Tiếng Ngọt
Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Mạch gặp Tiêu Như trong thang máy.
Hai người liếc nhìn nhau, không ai nói gì.
Hôm nay Tiêu Như mặc một mẫu váy liền thân mới của Shandy, phối giữa màu tro sáng và hồng khói, trông rất cao cấp. Giày và khuyên tai cũng cùng một hiệu.
Shandy là nhãn hàng xa xỉ của Pháp, rất được tầng lớp trí thức tiểu tư sản yêu thích.
Tô Mạch và Tiêu Như cùng ra khỏi thang máy.
Nữ nhân viên lễ tân trực quầy đang cầm điện thoại chạy vội tới chỗ thang máy, vừa thấy họ liền nhiệt tình chào hỏi: “Chào giám đốc Tiêu, chào Mạch tỷ.”
Tiêu Như gật đầu xem như chào hỏi.
Tô Mạch cười hỏi: “Đi mua bữa sáng à?”
Nữ lễ tân ấn thang máy xuống, cười: “Vâng, sáng nay dậy muộn.” Quẹt thẻ trước rồi đi ăn sáng sau, rất nhiều nhân viên văn phòng đều làm vậy.
Nữ nhân viên lễ tân: “Hôm nay giám đốc Tiêu mặc đẹp quá.”
Tô Mạch biết đây không phải là nịnh bợ vì chính cô cũng cảm thấy hôm nay Tiêu Như mặc rất được, có phong thái của người có tiền có sắc.
Tiêu Như mỉm cười, nhấc đôi cao gót bỏ đi trước. Tô Mạch tụt lại đằng sau.
Nữ nhân viên lễ tân lẩm bẩm: “Thảo nào mặc cả cây đồ Shandy.”
Tô Mạch ngạc nhiên quay lại hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Nữ nhân viên lễ tân đáp: “Hôm nay giám đốc nghệ thuật của Shandy qua đây. Sao, giám đốc Tiêu không nhắc chuyện này với phòng thiết kế các cô à?”
Tô Mạch cười: “Thang máy tới rồi kìa.”
Từ trước tới nay, với nhãn hàng quốc tế lớn như Shandy, các thiết kế quảng cáo toàn cầu đều do trụ sở chính ở Pháp làm. Chưa từng có tiền lệ hợp tác với nhà thiết kế của nước khác.
Nếu có thể lấy được hạng mục thiết kế quảng cáo cho Shandy thì điều này đối với bất kỳ nhà thiết kế nào cũng đều là lợi thế khi muốn xin tăng lương hay nhảy việc.
Hạng mục có thể làm tăng giá trị con người vượt bậc cỡ này, ai cũng muốn làm.
Dù là làm miễn phí thì cũng vẫn có cả đoàn người tranh nhau.
Một khi quảng cáo được đưa ra quảng bá, dưới tầm ảnh hưởng của Shandy, độ phổ biến và thu hút sự chú ý sẽ rất khả quan.
Nếu nhà thiết kế có thêm chút tài năng và sáng tạo nữa thì ắt sẽ được người của giới thời trang và quảng cáo để mắt.
Đây là cơ hội tốt để cá chép hóa rồng.
Cho dù là một Tiêu Như đã trở thành giám đốc nghệ thuật thì cũng không tránh được động lòng.
Tô Mạch đứng trước bồn rửa rửa cốc thật sạch sẽ rồi rút khăn giấy lau khô vết nước bám trên cốc. Cô ngẩng đầu liếc nhìn gương, lấy son môi để trong túi ra dặm lại.
Phía đằng lễ tân bỗng trở nên ồn ào.
“Tô Mạch, đứa nào là Tô Mạch? Đồ hồ ly tinh lẳng lơ, mau cút ra đây!”
Giọng phụ nữ the thé, lớn tiếng, cả tầng đều nghe được.
Tô Mạch cau mày, phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ Trâu Tinh Thần đã kết hôn, nay vợ cả tìm tới cửa?
Ngoại trừ Trâu Tinh Thần, cô không nhớ mình còn từng lẳng lơ với ai.
Người phụ nữ kia có thân hình phốp pháp, vóc dáng cao lớn, trông rất là khỏe, chỉ cần một tay đã đẩy ngã được nhân viên lễ tân đang cản chị ta lăn ra đất.
Có đồng nghiệp ra đỡ nhân viên lễ tân dậy: “Ôi, sao chị lại đẩy người khác chứ!”
Người phụ nữ vừa xông vào khu làm việc vừa mắng: “Đồ hồ ly lẳng lơ quyến rũ chồng bà, mau ra đây.”
Tô Mạch ra khỏi phòng nước.
Cô ra sức mắng chửi Trâu Tinh Thần một chặp, đồ đàn ông khốn nạn đã có vợ còn trêu chọc cô, lần sau gặp được, phải cầm kéo cắt đứt thằng nhỏ của hắn!
Tô Mạch không muốn làm lớn chuyện, thừa dịp người phụ nữ kia còn chưa nhận ra cô, cô lách người đi ra phía cửa.
“Tô Mạch.”
Tiêu Như gọi một tiếng.
Tô Mạch quay đầu nhìn Tiêu Như một cái, cô ta cố ý.
Người phụ nữ đi bắt hồ ly tinh nhìn theo tầm mắt của mọi người, tóm được Tô Mạch. Chị ta vác thân hình phốp pháp của mình đi tới trước mặt Tô Mạch, vung tay tính túm tóc cô.
Tô Mạch giữ cổ tay chị ta, nhẹ nhàng gạt ra.
Người phụ nữ mắng to: “Bà đánh chết cái đồ hồ ly nhà mày!” Nói xong lại định giật tóc Tô Mạch.
Tô Mạch không muốn bị đồng nghiệp hiểu lầm, ảnh hưởng tới chuyện công tác về sau. Đang định giải thích rằng mình không biết rõ tình trạng hôn nhân của Trâu Tinh Thần, tưởng rằng anh ta vẫn còn độc thân.
Nên mới lẳng lơ với anh ta. Tất nhiên, nửa câu này thì sẽ không nói.
Tiêu Như đi lại, kéo người phụ nữ ra khỏi Tô Mạch, nhìn Tô Mạch một cái, nói với người phụ nữ kia: “Tôi là sếp của Tô Mạch, có chuyện gì vào văn phòng tôi rồi nói.”
“Chị làm thế này chẳng những ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi mà chính chị cũng không nhận lại được gì hay.”
“Chị yên tâm, việc này công ty chúng tôi chắc chắn sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng.”
Ý chính là muốn thay mặt công ty xử phạt hành vi Tô Mạch đã làm.
Mấy vị sếp của phòng khác đứng xem không đồng tình với cách thức xử lý của Tiêu Như. Việc riêng của nhân viên thì cứ lặng lẽ giải quyết là xong, đâu nhất thiết phải kéo cả công ty vào rắc rối. Thế nhưng, bọn họ cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Người phụ nữ tới gây sự nghe Tiêu Như nói vậy thì tỏ ra khinh thường: “Không cần cô lo.”
Người phụ nữ nhìn Tô Mạch chằm chằm từ trên xuống dưới: “Giờ bồ nhí không lo mà cố gắng làm việc, chỉ chăm chăm trèo lên giường lãnh đạo.”
Giường lãnh đạo?
Tô Mạch phân bua: “Thưa phu nhân, e là chị có gì đó hiểu lầm rồi. Xin hỏi tiên sinh nhà chị tên là gì?”
Lúc này, phó tổng giám đốc Lý đi ở ngoài về, thấy cảnh tượng trước mặt, suýt thì tức chết, xông tới, kéo cổ tay người phụ nữ lôi ra ngoài: “Em còn tới tận công ty để gây sự nữa à, đã xấu mặt đủ chưa!”
Người phụ nữ giằng tay ra khỏi tay chồng, cãi lại: “Anh xót xa cho con hồ ly tinh kia đấy hả? Mẹ kiếp, Lý Quảng Toàn, lương tâm anh bị chó ăn hết rồi!”
Hôm nay có khách quý tới thăm. Lý Quảng Toàn kéo người phụ nữ ra ngoài, hai người tương đương nhau về hình thể, giằng co qua lại trước quầy lễ tân.
Cuối cùng, bảo vệ dưới tầng phải lên kéo giúp ra ngoài.
Tô Mạch cảm thấy rất bất ngờ, tại sao bỗng dưng mình ngồi trong nhà cũng dính đạn. Ngoài chuyện công việc, cô và phó tổng giám đốc Lý chưa từng lén lút liên lạc riêng với nhau bao giờ.
Đồng nghiệp tới giúp một tay kiêm hóng chuyện đang định tản đi thì Lý Quảng Toàn quay về.
Mặt ông ta có dăm vết cào chảy máu, đầu tóc lẫn áo sơ mi đều xộc xệch.
Trước mặt mọi người, Tô Mạch bước tới nói: “Phó tổng giám đốc Lý, chuyện vừa rồi, tôi cần một lời giải thích.”
Cô rất để ý cái nhìn của người khác. Không thích bị hiểu lầm.
Mùi vị bị người chỉ trỏ cô đã nếm đủ rồi.
Lý Quảng Toàn phẩy tay với mọi người: “Hiểu lầm, là hiểu lầm cả. Đi làm việc hết đi.”
Dù nét lúng túng vẫn còn hiện rõ trên mặt nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ phong thái và tôn nghiêm của một người lãnh đạo, thoạt trông thấy khá buồn cười.
Lý Quảng Toàn quay sang xin lỗi Tô Mạch: “Bà nhà không hiểu chuyện, gây phiền phức cho cô, xem lỗi.”
Tiêu Như bước tới hòa giải: “Hóa ra là hiểu lầm, mọi người tan cuộc nào.”
Cô ta quay sang vỗ tay với các nhân viên phòng thiết kế: “Mọi người giữ vững tinh thần, một lát nữa thôi, giám đốc nghệ thuật của Shandy sẽ tới đây.”
Phòng thiết kế lập tức nổ tung: “Giám đốc nghệ thuật của Shandy, tôi không nghe nhầm đấy chứ!”
“Họ định hợp tác với Ori chúng ta sao? Là Tom, ông hoàng thời trang phải không? Thần tượng của tôi đó.”
“Xem hôm nay tôi mặc thứ giẻ rách gì này. Xấu hổ chẳng dám xuất hiện trước mặt người ta.”
“Hạng mục hợp tác với Shandy cơ đó.”
Thế nhưng, hạng mục cấp bậc cỡ này, bình thường toàn do giám đốc nghệ thuật đích thân khai đao.
Cuối cùng, sự thực chứng minh, quả nhiên không có việc của bọn họ. Toàn bộ quá trình đều chỉ có Tom cùng với Tiêu Như và hai vị tổng giám đốc, phó tổng giám đốc nói chuyện.
Sau đó, lúc tổng giám đốc Lưu tuyên bố nhà thiết kế phụ trách hạng mục của Shandy thì mới nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Nhưng dường như cũng không có gì bất ngờ.
Tổng giám đốc Lưu giao hạng mục này cho Tô Mạch toàn quyền phụ trách.
Tô Mạch xem xong tài liệu, liếc nhìn về phía văn phòng của tổng giám đốc Lưu.
Tối qua tổng giám đốc Lưu nói sẽ cho cô một lời giải thích.
Tổng giám đốc Lưu là người thông minh, phó tổng giám đốc Lý thì là thằng ngốc.
Bảy giờ tối, Tô Mạch đứng dưới sảnh của tòa nhà làm việc chờ Trâu Tinh Thần.
Nhanh chóng, một chiếc Bentley màu đen bản số lượng giới hạn đầy kiêu ngạo chạy tới.
Trâu Tinh Thần ôm một bó hồng đỏ bước xuống xe, đi tới trước mặt Tô Mạch: “Chờ lâu chưa?”
Tô Mạch nhận bó hoa, kề hoa lên mũi ngửi: “Cũng chưa lâu.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Hôm nay em đẹp lắm, đẹp hơn bất kỳ ngày nào trước đây.”
Tô Mạch cười ngượng ngùng.
Xe sang, hoa tươi, trai xinh gái đẹp, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các phần tử trí thức đang tan tầm.
Có vài đồng nghiệp cố tình trêu ghẹo: “Tô Mạch hôm nay xinh đẹp quá nhỉ.”
Tô Mạch quay sang cười.
Trâu Tinh Thần vừa xuất hiện, tin đồn giữa cô và phó tổng giám đốc Lý cũng lập tức tan biến.
Hai người đàn ông này căn bản không thể so với nhau.
Xe dừng bánh trước một câu lạc bộ cao cấp.
Đi xuyên qua sân có cầu nhỏ nước chảy và một hành lang bằng gỗ lê thật dài, Trâu Tinh Thần dẫn cô vào một căn phòng nhỏ.
Thức ăn đã bày sẵn. Xem ra anh ta đã chuẩn bị trước.
Tô Mạch ngồi trước chiếc bàn ăn kiểu Trung được chạm khắc cầu kỳ nhìn người đàn ông ở đối diện.
*bàn kiểu Trung: bằng gỗ, thường là hình tròn, có mâm xoay ở giữa.
Anh ta vẫn mặc áo sơ mi trắng như mọi khi. Ngọn đèn hơi tối tôn đường nét khuôn mặt anh ta lên như được điêu khắc.
Anh ta sờ chiếc nhẫn ngọc lục bảo để trong túi.
Rốt cuộc vẫn không lấy ra.
“Mạt Lị, anh muốn hỏi em một chuyện.”
Tô Mạch đang gắp thức ăn ngẩng đầu lên. Cô biết ngay là anh ta có chuyện muốn nói với mình. Cô cho rằng, hôm nay anh ta hẳn là sẽ thổ lộ với mình.
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh ta nói: “Em thích anh chứ?”
Tô Mạch đặt đũa xuống, nhìn chăm chú vào đối phương: “Thích.”
Trâu Tinh Thần: “Thích anh ở điểm nào?”
Tô Mạch cười khẽ: “Đây là biến tướng của việc tự luyến của anh hả?”
Vừa nhìn lên, bắt gặp ánh nhìn nghiêm túc của đối phương, cô thôi đùa, giọng bất giác cũng nghiêm chỉnh hơn: “Vậy thì thích hết.”
Trâu Tinh Thần: “Em thích đàn ông lịch lãm dịu dàng à?”
Tô Mạch gật đầu: “Vâng, giống như anh vậy.”
Trâu Tinh Thần: “Nếu, anh không như em nghĩ, nếu anh rất dữ, còn hay mắng chửi người, không ưa nói lời ngon tiếng ngọt, em có còn bằng lòng thích anh nữa không?”
Tô Mạch: “Anh đùa à?”
Cô căn bản không hề nghiêm túc với câu hỏi của anh ta.
Đôi mắt của người đàn ông buồn buồn, anh ta buông bàn tay đang cầm chiếc nhẫn để trong túi.
Tô Mạch đứng dậy: “A Thần, em đi vệ sinh.”
Người đàn ông gật đầu thật nhẹ.
Trong lúc đi từ nhà vệ sinh quay lại, Tô Mạch hồi tưởng lại dáng vẻ của Trâu Tinh Thần, có cảm giác ban nãy anh ta hơi khác thường.
Cô nhớ anh ta hỏi nếu anh ta rất dữ, còn hay mắng chửi người, không ưa nói lời ngon tiếng ngọt thì cô có còn bằng lòng thích anh ta nữa không.
Cô suy nghĩ quá xuất thần, vô tình va phải một người ở chỗ rẽ của hành lang: “Ngại quá.”
Cô không ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía phòng mình.
“Tô Mạch?”
Tô Mạch khựng người, bước chân dừng lại trong khoảnh khắc rồi tiếp tục đi thẳng.
Cố Bắc Đồ đuổi theo Tô Mạch.
Anh ta nói với vẻ ngạc nhiên, không tin nổi: “Là em thật à?”
Hôm nay Tô Mạch mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen, cổ chữ V, đi cao gót màu đỏ. Vừa rồi mới trang điểm lại trong toa-lét, sắc môi đỏ mọng, tai đeo bông tai dáng dài, lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn, mái tóc xoăn nhẹ thả sau vai như thác nước đổ bên vách núi dựng.
Cô đứng hơi ưỡn ngực, trông như một con thiên nga đen kiêu ngạo.
Khiến chẳng ai dám tin, vịt con xấu xí ngày nào nay đã lột xác thành dáng vẻ hiện giờ.
Cô hờ hững mở miệng, mắt chẳng buồn nhìn người: “Ờm.”
Đám người đó biết quá khứ của cô, cô chẳng cần phải giả vờ. Sự xa cách rất rõ ràng, thái độ lạnh lùng cũng rất rõ ràng.
Cố Bắc Đồ cũng đã từ một thiếu niên ngày xưa trở thành một người đàn ông, duy chỉ có phong độ lịch lãm là chưa từng thay đổi.
Cố Bắc Đồ rời mắt khỏi người Tô Mạch: “Anh gọi điện tới nhà nhưng mẹ em không cho anh số điện thoại của em. Chẳng qua chỉ muốn nói với em một tiếng, chuyện năm đó, cho anh xin lỗi.”
Tô Mạch hờ hững đáp: “Tôi biết rồi, nhưng, tôi sẽ không tha thứ cho anh, mãi mãi không bao giờ.”
Cố Bắc Đồ còn muốn nói tiếp nhưng cửa phòng gần đó bỗng mở ra.
Tiền Viện nhìn Cố Bắc Đồ: “Bắc Đồ, sao đi lâu vậy? Mọi người đang chờ kìa.”
Vừa liếc thấy Tô Mạch thì cười nói: “Tô Mạch cũng ở đây à, Bắc Đồ vừa về nước, hẹn mấy người bạn học cũ đi tụ họp.”
Tô Mạch không buồn để ý tới Tiền Viện. Chỗ có đám người đó ở, cô chẳng muốn ở lâu lấy một khắc.
Vậy nhưng Tiền Viện không định buông tha cô, cô ta quay người gọi với vào trong phòng: “Na Na, Tú Lệ, ra gặp bạn học cũ này.” Nói đoạn liền bước tới gần Cố Bắc Đồ, kéo tay anh ta.
Cố Bắc Đồ nhíu mày, gạt tay Tiền Viện khỏi người mình.
Trương Lâm Na và Thượng Quan Tú Lệ ra khỏi phòng, gặp Tô Mạch, họ nhếch môi cười mỉa:
“Cũng tới dùng cơm à?”
“Đúng rồi, bữa đó thấy cậu ở Tây Lệ đi cùng với bạn trai.”
Chính là bữa cô mời Trâu Tinh Thần ăn tối nhưng không có đủ tiền.
Trương Lâm Na: “Không phải tôi nói chứ, anh bạn trai kia của cậu cũng thật là ác khẩu, chắc biết thương hương tiếc ngọc chút nào, rõ là hung dữ.”
Tô Mạch nghi ngờ Trương Lâm Na thường ngày làm quá nhiều chuyện xấu nên bị trời báo ứng dẫn tới thần kinh có vấn đề.
Người đàn ông cô thích kia rất dịu dàng nhé.
Tiền Viện cười, nói với Tô Mạch: “Từng là bạn học cả, vào uống một chén rồi hẵng đi. Không thì gọi bạn trai cậu qua đây luôn, giới thiệu cho mọi người cùng làm quen.”
Tô Mạch nhìn đám con gái trước mặt.
Tiền Viện, Trương Lâm Na, Thượng Quan Tú Lệ, vẫn còn thiếu một ả Lục Bảo Muội.
Một đứa con gái đi từ trong phòng ra: “Sao lại đứng hết ở cửa vậy?”
Đủ rồi.
Điện thoại của Cố Bắc Đồ reo, anh ta đi ra chỗ khác nghe.
Tiền Viện bước tới trước mặt Tô Mạch: “Con đĩ kia, còn dám tơ tưởng Bắc Đồ, bà sẽ không tha cho mày.”
Tô Mạch ngẩng đầu, đèn hành lang quá tối, đổ bóng lên khuôn mặt của đối phương, thoạt trông tựa như một con quỷ xấu xí.
Lúc này, bên hành lang trái có một người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ đó vừa thấy Tô Mạch liền chửi ầm lên xông lại đòi giật tóc cô.
“Đồ hồ ly lẳng lơ nhà mày dụ dỗ chồng bà, để bà dạy cho mày một bài học nên thân.”
Bốn người bọn Tiền Viện nhìn thấy cảnh ấy, nói như chế giễu: “Quả nhiên chó không bỏ được thói ăn cứt.” Toàn thích bám lấy đàn ông của người khác.
Tô Mạch lùi lại một bước. Cô đi cao gót, đứng không vững, loạng choạng muốn ngã ngửa về sau.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trâu Tinh Thần: Tác giả, tôi xem như hiểu thấu cô rồi, cô bị kẹt ở cảnh anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì. Có giỏi thì cô viết tiếp đi.
——
Khu bình luận có bạn hỏi tại sao nam chính đi đón nữ chính tan làm mà lại không biết cô ấy làm việc ở Ori.
Đáp: Bình thường đi đón người sẽ không nói tên công ty mà sẽ báo địa chỉ tòa xx số xx đường xx. Trong tòa nhà này có rất rất nhiều các công ty…
Tô Mạch gặp Tiêu Như trong thang máy.
Hai người liếc nhìn nhau, không ai nói gì.
Hôm nay Tiêu Như mặc một mẫu váy liền thân mới của Shandy, phối giữa màu tro sáng và hồng khói, trông rất cao cấp. Giày và khuyên tai cũng cùng một hiệu.
Shandy là nhãn hàng xa xỉ của Pháp, rất được tầng lớp trí thức tiểu tư sản yêu thích.
Tô Mạch và Tiêu Như cùng ra khỏi thang máy.
Nữ nhân viên lễ tân trực quầy đang cầm điện thoại chạy vội tới chỗ thang máy, vừa thấy họ liền nhiệt tình chào hỏi: “Chào giám đốc Tiêu, chào Mạch tỷ.”
Tiêu Như gật đầu xem như chào hỏi.
Tô Mạch cười hỏi: “Đi mua bữa sáng à?”
Nữ lễ tân ấn thang máy xuống, cười: “Vâng, sáng nay dậy muộn.” Quẹt thẻ trước rồi đi ăn sáng sau, rất nhiều nhân viên văn phòng đều làm vậy.
Nữ nhân viên lễ tân: “Hôm nay giám đốc Tiêu mặc đẹp quá.”
Tô Mạch biết đây không phải là nịnh bợ vì chính cô cũng cảm thấy hôm nay Tiêu Như mặc rất được, có phong thái của người có tiền có sắc.
Tiêu Như mỉm cười, nhấc đôi cao gót bỏ đi trước. Tô Mạch tụt lại đằng sau.
Nữ nhân viên lễ tân lẩm bẩm: “Thảo nào mặc cả cây đồ Shandy.”
Tô Mạch ngạc nhiên quay lại hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Nữ nhân viên lễ tân đáp: “Hôm nay giám đốc nghệ thuật của Shandy qua đây. Sao, giám đốc Tiêu không nhắc chuyện này với phòng thiết kế các cô à?”
Tô Mạch cười: “Thang máy tới rồi kìa.”
Từ trước tới nay, với nhãn hàng quốc tế lớn như Shandy, các thiết kế quảng cáo toàn cầu đều do trụ sở chính ở Pháp làm. Chưa từng có tiền lệ hợp tác với nhà thiết kế của nước khác.
Nếu có thể lấy được hạng mục thiết kế quảng cáo cho Shandy thì điều này đối với bất kỳ nhà thiết kế nào cũng đều là lợi thế khi muốn xin tăng lương hay nhảy việc.
Hạng mục có thể làm tăng giá trị con người vượt bậc cỡ này, ai cũng muốn làm.
Dù là làm miễn phí thì cũng vẫn có cả đoàn người tranh nhau.
Một khi quảng cáo được đưa ra quảng bá, dưới tầm ảnh hưởng của Shandy, độ phổ biến và thu hút sự chú ý sẽ rất khả quan.
Nếu nhà thiết kế có thêm chút tài năng và sáng tạo nữa thì ắt sẽ được người của giới thời trang và quảng cáo để mắt.
Đây là cơ hội tốt để cá chép hóa rồng.
Cho dù là một Tiêu Như đã trở thành giám đốc nghệ thuật thì cũng không tránh được động lòng.
Tô Mạch đứng trước bồn rửa rửa cốc thật sạch sẽ rồi rút khăn giấy lau khô vết nước bám trên cốc. Cô ngẩng đầu liếc nhìn gương, lấy son môi để trong túi ra dặm lại.
Phía đằng lễ tân bỗng trở nên ồn ào.
“Tô Mạch, đứa nào là Tô Mạch? Đồ hồ ly tinh lẳng lơ, mau cút ra đây!”
Giọng phụ nữ the thé, lớn tiếng, cả tầng đều nghe được.
Tô Mạch cau mày, phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ Trâu Tinh Thần đã kết hôn, nay vợ cả tìm tới cửa?
Ngoại trừ Trâu Tinh Thần, cô không nhớ mình còn từng lẳng lơ với ai.
Người phụ nữ kia có thân hình phốp pháp, vóc dáng cao lớn, trông rất là khỏe, chỉ cần một tay đã đẩy ngã được nhân viên lễ tân đang cản chị ta lăn ra đất.
Có đồng nghiệp ra đỡ nhân viên lễ tân dậy: “Ôi, sao chị lại đẩy người khác chứ!”
Người phụ nữ vừa xông vào khu làm việc vừa mắng: “Đồ hồ ly lẳng lơ quyến rũ chồng bà, mau ra đây.”
Tô Mạch ra khỏi phòng nước.
Cô ra sức mắng chửi Trâu Tinh Thần một chặp, đồ đàn ông khốn nạn đã có vợ còn trêu chọc cô, lần sau gặp được, phải cầm kéo cắt đứt thằng nhỏ của hắn!
Tô Mạch không muốn làm lớn chuyện, thừa dịp người phụ nữ kia còn chưa nhận ra cô, cô lách người đi ra phía cửa.
“Tô Mạch.”
Tiêu Như gọi một tiếng.
Tô Mạch quay đầu nhìn Tiêu Như một cái, cô ta cố ý.
Người phụ nữ đi bắt hồ ly tinh nhìn theo tầm mắt của mọi người, tóm được Tô Mạch. Chị ta vác thân hình phốp pháp của mình đi tới trước mặt Tô Mạch, vung tay tính túm tóc cô.
Tô Mạch giữ cổ tay chị ta, nhẹ nhàng gạt ra.
Người phụ nữ mắng to: “Bà đánh chết cái đồ hồ ly nhà mày!” Nói xong lại định giật tóc Tô Mạch.
Tô Mạch không muốn bị đồng nghiệp hiểu lầm, ảnh hưởng tới chuyện công tác về sau. Đang định giải thích rằng mình không biết rõ tình trạng hôn nhân của Trâu Tinh Thần, tưởng rằng anh ta vẫn còn độc thân.
Nên mới lẳng lơ với anh ta. Tất nhiên, nửa câu này thì sẽ không nói.
Tiêu Như đi lại, kéo người phụ nữ ra khỏi Tô Mạch, nhìn Tô Mạch một cái, nói với người phụ nữ kia: “Tôi là sếp của Tô Mạch, có chuyện gì vào văn phòng tôi rồi nói.”
“Chị làm thế này chẳng những ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi mà chính chị cũng không nhận lại được gì hay.”
“Chị yên tâm, việc này công ty chúng tôi chắc chắn sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng.”
Ý chính là muốn thay mặt công ty xử phạt hành vi Tô Mạch đã làm.
Mấy vị sếp của phòng khác đứng xem không đồng tình với cách thức xử lý của Tiêu Như. Việc riêng của nhân viên thì cứ lặng lẽ giải quyết là xong, đâu nhất thiết phải kéo cả công ty vào rắc rối. Thế nhưng, bọn họ cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Người phụ nữ tới gây sự nghe Tiêu Như nói vậy thì tỏ ra khinh thường: “Không cần cô lo.”
Người phụ nữ nhìn Tô Mạch chằm chằm từ trên xuống dưới: “Giờ bồ nhí không lo mà cố gắng làm việc, chỉ chăm chăm trèo lên giường lãnh đạo.”
Giường lãnh đạo?
Tô Mạch phân bua: “Thưa phu nhân, e là chị có gì đó hiểu lầm rồi. Xin hỏi tiên sinh nhà chị tên là gì?”
Lúc này, phó tổng giám đốc Lý đi ở ngoài về, thấy cảnh tượng trước mặt, suýt thì tức chết, xông tới, kéo cổ tay người phụ nữ lôi ra ngoài: “Em còn tới tận công ty để gây sự nữa à, đã xấu mặt đủ chưa!”
Người phụ nữ giằng tay ra khỏi tay chồng, cãi lại: “Anh xót xa cho con hồ ly tinh kia đấy hả? Mẹ kiếp, Lý Quảng Toàn, lương tâm anh bị chó ăn hết rồi!”
Hôm nay có khách quý tới thăm. Lý Quảng Toàn kéo người phụ nữ ra ngoài, hai người tương đương nhau về hình thể, giằng co qua lại trước quầy lễ tân.
Cuối cùng, bảo vệ dưới tầng phải lên kéo giúp ra ngoài.
Tô Mạch cảm thấy rất bất ngờ, tại sao bỗng dưng mình ngồi trong nhà cũng dính đạn. Ngoài chuyện công việc, cô và phó tổng giám đốc Lý chưa từng lén lút liên lạc riêng với nhau bao giờ.
Đồng nghiệp tới giúp một tay kiêm hóng chuyện đang định tản đi thì Lý Quảng Toàn quay về.
Mặt ông ta có dăm vết cào chảy máu, đầu tóc lẫn áo sơ mi đều xộc xệch.
Trước mặt mọi người, Tô Mạch bước tới nói: “Phó tổng giám đốc Lý, chuyện vừa rồi, tôi cần một lời giải thích.”
Cô rất để ý cái nhìn của người khác. Không thích bị hiểu lầm.
Mùi vị bị người chỉ trỏ cô đã nếm đủ rồi.
Lý Quảng Toàn phẩy tay với mọi người: “Hiểu lầm, là hiểu lầm cả. Đi làm việc hết đi.”
Dù nét lúng túng vẫn còn hiện rõ trên mặt nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ phong thái và tôn nghiêm của một người lãnh đạo, thoạt trông thấy khá buồn cười.
Lý Quảng Toàn quay sang xin lỗi Tô Mạch: “Bà nhà không hiểu chuyện, gây phiền phức cho cô, xem lỗi.”
Tiêu Như bước tới hòa giải: “Hóa ra là hiểu lầm, mọi người tan cuộc nào.”
Cô ta quay sang vỗ tay với các nhân viên phòng thiết kế: “Mọi người giữ vững tinh thần, một lát nữa thôi, giám đốc nghệ thuật của Shandy sẽ tới đây.”
Phòng thiết kế lập tức nổ tung: “Giám đốc nghệ thuật của Shandy, tôi không nghe nhầm đấy chứ!”
“Họ định hợp tác với Ori chúng ta sao? Là Tom, ông hoàng thời trang phải không? Thần tượng của tôi đó.”
“Xem hôm nay tôi mặc thứ giẻ rách gì này. Xấu hổ chẳng dám xuất hiện trước mặt người ta.”
“Hạng mục hợp tác với Shandy cơ đó.”
Thế nhưng, hạng mục cấp bậc cỡ này, bình thường toàn do giám đốc nghệ thuật đích thân khai đao.
Cuối cùng, sự thực chứng minh, quả nhiên không có việc của bọn họ. Toàn bộ quá trình đều chỉ có Tom cùng với Tiêu Như và hai vị tổng giám đốc, phó tổng giám đốc nói chuyện.
Sau đó, lúc tổng giám đốc Lưu tuyên bố nhà thiết kế phụ trách hạng mục của Shandy thì mới nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Nhưng dường như cũng không có gì bất ngờ.
Tổng giám đốc Lưu giao hạng mục này cho Tô Mạch toàn quyền phụ trách.
Tô Mạch xem xong tài liệu, liếc nhìn về phía văn phòng của tổng giám đốc Lưu.
Tối qua tổng giám đốc Lưu nói sẽ cho cô một lời giải thích.
Tổng giám đốc Lưu là người thông minh, phó tổng giám đốc Lý thì là thằng ngốc.
Bảy giờ tối, Tô Mạch đứng dưới sảnh của tòa nhà làm việc chờ Trâu Tinh Thần.
Nhanh chóng, một chiếc Bentley màu đen bản số lượng giới hạn đầy kiêu ngạo chạy tới.
Trâu Tinh Thần ôm một bó hồng đỏ bước xuống xe, đi tới trước mặt Tô Mạch: “Chờ lâu chưa?”
Tô Mạch nhận bó hoa, kề hoa lên mũi ngửi: “Cũng chưa lâu.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Hôm nay em đẹp lắm, đẹp hơn bất kỳ ngày nào trước đây.”
Tô Mạch cười ngượng ngùng.
Xe sang, hoa tươi, trai xinh gái đẹp, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các phần tử trí thức đang tan tầm.
Có vài đồng nghiệp cố tình trêu ghẹo: “Tô Mạch hôm nay xinh đẹp quá nhỉ.”
Tô Mạch quay sang cười.
Trâu Tinh Thần vừa xuất hiện, tin đồn giữa cô và phó tổng giám đốc Lý cũng lập tức tan biến.
Hai người đàn ông này căn bản không thể so với nhau.
Xe dừng bánh trước một câu lạc bộ cao cấp.
Đi xuyên qua sân có cầu nhỏ nước chảy và một hành lang bằng gỗ lê thật dài, Trâu Tinh Thần dẫn cô vào một căn phòng nhỏ.
Thức ăn đã bày sẵn. Xem ra anh ta đã chuẩn bị trước.
Tô Mạch ngồi trước chiếc bàn ăn kiểu Trung được chạm khắc cầu kỳ nhìn người đàn ông ở đối diện.
*bàn kiểu Trung: bằng gỗ, thường là hình tròn, có mâm xoay ở giữa.
Anh ta vẫn mặc áo sơ mi trắng như mọi khi. Ngọn đèn hơi tối tôn đường nét khuôn mặt anh ta lên như được điêu khắc.
Anh ta sờ chiếc nhẫn ngọc lục bảo để trong túi.
Rốt cuộc vẫn không lấy ra.
“Mạt Lị, anh muốn hỏi em một chuyện.”
Tô Mạch đang gắp thức ăn ngẩng đầu lên. Cô biết ngay là anh ta có chuyện muốn nói với mình. Cô cho rằng, hôm nay anh ta hẳn là sẽ thổ lộ với mình.
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh ta nói: “Em thích anh chứ?”
Tô Mạch đặt đũa xuống, nhìn chăm chú vào đối phương: “Thích.”
Trâu Tinh Thần: “Thích anh ở điểm nào?”
Tô Mạch cười khẽ: “Đây là biến tướng của việc tự luyến của anh hả?”
Vừa nhìn lên, bắt gặp ánh nhìn nghiêm túc của đối phương, cô thôi đùa, giọng bất giác cũng nghiêm chỉnh hơn: “Vậy thì thích hết.”
Trâu Tinh Thần: “Em thích đàn ông lịch lãm dịu dàng à?”
Tô Mạch gật đầu: “Vâng, giống như anh vậy.”
Trâu Tinh Thần: “Nếu, anh không như em nghĩ, nếu anh rất dữ, còn hay mắng chửi người, không ưa nói lời ngon tiếng ngọt, em có còn bằng lòng thích anh nữa không?”
Tô Mạch: “Anh đùa à?”
Cô căn bản không hề nghiêm túc với câu hỏi của anh ta.
Đôi mắt của người đàn ông buồn buồn, anh ta buông bàn tay đang cầm chiếc nhẫn để trong túi.
Tô Mạch đứng dậy: “A Thần, em đi vệ sinh.”
Người đàn ông gật đầu thật nhẹ.
Trong lúc đi từ nhà vệ sinh quay lại, Tô Mạch hồi tưởng lại dáng vẻ của Trâu Tinh Thần, có cảm giác ban nãy anh ta hơi khác thường.
Cô nhớ anh ta hỏi nếu anh ta rất dữ, còn hay mắng chửi người, không ưa nói lời ngon tiếng ngọt thì cô có còn bằng lòng thích anh ta nữa không.
Cô suy nghĩ quá xuất thần, vô tình va phải một người ở chỗ rẽ của hành lang: “Ngại quá.”
Cô không ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía phòng mình.
“Tô Mạch?”
Tô Mạch khựng người, bước chân dừng lại trong khoảnh khắc rồi tiếp tục đi thẳng.
Cố Bắc Đồ đuổi theo Tô Mạch.
Anh ta nói với vẻ ngạc nhiên, không tin nổi: “Là em thật à?”
Hôm nay Tô Mạch mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen, cổ chữ V, đi cao gót màu đỏ. Vừa rồi mới trang điểm lại trong toa-lét, sắc môi đỏ mọng, tai đeo bông tai dáng dài, lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn, mái tóc xoăn nhẹ thả sau vai như thác nước đổ bên vách núi dựng.
Cô đứng hơi ưỡn ngực, trông như một con thiên nga đen kiêu ngạo.
Khiến chẳng ai dám tin, vịt con xấu xí ngày nào nay đã lột xác thành dáng vẻ hiện giờ.
Cô hờ hững mở miệng, mắt chẳng buồn nhìn người: “Ờm.”
Đám người đó biết quá khứ của cô, cô chẳng cần phải giả vờ. Sự xa cách rất rõ ràng, thái độ lạnh lùng cũng rất rõ ràng.
Cố Bắc Đồ cũng đã từ một thiếu niên ngày xưa trở thành một người đàn ông, duy chỉ có phong độ lịch lãm là chưa từng thay đổi.
Cố Bắc Đồ rời mắt khỏi người Tô Mạch: “Anh gọi điện tới nhà nhưng mẹ em không cho anh số điện thoại của em. Chẳng qua chỉ muốn nói với em một tiếng, chuyện năm đó, cho anh xin lỗi.”
Tô Mạch hờ hững đáp: “Tôi biết rồi, nhưng, tôi sẽ không tha thứ cho anh, mãi mãi không bao giờ.”
Cố Bắc Đồ còn muốn nói tiếp nhưng cửa phòng gần đó bỗng mở ra.
Tiền Viện nhìn Cố Bắc Đồ: “Bắc Đồ, sao đi lâu vậy? Mọi người đang chờ kìa.”
Vừa liếc thấy Tô Mạch thì cười nói: “Tô Mạch cũng ở đây à, Bắc Đồ vừa về nước, hẹn mấy người bạn học cũ đi tụ họp.”
Tô Mạch không buồn để ý tới Tiền Viện. Chỗ có đám người đó ở, cô chẳng muốn ở lâu lấy một khắc.
Vậy nhưng Tiền Viện không định buông tha cô, cô ta quay người gọi với vào trong phòng: “Na Na, Tú Lệ, ra gặp bạn học cũ này.” Nói đoạn liền bước tới gần Cố Bắc Đồ, kéo tay anh ta.
Cố Bắc Đồ nhíu mày, gạt tay Tiền Viện khỏi người mình.
Trương Lâm Na và Thượng Quan Tú Lệ ra khỏi phòng, gặp Tô Mạch, họ nhếch môi cười mỉa:
“Cũng tới dùng cơm à?”
“Đúng rồi, bữa đó thấy cậu ở Tây Lệ đi cùng với bạn trai.”
Chính là bữa cô mời Trâu Tinh Thần ăn tối nhưng không có đủ tiền.
Trương Lâm Na: “Không phải tôi nói chứ, anh bạn trai kia của cậu cũng thật là ác khẩu, chắc biết thương hương tiếc ngọc chút nào, rõ là hung dữ.”
Tô Mạch nghi ngờ Trương Lâm Na thường ngày làm quá nhiều chuyện xấu nên bị trời báo ứng dẫn tới thần kinh có vấn đề.
Người đàn ông cô thích kia rất dịu dàng nhé.
Tiền Viện cười, nói với Tô Mạch: “Từng là bạn học cả, vào uống một chén rồi hẵng đi. Không thì gọi bạn trai cậu qua đây luôn, giới thiệu cho mọi người cùng làm quen.”
Tô Mạch nhìn đám con gái trước mặt.
Tiền Viện, Trương Lâm Na, Thượng Quan Tú Lệ, vẫn còn thiếu một ả Lục Bảo Muội.
Một đứa con gái đi từ trong phòng ra: “Sao lại đứng hết ở cửa vậy?”
Đủ rồi.
Điện thoại của Cố Bắc Đồ reo, anh ta đi ra chỗ khác nghe.
Tiền Viện bước tới trước mặt Tô Mạch: “Con đĩ kia, còn dám tơ tưởng Bắc Đồ, bà sẽ không tha cho mày.”
Tô Mạch ngẩng đầu, đèn hành lang quá tối, đổ bóng lên khuôn mặt của đối phương, thoạt trông tựa như một con quỷ xấu xí.
Lúc này, bên hành lang trái có một người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ đó vừa thấy Tô Mạch liền chửi ầm lên xông lại đòi giật tóc cô.
“Đồ hồ ly lẳng lơ nhà mày dụ dỗ chồng bà, để bà dạy cho mày một bài học nên thân.”
Bốn người bọn Tiền Viện nhìn thấy cảnh ấy, nói như chế giễu: “Quả nhiên chó không bỏ được thói ăn cứt.” Toàn thích bám lấy đàn ông của người khác.
Tô Mạch lùi lại một bước. Cô đi cao gót, đứng không vững, loạng choạng muốn ngã ngửa về sau.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trâu Tinh Thần: Tác giả, tôi xem như hiểu thấu cô rồi, cô bị kẹt ở cảnh anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì. Có giỏi thì cô viết tiếp đi.
——
Khu bình luận có bạn hỏi tại sao nam chính đi đón nữ chính tan làm mà lại không biết cô ấy làm việc ở Ori.
Đáp: Bình thường đi đón người sẽ không nói tên công ty mà sẽ báo địa chỉ tòa xx số xx đường xx. Trong tòa nhà này có rất rất nhiều các công ty…
Tác giả :
Trương Tiểu Tố