Tiếng súng ngoài bến cảng
Chương 6: Ngày nhập học đầy sóng gió
Hôm nay là ngày đầu tiên Saiko đi học. Đó có lẽ là một ngày nhập học đầy sóng gió và thật đáng nhớ.
Ryan có một gương mặt ưa nhìn. Và gương mặt của Akira thì còn tuyệt vời tới nỗi không thể dùng từ ưa nhìn mà hình dung nữa. Mái tóc màu nâu đỏ tự nhiên cùng đôi mắt màu tím quyến rũ, toát lên sự kiêu ngạo, lạnh lùng và đầy bí ẩn. Đứng giữa hai con người đó cảm thấy thật hồi hộp.
Saiko không phải người quá nổi bật về ngoại hình, mái tóc đen đặc trưng của người phương Đông, nhưng bù lại Saiko có một đôi mắt hiếm khá đẹp, màu hổ phách dịu dàng, ngược lại hẳn với tính lạnh lùng, vô tâm, thích xát muối vào vết thương của người khác, ăn nói khó chịu, lúc nào cũng như nói móc nói mỉa. Điểm cộng lớn nhất của Saiko là một trí nhớ siêu phàm và một đôi tai cực tốt. Akira từng vô cùng ngạc nhiên khi Saiko nói cô bé có thể nghe được âm thanh có tần số thấp hay là cả siêu âm. Cô bé ghi nhớ âm thanh mình nghe được một cách chính xác và dễ dàng.
Khi đứng giữa hai người có nhan sắc nổi trội như thế, mọi ánh mắt từ hai người đó đều chuyển sang cô. Nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ đây có thể so sánh Saiko với một con nhím. Họ ghen tỵ với cô.
Một cách tình cờ và trùng hợp làm sao khi Ryan và cô ở chung một lớp. Điểm đầu vào của hai người bằng nhau, và cô nghe rất nhiều tiếng thì thầm rằng cô đã chép bài Ryan, dù điều đó là không thể. Khi lòng đố kỵ lên tới đỉnh điểm, sẽ chẳng còn ai quan tâm gì đúng sai phải trái nữa, họ cho rằng những thứ mình nghĩ chính là chân tướng,, mọi lời giải thích chỉ là biện hộ.
Giáo viên yêu cầu hai người giới thiệu về bản thân. Đám con gái có vẻ thích thú với Ryan, còn Saiko thì gây ấn tượng mạnh về khuôn mặt băng lãnh với đám con trai.
Cô giáo xếp cả hai người ngồi dưới cuối lớp, cạnh bàn nhau. Bọn ở trên hướng ánh mắt ghen tỵ với Saiko. Như một lũ khùng.
Có một sự thật là Saiko chưa gặp chuyện này bao giờ nên mới đầu cảm thấy khá lúng túng, mọi người sợ cô bé thì đúng hơn. Cũng có một sự thật nữa là Saiko chẳng bao giờ nghe giảng. Rất chán. Ê ê a a chỉ muốn ngủ cho khỏe. Thế nhưng Akaki rất kinh ngạc không hiểu tại sao lần nào kiểm tra Saiko cũng đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn, kể cả các môn thể thao như bóng chày hay chạy điền kinh, Saiko đều dẫn đầu. Nói tóm lại là cả đời chưa biết đến chữ " thua" viết như thế nào. Giám thị từng nghi ngờ Saiko quay cóp đến mức lập cả một hội đồng chỉ để xem Saiko làm bài. Dẫu biết sẽ tạo áp lực cho học sinh nhưng họ thật sự nghi ngờ về việc một học sinh chỉ biết cúp tiết từ hồi lớp một, mà có học thì cũng toàn ngủ gật làm sao lại chưa bao giờ làm bài sai. Cuối cùng thì kết quả đã đoán ra. Đúng hết. Không sai một câu nào. Đến nỗi tỉnh Kanagawa từng muốn cho cô học vượt lớp, nhưng Saiko đã từ chối, vì muốn học cùng Akaki, mà lý do chủ yếu là không thích.
Giáo viên, cô Green, vỗ bảng: " Em Kuroyanagi, mời em đứng lên trả lời câu hỏi."
Saiko đang ngái ngủ bị gọi dậy cảm thấy rất khó chịu. Ryan chỉ đành nhìn, anh đã rất cố gọi cô bé dậy, nhưng không thành.
Cô Green lại nói: " Tôi sẽ không tha thứ nếu em không trả lời được câu này."
Có rất nhiều tiếng cười đùa, tiếng xì xào. Saiko không quan tâm đến vấn đề này. Không phải lần đầu tiên.
Bài toán như sau:
Saiko có vẻ chán nản: " Thưa cô, cái này chỉ có học sinh mẫu giáo may ra mới không biết đáp án."
Rồi rất tự nhiên cầm phấn viết đáp án.
Cô Green không nói được gì, lại tiếp tục yêu cầu: " Đây là bài toán khó nhất của Kỳ thi Olympic Toán quốc tế 2017. Em thử giải xem nào."
Saiko còn không thèm suy nghĩ, trực tiếp viết đáp án. Vừa viết, Saiko vừa nói: " Kẻ chiến thắng không cần phải vượt qua một ai cả, vì kẻ chiến thắng là kẻ nằm ở đỉnh cao và tất cả những người khác cần phải cúi đầu trước kẻ đó. Thiên tài là người mà không cần cố gắng vẫn phải giỏi, còn những kẻ giỏi do cố gắng chỉ là những kẻ tầm thường đang cố gắng chứng minh bản thân minh giữa những thiên tài mà thôi. Những kẻ như thế, không cần phải xét. Bởi vì những bọn đấy nếu bị đánh mất động lực cố gắng, là thành rác rưởi ngay ấy mà!"
Rồi trả viên phấn cho cô giáo, Saiko tiếp tục nói: " Đố mà sai được."
Trở về chỗ, rất nhiều ánh mắt hướng đến chỗ của Saiko. Ryan thì thầm: " Ở Nhật người ta em dạy mấy cái này à?"
" Tất nhiên không."
" Thế sao em làm được?"
" Nghĩ thì ra thôi."
Rồi Saiko mặc kệ, không tiếp chuyện với Ryan nữa.
Ryan có một gương mặt ưa nhìn. Và gương mặt của Akira thì còn tuyệt vời tới nỗi không thể dùng từ ưa nhìn mà hình dung nữa. Mái tóc màu nâu đỏ tự nhiên cùng đôi mắt màu tím quyến rũ, toát lên sự kiêu ngạo, lạnh lùng và đầy bí ẩn. Đứng giữa hai con người đó cảm thấy thật hồi hộp.
Saiko không phải người quá nổi bật về ngoại hình, mái tóc đen đặc trưng của người phương Đông, nhưng bù lại Saiko có một đôi mắt hiếm khá đẹp, màu hổ phách dịu dàng, ngược lại hẳn với tính lạnh lùng, vô tâm, thích xát muối vào vết thương của người khác, ăn nói khó chịu, lúc nào cũng như nói móc nói mỉa. Điểm cộng lớn nhất của Saiko là một trí nhớ siêu phàm và một đôi tai cực tốt. Akira từng vô cùng ngạc nhiên khi Saiko nói cô bé có thể nghe được âm thanh có tần số thấp hay là cả siêu âm. Cô bé ghi nhớ âm thanh mình nghe được một cách chính xác và dễ dàng.
Khi đứng giữa hai người có nhan sắc nổi trội như thế, mọi ánh mắt từ hai người đó đều chuyển sang cô. Nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ đây có thể so sánh Saiko với một con nhím. Họ ghen tỵ với cô.
Một cách tình cờ và trùng hợp làm sao khi Ryan và cô ở chung một lớp. Điểm đầu vào của hai người bằng nhau, và cô nghe rất nhiều tiếng thì thầm rằng cô đã chép bài Ryan, dù điều đó là không thể. Khi lòng đố kỵ lên tới đỉnh điểm, sẽ chẳng còn ai quan tâm gì đúng sai phải trái nữa, họ cho rằng những thứ mình nghĩ chính là chân tướng,, mọi lời giải thích chỉ là biện hộ.
Giáo viên yêu cầu hai người giới thiệu về bản thân. Đám con gái có vẻ thích thú với Ryan, còn Saiko thì gây ấn tượng mạnh về khuôn mặt băng lãnh với đám con trai.
Cô giáo xếp cả hai người ngồi dưới cuối lớp, cạnh bàn nhau. Bọn ở trên hướng ánh mắt ghen tỵ với Saiko. Như một lũ khùng.
Có một sự thật là Saiko chưa gặp chuyện này bao giờ nên mới đầu cảm thấy khá lúng túng, mọi người sợ cô bé thì đúng hơn. Cũng có một sự thật nữa là Saiko chẳng bao giờ nghe giảng. Rất chán. Ê ê a a chỉ muốn ngủ cho khỏe. Thế nhưng Akaki rất kinh ngạc không hiểu tại sao lần nào kiểm tra Saiko cũng đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn, kể cả các môn thể thao như bóng chày hay chạy điền kinh, Saiko đều dẫn đầu. Nói tóm lại là cả đời chưa biết đến chữ " thua" viết như thế nào. Giám thị từng nghi ngờ Saiko quay cóp đến mức lập cả một hội đồng chỉ để xem Saiko làm bài. Dẫu biết sẽ tạo áp lực cho học sinh nhưng họ thật sự nghi ngờ về việc một học sinh chỉ biết cúp tiết từ hồi lớp một, mà có học thì cũng toàn ngủ gật làm sao lại chưa bao giờ làm bài sai. Cuối cùng thì kết quả đã đoán ra. Đúng hết. Không sai một câu nào. Đến nỗi tỉnh Kanagawa từng muốn cho cô học vượt lớp, nhưng Saiko đã từ chối, vì muốn học cùng Akaki, mà lý do chủ yếu là không thích.
Giáo viên, cô Green, vỗ bảng: " Em Kuroyanagi, mời em đứng lên trả lời câu hỏi."
Saiko đang ngái ngủ bị gọi dậy cảm thấy rất khó chịu. Ryan chỉ đành nhìn, anh đã rất cố gọi cô bé dậy, nhưng không thành.
Cô Green lại nói: " Tôi sẽ không tha thứ nếu em không trả lời được câu này."
Có rất nhiều tiếng cười đùa, tiếng xì xào. Saiko không quan tâm đến vấn đề này. Không phải lần đầu tiên.
Bài toán như sau:
Saiko có vẻ chán nản: " Thưa cô, cái này chỉ có học sinh mẫu giáo may ra mới không biết đáp án."
Rồi rất tự nhiên cầm phấn viết đáp án.
Cô Green không nói được gì, lại tiếp tục yêu cầu: " Đây là bài toán khó nhất của Kỳ thi Olympic Toán quốc tế 2017. Em thử giải xem nào."
Saiko còn không thèm suy nghĩ, trực tiếp viết đáp án. Vừa viết, Saiko vừa nói: " Kẻ chiến thắng không cần phải vượt qua một ai cả, vì kẻ chiến thắng là kẻ nằm ở đỉnh cao và tất cả những người khác cần phải cúi đầu trước kẻ đó. Thiên tài là người mà không cần cố gắng vẫn phải giỏi, còn những kẻ giỏi do cố gắng chỉ là những kẻ tầm thường đang cố gắng chứng minh bản thân minh giữa những thiên tài mà thôi. Những kẻ như thế, không cần phải xét. Bởi vì những bọn đấy nếu bị đánh mất động lực cố gắng, là thành rác rưởi ngay ấy mà!"
Rồi trả viên phấn cho cô giáo, Saiko tiếp tục nói: " Đố mà sai được."
Trở về chỗ, rất nhiều ánh mắt hướng đến chỗ của Saiko. Ryan thì thầm: " Ở Nhật người ta em dạy mấy cái này à?"
" Tất nhiên không."
" Thế sao em làm được?"
" Nghĩ thì ra thôi."
Rồi Saiko mặc kệ, không tiếp chuyện với Ryan nữa.
Tác giả :
vohongvan123