Tiếng Ngọt
Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Thù thấy Tô Mạch ở ngoài bèn đứng lên giới thiệu với Trâu Tinh Thần: “Đây là nhà thiết kế của Ori. Đồ cô để quên đang ở chỗ tôi, để tôi đưa cho cô.”
Triệu Thù lấy bút máy đưa cho Tô Mạch: “Nãy định gọi điện cho cô nhưng công việc bên này có chút chuyện cần xử lý gấp nên chưa kịp gọi.”
Triệu Thù thấy Tô Mạch không chú ý tới mình bèn gọi một tiếng: “Tô tiểu thư?”
Tô Mạch nhận lại bút máy, mắt vẫn không rời: “À, vâng.”
Trâu Tinh Thần ra khỏi phòng họp, bước tới trước mặt Tô Mạch.
Anh ta một mét tám mươi sáu, cô một mét bảy mươi cộng thêm đôi cao gót sáu phân thì vẫn thấp hơn anh ta mười xen-ti.
Hai người đứng cách rất gần.
Trâu Tinh Thần trượt hầu kết: “Khéo quá nhỉ, em đi ngang qua à?”
Tô Mạch gật đầu như người máy: “Đúng vậy, em đi ngang qua.”
Trâu Tinh Thần: “Có duyên thật.”
Tô Mạch: “Có duyên thật.”
Mọi người: “…”
Tô Mạch nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta vẫn như mọi ngày, không có gì khác, ấm áp ôn hòa, lịch sự nho nhã.
Nếu có gì khác thì chính là lúc này anh đang mỉm cười. Rất nhẹ, chỉ hơi cong một chút, giống như là trút được gánh nặng, lại giống như là đang chờ mong điều gì đó.
Tô Mạch ngẩng đầu lên, phân vân gọi: “A Thần?”
Nụ cười của anh ta càng thêm rõ nét, cố sức mà cười, trông kệch cỡm như màn thể hiện của một diễn viên trình độ sứt sẹo: “Đúng vậy, Tiểu A Thần của em đây.” Anh ta ngân dài giọng, kiểu như không làm người ta thấy phát tởm thì thề không chịu thôi.
Mọi người: “…” Được xem trực tiếp màn đối diễn của ảnh đế và ảnh hậu, thật là đáng sống.
Ngay cả Vương Tử Hoài vừa mới bị mắng xối xả cũng quên bẵng đau lòng.
Tên ngốc Triệu Thù bỗng lấy tay đập đầu mình. Trình độ diễn xuất của ảnh đế thật tuyệt vời, ảnh hậu cũng không hề kém cạnh.
Mấy tên còn lại cũng bắt chước vỗ theo.
Bầu không khí thật lạ lùng.
Tô Mạch: “…”
Trâu Tinh Thần lườm tên đầu sỏ Triệu Thù một cái.
Ánh mắt chết chóc này rốt cuộc cũng khiến mọi người thức tỉnh. Lão đại vẫn là lão đại.
Tô Mạch: “A Thần, em về trước đây, tối gặp sau nhé.”
Trâu Tinh Thần: “Anh sẽ nhớ em lắm, Mạt Lị.”
Hai người đồng thời xoay người đi hai hướng ngược nhau. Như thể cô chưa từng tới đây, chưa từng nhìn thấy anh ta vỗ bàn chửi người; anh ta cũng chưa biết cô chính là nhà thiết kế kiêu căng nọ.
Thế nhưng chẳng ai trong hai người bước nửa bước.
Họ lưng đối lưng, khựng lại ba giây.
Rồi đồng thời xoay người lại. Giống như bầu trời trong xanh sớm mai thình lình bị một tia sét bổ làm đôi.
Không còn quý ông hay quý cô nào.
Bỏ hết lớp mặt nạ ngụy trang xuống, một kẻ là quốc vương kiêu căng nhìn đời từ trên xuống, một kẻ là nữ hoàng kiêu ngạo giương cung bạt kiếm.
Không phải chiến trường mà lửa bom đạn vẫn cháy ngút trời.
Bầu không khí như có chôn thuốc nổ, cận kề thời khắc nổ tung.
Triệu Thù đứng bên thấy không khí khác thường, sáu cặp mắt hóng hớt cùng nhìn chăm chăm, hết nhìn nhà thiết kế kiêu căng trong truyền thuyết lại nhìn giám đốc Trâu còn kiêu căng hơn cả nhà thiết kế kiêu căng kia.
Cuối cùng Trâu Tinh Thần là người hành động trước. Anh ta bất ngờ xoay ngược người vào phòng họp: “Triệu Thù, mẹ kiếp, thất thần ở đấy làm gì? Liên lạc với khách hàng báo đã sửa bug xong, có thể đăng nhập lại được rồi đi, tổn thất do sự cố này, công ty khoa kỹ Tinh Thần sẽ chịu trách nhiệm.”
“Vương Tử Hoài, Tử Hoài, mẹ kiếp, lần tới còn để xuất hiện loại sai lầm sơ đẳng thế này thì cuốn gói cút đi cho ông, đồ ngu.”
“Mễ Việt, Phiêu Miểu Chi Lộ, bước trưởng thành ở thôn Tân Thủ của nhân vật chính, đoạn gặp một thiếu nữ bị rơi xuống nước, cho thêm trên cầu một NPC đứng để trình bày cốt truyện. Đừng để ông phải nói lại lần hai!”
“Chu Bắc, váy ông mặc hôm nay xấu muốn chết. Ông mặc váy đuôi cá chẳng hợp gì, nhìn đau cả mắt!”
“Cạo lông chân đi!”
“Đinh Đông Xuân, ông đây muốn ngồi cái ghế dựa kia của ông, đứng lên, cút đi!”
Mọi người: “…”
Không ổn, vô cùng không ổn. Lão đại của bọn họ tuy bình thường hay mắng chửi người khác nhưng đấy là vì có yêu cầu cao trong công việc. Còn kiểu hung hăng như hiện giờ thì lại giống như là cố ý.
Cực kỳ ra sức tỏ vẻ kiêu ngạo, hung hăng.
Cách một cái bàn họp, Trâu Tinh Thần hếch cằm nhìn người phụ nữ đứng ở cửa đầy khiêu khích. Ngập tràn tinh thần vò đã mẻ thì không sợ vỡ hỏng.
Chẳng bằng để cô ấy nhận thức rõ ràng rốt cuộc anh ta là người thế nào.
Cũng để cô ấy tự vấn bản thân xem mình có thực sự thích anh ta hay không.
Thích một Trâu Tinh Thần thực sự, không đeo mặt nạ quý ông.
Trâu Tinh Thần nhướn mày nói với Triệu Thù: “Cô ấy chính là nhà thiết kế của Ori đấy hả? Cái người kiêu căng, tự phụ đấy à?”
Triệu Thù ngơ ngác hoàn toàn chẳng hiểu gì, đứng không dám nhúc nhích: “Vâng.”
Trâu Tinh Thần hất cằm nhìn Tô Mạch.
Anh ta muốn chọc giận cô. Anh ta không muốn đeo mặt nạ trước mặt cô nữa. Anh ta muốn được chân thật là mình với cô.
Về phần bệnh kiêu ngạo, cô dù có kiêu ngạo cũng chẳng thể kiêu ngạo hơn anh ta, từ từ rồi sẽ trị được.
Anh ta ra khỏi phòng họp, đứng ngay trước mặt Tô Mạch, cơ thể cao lớn của anh ta gần như muốn bao phủ lấy người cô, anh ta cúi đầu nhìn, hung hăng nói với cô: “Mẹ kiếp, em câm rồi à? Nói chuyện đi!”
Tô Mạch quả nhiên bị chọc giận, ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại: “Mẹ kiếp, anh kiêu căng cái gì mà kiêu căng.”
Nói đoạn liền đẩy mạnh cánh tay anh ta, lớn tiếng mắng: “Kiêu căng cái gì mà kiêu căng!”
Còn giơ chân đá chân anh ta, một cái, hai cái, ba cái.
Đá xong, cô liền bỏ chạy.
Đang chạy giữa đường thì giày cao gót bị rơi, chạy chân trần mấy bước thấy là lạ liền quay về nhặt giày. Xỏ đi xỏ lại mấy lần vẫn chưa xỏ vào được, chẳng biết là cuống hay tức, mặt đỏ ửng lên.
Trâu Tinh Thần vui vẻ tựa vào cửa phòng họp huýt sáo.
Tô Mạch: “…”
Triệu Thù hỏi Trâu Tinh Thần: “Thế, vị Tô tiểu thư này thực ra là?”
Tô Mạch đi chậm lại, dỏng tai nghe.
Trâu Tinh Thần cười: “Người của tôi.”
Tô Mạch quay ngoắt người lại: “Mẹ kiếp, anh nhận sai người rồi.” Nói xong liền chạy.
Tô Mạch bắt xe quay về Ori, đầu rối bòng bong. Hình ảnh anh bạn trai lịch lãm ấm áp của cô vỗ bàn mắng người cứ bám chặt trong đầu, không xua đi được.
Không chỉ hình tượng của anh ta sụp đổ mà cả của cô cũng mất hết rồi.
Tựa như hai tòa lâu đài lộng lẫy lấp lánh đổ sập, trơ ra cái cốt thép xi măng, vừa lạnh lùng vừa gai góc.
Chín giờ tối, Trâu Tinh Thần gọi tới.
Tô Mạch nhìn hai chữ “A Thần” hiển thị trên màn hình điện thoại, tâm trạng rối như tơ vò. Cô không nghe máy.
Chờ tới khi cuộc gọi tự động kết thúc, cô đổi chú thích tên của anh thành ba chữ “Trâu Tinh Thần”.
Điện thoại lại tới, Tô Mạch nghe máy.
Trong điện thoại là một giọng nói lười nhác: “Tan làm chưa?”
Quả nhiên, bị nhìn thấu bản chất rồi thì giọng không còn dịu dàng như ngày trước nữa.
“Hôm nay anh không đi đón em được, em tự bắt xe về đi.”
“Đang bận, cúp đây.”
“Tút tút tút…”
Tô Mạch: “…”
Nghĩa là, anh ta đã hoàn toàn tự cho phép mình buông thả rồi sao?
Không cả đi đón cô tan làm.
Còn chưa lừa được tới tay, còn chưa kết hôn, sao anh ta dám làm thế.
Tô Mạch một tay cầm điện thoại, tay kia nện cửa thoát hiểm thật lực, “rầm” một tiếng, tiếng vang vọng dội lại khắp nửa tòa nhà.
Ở phía bên kia, Trâu Tinh Thần nhét Triệu Thù vào xe: “Sao không ỉa chết luôn đi.”
Lúc sắp tan làm thì Triệu Thù bỗng nhiên bị tiêu chảy, Trâu Tinh Thần đành phải lấy xe chở cậu ta đi bệnh viện.
Phòng khám buổi tối rất đông người, đợi rõ lâu mới tới lượt.
Khám xong lại đưa tên Triệu Thù xui xẻo đó về nhà rồi mới về, về tới nhà thì đã mười giờ.
Trâu Tinh Thần đứng trước cửa nhà Tô Mạch ấn chuông.
Tô Mạch ra mở cửa: “Anh là ai?”
Trâu Tinh Thần: “Bạn trai em.”
Tô Mạch: “Nhận nhầm người rồi.” Nói đoạn liền đóng sập cửa lại.
Năm giây sau, cô lại mở cửa ra, khuất phục vận mệnh: “Vào đi.”
Trâu Tinh Thần vào nhà đổi giày: “Anh không thích cái dép màu xám này, lần sau đổi cho anh đôi màu xám đậm ấy.” Anh ta đã nhịn cái đôi dép màu xám này lâu rồi, đã muốn nói từ lâu rồi.”
Nói ra được một cái, toàn thân thoải mái nói không nên lời, từng lỗ chân lông dường như đều đang hoan ca.
“Cũng đừng đậm quá, độ xám 85% là được, à 88% đi, lấy may.”
Tô Mạch: “…”
Đệt!
Xám 85%. Độ xám thay đổi trong khoảng từ 0% (trắng) tới 100% (đen).
Trâu Tinh Thần đổi dép lê xong đi vào nhà. Tô Mạch dẫn anh ta tới bàn ngồi xuống.
Hai người mặt đối mặt. Ngọn đèn treo chiếu vào bình hoa màu xanh lam đặt ở cạnh bàn tạo ra trên mặt bàn một chiếc bóng đổ thật dài.
Trâu Tinh Thần ngả lưng tựa vào lưng ghế, liếc nhìn đối phương: “Không phải bảo muốn dán cao dán cổ cho anh à?”
Tô Mạch hất cằm: “Tôi nói vậy lúc nào?”
Trâu Tinh Thần liếc cô: “Sáng nay.”
Tô Mạch: “Kể từ từ ba rưỡi chiều ngày hôm nay, anh không còn là anh nữa.”
Cô hỏi: “Tại sao anh phải giả vờ lịch lãm?”
Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Vì em thích, phụ nữ đều thích như thế.”
Tô Mạch: “Những lời anh từng nói là thật hay giả?”
Trâu Tinh Thần đáp không cần nghĩ ngợi: “Thật.”
Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần chằm chằm, đôi mắt như muốn phân biệt ra đâu là thật giả, dường như muốn xuyên qua cơ thể, nhìn thấu linh hồn.
Trâu Tinh Thần bị nhìn tới mức chột dạ, mắt không biết phải nhìn vào đâu, đành phải nhìn hoa văn trên trần nhà, giọng điệu tỏ ra rất đương nhiên: “Cũng có bắt chước theo trên mạng.”
Dáng vẻ như một cậu học trò cấp ba hư hỏng đi thi nhìn phao bị bắt được, đã sai mà vẫn còn kiêu ngạo, ta đây.
Không biết anh ta lấy đâu ra suy nghĩ ấy.
Tô Mạch đứng dậy lấy chiếc chày cán bột trong bếp bỏ lên mặt bàn, học theo giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm: “Nhãi con, còn dám nói dối một câu nữa thử xem.”
Có đánh chết anh không! Nửa câu này nói ở trong lòng.
Trâu Tinh Thần đứng dậy chống hai tay xuống bàn, người nghiêng về trước, áp sát tới gần người phụ nữ bên phía đối diện: “Ông đây là đàn ông trưởng thành, không phải là nhãi con.”
“Cạch” một tiếng, Tô Mạch gõ chày cán bột: “Ngồi xuống đàng hoàng!”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống, không phải do khuất phục uy phong của người phụ nữ kia mà chỉ là vì, đứng thì mệt hơn ngồi.
Anh ta cầm chiếc chày cán bột nằm trên bàn chơi thả rồi cầm lên, cầm lên rồi thả: “Em thì sao?”
Tại sao em phải giả vờ? Em đã trải qua những gì, đang che giấu những gì, tại sao em không chịu nói?
Tô Mạch: “Tôi không giả vờ, tôi là người thành thật, tôi là người hai mặt đấy, tức à? Vậy tức đi.”
Điện thoại Tô Mạch rung, có người gọi tới.
Màn hình hiển thị một dãy số lạ, đầu số của thành phố Tây Quỳnh.
Tô Mạch ra ban công nghe máy.
Trâu Tinh Thần tựa vào bàn nghịch chiếc chày cán bột, cầm lên ngắm nghía.
Người con gái đưa lưng về phía anh ta. Mái tóc của nàng nhuộm một màu mềm mại dưới ánh đèn cam của ban công, từng lọn tóc cong thả sau vai, dài gần tới eo.
Vóc dáng mảnh mai, mặc…
Hồi trước anh ta qua nhà nàng, nàng luôn mặc váy ngủ ren cổ chữ V gợi cảm lượn qua lượn lại.
Anh ta cầm chày cán bột gõ nhẹ đầu gối.
Nhìn xem hôm nay nàng mặc gì đi, áo cổ tròn ngắn tay của các bà các mẹ.
Tuy anh ta thích được nhìn thấy dáng vẻ chân thật của nàng nhưng anh ta muốn xin nàng cứ mặc tiếp bộ đồ ngủ ngày xưa.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Mạch: Không phải trước đây anh bảo tôi mặc gì cũng đẹp sao?
Trâu Tinh Thần: Không mặc lại càng đẹp.
Tô Mạch: Cút.
Trâu Tinh Thần: Đừng quát, mất hết hình tượng đấy.
Tô Mạch: Mẹ kiếp, mặt nạ vỡ rồi, ai thèm để ý hình tượng nữa… Anh, anh cởi đồ của tôi làm gì? Anh làm vậy cũng mất hình tượng đấy nhé, này, tôi nói anh đấy.
Trâu Tinh Thần: Mẹ kiếp, mặt nạ vỡ cũng vỡ rồi, ai còn thèm để ý hình tượng nữa.
Tô Mạch: Ư ~~~~~~
(một chuỗi ~~~ thật là dài ~~~)
Triệu Thù thấy Tô Mạch ở ngoài bèn đứng lên giới thiệu với Trâu Tinh Thần: “Đây là nhà thiết kế của Ori. Đồ cô để quên đang ở chỗ tôi, để tôi đưa cho cô.”
Triệu Thù lấy bút máy đưa cho Tô Mạch: “Nãy định gọi điện cho cô nhưng công việc bên này có chút chuyện cần xử lý gấp nên chưa kịp gọi.”
Triệu Thù thấy Tô Mạch không chú ý tới mình bèn gọi một tiếng: “Tô tiểu thư?”
Tô Mạch nhận lại bút máy, mắt vẫn không rời: “À, vâng.”
Trâu Tinh Thần ra khỏi phòng họp, bước tới trước mặt Tô Mạch.
Anh ta một mét tám mươi sáu, cô một mét bảy mươi cộng thêm đôi cao gót sáu phân thì vẫn thấp hơn anh ta mười xen-ti.
Hai người đứng cách rất gần.
Trâu Tinh Thần trượt hầu kết: “Khéo quá nhỉ, em đi ngang qua à?”
Tô Mạch gật đầu như người máy: “Đúng vậy, em đi ngang qua.”
Trâu Tinh Thần: “Có duyên thật.”
Tô Mạch: “Có duyên thật.”
Mọi người: “…”
Tô Mạch nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta vẫn như mọi ngày, không có gì khác, ấm áp ôn hòa, lịch sự nho nhã.
Nếu có gì khác thì chính là lúc này anh đang mỉm cười. Rất nhẹ, chỉ hơi cong một chút, giống như là trút được gánh nặng, lại giống như là đang chờ mong điều gì đó.
Tô Mạch ngẩng đầu lên, phân vân gọi: “A Thần?”
Nụ cười của anh ta càng thêm rõ nét, cố sức mà cười, trông kệch cỡm như màn thể hiện của một diễn viên trình độ sứt sẹo: “Đúng vậy, Tiểu A Thần của em đây.” Anh ta ngân dài giọng, kiểu như không làm người ta thấy phát tởm thì thề không chịu thôi.
Mọi người: “…” Được xem trực tiếp màn đối diễn của ảnh đế và ảnh hậu, thật là đáng sống.
Ngay cả Vương Tử Hoài vừa mới bị mắng xối xả cũng quên bẵng đau lòng.
Tên ngốc Triệu Thù bỗng lấy tay đập đầu mình. Trình độ diễn xuất của ảnh đế thật tuyệt vời, ảnh hậu cũng không hề kém cạnh.
Mấy tên còn lại cũng bắt chước vỗ theo.
Bầu không khí thật lạ lùng.
Tô Mạch: “…”
Trâu Tinh Thần lườm tên đầu sỏ Triệu Thù một cái.
Ánh mắt chết chóc này rốt cuộc cũng khiến mọi người thức tỉnh. Lão đại vẫn là lão đại.
Tô Mạch: “A Thần, em về trước đây, tối gặp sau nhé.”
Trâu Tinh Thần: “Anh sẽ nhớ em lắm, Mạt Lị.”
Hai người đồng thời xoay người đi hai hướng ngược nhau. Như thể cô chưa từng tới đây, chưa từng nhìn thấy anh ta vỗ bàn chửi người; anh ta cũng chưa biết cô chính là nhà thiết kế kiêu căng nọ.
Thế nhưng chẳng ai trong hai người bước nửa bước.
Họ lưng đối lưng, khựng lại ba giây.
Rồi đồng thời xoay người lại. Giống như bầu trời trong xanh sớm mai thình lình bị một tia sét bổ làm đôi.
Không còn quý ông hay quý cô nào.
Bỏ hết lớp mặt nạ ngụy trang xuống, một kẻ là quốc vương kiêu căng nhìn đời từ trên xuống, một kẻ là nữ hoàng kiêu ngạo giương cung bạt kiếm.
Không phải chiến trường mà lửa bom đạn vẫn cháy ngút trời.
Bầu không khí như có chôn thuốc nổ, cận kề thời khắc nổ tung.
Triệu Thù đứng bên thấy không khí khác thường, sáu cặp mắt hóng hớt cùng nhìn chăm chăm, hết nhìn nhà thiết kế kiêu căng trong truyền thuyết lại nhìn giám đốc Trâu còn kiêu căng hơn cả nhà thiết kế kiêu căng kia.
Cuối cùng Trâu Tinh Thần là người hành động trước. Anh ta bất ngờ xoay ngược người vào phòng họp: “Triệu Thù, mẹ kiếp, thất thần ở đấy làm gì? Liên lạc với khách hàng báo đã sửa bug xong, có thể đăng nhập lại được rồi đi, tổn thất do sự cố này, công ty khoa kỹ Tinh Thần sẽ chịu trách nhiệm.”
“Vương Tử Hoài, Tử Hoài, mẹ kiếp, lần tới còn để xuất hiện loại sai lầm sơ đẳng thế này thì cuốn gói cút đi cho ông, đồ ngu.”
“Mễ Việt, Phiêu Miểu Chi Lộ, bước trưởng thành ở thôn Tân Thủ của nhân vật chính, đoạn gặp một thiếu nữ bị rơi xuống nước, cho thêm trên cầu một NPC đứng để trình bày cốt truyện. Đừng để ông phải nói lại lần hai!”
“Chu Bắc, váy ông mặc hôm nay xấu muốn chết. Ông mặc váy đuôi cá chẳng hợp gì, nhìn đau cả mắt!”
“Cạo lông chân đi!”
“Đinh Đông Xuân, ông đây muốn ngồi cái ghế dựa kia của ông, đứng lên, cút đi!”
Mọi người: “…”
Không ổn, vô cùng không ổn. Lão đại của bọn họ tuy bình thường hay mắng chửi người khác nhưng đấy là vì có yêu cầu cao trong công việc. Còn kiểu hung hăng như hiện giờ thì lại giống như là cố ý.
Cực kỳ ra sức tỏ vẻ kiêu ngạo, hung hăng.
Cách một cái bàn họp, Trâu Tinh Thần hếch cằm nhìn người phụ nữ đứng ở cửa đầy khiêu khích. Ngập tràn tinh thần vò đã mẻ thì không sợ vỡ hỏng.
Chẳng bằng để cô ấy nhận thức rõ ràng rốt cuộc anh ta là người thế nào.
Cũng để cô ấy tự vấn bản thân xem mình có thực sự thích anh ta hay không.
Thích một Trâu Tinh Thần thực sự, không đeo mặt nạ quý ông.
Trâu Tinh Thần nhướn mày nói với Triệu Thù: “Cô ấy chính là nhà thiết kế của Ori đấy hả? Cái người kiêu căng, tự phụ đấy à?”
Triệu Thù ngơ ngác hoàn toàn chẳng hiểu gì, đứng không dám nhúc nhích: “Vâng.”
Trâu Tinh Thần hất cằm nhìn Tô Mạch.
Anh ta muốn chọc giận cô. Anh ta không muốn đeo mặt nạ trước mặt cô nữa. Anh ta muốn được chân thật là mình với cô.
Về phần bệnh kiêu ngạo, cô dù có kiêu ngạo cũng chẳng thể kiêu ngạo hơn anh ta, từ từ rồi sẽ trị được.
Anh ta ra khỏi phòng họp, đứng ngay trước mặt Tô Mạch, cơ thể cao lớn của anh ta gần như muốn bao phủ lấy người cô, anh ta cúi đầu nhìn, hung hăng nói với cô: “Mẹ kiếp, em câm rồi à? Nói chuyện đi!”
Tô Mạch quả nhiên bị chọc giận, ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại: “Mẹ kiếp, anh kiêu căng cái gì mà kiêu căng.”
Nói đoạn liền đẩy mạnh cánh tay anh ta, lớn tiếng mắng: “Kiêu căng cái gì mà kiêu căng!”
Còn giơ chân đá chân anh ta, một cái, hai cái, ba cái.
Đá xong, cô liền bỏ chạy.
Đang chạy giữa đường thì giày cao gót bị rơi, chạy chân trần mấy bước thấy là lạ liền quay về nhặt giày. Xỏ đi xỏ lại mấy lần vẫn chưa xỏ vào được, chẳng biết là cuống hay tức, mặt đỏ ửng lên.
Trâu Tinh Thần vui vẻ tựa vào cửa phòng họp huýt sáo.
Tô Mạch: “…”
Triệu Thù hỏi Trâu Tinh Thần: “Thế, vị Tô tiểu thư này thực ra là?”
Tô Mạch đi chậm lại, dỏng tai nghe.
Trâu Tinh Thần cười: “Người của tôi.”
Tô Mạch quay ngoắt người lại: “Mẹ kiếp, anh nhận sai người rồi.” Nói xong liền chạy.
Tô Mạch bắt xe quay về Ori, đầu rối bòng bong. Hình ảnh anh bạn trai lịch lãm ấm áp của cô vỗ bàn mắng người cứ bám chặt trong đầu, không xua đi được.
Không chỉ hình tượng của anh ta sụp đổ mà cả của cô cũng mất hết rồi.
Tựa như hai tòa lâu đài lộng lẫy lấp lánh đổ sập, trơ ra cái cốt thép xi măng, vừa lạnh lùng vừa gai góc.
Chín giờ tối, Trâu Tinh Thần gọi tới.
Tô Mạch nhìn hai chữ “A Thần” hiển thị trên màn hình điện thoại, tâm trạng rối như tơ vò. Cô không nghe máy.
Chờ tới khi cuộc gọi tự động kết thúc, cô đổi chú thích tên của anh thành ba chữ “Trâu Tinh Thần”.
Điện thoại lại tới, Tô Mạch nghe máy.
Trong điện thoại là một giọng nói lười nhác: “Tan làm chưa?”
Quả nhiên, bị nhìn thấu bản chất rồi thì giọng không còn dịu dàng như ngày trước nữa.
“Hôm nay anh không đi đón em được, em tự bắt xe về đi.”
“Đang bận, cúp đây.”
“Tút tút tút…”
Tô Mạch: “…”
Nghĩa là, anh ta đã hoàn toàn tự cho phép mình buông thả rồi sao?
Không cả đi đón cô tan làm.
Còn chưa lừa được tới tay, còn chưa kết hôn, sao anh ta dám làm thế.
Tô Mạch một tay cầm điện thoại, tay kia nện cửa thoát hiểm thật lực, “rầm” một tiếng, tiếng vang vọng dội lại khắp nửa tòa nhà.
Ở phía bên kia, Trâu Tinh Thần nhét Triệu Thù vào xe: “Sao không ỉa chết luôn đi.”
Lúc sắp tan làm thì Triệu Thù bỗng nhiên bị tiêu chảy, Trâu Tinh Thần đành phải lấy xe chở cậu ta đi bệnh viện.
Phòng khám buổi tối rất đông người, đợi rõ lâu mới tới lượt.
Khám xong lại đưa tên Triệu Thù xui xẻo đó về nhà rồi mới về, về tới nhà thì đã mười giờ.
Trâu Tinh Thần đứng trước cửa nhà Tô Mạch ấn chuông.
Tô Mạch ra mở cửa: “Anh là ai?”
Trâu Tinh Thần: “Bạn trai em.”
Tô Mạch: “Nhận nhầm người rồi.” Nói đoạn liền đóng sập cửa lại.
Năm giây sau, cô lại mở cửa ra, khuất phục vận mệnh: “Vào đi.”
Trâu Tinh Thần vào nhà đổi giày: “Anh không thích cái dép màu xám này, lần sau đổi cho anh đôi màu xám đậm ấy.” Anh ta đã nhịn cái đôi dép màu xám này lâu rồi, đã muốn nói từ lâu rồi.”
Nói ra được một cái, toàn thân thoải mái nói không nên lời, từng lỗ chân lông dường như đều đang hoan ca.
“Cũng đừng đậm quá, độ xám 85% là được, à 88% đi, lấy may.”
Tô Mạch: “…”
Đệt!
Xám 85%. Độ xám thay đổi trong khoảng từ 0% (trắng) tới 100% (đen).
Trâu Tinh Thần đổi dép lê xong đi vào nhà. Tô Mạch dẫn anh ta tới bàn ngồi xuống.
Hai người mặt đối mặt. Ngọn đèn treo chiếu vào bình hoa màu xanh lam đặt ở cạnh bàn tạo ra trên mặt bàn một chiếc bóng đổ thật dài.
Trâu Tinh Thần ngả lưng tựa vào lưng ghế, liếc nhìn đối phương: “Không phải bảo muốn dán cao dán cổ cho anh à?”
Tô Mạch hất cằm: “Tôi nói vậy lúc nào?”
Trâu Tinh Thần liếc cô: “Sáng nay.”
Tô Mạch: “Kể từ từ ba rưỡi chiều ngày hôm nay, anh không còn là anh nữa.”
Cô hỏi: “Tại sao anh phải giả vờ lịch lãm?”
Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Vì em thích, phụ nữ đều thích như thế.”
Tô Mạch: “Những lời anh từng nói là thật hay giả?”
Trâu Tinh Thần đáp không cần nghĩ ngợi: “Thật.”
Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần chằm chằm, đôi mắt như muốn phân biệt ra đâu là thật giả, dường như muốn xuyên qua cơ thể, nhìn thấu linh hồn.
Trâu Tinh Thần bị nhìn tới mức chột dạ, mắt không biết phải nhìn vào đâu, đành phải nhìn hoa văn trên trần nhà, giọng điệu tỏ ra rất đương nhiên: “Cũng có bắt chước theo trên mạng.”
Dáng vẻ như một cậu học trò cấp ba hư hỏng đi thi nhìn phao bị bắt được, đã sai mà vẫn còn kiêu ngạo, ta đây.
Không biết anh ta lấy đâu ra suy nghĩ ấy.
Tô Mạch đứng dậy lấy chiếc chày cán bột trong bếp bỏ lên mặt bàn, học theo giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm: “Nhãi con, còn dám nói dối một câu nữa thử xem.”
Có đánh chết anh không! Nửa câu này nói ở trong lòng.
Trâu Tinh Thần đứng dậy chống hai tay xuống bàn, người nghiêng về trước, áp sát tới gần người phụ nữ bên phía đối diện: “Ông đây là đàn ông trưởng thành, không phải là nhãi con.”
“Cạch” một tiếng, Tô Mạch gõ chày cán bột: “Ngồi xuống đàng hoàng!”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống, không phải do khuất phục uy phong của người phụ nữ kia mà chỉ là vì, đứng thì mệt hơn ngồi.
Anh ta cầm chiếc chày cán bột nằm trên bàn chơi thả rồi cầm lên, cầm lên rồi thả: “Em thì sao?”
Tại sao em phải giả vờ? Em đã trải qua những gì, đang che giấu những gì, tại sao em không chịu nói?
Tô Mạch: “Tôi không giả vờ, tôi là người thành thật, tôi là người hai mặt đấy, tức à? Vậy tức đi.”
Điện thoại Tô Mạch rung, có người gọi tới.
Màn hình hiển thị một dãy số lạ, đầu số của thành phố Tây Quỳnh.
Tô Mạch ra ban công nghe máy.
Trâu Tinh Thần tựa vào bàn nghịch chiếc chày cán bột, cầm lên ngắm nghía.
Người con gái đưa lưng về phía anh ta. Mái tóc của nàng nhuộm một màu mềm mại dưới ánh đèn cam của ban công, từng lọn tóc cong thả sau vai, dài gần tới eo.
Vóc dáng mảnh mai, mặc…
Hồi trước anh ta qua nhà nàng, nàng luôn mặc váy ngủ ren cổ chữ V gợi cảm lượn qua lượn lại.
Anh ta cầm chày cán bột gõ nhẹ đầu gối.
Nhìn xem hôm nay nàng mặc gì đi, áo cổ tròn ngắn tay của các bà các mẹ.
Tuy anh ta thích được nhìn thấy dáng vẻ chân thật của nàng nhưng anh ta muốn xin nàng cứ mặc tiếp bộ đồ ngủ ngày xưa.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Mạch: Không phải trước đây anh bảo tôi mặc gì cũng đẹp sao?
Trâu Tinh Thần: Không mặc lại càng đẹp.
Tô Mạch: Cút.
Trâu Tinh Thần: Đừng quát, mất hết hình tượng đấy.
Tô Mạch: Mẹ kiếp, mặt nạ vỡ rồi, ai thèm để ý hình tượng nữa… Anh, anh cởi đồ của tôi làm gì? Anh làm vậy cũng mất hình tượng đấy nhé, này, tôi nói anh đấy.
Trâu Tinh Thần: Mẹ kiếp, mặt nạ vỡ cũng vỡ rồi, ai còn thèm để ý hình tượng nữa.
Tô Mạch: Ư ~~~~~~
(một chuỗi ~~~ thật là dài ~~~)
Tác giả :
Trương Tiểu Tố