Tiếng Ngọt
Chương 1: Làm sao để cưa đổ được một người phụ nữ trong một tuần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối tháng Tư, hoa qiong (quỳnh) đã nở, từng đám từng đám trắng muốt trĩu đầu cành biếc. Gió thổi qua, nhành hoa lay, điểm tô cho đời thêm mấy phần thanh tân, trong trẻo.
Tô Mạch cầm tách cà phê đứng tựa ở cửa phòng nước nghe tiếng người thảo luận ở trong.
Tựa như nghe được điều gì làm người vui vẻ, mắt nàng nheo nheo, khóe môi thoáng một nụ cười nhẹ nhàng giảo hoạt như thể hồ ly.
Niềm vui chỉ thoáng qua trong giây lát ở một góc không ai khác nhìn thấy, không cách nào bắt giữ được.
Tới khi nàng đã gõ đôi cao gót bỏ đi rồi, những người ở trong vẫn còn đang tiếp tục cuộc chuyện trò.
“Trong số mấy nhà thiết kế chính, Mạch tỷ có năng lực nghiệp vụ mạnh nhất, tính cách cũng tốt. Giám đốc nghệ thuật đi rồi, lại không thấy công ty chuẩn bị mời người mới, chắc chắn là chị ấy lên thay.”
“Thứ Sáu tuần trước, tôi tăng ca về muộn, thấy Phó tổng giám đốc Lý gọi mình chị ấy vào phòng nói chuyện, chắc chắn là để nói chuyện này rồi.”
…
Giữa trưa, tại tầng một của một trung tâm thương mại gần công ty.
“Cái này màu thế nào?”
Tô Mạch đứng trước quầy của Givenchy, nhấp môi nhìn gương, quay đầu lại nhìn mới nhận ra Lâm Tiểu Linh cùng mình đi ăn trưa không có ở bên.
Lúc này Lâm Tiểu Linh đang đứng nghe điện thoại ở cách đó không xa.
Tô Mạch lau son môi đi, đổi sang thử màu khác.
Nữ nhân viên bán hàng cười tươi: “Quý khách rất có khí chất, nước da lại trắng, dùng màu nào cũng đều đẹp.” Nhờ kinh nghiệm bán hàng nhiều năm, chỉ cần liếc nhìn là nữ nhân viên có thể biết được ngay khách hàng nào là người có khả năng mua, dám chi tiền.
Hôm nay Tô Mạch mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, choàng khăn lụa tơ tằm đen bên ngoài, chất liệu nhẹ nhàng, trơn mượt, đường may đẹp, đều là của những nhãn hiệu tiếng tăm.
Tô Mạch mỉm cười với nữ nhân viên bán hàng: “Cảm ơn.”
Giọng nàng mềm mại, nụ cười rất mực dịu dàng, không giống một người phụ nữ dãi dầu sương gió với công việc, mà giống với một tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc được giáo dục hết sức cẩn thận.
Lúc Lâm Tiểu Linh cầm điện thoại quay lại, đôi mắt đã đỏ hoe.
Tô Mạch quay lại nhìn: “Sao vậy? Lại bị tay khách hàng kia mắng à?”
Lâm Tiểu Linh gật đầu, không lên tiếng, mắt ầng ậc nước, xem ra là bị mắng rất nặng.
Lâm Tiểu Linh là nhà thiết kế mới của công ty quảng cáo Ori, phụ trách một vài hạng mục có tiền thù lao không cao. Tuy nhiên, trong nghề thiết kế, hạng mục càng nhỏ, càng không quy mô thì chuyện cũng sẽ càng phiền phức.
Giọng Lâm Tiểu Linh hơi nghẹn ngào: “Anh ta mắng em là đồ lợn, bảo là tìm bừa một sinh viên chưa tốt nghiệp còn thiết kế giỏi hơn em.”
Bất kể là bị người trong nghề hay người thường nghi ngờ trình độ thiết kế thì đều là chỗ đau tối kị không được chạm vào của mọi nhà thiết kế.
Tô Mạch an ủi Lâm Tiểu Linh đôi câu: “Người này chẳng có chút phong độ quý ông nào.”
Rồi hỏi: “Em không phản đòn lại à?”
Lâm Tiểu Linh đỏ mặt, giọng lí nhí: “Giọng, giọng anh ta rất dễ nghe, em không nỡ nói lại.”
Tô Mạch: “…”
Hai người về công ty. Lâm Tiểu Linh kéo tay Tô Mạch nói nhỏ: “Không nói chuyện của em nữa, cuộc họp chiều nay chắc là vì chuyện thăng chức cho Mạch tỷ đấy.”
Tô Mạch cười giả dối: “Nào có, vẫn chưa có tin chính thức, em đừng hùa cùng mọi người nói linh tinh.”
Thứ Sáu tuần trước, Phó tổng giám đốc Lý đã tìm Tô Mạch nói chuyện qua, dù là ý ngầm hay ý công khai thì cũng đều là ám chỉ chuyện để cô nhậm chức giám đốc nghệ thuật.
Lâm Tiểu Linh không có thời gian nói thêm gì, vừa về tới chỗ ngồi liền vội vàng đi sửa bản thiết kế theo ý của vị khách hàng khiến cô ấy vừa yêu vừa hận kia.
Trước khi Ps khởi động xong, cô nàng thành kính bái lạy bốn chữ to “Đã nộp là qua” dán kề máy tính.
Trên thực tế, từ lần nộp đầu tiên đến giờ, đây đã là bản thảo lần năm.
Nửa tiếng trước cuộc họp lúc ba giờ chiều, Tô Mạch vào phòng vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm.
Cùng vào nhà vệ sinh để trang điểm còn có nhà thiết kế chính Tiêu Như. Hai người cùng vào công ty một lúc, lý lịch ngang nhau, xét về trình độ chuyên môn thì Tô Mạch nhỉnh hơn một chút.
Tại Ori, trực tiếp dưới quyền giám đốc nghệ thuật chính là các nhà thiết kế chính, dưới quyền mỗi người có thêm từ hai tới ba nhà thiết kế bình thường.
Tiêu Như là người chào trước, giọng điệu vẫn luôn làm người ta thấy không thích: “Ôi chao, Tô Mạch đi trang điểm lại đấy à? Có chuyện tốt gì sao?”
Tô Mạch nhìn Tiêu Như một cái, cười đáp lại: “Chẳng phải cô cũng đi trang điểm lại đó thôi.”
Tiêu Như cong môi cười: “Cả công ty đều đang đồn cô sắp thăng chức, chúc mừng giám đốc Tô nhé.”
Cô ta nhấn thật mạnh mấy chữ cuối, nghe rất khó chịu.
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ.
Sau vài câu vô nghĩa, Phó Tổng giám đốc Lý nhấc thân mình một trăm năm mươi cân của mình khỏi ghế, giọng mảnh mà cao: “Đối với một công ty quảng cáo tiếng tăm, chức vụ giám đốc nghệ thuật là không thể thiếu…”
Tô Mạch vén lọn tóc quăn trước ngực hất ra sau vai.
Lâm Tiểu Linh huých nhẹ vai cô, mỉm cười ra dấu.
Giọng nói đầy đặc sắc của Phó Tổng giám đốc Lý lại tiếp tục: “Chúc mừng Tiêu Như, cô ấy chính là giám đốc nghệ thuật mới của Ori.”
Thấy không có ai vỗ tay, phó tổng giám đốc Lý bèn đi đầu vỗ tay mấy tiếng: “Đề nghị mọi người vỗ tay chúc mừng.”
Thế là tiếng vỗ tay mới lác đác vang lên.
Mấy nữ đồng nghiệp buôn chuyện ở phòng nước ban nãy đồng loạt nhìn về phía Tô Mạch, ánh mắt hoặc là khó hiểu, hoặc là tiếc nuối.
Phần đa các đồng nghiệp đều thích Tô Mạch ôn hòa, khiêm tốn, không thích Tiêu Như kiêu ngạo, phô trương.
Sau khi tan họp, Tiêu Như đề nghị nhân viên của phòng thiết kế ở lại mở cuộc họp.
Quan mới nhậm chức liền giáng lửa ngay vào Tô Mạch.
“Hạng mục trong tay Lâm Tiểu Linh chuyển sang cho Tô Mạch làm.”
Nhắc tới hạng mục Lâm Tiểu Linh đang phụ trách, cả phòng họp ngập tràn mùi chết chóc.
Lâm Tiểu Linh không muốn làm hại Tô Mạch: “Tiêu Như, à, giám đốc Tiêu, chuyện đó tôi có thể làm tốt.” Cô nàng còn đang trong thời gian thử việc, lá gan lại nhỏ, lúc nói chuyện với lãnh đạo có vẻ sợ sệt.
Tiêu Như tựa lưng vào ghế nhìn Lâm Tiểu Linh một cái, có vẻ cực kỳ không vui: “Có thể làm tốt mà ngày nào cũng bị khách hàng mắng phát khóc.”
Lâm Tiểu Linh đang muốn nói thêm thì Tô Mạch ngăn lại: “Để tôi làm.”
Sau khi tan họp, Tô Mạch nói với Lâm Tiểu Linh: “Em sắp được vào làm chính thức rồi, vào lúc quan trọng thế này, không nên đắc tội cô ta.”
Lâm Tiểu Linh cảm kích đáp: “Mạch tỷ đúng là người tốt.”
Tô Mạch cúi đầu xếp chì màu vào hộp.
Lâm Tiểu Linh tưởng rằng Tô Mạch không nghe thấy nên nói lại lần nữa: “Mạch tỷ đúng là người tốt.”
Tô Mạch xếp xong cây chì cuối cùng, đóng hộp lại, không nói gì, cười nhạt một cái coi như đáp lời.
Cô chẳng phải là người tốt đẹp gì.
Mười giờ đêm, Tô Mạch là người cuối cùng rời công ty. Đây là chuyện bình thường với một nhà thiết kế, hơn nữa, lúc sát giờ tan làm, Tiêu Như còn phân cho cô hai phần việc cần thiết kế gấp, sắp phải nộp.
Tô Mạch vừa xuống xe taxi liền nhận được một cuộc gọi lạ từ số máy bàn.
Là vị khách hàng cô nhận chuyển giao từ tay Lâm Tiểu Linh chưa được tám tiếng đồng hồ gọi tới.
Đối phương vừa mở miệng liền mắng: “Không phải đã nói rồi sao, chữ ở giữa phải lớn, phải sáng, phong cách phải vừa hoành tráng vừa tinh tế, trong phục cổ có thời thượng, trong đơn giản lại có phức tạp!”
“Ngày mai tôi muốn được xem bản thảo sửa đổi.”
“Trong một tuần phải làm xong phần trực tuyến.” Đây cũng là đúng theo yêu cầu trong hợp đồng, hạn cuối để sửa bản thảo chỉ còn lại đúng một tuần.
Tô Mạch không kịp nói nửa câu, thậm chí còn chưa kịp thưởng thức ra chỗ dễ nghe trong giọng nói mà Lâm Tiểu Linh khen thì điện thoại đã bị dập máy.
Trong bóng tối, xung quanh không một bóng người, Tô Mạch hung dữ quát vào chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi: “Đệt!”
Lớp trang điểm tỉ mỉ vỡ ra dưới nét mặt bực bội như tấm gương phẳng lặng bị đập nát từ giữa để lại những mảnh vỡ sắc nét.
Đôi cao gót màu đen đá thật mạnh vào hòn đá, không biết là coi hòn đá ấy là Tiêu Như hay là vị khách hàng hung hãn trong điện thoại.
Hòn đá bay lên, giữa trời đêm, vạch một đường vòng cung, rớt xuống mép hồ, tiếng nước và tiếng ếch đồng loạt dậy lên.
Bên ngoài hàng hiên có đỗ một chiếc xe tải, thân xe đề dòng tên công ty chuyển nhà XX, hai người công nhân mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh đang chuyển đồ.
Đây không phải là điểm chính yếu, điểm chính yếu là cạnh đó có một chiếc Bentley màu đen phiên bản số lượng giới hạn.
Tô Mạch ra khỏi thang máy lên tầng hai, thấy cửa phòng đối diện đang mở, có một người đàn ông đi từ trong phòng ra.
Chung cư cao cấp, độ sáng của đèn hành lang vừa khéo, nửa sáng trắng pha vàng nhạt, bóng của mọi vật in lên tường như một bức tranh đen trắng.
Người đàn ông đứng giữa bức tranh, trong chớp mắt như hòa hợp một thể với thế giới đen trắng trong bức tranh kia.
Tô Mạch dắt tóc ra sau tai, nở nụ cười công thức: “Chào anh.”
“Chào em, anh tên là Trâu Tinh Thần.” Người đàn ông mỉm cười, đầu mày khóe mắt đong đầy dịu dàng, “Em có thể gọi anh là A Thần.”
Giọng anh ta rất êm tai, du dương trầm ấm khiến người nghe không cách nào kháng cự, sức chú ý bị đối phương hút chặt, tất thảy xung quanh dường như đều chỉ làm nền.
Tuy nghe hơi quen tai nhưng Tô Mạch không mấy để tâm, cũng không nghĩ rằng mình từng có quen một người như vậy, bằng không không thể lại không có ấn tượng gì.
Giọng cô trở nên mềm mại: “Em là Tô Mạch.”
Đôi mắt cô trở lại trên người người đàn ông. Anh ta có vóc dáng cao lớn, sơ mi trắng, quần đen ống dài, đường cắt may hoàn mỹ, nhã nhặn, gọn gàng.
Nút áo sơ mi trắng làm bằng gỗ bách được chạm khắc mờ một cách tỉ mỉ, không nhìn cẩn thận sẽ không nhận ra. Đây là một người đàn ông có gu thẩm mỹ cao.
Hai người công nhân khuân tủ từ trong thang máy đi ra. Người đàn ông tiến lên cản giúp góc nhọn tránh va vào người Tô Mạch.
Còn là một người đàn ông được giáo dục vô cùng tử tế.
Điều này làm cô liên tưởng tới gã khách hàng hung hãn lại còn có vấn đề về thẩm mỹ trong điện thoại kia, người với người sao có thể khác nhau xa tới vậy.
Cô thích kiểu người đàn ông lịch lãm, ôn nhuận như ngọc như người trước mặt đây, thích không đường kháng cự.
Tô Mạch lui về sau nửa bước, tựa vào ván cửa nhà mình, mắt mi mang cười: “Về sau chúng ta chính là hàng xóm, anh có thể gọi em là Mạt Lị.”
Cô phô diễn bằng hết độ quyến rũ của bản thân, giọng nói mềm mại như nước chảy, ngay đến cả các công nhân đang bận rộn cũng phải bất giác quay đầu nhìn.
Trâu Tinh Thần ngước mắt, liếc một cái liền nhận ra đây là một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp.
Tóc nàng dài mà dày, cuốn lọn như rong tảo dưới đáy biển sâu. Đôi mắt to trong veo, lúc hơi nheo lại, bất kể là để nhìn gì đó hay không, trước tiên là đã có sẵn mấy phần biếng nhác.
Da nàng rất trắng, cho dù đang đêm nhưng vẫn trắng tới chói mắt.
Miễn cưỡng xứng đôi với anh ta.
Chờ công nhân chuyển nhà xong việc, Trâu Tinh Thần đóng cửa lại, bỏ mặc căn phòng lộn xộn, đi ra ban công hút một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ tản đi như mái tóc dài của người con gái kia.
Anh ta trở vào phòng khách, dụi tắt đầu thuốc, mở cúc cổ áo sơ mi, ngồi lên mấy thùng giấy, mở trình duyệt trên điện thoại lên nhập vào một dòng chữ.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Mạch: Vị tiên sinh này cũng thật ngông cuồng.
Chú thích:
*Hoa qiong (quỳnh): tiếng Trung là 琼花, để tránh nhầm lẫn với hoa quỳnh ở Việt Nam, mình để phiên âm qiong. Tên hoa có nghĩa là một thứ ngọc đẹp. Hoa nở vào cuối tháng Tư (khoảng tháng Ba âm lịch), mùa hoa thường kéo dài trong khoảng 20 ngày, lúc nở rộ được ví von như chiếc váy của một nàng tiên, phần hoa ở giữa ví như một mâm ngọc bích và phần hoa trắng xếp xung quanh mâm ngọc thì như bầy bướm lượn quanh khi gió thổi đu đưa. Tuổi thọ của một cây hoa qiong lên tới 300 năm. Cây phân bố ở vùng Dương Châu, Giang Nam và hòa mình vào vẻ đẹp dịu dàng nổi tiếng của tháng Ba Giang Nam. Hoa qiong được coi là biểu tượng của một tình yêu đẹp lãng mạn, hoàn hảo.
Cuối tháng Tư, hoa qiong (quỳnh) đã nở, từng đám từng đám trắng muốt trĩu đầu cành biếc. Gió thổi qua, nhành hoa lay, điểm tô cho đời thêm mấy phần thanh tân, trong trẻo.
Tô Mạch cầm tách cà phê đứng tựa ở cửa phòng nước nghe tiếng người thảo luận ở trong.
Tựa như nghe được điều gì làm người vui vẻ, mắt nàng nheo nheo, khóe môi thoáng một nụ cười nhẹ nhàng giảo hoạt như thể hồ ly.
Niềm vui chỉ thoáng qua trong giây lát ở một góc không ai khác nhìn thấy, không cách nào bắt giữ được.
Tới khi nàng đã gõ đôi cao gót bỏ đi rồi, những người ở trong vẫn còn đang tiếp tục cuộc chuyện trò.
“Trong số mấy nhà thiết kế chính, Mạch tỷ có năng lực nghiệp vụ mạnh nhất, tính cách cũng tốt. Giám đốc nghệ thuật đi rồi, lại không thấy công ty chuẩn bị mời người mới, chắc chắn là chị ấy lên thay.”
“Thứ Sáu tuần trước, tôi tăng ca về muộn, thấy Phó tổng giám đốc Lý gọi mình chị ấy vào phòng nói chuyện, chắc chắn là để nói chuyện này rồi.”
…
Giữa trưa, tại tầng một của một trung tâm thương mại gần công ty.
“Cái này màu thế nào?”
Tô Mạch đứng trước quầy của Givenchy, nhấp môi nhìn gương, quay đầu lại nhìn mới nhận ra Lâm Tiểu Linh cùng mình đi ăn trưa không có ở bên.
Lúc này Lâm Tiểu Linh đang đứng nghe điện thoại ở cách đó không xa.
Tô Mạch lau son môi đi, đổi sang thử màu khác.
Nữ nhân viên bán hàng cười tươi: “Quý khách rất có khí chất, nước da lại trắng, dùng màu nào cũng đều đẹp.” Nhờ kinh nghiệm bán hàng nhiều năm, chỉ cần liếc nhìn là nữ nhân viên có thể biết được ngay khách hàng nào là người có khả năng mua, dám chi tiền.
Hôm nay Tô Mạch mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, choàng khăn lụa tơ tằm đen bên ngoài, chất liệu nhẹ nhàng, trơn mượt, đường may đẹp, đều là của những nhãn hiệu tiếng tăm.
Tô Mạch mỉm cười với nữ nhân viên bán hàng: “Cảm ơn.”
Giọng nàng mềm mại, nụ cười rất mực dịu dàng, không giống một người phụ nữ dãi dầu sương gió với công việc, mà giống với một tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc được giáo dục hết sức cẩn thận.
Lúc Lâm Tiểu Linh cầm điện thoại quay lại, đôi mắt đã đỏ hoe.
Tô Mạch quay lại nhìn: “Sao vậy? Lại bị tay khách hàng kia mắng à?”
Lâm Tiểu Linh gật đầu, không lên tiếng, mắt ầng ậc nước, xem ra là bị mắng rất nặng.
Lâm Tiểu Linh là nhà thiết kế mới của công ty quảng cáo Ori, phụ trách một vài hạng mục có tiền thù lao không cao. Tuy nhiên, trong nghề thiết kế, hạng mục càng nhỏ, càng không quy mô thì chuyện cũng sẽ càng phiền phức.
Giọng Lâm Tiểu Linh hơi nghẹn ngào: “Anh ta mắng em là đồ lợn, bảo là tìm bừa một sinh viên chưa tốt nghiệp còn thiết kế giỏi hơn em.”
Bất kể là bị người trong nghề hay người thường nghi ngờ trình độ thiết kế thì đều là chỗ đau tối kị không được chạm vào của mọi nhà thiết kế.
Tô Mạch an ủi Lâm Tiểu Linh đôi câu: “Người này chẳng có chút phong độ quý ông nào.”
Rồi hỏi: “Em không phản đòn lại à?”
Lâm Tiểu Linh đỏ mặt, giọng lí nhí: “Giọng, giọng anh ta rất dễ nghe, em không nỡ nói lại.”
Tô Mạch: “…”
Hai người về công ty. Lâm Tiểu Linh kéo tay Tô Mạch nói nhỏ: “Không nói chuyện của em nữa, cuộc họp chiều nay chắc là vì chuyện thăng chức cho Mạch tỷ đấy.”
Tô Mạch cười giả dối: “Nào có, vẫn chưa có tin chính thức, em đừng hùa cùng mọi người nói linh tinh.”
Thứ Sáu tuần trước, Phó tổng giám đốc Lý đã tìm Tô Mạch nói chuyện qua, dù là ý ngầm hay ý công khai thì cũng đều là ám chỉ chuyện để cô nhậm chức giám đốc nghệ thuật.
Lâm Tiểu Linh không có thời gian nói thêm gì, vừa về tới chỗ ngồi liền vội vàng đi sửa bản thiết kế theo ý của vị khách hàng khiến cô ấy vừa yêu vừa hận kia.
Trước khi Ps khởi động xong, cô nàng thành kính bái lạy bốn chữ to “Đã nộp là qua” dán kề máy tính.
Trên thực tế, từ lần nộp đầu tiên đến giờ, đây đã là bản thảo lần năm.
Nửa tiếng trước cuộc họp lúc ba giờ chiều, Tô Mạch vào phòng vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm.
Cùng vào nhà vệ sinh để trang điểm còn có nhà thiết kế chính Tiêu Như. Hai người cùng vào công ty một lúc, lý lịch ngang nhau, xét về trình độ chuyên môn thì Tô Mạch nhỉnh hơn một chút.
Tại Ori, trực tiếp dưới quyền giám đốc nghệ thuật chính là các nhà thiết kế chính, dưới quyền mỗi người có thêm từ hai tới ba nhà thiết kế bình thường.
Tiêu Như là người chào trước, giọng điệu vẫn luôn làm người ta thấy không thích: “Ôi chao, Tô Mạch đi trang điểm lại đấy à? Có chuyện tốt gì sao?”
Tô Mạch nhìn Tiêu Như một cái, cười đáp lại: “Chẳng phải cô cũng đi trang điểm lại đó thôi.”
Tiêu Như cong môi cười: “Cả công ty đều đang đồn cô sắp thăng chức, chúc mừng giám đốc Tô nhé.”
Cô ta nhấn thật mạnh mấy chữ cuối, nghe rất khó chịu.
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ.
Sau vài câu vô nghĩa, Phó Tổng giám đốc Lý nhấc thân mình một trăm năm mươi cân của mình khỏi ghế, giọng mảnh mà cao: “Đối với một công ty quảng cáo tiếng tăm, chức vụ giám đốc nghệ thuật là không thể thiếu…”
Tô Mạch vén lọn tóc quăn trước ngực hất ra sau vai.
Lâm Tiểu Linh huých nhẹ vai cô, mỉm cười ra dấu.
Giọng nói đầy đặc sắc của Phó Tổng giám đốc Lý lại tiếp tục: “Chúc mừng Tiêu Như, cô ấy chính là giám đốc nghệ thuật mới của Ori.”
Thấy không có ai vỗ tay, phó tổng giám đốc Lý bèn đi đầu vỗ tay mấy tiếng: “Đề nghị mọi người vỗ tay chúc mừng.”
Thế là tiếng vỗ tay mới lác đác vang lên.
Mấy nữ đồng nghiệp buôn chuyện ở phòng nước ban nãy đồng loạt nhìn về phía Tô Mạch, ánh mắt hoặc là khó hiểu, hoặc là tiếc nuối.
Phần đa các đồng nghiệp đều thích Tô Mạch ôn hòa, khiêm tốn, không thích Tiêu Như kiêu ngạo, phô trương.
Sau khi tan họp, Tiêu Như đề nghị nhân viên của phòng thiết kế ở lại mở cuộc họp.
Quan mới nhậm chức liền giáng lửa ngay vào Tô Mạch.
“Hạng mục trong tay Lâm Tiểu Linh chuyển sang cho Tô Mạch làm.”
Nhắc tới hạng mục Lâm Tiểu Linh đang phụ trách, cả phòng họp ngập tràn mùi chết chóc.
Lâm Tiểu Linh không muốn làm hại Tô Mạch: “Tiêu Như, à, giám đốc Tiêu, chuyện đó tôi có thể làm tốt.” Cô nàng còn đang trong thời gian thử việc, lá gan lại nhỏ, lúc nói chuyện với lãnh đạo có vẻ sợ sệt.
Tiêu Như tựa lưng vào ghế nhìn Lâm Tiểu Linh một cái, có vẻ cực kỳ không vui: “Có thể làm tốt mà ngày nào cũng bị khách hàng mắng phát khóc.”
Lâm Tiểu Linh đang muốn nói thêm thì Tô Mạch ngăn lại: “Để tôi làm.”
Sau khi tan họp, Tô Mạch nói với Lâm Tiểu Linh: “Em sắp được vào làm chính thức rồi, vào lúc quan trọng thế này, không nên đắc tội cô ta.”
Lâm Tiểu Linh cảm kích đáp: “Mạch tỷ đúng là người tốt.”
Tô Mạch cúi đầu xếp chì màu vào hộp.
Lâm Tiểu Linh tưởng rằng Tô Mạch không nghe thấy nên nói lại lần nữa: “Mạch tỷ đúng là người tốt.”
Tô Mạch xếp xong cây chì cuối cùng, đóng hộp lại, không nói gì, cười nhạt một cái coi như đáp lời.
Cô chẳng phải là người tốt đẹp gì.
Mười giờ đêm, Tô Mạch là người cuối cùng rời công ty. Đây là chuyện bình thường với một nhà thiết kế, hơn nữa, lúc sát giờ tan làm, Tiêu Như còn phân cho cô hai phần việc cần thiết kế gấp, sắp phải nộp.
Tô Mạch vừa xuống xe taxi liền nhận được một cuộc gọi lạ từ số máy bàn.
Là vị khách hàng cô nhận chuyển giao từ tay Lâm Tiểu Linh chưa được tám tiếng đồng hồ gọi tới.
Đối phương vừa mở miệng liền mắng: “Không phải đã nói rồi sao, chữ ở giữa phải lớn, phải sáng, phong cách phải vừa hoành tráng vừa tinh tế, trong phục cổ có thời thượng, trong đơn giản lại có phức tạp!”
“Ngày mai tôi muốn được xem bản thảo sửa đổi.”
“Trong một tuần phải làm xong phần trực tuyến.” Đây cũng là đúng theo yêu cầu trong hợp đồng, hạn cuối để sửa bản thảo chỉ còn lại đúng một tuần.
Tô Mạch không kịp nói nửa câu, thậm chí còn chưa kịp thưởng thức ra chỗ dễ nghe trong giọng nói mà Lâm Tiểu Linh khen thì điện thoại đã bị dập máy.
Trong bóng tối, xung quanh không một bóng người, Tô Mạch hung dữ quát vào chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi: “Đệt!”
Lớp trang điểm tỉ mỉ vỡ ra dưới nét mặt bực bội như tấm gương phẳng lặng bị đập nát từ giữa để lại những mảnh vỡ sắc nét.
Đôi cao gót màu đen đá thật mạnh vào hòn đá, không biết là coi hòn đá ấy là Tiêu Như hay là vị khách hàng hung hãn trong điện thoại.
Hòn đá bay lên, giữa trời đêm, vạch một đường vòng cung, rớt xuống mép hồ, tiếng nước và tiếng ếch đồng loạt dậy lên.
Bên ngoài hàng hiên có đỗ một chiếc xe tải, thân xe đề dòng tên công ty chuyển nhà XX, hai người công nhân mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh đang chuyển đồ.
Đây không phải là điểm chính yếu, điểm chính yếu là cạnh đó có một chiếc Bentley màu đen phiên bản số lượng giới hạn.
Tô Mạch ra khỏi thang máy lên tầng hai, thấy cửa phòng đối diện đang mở, có một người đàn ông đi từ trong phòng ra.
Chung cư cao cấp, độ sáng của đèn hành lang vừa khéo, nửa sáng trắng pha vàng nhạt, bóng của mọi vật in lên tường như một bức tranh đen trắng.
Người đàn ông đứng giữa bức tranh, trong chớp mắt như hòa hợp một thể với thế giới đen trắng trong bức tranh kia.
Tô Mạch dắt tóc ra sau tai, nở nụ cười công thức: “Chào anh.”
“Chào em, anh tên là Trâu Tinh Thần.” Người đàn ông mỉm cười, đầu mày khóe mắt đong đầy dịu dàng, “Em có thể gọi anh là A Thần.”
Giọng anh ta rất êm tai, du dương trầm ấm khiến người nghe không cách nào kháng cự, sức chú ý bị đối phương hút chặt, tất thảy xung quanh dường như đều chỉ làm nền.
Tuy nghe hơi quen tai nhưng Tô Mạch không mấy để tâm, cũng không nghĩ rằng mình từng có quen một người như vậy, bằng không không thể lại không có ấn tượng gì.
Giọng cô trở nên mềm mại: “Em là Tô Mạch.”
Đôi mắt cô trở lại trên người người đàn ông. Anh ta có vóc dáng cao lớn, sơ mi trắng, quần đen ống dài, đường cắt may hoàn mỹ, nhã nhặn, gọn gàng.
Nút áo sơ mi trắng làm bằng gỗ bách được chạm khắc mờ một cách tỉ mỉ, không nhìn cẩn thận sẽ không nhận ra. Đây là một người đàn ông có gu thẩm mỹ cao.
Hai người công nhân khuân tủ từ trong thang máy đi ra. Người đàn ông tiến lên cản giúp góc nhọn tránh va vào người Tô Mạch.
Còn là một người đàn ông được giáo dục vô cùng tử tế.
Điều này làm cô liên tưởng tới gã khách hàng hung hãn lại còn có vấn đề về thẩm mỹ trong điện thoại kia, người với người sao có thể khác nhau xa tới vậy.
Cô thích kiểu người đàn ông lịch lãm, ôn nhuận như ngọc như người trước mặt đây, thích không đường kháng cự.
Tô Mạch lui về sau nửa bước, tựa vào ván cửa nhà mình, mắt mi mang cười: “Về sau chúng ta chính là hàng xóm, anh có thể gọi em là Mạt Lị.”
Cô phô diễn bằng hết độ quyến rũ của bản thân, giọng nói mềm mại như nước chảy, ngay đến cả các công nhân đang bận rộn cũng phải bất giác quay đầu nhìn.
Trâu Tinh Thần ngước mắt, liếc một cái liền nhận ra đây là một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp.
Tóc nàng dài mà dày, cuốn lọn như rong tảo dưới đáy biển sâu. Đôi mắt to trong veo, lúc hơi nheo lại, bất kể là để nhìn gì đó hay không, trước tiên là đã có sẵn mấy phần biếng nhác.
Da nàng rất trắng, cho dù đang đêm nhưng vẫn trắng tới chói mắt.
Miễn cưỡng xứng đôi với anh ta.
Chờ công nhân chuyển nhà xong việc, Trâu Tinh Thần đóng cửa lại, bỏ mặc căn phòng lộn xộn, đi ra ban công hút một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ tản đi như mái tóc dài của người con gái kia.
Anh ta trở vào phòng khách, dụi tắt đầu thuốc, mở cúc cổ áo sơ mi, ngồi lên mấy thùng giấy, mở trình duyệt trên điện thoại lên nhập vào một dòng chữ.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Mạch: Vị tiên sinh này cũng thật ngông cuồng.
Chú thích:
*Hoa qiong (quỳnh): tiếng Trung là 琼花, để tránh nhầm lẫn với hoa quỳnh ở Việt Nam, mình để phiên âm qiong. Tên hoa có nghĩa là một thứ ngọc đẹp. Hoa nở vào cuối tháng Tư (khoảng tháng Ba âm lịch), mùa hoa thường kéo dài trong khoảng 20 ngày, lúc nở rộ được ví von như chiếc váy của một nàng tiên, phần hoa ở giữa ví như một mâm ngọc bích và phần hoa trắng xếp xung quanh mâm ngọc thì như bầy bướm lượn quanh khi gió thổi đu đưa. Tuổi thọ của một cây hoa qiong lên tới 300 năm. Cây phân bố ở vùng Dương Châu, Giang Nam và hòa mình vào vẻ đẹp dịu dàng nổi tiếng của tháng Ba Giang Nam. Hoa qiong được coi là biểu tượng của một tình yêu đẹp lãng mạn, hoàn hảo.
Tác giả :
Trương Tiểu Tố