Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 190: Củi gạo dầu muối
Không còn cách nào khác, chỉ có thể tự lập.
Kim Phi Dao lau mặt, hào khí vạn trượng hất mái tóc ướt nhẹp, vừa rồi tung ra trận rống giận thị uy đã dẫn tới thiên lôi, làm nàng sợ hãi ghé vào đất, bao nhiêu hào hùng vừa phát ra liền bị thiên lôi đánh cho xẹp lép.
Tiếng sấm qua đi nàng mới chật vật đứng dậy, hai con ếch, một con kiến và một con chim nhàn rỗi trong lồng đều nhìn nàng.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nên làm gì thì làm đi.” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Bốn con linh thú không hề động, vẫn đứng chen chúc nhìn nàng. Một nơi nhỏ như vậy, bão táp lại lớn như thế, còn có thể làm gì, đương nhiên là chờ chết.
“Ngươi đi ra xem náo nhiệt cái gì, mau cút vào.” Kim Phi Dao lấy một cái túi linh thú ra, ném con kiến Giáp Tinh vào.
Con kiến Giáp Tinh này nàng đã vất vả lắm mới nuôi cho nó tiến đến cấp hai, không thể để bị chết đuối được. Thật ra toàn là Đại Nữu nuôi, nàng vài năm cũng không bớt được chút thời gian liếc mắt một cái. Người ta thật vất vả bảo tồn tính mạng dưới đủ loại đan dược độc hại, tiến giai xong lại thay đổi không nhỏ, chỉ tiếc Kim Phi Dao lại không hề nhìn qua bộ dáng của nó, dù sao con kiến tiến giai thì vẫn là con kiến, giống như con ếch vậy, có tiến hóa cũng chỉ là gia tăng mức độ đáng khinh thôi.
Thu hồi kiến Giáp Tinh xong, ánh mắt nàng dừng lại trên người Linh Sí điểu. Con chim này ở trong lồng chim, gió thổi không vào mưa rơi không lọt, nếu thu vào túi linh thú thì quá tiện nghi cho nó. Đã không có cách nào chịu khổ thì cũng phải làm cho nó bị thiên lôi kinh hách một cái, không thể để nó thoải mái được.
Kim Phi Dao không biết mang tâm lý gì, bản thân chịu tội không nói còn muốn ngược đãi linh thú. Muốn chịu khổ thì mọi người cùng nhau chịu, muốn hưởng phúc mọi người cùng nhau hưởng, đáng tiếc chúng nó cho tới bây giờ chỉ có ăn khổ chứ chưa từng hưởng phúc.
Không vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn được nhưng túi càn khôn lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Kim Phi Dao từ đống vật phẩm trong đó lấy ra mấy cái xương thú trắng như tuyết. Những cái xương này cao bằng hai người, nàng đã sớm không nhớ được đây là xương của yêu thú gì, dù sao không cần biết là hữu dụng hay vô dụng, nàng đều có thói quen cất hết đi.
Nàng dùng sức mạnh đâm xương thú vào cột đá, dựng thẳng lên, buộc chặt, chỉ chốc lát đã làm ra một cái giá. Lồng Thiên Sí điểu lúc này đã bị nàng nhỏ mọn treo trên cột xương thú, rung lắc ầm ầm trong gió bão.
Sau đó Kim Phi Dao lại lục ra mấy tấm da thú lớn, cũng không quản là có vảy hay là da mềm, nàng chọn mấy tấm lớn ra trùm lên giá, lại buộc chặt, vậy mà cũng làm ra một cái lều trại chắc chắn.
Cái lều da thú này chiếm cứ gần hết diện tích cột đá, da thú vừa rắn chắc vừa không ngấm nước, nàng còn treo thêm một tấm ở cửa che mưa che gió. Vì trên đất toàn là nước mưa, trong lều trại vừa lạnh vừa ẩm ướt khiến nàng rất không thoải mái. Kim Phi Dao lại lục ra một ít nại hỏa khoáng thạch, tạo ra một cái lò sưởi trong lều trại.
Nàng xa xỉ lấy linh mộc làm rối ra, ném vào lò sưởi làm một đống lửa, che quanh lò sưởi một tầng da thú tránh nước, bên trên lại phủ một lớp da thú có lông dày. Chỉ một lúc sau, trong lều trại đã ấm áp, một người hai ếch ngồi vây quanh lò sưởi, hong khô quần áo ướt trên người, sưởi ấm thân thể lạnh ngắt. Mà Thiên Sí điểu sau khi bị thiên lôi dọa cho choáng váng thì bị nàng ném cho Đại Nữu chăm sóc.
“Chỉ là chút mưa chút sét thôi đã nghĩ làm khó ta, quả thực quá ngây thơ.” Kim Phi Dao thay một bộ quần áo khô, đắc ý dào dạt ngồi bên lò sưởi, ném thêm linh mộc vào đó.
“Rột… rột…” đúng lúc này, bụng Đại Nữu vang lên. Nó đói bụng.
Kim Phi Dao cũng cảm thấy cứ ngồi sưởi ấm không như vậy có chút nhàm chán, dứt khoát phải làm cái gì ăn mới được. Nhưng vừa hỏi Đại Nữu mới nhớ ra là đồ để nấu cơm đều ở trong Cảnh Thiên huyễn bồn, nồi niêu bát đũa, củi gạo dầu muối đều không thể lấy ra.
“Chờ ta suy nghĩ, ta cũng không tin người còn có thể bị nước tiểu nghẹn chết.” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, bắt đầu tìm kiếm trong túi càn khôn.
Chỉ chốc lát đã thấy nàng không ngừng lấy ra các thứ.
“Cái này làm nồi, dùng nó nấu đồ ăn nhất định rất ngon.” Kim Phi Dao cao hứng giơ nửa cái vỏ sò màu hồng ra, đó là lúc nàng đi săn ở biển san hô, phát hiện có loại vỏ sò này rất đẹp liền nhặt một ít về, định bụng làm đồ trang trí trong động phủ.
“Những cái này dùng làm bát, một lát nữa ta sẽ làm vài đôi đũa.” Nàng lại ném vài cái vỏ sò nữa ra cho Đại Nữu, sau đó lấy linh mộc, dùng chủy thủ nhanh chóng gọt ra vài đôi đũa xiên xiên vẹo vẹo và mấy cái thìa diện mạo xấu xí.
Chuẩn bị hết các thứ, Kim Phi Dao mới phát hiện không có gì để nấu, tất cả đồ ăn đều ở trong Cảnh Thiên huyễn bồn. Hơn nữa nàng cũng đã lâu rồi không liệp sát yêu thú, trong túi càn khôn không có thịt, chẳng lẽ phải nấu mấy tấm da thú từ vài năm trước để ăn?
Nghĩ đến đống da thú đã cất đi vài năm, chắc chắn nấu lên hương vị cũng không thể nuốt nổi, Kim Phi Dao quyết định hứng lấy ít nước để đun lên uống.
Nàng cầm vỏ sò vén rèm đi ra định hứng nước mưa, ai dè liền gặp ngay một đôi mắt cao bằng nửa người đang nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt đó rất gần nàng, chỉ cách khoảng một bàn tay.
“Yêu nghiệt phương nào!” Kim Phi Dao liền phát hoảng, lập tức quát to.
Con mắt kia không biết có phải cũng bị kinh hách không mà nghe nàng hét xong cũng hơi dãn ra. Có thế Kim Phi Dao mới phát hiện đây là một con yêu thú khổng lồ, cái cổ dài vươn lên khỏi mặt biển, thân mình vẫn chìm trong nước biển, trên đầu còn có một cái mào vĩ đại.
Nó vươn cái cổ dài gần mười trượng lên, từ trên cao nhìn xuống Kim Phi Dao, cũng không lập tức công kích, trong mắt tràn ngập tò mò.
“Nhìn mặt nó thật dịu ngoan, chẳng lẽ là yêu thú thích hòa bình?” Ngẩng đầu nhìn con yêu thú cấp năm này, Kim Phi Dao lần mò trong trí nhớ mãi vẫn không nhận ra nó là yêu thú gì, nhưng dựa vào khuôn mặt vô hại kia, trực giác nàng mách bảo đây là một con yêu thú thiện lương.
Kim Phi Dao nhận biết yêu thú vô hại hay dữ dằn chỉ bằng vài đặc điểm đơn giản. Nếu có răng nanh, trên lưng có da cứng hoặc thân thể mềm nhũn, mọc sừng nhọn cứng thì chắc chắn nó là yêu thú có hại. Mà con này mắt to, không có răng nanh đáng sợ, bộ dáng đáng yêu, lông xù hàm hậu, trông có vẻ ngốc, chính là vô hại.
Con yêu thú này không có răng nanh, chứng tỏ nó không ăn thịt.
“Tuy rằng ngươi rất vô hại nhưng Đại Nữu nhà ta đói bụng, muốn ăn gì đó, chỉ có thể phiền ngươi hiến chút thịt. Ngay cái cổ ngươi mà cũng dài vài chục trượng, ta cắt đi một miếng thì chẳng qua chỉ là lúc cắt móng tay không cẩn thận, bị trượt tay một cái gọt mất miếng da thôi, không đau chút nào đâu.” Đây đúng là muốn cái gì có cái đó nha, vừa nói không có gì ăn thì con yêu thú này liền chủ động tới cửa.
Khoa tay múa chân một cái, Kim Phi Dao muốn tìm một chỗ nhiều thịt một chút, đang định dùng Thông Thiên Như Ý xuất động thì một đường thiên lôi nổ vang, chuẩn xác nện lên người yêu thú kia.
Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, nhịn không được nói: “Lúc sét đánh mà còn vươn đầu cao như vậy, không đánh ngươi thì đánh ai a!”
Tia chớp chói mắt qua đi, yêu thú kia vẫn đứng an ổn trên biển, nhưng trên đầu đã có vô số vết bỏng. Điều này làm cho Kim Phi Dao cảm thán vạn phần, sét này không khác với uy lực khi độ kiếp là mấy, nó bị đánh một cái mà vẫn còn nguyên vẹn.
Đột nhiên, con yêu thú kia ngửa đầu hét lớn một tiếng, đôi mắt to trong suốt chợt đỏ vằn lên, cổ nhoáng lên một cái liền bổ tới hướng Kim Phi Dao.
“Sao lại thế này? Cũng không phải ta đánh ngươi, sao ngươi đột nhiên lại muốn đánh phòng ở của ta?” Kim Phi Dao chấn động, nếu để cổ nó đập tới thì cái lều mà nàng vất vả dựng lên sẽ hỏng mất.
Nàng hét lớn một tiếng, nhảy lên, linh lực bắt đầu khởi động. Minh hỏa hội tụ trong nắm tay, trùng trùng đánh vào cổ yêu thú.
“Ầm” một tiếng, hai loại lực chạm vào nhau, nước mưa bốn phía đều bị sóng xung kích văng ra, hình thành một vòng tròn. Sau đó, Kim Phi Dao và cổ yêu thú cũng bị văng ra, nàng tức thì bị bắn xa mấy chục trượng.
Tuy cổ yêu thú bị văng ra nhưng lại nương theo lực bắn vòng lại, lần nữa ập tới.
“Muốn chết!” vừa rồi đụng vào, Kim Phi Dao cảm thấy lực phản chấn không nhỏ, nội tạng đều bị chấn rung lên, lực vung cổ này cũng không phải vừa.
“Biến” nàng hét lớn một tiếng, một cái Thông Thiên Như Ý liền hóa thành chùy, một cái khác biến thành dây xích, hai vật nối vào nhau tạo thành một cái Lưu Tinh chùy vĩ đại. Kim Phi Dao vung Lưu Tinh chủy Thông Thiên Như Ý sinh uy, ngay cả nước mưa cũng không thể tới gần người nửa phần.
“Ngươi có cái để vung, ta cũng có như thường, xem ai lợi hại hơn ai.” Kim Phi Dao có sẵn một bụng tức, cái thời tiết này khiến tâm tình nàng khó chịu vô cùng, hiện tại tiếng rống còn to hơn cả tiếng yêu thú.
Cổ yêu thú vung đến, Thông Thiên Lưu Tinh chùy cũng lập tức bay ra, lại trùng trùng nện vào nhau, Kim Phi Dao chiếm ưu thế. Thông Thiên Lưu Tinh chùy ngăn cản hết được lực lượng yêu thú, tiếng xương cốt gãy vang lên, yêu thú kêu thảm, xương cổ đã bị gãy.
Thừa dịp cổ yêu thú bị gãy, Kim Phi Dao vung tay lên, Thông Thiên Như Ý bay lên biến ảo thành cái búa lớn, chém lên cổ yêu thú, cái đầu vĩ đại của yêu thú mang theo nửa đoạn cổ liền rơi xuống biển.
Yêu thú mất đầu, thân thể chậm rãi chìm xuống biển. Kim Phi Dao vội vàng khống chế Thông Thiên Như Ý hóa thành hai thanh đao, gọt từ cổ yêu thú ra hai khối thịt to năm, sáu trượng, thuận thế cắt chúng thành những khối nhỏ nửa trượng, thu vào trong túi càn khôn.
Sau đó nàng vén cửa trại, nhặt miếng vỏ sò mới ném lúc nãy lên, cười hì hì tiếp tục hứng nước mưa.
“Hừ!” bên ngoài Lục Hình Ý động, Lang ma đầu đang nhắm mắt tựa người trên một băng ghế giản dị, dưới thân là một cái đệm hoa mỹ, chung quanh là một triền núi đầy kỳ hoa dị thảo. Hắn đột nhiên mở mắt ra, bất mãn hừ lạnh một tiếng.
“Lang đại nhân có bất mãn gì với thần cấp giới sao?” Một ma nhân tóc đen Nguyên Anh kỳ đang đứng đối diện hắn có chút khó hiểu với cái hừ lạnh này, vội vàng cẩn thận hỏi.
“Không có, ta chỉ cảm thấy cái đệm này không thoải mái như cái trước kia, muốn đổi cái khác thôi.” Lang ma đầu dường như không có việc gì nói.
Ma nhân Nguyên Anh kỳ kia có chút khó xử đáp: “Thiên Cực ti thì có thể dễ dàng tìm được chứ thứ không thực dụng như Ái Tâm vân thì nhất thời rất khó tìm.”
“Vậy thì phái nhiều người đi tìm, chắc chắn sẽ có người gặp được. Ngươi tiếp tục nói chuyện của thần cấp giới đi.”
“Dạ!”
Kim Phi Dao lau mặt, hào khí vạn trượng hất mái tóc ướt nhẹp, vừa rồi tung ra trận rống giận thị uy đã dẫn tới thiên lôi, làm nàng sợ hãi ghé vào đất, bao nhiêu hào hùng vừa phát ra liền bị thiên lôi đánh cho xẹp lép.
Tiếng sấm qua đi nàng mới chật vật đứng dậy, hai con ếch, một con kiến và một con chim nhàn rỗi trong lồng đều nhìn nàng.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nên làm gì thì làm đi.” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Bốn con linh thú không hề động, vẫn đứng chen chúc nhìn nàng. Một nơi nhỏ như vậy, bão táp lại lớn như thế, còn có thể làm gì, đương nhiên là chờ chết.
“Ngươi đi ra xem náo nhiệt cái gì, mau cút vào.” Kim Phi Dao lấy một cái túi linh thú ra, ném con kiến Giáp Tinh vào.
Con kiến Giáp Tinh này nàng đã vất vả lắm mới nuôi cho nó tiến đến cấp hai, không thể để bị chết đuối được. Thật ra toàn là Đại Nữu nuôi, nàng vài năm cũng không bớt được chút thời gian liếc mắt một cái. Người ta thật vất vả bảo tồn tính mạng dưới đủ loại đan dược độc hại, tiến giai xong lại thay đổi không nhỏ, chỉ tiếc Kim Phi Dao lại không hề nhìn qua bộ dáng của nó, dù sao con kiến tiến giai thì vẫn là con kiến, giống như con ếch vậy, có tiến hóa cũng chỉ là gia tăng mức độ đáng khinh thôi.
Thu hồi kiến Giáp Tinh xong, ánh mắt nàng dừng lại trên người Linh Sí điểu. Con chim này ở trong lồng chim, gió thổi không vào mưa rơi không lọt, nếu thu vào túi linh thú thì quá tiện nghi cho nó. Đã không có cách nào chịu khổ thì cũng phải làm cho nó bị thiên lôi kinh hách một cái, không thể để nó thoải mái được.
Kim Phi Dao không biết mang tâm lý gì, bản thân chịu tội không nói còn muốn ngược đãi linh thú. Muốn chịu khổ thì mọi người cùng nhau chịu, muốn hưởng phúc mọi người cùng nhau hưởng, đáng tiếc chúng nó cho tới bây giờ chỉ có ăn khổ chứ chưa từng hưởng phúc.
Không vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn được nhưng túi càn khôn lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Kim Phi Dao từ đống vật phẩm trong đó lấy ra mấy cái xương thú trắng như tuyết. Những cái xương này cao bằng hai người, nàng đã sớm không nhớ được đây là xương của yêu thú gì, dù sao không cần biết là hữu dụng hay vô dụng, nàng đều có thói quen cất hết đi.
Nàng dùng sức mạnh đâm xương thú vào cột đá, dựng thẳng lên, buộc chặt, chỉ chốc lát đã làm ra một cái giá. Lồng Thiên Sí điểu lúc này đã bị nàng nhỏ mọn treo trên cột xương thú, rung lắc ầm ầm trong gió bão.
Sau đó Kim Phi Dao lại lục ra mấy tấm da thú lớn, cũng không quản là có vảy hay là da mềm, nàng chọn mấy tấm lớn ra trùm lên giá, lại buộc chặt, vậy mà cũng làm ra một cái lều trại chắc chắn.
Cái lều da thú này chiếm cứ gần hết diện tích cột đá, da thú vừa rắn chắc vừa không ngấm nước, nàng còn treo thêm một tấm ở cửa che mưa che gió. Vì trên đất toàn là nước mưa, trong lều trại vừa lạnh vừa ẩm ướt khiến nàng rất không thoải mái. Kim Phi Dao lại lục ra một ít nại hỏa khoáng thạch, tạo ra một cái lò sưởi trong lều trại.
Nàng xa xỉ lấy linh mộc làm rối ra, ném vào lò sưởi làm một đống lửa, che quanh lò sưởi một tầng da thú tránh nước, bên trên lại phủ một lớp da thú có lông dày. Chỉ một lúc sau, trong lều trại đã ấm áp, một người hai ếch ngồi vây quanh lò sưởi, hong khô quần áo ướt trên người, sưởi ấm thân thể lạnh ngắt. Mà Thiên Sí điểu sau khi bị thiên lôi dọa cho choáng váng thì bị nàng ném cho Đại Nữu chăm sóc.
“Chỉ là chút mưa chút sét thôi đã nghĩ làm khó ta, quả thực quá ngây thơ.” Kim Phi Dao thay một bộ quần áo khô, đắc ý dào dạt ngồi bên lò sưởi, ném thêm linh mộc vào đó.
“Rột… rột…” đúng lúc này, bụng Đại Nữu vang lên. Nó đói bụng.
Kim Phi Dao cũng cảm thấy cứ ngồi sưởi ấm không như vậy có chút nhàm chán, dứt khoát phải làm cái gì ăn mới được. Nhưng vừa hỏi Đại Nữu mới nhớ ra là đồ để nấu cơm đều ở trong Cảnh Thiên huyễn bồn, nồi niêu bát đũa, củi gạo dầu muối đều không thể lấy ra.
“Chờ ta suy nghĩ, ta cũng không tin người còn có thể bị nước tiểu nghẹn chết.” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, bắt đầu tìm kiếm trong túi càn khôn.
Chỉ chốc lát đã thấy nàng không ngừng lấy ra các thứ.
“Cái này làm nồi, dùng nó nấu đồ ăn nhất định rất ngon.” Kim Phi Dao cao hứng giơ nửa cái vỏ sò màu hồng ra, đó là lúc nàng đi săn ở biển san hô, phát hiện có loại vỏ sò này rất đẹp liền nhặt một ít về, định bụng làm đồ trang trí trong động phủ.
“Những cái này dùng làm bát, một lát nữa ta sẽ làm vài đôi đũa.” Nàng lại ném vài cái vỏ sò nữa ra cho Đại Nữu, sau đó lấy linh mộc, dùng chủy thủ nhanh chóng gọt ra vài đôi đũa xiên xiên vẹo vẹo và mấy cái thìa diện mạo xấu xí.
Chuẩn bị hết các thứ, Kim Phi Dao mới phát hiện không có gì để nấu, tất cả đồ ăn đều ở trong Cảnh Thiên huyễn bồn. Hơn nữa nàng cũng đã lâu rồi không liệp sát yêu thú, trong túi càn khôn không có thịt, chẳng lẽ phải nấu mấy tấm da thú từ vài năm trước để ăn?
Nghĩ đến đống da thú đã cất đi vài năm, chắc chắn nấu lên hương vị cũng không thể nuốt nổi, Kim Phi Dao quyết định hứng lấy ít nước để đun lên uống.
Nàng cầm vỏ sò vén rèm đi ra định hứng nước mưa, ai dè liền gặp ngay một đôi mắt cao bằng nửa người đang nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt đó rất gần nàng, chỉ cách khoảng một bàn tay.
“Yêu nghiệt phương nào!” Kim Phi Dao liền phát hoảng, lập tức quát to.
Con mắt kia không biết có phải cũng bị kinh hách không mà nghe nàng hét xong cũng hơi dãn ra. Có thế Kim Phi Dao mới phát hiện đây là một con yêu thú khổng lồ, cái cổ dài vươn lên khỏi mặt biển, thân mình vẫn chìm trong nước biển, trên đầu còn có một cái mào vĩ đại.
Nó vươn cái cổ dài gần mười trượng lên, từ trên cao nhìn xuống Kim Phi Dao, cũng không lập tức công kích, trong mắt tràn ngập tò mò.
“Nhìn mặt nó thật dịu ngoan, chẳng lẽ là yêu thú thích hòa bình?” Ngẩng đầu nhìn con yêu thú cấp năm này, Kim Phi Dao lần mò trong trí nhớ mãi vẫn không nhận ra nó là yêu thú gì, nhưng dựa vào khuôn mặt vô hại kia, trực giác nàng mách bảo đây là một con yêu thú thiện lương.
Kim Phi Dao nhận biết yêu thú vô hại hay dữ dằn chỉ bằng vài đặc điểm đơn giản. Nếu có răng nanh, trên lưng có da cứng hoặc thân thể mềm nhũn, mọc sừng nhọn cứng thì chắc chắn nó là yêu thú có hại. Mà con này mắt to, không có răng nanh đáng sợ, bộ dáng đáng yêu, lông xù hàm hậu, trông có vẻ ngốc, chính là vô hại.
Con yêu thú này không có răng nanh, chứng tỏ nó không ăn thịt.
“Tuy rằng ngươi rất vô hại nhưng Đại Nữu nhà ta đói bụng, muốn ăn gì đó, chỉ có thể phiền ngươi hiến chút thịt. Ngay cái cổ ngươi mà cũng dài vài chục trượng, ta cắt đi một miếng thì chẳng qua chỉ là lúc cắt móng tay không cẩn thận, bị trượt tay một cái gọt mất miếng da thôi, không đau chút nào đâu.” Đây đúng là muốn cái gì có cái đó nha, vừa nói không có gì ăn thì con yêu thú này liền chủ động tới cửa.
Khoa tay múa chân một cái, Kim Phi Dao muốn tìm một chỗ nhiều thịt một chút, đang định dùng Thông Thiên Như Ý xuất động thì một đường thiên lôi nổ vang, chuẩn xác nện lên người yêu thú kia.
Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, nhịn không được nói: “Lúc sét đánh mà còn vươn đầu cao như vậy, không đánh ngươi thì đánh ai a!”
Tia chớp chói mắt qua đi, yêu thú kia vẫn đứng an ổn trên biển, nhưng trên đầu đã có vô số vết bỏng. Điều này làm cho Kim Phi Dao cảm thán vạn phần, sét này không khác với uy lực khi độ kiếp là mấy, nó bị đánh một cái mà vẫn còn nguyên vẹn.
Đột nhiên, con yêu thú kia ngửa đầu hét lớn một tiếng, đôi mắt to trong suốt chợt đỏ vằn lên, cổ nhoáng lên một cái liền bổ tới hướng Kim Phi Dao.
“Sao lại thế này? Cũng không phải ta đánh ngươi, sao ngươi đột nhiên lại muốn đánh phòng ở của ta?” Kim Phi Dao chấn động, nếu để cổ nó đập tới thì cái lều mà nàng vất vả dựng lên sẽ hỏng mất.
Nàng hét lớn một tiếng, nhảy lên, linh lực bắt đầu khởi động. Minh hỏa hội tụ trong nắm tay, trùng trùng đánh vào cổ yêu thú.
“Ầm” một tiếng, hai loại lực chạm vào nhau, nước mưa bốn phía đều bị sóng xung kích văng ra, hình thành một vòng tròn. Sau đó, Kim Phi Dao và cổ yêu thú cũng bị văng ra, nàng tức thì bị bắn xa mấy chục trượng.
Tuy cổ yêu thú bị văng ra nhưng lại nương theo lực bắn vòng lại, lần nữa ập tới.
“Muốn chết!” vừa rồi đụng vào, Kim Phi Dao cảm thấy lực phản chấn không nhỏ, nội tạng đều bị chấn rung lên, lực vung cổ này cũng không phải vừa.
“Biến” nàng hét lớn một tiếng, một cái Thông Thiên Như Ý liền hóa thành chùy, một cái khác biến thành dây xích, hai vật nối vào nhau tạo thành một cái Lưu Tinh chùy vĩ đại. Kim Phi Dao vung Lưu Tinh chủy Thông Thiên Như Ý sinh uy, ngay cả nước mưa cũng không thể tới gần người nửa phần.
“Ngươi có cái để vung, ta cũng có như thường, xem ai lợi hại hơn ai.” Kim Phi Dao có sẵn một bụng tức, cái thời tiết này khiến tâm tình nàng khó chịu vô cùng, hiện tại tiếng rống còn to hơn cả tiếng yêu thú.
Cổ yêu thú vung đến, Thông Thiên Lưu Tinh chùy cũng lập tức bay ra, lại trùng trùng nện vào nhau, Kim Phi Dao chiếm ưu thế. Thông Thiên Lưu Tinh chùy ngăn cản hết được lực lượng yêu thú, tiếng xương cốt gãy vang lên, yêu thú kêu thảm, xương cổ đã bị gãy.
Thừa dịp cổ yêu thú bị gãy, Kim Phi Dao vung tay lên, Thông Thiên Như Ý bay lên biến ảo thành cái búa lớn, chém lên cổ yêu thú, cái đầu vĩ đại của yêu thú mang theo nửa đoạn cổ liền rơi xuống biển.
Yêu thú mất đầu, thân thể chậm rãi chìm xuống biển. Kim Phi Dao vội vàng khống chế Thông Thiên Như Ý hóa thành hai thanh đao, gọt từ cổ yêu thú ra hai khối thịt to năm, sáu trượng, thuận thế cắt chúng thành những khối nhỏ nửa trượng, thu vào trong túi càn khôn.
Sau đó nàng vén cửa trại, nhặt miếng vỏ sò mới ném lúc nãy lên, cười hì hì tiếp tục hứng nước mưa.
“Hừ!” bên ngoài Lục Hình Ý động, Lang ma đầu đang nhắm mắt tựa người trên một băng ghế giản dị, dưới thân là một cái đệm hoa mỹ, chung quanh là một triền núi đầy kỳ hoa dị thảo. Hắn đột nhiên mở mắt ra, bất mãn hừ lạnh một tiếng.
“Lang đại nhân có bất mãn gì với thần cấp giới sao?” Một ma nhân tóc đen Nguyên Anh kỳ đang đứng đối diện hắn có chút khó hiểu với cái hừ lạnh này, vội vàng cẩn thận hỏi.
“Không có, ta chỉ cảm thấy cái đệm này không thoải mái như cái trước kia, muốn đổi cái khác thôi.” Lang ma đầu dường như không có việc gì nói.
Ma nhân Nguyên Anh kỳ kia có chút khó xử đáp: “Thiên Cực ti thì có thể dễ dàng tìm được chứ thứ không thực dụng như Ái Tâm vân thì nhất thời rất khó tìm.”
“Vậy thì phái nhiều người đi tìm, chắc chắn sẽ có người gặp được. Ngươi tiếp tục nói chuyện của thần cấp giới đi.”
“Dạ!”
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ