặt nới lỏng caravat, một mặt hỏi tài xế.
Tiểu Vương chỉ phụ trách mỗi ngày tan tầm tới đón thiếu gia, hành trình còn lại tự nhiên có trợ lý công ty phụ trách. Nhiệm vụ chủ yếu của gã hiện tại chính là nhìn Hoàng Di, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của y. Còn có, không được để y tiếp xúc với tiểu thư.
Đây đều là thiếu gia nói, mới đầu Tiểu Vương cho rằng hắn suy nghĩ cho tiểu thư, miễn cho giải phẫu thay tim xong, tiểu thư lại vì Hoàng Di mất tích mà thương tâm. Nhưng hiện tại nhìn lại, chuyện lại không giống như vậy.
Thiếu gia chẳng những không để Hoàng Di tiếp xúc tiểu thư, chính mình cũng tuyệt không cùng nàng nhiều lời một câu, hoàn toàn xem nàng như người vô hình, này cũng không phải là biểu hiện trân trọng.
Tiểu Vương trong lòng âm thầm lẩm bẩm, ngoài miệng lại nhanh nhẹn đáp lời: “Hôm nay Tiểu Di dỡ gầm xe xuống, nói là đổi một hệ thống khởi động. Ngài trở về xem xem đi, chiếc xe kia đều bị hắn dỡ ra thành một đống linh kiện, hắn còn luôn nói ngoa, nói sau khi cải trang xe sẽ ngầu như thế nào thế nào, không thể nào tin được. Chiếc xe đó hoàn toàn chưa được đầu tư sản xuất, cho dù đưa tới 4S đều không có ai biết sửa, trừ phi liên hệ bên chế tạo, tìm chuyên gia của bọn họ đến. Tìm chuyên gia ráp lại hẳn phí một số tiền lớn đi?”
Tiểu Vương vừa nói vừa lắc đầu, thầm nói những người này thật là có tiền tùy hứng.
Tiết Tử Hiên mày đều chưa nhăn một chút, nhắc lại: “Việc này không cần ngươi bận tâm. Ngươi chỉ cần để ý nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Y,đừng để nàng luôn quấn lấy Tiểu Di.”
Xem xem, cái gì gọi nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Y? Đây là xem tiểu thư là phạm nhân sao. Tiểu Vương trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng đến cùng không dám đối nghịch với boss. Hiện tại ai chẳng biết Tiết đại thiếu đã tiếp nhận Tiết gia, những gì hắn biểu hiện trong một tháng ngắn ngủi đủ để chói mù mắt người khác. Về sau toàn bộ tập đoàn Tiết thị đều là của hắn, hắn yêu nâng đỡ ai thì nâng đỡ, người khác không có phần nói chuyện.
Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh đang nằm dưới gầm xe đổi linh kiện. Tiết Tịnh Y mặc áo lông thật dày ngồi xổm bên cạnh, chỉ thùng dụng cụ hỏi đông hỏi tây, phảng phất phi thường hiếu kỳ với việc cải trang chiếc xe.
“Anh thật sự có thể ráp nó lại sao? Anh học cơ khí lúc nào? Đây là cái gì, bộ dạng thật kỳ quái.”
“Tranh một chút, ta muốn đi ra.” Chu Doãn Thịnh xê dịch ròng rọc.
Tiết Tịnh Y vội vàng tránh ra, thấy thiếu niên đầy thân vấy dầu mỡ, nhịn không được lui ra phía sau hai bước, che miệng mũi lại.
“Nếu ngươi cảm thấy mùi quá gắt liền rời đi, đừng ở trong này vướng tay vướng chân.” Trong một tháng lại tiêu hao hệ thống vài lần, tinh thần lực liên tục tiếp cận hạch tâm, hiện tại Chu Doãn Thịnh nói chuyện càng ngày càng kiên cường. Tiết Tịnh Y thích giả vờ giả vịt, rõ ràng hận hắn muốn chết đi, còn phải theo trước theo sau làm thân, hắn nhìn liền phiền, hận không thể một cước đạp nữ nhân này đến chân trời.
“Em đứng xa một chút, sẽ không ngại chuyện của anh. Trong nhà chỉ có em với anh, nếu anh không để ý tới em, ai sẽ nói chuyện với em đây?” Tiết Tịnh Y cúi đầu, đầy mặt cô đơn.
Nhưng mà Chu Doãn Thịnh lại không chút ảnh hưởng. Nếu Tiết Tịnh Y muốn sống sót, liền phải moi trái tim hắn. Hắn là nhân vật phản diện, nàng là nhân vật chính, bọn họ trời sinh đã đứng ở hai đầu đối lập nhau, không có khả năng chung sống hoà bình. Một khi thoát khỏi hệ thống chưởng khống, cho dù hắn không trả thù Tiết Tịnh Y, nhưng tuyệt đối sẽ mắt lạnh nhìn nàng đi tìm chết. Cho nên, hắn đối với nàng không có một tia một hào đồng tình đáng nói.
Bĩu môi, Chu Doãn Thịnh đang muốn đuổi người tiếp, một chiếc xe chạy vào garage, Tiết Tử Hiên mặc một bộ tây trang cao cấp màu xám bạc, cất bước xuống xe.
Thấy thiếu niên giống như mèo hoa, hắn mỉm cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch, lại thấy Tiết Tịnh Y, sắc mặt nháy mắt lãnh lệ: “Phúc bá cùng Tiểu Đặng đâu? Tại sao không trông coi người đàng hoàng?”
Tiểu Vương vội vàng nhảy xuống xe, nịnh nọt nói: “Thiếu gia, ta lập tức đỡ tiểu thư về phòng.”
“Ca ca, anh về rồi. Hôm nay làm việc vất vả không? Em có nhờ Phúc bá nấu cháo tổ yến cho anh, hiện tại hẳn là có thể ăn.” Tiết Tịnh Y nhu thuận cười, trong đôi mắt lấp lánh tràn đầy chờ mong.
Thấy nàng vừa săn sóc hiểu chuyện, lại yếu ớt đáng thương, Tiểu Vương thật vì nàng thấy không đáng giá, vốn định kéo nàng về phòng, đi đến gần lại không hạ thủ được. Khi hắn đồng tình Tiết Tịnh Y, lại chưa từng nghĩ tới đối phương sống sót là thành lập trên việc mưu sát thiếu niên. Tiết Tịnh Y có bệnh, lại có quan hệ gì đến thiếu niên đâu, dựa vào cái gì muốn hắn trả giá đưa ra sinh mệnh?
“Thiếu gia, hay là ngài đưa tiểu thư trở về đi?” Tiểu Vương có tâm làm người hòa giải, cải thiện cải thiện quan hệ hai huynh muội. Hắn nhớ rõ trước kia bọ họ rất thân mật, cũng không biết lúc nào biến thành như vậy.
Thấy Tiết Tịnh Y mong mỏi mà lại đau buồn, Chu Doãn Thịnh cảm giác cực chướng mắt. Hắn đi qua, dùng bẩn đầu ngón tay hề hề lôi kéo vạt áo Tiết Tử Hiên: “Ca ca, lưu lại làm trợ thủ cho em đi, em còn có hai linh kiện liền ráp xong, đợi một lát cùng nhau qua uống cháo.” Hắn nhớ rõ kéo quần áo là thói quen của Tiết Tịnh Y, nàng hận không thể làm mình trở thành vật trang sức của Tiết Tử Hiên, đi chỗ nào đều dán vào. Cho nên hắn cũng muốn cùng học, chán ghét chán ghét đối phương.
Tiết Tử Hiên lập tức cười ra tiếng, hắn thích thiếu niên ỷ lại mình, càng thích động tác em chiếm lấy mình. Cởi áo khoác, kéo caravat, xắn cổ tay áo, hắn ôn nhu nói: “Anh không có nghiên cứu cơ khí, chỉ có thể đưa công cụ cho em, em đừng ghét bỏ anh tay chân vụng về là được.”
“Em ghét bỏ ai cũng sẽ không ghét bỏ anh.” Ý trong lời là chỉ Tiết Tịnh Y dính dán.
Tiết Tịnh Y mũi hồng hồng, sắp khóc ra, Tiểu Vương nhìn mà đau lòng không thôi. Hắn vội vàng ôn tồn khuyên giải an ủi, đã thấy tiểu thư trừng to mắt, như là bị dọa. Tiểu Vương theo tầm mắt nàng nhìn qua, trong lòng nhịn không được than thở: Thay đổi, thật là triệt triệt để để thay đổi.
Không trách bọn họ sửng sốt. Tiết Tử Hiên mắc phải chứng khiết phích nghiêm trọng, ngay cả người xa lạ đụng chạm đều chịu không nổi, huống chi là dơ bẩn. Nhưng mà trước mắt, thiếu niên đang ôm chặt vòng eo mạnh mẽ rắn chắc kia, đem đầy mặt dầu máy đen tuyền cọ trên ngực hắn, hi hi ha ha chơi đùa. Hắn chẳng những không có nhượng bộ lui binh, tiện đà hỏa tốc chạy về phòng tắm rửa, ngược lại ôm thiếu niên càng chặt, khiến hắn cọ lên càng tiện hơn.
Như vậy cũng thôi đi, chỉ có thể nói hắn cùng với thiếu niên đặc biệt hợp ý, nhưng thời điểm đối mặt người ngoài, thậm chí bao gồm Tiết phụ Tiết mẫu, chứng khiết phích vẫn nghiêm trọng như cũ, hơn nữa thái độ khắc nghiệt đến mức khiến người ta giận sôi.
Phân sủng ái cùng bao dung độc nhất này, nếu còn không có thể khiến Tiểu Vương nhận rõ hiện thực, kia hắn liền uổng công làm việc ở Tiết gia mười mấy năm. Ước chừng giải phẩu thay tim sẽ hủy bỏ đi? Nhưng xem thiếu gia có thể chống được áp lực từ tiên sinh cùng phu nhân hay không.
Nghĩ như vậy, gã lại không dám tùy tiện mở miệng nói, mang Tiết Tịnh Y như du hồn đi ra ngoài, mới vừa đi đến cổng garage, liền thấy một đám người từ trong tầng hầm chui ra, đầy đầu bụi đất xi măng.
“Ai, các ngươi là ai?” Hắn đi lên trước hỏi thăm.
“Tiết tiên sinh thuê chúng ta đến cải biến tầng hầm ngầm.” Một người trong đó trả lời.
“Tầng hầm ngầm không thể động, bên trong có……” Gian giải phẩu! Ý thức được tiểu thư còn ở bên cạnh, gã nuốt mất ba chữ cuối, vội vàng chạy vào kiểm tra xem xét. Không có, tất cả thiết bị giải phẫu thiết bị đều không còn, chỉ còn có một gian phòng trống rỗng, vách tường phía đông bị đập ra, nối liền với mấy gian tạp vật khác, mặt đất còn đào mấy vết lõm sửa xe, như là muốn cải tạo thành một phòng công tác càng lớn.
Đây là vì ai, không cần nói cũng biết. Xem ra thiếu gia là làm thật, hắn quả thực không tính toán cứu tiểu thư! Tiểu Vương tinh thần hoảng hốt chạy về, thấy thiếu nữ tái nhợ trong suốt đứng ở dưới ánh mặt trời, cổ họng nghẹn nghẹn.
Hắn vốn muốn hỏi hỏi những người này, chuyện dỡ bỏ gian giải phẫu có thông tri tiên sinh, phu nhân hoặc quản gia chưa, bỗng nghĩ đến, lấy tính tình thiếu gia hiện tại, sao có thể khoan nhượng người khác can thiệp? Tự nhiên là khư khư cố chấp.
Hắn vẫy tay để những người kia rời đi, không khỏi may mắn tiểu thư không biết gì cả. Hy vọng sống sót rõ ràng đặt ở trước mắt, lại bị ngạnh sinh sinh cướp đi, tư vị nhất định rất tuyệt vọng.
Hai người trở vào nhà nghỉ ngơi. Nửa giờ sau, Tiết Tử Hiên cùng Chu Doãn Thịnh bận việc xong, tựa như trẻ sinh đôi kết hợp ôm vào cửa, ngồi ở chỗ hành lang gần cửa ra vào đổi giày.
Cùng Tiết Tử Hiên quen thuộc rồi, mấy tính nết trẻ con của Chu Doãn Thịnh liền không giấu được, nhấc lên một chiếc dép lê, xa xa ném ra cửa, sau đó híp đôi mắt đào hoa cười xấu xa. Tiết Tử Hiên yêu chết bộ dáng kiêu căng này, ôm người vào trong lòng xoa nắn, lại là cọ chóp mũi lại là kề tai nói nhỏ, liên tục hôn lên gò má em, thậm chí vài lần sát khóe miệng mà qua.
Nháo xong, hắn buông thiếu niên cười đến thở hổn hển, đi ra ngoài nhặt dép, một đường đi một đường cười, vui vẻ như một đứa trẻ.
Tiết Tịnh Y ngồi trên sô pha thờ ơ lạnh nhạt, nắm tay siết thật sự nhanh, sắp cắm vào trong thịt. Tiểu Vương đuổi đi Tiểu Đặng đang giúp đỡ Phúc bá, lặng lẽ kể chuyện gian giải phẩu bị phá.
“Cái gì, bọn họ hủy gian giải phẩu rồi? Không phải nói chỉ sửa garage sao?” Phúc bá kinh hãi, cầm muôi chạy ra, thấy tiểu thư cũng ngồi trong phòng khách, chỉ đành áp xuống lửa giận ngập trời, hậm hực quay lại.
Nửa giờ sau, hai người rửa mặt sạch sẽ đi đến phòng ăn, Phúc bá đứng ở cổng muốn nói lại thôi, thấy thiếu gia thủy chung không liếc nhìn mình một cái, rốt cuộc không nhịn được, nói: “Nghe Tiểu Vương nói, ngài sai người đem tầng hầm ngầm…… hủy đi? Chuyện này tiên sinh cùng phu nhân đồng ý sao?”
Tiết Tử Hiên một mặt gỡ xương cá cho thiếu niên, một mặt lạnh lùng mở miệng: “Đây là nhà của ta, ta muốn hủy nơi nào không cần bất luận kẻ nào hỏi đến. Phúc bá, ta đã cảnh cáo ngươi, không có lần sau, cho nên ngươi có thể đi.”
“Thiếu gia, ngài có ý gì?” Phúc bá khiếp sợ dị thường.
Tiết Tịnh Y ngẩng đầu nhìn lên ca ca, đầy mặt không thể tin. Phúc bá là người nhà của bọn họ a? Sao ca ca có thể nói ra lời kiểu này?
Tiểu Đặng Tiểu Chu Tiểu Vương ngồi trong phòng bếp ăn cơm cũng đều chen tới cửa nhìn vào. Ngay cả Phúc bá đều muốn đuổi đi, thiếu gia thật sự là càng ngày càng không thể nào hiểu nổi.
Duy độc Chu Doãn Thịnh ăn ngon lành. Hắn đương nhiên biết cái gọi là tầng hầm ngầm có miêu nị, bằng không người Tiết gia sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng thế thì sao, hắn không có hứng thú với chuyện đó, có thể thấy lão già này khốn quẫn là được. Ai bảo lão ta bao giờ cũng dừng ánh mắt xem người chết nhìn hắn.
“Ăn từ từ, coi chừng còn xương.” Tiết Tử Hiên xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, lại nhìn về phía Phúc bá, nhắc lại một lần, “Của ta ý tứ là ngươi bị đuổi, đêm nay liền đi.”
“Tiên sinh cùng phu nhân……” Phúc bá còn không hết hi vọng.
“Ta sẽ gọi điện thoại cho bọn họ. Ngươi biết, ta sẽ nhanh chóng làm chủ Tiết gia, hiện tại ngươi không đi, ngày sau vẫn phải đi, ta không thích người khác khoa tay múa chân với ta.”
Phúc bá nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người dưới uy áp của thiếu gia uy áp không dám mở miệng nói, lại nghĩ tới Tiết Thụy ngon ngoãn phục tùng nhi tử, cuối cùng nghẹn ngào đồng ý. Nhìn bóng dáng Phúc bá lom khom biến mất tại góc, Tiểu Vương thâm thâm cúi đầu, lại sinh ra sợ hãi boss.
Hắn chỉ tốn một tháng ngắn ngủi liền từ nhà nghệ thuật biến thành người bề trên. Hắn có năng lực có thủ đoạn, còn có tâm địa lãnh ngạnh nhất trên thế giới, Tiết gia nhất định sẽ là của hắn, càng xa hơn, tập đoàn Tiết thị sẽ hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, đến thời điểm đó, sợ là ngay cả tiên sinh cùng phu nhân cũng không có đường nói chuyện.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc