Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 330: Lời lẽ hùng hồn
Kim Phi Dao trừng mắt nhìn hắn, nói: “Vậy sao các ngươi không tự nỗ lực một chút, cứ ra vẻ đã là nô lệ bốn ngàn năm làm gì? Các ngươi như vậy, nếu để Ma tộc các Linh giới khác nhìn thấy, thật không biết sẽ tức giận đến độ nào. Hơn nữa, ngươi tóc đen, hẳn là quý tộc Ma tộc? Nếu để tên mà ta quen kia nhìn thấy các ngươi sống thế này, khả năng hắn sẽ trực tiếp giết sạch các ngươi để khỏi mất mặt Ma tộc.”
Lời của nàng đã kích thích Quỷ vương, hắn trợn mắt quát: “Tất cả tài nguyên nơi này đều bị Nhân tộc khống chế, chúng ta có thể sinh tồn đã là không dễ, lấy cái gì tu luyện? Không có tu vi cao thì không thể đánh lại Nhân tộc, đành phải cả đời làm nô lệ cho bọn họ.”
“Đi giới khác đi, tử thủ nơi này làm gì?” Kim Phi Dao khoanh tay, híp mắt lại hỏi.
“Không có đường.”
“… vậy à?”
“Vậy thì các ngươi hãy nỗ lực lên, một ngày nào đó sẽ thành công, dù sao người nơi này cũng chỉ đến Nguyên Anh kỳ, không cao.” Kim Phi Dao gật đầu đáp.
Quỷ vương nhìn nàng một cái, thật sự không muốn cùng người này nói cái gì nữa, hoàn toàn không cùng đường, không có cách trao đổi. Ma khí của hắn bị áp chế, không thể thả ra dù chỉ một chút nên không nhìn được tu vi của Kim Phi Dao, chỉ cho nàng là một kẻ Ma tộc bán tộc cầu vinh. Loại ma nhân này cũng không nhiều lắm, trong số những kẻ hỗn huyết được sinh ra, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện ma nhân có chứa đặc tính ti bỉ của Nhân tộc.
Lúc này, ở cửa vào truyền đến tiếng bước chân dồn dập, xem ra hẳn là Trị vương gì đó đã phái người đến. Vì thế, Kim Phi Dao liền đứng dậy, chờ người tới.
Công chúa Bình An trước đó không thương lượng tốt với nàng, hai người chỉ đơn giản nói, ngươi bảo vệ Quỷ vương một tháng, ta cho ngươi quả Nhân Sâm. Hiện tại Kim Phi Dao vừa tới đã xử lý nhiều người như vậy, chắc chắn khiến Tô Đừng Mạt phải to đầu.
Ba, bốn mươi người vọt tới, cách nàng chừng mười bước thì ngừng lại. Nam nhân Nguyên Anh sơ kỳ béo múp đội bạch ngọc quan, bên mép là cặp râu cá trê, người mặc ngân long phục kia vừa nhìn đã biết là Trị vương.
Nhìn hắn như vậy, hẳn là đã thay quần áo, nếu không thì làm gì có ai ăn no rửng mỡ cả ngày mặc long phục, ngay cả hoàng đế cũng không thể cả ngày mặc bộ đồ này, quá đơn điệu.
Đầu tiên, Trị vương nhìn Kim Phi Dao chằm chằm từ trên xuống dưới vài lần, sau đó lại chắp tay sau lưng đi qua đi lại, thị vệ của hắn đều khẩn trương muốn chết, nếu ma nhân này đột nhiên phát cuồng, đánh chết Trị vương thì những kẻ có mặt ở đây cũng đừng nghĩ toàn mạng.
“Thú vị, ta còn chưa từng thấy nữ ma nhân Nguyên Anh kỳ. Hay là ngươi theo ta đi, Bình An kia rất không thú vị.” đôi mắt ti hí của Trị vương nhíu lại, hắn cười nói.
“Đồ béo đáng chết, lăn qua một bên đi, ta không có hứng thú với ngươi.” Kim Phi Dao không hề nể mặt, trực tiếp mắng.
“Lớn mật!” thị vệ chung quanh cả kinh, người này lại dám mắng Trị vương.
Trị vương đưa tay cản lại, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chẳng qua chỉ là một ma nhân, nể mặt công chúa Bình An, ta tạm thời không so đo với ngươi. Ngươi muốn bảo vệ Quỷ vương, cũng phải xem xem ngươi có năng lực này hay không, bên đại hoàng tử cũng đã biết chuyện, hắn sẽ không dễ dàng buông tha Quỷ vương.”
Người này tám phần là đã chiếm được ưu việt gì từ chỗ công chúa Bình An, nếu không thì làm sao có thể nói chuyện tốt như vậy. Kim Phi Dao thầm nghĩ, tình yêu thật sự là đáng sợ, vì cái tên mặt trẻ con kia mà cái gì cũng có thể đem ra.
“Đó là việc của ta, không cần ngươi quan tâm.” Kim Phi Dao không sợ quyền thế, nghênh đầu nhìn thẳng vào mắt Trị vương.
Trị vương gật đầu, “Được, một lát nữa sẽ đến lượt Quỷ vương lên sân khấu, đối mặt với Vạn Xà trận.” Nói xong, hắn liền phẩy tay áo xoay người rời đi. Mà đám thị vệ cũng đi theo hắn một nửa, một nửa còn lại thì phụ trách dọn dẹp thi thể dưới đất, dựa theo lời Trị vương nói, không để ý đến Kim Phi Dao.
Đợi Trị vương đi rồi, nhìn đám thủ vệ yên lặng kéo thi thể đi, Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, than dài: “Aizzz… Thật sự là không hay ho, phải làm thế nào mới tốt đây? Không phát uy thì chắc chắn sẽ bị gông đám còng tay xiềng chân kia, hiện tại không phải mang mấy thứ này thì lại có vẻ như cả ngày sẽ an bày ngươi lên sân khấu.”
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quỷ vương trong phòng giam, nàng ai oán nói: “Ngươi nói xem, nếu vừa rồi ta không mắng hắn là đồ béo đáng chết thì có phải là sẽ tốt hơn, có lẽ hắn sẽ khách khí một chút, nể mặt công chúa Bình An thêm một chút, chỉ để chúng ta đối chiến với đại hoàng tử hay không?”
Quỷ vương không nói gì nhìn nàng, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Ngươi đừng có náo loạn, mau đi đi, đồ gia hỏa hại người. Công chúa hay không công chúa cái gì, đối với Nhân tộc, ta chỉ có hận, vĩnh viễn không đổi. Nếu bắt ta làm trai lơ, ta sẽ lập tức tự sát, đừng tưởng rằng ta bị giam ma khí thì sẽ không có cách chết.”
Kim Phi Dao nghiêm cẩn nhìn hắn, “Vậy ngươi sống đến bây giờ làm gì? Thật ra ngươi chỉ cần dùng toàn lực bẻ cổ một cái, còn không chết sao? Dùng cái chết chỉ dọa được người để ý tới ngươi thôi, ta và ngươi thì khác gì hai song sắt của lồng giam này, không ai liên can gì đến ai hết.”
Quỷ vương bị nàng chặn họng, hắn làm sao muốn chết? Hắn còn muốn sống, đi ra ngoài giết sạch Nhân tộc, để Ma tộc có thể tự do, sống cuộc sống thanh bình, sao có thể chết ở chỗ này?
“Ngươi cũng không cần ép buộc, ngoan ngoãn hợp tác với ta, sống qua một tháng này đi. Đợi lục hoàng tử được thả ra, ta sẽ giúp ngươi tìm cách giải chú, như vậy là ngươi có thể tung cánh trời cao, muốn giết Nhân tộc thì giết Nhân tộc, muốn về nhà tìm một ma nữ sinh nhi dục nữ cũng xong. Làm trò, trai lơ với không trai lơ cái gì, với bộ dáng của ngươi, cho ngươi nằm sấp trên người còn tưởng rằng ngược đồng kia, kiểu gì cũng không thể ngủ cũng đeo mặt nạ được.” Kim Phi Dao nhiệt tình khuyên hắn, có điều người khác nghe thấy lại tựa hồ cảm thấy lời này quá chói tai.
Quỷ vương đột nhiên phát hiện, đối thoại với người này chỉ có thể tự tìm mất mặt, vì thế hắn liền tiếp tục cúi đầu không nói.
“Ngươi đừng uể oải, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi, ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không kém ngươi bao nhiêu đâu, ngươi không cần lo lắng vấn đề tính mạng.” Kim Phi Dao thật tự hào nói.
Nhưng không phải người ta uể oải vì chuyện này! Hắn chẳng muốn đáp lời nàng nữa, nàng nói chuyện còn có lực sát thương hơn bị chém mấy chục đao, ngay cả nội thương cũng bị chấn cho xuất ra.
Quỷ vương thoạt nhìn thật ngây thơ nhưng tâm tính lại không ngây thơ chút nào, tư tưởng thành thục, làm việc trầm ổn, tâm trí càng dị thường kiên định, quan trọng hơn là lòng tự tôn cực cao. Không quản chuyện công chúa Bình An thích hắn có phải là sự thật hay không, trong mắt hắn, nếu dựa vào Nhân tộc mà chạy đi thì ngay cả những vết thương trên người cũng sẽ cười nhạo hắn.
Huyết thống quý tộc cao ngạo luôn nhắc nhở hắn, tham sống sợ chết là một chuyện nhục nhã với Ma tộc, tuyệt đối không thể làm.
Nếu Kim Phi Dao biết hắn đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ nói: “Người đều đã thành nô lệ, còn huyết thống quý tộc cao ngạo nỗi gì? Không có tự do, không có thực lực, ngươi có huyết thống thì thế nào? Quý tộc có thể cao ngạo là vì trong tay hắn có quyền lực, thực lực và địa vị mang đến chứ không phải là như ngươi, tùy thời đều có thể bị đánh cho hộc máu.”
Sau đó, hai người cũng không nhiều lời, chủ yếu là vì Quỷ vương không phối
hợp, hoàn toàn không hé răng.
Trị vương lại đồng ý với yêu cầu của Kim Phi Dao, thật sự phái người đến quét dọn phòng giam sạch sẽ, mang giường vào, trải đệm mềm mại. Đồ ăn cũng bưng tới, không biết có độc không nhưng cũng không sao, để cho Mập Mạp thử độc là được, tự bản thân nó chính là độc vật, thứ gì có độc nó cũng biết.
“Tô Đừng Mạt kia chắc chắn đồng ý cho Trị vương một quả Nhân Sâm, nếu không tên vương gia này làm sao có thể hảo tâm như vậy. Lại dám mang trái cây của ta đi tặng người, thật sự là không đương ăn không ăn du thước quý.” Không biết từ khi nào, nàng đã coi tất cả quả Nhân Sâm là của mình, lúc nào cũng canh cánh trong lòng việc phân phối quả Nhân Sâm, lúc nào cũng hoài nghi Tô Đừng Mạt lại đưa cho người khác vài quả.
Tuy nhiên, không đợi Kim Phi Dao tiến vào phòng giam hoa lệ hưởng thụ một chút đã có người đến mang Quỷ vương đi đối kháng với Vạn Xà trận. Kim Phi Dao đành phải hung hăng trừng mắt với mấy người kia, thở phì phì đi theo Quỷ vương đang bị trói gô lại, giống như một trong những thủ vệ áp hắn tới sân quyết đấu.
Nàng chân trước vừa đi, sau lưng Trị vương đã tới. Hắn nằm xuống cái giường trong nhà lao, lập tức có hai nữ tử xinh đẹp đi tới, một người đấm chân một người đút điểm tâm cho hắn ăn.
“Hừ, một nô lệ nho nhỏ, cậy có chỗ dựa là công chúa Bình An liền dám chống đối lại ta. E là ngươi không có mệnh hưởng thụ chiếc giường này, ta cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Vạn Xà trận, ha ha ha ha… khụ, khụ, khụ…” Trị vương đắc ý cười ha hả, một quả nho vừa cho vào miệng liền mắc ở yết hầu làm hắn nghẹn đỏ mặt.
Nếu có thể bị sắc chết thì hắn chính là vị tu sĩ Nguyên Anh đầu tiên trên đời bị chết sặc, sẽ lưu danh thiên cổ.
Kim Phi Dao còn không biết Trị vương chiếm giường của mình, nàng đứng lên tấm ván gỗ, được kéo lên sàn đấu cùng với Quỷ vương. Đứng trên sân thật khác với ngồi ở ghế quan sát, không bết có phải lúc trước nàng làm ra chuyện quá kinh người hay không mà sau khi nàng xuất trướng, bốn phía yên lặng như tờ, tất cả mọi người tò mò đánh giá Kim Phi Dao.
Quỷ vương đột nhiên có loại cảm giác bị vạ lây, nữ ma nhân bên cạnh hẳn là đã làm chuyện gì đó, không khí trong sân vô cùng khác thường.
“Thật sự quá yên tĩnh, chẳng lẽ đang chờ ta nói vài lời kích động lòng người sao?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, thì thào tự nói.
Điều này làm cho nàng nghĩ tới lúc ở thành Lạc Tiên, tu sĩ Sinh Tử tràng vì thu hút tiền đặt cược hoặc đơn thuần là khoe mẽ, thường sẽ bày ra vài động tác khí phách đặc thù, sau đó lại lạnh lùng nói ra vài lời. Loại động tác và lời nói đó đều khiến người xem hưng phấn dị thường, không khí trong sân sẽ trở nên vô cùng tốt.
Sau đó, Quỷ vương liền thấy Kim Phi Dao chỉ một tay về phía hoàng cung, một tay chống nạnh, bày ra động tác cuồng vọng. Tiếp theo, chợt nghe nàng hét lớn một tiếng: “Quả Nhân Sâm là của ta!”
Nếu không đội mặt nạ, tất cả những người có mặt ở đây sẽ nhìn thấy mặt Quỷ vương giật giật. Hắn đã không thể dùng lời nào để hình dung tên đầu đất bên cạnh nữa. Quả Nhân Sâm là đại biểu cho hoàng quyền, nàng rống lên như vậy không phải tỏ vẻ công khai muốn làm phản?
Dân chúng trong sân quyết đầu đầu tiên là yên tĩnh, sau đó liền tuôn ra một loạt tiếng la hét tức giận: “Giết chết nàng! Giết chết tên gia hỏa cuồng vọng kia!”
“Hả?” Kim Phi Dao dừng một chút, tại sao hiệu quả lại không giống trong tưởng tượng?
Lời của nàng đã kích thích Quỷ vương, hắn trợn mắt quát: “Tất cả tài nguyên nơi này đều bị Nhân tộc khống chế, chúng ta có thể sinh tồn đã là không dễ, lấy cái gì tu luyện? Không có tu vi cao thì không thể đánh lại Nhân tộc, đành phải cả đời làm nô lệ cho bọn họ.”
“Đi giới khác đi, tử thủ nơi này làm gì?” Kim Phi Dao khoanh tay, híp mắt lại hỏi.
“Không có đường.”
“… vậy à?”
“Vậy thì các ngươi hãy nỗ lực lên, một ngày nào đó sẽ thành công, dù sao người nơi này cũng chỉ đến Nguyên Anh kỳ, không cao.” Kim Phi Dao gật đầu đáp.
Quỷ vương nhìn nàng một cái, thật sự không muốn cùng người này nói cái gì nữa, hoàn toàn không cùng đường, không có cách trao đổi. Ma khí của hắn bị áp chế, không thể thả ra dù chỉ một chút nên không nhìn được tu vi của Kim Phi Dao, chỉ cho nàng là một kẻ Ma tộc bán tộc cầu vinh. Loại ma nhân này cũng không nhiều lắm, trong số những kẻ hỗn huyết được sinh ra, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện ma nhân có chứa đặc tính ti bỉ của Nhân tộc.
Lúc này, ở cửa vào truyền đến tiếng bước chân dồn dập, xem ra hẳn là Trị vương gì đó đã phái người đến. Vì thế, Kim Phi Dao liền đứng dậy, chờ người tới.
Công chúa Bình An trước đó không thương lượng tốt với nàng, hai người chỉ đơn giản nói, ngươi bảo vệ Quỷ vương một tháng, ta cho ngươi quả Nhân Sâm. Hiện tại Kim Phi Dao vừa tới đã xử lý nhiều người như vậy, chắc chắn khiến Tô Đừng Mạt phải to đầu.
Ba, bốn mươi người vọt tới, cách nàng chừng mười bước thì ngừng lại. Nam nhân Nguyên Anh sơ kỳ béo múp đội bạch ngọc quan, bên mép là cặp râu cá trê, người mặc ngân long phục kia vừa nhìn đã biết là Trị vương.
Nhìn hắn như vậy, hẳn là đã thay quần áo, nếu không thì làm gì có ai ăn no rửng mỡ cả ngày mặc long phục, ngay cả hoàng đế cũng không thể cả ngày mặc bộ đồ này, quá đơn điệu.
Đầu tiên, Trị vương nhìn Kim Phi Dao chằm chằm từ trên xuống dưới vài lần, sau đó lại chắp tay sau lưng đi qua đi lại, thị vệ của hắn đều khẩn trương muốn chết, nếu ma nhân này đột nhiên phát cuồng, đánh chết Trị vương thì những kẻ có mặt ở đây cũng đừng nghĩ toàn mạng.
“Thú vị, ta còn chưa từng thấy nữ ma nhân Nguyên Anh kỳ. Hay là ngươi theo ta đi, Bình An kia rất không thú vị.” đôi mắt ti hí của Trị vương nhíu lại, hắn cười nói.
“Đồ béo đáng chết, lăn qua một bên đi, ta không có hứng thú với ngươi.” Kim Phi Dao không hề nể mặt, trực tiếp mắng.
“Lớn mật!” thị vệ chung quanh cả kinh, người này lại dám mắng Trị vương.
Trị vương đưa tay cản lại, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chẳng qua chỉ là một ma nhân, nể mặt công chúa Bình An, ta tạm thời không so đo với ngươi. Ngươi muốn bảo vệ Quỷ vương, cũng phải xem xem ngươi có năng lực này hay không, bên đại hoàng tử cũng đã biết chuyện, hắn sẽ không dễ dàng buông tha Quỷ vương.”
Người này tám phần là đã chiếm được ưu việt gì từ chỗ công chúa Bình An, nếu không thì làm sao có thể nói chuyện tốt như vậy. Kim Phi Dao thầm nghĩ, tình yêu thật sự là đáng sợ, vì cái tên mặt trẻ con kia mà cái gì cũng có thể đem ra.
“Đó là việc của ta, không cần ngươi quan tâm.” Kim Phi Dao không sợ quyền thế, nghênh đầu nhìn thẳng vào mắt Trị vương.
Trị vương gật đầu, “Được, một lát nữa sẽ đến lượt Quỷ vương lên sân khấu, đối mặt với Vạn Xà trận.” Nói xong, hắn liền phẩy tay áo xoay người rời đi. Mà đám thị vệ cũng đi theo hắn một nửa, một nửa còn lại thì phụ trách dọn dẹp thi thể dưới đất, dựa theo lời Trị vương nói, không để ý đến Kim Phi Dao.
Đợi Trị vương đi rồi, nhìn đám thủ vệ yên lặng kéo thi thể đi, Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, than dài: “Aizzz… Thật sự là không hay ho, phải làm thế nào mới tốt đây? Không phát uy thì chắc chắn sẽ bị gông đám còng tay xiềng chân kia, hiện tại không phải mang mấy thứ này thì lại có vẻ như cả ngày sẽ an bày ngươi lên sân khấu.”
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quỷ vương trong phòng giam, nàng ai oán nói: “Ngươi nói xem, nếu vừa rồi ta không mắng hắn là đồ béo đáng chết thì có phải là sẽ tốt hơn, có lẽ hắn sẽ khách khí một chút, nể mặt công chúa Bình An thêm một chút, chỉ để chúng ta đối chiến với đại hoàng tử hay không?”
Quỷ vương không nói gì nhìn nàng, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Ngươi đừng có náo loạn, mau đi đi, đồ gia hỏa hại người. Công chúa hay không công chúa cái gì, đối với Nhân tộc, ta chỉ có hận, vĩnh viễn không đổi. Nếu bắt ta làm trai lơ, ta sẽ lập tức tự sát, đừng tưởng rằng ta bị giam ma khí thì sẽ không có cách chết.”
Kim Phi Dao nghiêm cẩn nhìn hắn, “Vậy ngươi sống đến bây giờ làm gì? Thật ra ngươi chỉ cần dùng toàn lực bẻ cổ một cái, còn không chết sao? Dùng cái chết chỉ dọa được người để ý tới ngươi thôi, ta và ngươi thì khác gì hai song sắt của lồng giam này, không ai liên can gì đến ai hết.”
Quỷ vương bị nàng chặn họng, hắn làm sao muốn chết? Hắn còn muốn sống, đi ra ngoài giết sạch Nhân tộc, để Ma tộc có thể tự do, sống cuộc sống thanh bình, sao có thể chết ở chỗ này?
“Ngươi cũng không cần ép buộc, ngoan ngoãn hợp tác với ta, sống qua một tháng này đi. Đợi lục hoàng tử được thả ra, ta sẽ giúp ngươi tìm cách giải chú, như vậy là ngươi có thể tung cánh trời cao, muốn giết Nhân tộc thì giết Nhân tộc, muốn về nhà tìm một ma nữ sinh nhi dục nữ cũng xong. Làm trò, trai lơ với không trai lơ cái gì, với bộ dáng của ngươi, cho ngươi nằm sấp trên người còn tưởng rằng ngược đồng kia, kiểu gì cũng không thể ngủ cũng đeo mặt nạ được.” Kim Phi Dao nhiệt tình khuyên hắn, có điều người khác nghe thấy lại tựa hồ cảm thấy lời này quá chói tai.
Quỷ vương đột nhiên phát hiện, đối thoại với người này chỉ có thể tự tìm mất mặt, vì thế hắn liền tiếp tục cúi đầu không nói.
“Ngươi đừng uể oải, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi, ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không kém ngươi bao nhiêu đâu, ngươi không cần lo lắng vấn đề tính mạng.” Kim Phi Dao thật tự hào nói.
Nhưng không phải người ta uể oải vì chuyện này! Hắn chẳng muốn đáp lời nàng nữa, nàng nói chuyện còn có lực sát thương hơn bị chém mấy chục đao, ngay cả nội thương cũng bị chấn cho xuất ra.
Quỷ vương thoạt nhìn thật ngây thơ nhưng tâm tính lại không ngây thơ chút nào, tư tưởng thành thục, làm việc trầm ổn, tâm trí càng dị thường kiên định, quan trọng hơn là lòng tự tôn cực cao. Không quản chuyện công chúa Bình An thích hắn có phải là sự thật hay không, trong mắt hắn, nếu dựa vào Nhân tộc mà chạy đi thì ngay cả những vết thương trên người cũng sẽ cười nhạo hắn.
Huyết thống quý tộc cao ngạo luôn nhắc nhở hắn, tham sống sợ chết là một chuyện nhục nhã với Ma tộc, tuyệt đối không thể làm.
Nếu Kim Phi Dao biết hắn đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ nói: “Người đều đã thành nô lệ, còn huyết thống quý tộc cao ngạo nỗi gì? Không có tự do, không có thực lực, ngươi có huyết thống thì thế nào? Quý tộc có thể cao ngạo là vì trong tay hắn có quyền lực, thực lực và địa vị mang đến chứ không phải là như ngươi, tùy thời đều có thể bị đánh cho hộc máu.”
Sau đó, hai người cũng không nhiều lời, chủ yếu là vì Quỷ vương không phối
hợp, hoàn toàn không hé răng.
Trị vương lại đồng ý với yêu cầu của Kim Phi Dao, thật sự phái người đến quét dọn phòng giam sạch sẽ, mang giường vào, trải đệm mềm mại. Đồ ăn cũng bưng tới, không biết có độc không nhưng cũng không sao, để cho Mập Mạp thử độc là được, tự bản thân nó chính là độc vật, thứ gì có độc nó cũng biết.
“Tô Đừng Mạt kia chắc chắn đồng ý cho Trị vương một quả Nhân Sâm, nếu không tên vương gia này làm sao có thể hảo tâm như vậy. Lại dám mang trái cây của ta đi tặng người, thật sự là không đương ăn không ăn du thước quý.” Không biết từ khi nào, nàng đã coi tất cả quả Nhân Sâm là của mình, lúc nào cũng canh cánh trong lòng việc phân phối quả Nhân Sâm, lúc nào cũng hoài nghi Tô Đừng Mạt lại đưa cho người khác vài quả.
Tuy nhiên, không đợi Kim Phi Dao tiến vào phòng giam hoa lệ hưởng thụ một chút đã có người đến mang Quỷ vương đi đối kháng với Vạn Xà trận. Kim Phi Dao đành phải hung hăng trừng mắt với mấy người kia, thở phì phì đi theo Quỷ vương đang bị trói gô lại, giống như một trong những thủ vệ áp hắn tới sân quyết đấu.
Nàng chân trước vừa đi, sau lưng Trị vương đã tới. Hắn nằm xuống cái giường trong nhà lao, lập tức có hai nữ tử xinh đẹp đi tới, một người đấm chân một người đút điểm tâm cho hắn ăn.
“Hừ, một nô lệ nho nhỏ, cậy có chỗ dựa là công chúa Bình An liền dám chống đối lại ta. E là ngươi không có mệnh hưởng thụ chiếc giường này, ta cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Vạn Xà trận, ha ha ha ha… khụ, khụ, khụ…” Trị vương đắc ý cười ha hả, một quả nho vừa cho vào miệng liền mắc ở yết hầu làm hắn nghẹn đỏ mặt.
Nếu có thể bị sắc chết thì hắn chính là vị tu sĩ Nguyên Anh đầu tiên trên đời bị chết sặc, sẽ lưu danh thiên cổ.
Kim Phi Dao còn không biết Trị vương chiếm giường của mình, nàng đứng lên tấm ván gỗ, được kéo lên sàn đấu cùng với Quỷ vương. Đứng trên sân thật khác với ngồi ở ghế quan sát, không bết có phải lúc trước nàng làm ra chuyện quá kinh người hay không mà sau khi nàng xuất trướng, bốn phía yên lặng như tờ, tất cả mọi người tò mò đánh giá Kim Phi Dao.
Quỷ vương đột nhiên có loại cảm giác bị vạ lây, nữ ma nhân bên cạnh hẳn là đã làm chuyện gì đó, không khí trong sân vô cùng khác thường.
“Thật sự quá yên tĩnh, chẳng lẽ đang chờ ta nói vài lời kích động lòng người sao?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, thì thào tự nói.
Điều này làm cho nàng nghĩ tới lúc ở thành Lạc Tiên, tu sĩ Sinh Tử tràng vì thu hút tiền đặt cược hoặc đơn thuần là khoe mẽ, thường sẽ bày ra vài động tác khí phách đặc thù, sau đó lại lạnh lùng nói ra vài lời. Loại động tác và lời nói đó đều khiến người xem hưng phấn dị thường, không khí trong sân sẽ trở nên vô cùng tốt.
Sau đó, Quỷ vương liền thấy Kim Phi Dao chỉ một tay về phía hoàng cung, một tay chống nạnh, bày ra động tác cuồng vọng. Tiếp theo, chợt nghe nàng hét lớn một tiếng: “Quả Nhân Sâm là của ta!”
Nếu không đội mặt nạ, tất cả những người có mặt ở đây sẽ nhìn thấy mặt Quỷ vương giật giật. Hắn đã không thể dùng lời nào để hình dung tên đầu đất bên cạnh nữa. Quả Nhân Sâm là đại biểu cho hoàng quyền, nàng rống lên như vậy không phải tỏ vẻ công khai muốn làm phản?
Dân chúng trong sân quyết đầu đầu tiên là yên tĩnh, sau đó liền tuôn ra một loạt tiếng la hét tức giận: “Giết chết nàng! Giết chết tên gia hỏa cuồng vọng kia!”
“Hả?” Kim Phi Dao dừng một chút, tại sao hiệu quả lại không giống trong tưởng tượng?
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ