Tiếng Người
Chương 24
Tối thứ Sáu, khi Duy về nhà, M không có nhà. Anh chỉ bước vào phòng khách là lập tức biết nàng vắng mặt. Phòng khách lạnh lẽo. Duy nhất ngọn đèn nhỏ trên nóc tủ đựng đồ pha lê được bật sáng. Ánh sáng hắt qua chụp đèn bằng giấy vàng chiếu một quầng mờ mờ khắp phòng. Ánh sáng chỉ đủ che phủ một bán kính 1m quanh tủ kính. Những bông hoa hồng đứng trong lọ trên bàn tiếp khách trông như những bông hoa uốn bằng phoi bào màu đen. Các góc nhà đứng trong góc tối nhập nhoạng. Đồ vật nằm im lìm. Ánh đèn điện từ hiên nhà hàng xóm hắt những bóng đen dị dạng xuống sàn nhà xam xám.
Anh xăm xăm bật tất cả đèn trong phòng. Đèn neon. Đèn bàn đọc sách. Đèn chiếu trong tủ phalê. Đèn ngủ trên tường. Đèn cây ở góc nhà. Căn phòng vụt sáng choang. Ánh sáng trắng chói lọi. Những đồ vật đang nằm trong bóng tối bất thần bị lột trần. Chúng bất bình, ê chề. Anh mở tung cửa sổ cho gió lạnh ùa vào. Anh thò hẳn đầu ra ngoài. Không khí khô. Gió bấc như một quả chùy phá bêtông với những cái gai sát muối liên tục vả vào mặt anh.
Phía sau nhà, những ruộng hoa và rau nằm trong bóng tối đen đặc. Những ngọn thược dược và layơn nổi cao thành những hình thù dị hợm, lúc nhúc, nghều ngào.
Trong những bình sứ nuôi bèo tấm của M, bèo đã phủ gần đầy mặt nước. Anh thọc mạnh ngón tay trỏ xuống bình sứ ngoài cùng. Mấy cánh bèo bị đầu ngón tay anh dìm xuống lập tức chuồi ra và nổi lên. Anh “hặc” lên một tiếng khẽ và ngoáy mạnh đầu ngón tay. Lũ bèo tản ra, ken kín cạnh nhau. Chúng nhanh chóng tụ trở lại, bám quanh ngón tay anh. Những cánh bèo con nhồn nhột lông tơ. Nước lạnh bám thành một ngấn rõ ràng trên đốt tay, như một cái nhẫn đá thít chặt. Anh rút mạnh ngón tay ra. Có mấy cánh bèo dính vào đầu. Anh vẩy mạnh. Chúng rớt xuống sàn. Những cái bèo tấm của M. Anh nghĩ tới việc nhặt lên, rồi lại thôi.
Anh đứng ở giữa phòng, thở thật mạnh. Vai anh sụm xuống. Lớp xác khí rơi xuống, vỡ vụn như thủy tinh giòn.
M vẫn như về. Trong nhà tắm, nước đổ ngập trong bồn. Lọ muối khoáng để cạnh đó, đã mở nắp. Những viên muối màu xanh nhạt, to bằng móng tay út, chen chúc. Nước vẫn còn ấm. Chắc M mới đi đâu đó.
Anh ngồi xuống, thò tay tháo nước đi. Nước rút nhanh qua ống thoát thành những tiếng “thút, thút” đứt quãng. Một hình vòi rồng nhỏ xuất hiện ở ngay chỗ thoát nước. Duy nhìn trân trối vào cái vòi rồng cứ lắc qua lắc lại đó. Khi nước hết, anh gục đầu vào thành bồn tắm. Anh có cảm giác anh không bao giờ có thể đứng dậy được.
Anh xăm xăm bật tất cả đèn trong phòng. Đèn neon. Đèn bàn đọc sách. Đèn chiếu trong tủ phalê. Đèn ngủ trên tường. Đèn cây ở góc nhà. Căn phòng vụt sáng choang. Ánh sáng trắng chói lọi. Những đồ vật đang nằm trong bóng tối bất thần bị lột trần. Chúng bất bình, ê chề. Anh mở tung cửa sổ cho gió lạnh ùa vào. Anh thò hẳn đầu ra ngoài. Không khí khô. Gió bấc như một quả chùy phá bêtông với những cái gai sát muối liên tục vả vào mặt anh.
Phía sau nhà, những ruộng hoa và rau nằm trong bóng tối đen đặc. Những ngọn thược dược và layơn nổi cao thành những hình thù dị hợm, lúc nhúc, nghều ngào.
Trong những bình sứ nuôi bèo tấm của M, bèo đã phủ gần đầy mặt nước. Anh thọc mạnh ngón tay trỏ xuống bình sứ ngoài cùng. Mấy cánh bèo bị đầu ngón tay anh dìm xuống lập tức chuồi ra và nổi lên. Anh “hặc” lên một tiếng khẽ và ngoáy mạnh đầu ngón tay. Lũ bèo tản ra, ken kín cạnh nhau. Chúng nhanh chóng tụ trở lại, bám quanh ngón tay anh. Những cánh bèo con nhồn nhột lông tơ. Nước lạnh bám thành một ngấn rõ ràng trên đốt tay, như một cái nhẫn đá thít chặt. Anh rút mạnh ngón tay ra. Có mấy cánh bèo dính vào đầu. Anh vẩy mạnh. Chúng rớt xuống sàn. Những cái bèo tấm của M. Anh nghĩ tới việc nhặt lên, rồi lại thôi.
Anh đứng ở giữa phòng, thở thật mạnh. Vai anh sụm xuống. Lớp xác khí rơi xuống, vỡ vụn như thủy tinh giòn.
M vẫn như về. Trong nhà tắm, nước đổ ngập trong bồn. Lọ muối khoáng để cạnh đó, đã mở nắp. Những viên muối màu xanh nhạt, to bằng móng tay út, chen chúc. Nước vẫn còn ấm. Chắc M mới đi đâu đó.
Anh ngồi xuống, thò tay tháo nước đi. Nước rút nhanh qua ống thoát thành những tiếng “thút, thút” đứt quãng. Một hình vòi rồng nhỏ xuất hiện ở ngay chỗ thoát nước. Duy nhìn trân trối vào cái vòi rồng cứ lắc qua lắc lại đó. Khi nước hết, anh gục đầu vào thành bồn tắm. Anh có cảm giác anh không bao giờ có thể đứng dậy được.
Tác giả :
Phan Việt