Tiện Xà Truy Thê Lục
Chương 12
Trạch Đằng cơm nước, tắm rửa xong, ngửi trên người không còn mùi nước hoa và mùi khói thuốc nữa, lúc này mới yên lòng đi đến phòng ngủ Đàm Sâm.
Y ngừng thở lặng lẽ tiếp cận nam nhân đang nằm trên giường, dùng một loại ánh mắt gần như si mê nhìn Đàm Sâm.
Cái người nóng nảy này, khi ngủ nhìn qua hoàn toàn bất đồng với thời điểm hắn tức giận dựng thẳng gai nhọn khắp người, ngược lại… thực dịu ngoan, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm ôm hắn.
Trạch Đằng sung sướng mà giương cao khóe miệng.
— Cơ hội hiếm có, hôn trộm một chút được rồi!
Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào, ánh sáng nhàn nhạt trong veo ánh vào một bên mặt Đàm Sâm, làm cho đôi môi nhạt màu nhiễm chút minh ám thú vị, thủy quang mê người.
Hầu kết Trạch Đằng cao thấp chuyển động, khom lưng, cách Đàm Sâm càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…….
Tim y cho tới bây giờ chưa từng đập nhanh như vậy, giống như là bảo vật mơ ước bấy lâu bày ra trước mắt, nghĩ muốn cướp lấy lại sợ hãi mất đi, Trạch Đằng thật cẩn thận cúi đầu, ngay khi sắp chạm vào môi của người trong lòng, y đột nhiên lùi lại một chút, nhanh như chớp đứng dậy quay đầu lại đánh một cái hắt xì vang dội!
Trạch Đằng ảo não mà chà xát chà xát cái mũi ngứa!
Aiz…….! Y chẳng qua chỉ là muốn hôn nhẹ Tiểu Sâm mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng bị trời trừng phạt?!
Đàm Sâm nghe thấy động tĩnh, nhăn lại mi tâm, mơ hồ nỉ non: “Trạch Đằng…..?”
Xà yêu linh cơ khẽ động, tay chân đồng thời bám lấy Đàm Sâm nói: “Tiểu Sâm ta bị cảm, cho phép ta ngủ cùng ngươi đi!”
“…… yêu quái cũng cảm mạo sao?”
“Xà là động vật máu lạnh mà……” Trạch Đằng dùng đầu cọ cọ hắn “Được không, ta sắp chết cóng…..”
Đàm Sâm không còn cách nào khác, xốc chăn lên nói: “Vào đi.”
Trạch Đằng trong lòng dễ chịu! Y phấn chấn tiến vào ổ chăn ấm áp mềm mại, kích động và thỏa mãn, ngữ khí thư sướng.
— Rốt cuộc được ngủ chung với Tiểu Sâm rồi! Quả thực như nằm mơ! Vạn tuế!!
Đàm Sâm nhắm mắt lại: “Đừng ồn, mau ngủ.”
Trạch Đằng ngược lại giống như mong ước, mà khi y chân chính nằm bên cạnh Đàm Sâm, đâu còn có nửa điểm buồn ngủ?
Làn da tinh tế căng mịn mà săn chắc đang kề sát chính mình, hơi thở ấm áp từng đợt từng đợt nhè nhẹ tản ra, Trạch Đằng cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhịn không được lại nhích đến gần Đàm Sâm một chút.
Nhiệt độ cơ thể y rất thấp, Đàm Sâm ngủ cạnh bên bỗng nhiên co rúm lại một chút, khó chịu đem chăn quấn chặt. Trạch Đằng lo lắng hắn bởi vậy cảm lạnh sinh bệnh, không dám tiếp cận thêm nữa, đành phải cách Đàm Sâm một khoảng không gần không xa.
Nhưng ngay cả như vậy, y cũng hiểu được hạnh phúc cực kỳ.
Buổi tối an tĩnh tốt lành này có chút không chân thực, từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ Trạch Đằng ngủ thoải mái như vậy.
Thời gian ngủ của rắn so với loài người ít hơn một chút, bởi vậy thời điểm Trạch Đằng mở mắt vào ngày hôm sau, Đàm Sâm vẫn còn trong thụy mộng.
Nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Đàm Sâm, Trạch Đằng nhịn không được có chút xuất thần.
Hắn tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng thời điểm nhắm mắt lại…. lại khá đẹp chứ.
Bộ dạng Đàm Sâm vốn vô cùng anh tuấn, chỉ là hắn hay cau mày, làm cho người khác có cảm giác khó tiếp cận, trên thực tế mấy ngày nay tiếp xúc với nhau Trạch Đằng đã biết Đàm Sâm kỳ thật là người ngoài lạnh trong nóng tâm địa thiện lương, quan trọng nhất là, hắn còn tương đối dễ mềm lòng… nghĩ đến đây, xà yêu bất giác cong môi lên, tự đáy lòng cảm thấy Đàm Sâm như vậy thực sự rất đáng yêu!
Lúc này đã bước vào tháng sáu, cũng tới thời kỳ động dục của loài rắn. Tuy rằng Trạch Đằng dốc lòng tu luyện trên trăm năm, nhưng sau khi gặp được Đàm Sâm cũng là lần đầu tiên chân chân chính chính động tình, thế cho nên vừa nhìn đến hắn đã muốn đến gần, muốn ôm ôm hắn thậm chí hôn nhẹ hắn, nghĩ muốn đối hắn động tay động chân…
….. Chỉ tiếc Đàm Sâm tựa hồ không thích y làm như vậy.
Trạch Đằng biết chỉ đến khi bọn họ lưỡng tình tương duyệt mình mới có thể được cho phép, nhưng mà xem tình hình hiện tại, thái độ Đàm Sâm đối với y rõ ràng chẳng chút dính dáng với từ “Thích”, thậm chí có đôi khi còn có chút không kiên nhẫn….
Y nặng nề thở dài, cảm thấy xao động trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng, đã ẩn ẩn có xu thế càng thiêu càng vượng.
Cầm thú đích xác là không thể kiềm chế dục vọng, Trạch Đằng nhịn không được trở mình hướng tới Đàm Sâm, mang theo một tia do dự đè lại gia hỏa có chút ngẩng đầu của mình.
Làm như vậy…. Tiểu Sâm có tức giận không?
Thế nhưng Tiểu Sâm nói đây là phản ứng bình thường, chỉ cần không bị người khác nhìn thấy là có thể làm.
Vậy y lén làm, hẳn là sẽ không có vấn đề đi?
Nghĩ đến lời Đàm Sâm nói, Trạch Đằng như được uống một viên thuốc an thần, vì thế y không còn do dự nữa, lập tức cầm lấy ‘chỗ kia’ nhẹ nhàng chuyển động trượt lên xuống, thỉnh thoảng sâu trong yết hầu tràn ra hơi thở gấp trầm thấp mà thoải mái.
Cái lưng trơn nhẵn của Đàm Sâm gần ngay trước mắt, điều này làm cho Trạch Đằng sinh ra một loại ảo tưởng mình đang cùng Tiểu Sâm cùng mây mưa, một ý nghĩ này, y liền càng thêm hưng phấn, dưới tay ra roi thúc ngựa tự mình an ủi, cuối cùng khi khoái cảm như nước lũ ập đến, Trạch Đằng nhịn không được thỏa thích mà gầm nhẹ một tiếng tên Đàm Sâm, tiếp theo liền có cái gì phá tan vui sướng đầm đìa phát tiết đi ra, làm y trong nháy mắt có loại cảm giác tuyệt vời như trôi trên mây.
“Hô……. Hô……..”
Lồng ngực Trạch Đằng có chút phập phồng, hai má nóng hầm hập nhìn bóng lưng Đàm Sâm.
…….. Rất muốn liền như vậy đem hắn ôm vào trong lòng ngực a.
Trạch Đằng ngây ngô cười một trận, đột nhiên như ý thức được cái gì, lập tức như là có thùng nước đá đổ xuống đầu, hồ đồ ngây người!
— Xong đời! Y hình như đã làm cái thứ đó dính dính lên người Tiểu Sâm!
Cả người Trạch Đằng cứng đờ, mồ hôi rơi như mưa, y cơ hồ có thể đoán trước được sau khi Đàm Sâm tỉnh lại chính mình sẽ bị đối xử tàn khốc như thế nào!
Trong phúc chốc, trong đầu y hiện ra một trăm lẻ tám phương pháp nấu thịt rắn, cùng với Đàm Sâm hai tay cầm đao, tản ra khí tràng tà ác, cười gằn…..
Trạch Đẳng kinh hồn táng đảm nuốt nước miếng — Làm sao bây giờ? Chạy trốn sao?!………..không nên không nên, đây không phải cách làm của nam nhân……
Y bò xuống giường đi tới đi lui — Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Việc cấp bách là giúp Tiểu Sâm lau sạch sẽ!
Trạch Đằng quyết định thật nhanh xé giấy vệ sinh, lặng lẽ xốc chăn lên, vì thế thân thể Đàm Sâm chỉ mặc một cái quần lót hoàn toàn lộ ra.
Dáng người hắn vô cùng thon dài cân xứng, tuy rằng không được kiện mỹ như Trạch Đằng, nhưng cơ ngực cơ bụng đều không thiếu, đối với nam nhân thì như vậy cũng là đẹp mắt rồi.
Thời điểm Trạch Đằng thấy một màn như vậy trong đầu một trận choáng váng, y tuyệt đối không nghĩ tới, tưởng tượng trong đầu so với tận mắt chứng kiến, chênh lệch lại lớn như vậy!
— Trong lúc đó chỉ thấy chất lỏng bán trong suốt theo bắp đùi nhẵn nhụi trượt vào giữa hai chân, thấm ướt quần lót màu xám, mà bản thân hắn lại không hề hay biết ngủ say như chết, khuôn mặt nhìn nghiêng yên tĩnh nhìn qua ôn hậu mà anh tuấn. Nửa thân trên chính trực cùng nửa thân dưới dâm mỹ hình thành sự đối lập thị giác, mũi Trạch Đằng nóng lên, có thứ chất lỏng từ mũi y rơi thẳng xuống, ‘ba’ một tiếng nhiễm đỏ khăn trải giường.
Y như vậy lăn qua lăn lại, Đàm Sâm tuy là ngủ đến mê mệt cũng sẽ có chút phản ứng.
Không kiên nhẫn trở mình, “Mới sáng sớm đã nháo cái gì……”
Nói một nữa, hô hấp Đàm Sâm bị trì trệ, đột nhiên nghẹn lại.
— Mơ hồ truyền đến cảm giác lành lạnh lại dinh dính, hắn ngồi bật dậy, sắc mặt trong một thoáng trắng vài phần. Do dự một lát, Đàm Sâm ở trong chỗ được chăn che lấp sờ soạng một phen.
Sờ một cái, sắc mặt Đàm Sâm liền từ trắng chuyển đỏ.
Mới sáng sớm cư nhiên…..
Trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, nghĩ đến bình thường chính mình đối với chuyên đó cũng không nhiệt tình, số lần xuất hiện tình huống này cũng không tính nhiều, vì cái gì mới vừa ngủ chung với Trạch Đằng, thế nhưng liền biến thành như vậy……. Thật không thể chịu đựng…..
Đàm Sâm kinh nghi bất định lại mang theo điểm xấu hổ nhìn về phía Trạch Đằng, ý đồ từ trên mặt y tìm ra manh mối gì đó.
Trạch Đằng bắt gặp ánh mắt Đàm Sâm liền chột dạ, nhưng trên mặt lại làm ra biểu tình vô tội, giơ giấy vệ sinh hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta chỉ là muốn giúp ngươi lau một chút!”
Nghe thấy lời này, Đàm Sâm nhất thời lúng túng mà xù lông, “Không dám phiền ngài! Ta tự mình lau!” Nói xong liền thúc giục Trạch Đằng nhanh chóng đi ra ngoài.
Trạch Đằng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, phóng ra khỏi phòng ngủ nhanh như chớp, trốn vào phòng vệ sinh vốc lên nước lạnh điên cuồng rửa mặt.
Hơn mười phút sau, Đàm Sâm đi ra, biểu tình trên mặt có chút kỳ dị.
Thấy Trạch Đằng, ánh mắt hắn thoáng chốc mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, hơi mở miệng tựa hồ là muốn hỏi cái gì, nhưng do dự một lát thì không định nói nữa, chỉ là yên lặng đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trái tim Trạch Đằng lập tức theo giọng nói trở về, nóng lòng theo sau: “Tiểu Sâm…….?”
“……… Ừ.” Đàm Sâm trầm mặc một lúc mới đáp lại y.
Trạch Đằng phát giác hắn dường như có điểm không thích hợp, hoảng sợ hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào?”
Đàm Sâm quay đầu lại, kỳ quái liếc mắt nhìn Trạch Đằng một cái.
Dừng một chút, hắn hướng Trạch Đằng phất tay, “Ngươi lại đây.”
Trạch Đằng trong lòng tuy rằng không yên, nhưng phân phó của Đàm Sâm y không dám không nghe theo, liền “Nga” một tiếng đi qua.
Không nghĩ tới trong nháy mắt khi y tiếp cận Đàm Sâm, không hề đoán trước hắn cư nhiên vươn tay, cơ hồ là nhào vào lòng y, ngực ôm chặt lấy thắt lưng y!
Trạch Đằng đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó mừng như điên!
Tiểu Sâm vì sao, vì sao lại chủ động như vậy……. Ai nha, mắc cỡ chết người……. Không, mắc cỡ chết xà!
Đàm Sâm cau mày nghiêng đầu dựa lên ngực Trạch Đằng, nghe được từ nơi đó truyền đến tiếng tim đập bịch bịch bịch.
“…… Ngươi rất kích động sao?” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Ân, ân,” Trạch đằng gật đầu như giã tỏi, thuận thủy thôi chu đem Đàm Sâm ôm vào trong ngực, “Bởi vì ta thực thích ngươi…….”
*Thuận thủy thôi chu: theo nước đẩy thuyền => thuận theo, biết thời biết thế.
Đàm Sâm không có cự tuyệt động tác của y, nhưng biểu tình kỳ dị trên mặt lại càng rõ ràng.
Thật lâu sau đó, hắn nhỏ giọng than thở một câu: “Sao lại thế này…..”
“A? Như thế nào?” Trạch Đằng cúi đầu, nhìn đến vành tai trắng noãn lộ ra từ mái tóc đen nhánh, nhịn không được tâm tinh rung động, đem miệng tiến đến gần hôn hôn.
Cảm giác tê dại như bị điện giật truyền khắp toàn thân, Đàm Sâm bỗng sửng sốt, tiếp đó một tay đẩy Trạch Đằng ra!
“Tiểu Sâm, ta chọc ngươi mất hứng?” Trạch Đằng sợ hãi lại bi thương hỏi.
Đàm Sâm đưa lưng về phía y rán trứng, động tác tay rõ ràng so với bình thường nhanh không ít, “Không có, ngươi vào phòng ăn chờ đi.”
“Nhưng mà……”
“Còn không mau cút đi?!”
“Ta cút đi ngay, cút đi ngay……”
===
Trạch Đằng ngồi trước bàn ăn than thở, không bao lâu, Đàm Sâm bưng một mâm cơm xào thịt khô thái hạt lựu đi ra.
“Ăn đi.” Hắn đem cơm đặt trước mặt Trạch Đằng liền rời khỏi, Trạch Đằng một phen giữ chặt hắn: “Chỉ một mình ta ăn sao?”
Đàm Sâm dừng một chút, nói: “Không còn kịp rồi, ta đến công ty ăn.”
Trạch Đằng nghe vậy không đành lòng cũng phải buông tay, “Nga…… Vậy ngươi nhất định phải nhớ ăn nha, ta chờ ngươi trở về.”
Đàm Sâm gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, xé xuống mảnh giấy ghi chú viết cái địa chỉ rồi dán lên trên tủ lạnh, “Buổi tối hôm nay công ty chúng ta liên hoan, lúc đó ngươi đến địa chỉ này dùng cơm.” Tiếp theo liền vội vã mặc áo khoác vào mà đi ra ngoài.
Trạch Đằng nhìn theo phương hướng Đàm Sâm biến mất, nghi hoặc nghĩ: Hôm nay Tiểu Sâm sao lạ vậy…….?
Y ngừng thở lặng lẽ tiếp cận nam nhân đang nằm trên giường, dùng một loại ánh mắt gần như si mê nhìn Đàm Sâm.
Cái người nóng nảy này, khi ngủ nhìn qua hoàn toàn bất đồng với thời điểm hắn tức giận dựng thẳng gai nhọn khắp người, ngược lại… thực dịu ngoan, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm ôm hắn.
Trạch Đằng sung sướng mà giương cao khóe miệng.
— Cơ hội hiếm có, hôn trộm một chút được rồi!
Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào, ánh sáng nhàn nhạt trong veo ánh vào một bên mặt Đàm Sâm, làm cho đôi môi nhạt màu nhiễm chút minh ám thú vị, thủy quang mê người.
Hầu kết Trạch Đằng cao thấp chuyển động, khom lưng, cách Đàm Sâm càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…….
Tim y cho tới bây giờ chưa từng đập nhanh như vậy, giống như là bảo vật mơ ước bấy lâu bày ra trước mắt, nghĩ muốn cướp lấy lại sợ hãi mất đi, Trạch Đằng thật cẩn thận cúi đầu, ngay khi sắp chạm vào môi của người trong lòng, y đột nhiên lùi lại một chút, nhanh như chớp đứng dậy quay đầu lại đánh một cái hắt xì vang dội!
Trạch Đằng ảo não mà chà xát chà xát cái mũi ngứa!
Aiz…….! Y chẳng qua chỉ là muốn hôn nhẹ Tiểu Sâm mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng bị trời trừng phạt?!
Đàm Sâm nghe thấy động tĩnh, nhăn lại mi tâm, mơ hồ nỉ non: “Trạch Đằng…..?”
Xà yêu linh cơ khẽ động, tay chân đồng thời bám lấy Đàm Sâm nói: “Tiểu Sâm ta bị cảm, cho phép ta ngủ cùng ngươi đi!”
“…… yêu quái cũng cảm mạo sao?”
“Xà là động vật máu lạnh mà……” Trạch Đằng dùng đầu cọ cọ hắn “Được không, ta sắp chết cóng…..”
Đàm Sâm không còn cách nào khác, xốc chăn lên nói: “Vào đi.”
Trạch Đằng trong lòng dễ chịu! Y phấn chấn tiến vào ổ chăn ấm áp mềm mại, kích động và thỏa mãn, ngữ khí thư sướng.
— Rốt cuộc được ngủ chung với Tiểu Sâm rồi! Quả thực như nằm mơ! Vạn tuế!!
Đàm Sâm nhắm mắt lại: “Đừng ồn, mau ngủ.”
Trạch Đằng ngược lại giống như mong ước, mà khi y chân chính nằm bên cạnh Đàm Sâm, đâu còn có nửa điểm buồn ngủ?
Làn da tinh tế căng mịn mà săn chắc đang kề sát chính mình, hơi thở ấm áp từng đợt từng đợt nhè nhẹ tản ra, Trạch Đằng cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhịn không được lại nhích đến gần Đàm Sâm một chút.
Nhiệt độ cơ thể y rất thấp, Đàm Sâm ngủ cạnh bên bỗng nhiên co rúm lại một chút, khó chịu đem chăn quấn chặt. Trạch Đằng lo lắng hắn bởi vậy cảm lạnh sinh bệnh, không dám tiếp cận thêm nữa, đành phải cách Đàm Sâm một khoảng không gần không xa.
Nhưng ngay cả như vậy, y cũng hiểu được hạnh phúc cực kỳ.
Buổi tối an tĩnh tốt lành này có chút không chân thực, từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ Trạch Đằng ngủ thoải mái như vậy.
Thời gian ngủ của rắn so với loài người ít hơn một chút, bởi vậy thời điểm Trạch Đằng mở mắt vào ngày hôm sau, Đàm Sâm vẫn còn trong thụy mộng.
Nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Đàm Sâm, Trạch Đằng nhịn không được có chút xuất thần.
Hắn tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng thời điểm nhắm mắt lại…. lại khá đẹp chứ.
Bộ dạng Đàm Sâm vốn vô cùng anh tuấn, chỉ là hắn hay cau mày, làm cho người khác có cảm giác khó tiếp cận, trên thực tế mấy ngày nay tiếp xúc với nhau Trạch Đằng đã biết Đàm Sâm kỳ thật là người ngoài lạnh trong nóng tâm địa thiện lương, quan trọng nhất là, hắn còn tương đối dễ mềm lòng… nghĩ đến đây, xà yêu bất giác cong môi lên, tự đáy lòng cảm thấy Đàm Sâm như vậy thực sự rất đáng yêu!
Lúc này đã bước vào tháng sáu, cũng tới thời kỳ động dục của loài rắn. Tuy rằng Trạch Đằng dốc lòng tu luyện trên trăm năm, nhưng sau khi gặp được Đàm Sâm cũng là lần đầu tiên chân chân chính chính động tình, thế cho nên vừa nhìn đến hắn đã muốn đến gần, muốn ôm ôm hắn thậm chí hôn nhẹ hắn, nghĩ muốn đối hắn động tay động chân…
….. Chỉ tiếc Đàm Sâm tựa hồ không thích y làm như vậy.
Trạch Đằng biết chỉ đến khi bọn họ lưỡng tình tương duyệt mình mới có thể được cho phép, nhưng mà xem tình hình hiện tại, thái độ Đàm Sâm đối với y rõ ràng chẳng chút dính dáng với từ “Thích”, thậm chí có đôi khi còn có chút không kiên nhẫn….
Y nặng nề thở dài, cảm thấy xao động trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng, đã ẩn ẩn có xu thế càng thiêu càng vượng.
Cầm thú đích xác là không thể kiềm chế dục vọng, Trạch Đằng nhịn không được trở mình hướng tới Đàm Sâm, mang theo một tia do dự đè lại gia hỏa có chút ngẩng đầu của mình.
Làm như vậy…. Tiểu Sâm có tức giận không?
Thế nhưng Tiểu Sâm nói đây là phản ứng bình thường, chỉ cần không bị người khác nhìn thấy là có thể làm.
Vậy y lén làm, hẳn là sẽ không có vấn đề đi?
Nghĩ đến lời Đàm Sâm nói, Trạch Đằng như được uống một viên thuốc an thần, vì thế y không còn do dự nữa, lập tức cầm lấy ‘chỗ kia’ nhẹ nhàng chuyển động trượt lên xuống, thỉnh thoảng sâu trong yết hầu tràn ra hơi thở gấp trầm thấp mà thoải mái.
Cái lưng trơn nhẵn của Đàm Sâm gần ngay trước mắt, điều này làm cho Trạch Đằng sinh ra một loại ảo tưởng mình đang cùng Tiểu Sâm cùng mây mưa, một ý nghĩ này, y liền càng thêm hưng phấn, dưới tay ra roi thúc ngựa tự mình an ủi, cuối cùng khi khoái cảm như nước lũ ập đến, Trạch Đằng nhịn không được thỏa thích mà gầm nhẹ một tiếng tên Đàm Sâm, tiếp theo liền có cái gì phá tan vui sướng đầm đìa phát tiết đi ra, làm y trong nháy mắt có loại cảm giác tuyệt vời như trôi trên mây.
“Hô……. Hô……..”
Lồng ngực Trạch Đằng có chút phập phồng, hai má nóng hầm hập nhìn bóng lưng Đàm Sâm.
…….. Rất muốn liền như vậy đem hắn ôm vào trong lòng ngực a.
Trạch Đằng ngây ngô cười một trận, đột nhiên như ý thức được cái gì, lập tức như là có thùng nước đá đổ xuống đầu, hồ đồ ngây người!
— Xong đời! Y hình như đã làm cái thứ đó dính dính lên người Tiểu Sâm!
Cả người Trạch Đằng cứng đờ, mồ hôi rơi như mưa, y cơ hồ có thể đoán trước được sau khi Đàm Sâm tỉnh lại chính mình sẽ bị đối xử tàn khốc như thế nào!
Trong phúc chốc, trong đầu y hiện ra một trăm lẻ tám phương pháp nấu thịt rắn, cùng với Đàm Sâm hai tay cầm đao, tản ra khí tràng tà ác, cười gằn…..
Trạch Đẳng kinh hồn táng đảm nuốt nước miếng — Làm sao bây giờ? Chạy trốn sao?!………..không nên không nên, đây không phải cách làm của nam nhân……
Y bò xuống giường đi tới đi lui — Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Việc cấp bách là giúp Tiểu Sâm lau sạch sẽ!
Trạch Đằng quyết định thật nhanh xé giấy vệ sinh, lặng lẽ xốc chăn lên, vì thế thân thể Đàm Sâm chỉ mặc một cái quần lót hoàn toàn lộ ra.
Dáng người hắn vô cùng thon dài cân xứng, tuy rằng không được kiện mỹ như Trạch Đằng, nhưng cơ ngực cơ bụng đều không thiếu, đối với nam nhân thì như vậy cũng là đẹp mắt rồi.
Thời điểm Trạch Đằng thấy một màn như vậy trong đầu một trận choáng váng, y tuyệt đối không nghĩ tới, tưởng tượng trong đầu so với tận mắt chứng kiến, chênh lệch lại lớn như vậy!
— Trong lúc đó chỉ thấy chất lỏng bán trong suốt theo bắp đùi nhẵn nhụi trượt vào giữa hai chân, thấm ướt quần lót màu xám, mà bản thân hắn lại không hề hay biết ngủ say như chết, khuôn mặt nhìn nghiêng yên tĩnh nhìn qua ôn hậu mà anh tuấn. Nửa thân trên chính trực cùng nửa thân dưới dâm mỹ hình thành sự đối lập thị giác, mũi Trạch Đằng nóng lên, có thứ chất lỏng từ mũi y rơi thẳng xuống, ‘ba’ một tiếng nhiễm đỏ khăn trải giường.
Y như vậy lăn qua lăn lại, Đàm Sâm tuy là ngủ đến mê mệt cũng sẽ có chút phản ứng.
Không kiên nhẫn trở mình, “Mới sáng sớm đã nháo cái gì……”
Nói một nữa, hô hấp Đàm Sâm bị trì trệ, đột nhiên nghẹn lại.
— Mơ hồ truyền đến cảm giác lành lạnh lại dinh dính, hắn ngồi bật dậy, sắc mặt trong một thoáng trắng vài phần. Do dự một lát, Đàm Sâm ở trong chỗ được chăn che lấp sờ soạng một phen.
Sờ một cái, sắc mặt Đàm Sâm liền từ trắng chuyển đỏ.
Mới sáng sớm cư nhiên…..
Trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, nghĩ đến bình thường chính mình đối với chuyên đó cũng không nhiệt tình, số lần xuất hiện tình huống này cũng không tính nhiều, vì cái gì mới vừa ngủ chung với Trạch Đằng, thế nhưng liền biến thành như vậy……. Thật không thể chịu đựng…..
Đàm Sâm kinh nghi bất định lại mang theo điểm xấu hổ nhìn về phía Trạch Đằng, ý đồ từ trên mặt y tìm ra manh mối gì đó.
Trạch Đằng bắt gặp ánh mắt Đàm Sâm liền chột dạ, nhưng trên mặt lại làm ra biểu tình vô tội, giơ giấy vệ sinh hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta chỉ là muốn giúp ngươi lau một chút!”
Nghe thấy lời này, Đàm Sâm nhất thời lúng túng mà xù lông, “Không dám phiền ngài! Ta tự mình lau!” Nói xong liền thúc giục Trạch Đằng nhanh chóng đi ra ngoài.
Trạch Đằng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, phóng ra khỏi phòng ngủ nhanh như chớp, trốn vào phòng vệ sinh vốc lên nước lạnh điên cuồng rửa mặt.
Hơn mười phút sau, Đàm Sâm đi ra, biểu tình trên mặt có chút kỳ dị.
Thấy Trạch Đằng, ánh mắt hắn thoáng chốc mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, hơi mở miệng tựa hồ là muốn hỏi cái gì, nhưng do dự một lát thì không định nói nữa, chỉ là yên lặng đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trái tim Trạch Đằng lập tức theo giọng nói trở về, nóng lòng theo sau: “Tiểu Sâm…….?”
“……… Ừ.” Đàm Sâm trầm mặc một lúc mới đáp lại y.
Trạch Đằng phát giác hắn dường như có điểm không thích hợp, hoảng sợ hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào?”
Đàm Sâm quay đầu lại, kỳ quái liếc mắt nhìn Trạch Đằng một cái.
Dừng một chút, hắn hướng Trạch Đằng phất tay, “Ngươi lại đây.”
Trạch Đằng trong lòng tuy rằng không yên, nhưng phân phó của Đàm Sâm y không dám không nghe theo, liền “Nga” một tiếng đi qua.
Không nghĩ tới trong nháy mắt khi y tiếp cận Đàm Sâm, không hề đoán trước hắn cư nhiên vươn tay, cơ hồ là nhào vào lòng y, ngực ôm chặt lấy thắt lưng y!
Trạch Đằng đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó mừng như điên!
Tiểu Sâm vì sao, vì sao lại chủ động như vậy……. Ai nha, mắc cỡ chết người……. Không, mắc cỡ chết xà!
Đàm Sâm cau mày nghiêng đầu dựa lên ngực Trạch Đằng, nghe được từ nơi đó truyền đến tiếng tim đập bịch bịch bịch.
“…… Ngươi rất kích động sao?” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Ân, ân,” Trạch đằng gật đầu như giã tỏi, thuận thủy thôi chu đem Đàm Sâm ôm vào trong ngực, “Bởi vì ta thực thích ngươi…….”
*Thuận thủy thôi chu: theo nước đẩy thuyền => thuận theo, biết thời biết thế.
Đàm Sâm không có cự tuyệt động tác của y, nhưng biểu tình kỳ dị trên mặt lại càng rõ ràng.
Thật lâu sau đó, hắn nhỏ giọng than thở một câu: “Sao lại thế này…..”
“A? Như thế nào?” Trạch Đằng cúi đầu, nhìn đến vành tai trắng noãn lộ ra từ mái tóc đen nhánh, nhịn không được tâm tinh rung động, đem miệng tiến đến gần hôn hôn.
Cảm giác tê dại như bị điện giật truyền khắp toàn thân, Đàm Sâm bỗng sửng sốt, tiếp đó một tay đẩy Trạch Đằng ra!
“Tiểu Sâm, ta chọc ngươi mất hứng?” Trạch Đằng sợ hãi lại bi thương hỏi.
Đàm Sâm đưa lưng về phía y rán trứng, động tác tay rõ ràng so với bình thường nhanh không ít, “Không có, ngươi vào phòng ăn chờ đi.”
“Nhưng mà……”
“Còn không mau cút đi?!”
“Ta cút đi ngay, cút đi ngay……”
===
Trạch Đằng ngồi trước bàn ăn than thở, không bao lâu, Đàm Sâm bưng một mâm cơm xào thịt khô thái hạt lựu đi ra.
“Ăn đi.” Hắn đem cơm đặt trước mặt Trạch Đằng liền rời khỏi, Trạch Đằng một phen giữ chặt hắn: “Chỉ một mình ta ăn sao?”
Đàm Sâm dừng một chút, nói: “Không còn kịp rồi, ta đến công ty ăn.”
Trạch Đằng nghe vậy không đành lòng cũng phải buông tay, “Nga…… Vậy ngươi nhất định phải nhớ ăn nha, ta chờ ngươi trở về.”
Đàm Sâm gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, xé xuống mảnh giấy ghi chú viết cái địa chỉ rồi dán lên trên tủ lạnh, “Buổi tối hôm nay công ty chúng ta liên hoan, lúc đó ngươi đến địa chỉ này dùng cơm.” Tiếp theo liền vội vã mặc áo khoác vào mà đi ra ngoài.
Trạch Đằng nhìn theo phương hướng Đàm Sâm biến mất, nghi hoặc nghĩ: Hôm nay Tiểu Sâm sao lạ vậy…….?
Tác giả :
Tiêu Lâm