Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 307: Thánh mẫu
“Sao vậy? Rốt cục là ai dùng pháp thuật ở đây? Chẳng lẽ là Sơn Tao chạy tới?” gia chủ Nhạc gia mang theo một đám người vội vã chạy tới, nhìn thấy một đống hỗn độn.
“Mau đi, bên kia là phòng của các phu nhân, mau đi cứu người!” gia chủ Nhạc gia nhìn đám phòng ốc bị phá hủy mà sốt ruột, đám phòng ốc đó đều là nơi ở của các lão bà, nếu như bị đè chết cả thì hắn lại mất công đi tìm vợ lần nữa.”
Đúng lúc này, Kim Phi Dao đột nhiên an ủi: “Nhạc gia chủ đừng lo lắng, không phải người ta vẫn có câu trung tráng niên nam tử tam đại hỉ, thăng quan phát tài tử lão bà sao? Ngươi cứ coi như đây là chuyện may đi, vừa vặn đổi vài người trẻ tuổi.”
Gia chủ Nhạc gia lăng lăng nhìn nàng, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào, các tộc nhân đứng phía sau hắn cũng sững sờ, không ngờ tu sĩ Nguyên Anh cũng biết nói lời ấy. Nhưng lời đó chỉ có thể nói trên bàn rượu, nếu lão bà của người ta chết thật mà ngươi còn nói ra thì cũng thực quá vô tâm.
“Các ngươi còn không đi cứu người?” Kim Phi Dao thấy mọi người không phản ứng gì liền nghi hoặc hỏi.
“Còn thất thần cái gì, mau mau đi cứu người!” mọi người lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng vọt đi cứu người, cũng có thiếu niên vừa chạy vừa khóc gọi mẫu thân.
Mà lúc này, quản gia cũng chạy tới, trông hắn có vẻ vừa tỉnh ngủ, ngay cả quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, vạt áo chưa buộc xong, chân trần chạy tới. Cả các tu sĩ Trúc Cơ đến Nhạc gia đục nước béo cò cũng chạy ra, đứng chen chúc trong sân.
Gia chủ Nhạc gia gấp gáp hỏi thăm Kim Phi Dao: “Tiền bối, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kim Phi Dao đang giữ tay ở eo, dùng linh lực chữa trị vết thương. Nàng bị thương không nặng, nếu như chém trúng chỗ có xương cốt thì thương thế còn nhẹ hơn nữa.
Nàng ngẩng đầu, hất hất cằm về phía quản gia: “Vừa rồi Sơn Tao giả dạng làm quản gia, bị ta nhìn thấu liền dùng móng vuốt đánh ta rồi bỏ chạy. Hiện tại nó đang trà trộn trong viện này, không biết biến thành ai hay thứ gì. Các ngươi quen thuộc người nhà mình hơn chúng ta, hãy cẩn thận xem xem có thêm ra người nào không.”
Lời của Kim Phi Dao khiến cho mọi người hoảng loạn, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng bị thương, vậy thì với tu vi Trúc Cơ kỳ của bản thân không phải là chạm vào một cái liền chết sao?
Mọi người nhất thời co cụm thành một đám, tay cầm pháp bảo, mắt nhìn chằm chằm bốn phía. Người Nhạc gia đều chạy đi cứu người, chỉ còn lại quản gia và gia chủ Nhạc gia cẩn thận tìm kiếm.
“Quản gia, ta bình thường rất ít tới nơi này, trong viện này có gì hẳn là ngươi biết chứ?”
“Ta cũng rất ít đến, hơn một vật hay thiếu một vật đúng là không nhìn ra được.”
“Đầu đất, không phải ngươi là quản gia sao? Sao có thể không biết trong viện nhiều hơn hay ít đi một vật chứ.”
“Gia chủ… ta không quản cái đó a. Đúng rồi, đám tiểu nha hoàn quét rác chắc chắn biết, ta sẽ đi tìm các nàng đến.”
“Ngươi muốn để cho Nhạc gia chúng ta dọa chết người sao? Một đám tu sĩ không tìm được một con khỉ lại muốn vài nha hoàn phàm nhân tìm được yêu thú cấp tám, nếu chuyện này truyền ra thì hôn sự Hỷ tỷ sao có thể thành chứ.”
‘Vậy ý của gia chủ là…”
“Còn có thể làm sao bây giờ, không tìm được thì phải đi hỏi xem trong số những người ở đây có ai có thần thông tìm người không.”
Vì thế, gia chủ Nhạc gia và quản gia chen vào đám tu sĩ, bảo đảm bản thân đứng ở chỗ an toàn xong liền nói với mọi người: “Các vị đạo hữu tiền bối, có ai có bảo vật có thể nhìn thấu thuật biến ảo không? Con Sơn Tao này ẩn thân rồi sẽ chỉ gây nguy hiểm cho mọi người thôi.”
Mà lúc này, Lâm Thanh Giang ở trên núi đã phát hiện động tĩnh nơi này, liền ném đống ngụy hầu kia lại, bay tới hướng tòa nhà. Nhìn một nửa trạch viện bị hủy và đám phàm nhân đang gào khóc thảm thiết phía dưới, nàng cau mày nói với Kim Phi Dao; “Kim đạo hữu, không phải ta đã thỉnh cầu ngươi hạ thủ lưu tình rồi sao? Bên trong nhà có nhiều phàm nhân như vậy, sao ngươi có thể hạ thủ được chứ?”
Kim Phi Dao ngẩn người, hiện tại bỏ mặc Sơn Tao không tìm, lại trước tiên chạy ra khiển trách mình. “Sao mắt ngươi lại nhìn thấy là ta làm? Đây là do Sơn Tao làm, đâu có chuyện gì liên quan đến ta. Nếu không phải ngươi nói đừng thương hại phàm nhân, đừng phá hủy phòng ở của người ta thì ta đã sớm không nhiều lời vô nghĩa với nó, trực tiếp phóng pháp thuật giết chết rồi.”
“Lúc nó thả pháp thuật, vì sao ngươi không ngăn cản lại? Ngươi đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, liều chết ngăn trở công kích của yêu thú cấp tám căn bản không phải là vấn đề.” Lâm Thanh Giang nghe tiếng kêu khóc của phàm nhân, sắc mặt trở nên rất khó xem.
“Ngươi có bệnh à? Dựa vào cái gì bắt người khác liều chết chắn công kích? Sao ngươi không tự làm đi, nói thật dễ nghe.” Kim Phi Dao thật khó chịu, ngươi không làm còn đi giáo huấn người khác.
Gia chủ Nhạc gia nhìn hai vị tiền bối chỉ vì vậy mà ầm ĩ, cảm thấy bọn họ hẳn nên đi tìm Sơn Tao trước, còn loại chuyện chắn công kích này không phải nên để về sau nhắc lại sao?
Đúng lúc này, một người thanh niên toàn thân là bụi chạy đến, hắn vừa chạy vừa hô to: “Cha, đại phu nhân và cả nương ta, còn có lục di nương, thập nhị di nương, thập ngũ, thập lục, thập thất di nương đều chết cả rồi.”
“A!” gia chủ Nhạc gia sửng sốt, tại sao người chết đều là thân thích của hắn?
Người thanh niên này mới mười bảy, mười tám tuổi, trên mặt toàn là bụi, hắn lau khóe mắt, vô cùng đau đớn nói: “Cha, các nàng đều bị gian phòng đè chết, nếu lúc đó có ai ngăn cản công kích thì phòng ở sẽ không đổ. Nếu phòng không đổ thì nương cũng sẽ không chết, trong nhà còn có nhiều nha hoàn và ma ma cũng bị đè chết.”
Kim Phi Dao không hé răng, đứng một bên khoanh tay nhìn hắn khóc tố. Những tu sĩ khác cũng không có phản ứng, sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, đây là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lâm Thanh Giang lại không nhìn được, trực tiếp ép hỏi Kim Phi Dao: “Kim đạo hữu, ngươi xem hậu quả đi, chỉ vì ngươi không xông lên mà khiến nhiều người vô tội bị mất đi sinh mạng, buổi tối ngươi còn ngủ được sao? Tâm sẽ an sao?”
“Buồi tối ta đều tu luyện, rất ít ngủ.” Kim Phi Dao nhìn nàng, nghiêm trang đáp.
“Ngươi…” Lâm Thanh Giang khựng lại, trong lòng lửa giận vụt lên, nàng ghét nhất chính là loại người đến chết cũng không nhận sai, khuyên can thế nào cũng không biết ăn năn như thế này.
Kim Phi Dao đột nhiên vẫy vẫy tay với nàng: “Ngươi tạm ngừng một chút, chờ ta giải quyết Sơn Tao trước đã.”
Sau đó, nàng đi qua chỗ người thanh niên vẫn còn đang khóc lóc kể lể kia, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ta đã nói rồi, đầu óc cần phải thông minh hơn, ngươi cứ tự chạy tới trước mặt ta tìm chết làm gì?”
“Hả?” người thanh niên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn nàng, trên mặt vẫn còn đầy nước mắt.
“Ta nói ngươi muốn chết!” Kim Phi Dao trực tiếp nắm cổ hắn, Thông Thiên Như Ý trên đầu bay vụt ra, hóa thành một sợi dây dài trói hắn lại, một cái Thông Thiên Như Ý khác thì hóa thành trường kiếm đâm vào tim hắn.
“Ngươi định làm gì?” Lâm Thanh Giang trợn mắt, dám giết người trước mặt ta, nàng nhấc tay, một cái thuẫn thủy tinh trong suốt bay ra, nhanh chóng vọt tới trước mặt người thanh niên.
Kim Phi Dao buông tay, xoay người bay lên, đấm một quyền vào thuẫn thủy tinh, một tiếng nổ đinh tai vang lên, thuẫn thủy tinh bị nàng đánh bay ra ngoài. Cùng lúc đó, Thông Thiên Như Ý chui phụp vào trong ngực người thanh niên, chui ra sau lưng.
Lâm Thanh Giang hét lớn một tiếng, “Hôm nay ta phải thay trời hành đạo, chém giết tên ác đồ này.”
Tiếng nói vừa dứt liền thấy người thanh niên kia biến thành một con Sơn Tao cao một trượng, nó mở to mắt, khó tin nhìn Kim Phi Dao. Nó thực không rõ, thuật biến ảo của nó đã đến mức xuất thần nhập hóa, cũng có năng lực suy nghĩ và sử dụng nhân ngữ, vì sao lại nhiều lần bị cô gái này nhìn thấu.
“Ra!” Kim Phi Dao hoa tay, một viên thánh đan to bằng nhị hoa bay ra từ vết thương trên ngực Sơn Tao, dừng lại trên tay nàng. Thánh đan vừa tới tay đã bị Kim Phi Dao thu vào túi càn khôn, sau đó nàng nhanh nhẹn ném ra một cái bình ngọc, ngón tay khẽ ngoắc, một dòng máu tươi rót vào trong bình ngọc.
Động tác của nàng liền mạch lưu loát, gia chủ Nhạc gia còn chưa trở lại bình thường từ trong nỗi đau mất vợ đã bị việc phàm tử của mình bị giết làm chấn trụ, rồi lại thấy con mình biến thành Sơn Tao, một loạt biến hóa nhanh chóng khiến cho hắn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mà những tu sĩ Trúc Cơ kia cũng bị cảnh Kim Phi Dao dùng tay đánh bay pháp bảo trung phẩm làm khiếp sợ, loại thân thể nào có thể cường hãn đến mức này chứ?
Lâm Thanh Giang đứng trên mãi nhà, mặt lúc xanh lúc trắng, nàng không biết phải làm gì tiếp theo.
Nàng không hiểu vì sao trên người Sơn Tao lại không có yêu khí, nếu không, dựa vào Kỳ Lân chi tức của nàng, mùi vị yêu khí giống như có người đánh rắm trong mật thất không thể nào thoát được nàng. Vừa rồi rõ ràng nàng cảm giác được gã thanh niên này chỉ là một Nhân tộc, không nói tới yêu khí, ngay cả tu sĩ cũng không phải, không có một chút tu vi nào.
Vì sao?
Nàng lại không nghĩ cẩn thận xem, nếu Sơn Tao không bỏ đi được một thân yêu khí thì sao có thể biến ảo rồi xen lẫn trong Nhân tộc mà không bị phát hiện. Con Sơn Tao này quá mức cuồng vọng, thời thượng cổ cũng có không ít Sơn Tao thoải mái sống trong xã hội Nhân tộc, đến lúc chết cũng không ai phát hiện ra bọn họ kỳ thực là Sơn Tao mà không phải người.
Sắc mặt Lâm Thanh Giang khó coi là vì vừa rồi nàng còn ác ý hãm hãi Kim Phi Dao, phát hỏa lớn như vậy lại làm cho người ta giết Sơn Tao, lấy thánh đan đi, còn mình thì cái gì cũng không có, đã thế lại vu hãm người khác, giờ phải làm sao?
Đột nhiên, Lâm Thanh Giang nói; “Kim đạo hữu, tuy rằng ngươi nhìn thấu Sơn Tao nhưng vì trước đó ngươi không ngăn cản công kích của nó nên mới khiến nhiều phụ nhân chết như vậy, đây cũng là ngươi không đúng.”
Tâm tình Kim Phi Dao thật không tệ, vừa thu Sơn Tao xong, đang chuẩn bị tìm gia chủ Nhạc gia lấy một vạn linh thạch trung phẩm, không ngờ Lâm Thanh Giang lại tới tìm mình gây phiền toái, nàng nhướng mày, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Giang.
“Ngươi nói xong chưa hả? Chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Sao ngươi lại hồn phách không tiêu tan, cứ dây dưa mãi? Trên người có thứ này thứ nọ, ngươi liền thực cho rằng mình là thánh nữ từ bi hay sao?”
“Ngươi nói gì?” tuy Kim Phi Dao không nói đến Thủy Kỳ Lân nhưng trong ngôn ngữ của nàng đã ngầm chỉ ra cho Lâm Thanh Giang biết, ta đã biết bí mật của ngươi, trong lòng Lâm Thanh Giang nảy sinh ý nghĩ diệt khẩu.
Đúng lúc này, lại có người Nhạc gia chạy tới, lớn tiếng hô: “Gia chủ, các phu nhân và di nương đều đã được cứu ra. Ngoài bát di nương bị gãy chân ra thì những người khác chỉ bị thương nhẹ. Đại phu nhân sợ gia chủ lo lắng nên bảo ta tới đây báo tin.”
Kim Phi Dao nghe vậy liền nhìn Lâm Thanh Giang, cười lạnh.
“Mau đi, bên kia là phòng của các phu nhân, mau đi cứu người!” gia chủ Nhạc gia nhìn đám phòng ốc bị phá hủy mà sốt ruột, đám phòng ốc đó đều là nơi ở của các lão bà, nếu như bị đè chết cả thì hắn lại mất công đi tìm vợ lần nữa.”
Đúng lúc này, Kim Phi Dao đột nhiên an ủi: “Nhạc gia chủ đừng lo lắng, không phải người ta vẫn có câu trung tráng niên nam tử tam đại hỉ, thăng quan phát tài tử lão bà sao? Ngươi cứ coi như đây là chuyện may đi, vừa vặn đổi vài người trẻ tuổi.”
Gia chủ Nhạc gia lăng lăng nhìn nàng, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào, các tộc nhân đứng phía sau hắn cũng sững sờ, không ngờ tu sĩ Nguyên Anh cũng biết nói lời ấy. Nhưng lời đó chỉ có thể nói trên bàn rượu, nếu lão bà của người ta chết thật mà ngươi còn nói ra thì cũng thực quá vô tâm.
“Các ngươi còn không đi cứu người?” Kim Phi Dao thấy mọi người không phản ứng gì liền nghi hoặc hỏi.
“Còn thất thần cái gì, mau mau đi cứu người!” mọi người lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng vọt đi cứu người, cũng có thiếu niên vừa chạy vừa khóc gọi mẫu thân.
Mà lúc này, quản gia cũng chạy tới, trông hắn có vẻ vừa tỉnh ngủ, ngay cả quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, vạt áo chưa buộc xong, chân trần chạy tới. Cả các tu sĩ Trúc Cơ đến Nhạc gia đục nước béo cò cũng chạy ra, đứng chen chúc trong sân.
Gia chủ Nhạc gia gấp gáp hỏi thăm Kim Phi Dao: “Tiền bối, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kim Phi Dao đang giữ tay ở eo, dùng linh lực chữa trị vết thương. Nàng bị thương không nặng, nếu như chém trúng chỗ có xương cốt thì thương thế còn nhẹ hơn nữa.
Nàng ngẩng đầu, hất hất cằm về phía quản gia: “Vừa rồi Sơn Tao giả dạng làm quản gia, bị ta nhìn thấu liền dùng móng vuốt đánh ta rồi bỏ chạy. Hiện tại nó đang trà trộn trong viện này, không biết biến thành ai hay thứ gì. Các ngươi quen thuộc người nhà mình hơn chúng ta, hãy cẩn thận xem xem có thêm ra người nào không.”
Lời của Kim Phi Dao khiến cho mọi người hoảng loạn, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng bị thương, vậy thì với tu vi Trúc Cơ kỳ của bản thân không phải là chạm vào một cái liền chết sao?
Mọi người nhất thời co cụm thành một đám, tay cầm pháp bảo, mắt nhìn chằm chằm bốn phía. Người Nhạc gia đều chạy đi cứu người, chỉ còn lại quản gia và gia chủ Nhạc gia cẩn thận tìm kiếm.
“Quản gia, ta bình thường rất ít tới nơi này, trong viện này có gì hẳn là ngươi biết chứ?”
“Ta cũng rất ít đến, hơn một vật hay thiếu một vật đúng là không nhìn ra được.”
“Đầu đất, không phải ngươi là quản gia sao? Sao có thể không biết trong viện nhiều hơn hay ít đi một vật chứ.”
“Gia chủ… ta không quản cái đó a. Đúng rồi, đám tiểu nha hoàn quét rác chắc chắn biết, ta sẽ đi tìm các nàng đến.”
“Ngươi muốn để cho Nhạc gia chúng ta dọa chết người sao? Một đám tu sĩ không tìm được một con khỉ lại muốn vài nha hoàn phàm nhân tìm được yêu thú cấp tám, nếu chuyện này truyền ra thì hôn sự Hỷ tỷ sao có thể thành chứ.”
‘Vậy ý của gia chủ là…”
“Còn có thể làm sao bây giờ, không tìm được thì phải đi hỏi xem trong số những người ở đây có ai có thần thông tìm người không.”
Vì thế, gia chủ Nhạc gia và quản gia chen vào đám tu sĩ, bảo đảm bản thân đứng ở chỗ an toàn xong liền nói với mọi người: “Các vị đạo hữu tiền bối, có ai có bảo vật có thể nhìn thấu thuật biến ảo không? Con Sơn Tao này ẩn thân rồi sẽ chỉ gây nguy hiểm cho mọi người thôi.”
Mà lúc này, Lâm Thanh Giang ở trên núi đã phát hiện động tĩnh nơi này, liền ném đống ngụy hầu kia lại, bay tới hướng tòa nhà. Nhìn một nửa trạch viện bị hủy và đám phàm nhân đang gào khóc thảm thiết phía dưới, nàng cau mày nói với Kim Phi Dao; “Kim đạo hữu, không phải ta đã thỉnh cầu ngươi hạ thủ lưu tình rồi sao? Bên trong nhà có nhiều phàm nhân như vậy, sao ngươi có thể hạ thủ được chứ?”
Kim Phi Dao ngẩn người, hiện tại bỏ mặc Sơn Tao không tìm, lại trước tiên chạy ra khiển trách mình. “Sao mắt ngươi lại nhìn thấy là ta làm? Đây là do Sơn Tao làm, đâu có chuyện gì liên quan đến ta. Nếu không phải ngươi nói đừng thương hại phàm nhân, đừng phá hủy phòng ở của người ta thì ta đã sớm không nhiều lời vô nghĩa với nó, trực tiếp phóng pháp thuật giết chết rồi.”
“Lúc nó thả pháp thuật, vì sao ngươi không ngăn cản lại? Ngươi đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, liều chết ngăn trở công kích của yêu thú cấp tám căn bản không phải là vấn đề.” Lâm Thanh Giang nghe tiếng kêu khóc của phàm nhân, sắc mặt trở nên rất khó xem.
“Ngươi có bệnh à? Dựa vào cái gì bắt người khác liều chết chắn công kích? Sao ngươi không tự làm đi, nói thật dễ nghe.” Kim Phi Dao thật khó chịu, ngươi không làm còn đi giáo huấn người khác.
Gia chủ Nhạc gia nhìn hai vị tiền bối chỉ vì vậy mà ầm ĩ, cảm thấy bọn họ hẳn nên đi tìm Sơn Tao trước, còn loại chuyện chắn công kích này không phải nên để về sau nhắc lại sao?
Đúng lúc này, một người thanh niên toàn thân là bụi chạy đến, hắn vừa chạy vừa hô to: “Cha, đại phu nhân và cả nương ta, còn có lục di nương, thập nhị di nương, thập ngũ, thập lục, thập thất di nương đều chết cả rồi.”
“A!” gia chủ Nhạc gia sửng sốt, tại sao người chết đều là thân thích của hắn?
Người thanh niên này mới mười bảy, mười tám tuổi, trên mặt toàn là bụi, hắn lau khóe mắt, vô cùng đau đớn nói: “Cha, các nàng đều bị gian phòng đè chết, nếu lúc đó có ai ngăn cản công kích thì phòng ở sẽ không đổ. Nếu phòng không đổ thì nương cũng sẽ không chết, trong nhà còn có nhiều nha hoàn và ma ma cũng bị đè chết.”
Kim Phi Dao không hé răng, đứng một bên khoanh tay nhìn hắn khóc tố. Những tu sĩ khác cũng không có phản ứng, sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, đây là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lâm Thanh Giang lại không nhìn được, trực tiếp ép hỏi Kim Phi Dao: “Kim đạo hữu, ngươi xem hậu quả đi, chỉ vì ngươi không xông lên mà khiến nhiều người vô tội bị mất đi sinh mạng, buổi tối ngươi còn ngủ được sao? Tâm sẽ an sao?”
“Buồi tối ta đều tu luyện, rất ít ngủ.” Kim Phi Dao nhìn nàng, nghiêm trang đáp.
“Ngươi…” Lâm Thanh Giang khựng lại, trong lòng lửa giận vụt lên, nàng ghét nhất chính là loại người đến chết cũng không nhận sai, khuyên can thế nào cũng không biết ăn năn như thế này.
Kim Phi Dao đột nhiên vẫy vẫy tay với nàng: “Ngươi tạm ngừng một chút, chờ ta giải quyết Sơn Tao trước đã.”
Sau đó, nàng đi qua chỗ người thanh niên vẫn còn đang khóc lóc kể lể kia, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ta đã nói rồi, đầu óc cần phải thông minh hơn, ngươi cứ tự chạy tới trước mặt ta tìm chết làm gì?”
“Hả?” người thanh niên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn nàng, trên mặt vẫn còn đầy nước mắt.
“Ta nói ngươi muốn chết!” Kim Phi Dao trực tiếp nắm cổ hắn, Thông Thiên Như Ý trên đầu bay vụt ra, hóa thành một sợi dây dài trói hắn lại, một cái Thông Thiên Như Ý khác thì hóa thành trường kiếm đâm vào tim hắn.
“Ngươi định làm gì?” Lâm Thanh Giang trợn mắt, dám giết người trước mặt ta, nàng nhấc tay, một cái thuẫn thủy tinh trong suốt bay ra, nhanh chóng vọt tới trước mặt người thanh niên.
Kim Phi Dao buông tay, xoay người bay lên, đấm một quyền vào thuẫn thủy tinh, một tiếng nổ đinh tai vang lên, thuẫn thủy tinh bị nàng đánh bay ra ngoài. Cùng lúc đó, Thông Thiên Như Ý chui phụp vào trong ngực người thanh niên, chui ra sau lưng.
Lâm Thanh Giang hét lớn một tiếng, “Hôm nay ta phải thay trời hành đạo, chém giết tên ác đồ này.”
Tiếng nói vừa dứt liền thấy người thanh niên kia biến thành một con Sơn Tao cao một trượng, nó mở to mắt, khó tin nhìn Kim Phi Dao. Nó thực không rõ, thuật biến ảo của nó đã đến mức xuất thần nhập hóa, cũng có năng lực suy nghĩ và sử dụng nhân ngữ, vì sao lại nhiều lần bị cô gái này nhìn thấu.
“Ra!” Kim Phi Dao hoa tay, một viên thánh đan to bằng nhị hoa bay ra từ vết thương trên ngực Sơn Tao, dừng lại trên tay nàng. Thánh đan vừa tới tay đã bị Kim Phi Dao thu vào túi càn khôn, sau đó nàng nhanh nhẹn ném ra một cái bình ngọc, ngón tay khẽ ngoắc, một dòng máu tươi rót vào trong bình ngọc.
Động tác của nàng liền mạch lưu loát, gia chủ Nhạc gia còn chưa trở lại bình thường từ trong nỗi đau mất vợ đã bị việc phàm tử của mình bị giết làm chấn trụ, rồi lại thấy con mình biến thành Sơn Tao, một loạt biến hóa nhanh chóng khiến cho hắn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mà những tu sĩ Trúc Cơ kia cũng bị cảnh Kim Phi Dao dùng tay đánh bay pháp bảo trung phẩm làm khiếp sợ, loại thân thể nào có thể cường hãn đến mức này chứ?
Lâm Thanh Giang đứng trên mãi nhà, mặt lúc xanh lúc trắng, nàng không biết phải làm gì tiếp theo.
Nàng không hiểu vì sao trên người Sơn Tao lại không có yêu khí, nếu không, dựa vào Kỳ Lân chi tức của nàng, mùi vị yêu khí giống như có người đánh rắm trong mật thất không thể nào thoát được nàng. Vừa rồi rõ ràng nàng cảm giác được gã thanh niên này chỉ là một Nhân tộc, không nói tới yêu khí, ngay cả tu sĩ cũng không phải, không có một chút tu vi nào.
Vì sao?
Nàng lại không nghĩ cẩn thận xem, nếu Sơn Tao không bỏ đi được một thân yêu khí thì sao có thể biến ảo rồi xen lẫn trong Nhân tộc mà không bị phát hiện. Con Sơn Tao này quá mức cuồng vọng, thời thượng cổ cũng có không ít Sơn Tao thoải mái sống trong xã hội Nhân tộc, đến lúc chết cũng không ai phát hiện ra bọn họ kỳ thực là Sơn Tao mà không phải người.
Sắc mặt Lâm Thanh Giang khó coi là vì vừa rồi nàng còn ác ý hãm hãi Kim Phi Dao, phát hỏa lớn như vậy lại làm cho người ta giết Sơn Tao, lấy thánh đan đi, còn mình thì cái gì cũng không có, đã thế lại vu hãm người khác, giờ phải làm sao?
Đột nhiên, Lâm Thanh Giang nói; “Kim đạo hữu, tuy rằng ngươi nhìn thấu Sơn Tao nhưng vì trước đó ngươi không ngăn cản công kích của nó nên mới khiến nhiều phụ nhân chết như vậy, đây cũng là ngươi không đúng.”
Tâm tình Kim Phi Dao thật không tệ, vừa thu Sơn Tao xong, đang chuẩn bị tìm gia chủ Nhạc gia lấy một vạn linh thạch trung phẩm, không ngờ Lâm Thanh Giang lại tới tìm mình gây phiền toái, nàng nhướng mày, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Giang.
“Ngươi nói xong chưa hả? Chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Sao ngươi lại hồn phách không tiêu tan, cứ dây dưa mãi? Trên người có thứ này thứ nọ, ngươi liền thực cho rằng mình là thánh nữ từ bi hay sao?”
“Ngươi nói gì?” tuy Kim Phi Dao không nói đến Thủy Kỳ Lân nhưng trong ngôn ngữ của nàng đã ngầm chỉ ra cho Lâm Thanh Giang biết, ta đã biết bí mật của ngươi, trong lòng Lâm Thanh Giang nảy sinh ý nghĩ diệt khẩu.
Đúng lúc này, lại có người Nhạc gia chạy tới, lớn tiếng hô: “Gia chủ, các phu nhân và di nương đều đã được cứu ra. Ngoài bát di nương bị gãy chân ra thì những người khác chỉ bị thương nhẹ. Đại phu nhân sợ gia chủ lo lắng nên bảo ta tới đây báo tin.”
Kim Phi Dao nghe vậy liền nhìn Lâm Thanh Giang, cười lạnh.
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ