Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 276: Thật bị thương
Edit: Ladybjrd
Kim Phi Dao nhìn lại, kinh ngạc nói: “Lang đại nhân, ngươi lúc nào cũng làm ta sợ như vậy.”
Bộ đồ cực phẩm trên người Lang đã tổn hại, vết thương khắp người, không biết là do bị sét đánh hay bị chém. Máu tươi chảy từ trên đầu xuống, che kín nửa gương mặt, toàn thân đẫm máu, thoạt nhìn phi thường đáng sợ. Nhưng bất chấp một thân chật vật, thần thái của hắn vẫn phi thường lạnh nhạt băng lãnh.
“Chúng ta quay về Đan Lăng thành.” Lang nhàn nhạt nói.
Kim Phi Dao ngẩn người rồi thu nhỏ thân thể lại, Lang đặt thú yên lên rồi an vị trên đó chợp mắt.
Không biết có phải hắn bị ngất đi không? Kim Phi Dao đứng tại chỗ, có chút khó quyết định, suy nghĩ xem có nên thừa dịp này mà chạy trốn hay không. Nghĩ đến chạy trốn, nàng đột nhiên nhớ ra từ nãy đã không thấy Mập Mạp và Đại Nữu.
“Sao còn không đi?” đúng lúc này, Lang đột nhiên mở miệng hỏi.
May mắn là không ném hắn lại mà chạy, hóa ra người này chỉ nghỉ ngơi. Kim Phi Dao vội vàng nói: “Ta đang tìm hai con ếch của ta, không biết chúng chạy đi đâu mất rồi.”
“Ta thu lại rồi.” Lang nhẹ tay ném một cái, Mập Mạp và Đại Nữu liền xuất ra khỏi túi linh thú.
“Hóa ra là được Lang đại nhân thu đi, thật sự khiến người ta phải cảm động.” Nhìn Mập Mạp và Đại Nữu đang run rẩy không ngừng sau khi trải qua trận đánh nhau cùng Lang ma đầu, Kim Phi Dao đành phải trái lương tâm mà nói.
“Đi thôi!” Lang tựa hồ bị thương không nhẹ, không muốn nói chuyện nhiều.
Nhưng Kim Phi Dao vẫn còn chuyện muốn làm, nàng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng mới vớt vát hỏi: “Lang dại nhân, ngươi có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không? Ta đi thu thập các thứ của Đinh Trác. Hắn là tu sĩ Hợp Thể kỳ, chắc chắn có không ít thứ tốt, không lấy đi thì rất đáng tiếc.”
“Không cần, tất cả đều đã bị hủy trong thiên lôi rồi.” Hóa ra nguyên nhân khiến nàng nửa ngày không đi là chuyện này, Lang liền lạnh lùng đáp.
“A!” Kim Phi Dao chấn động, không còn gì sao?
Kim Phi Dao cứng đờ cả người khiến Lang hiểu được ý nghĩ của nàng, vì thế hắn nhàn nhạt nói: “Tất cả các thứ của hắn đều bị hủy rồi, ta cũng không ngờ thiên lôi lại có uy lực lớn như vậy. Về Đan Lăng thành trước đã, đưa lại viên Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn ngươi cất lúc trước cho ta, ta quên mất là chỉ luyện có hai viên.”
Chuyện sau đó thì Kim Phi Dao không nhớ nổi, lúc nàng phục hồi tinh thần thì đã đang trên đường chạy như điên về Đan Lăng thành. Mập Mạp và Đại Nữu ngây ra như phỗng trên thú yên, Lang ăn xong Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn thì nhắm mắt dưỡng thần. Tuy thương thế trên cơ thể có thể dùng Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn để hồi phục nhưng ma lực và thần thức bị tiêu hao thì chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng.
Hơn nữa, trận thiên lôi kia cũng khiến hắn bị ảnh hưởng rất lớn. Nếu không phải vì Đinh Trác đến Hợp Thể kỳ mà vẫn còn ở thần cấp giới, không chịu tới Độ Thiên giới thì cũng sẽ không bị thiên lôi tập trung công kích như vậy, và nếu không vì thế thì Lang cũng không tin tưởng mình có thể xử lý Đinh Trác, món nợ kia chỉ sợ phải đợi đến lúc hắn tới Hợp Thể kỳ mới đòi lại được.
Kim Phi Dao nhận đả kích liên tiếp, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm tiền phương, giống như một con rối mang Lang chạy hướng Đan Lăng thành. Thỉnh thoảng Lang lại mở mắt nhìn nàng, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục tĩnh dưỡng.
Đại chiến vừa xong hai, ba năm, hai tộc đang sống trong hòa bình nên dọc đường đi rất an toàn. Kim Phi Dao nhanh chóng đưa Lang về Đan Lăng thành, Lang ra lệnh ma nhân bên dưới không được cắt giảm thức ăn của nàng, Mập Mạp và Đại Nữu xong liền trở về bế quan.
Nhân sinh của tu sĩ luôn là xuất quan, gây chuyện, rồi bế quan.
Kim Phi Dao cũng thành thật cam phận, ăn ăn ngủ ngủ phơi nắng như trước, lúc không có việc gì sẽ xé rách một bộ quần áo của Hồng.
Nhưng trong một đêm mưa gió hai tháng sau, Kim Phi Dao tiêu thất khỏi Đan Lăng thành.
Chuyện này phi thường trọng đại. Sau khi các ma nhân phát hiện không thấy nàng đâu liền báo cho Lang, dù sao đây cũng là linh thú của Lang.
Lang lạnh mắt xuất quan, đứng ở bên cạnh cây cột dùng để buộc Kim Phi Dao. Hạng quyển được tìm thấy trong một bụi cỏ gần đó lúc này đã được các ma nhân mang về đặt ở nơi này, hạng quyển không bị tổn hao gì chứng tỏ không phải do bị dùng sức mạnh phá vỡ.
Nếu dùng sức mạnh phá vỡ thì Lang đã sớm biết, cũng không phải đợi đến khi Kim Phi Dao mất tích một đêm, người bên dưới báo cho mới biết được. Hắn mặt không biểu cảm nhìn mấy thứ này, đột nhiên phát hiện trên cột đá có mấy chữ: Đồ lừa đảo.
Chữ này là do dùng móng vuốt vạch ra, người khác nhìn vào đều không hiểu, Kim Phi Dao cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, ai còn lừa nàng? Nhưng sau khi quan sát Lang đại nhân vài lần, tất cả mọi người đều nghĩ, có khi là do Lang đại nhân rảnh rỗi chọc nàng chơi, chơi đùa đến mức làm Thao Thiết tức quá bỏ chạy.
“Lang đại nhân, có cần để mọi người ra ngoài tìm không? Mới qua một đêm, nàng hẳn là chưa đi được xa.” Kim Phi Dao không có người trông coi trực tiếp cho nên kể cả nàng chạy mất thì cũng không có ai bị xử phạt. Nhưng đây cũng là một việc rất nghiêm trọng, nàng không phải yêu thú phổ thông, ai cũng nhìn về phía Lang, hi vọng hắn không giận cá chém thớt.
“Không cần phải chuyên môn đi tìm. Chỉ cần nàng còn muốn ăn là có thể tìm được nàng. Ngoại vân Thần giới nàng không dám tới, ngoài chỗ ta ra thì không có nơi nào để đi, Nhân tộc cũng không chứa chấp nàng.” Lang lạnh lùng nói, phất tay áo rời đi.
Mọi người không ngờ Thao Thiết cứ như vậy mà chạy đi, liệu người này có ẩn nấp trong địa bàn Ma tộc mà ăn người không? Nghĩ tới nghĩ lui, tuy Lang đại nhân nói không cần tìm, chờ nàng tự trở về nhưng vì an toàn của mình, vẫn nên đi tìm thì hơn.
Vậy là bọn hắn chia thành từng tổ năm hoặc mười người, lấy Đan Lăng thành làm trung tâm, tỏa ra tìm kiếm Thao Thiết. Đáng tiếc là tìm vài tháng, cơ hồ lật tung cả địa bàn Ma tộc lên vẫn không tìm được hành tung Thao Thiết. Mà những thám tử ẩn mình ở Nhân tộc cũng không hề nghe phong thanh tin tức chuyện gặp phải Thao Thiết ở địa bàn Nhân tộc.
Báo mấy tin tức này cho Lang, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Ta có một đứa cháu trai, chỉ cần trả đủ giá, tình báo gì hắn cũng sẽ bán.”
*********
Sau khi Nhân tộc mất Tam Chi thành, phi thiên thuyền Vạn Tiên Thủy thành liền chuyển sang một tòa đại thành khác, Ly Hoa thành.
Đây là một thành trấn nằm trong một sơn cốc, bốn phía sơn cốc mọc đầy loại cây tên Sơn Ly, trong một năm thì có tám tháng là thành trấn này được những cánh hoa màu hồng nhạt của đám cây Sơn Ly kia phủ kín cho nên mới có cái tên như vậy.
Phi thiên thuyền của Vạn Tiên Thủy thành đến thần cấp giới đã lâu, công việc tu bổ đã gần xong, sắp tới sẽ trở lại Vạn Tiên Thủy thành. Những tu sĩ tới đây cũng phải đi về, bọn họ liền tranh thủ chút thời gian trước khi thuyền khởi hành về linh cấp giới để đi liệp sát một ít yêu thú, tìm kiếm ít linh thảo, linh thạch.
Số lượng tu sĩ trong thành Ly Hoa đông hơn bình thường gấp hai, ba lần, rất nhiều đệ tử các môn phái đều tụ tập ở đây, chờ cùng nhau quay về Vạn Tiên Thủy thành.
Người Đông Ngọc Hoàng phái cũng ở trong đó. Nhân lúc người đông hàng quán nhiều, Trúc Hữu liền gọi Bạch Giản Trúc và Trúc Hư Vô ra ngoài đi dạo. Thấy bộ dáng bất cần của Trúc Hư Vô, Trúc Hữu liền khuyên nhủ: “Sư phụ, Thao Thiết đã ăn nhiều tu sĩ như vậy, ở lại bên Ma tộc là một chuyện tốt. Linh Điệu phái có Hỗn Độn, không phải cả ngày bị nhốt ở cấm địa phía sau núi, mấy trăm năm rồi cũng chưa được thả ra một lần sao.”
“Hỗn Độn… Nữ tử vô cùng ôn nhu kia không biết hiện tại biến thành dạng gì rồi.” Trúc Hư Vô nhớ tới chuyện gì đó khiến người ta thương cảm, thở dài một tiếng.
Bạch Giản Trúc kinh ngạc hỏi: “Sư tổ, ngoài Thao Thiết ra thì linh cấp giới còn có mãnh thú khác?”
Trúc Hư Vô gật đầu đáp: “Có, ở Linh Điệu phái có một con Hỗn Độn, ta có quen người đó trước khi biến thành Hỗn Độn, đó là một nữ tử vô cùng ôn nhu. Lúc đó ta vẫn còn ở Luyện Khí kỳ, nàng đã Kết Đan, ta gặp nàng lúc cùng sư phụ tới Linh Điệu phái chơi.”
“Thật sự là phi thường ôn nhu, tâm địa rất thiện lương, gặp phải tiểu yêu thú hoặc động vật phổ thông bị thương, nàng đều chữa thương cho chúng, chữa khỏi rồi thì phóng sinh. Một người thiện lương như vậy, không hiểu sao Hỗn Độn không phân biệt được thị phi kia lại tìm tới nàng. Cũng không biết là nàng căn bản không biết chuyện này hay là không dám nói, nhưng lúc nàng tiến giai Nguyên Anh đã bị phân thần của Hỗn Độn cắn nuốt. Nghe nói hiện tại đã tiến giai đến Hỗn Độn thần thể, trừ việc hàng ngày nghe tiếng nhạc truyền từ cấm địa sau núi Linh Điệu phái thì đã lâu rồi chưa có ai gặp lại nàng.” Lắc đầu, Trúc Hư Vô lại thở dài.
Bạch Giản Trúc dừng một lát rồi nói: “Con còn tưởng rằng chỉ những người phẩm hạnh có vấn đề mới có thể bị phân thần mãnh thú lựa chọn. Hóa ra là người tốt cũng sẽ trở thành mãnh thú. Đúng là nhìn không thấu.”
“Phẩm hạnh có vấn đề?” Trúc Hư Vô nghĩ nghĩ, “Ngoài một ác thú bị tu sĩ vây giết một ngàn năm trước là một tên Ma tộc cực ác ra thì dường như người mà Hỗn Độn và Thao Thiết chọn cũng không phải là người cực ác. Phân thần của Kỳ Cùng vẫn chưa xuất hiện, cũng có khả năng là đã xuất hiện nhưng chưa bị ai phát hiện. Hơn nữa, tính ra thì trong ba người đã có hai người là Nhân tộc, đây là lần đầu tiên mà nhân tuyển Ma tộc thấp hơn Nhân tộc.”
“Sư tổ, phân thần tứ đại mãnh thú xuất hiện có thời gian cố định không?” Bạch Giản Trúc cảm thấy chuyện này rất cổ quái, không hiểu đám phân thần mãnh thú chạy xuống đây làm gì?
Trúc Hư Vô nghiêng đầu nghĩ, “Hình như là không, có đôi khi mấy ngàn năm cũng không thấy, có đôi khi lại cùng nhau xuất hiện, chuyện này cũng ai không rõ.”
Ba người cứ như vậy trò chuyện, chậm rãi di chuyển trên đường phố, đột nhiên Trúc Hư Vô phát hiện dẫm phải cái gì đó, rồi có tiếng động vật khó chịu kêu lên một tiếng. Cúi đầu nhìn, hắn thấy mình vừa dẫm phải chân của một con chó nhỏ.
Con chó này cũng không lớn, chỉ khoảng ba thước, lông rậm đen bóng, nhìn khá cơ trí. Trên người nó có linh khí nhàn nhạt chớp động, hẳn không phải là chó thường nhưng lại không nhìn ra là giống chó gì.
Hơn nữa, chủ nhân của con chó này chắc chắn là một nữ tu sĩ nhàm chán, bởi vì trên người con chó còn bọc một mảnh vải, trông giống như là mặc quần áo cho chó vậy, lại còn là vải hồng có hoa, trang điểm chó thành như vậy thì cũng chỉ có một vài tu sĩ điệu đà mới có thể làm được.
“Ẳng ẳng!” con chó đen kia nâng cái chân bị Trúc Hư Vô dẫm lên, hướng về phía hắn bất mãn kêu vài tiếng, sau đó liền chui vào trong đám người mất dạng.
Trúc Hư Vô sờ sờ đầu, cười nói: “Vậy mà bị chó mắng!”
Kim Phi Dao nhìn lại, kinh ngạc nói: “Lang đại nhân, ngươi lúc nào cũng làm ta sợ như vậy.”
Bộ đồ cực phẩm trên người Lang đã tổn hại, vết thương khắp người, không biết là do bị sét đánh hay bị chém. Máu tươi chảy từ trên đầu xuống, che kín nửa gương mặt, toàn thân đẫm máu, thoạt nhìn phi thường đáng sợ. Nhưng bất chấp một thân chật vật, thần thái của hắn vẫn phi thường lạnh nhạt băng lãnh.
“Chúng ta quay về Đan Lăng thành.” Lang nhàn nhạt nói.
Kim Phi Dao ngẩn người rồi thu nhỏ thân thể lại, Lang đặt thú yên lên rồi an vị trên đó chợp mắt.
Không biết có phải hắn bị ngất đi không? Kim Phi Dao đứng tại chỗ, có chút khó quyết định, suy nghĩ xem có nên thừa dịp này mà chạy trốn hay không. Nghĩ đến chạy trốn, nàng đột nhiên nhớ ra từ nãy đã không thấy Mập Mạp và Đại Nữu.
“Sao còn không đi?” đúng lúc này, Lang đột nhiên mở miệng hỏi.
May mắn là không ném hắn lại mà chạy, hóa ra người này chỉ nghỉ ngơi. Kim Phi Dao vội vàng nói: “Ta đang tìm hai con ếch của ta, không biết chúng chạy đi đâu mất rồi.”
“Ta thu lại rồi.” Lang nhẹ tay ném một cái, Mập Mạp và Đại Nữu liền xuất ra khỏi túi linh thú.
“Hóa ra là được Lang đại nhân thu đi, thật sự khiến người ta phải cảm động.” Nhìn Mập Mạp và Đại Nữu đang run rẩy không ngừng sau khi trải qua trận đánh nhau cùng Lang ma đầu, Kim Phi Dao đành phải trái lương tâm mà nói.
“Đi thôi!” Lang tựa hồ bị thương không nhẹ, không muốn nói chuyện nhiều.
Nhưng Kim Phi Dao vẫn còn chuyện muốn làm, nàng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng mới vớt vát hỏi: “Lang dại nhân, ngươi có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không? Ta đi thu thập các thứ của Đinh Trác. Hắn là tu sĩ Hợp Thể kỳ, chắc chắn có không ít thứ tốt, không lấy đi thì rất đáng tiếc.”
“Không cần, tất cả đều đã bị hủy trong thiên lôi rồi.” Hóa ra nguyên nhân khiến nàng nửa ngày không đi là chuyện này, Lang liền lạnh lùng đáp.
“A!” Kim Phi Dao chấn động, không còn gì sao?
Kim Phi Dao cứng đờ cả người khiến Lang hiểu được ý nghĩ của nàng, vì thế hắn nhàn nhạt nói: “Tất cả các thứ của hắn đều bị hủy rồi, ta cũng không ngờ thiên lôi lại có uy lực lớn như vậy. Về Đan Lăng thành trước đã, đưa lại viên Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn ngươi cất lúc trước cho ta, ta quên mất là chỉ luyện có hai viên.”
Chuyện sau đó thì Kim Phi Dao không nhớ nổi, lúc nàng phục hồi tinh thần thì đã đang trên đường chạy như điên về Đan Lăng thành. Mập Mạp và Đại Nữu ngây ra như phỗng trên thú yên, Lang ăn xong Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn thì nhắm mắt dưỡng thần. Tuy thương thế trên cơ thể có thể dùng Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn để hồi phục nhưng ma lực và thần thức bị tiêu hao thì chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng.
Hơn nữa, trận thiên lôi kia cũng khiến hắn bị ảnh hưởng rất lớn. Nếu không phải vì Đinh Trác đến Hợp Thể kỳ mà vẫn còn ở thần cấp giới, không chịu tới Độ Thiên giới thì cũng sẽ không bị thiên lôi tập trung công kích như vậy, và nếu không vì thế thì Lang cũng không tin tưởng mình có thể xử lý Đinh Trác, món nợ kia chỉ sợ phải đợi đến lúc hắn tới Hợp Thể kỳ mới đòi lại được.
Kim Phi Dao nhận đả kích liên tiếp, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm tiền phương, giống như một con rối mang Lang chạy hướng Đan Lăng thành. Thỉnh thoảng Lang lại mở mắt nhìn nàng, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục tĩnh dưỡng.
Đại chiến vừa xong hai, ba năm, hai tộc đang sống trong hòa bình nên dọc đường đi rất an toàn. Kim Phi Dao nhanh chóng đưa Lang về Đan Lăng thành, Lang ra lệnh ma nhân bên dưới không được cắt giảm thức ăn của nàng, Mập Mạp và Đại Nữu xong liền trở về bế quan.
Nhân sinh của tu sĩ luôn là xuất quan, gây chuyện, rồi bế quan.
Kim Phi Dao cũng thành thật cam phận, ăn ăn ngủ ngủ phơi nắng như trước, lúc không có việc gì sẽ xé rách một bộ quần áo của Hồng.
Nhưng trong một đêm mưa gió hai tháng sau, Kim Phi Dao tiêu thất khỏi Đan Lăng thành.
Chuyện này phi thường trọng đại. Sau khi các ma nhân phát hiện không thấy nàng đâu liền báo cho Lang, dù sao đây cũng là linh thú của Lang.
Lang lạnh mắt xuất quan, đứng ở bên cạnh cây cột dùng để buộc Kim Phi Dao. Hạng quyển được tìm thấy trong một bụi cỏ gần đó lúc này đã được các ma nhân mang về đặt ở nơi này, hạng quyển không bị tổn hao gì chứng tỏ không phải do bị dùng sức mạnh phá vỡ.
Nếu dùng sức mạnh phá vỡ thì Lang đã sớm biết, cũng không phải đợi đến khi Kim Phi Dao mất tích một đêm, người bên dưới báo cho mới biết được. Hắn mặt không biểu cảm nhìn mấy thứ này, đột nhiên phát hiện trên cột đá có mấy chữ: Đồ lừa đảo.
Chữ này là do dùng móng vuốt vạch ra, người khác nhìn vào đều không hiểu, Kim Phi Dao cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, ai còn lừa nàng? Nhưng sau khi quan sát Lang đại nhân vài lần, tất cả mọi người đều nghĩ, có khi là do Lang đại nhân rảnh rỗi chọc nàng chơi, chơi đùa đến mức làm Thao Thiết tức quá bỏ chạy.
“Lang đại nhân, có cần để mọi người ra ngoài tìm không? Mới qua một đêm, nàng hẳn là chưa đi được xa.” Kim Phi Dao không có người trông coi trực tiếp cho nên kể cả nàng chạy mất thì cũng không có ai bị xử phạt. Nhưng đây cũng là một việc rất nghiêm trọng, nàng không phải yêu thú phổ thông, ai cũng nhìn về phía Lang, hi vọng hắn không giận cá chém thớt.
“Không cần phải chuyên môn đi tìm. Chỉ cần nàng còn muốn ăn là có thể tìm được nàng. Ngoại vân Thần giới nàng không dám tới, ngoài chỗ ta ra thì không có nơi nào để đi, Nhân tộc cũng không chứa chấp nàng.” Lang lạnh lùng nói, phất tay áo rời đi.
Mọi người không ngờ Thao Thiết cứ như vậy mà chạy đi, liệu người này có ẩn nấp trong địa bàn Ma tộc mà ăn người không? Nghĩ tới nghĩ lui, tuy Lang đại nhân nói không cần tìm, chờ nàng tự trở về nhưng vì an toàn của mình, vẫn nên đi tìm thì hơn.
Vậy là bọn hắn chia thành từng tổ năm hoặc mười người, lấy Đan Lăng thành làm trung tâm, tỏa ra tìm kiếm Thao Thiết. Đáng tiếc là tìm vài tháng, cơ hồ lật tung cả địa bàn Ma tộc lên vẫn không tìm được hành tung Thao Thiết. Mà những thám tử ẩn mình ở Nhân tộc cũng không hề nghe phong thanh tin tức chuyện gặp phải Thao Thiết ở địa bàn Nhân tộc.
Báo mấy tin tức này cho Lang, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Ta có một đứa cháu trai, chỉ cần trả đủ giá, tình báo gì hắn cũng sẽ bán.”
*********
Sau khi Nhân tộc mất Tam Chi thành, phi thiên thuyền Vạn Tiên Thủy thành liền chuyển sang một tòa đại thành khác, Ly Hoa thành.
Đây là một thành trấn nằm trong một sơn cốc, bốn phía sơn cốc mọc đầy loại cây tên Sơn Ly, trong một năm thì có tám tháng là thành trấn này được những cánh hoa màu hồng nhạt của đám cây Sơn Ly kia phủ kín cho nên mới có cái tên như vậy.
Phi thiên thuyền của Vạn Tiên Thủy thành đến thần cấp giới đã lâu, công việc tu bổ đã gần xong, sắp tới sẽ trở lại Vạn Tiên Thủy thành. Những tu sĩ tới đây cũng phải đi về, bọn họ liền tranh thủ chút thời gian trước khi thuyền khởi hành về linh cấp giới để đi liệp sát một ít yêu thú, tìm kiếm ít linh thảo, linh thạch.
Số lượng tu sĩ trong thành Ly Hoa đông hơn bình thường gấp hai, ba lần, rất nhiều đệ tử các môn phái đều tụ tập ở đây, chờ cùng nhau quay về Vạn Tiên Thủy thành.
Người Đông Ngọc Hoàng phái cũng ở trong đó. Nhân lúc người đông hàng quán nhiều, Trúc Hữu liền gọi Bạch Giản Trúc và Trúc Hư Vô ra ngoài đi dạo. Thấy bộ dáng bất cần của Trúc Hư Vô, Trúc Hữu liền khuyên nhủ: “Sư phụ, Thao Thiết đã ăn nhiều tu sĩ như vậy, ở lại bên Ma tộc là một chuyện tốt. Linh Điệu phái có Hỗn Độn, không phải cả ngày bị nhốt ở cấm địa phía sau núi, mấy trăm năm rồi cũng chưa được thả ra một lần sao.”
“Hỗn Độn… Nữ tử vô cùng ôn nhu kia không biết hiện tại biến thành dạng gì rồi.” Trúc Hư Vô nhớ tới chuyện gì đó khiến người ta thương cảm, thở dài một tiếng.
Bạch Giản Trúc kinh ngạc hỏi: “Sư tổ, ngoài Thao Thiết ra thì linh cấp giới còn có mãnh thú khác?”
Trúc Hư Vô gật đầu đáp: “Có, ở Linh Điệu phái có một con Hỗn Độn, ta có quen người đó trước khi biến thành Hỗn Độn, đó là một nữ tử vô cùng ôn nhu. Lúc đó ta vẫn còn ở Luyện Khí kỳ, nàng đã Kết Đan, ta gặp nàng lúc cùng sư phụ tới Linh Điệu phái chơi.”
“Thật sự là phi thường ôn nhu, tâm địa rất thiện lương, gặp phải tiểu yêu thú hoặc động vật phổ thông bị thương, nàng đều chữa thương cho chúng, chữa khỏi rồi thì phóng sinh. Một người thiện lương như vậy, không hiểu sao Hỗn Độn không phân biệt được thị phi kia lại tìm tới nàng. Cũng không biết là nàng căn bản không biết chuyện này hay là không dám nói, nhưng lúc nàng tiến giai Nguyên Anh đã bị phân thần của Hỗn Độn cắn nuốt. Nghe nói hiện tại đã tiến giai đến Hỗn Độn thần thể, trừ việc hàng ngày nghe tiếng nhạc truyền từ cấm địa sau núi Linh Điệu phái thì đã lâu rồi chưa có ai gặp lại nàng.” Lắc đầu, Trúc Hư Vô lại thở dài.
Bạch Giản Trúc dừng một lát rồi nói: “Con còn tưởng rằng chỉ những người phẩm hạnh có vấn đề mới có thể bị phân thần mãnh thú lựa chọn. Hóa ra là người tốt cũng sẽ trở thành mãnh thú. Đúng là nhìn không thấu.”
“Phẩm hạnh có vấn đề?” Trúc Hư Vô nghĩ nghĩ, “Ngoài một ác thú bị tu sĩ vây giết một ngàn năm trước là một tên Ma tộc cực ác ra thì dường như người mà Hỗn Độn và Thao Thiết chọn cũng không phải là người cực ác. Phân thần của Kỳ Cùng vẫn chưa xuất hiện, cũng có khả năng là đã xuất hiện nhưng chưa bị ai phát hiện. Hơn nữa, tính ra thì trong ba người đã có hai người là Nhân tộc, đây là lần đầu tiên mà nhân tuyển Ma tộc thấp hơn Nhân tộc.”
“Sư tổ, phân thần tứ đại mãnh thú xuất hiện có thời gian cố định không?” Bạch Giản Trúc cảm thấy chuyện này rất cổ quái, không hiểu đám phân thần mãnh thú chạy xuống đây làm gì?
Trúc Hư Vô nghiêng đầu nghĩ, “Hình như là không, có đôi khi mấy ngàn năm cũng không thấy, có đôi khi lại cùng nhau xuất hiện, chuyện này cũng ai không rõ.”
Ba người cứ như vậy trò chuyện, chậm rãi di chuyển trên đường phố, đột nhiên Trúc Hư Vô phát hiện dẫm phải cái gì đó, rồi có tiếng động vật khó chịu kêu lên một tiếng. Cúi đầu nhìn, hắn thấy mình vừa dẫm phải chân của một con chó nhỏ.
Con chó này cũng không lớn, chỉ khoảng ba thước, lông rậm đen bóng, nhìn khá cơ trí. Trên người nó có linh khí nhàn nhạt chớp động, hẳn không phải là chó thường nhưng lại không nhìn ra là giống chó gì.
Hơn nữa, chủ nhân của con chó này chắc chắn là một nữ tu sĩ nhàm chán, bởi vì trên người con chó còn bọc một mảnh vải, trông giống như là mặc quần áo cho chó vậy, lại còn là vải hồng có hoa, trang điểm chó thành như vậy thì cũng chỉ có một vài tu sĩ điệu đà mới có thể làm được.
“Ẳng ẳng!” con chó đen kia nâng cái chân bị Trúc Hư Vô dẫm lên, hướng về phía hắn bất mãn kêu vài tiếng, sau đó liền chui vào trong đám người mất dạng.
Trúc Hư Vô sờ sờ đầu, cười nói: “Vậy mà bị chó mắng!”
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ