Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 347: Mỹ thực gia
Kim Phi Dao mặc kệ ánh mắt các nàng, tiếp tục ăn hạt thông, đợi một lát liền gặp một đám tu sĩ âm khí bức người mang một nữ tử tới.
Nàng nghe thấy tu sĩ phía dưới nhắc tới hai chữ Âm Trạch, xem ra những người này là thủ hạ của Ân Nguyệt. Nữ tử bọn họ mang đến tựa hồ đang ngại ngùng, ngón tay thon dài vươn ra che mặt, hẳn là đang thẹn thùng.
Nàng không khóc không nháo, cũng không than thở, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất nơi tới chỉ là thăm người thân mà thôi. Tuy mặt nàng hơi quen quen nhưng Kim Phi Dao khẳng định mình chưa từng gặp người này, có khả năng là giống ai đó.
Nữ tử lên thuyền thì lẳng lặng ngồi xuống, Kim Phi Dao cũng mất hứng thú quan sát, chỉ còn chờ đủ người là xuất phát.
Chín trăm chín mươi chín nữ nhân chen chúc trên linh thuyền, bên ngoài thuyền có cấm chế, người không muốn bị chim ăn, muốn nhảy ra ngoài tự vẫn cũng không được. Tu sĩ không muốn đắc tội Chu Tước, nếu thiếu người sẽ khiến Chu Tước bất mãn. So sánh với lợi ích của Thiên Định Vân thì những nữ nhân này chỉ giống như heo chó, bị linh thuyền đưa lên không trung.
Tốc độ của linh thuyền rất nhanh, nhanh hơn vài lần so với ngự bảo phi hành. Vốn bình thường phải mất bảy ngày mới bay tới đỉnh thì giờ chỉ cần một ngày một đêm là tới nơi.
Kim Phi Dao vốn còn lo lắng trong bảy ngày phi hành nếu những nữ nhân kia muốn ăn muốn thải thì phải làm sao bây giờ, lại không ngờ rằng chỉ một ngày một đêm là đến. Nàng còn tò mò hỏi mới biết những nữ tử này bị hạ cấm chế ở yết hầu, từ hai ngày trước đã không được an uống, thanh lọc hệ tiêu hóa để tẩy trừ sạch sẽ rồi mới đưa lên đây. Thực không ngờ Chu Tước lại còn rất coi trọng vấn đề vệ sinh thực phẩm.
Kim Phi Dao bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao nàng mới ăn chút hạt thông mà lại kéo tới nhiều ánh mắt ác độc như vậy, hóa ra là bị bỏ đói. Nếu không ăn không uống ba ngày, đương nhiên sẽ đói đến mức ngực dán vào lưng, đang đói khát mà bên cạnh lại có người ăn không ngừng nghỉ thì tự nhiên sẽ thấy bực dọc.
Tuy nhiên, các nàng không bực được bao lâu thì linh thuyền đã bay ra Du Vân Linh giới, tới một đảo nổi ở phía trên. Vân đảo này không trắng mà là bảy màu, từ xa đã có thể nhìn thấy một mảng màu sắc sặc sỡ.
Tất cả mọi người cùng nhìn vân đảo kia, Chu Tước, kẻ quyết định vận mệnh của các nàng đang ở trên đó, có vài người bắt đầu khóc nức lên, tiếc là nước mắt đã sớm khóc khô, lúc này chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn trong cổ.
Linh thuyền bay lên phía trên đảo, Kim Phi Dao nhìn xuống, thấy trên hòn đảo chưa rộng đến năm mươi mẫu này mọc đầy những cây cối rậm rạp như san hô. Mặt đất cũng sặc sỡ bảy màu, toàn bộ đảo đều vô cùng diễm lệ, phi thường lóa mắt.
Giữa đảo có một khu đất trống hình tròn rộng khoảng mười mẫu, trong đó là một cái tổ chim vĩ đại được tạo thành từ cành cây. Mắt Kim Phi Dao dừng lại trong cái tổ, ở đó có một quả trứng cao bằng người lớn. Quả trứng trông như một tinh thạch bảy màu, phát ra ánh sáng lúc sáng lúc tối nhắc nhở mọi người rằng nó rõ ràng là một quả trứng chứ không phải là một hòn đá.
“Thực sự có trứng, không biết có ăn được không?” Kim Phi Dao chậc lưỡi lẩm bẩm. Tiếng nói vừa dứt, nhất thời có ánh mắt oán hận dừng lại trên người nàng.
Trên linh thuyền không có tu sĩ, chiếc thuyền chỉ có nhiệm vụ chở nữ tử lên đây nên tốc độ rất nhanh. Dọc đường đi Kim Phi Dao hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dáng cực kỳ hưng trí đã khiến cho mọi người bất mãn. Hiện tại nàng lại nói ra lời đó, lọt vào tai người khác càng trở nên châm chọc.
Một người thân hình cao lớn, thoạt nhìn giống như một phụ nhân ngày thường chuyên đánh cha mẹ, mắng cô thúc nhảy dựng lên, vươn tay định túm tóc Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao sửng sốt, nàng ta làm cái gì vậy, mình đã làm gì chứ? Trong lúc nghi hoặc, nàng vươn ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán của phụ nhân kia.
Bốp một tiếng, đầu phụ nhân lập tức vỡ ra, ô vật màu trắng lẫn đỏ văng ra, bắn lên người không ít nữ tử. Những nữ nhân này làm gì có ai từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ này, nhất thời sợ hãi hét lên, hơn một nửa lăn ra ngất xỉu.
Kim Phi Dao nhìn tay, lẩm bẩm: “Sao ta lại không nghĩ đến việc dùng tay tách hạt thông nhỉ, dùng răng cắn toàn cắn cả vỏ lẫn nhân thành bột phấn.”
Nàng giết người xong mà vẫn bình tĩnh như vậy khiến cho mọi người hoảng sợ. Nhất là sau đó nàng còn giống như không có việc gì ngồi xuống, bắt đầu thử dùng hai ngón tay bóc vỏ hạt thông, phát hiện làm như vậy có thể lấy ra hạt thông lành lặn liền chuyên tâm vào ăn uống.
Những chuyện nàng làm hôm nay nếu bị tu sĩ khác nhìn thấy thì có thể ngay cả xương cốt cũng bị mắng thành bột phấn. Tu sĩ vì tu luyện mà đã có sự khác biệt một trời một vực với phàm nhân, trong tâm thức đã tự coi mình không phải là người thường, nếu có phàm nhân đắc tội thì tu sĩ bình thường đều sẽ cao cao tại thượng nhẹ nhàng tha thứ.
Loại tâm lý này chính là loại tự coi mình là hơn người, còn ngươi chỉ là một con kiến, nếu ta so đo với ngươi thì có vẻ không có phong độ, không có phong cách của thượng vị giả.
Vì thế, tu sĩ chính phái rất ít khi gây khó dễ cho phàm nhân, chỉ có tà tu là tìm phàm nhân phiền toái, nhưng đó cũng là để tu luyện. Tu sĩ chính phái sẽ không giết chết phàm nhân vừa đắc tội với mình, ngay cả Ma tộc cũng không bởi vì họ khinh thường xuất thủ.
Nhưng Kim Phi Dao thì không như vậy, nàng chỉ biết, thực lực của ngươi mạnh hơn ta, ta không đánh lại ngươi, ngươi khi dễ ta cũng là do ta không bằng người. Nhưng nếu thực lực ngươi kém ta một vạn tám ngàn dặm mà cũng dám nhảy đến khi dễ ta, khi dễ xong chỉ cần khóc lóc vài câu liền muốn ta rộng lượng buông tha cho ngươi thì ta đây còn không nghẹn chết?
Mặc kệ ngươi có thân phận gì đều phải trả giá cho hành động của mình, làm gì có chuyện tốt đẹp như thế kia, chuyện gì cũng chờ thượng vị giả tha thứ?
Linh thuyền bị nàng nháo một chặp như vậy, tất cả mọi người không dám nói lời nào, nghĩ đến chuyện mình trước khi bị ăn còn gặp phải cảnh tượng như vậy là khóc cũng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt, toàn bộ linh thuyền chỉ còn tiếng Kim Phi Dao bóc hạt thông răng rắc.
Ầm một tiếng, linh thuyền dừng lại trong tổ chim, mọi người sợ hãi tới run người.
“Có chuyện gì vậy? Vì sao lại có một người chết?” Đột nhiên, đầu thuyền xuất hiện một tiếng chất vấn khó chịu.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, không biết ở đầu thuyền đã xuất hiện một nam hài tử khoảng bảy, tám tuổi từ lúc nào, nước da trắng ngần, trông đáng yêu vô cùng. Nó mặc một bộ trường bào bảy sắc, khẽ cau mày, bĩu môi nhìn mọi người.
Chu Tước sao?… Mùi đâu?
Kim Phi Dao ngửi ngửi, rất nhạt, nhạt đến mức cơ hồ tan biến trong không khí khiến người ta không thể ngửi thấy.
Thấy không ai đáp lời, hắn đạp chân nhảy lên thuyền, nghiêng đầu nhìn phụ nhân kia, đột nhiên kéo xuống một cánh tay của nàng ta, cho lên miệng cắn mấy miếng.
“A” một màn này thực sự còn kinh sợ gấp mấy lần lúc phụ nhân bị vỡ đầu, nhất thời lại có mấy người ngất đi.
“Thật là, óc chính là thứ ta thích ăn nhất, đã nhân nhượng đến mức chỉ cần phàm nhân rồi mà còn dám làm vỡ đầu.” Thanh âm non nớt cất lên đã tiết lộ thân phận của hắn, những nữ tử con lại chỉ hận bản thân sao còn không ngất xỉu đi, như vậy thì ít nhất cũng không phải nhìn tình cảnh đáng sợ này.
Hắn ngồi trong khoang thuyền, dùng cái miệng nhỏ nhắn cắn thịt, ngẩng đầu nói: “Chạy đi!”
Mọi người không hiểu, tất cả đều lăng lăng nhìn hắn, Chu Tước lại bổ sung một câu: “Ta cho các ngươi chạy, nếu có thể chạy đi thì ta sẽ không ăn các ngươi, người ở lại trên thuyền ta sẽ ăn trước.”
Rốt cục cũng hiểu ý của hắn, hẳn là muốn trước khi ăn có thể chơi một chút, chứ với độ cao của Thất Trọng Thiên, muốn chạy cũng không có chỗ nào mà chạy. Hơn nữa, lúc này mọi người đều mềm chân, làm gì còn động đậy được nữa.
Kim Phi Dao suy nghĩ xem mình có nên chạy không hay là đứng ở đây xem náo nhiệt, ánh mắt nàng nhìn sang quả trứng Chu Tước cách thuyền không xa, dứt khoát nhân lúc này chạy đi trộm. Có điều… một con Chu Tước đực, lại còn nhỏ như vậy cũng đẻ trứng?
Ngay lúc nàng còn đang nghi hoặc thì thấy nữ tử mà Âm Trạch đưa đến nhảy xuống khỏi linh thuyền, không quay đầu lại liền chui vào đám cây bụi cao bằng hai, ba người chung quanh.
Có nàng dẫn đầu, những nữ tử không bị ngất liền ào ào nhảy thuyền chạy trốn, kể cả những người bị dọa choáng váng cũng như bị sét đánh, nhanh nhẹn xoay người rời thuyền chạy trốn, tốc độ vừa mau động tác vừa mạnh mẽ, không hề có chút cảm giác yếu ớt hay bị dọa cho choáng váng gì cả.
Kim Phi Dao không vội chạy, nhìn thấy các nàng chạy hết vào trong rừng cây mới định rời thuyền. Thân hình vừa động, chợt nghe Chu Tước phun ra một miếng thịt, bất mãn nói: “Quả nhiên là đồ ăn phải nóng mới ngon, máu huyết đều bị dọa lạnh, đồ ăn nguội không thể nuốt được.”
Sau đó hắn đứng lên, đi đến trước mặt hai, ba trăm nữ nhân đang hôn mê, đá cho mỗi người một đá, trực tiếp đá tỉnh những nữ tử kia, sau đó ác thanh ác khí mắng: “Cút, ta tha cho các ngươi, mau tự trốn đi.”
Nếu quả có người chưa kịp phản ứng hoặc là chân nhũn ra không chạy nổi thì hắn lại đá thêm một cước. Đá tỉnh hết tất cả mọi người, nhìn hơn một nửa số người còn không động được, Chu Tước giơ tay bứt đầu của người ngồi gần hắn nhất.
Lúc này không cần hắn đá thêm một cái nào nữa, những người còn lại liền chen chúc chạy khỏi thuyền, một lát sau liền không còn bóng dáng.
Kim Phi Dao cũng xen lẫn trong đám người xuống thuyền, lặng lẽ chạy đến phía sau trứng Chu Tước, oán thầm: con Chu Tước này thật sự là cực ác, còn là thánh thú nữa chứ, lừa người à? Lại còn ngại người ta không đủ nóng, bắt những nữ nhân kia chạy trốn, đợi chạy đến cả người nóng lên mới hạ thủ.
Vụng trộm nhìn thoáng qua, Chu Tước đang cúi đầu nên không thấy rõ mặt, chỉ có thể nghe tiếng nó cắn xương răng rắc. Nàng không dám phóng xuất linh lực, sợ bị Chu Tước phát hiện lại chạy đến ăn mình trước tiên, chỉ có thể dán tai lên vỏ trứng, muốn nghe xem bên trong có gì.
Vừa dán lỗ tai lên vỏ trứng, nàng liền thấy trong đám cây bụi phía xa xuất hiện một bóng người, là nữ nhân của Âm Trạch chạy trở về. Thấy Kim Phi Dao nhìn mình, nàng cong môi cười, sau đó lặng lẽ đi lại.
Sao trông nàng ta lúc cười lại quen như vậy? Kim Phi Dao phi thường nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu nàng ta chạy về làm gì.
Thấy người này lặng lẽ chạy về bên cạnh trứng Chu Tước, làm một động tác với Kim Phi Dao rồi bắt đầu rút lông Chu Tước màu đỏ lửa bên dưới quả trứng.
Hả? Kim Phi Dao sửng sốt, nhất thời hiểu ra, lập tức bốc lên nắm tay định đấm tới.
Nàng nghe thấy tu sĩ phía dưới nhắc tới hai chữ Âm Trạch, xem ra những người này là thủ hạ của Ân Nguyệt. Nữ tử bọn họ mang đến tựa hồ đang ngại ngùng, ngón tay thon dài vươn ra che mặt, hẳn là đang thẹn thùng.
Nàng không khóc không nháo, cũng không than thở, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất nơi tới chỉ là thăm người thân mà thôi. Tuy mặt nàng hơi quen quen nhưng Kim Phi Dao khẳng định mình chưa từng gặp người này, có khả năng là giống ai đó.
Nữ tử lên thuyền thì lẳng lặng ngồi xuống, Kim Phi Dao cũng mất hứng thú quan sát, chỉ còn chờ đủ người là xuất phát.
Chín trăm chín mươi chín nữ nhân chen chúc trên linh thuyền, bên ngoài thuyền có cấm chế, người không muốn bị chim ăn, muốn nhảy ra ngoài tự vẫn cũng không được. Tu sĩ không muốn đắc tội Chu Tước, nếu thiếu người sẽ khiến Chu Tước bất mãn. So sánh với lợi ích của Thiên Định Vân thì những nữ nhân này chỉ giống như heo chó, bị linh thuyền đưa lên không trung.
Tốc độ của linh thuyền rất nhanh, nhanh hơn vài lần so với ngự bảo phi hành. Vốn bình thường phải mất bảy ngày mới bay tới đỉnh thì giờ chỉ cần một ngày một đêm là tới nơi.
Kim Phi Dao vốn còn lo lắng trong bảy ngày phi hành nếu những nữ nhân kia muốn ăn muốn thải thì phải làm sao bây giờ, lại không ngờ rằng chỉ một ngày một đêm là đến. Nàng còn tò mò hỏi mới biết những nữ tử này bị hạ cấm chế ở yết hầu, từ hai ngày trước đã không được an uống, thanh lọc hệ tiêu hóa để tẩy trừ sạch sẽ rồi mới đưa lên đây. Thực không ngờ Chu Tước lại còn rất coi trọng vấn đề vệ sinh thực phẩm.
Kim Phi Dao bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao nàng mới ăn chút hạt thông mà lại kéo tới nhiều ánh mắt ác độc như vậy, hóa ra là bị bỏ đói. Nếu không ăn không uống ba ngày, đương nhiên sẽ đói đến mức ngực dán vào lưng, đang đói khát mà bên cạnh lại có người ăn không ngừng nghỉ thì tự nhiên sẽ thấy bực dọc.
Tuy nhiên, các nàng không bực được bao lâu thì linh thuyền đã bay ra Du Vân Linh giới, tới một đảo nổi ở phía trên. Vân đảo này không trắng mà là bảy màu, từ xa đã có thể nhìn thấy một mảng màu sắc sặc sỡ.
Tất cả mọi người cùng nhìn vân đảo kia, Chu Tước, kẻ quyết định vận mệnh của các nàng đang ở trên đó, có vài người bắt đầu khóc nức lên, tiếc là nước mắt đã sớm khóc khô, lúc này chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn trong cổ.
Linh thuyền bay lên phía trên đảo, Kim Phi Dao nhìn xuống, thấy trên hòn đảo chưa rộng đến năm mươi mẫu này mọc đầy những cây cối rậm rạp như san hô. Mặt đất cũng sặc sỡ bảy màu, toàn bộ đảo đều vô cùng diễm lệ, phi thường lóa mắt.
Giữa đảo có một khu đất trống hình tròn rộng khoảng mười mẫu, trong đó là một cái tổ chim vĩ đại được tạo thành từ cành cây. Mắt Kim Phi Dao dừng lại trong cái tổ, ở đó có một quả trứng cao bằng người lớn. Quả trứng trông như một tinh thạch bảy màu, phát ra ánh sáng lúc sáng lúc tối nhắc nhở mọi người rằng nó rõ ràng là một quả trứng chứ không phải là một hòn đá.
“Thực sự có trứng, không biết có ăn được không?” Kim Phi Dao chậc lưỡi lẩm bẩm. Tiếng nói vừa dứt, nhất thời có ánh mắt oán hận dừng lại trên người nàng.
Trên linh thuyền không có tu sĩ, chiếc thuyền chỉ có nhiệm vụ chở nữ tử lên đây nên tốc độ rất nhanh. Dọc đường đi Kim Phi Dao hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dáng cực kỳ hưng trí đã khiến cho mọi người bất mãn. Hiện tại nàng lại nói ra lời đó, lọt vào tai người khác càng trở nên châm chọc.
Một người thân hình cao lớn, thoạt nhìn giống như một phụ nhân ngày thường chuyên đánh cha mẹ, mắng cô thúc nhảy dựng lên, vươn tay định túm tóc Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao sửng sốt, nàng ta làm cái gì vậy, mình đã làm gì chứ? Trong lúc nghi hoặc, nàng vươn ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán của phụ nhân kia.
Bốp một tiếng, đầu phụ nhân lập tức vỡ ra, ô vật màu trắng lẫn đỏ văng ra, bắn lên người không ít nữ tử. Những nữ nhân này làm gì có ai từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ này, nhất thời sợ hãi hét lên, hơn một nửa lăn ra ngất xỉu.
Kim Phi Dao nhìn tay, lẩm bẩm: “Sao ta lại không nghĩ đến việc dùng tay tách hạt thông nhỉ, dùng răng cắn toàn cắn cả vỏ lẫn nhân thành bột phấn.”
Nàng giết người xong mà vẫn bình tĩnh như vậy khiến cho mọi người hoảng sợ. Nhất là sau đó nàng còn giống như không có việc gì ngồi xuống, bắt đầu thử dùng hai ngón tay bóc vỏ hạt thông, phát hiện làm như vậy có thể lấy ra hạt thông lành lặn liền chuyên tâm vào ăn uống.
Những chuyện nàng làm hôm nay nếu bị tu sĩ khác nhìn thấy thì có thể ngay cả xương cốt cũng bị mắng thành bột phấn. Tu sĩ vì tu luyện mà đã có sự khác biệt một trời một vực với phàm nhân, trong tâm thức đã tự coi mình không phải là người thường, nếu có phàm nhân đắc tội thì tu sĩ bình thường đều sẽ cao cao tại thượng nhẹ nhàng tha thứ.
Loại tâm lý này chính là loại tự coi mình là hơn người, còn ngươi chỉ là một con kiến, nếu ta so đo với ngươi thì có vẻ không có phong độ, không có phong cách của thượng vị giả.
Vì thế, tu sĩ chính phái rất ít khi gây khó dễ cho phàm nhân, chỉ có tà tu là tìm phàm nhân phiền toái, nhưng đó cũng là để tu luyện. Tu sĩ chính phái sẽ không giết chết phàm nhân vừa đắc tội với mình, ngay cả Ma tộc cũng không bởi vì họ khinh thường xuất thủ.
Nhưng Kim Phi Dao thì không như vậy, nàng chỉ biết, thực lực của ngươi mạnh hơn ta, ta không đánh lại ngươi, ngươi khi dễ ta cũng là do ta không bằng người. Nhưng nếu thực lực ngươi kém ta một vạn tám ngàn dặm mà cũng dám nhảy đến khi dễ ta, khi dễ xong chỉ cần khóc lóc vài câu liền muốn ta rộng lượng buông tha cho ngươi thì ta đây còn không nghẹn chết?
Mặc kệ ngươi có thân phận gì đều phải trả giá cho hành động của mình, làm gì có chuyện tốt đẹp như thế kia, chuyện gì cũng chờ thượng vị giả tha thứ?
Linh thuyền bị nàng nháo một chặp như vậy, tất cả mọi người không dám nói lời nào, nghĩ đến chuyện mình trước khi bị ăn còn gặp phải cảnh tượng như vậy là khóc cũng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt, toàn bộ linh thuyền chỉ còn tiếng Kim Phi Dao bóc hạt thông răng rắc.
Ầm một tiếng, linh thuyền dừng lại trong tổ chim, mọi người sợ hãi tới run người.
“Có chuyện gì vậy? Vì sao lại có một người chết?” Đột nhiên, đầu thuyền xuất hiện một tiếng chất vấn khó chịu.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, không biết ở đầu thuyền đã xuất hiện một nam hài tử khoảng bảy, tám tuổi từ lúc nào, nước da trắng ngần, trông đáng yêu vô cùng. Nó mặc một bộ trường bào bảy sắc, khẽ cau mày, bĩu môi nhìn mọi người.
Chu Tước sao?… Mùi đâu?
Kim Phi Dao ngửi ngửi, rất nhạt, nhạt đến mức cơ hồ tan biến trong không khí khiến người ta không thể ngửi thấy.
Thấy không ai đáp lời, hắn đạp chân nhảy lên thuyền, nghiêng đầu nhìn phụ nhân kia, đột nhiên kéo xuống một cánh tay của nàng ta, cho lên miệng cắn mấy miếng.
“A” một màn này thực sự còn kinh sợ gấp mấy lần lúc phụ nhân bị vỡ đầu, nhất thời lại có mấy người ngất đi.
“Thật là, óc chính là thứ ta thích ăn nhất, đã nhân nhượng đến mức chỉ cần phàm nhân rồi mà còn dám làm vỡ đầu.” Thanh âm non nớt cất lên đã tiết lộ thân phận của hắn, những nữ tử con lại chỉ hận bản thân sao còn không ngất xỉu đi, như vậy thì ít nhất cũng không phải nhìn tình cảnh đáng sợ này.
Hắn ngồi trong khoang thuyền, dùng cái miệng nhỏ nhắn cắn thịt, ngẩng đầu nói: “Chạy đi!”
Mọi người không hiểu, tất cả đều lăng lăng nhìn hắn, Chu Tước lại bổ sung một câu: “Ta cho các ngươi chạy, nếu có thể chạy đi thì ta sẽ không ăn các ngươi, người ở lại trên thuyền ta sẽ ăn trước.”
Rốt cục cũng hiểu ý của hắn, hẳn là muốn trước khi ăn có thể chơi một chút, chứ với độ cao của Thất Trọng Thiên, muốn chạy cũng không có chỗ nào mà chạy. Hơn nữa, lúc này mọi người đều mềm chân, làm gì còn động đậy được nữa.
Kim Phi Dao suy nghĩ xem mình có nên chạy không hay là đứng ở đây xem náo nhiệt, ánh mắt nàng nhìn sang quả trứng Chu Tước cách thuyền không xa, dứt khoát nhân lúc này chạy đi trộm. Có điều… một con Chu Tước đực, lại còn nhỏ như vậy cũng đẻ trứng?
Ngay lúc nàng còn đang nghi hoặc thì thấy nữ tử mà Âm Trạch đưa đến nhảy xuống khỏi linh thuyền, không quay đầu lại liền chui vào đám cây bụi cao bằng hai, ba người chung quanh.
Có nàng dẫn đầu, những nữ tử không bị ngất liền ào ào nhảy thuyền chạy trốn, kể cả những người bị dọa choáng váng cũng như bị sét đánh, nhanh nhẹn xoay người rời thuyền chạy trốn, tốc độ vừa mau động tác vừa mạnh mẽ, không hề có chút cảm giác yếu ớt hay bị dọa cho choáng váng gì cả.
Kim Phi Dao không vội chạy, nhìn thấy các nàng chạy hết vào trong rừng cây mới định rời thuyền. Thân hình vừa động, chợt nghe Chu Tước phun ra một miếng thịt, bất mãn nói: “Quả nhiên là đồ ăn phải nóng mới ngon, máu huyết đều bị dọa lạnh, đồ ăn nguội không thể nuốt được.”
Sau đó hắn đứng lên, đi đến trước mặt hai, ba trăm nữ nhân đang hôn mê, đá cho mỗi người một đá, trực tiếp đá tỉnh những nữ tử kia, sau đó ác thanh ác khí mắng: “Cút, ta tha cho các ngươi, mau tự trốn đi.”
Nếu quả có người chưa kịp phản ứng hoặc là chân nhũn ra không chạy nổi thì hắn lại đá thêm một cước. Đá tỉnh hết tất cả mọi người, nhìn hơn một nửa số người còn không động được, Chu Tước giơ tay bứt đầu của người ngồi gần hắn nhất.
Lúc này không cần hắn đá thêm một cái nào nữa, những người còn lại liền chen chúc chạy khỏi thuyền, một lát sau liền không còn bóng dáng.
Kim Phi Dao cũng xen lẫn trong đám người xuống thuyền, lặng lẽ chạy đến phía sau trứng Chu Tước, oán thầm: con Chu Tước này thật sự là cực ác, còn là thánh thú nữa chứ, lừa người à? Lại còn ngại người ta không đủ nóng, bắt những nữ nhân kia chạy trốn, đợi chạy đến cả người nóng lên mới hạ thủ.
Vụng trộm nhìn thoáng qua, Chu Tước đang cúi đầu nên không thấy rõ mặt, chỉ có thể nghe tiếng nó cắn xương răng rắc. Nàng không dám phóng xuất linh lực, sợ bị Chu Tước phát hiện lại chạy đến ăn mình trước tiên, chỉ có thể dán tai lên vỏ trứng, muốn nghe xem bên trong có gì.
Vừa dán lỗ tai lên vỏ trứng, nàng liền thấy trong đám cây bụi phía xa xuất hiện một bóng người, là nữ nhân của Âm Trạch chạy trở về. Thấy Kim Phi Dao nhìn mình, nàng cong môi cười, sau đó lặng lẽ đi lại.
Sao trông nàng ta lúc cười lại quen như vậy? Kim Phi Dao phi thường nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu nàng ta chạy về làm gì.
Thấy người này lặng lẽ chạy về bên cạnh trứng Chu Tước, làm một động tác với Kim Phi Dao rồi bắt đầu rút lông Chu Tước màu đỏ lửa bên dưới quả trứng.
Hả? Kim Phi Dao sửng sốt, nhất thời hiểu ra, lập tức bốc lên nắm tay định đấm tới.
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ