Tiếng Vọng Bên Tai
Chương 12 12 Mọi Hạnh Phúc Có Được Đều Là Cướp Đoạt
Bùi Nguyên đi thật gấp, rõ ràng tiệm cơm không lớn, nhưng cậu vòng tới vòng lui thật lâu trong hành lang ngoằn ngoèo phức tạp.
Giống như đi trong mê cung không ra được.
Cuối cùng cậu cản lại một nhân viên phục vụ nhờ cô dẫn đường.
Cách tài xế còn chưa đến hai bước cậu đụng phải một đôi trung niên.
Chú cùng thím mỉm cười với cậu, một loại biểu tình trước giờ Bùi Nguyên chưa từng thấy, giống như bọn họ vừa mới làm một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại liều mạng an ủi mình, vừa hoảng sợ lại vừa chật vật. Bùi Nguyên tò mò vì sao người lớn luôn có thể làm ra biểu tình không có sức thuyết phục.
“A Nguyên, thật sự là con.” Chú nói.
Bùi Nguyên không có tâm tư phản ứng ông ta: “Xin lỗi, con đang rất vội, lần sau lại tán gẫu.”
Chú lập tức kéo lấy cổ tay cậu: “Chúng ta là người một nhà...”
“Chú có chuyện gì sao?” Bé trai đề phòng mà giật tay ra.
“Chúng ta lo lắng con, con có chỗ nào cần phải hỗ trợ không? Hiện tại đang ở đâu? Muốn về nhà ở tiếp hay không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Chú chất đầy tươi cười đến trước mặt cậu: “A Nguyên, đừng nói con có tiền đồ rồi liền quên chú thím đi?”
Bùi Nguyên muốn nổi giận, nhưng một bàn tay đã kéo cậu ra khỏi người chú ôm đến sau lưng.
Cậu ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người Đan Thác.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy không có loại mùi vị này càng làm cho người cảm thấy yên tâm hơn.
Cậu một bên phóng túng chính mình sa vào trong mùi máu tàn bạo nguyên thủy này, một bên nghĩ, cậu sẽ mắc một căn bệnh kỳ quái, ví dụ như chứng thèm khát mùi vị, ngày nào đó Đan Thác rời khỏi cậu, cậu chỉ có thể thông qua đồ sát để duy trì loại mùi vị này. Từ đó về sau mọi người có thể gọi cậu —— “Sát thủ mùi máu Bùi Nguyên”, chậc chậc, vẽ thành manga trước, sau đó làm thành hoạt hình, cuối cùng làm thành phim anh hùng 120 phút. Cậu không lấy một phân tiền, một chữ ký cũng không cho, cậu chỉ cần Ngàn núi chim bay tuyệt, vạn đường nhỏ không bóng người*, chỉ cần Sống ắt sẽ trở lại, chết cũng ôm hoài tương tư**”.
(*Thi ên Sơ n Điể u Phi Tuyệ t, Vạ n Kín h Nhâ n Tun g Diệ t trí ch tr ong b ài Gi ang t uyết – Liễ u Tôn g Ngu yên: Giữa ngàn non, chim bay t ắt bó ng.
T rên đ ường muôn ngả, dấu n gười vắng tanh – thi vien/ Mị c hỉ ed it th ô cho nó đ ọc xu ôi xu ôi th ôi^^)
(**Si nh đư ơng p hục l ai qu y, tử diệc trườ ng tư ơng t ư trí ch từ bài Biệt thi – Tô V ũ: Nế u còn sống ắt s ẽ gặp lại nhau, Nếu chết sẽ cò n nhớ nhau mãi – thv ien.)
Đan Thác trầm mặc nắm tay bé trai. Trình Tây lướt qua hai người đứng ở đằng trước, gã vừa mới nôn xong, cổ áo sơ mi dính bẩn, nút cởi hai viên, gió đêm thổi phồng cổ áo gã.
Gã dựa vào khung cửa, một chân cong lên, giống như tùy thời sẽ ngã xuống.
“A Nguyên, hai vị này là, cậu quen sao?” Trình Tây không kiên nhẫn hỏi.
Bùi Nguyên cẩn thận nhìn Đan Thác. Tay Đan Thác đặt trên bả vai bị chó cắn thương kia của cậu.
Cơn giận vốn có lập tức bị đánh tan, cậu nói: “Thân thích, trùng hợp gặp phải.”
Trình Tây phát ra một tiếng “Ồ”, gã rút danh thiếp đưa cho chú: “Xin chào, Trình Tây.”
Chú rất lúng túng: “Chào ngài, chúng tôi tới xem A Nguyên…”
Trình Tây cắt ngang ông ta: “Có rảnh tới nhà ăn cơm, lại tán gẫu.”
Sau đó gã trực tiếp xô thím ra, đi về phía tài xế. Đan Thác bảo vệ Bùi Nguyên ở bên cạnh, chú vốn còn muốn gọi cậu, dưới khuôn mặt hung ác của sát thủ đành phải ngậm miệng.
Khóe mắt Bùi Nguyên liếc thấy biểu tình không cam lòng, cậu cúi đầu chôn vào trong khuỷu tay Đan Thác xem như không nhìn thấy. Thẳng đến khi lên xe, tim cậu vẫn đập rất nhanh.
Xe chạy khỏi, cậu chỉ có thể ngẩn người nhìn chằm chằm vào phong cảnh ngoài cửa sổ.
Bùi Nguyên không biết có nên nói chuyện với Đan Thác hay không.
Nhưng cậu không muốn, cậu cảm thấy rất có thể chỉ là vấn đề của tuổi dậy thì, hẳn là tìm giáo viên hướng dẫn của trường để trò chuyện. Nhưng không có người sẽ thật sự đi tìm giáo viên hướng dẫn để nói chuyện, ít nhất không có ai sẽ chủ động tìm giáo viên hướng dẫn, giáo viên hướng dẫn là thẻ socola ghi “sinh nhật vui vẻ” ở trên bánh kem, hình thức lớn hơn công năng, cũng không có ai thật sự sẽ cảm thấy nó ăn ngon.
Sáng sớm khi trời còn chưa sáng hẳn cậu cũng đã dậy rồi, mặc đồ ngủ cùng dép lê mở cửa phòng của Đan Thác.
Bác sĩ gia đình khâu lại vết thương trên đầu cho Đan Thác, thương không nghiêm trọng, nhưng có khả năng để lại sẹo.
Nếu Đan Thác muốn để kiểu tóc như Beckham, lộ vết sẹo ra ngoài, nhất định sẽ gia tăng thêm không ít mị lực cá nhân của hắn.
Nhưng sát thủ tiên sinh từ chối, phần chức nghiệp này yêu cầu hắn xử lý hình tượng của mình một cách kín đáo, tốt nhất đi trong đám người không có ai có thể chú ý tới hắn.
Thời gian của thuốc tê còn chưa hết, thần kinh trên đầu sát thủ thật sự thả lỏng, hắn nhìn bé trai chân trần bò lên giường, cố sức nâng mắt, không thể khống chế mà nở nụ cười. Thuốc tê đang chủ đạo đầu óc hắn, cảm giác giống như uống say.
“Sớm a, tôi mang bữa sáng cho anh, cùng ăn đi. Anh khá hơn chút nào không?” Bé trai đặt bánh mì cùng sữa bò ở đầu giường, sờ sờ vết sẹo của hắn, lại cúi đầu hôn hôn miếng băng kia: “Vất vả rồi.”
Đan Thác lộ ra vẻ kỳ quái: “Vì sao không ngủ được?”
“Tôi không ngủ được, nghỉ học, nghĩ đến không cần đến trường có chút hưng phấn.” Bùi Nguyên hỏi: “Mấy ngày nữa anh có rảnh không? Chúng ta có thể ra ngoài một mình không? Bài tập trường giao về nhà là phải xem ba quyển sách ngoài chương trình rồi viết lại cảm tưởng, có thể đi cùng tôi đến hiệu sách không?”
“… Buổi chiều thứ tư có thể.”
“Vậy thứ tư a, chiều thứ tư sẽ là một ngày đẹp trời.”
Bùi Nguyên vén chăn dùng chân cọ cọ cẳng chân Đan Thác, Đan Thác cong chân lên, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Chân sát thủ to khỏe lại rắn chắc, bắp chân thô bằng đùi của Bùi Nguyên, lông thật dày, là đùi của đàn ông trưởng thành, vừa có đẹp của thị giác vừa có đẹp của công năng. Bùi Nguyên hâm mộ mà cảm thán, chân của cậu quá trắng, không đủ dài, nhưng cậu còn có thể cao hơn, nửa năm cậu đã cao hơn ít nhất 5cm, chính là trọng lượng không theo kịp, ngay cả Nguyễn Ái đều nói không thể đi sóng vai cùng với cậu, khiến chân cô có vẻ không đủ sức cạnh tranh.
Chơi một chốc, Bùi Nguyên hơi mệt, sự chú ý của cậu về tới vết thương trên tóc mai của sát thủ: “Anh có thể nói cho tôi anh giết người kia như thế nào không?” Cậu chỉ chỉ đầu, ý bảo quỷ xui xẻo để lại vết thương kia cho Đan Thác.
Sát thủ tiên sinh không trả lời ngay, hắn uống hết sữa bò trong ly.
“Giết hắn là có cảm giác gì?” Bé trai lại bổ sung câu hỏi.
Đan Thác nghĩ nghĩ, một bên dùng động tác khoa tay múa chân một bên nghiêm túc giải thích: “Tôi chờ gã trong xe, ngồi ở vị trí đằng sau, gã ngồi ở ghế lái, tôi dùng khóa hình chữ U kẹp chặt cổ gã.
Khóa chữ U rất tốt, nếu như cậu đánh nhau với người khác, nó cũng có thể dùng để đánh nhau.
Gã dùng sức giãy giụa một chốc, rồi mới chậm rãi thả lỏng thân thể.
Tôi cho rằng gã đã chết, hạ ghế xuống, gã đột nhiên giơ tay lên, dùng dao đâm vào cổ tôi.
Tôi quay đầu dao liền cắt qua tóc tôi, gã là giả chết, lừa gạt tôi. Sau đó tôi bắn một phát súng vào ngực gã, gã liền chết. Cuối cùng tôi đốt cả xe cùng thi thể của gã.”
Bé trai có chút kinh ngạc: “Anh sơ ý, anh thường xuyên sơ ý sao?”
“Có đôi khi sẽ. Đây là một bài học, lần sau sẽ không thể sơ ý nữa.”
“Tôi cũng thường xuyên sơ ý. Giết gã có cảm giác gì?”
“Gã là người mưu trí, là vận khí của tôi tốt.”
“Anh biết gã sao?”
“Không biết.”
“Vậy cảm giác khi giết gã cùng với khi giết tôi sẽ giống nhau sao?”
“Sẽ không. Tôi biết cậu.”
Bùi Nguyên cảm thấy rất hạnh phúc: “Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh.”
Buổi chiều thứ tư, Trình gia hiếm khi không có người nào.
Trình Tây tự mình lái xe trở về nhà chính, đám người hầu chiều nay nghỉ, một mình gã bò lên cầu thang đi đến phòng ngủ chính.
Một tay của Trình Ngạn bị khóa ở đầu giường, nhìn thấy em trai lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Trình Tây rất ít khi đứng đắn như thế này, gã cợt nhả cố làm ra vẻ, trong ký ức của Trình Ngạn, gã là một tên hề. Hai anh em họ cùng một mẹ sinh ra, nhưng tính cách trái ngược. Trình Tây không hề giống với bất kỳ một người nào trong Trình gia, gã rất mềm yếu, gã bảo vệ chim nhỏ gãy cánh, cứu giúp mèo lang thang, chơi với bé gái, cái tuổi bé trai khác muốn lái ô tô xe tăng, Trình Tây xem kịch, vẽ tranh, đọc thơ, làm váy cho búp bê. Mẹ Trình Ngạn hoài nghi con trai mình có vấn đề về tinh thần, bà đã từng dùng phương pháp tương đối cực đoan để thay đổi thể chất nữ tính hóa của Trình Tây, cuối cùng không thể thành công. Lúc sau Trình Ngạn lại nghe được cha cùng mẹ nói chuyện, nói đứa bé này không chịu nổi bồi dưỡng, sau này sẽ chỉ là chê cười của Trình gia.
Sau lại Trình Tây quả thật hướng tới con đường điên khùng ngu dại, gã giống như thích thú, không đặt trào phúng của người Trình gia vào trong lòng.
Trình Ngạn làm anh cả nghĩ mãi không rõ, vì sao em trai không thể giống như mình? Vốn dĩ có anh em ruột là một chuyện tốt, bé trai cùng tuổi với gã nếu như chỉ có em gái, vẫn luôn tách ra chơi riêng phần mình.
Cho tới bây giờ, Trình Ngạn vẫn không cho rằng Trình Tây sẽ giết gã, gã có di chúc của cha làm bùa hộ mệnh, còn có hỗ trợ của mẹ.
Quan trọng nhất, Trình Tây còn là một đứa nhỏ, gã chỉ thích hợp vẽ tranh đọc thơ, loại chuyện giết người này gã không làm được.
Trình Tây lôi gã ta lên khỏi mép giường, kéo tới ban công. Trình Ngạn giật mình với sức lực không nhỏ của gã.
“Thủ tục cho bảo bảo làm con thừa tự đã hoàn thành rồi, ngày mai liền có văn bản chính thức, anh chính là ba ba chân chính của bảo bảo rồi.” Lúc Trình Tây nói lời này, hiển nhiên rất khổ sở, giọng của gã vừa thấp vừa nhẹ, khiến cho Trình Ngạn nhớ tới khi Kiều Kiều chết.
Trình Ngạn nghĩ ra, khủng hoảng trừng to mắt: “Mày mơ tưởng, rất nhiều người đều biết chuyện mày có con!”
“Sau khi bảo bảo sinh ra phần lớn thời gian đều sống ở nước ngoài, cảm giác tồn tại vô cùng thấp, cho dù biết tôi có con, cũng không biết bộ dạng thế nào, tên là gì. Về phần anh, người thừa kế của Trình gia, đột nhiên nhận về một hai đứa con riêng thì có gì ghê gớm chứ? Anh còn thiếu phụ nữ bên ngoài sao?” Trình Tây bình tĩnh nói.
“Hắc hắc, mày muốn con mày gọi tao là ba ba?”
“Tôi đã nói với Kiều Kiều, nói lời xin lỗi với cô ấy, mỗi ngày tôi đều nói xin lỗi với cô ấy.”
“Nhưng mày vẫn phải giết người, giết những người thân cận với mày, giết những người biết rõ chuyện này, ít nhất là vậy.”
“Tôi đã giết rất nhiều người rồi, giết mười người cùng hai mươi người có gì khác nhau sao?”
Trình Ngạn làm ra động tác nuốt khó khăn, sắc mặt gã ta trắng bệch, rùng mình một cái. Đột nhiên khủng hoảng nhảy dù xuống đỉnh đầu gã ta, phát ra tiếng uy hiếp như cánh quạt ầm ầm của máy bay trực thăng. Gã ta muốn bật dậy chạy trốn, nhưng thân thể bị trói chặt không cách nào nhúc nhích. Trình Tây vỗ vỗ vai gã ta ý bảo gã ta tạm thời đừng nóng nảy.
“Anh còn muốn nói gì không?” Trình Tây bắt đầu xé xuống tầng viền bằng lụa bên trong tấm rèm.
Trình Ngạn liều mạng lắc đầu: “Tôi muốn gặp mẹ, mẹ ở đâu?”
“Mẹ rất tức giận, bởi vì anh là phế vật, cả ngày bắt bà nhọc lòng vì anh. Đánh tiếc bà lớn tuổi, có lòng không đủ lực.”
“Là… là cái người Myanmar kia chưa chết? Không có khả năng!”
Tốc độ nói của Trình Tây cực nhanh: “Tôi cho anh biết vì sao không có khả năng. Tháng 10 năm 1994 một người lính trẻ của bang KaChin* Myanmar đã giúp cấp trên của mình vận chuyển mười tấn gỗ tếch (*柚木) đến biên giới KaChin, sau đó người mua Trung Quốc tiếp nhận nhập vào trong nước. Giá mua lúc đó là sáu vạn tệ một tấn, mười tấn chính là sáu mươi vạn tệ. Mỗi lần chuyển lậu thành công cậu lính trẻ có thể được đến ba đồng tiền thưởng, hắn tiêu hết tiền thưởng này mua cho em gái vừa sinh ở nhà một gói kẹo sữa.”
(*Là bang cực b ắc củ a Mya nma. Bang này g iáp T rung Quốc về ph ía bắ c và đông. )
“Hai mươi năm sau, giá trị gỗ tếch tăng không chỉ gấp mười lần, nhưng mua bán buôn lậu gỗ tếch đã bị nghiêm cấm, ba đồng tiền thưởng mỗi tháng của cậu lính đã không còn, quân đội mấy năm liên tục thiếu lương, những người khác trộm bán thuốc phiện, vũ khí, đá quý để kiếm đồ ăn, hắn không muốn làm việc thiếu đạo đức, bỏ quân đội đến Trung Quốc kiếm tiền. 15 năm hắn hộ tống một người Trung Quốc đến Myanmar mua đá quý, chiến tranh bùng nổ, người Trung Quốc thiếu chút nữa không thể sống sót, hắn liều chết đưa người về nước, về sau người Trung Quốc này liền thuê hắn làm sát thủ, ba mươi vạn một năm. Nhưng mà, ban đầu hắn chỉ muốn ba đồng mua kẹo sữa cho em gái.”
Trình Ngạn giống như hoàn toàn không nghe hiểu lời gã nói.
Trình Tây lãnh đạm nói: “15 năm tôi đi Myanmar mua đá quý, anh cùng mẹ biết rõ chỗ đó đang chiến tranh, khiến tôi chạy đến KaChin mua bằng được viên đá kia. Nếu như không phải kẻ đào binh Myanmar này, tôi sẽ chết trong một quả bom tự sát của quân độc lập KaChin. Anh hai, đây không phải chuyện xưa về may mắn, tôi không sống bởi vì vận khí tốt, hôm nay anh cũng không phải bởi vì vận khí kém mà chết.”
Nói xong, gã dùng lực kéo xuống tầng lụa mỏng bên trong tấm rèm, vòng hai vòng ở cổ Trình Ngạn, thắt một nút thật chặt, nắm cổ áo Trình Ngạn kéo gã ta tới bên rào chắn, một chỗ khác của mảnh lụa thắt ở lan can cửa sổ.
Trình Ngạn giãy giụa cuồng loạn, gã ta gào thét: “Trình Tây! Đừng tưởng rằng mày vô tội!”
Gã túm lan can gần như muốn bẻ cong lan can bằng sắt, thở hồng hộc nói: “Mọi hạnh phúc có được đều là cướp đoạt, không phải tôi lấy của anh, chính là anh lấy của tôi.
Tất cả chúng ta còn sống, không một ai là không có tội!”
Trình Tây nhấc chân đạp gã ta xuống, dải lụa nhanh chóng rớt xuống rồi đột nhiên thẳng đứng, Trình Tây lộ ra nụ cười lạnh: “Anh yên tâm đi cùng ba ba đi, nói cho ông ta biết anh đã có con, gọi là Khang Khang.”
Trình Ngạn vẫn còn giãy giụa, mặt của gã ta lúc đầu là màu đỏ, sau đó chuyển xanh chuyển trắng, tấm lụa khóa lại cổ họng gã ta, vốn dĩ ở độ cao nhất định có thể vặn gãy xương cổ của gãta trong nháy mắt, khiến cho gã ta lập tức tử vong, nhưng độ cao chưa đủ, gã ta giày vò trong thống khổ hít thở không thông, lụa mỏng không chịu nổi trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành bắt đầu nứt toạt. Nhưng Trình Ngạn không nghe được, âm thanh gã ta nghe được càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa, vào lúc gã ta hấp hối sắp chết, vải mỏng rách toạt, thân thể gã ta rớt xuống.
Người làm vườn bị dọa sợ, chiều nay ông vốn được nghỉ, nhưng ông nhớ tới kéo cắt tỉa của mình rớt ở trong hoa viên, ông đi tìm, một thi thể rớt xuống từ tầng bốn, là Đại thiếu gia của Trình gia. Ông vội vội vàng vàng đi gọi người, trong nhà không có ai, đám người hầu nghỉ nửa ngày, quản gia cũng không có ở đây. Ông đụng phải tiểu thiếu gia ở cầu thang.
“Tiểu thiếu gia. Đại thiếu gia té xuống, cậu mau đi xem! Mau đi xem!”
Trình Tây giống như thật giật mình, gã hỏi: “Ở chỗ nào?”
Người làm vườn xoay người chỉ vào bụi cỏ rậm rạp ở phía sau: “Ở góc tưởng phía nam.”
Ông còn chưa kịp quay lại, đã nghe được tiếng súng vang lên trước, ông cảm thấy trái tim nóng lên, có cảm giác bỏng rát truyền đến, ông thở gấp ra một hơi, tầm mắt nhanh chóng tối sầm.
Đan Thác nhận được tin nhắn, nói với Bùi Nguyên: “Có việc, tôi phải đi một tiếng.”
Bọn họ đang ở trong một tiệm sách có tiếng trong thành phố. Bùi Nguyên cầm một quyển 《 Tội lỗi và hình phạt 》, một quyển 《 Tâm hồn cao thượng 》trong tay, cậu mua một ly trà sữa bưng đến bàn nhỏ ngồi xuống, ý bảo Đan Thác đi trước: ” Vậy anh đi đi, tôi chờ anh ở đây.”.