Tiên Y
Chương 155 Tôn Lão Gia
Nửa phút sau, Trương Văn Trọng ngừng chuẩn mạch.
Tôn Nguy nín thở nhìn xem, liền khẩn trương dò hỏi: “Thế nào rồi Trương ca.
Theo mạch tượng của ông nội tôi, thì rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”
Tôn lão gia mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng cũng ẩn chứa ý tứ này.
Trong bất tri giác, lão đối với Trương Văn Trọng tựa hồ cũng rất mong chờ.
Có thể bởi vì thái độ bình tĩnh của Trương Văn Trọng đã ảnh hưởng tới lão.
Trương Văn Trọng không trả lời ngay vấn đề của Tôn Nguy, mà quay sang nhìn Tôn lão gia, dò hỏi: “Huyệt Thiên Trì, huyệt Thiếu Hải và Kỳ Môn* của ngài từng chịu qua tổn thương phải không?”
“Ha ha, bác sĩ Trương quả nhiên cậu rất sáng suốt.” Đầu tiên Tôn lão gia hơi kinh ngạc, theo sau mới gật đầu cười nói: “Đúng vậy, huyệt Thiên Trì của ta từng bị trúng đạn.
Còn huyệt Thiếu Hải thì tại chiến trường Triều Tiên, chém giết cùng quân hoàng gia Anh, bị một thiếu tá sử dụng kiếm gây thương tích.
Bất quá, hắn cũng bị ta dùng đại đao chém rụng đầu!” Nhắc tới tình hình uy dũng năm xưa, Tôn lão gia có chút kích động.
Nhưng tôn Nguy ở một bên lo lắng không yên hắn vội vàng dò hỏi: “Trương ca, anh hỏi mấy thứ này làm gì? Chẳng nhẽ, nó cũng liên quan đến bệnh tình của ông nội tôi hay sao?”
“Đúng thế.” Trương Văn Trọng gật đầu, theo sau lại nhìn Tôn lão gia hỏi: “Nếu suy đoán của tôi không lầm.
Năm xưa vết thương chỗ huyệt vị kia đều không được xử lý ổn thỏa.
Nhất là viên đạn tại huyệt Thiên Trì, hẳn là nhiều năm trôi qua mới gắp ra?”
“Suy đoán của cậu hoàn toàn chính xác.” Tôn lão gia gật đầu khẳng định: “Chiến sự năm đó rất căng thẳng thuốc men thiếu thốn, sau khi trúng thương chỉ tùy tiện băng bó, phòng ngừa miệng vết thương đổ máu nhiều thôi.
Nhất là viên đạn xuyên qua huyệt Thiên Trì kia, tận sau năm 1980 mới được lấy ra khỏi cơ thể ta.”
Trương Văn Trọng nói: “Huyệt Thiên Trì nằm trong vùng dây thần kinh tim mạch.
Còn Thiếu Hải và Kỳ Môn lại thuộc Thủ Thiếu Âm Tam Kinh, đều là cùng nhịp thở với trái tim.
Căn nguyên bệnh trạng của ngài có quan hệ tới mấy huyệt vị này.
Ngài cũng là người luyện nội gia quyền nói vậy sớm đã phát hiện ra, khi ngài vận nội kình tới ba huyệt vị kia, liền như ném đá xuống biển sâu, nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung đúng không?”
“Đúng vậy.” Tôn lão gia xác nhận theo sau mới dò hỏi: “Bác sĩ Trương cậu thật sự đã tìm ra nguyên nhân của bệnh trạng rồi sao?”
Sau khi Trương Văn Trọng nói ra từng bộ phận trên người Tôn lão gia đã chịu qua tổn thương.
Tôn lão gia đối với Trương Văn Trọng cũng tràn ngập bội phục và chờ mong.
Trong nội tâm của lão, mơ hồ dâng lên một loại ý niệm: “Có lẽ vị bác sĩ trẻ tuổi này, sẽ chữa khỏi được căn bệnh của ta.”
Dù sao không một ai nguyên ý bệnh tật quấn thân.
Sở dĩ trước kia Tôn lão gia kiên trì chống đỡ, cũng là bởi vì không nhìn thấy hi vọng.
Nhưng bây giờ Trương Văn Trọng lại đem một tia hi vọng bày ra ở trước mặt của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn phi thường chờ mong.
Trương Văn Trọng giải thích nói: “Nguồn gốc của bệnh, kì thật đều là do vết thương ở mấy huyệt vị kia, không được chữa trị kịp thời làm cho thương thế triền miên, cuối cùng phát triển thành mãn tính.
Khi ngài còn trẻ và khỏe mạnh, bệnh tình sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng theo tuổi đời tăng trưởng cơ năng yếu nhược, lúc này bệnh tình mới bắt đầu phát tác.
Đồng thời, bởi vì vết thương nằm tại huyệt vị, nên khi dùng điện tâm đồ chuẩn đoán đều không tìm ra nổi nguyên nhân.
Một lão Đông y kinh nghiệm phong phú, có lẽ sẽ phát hiện ra được nguyên nhân phát bệnh.
Nhưng lại không có biện pháp hữu hiệu, để chữa khỏi vết thương nằm tại ba huyệt vị này.
Tôi nói có đúng không?”
“Cậu nói không sai, lúc còn trẻ vô luận tình huống đau tim hay là nội kình không dồn xuống huyệt Thiên Trì, Thiếu Hải được, đều chưa từng xuất hiện qua.
Nhưng khoảng sau năm mươi tuổi, bệnh tình liền bắt đầu tác quái.
Bác sĩ Trương cậu có thể phỏng đoán chính xác toàn bộ nguyên nhân thật đúng là không đơn giản à.” Tôn lão gia cảm thán tự đáy lòng nói.
Hiện tại lão đối với y thuật của Trương Văn Trọng đã triệt để bái phục rồi.
Tôn Nguy tràn ngập mong chờ hỏi: “Trương ca, nếu anh nhìn thấy nguyên nhân bệnh trạng của ông nội tôi.
Như vậy, chắc hẳn là có thể chữa khỏi bệnh được chứ?”
Giờ khắc này, không chỉ Tôn Nguy, Bạch Quang Minh cũng Tôn lão gia tràn ngập mong chờ, thậm chí ngay cả Phan Văn Đào đứng ở bên cạnh cũng đều quẳng ném ánh mắt về phía Trương Văn Trọng.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Phải, tôi thật sự có thể chữa trị được thương thế ở ba huyệt vị kia.
Mà sau khi ba huyệt vị này lành lặn, bệnh gì đi chăng nữa tự nhiên cũng sẽ tiêu trừ.”
“Thực tốt quá chúng ta còn đợi cái gì nữa? Mau chóng tiến hành trị liệu thôi!” Đối với sinh tử của mình, Tôn Nguy rất lãnh đạm.
Nhưng đối với bệnh tình của ông nội, hắn lại phá lệ quan tâm.
Lúc này nghe Trương Văn Trọng xác thực có thể trị dứt căn bệnh cho ông nội mình.
Nhất thời hắn kích động thúc giục Trương Văn Trọng mau chóng tiến hành.
So sánh với biểu tình kích động của Tôn Nguy, thì Tôn lão gia biểu hiện trầm ổn hơn rất nhiều, lão nhìn vào Trương Văn Trọng dò hỏi: “Không biết bác sĩ Trương có cần loại dụng cụ đặc thù hay dược vật gì không? Nếu cần thiết, ta sẽ phân phó thư kí Phan đi an bài ngay.”
Trương Văn Trọng đáp lời: “Không cần dụng cụ lẫn dược vật gì đặc thù cả.
Tôi sẽ dùng kim châm đả thông những huyệt vị bị thương.
Theo sau, kê một đơn thuốc và truyền thụ một bộ phương pháp thổ nạp cho ngài.
Chỉ cần ngài uống mỗi ngày ba lượt chiếu theo đơn thuốc, tiếp tục rèn luyện bộ phương pháp thổ nạp kia.
Nhiều nhất không quá một tháng căn bệnh quấy nhiễu ngài mấy chục năm qua sẽ hoàn toàn bị tiêu trừ.
Sau này, nếu ngài kiên trì rèn luyện bộ phương pháp thổ nạp kia, còn có thể phát ra hiệu quả như tập dưỡng sinh.”
Tôn lão gia cười híp mắt: “Ách? Ta đây thực là mong chờ.”
Ngay sau đó, Trương Văn Trọng phân phó Tôn lão gia nằm xuống giường ở trong phòng ngủ.
Còn Trương Văn Trọng thì xuất hộp ngân châm ra, lấy ba cây kim phân biệt đâm vào huyệt Thiên Trì, Thiếu Hải, cùng Kỳ Môn của Tôn lão gia.
Mỗi khi kim châm đâm xuống, Trương Văn Trọng liền phóng một đạo chân nguyên tiềm nhập vào trong huyệt vị.
Tùy thời còn đả thông đường kinh mạch Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh*.
------------------
Một giờ sau, Trương Văn Trọng và Tôn Nguy đi ra khỏi tòa nhà hai tầng.
Tôn lão gia thần tình mỉm cười, khăng khăng theo sau tiễn bọn hắn.
Cảnh tượng này làm cho rất nhiều người ở trong đại viện đều cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Bởi vì bọn họ tự nhiên hiểu rõ, Tôn lão gia có thân phận cùng địa vị như thế nào.
Người này là vậy?
Người này đang làm gì?
Những nghi vấn tương tự, không hẹn mà đồng thời hiện lên ở trong lòng mọi người tại đại viện.
Chiếc Audi màu đen chở Tôn Nguy cùng Trương Văn Trọng rất nhanh chạy ra khỏi tòa đại viện.
Tôn Nguy vì cảm kích Trương Văn Trọng cứu mạng chính mình, hơn nữa còn trị dứt căn bệnh mãn tính quấy nhiễu ông nội nhiều năm.
Nên quyết định mở tiệc chiêu đãi Trương Văn Trọng tại khách sạn nổi tiếng nhất kinh thành.
Nhìn theo chiếc Audi chạy ra khỏi đại viện.
Tôn lão gia xoay người đi vào trong nhà, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Anh cảm thấy con người hắn như thế nào?”
“Con nhìn không thấu hắn.” Bạch Quang Minh thành thật trả lời: “Không lâu phía trước, thực lực của hắn so với con hẳn là không sai biệt bao nhiêu.
Nhưng hiện tại, hắn đã muốn tăng lên Thiên Cấp cảnh giới.
Tốc độ tu luyện như thế, thật sự là không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, trẻ tuổi như hắn mà đã trở thành cao thủ Thiên Cấp, thật sự cũng chẳng có mấy người.”
Tôn lão gia thở dài: “Y thuật cao siêu, thư pháp tinh thông đồng thời còn có một thân tu vi võ học Thiên Cấp! Anh nghĩ xem chúng ta có thể mời chào hắn được không?”
“Chỉ sợ là không thể.” Bạch Quang Minh suy nghĩ, thần tình nuối tiếc, lắc đầu nói: “Theo con quan sát, hắn trời sinh tính tình đạm bạc.
Đối với danh lợi đều không có hứng thú.”
“Đáng tiếc...” Tôn lão gia lắc đầu, cảm khái nói: “Nếu đã không thể mời chào hắn vậy thì nhất định phải giữ mối quan hệ thật tốt với hắn.
Có một nhân vật thâm sâu khó lường như vậy làm bằng hữu, vô luận thế nào, cũng đều là chuyện may mắn.
Ít nhất y thuật cao minh của hắn chính là đảm bảo tính mạng lớn nhất cho chúng ta.”
Bạch Quang Minh trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Muốn tranh thủ chiếm hảo cảm của hắn.
Chúng ta nên tìm cách khai thác từ cha hắn.
Hiện giờ cha của hắn là phó tư lệnh, mới được thuyên chuyển đến quân khu vùng Vân Thai Thị, thăng chức quân hàm lên làm đại tá.”
Tôn lão gia trầm ngâm nói: “Vậy tìm cơ hội cất nhắc cha của hắn đi.
Ngoài ra, nếu như hắn nguyện ý, anh cũng nên an bài cho hắn một thân phận trong Đặc Cần Tổ thuộc Cục Cảnh Vệ Bộ Tổng Tham Mưu, miễn cho mấy thứ đui mù tại địa phương trêu chọc hắn.”
Bạch Quang Minh cười khổ: “Chỉ sợ hắn không chịu tiếp nhận thôi.”
Tôn lão gia lắc đầu giải thích: “Xem ra anh không hiểu ý của ta rồi.
Ý ta là muốn an bài cho hắn một cái thân phận trên danh nghĩa, nhưng thực chất cũng không bắt buộc hắn phải làm cái gì.
Đương nhiên, nếu như hắn muốn tham gia nhiệm vụ, chúng ta sẽ thập phần hoan nghênh, hơn nữa còn chi một khoản tiền thù lao hợp lí cho hắn.”
Bạch Quang Minh kinh ngạc há miệng, có chút hâm mộ nói: “Không phải làm mà được hưởng chế độ, liệu có ổn không? Còn nữa, cái thân phận này cũng chính là một loại giấy phép giết người hợp pháp, nếu như hắn làm xằng làm bậy thì làm sao bây giờ?”
Tôn lão gia cười nhạt “Cho dù không có thân phận này, nếu như hắn muốn giết người làm ẩu.
Thì mấy ai thủ tiêu được hắn? Huống chi ở trong mắt ta, lấy nhân phẩm của hắn tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội.
Về phần đãi ngộ ư? Ha ha, nói thật, ta chỉ sợ hắn còn không chịu thôi à.”
“Đãi ngộ như vậy còn không chịu, sợ rằng chỉ có kẻ điên mà thôi?” Bạch Quang Minh nhịn không được, nhủ thầm ở trong lòng một câu.