Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 181: A bố đại nhân
Bố đại nhân đang tự mình đánh xe Lục Giác thú chậm rãi đi trên đường, trong toa xe là Kim Phi Dao và Mập Mạp. Đức Hỉ đã xuống xe, không biết chạy đến chỗ nào thay trang phục rồi, hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ và Mập Mạp.
Hiện tại không có người ngoài, Kim Phi Dao no nê ợ một cái, lười biếng hỏi: “Đại nhân, chúng ta đi đâu? Thứ ta muốn còn chưa mua được, ngọc kim cương cũng chưa bán, nếu ngươi không có việc gì thì đưa ta tới Vạn Thiện sơn đi.”
“Vạn Thiện sơn? Sao ngươi cũng muốn đi chỗ đó?” Bố Tự Du tò mò nhìn nàng, không cần hắn phải tốn võ mồm mà nàng đã chủ động nói muốn đi Vạn Thiện sơn.
“Hả? Nghe khẩu khí của ngươi thì ngươi cũng định đi Vạn Thiện sơn hả?” Kim Phi Dao chống tay ngồi dậy, vuốt bụng hỏi.
Bố Tự Du tựa vào cạnh toa xe, cười nói: “Đúng vậy, lúc trước ta còn lo lắng xem phải dỗ dành ngươi thế nào, không ngờ lại khéo như vậy, ngươi cũng phải đi Vạn Thiện sơn. Ta thực tò mò nha, nếu chúng ta đều không đi Vạn Thiện sơn thì với kẻ vừa học được hai câu ma ngữ như ngươi làm sao mà tự đi được?”
“Ngươi cũng không nên coi ta là người tốt. Nếu các ngươi không đi, ta đương nhiên chỉ có thể dùng sức mạnh, thế nào cũng phải kiếm kẻ phiên dịch và dẫn đường.” Kim Phi Dao che miệng cười.
“Nói nghe một chút, ngươi sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn gì?” Bố Tự Du ngậm tẩu, rất hứng thú muốn biết Kim Phi Dao sẽ dùng cách gì để bắt bọn họ tới Vạn Thiện sơn.
Kim Phi Dao chẹp miệng nói: “Ai biết được ngươi xuất phát ngay hôm nay. Ta còn tưởng các ngươi phải ở trấn Ba Đạt thêm vài ngày cho nên vẫn chưa nghĩ ra cách.”
“Ngươi đừng có qua loa, loại chuyện này sao có thể đến đâu hay đến đó, ngươi là không muốn nói chứ gì.” Bố Tự Du căn bản không tin, dây dưa muốn biết.
“Đừng phiền ta, vừa ăn no không muốn động đậy, chờ ta thức dậy sẽ nói cho ngươi.” Kim Phi Dao lười biếng nằm xuống, ghét bỏ vẫy vẫy tay với hắn.
Bố Tự Du mặc kệ, bản thân là quý tộc đại nhân, nào có chuyện tự mình đánh xe còn nô lệ thì ngủ. Hắn cầm tẩu thuốc chọc Kim Phi Dao, nhất quyết không tha nói: “Vậy ngươi cũng phải nói xem vì sao ngươi lại muốn đi Vạn Thiện sơn chứ.”
“Đừng có chọc. Có gì hay mà nói. Còn không phải là tên Lang ma đầu mà ta cứu đã đồng ý là chỉ cần ta tới Vạn Thiện sơn tìm hắn thì hắn sẽ cho ta một cái giới tử cảnh vực. Ta hiện tại liền đến, thuận tiện đem cái đệm rách cho hắn, khó nói hắn sẽ nhất thời cao hứng, lại cho ta thêm một giọt ma đan huyết.” Kim Phi Dao ngồi dậy, cướp lấy cái tẩu thuốc đang chọc vào người mình, chọc lại Bố Tự Du vài cái.
Nghe xong mục đích của Kim Phi Dao, Bố Tự Du trợn mắt há mồm nhìn nàng, “Ngươi nghĩ thế giới tốt đẹp thật đấy. Hắn gọi ngươi đến thì ngươi đến a. Hơn nữa, ngươi không nhớ nhầm chứ, hắn đã cho ngươi ma đan huyết rồi, sao lại phải cho thêm một cái giới tử cảnh vực?”
Kim Phi Dao híp mắt nhớ lại, sau đó khẳng định nói: “Không sai, lúc đó hắn nói như thế này, chỉ cần ta đến Vạn Thiện sơn tìm hắn, hắn sẽ cho ta một cái giới tử cảnh vực.”
“Dụ ngươi a.” Bố Tự Du không tin, giới tử cảnh vực cũng đâu phải cỏ dại ven đường, nói đưa là đưa chứ.
Kim Phi Dao khinh thường liếc hắn một cái, đắc ý dào dạt nói: “Người ta là ma đầu, sao có thể lừa một tiểu nhân vật như ta. Chắc chắn là hắn thấy ta quá đáng thương cho nên muốn làm chút chuyện tốt. Hơn nữa, người Ma tộc đều giữ lời hứa, hắn nói được thì sẽ làm được.”
“Ngươi cứ chờ đấy, đến lúc đó hắn đưa giới tử cảnh vực cho ngươi, sau đó một tát chụp chết ngươi, coi như giữ lời hứa.” Bố Tự Du đoạt lại tẩu thuốc, trừng mắt nhìn nàng.
“Hắc hắc hắc, không mạo hiểm sao có thể lấy được ưu việt.” Kim Phi Dao cười ngây ngô vài tiếng, lầu bầu rồi lại nằm xuống.
Thấy Kim Phi Dao thực sự đã ngủ, Bố Tự Du lấy ra một vật, ném vào miệng Lục Giác thú. Lục Giác thú ăn xong, toàn thân đột nhiên chấn động, chân mạnh mẽ đạp, vèo một cái liền xông về phía trước.
Lục Giác thú kéo xa chạy vùn vụt trên đường, tốc độ không thua kém pháp bảo phi hành bình thường, còn kéo theo một cái đuôi bụi đất khiến cho cả con đường chướng khí mù mịt.
Sức lực của Lục Giác thú đúng là lớn, Kim Phi Dao ngủ dậy rồi mà nó vẫn còn đang chạy, không hề có ý dừng lại. Nhìn cuộn khói bụi dày đặc phía sau, Kim Phi Dao lắc đầu, những người đi đằng sau phải ăn không ít bụi đây.
Bọn họ cứ một đường ảnh hưởng người khác như vậy, chạy như điên trên đường không kiêng nể gì, may mà ma nhân đều có thói quen đi sang hai bên lề đường, nếu không Kim Phi Dao e là đã đụng phải người khác rồi.
Nhưng sau khi một chiếc thú xe khác lướt qua bên người nàng, ném lại cho nàng một đống bụi thì Kim Phi Dao mới hiểu được, quý tộc nơi này là cố ý làm như vậy. Bảo sao những ma nhân kia đều đi ở ven đường, không chịu đi ở giữa đường, hóa ra là thường thức a.
Lúc Lục Giác thú mệt thì Bố Tự Du sẽ ném cho nó ăn một thứ gì đó, chỉ cần ăn xong là nó lại chạy như điên, không hề nhầm đường. Với tốc độ như vậy mà vẫn gặp gì tránh đó, không hề vì chạy quá nhanh mà đâm lung tung.
“Ngươi cứ cho nó ăn thứ đó liệu nó có bị mệt chết không?” Kim Phi Dao cảm thấy rất hứng thú với thứ kia, lúc Bố Tự Du ném một viên nữa cho Lục Giác thú thì ngồi bên cạnh tò mò nhìn.
Bố Tự Du nghiêm trang nói: “Ngươi không cần lo. Thứ này người không ăn được đâu, đừng nhìn nữa.”
Hai mắt Kim Phi Dao chuyển động, che miệng, âm dương quái khí nói: “Đây không phải là thứ mà sau khi ăn vào toàn thân sẽ nóng lên, chỉ muốn phát tiết chứ? Cho nên Lục Giác thú ăn xong thì cứ chạy không ngừng, lại không hề thấy phiền hà. Ngươi đúng là xấu xa, phương pháp này mà cũng nghĩ ra được.”
“Trong đầu ngươi chỉ có mấy cái đó thôi hả.” Bố Tự Du xấu hổ.
“Đây là mật nắm do người Ma tộc luyện chế ra. Lục Giác thú rất thích ăn, có thể khiến chúng nó tinh lực dư thừa, bổ sung thể lực. Lúc đi đường mà cho chúng ăn thì sẽ tăng tốc độ. Lúc chúng trốn chạy bình thường cũng có tốc độ như vậy, chỉ là tiêu hao sức lực rất nhanh nên phải dùng mật nắm để bổ sung.” Bố Tự Du lấy mật nắm ra cho nàng xem.
Kim Phi Dao cười đến híp mắt, chỉ vào mật nắm nói: “Còn nói không phải thứ đó, sau khi ăn tinh lực dư thừa, sức chịu đựng bền bỉ.”
“Không thèm nói với ngươi, thứ tốt đều bị ngươi nói thành thứ đáng khinh.” Bố Tự Du cất mật nắm lại, còn đếm lại cẩn thận, chỉ sợ Kim Phi Dao giấu đi vài cái, sau này cho người khác ăn.
Kim Phi Dao mới không thèm vài cái mật nắm, trên người nàng có thứ tốt lấy được từ thuyền Hải Thạch, hơn nữa số lượng nhiều kinh người, vài cái mật nắm này nàng còn không xem vào mắt.
Chạy như thế mười ngày, đi ngang qua không ít thôn trấn, bọn họ cũng không vào trấn mà chỉ nhìn từ xa.
Sau mười ngày, đường đất biến thành đường đá, xe chạy cũng nhanh hơn. Chạy trên đường đá thì không có bụi, mà cho dù có thì người ngồi trên xe khác cũng có cách che đi, ma khí cuồn cuộn chặn gió bụi lại.
Đột nhiên, Kim Phi Dao ý thức được một vấn đề, không biết từ khi nào thì cái xe rách rưới vốn không có ma khí cho nên không cách nào che gió che bụi đã không còn chút bụi nào bay vào nữa. Lúc này vừa vặn có một chiếc lá rụng xuống, bay đến trước toa xe thì bị thứ gì đó ngăn trở, liền lướt ra phía sau, xem ra là nàng mải đọc sách quá, ngay cả chuyện như vậy cũng không chú ý tới.
“A Bố, thứ che bụi thông khí này ở đâu ra vậy?” Nàng bỏ vở xuống, dùng ngón tay chọc chọc Bố Tự Du phía trước.
Bố Tự Du không quay đầu lại đáp: “Ta làm đấy. Ngươi ngồi phía sau ta, bụi đều là ta chịu. Làm gì có ở đâu mà quý tộc ngồi xe ăn bụi chứ, mất hết hình tượng.”
“Ngươi thật ra là Ma tộc đi…” Kim Phi Dao nhìn lưng hắn, thật không xác định nói.
Nàng còn tưởng rằng Bố Tự Du sẽ bảo nàng sạo cơ, không ngờ hắn lại không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, ta là Ma tộc.”
“Thẳng thắn như vậy?”
“Sợ cái gì? Đây là địa giới Ma tộc, ta còn sợ ngươi nói ra ngoài sao?” Bố Tự Du khẽ đập tẩu thuốc, quay đầu nhìn nàng.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút khó hiểu: “Lúc ở Bắc Thần Linh giới ngươi dùng linh lực, không hề có ma khí, hơn nữa không phải ngươi nói mình là người đứng thứ mười một trên linh chiến bảng sao? Nếu ngươi là Ma tộc, sao ngươi còn giết nhiều ma nhân như vậy?”
“Để ta nghĩ xem.” Nàng không đợi Bố Tự Du đáp lời, liền sợ hãi nghi ngờ nói: “Ngươi vì trà trộn vào địa giới Bắc Thần mà giết ma nhân bình dân hoặc nô lệ. Ngươi là quý tộc, bọn họ không dám phản kháng ngươi cho nên ngươi mới thành nhân vật đứng tốp trên trong Linh chiến bảng. Oa, thật sự là quá ác độc.”
“Được rồi, còn đoán tiếp thì ta sẽ thành kẻ cùng hung cực ác mất.” Bố Tự Du dở khóc dở cười nghe nàng đoán mò, càng đoán càng thái quá.
“Chẳng lẽ bây giờ ta chính là tu sĩ Nhân tộc bị ma nhân bắt cóc, nhận hết ngược đãi?” sắc mặt Kim Phi Dao khó coi, ôm gối giống như con thỏ bị chấn kinh.
“Làm trò, càng chơi càng hàng say.” Bố Tự Du cầm tẩu thuốc chọc nàng.
Kim Phi Dao cười ha ha, vừa giơ tay chắn tẩu thuốc vừa nói; “Đừng chọc nữa, ngứa lắm. Ta không đùa ngươi nữa, nghiêm cẩn nghe là được chứ gì.”
Bố Tự Du thu tẩu lại, tức giận nói: “Nói chút chuyện đứng đắn với ngươi cũng không được, làm hại ta chuẩn bị bao nhiêu lời hay mà không có cơ hội dùng.”
“Ngươi cũng đâu có lúc nào đứng đắn, nghe ngươi nói chuyện một điểm cũng không đáng tin.” Kim Phi Dao xoay người, ngồi ngay ngắn trong toa xe, Mập Mạp ăn no ngủ bên cạnh cũng bị nàng kéo lên, cùng ngồi ngay ngắn lại.
“Được rồi, ta hiện tại nghiêm trang nghe đây, ngươi giải thích đi.”
Nhìn Kim Phi Dao nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn trong đó, bên cạnh là Mập Mạp đôi mắt dại ra giống như cũng thật nghiêm túc, Bố Tự Du hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Sau đó hắn vung tay một cái, thở phì phì nói: “Không nói.”
“A, sao ngươi lại như vậy, lúc trước ngươi nói ta không nghiêm túc, hiện tại ta nghiêm trang chờ ngươi thì ngươi lại không nói. Đùa giỡn ta sao?” thấy hắn thật sự không nói, Kim Phi Dao bắt đầu lôi kéo.
“Không muốn nói. Ngươi căn bản là muốn đùa giỡn ta.”
“Đừng mà, A Bố đại nhân, ta thật sự rất muốn nghe, ngươi hãy thành toàn tâm nguyện của nữ nô này đi.”
“Tránh ra, nữ nô còn dám kéo quần áo của ta?”
“A Bố đại nhân, ngươi theo ta đi, ta sẽ lắng nghe mà.”
“Buông tay!”
“Roạt!”
“…”
“A Bố đại nhân… Ta sẽ vá lại cho ngươi.”
Hiện tại không có người ngoài, Kim Phi Dao no nê ợ một cái, lười biếng hỏi: “Đại nhân, chúng ta đi đâu? Thứ ta muốn còn chưa mua được, ngọc kim cương cũng chưa bán, nếu ngươi không có việc gì thì đưa ta tới Vạn Thiện sơn đi.”
“Vạn Thiện sơn? Sao ngươi cũng muốn đi chỗ đó?” Bố Tự Du tò mò nhìn nàng, không cần hắn phải tốn võ mồm mà nàng đã chủ động nói muốn đi Vạn Thiện sơn.
“Hả? Nghe khẩu khí của ngươi thì ngươi cũng định đi Vạn Thiện sơn hả?” Kim Phi Dao chống tay ngồi dậy, vuốt bụng hỏi.
Bố Tự Du tựa vào cạnh toa xe, cười nói: “Đúng vậy, lúc trước ta còn lo lắng xem phải dỗ dành ngươi thế nào, không ngờ lại khéo như vậy, ngươi cũng phải đi Vạn Thiện sơn. Ta thực tò mò nha, nếu chúng ta đều không đi Vạn Thiện sơn thì với kẻ vừa học được hai câu ma ngữ như ngươi làm sao mà tự đi được?”
“Ngươi cũng không nên coi ta là người tốt. Nếu các ngươi không đi, ta đương nhiên chỉ có thể dùng sức mạnh, thế nào cũng phải kiếm kẻ phiên dịch và dẫn đường.” Kim Phi Dao che miệng cười.
“Nói nghe một chút, ngươi sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn gì?” Bố Tự Du ngậm tẩu, rất hứng thú muốn biết Kim Phi Dao sẽ dùng cách gì để bắt bọn họ tới Vạn Thiện sơn.
Kim Phi Dao chẹp miệng nói: “Ai biết được ngươi xuất phát ngay hôm nay. Ta còn tưởng các ngươi phải ở trấn Ba Đạt thêm vài ngày cho nên vẫn chưa nghĩ ra cách.”
“Ngươi đừng có qua loa, loại chuyện này sao có thể đến đâu hay đến đó, ngươi là không muốn nói chứ gì.” Bố Tự Du căn bản không tin, dây dưa muốn biết.
“Đừng phiền ta, vừa ăn no không muốn động đậy, chờ ta thức dậy sẽ nói cho ngươi.” Kim Phi Dao lười biếng nằm xuống, ghét bỏ vẫy vẫy tay với hắn.
Bố Tự Du mặc kệ, bản thân là quý tộc đại nhân, nào có chuyện tự mình đánh xe còn nô lệ thì ngủ. Hắn cầm tẩu thuốc chọc Kim Phi Dao, nhất quyết không tha nói: “Vậy ngươi cũng phải nói xem vì sao ngươi lại muốn đi Vạn Thiện sơn chứ.”
“Đừng có chọc. Có gì hay mà nói. Còn không phải là tên Lang ma đầu mà ta cứu đã đồng ý là chỉ cần ta tới Vạn Thiện sơn tìm hắn thì hắn sẽ cho ta một cái giới tử cảnh vực. Ta hiện tại liền đến, thuận tiện đem cái đệm rách cho hắn, khó nói hắn sẽ nhất thời cao hứng, lại cho ta thêm một giọt ma đan huyết.” Kim Phi Dao ngồi dậy, cướp lấy cái tẩu thuốc đang chọc vào người mình, chọc lại Bố Tự Du vài cái.
Nghe xong mục đích của Kim Phi Dao, Bố Tự Du trợn mắt há mồm nhìn nàng, “Ngươi nghĩ thế giới tốt đẹp thật đấy. Hắn gọi ngươi đến thì ngươi đến a. Hơn nữa, ngươi không nhớ nhầm chứ, hắn đã cho ngươi ma đan huyết rồi, sao lại phải cho thêm một cái giới tử cảnh vực?”
Kim Phi Dao híp mắt nhớ lại, sau đó khẳng định nói: “Không sai, lúc đó hắn nói như thế này, chỉ cần ta đến Vạn Thiện sơn tìm hắn, hắn sẽ cho ta một cái giới tử cảnh vực.”
“Dụ ngươi a.” Bố Tự Du không tin, giới tử cảnh vực cũng đâu phải cỏ dại ven đường, nói đưa là đưa chứ.
Kim Phi Dao khinh thường liếc hắn một cái, đắc ý dào dạt nói: “Người ta là ma đầu, sao có thể lừa một tiểu nhân vật như ta. Chắc chắn là hắn thấy ta quá đáng thương cho nên muốn làm chút chuyện tốt. Hơn nữa, người Ma tộc đều giữ lời hứa, hắn nói được thì sẽ làm được.”
“Ngươi cứ chờ đấy, đến lúc đó hắn đưa giới tử cảnh vực cho ngươi, sau đó một tát chụp chết ngươi, coi như giữ lời hứa.” Bố Tự Du đoạt lại tẩu thuốc, trừng mắt nhìn nàng.
“Hắc hắc hắc, không mạo hiểm sao có thể lấy được ưu việt.” Kim Phi Dao cười ngây ngô vài tiếng, lầu bầu rồi lại nằm xuống.
Thấy Kim Phi Dao thực sự đã ngủ, Bố Tự Du lấy ra một vật, ném vào miệng Lục Giác thú. Lục Giác thú ăn xong, toàn thân đột nhiên chấn động, chân mạnh mẽ đạp, vèo một cái liền xông về phía trước.
Lục Giác thú kéo xa chạy vùn vụt trên đường, tốc độ không thua kém pháp bảo phi hành bình thường, còn kéo theo một cái đuôi bụi đất khiến cho cả con đường chướng khí mù mịt.
Sức lực của Lục Giác thú đúng là lớn, Kim Phi Dao ngủ dậy rồi mà nó vẫn còn đang chạy, không hề có ý dừng lại. Nhìn cuộn khói bụi dày đặc phía sau, Kim Phi Dao lắc đầu, những người đi đằng sau phải ăn không ít bụi đây.
Bọn họ cứ một đường ảnh hưởng người khác như vậy, chạy như điên trên đường không kiêng nể gì, may mà ma nhân đều có thói quen đi sang hai bên lề đường, nếu không Kim Phi Dao e là đã đụng phải người khác rồi.
Nhưng sau khi một chiếc thú xe khác lướt qua bên người nàng, ném lại cho nàng một đống bụi thì Kim Phi Dao mới hiểu được, quý tộc nơi này là cố ý làm như vậy. Bảo sao những ma nhân kia đều đi ở ven đường, không chịu đi ở giữa đường, hóa ra là thường thức a.
Lúc Lục Giác thú mệt thì Bố Tự Du sẽ ném cho nó ăn một thứ gì đó, chỉ cần ăn xong là nó lại chạy như điên, không hề nhầm đường. Với tốc độ như vậy mà vẫn gặp gì tránh đó, không hề vì chạy quá nhanh mà đâm lung tung.
“Ngươi cứ cho nó ăn thứ đó liệu nó có bị mệt chết không?” Kim Phi Dao cảm thấy rất hứng thú với thứ kia, lúc Bố Tự Du ném một viên nữa cho Lục Giác thú thì ngồi bên cạnh tò mò nhìn.
Bố Tự Du nghiêm trang nói: “Ngươi không cần lo. Thứ này người không ăn được đâu, đừng nhìn nữa.”
Hai mắt Kim Phi Dao chuyển động, che miệng, âm dương quái khí nói: “Đây không phải là thứ mà sau khi ăn vào toàn thân sẽ nóng lên, chỉ muốn phát tiết chứ? Cho nên Lục Giác thú ăn xong thì cứ chạy không ngừng, lại không hề thấy phiền hà. Ngươi đúng là xấu xa, phương pháp này mà cũng nghĩ ra được.”
“Trong đầu ngươi chỉ có mấy cái đó thôi hả.” Bố Tự Du xấu hổ.
“Đây là mật nắm do người Ma tộc luyện chế ra. Lục Giác thú rất thích ăn, có thể khiến chúng nó tinh lực dư thừa, bổ sung thể lực. Lúc đi đường mà cho chúng ăn thì sẽ tăng tốc độ. Lúc chúng trốn chạy bình thường cũng có tốc độ như vậy, chỉ là tiêu hao sức lực rất nhanh nên phải dùng mật nắm để bổ sung.” Bố Tự Du lấy mật nắm ra cho nàng xem.
Kim Phi Dao cười đến híp mắt, chỉ vào mật nắm nói: “Còn nói không phải thứ đó, sau khi ăn tinh lực dư thừa, sức chịu đựng bền bỉ.”
“Không thèm nói với ngươi, thứ tốt đều bị ngươi nói thành thứ đáng khinh.” Bố Tự Du cất mật nắm lại, còn đếm lại cẩn thận, chỉ sợ Kim Phi Dao giấu đi vài cái, sau này cho người khác ăn.
Kim Phi Dao mới không thèm vài cái mật nắm, trên người nàng có thứ tốt lấy được từ thuyền Hải Thạch, hơn nữa số lượng nhiều kinh người, vài cái mật nắm này nàng còn không xem vào mắt.
Chạy như thế mười ngày, đi ngang qua không ít thôn trấn, bọn họ cũng không vào trấn mà chỉ nhìn từ xa.
Sau mười ngày, đường đất biến thành đường đá, xe chạy cũng nhanh hơn. Chạy trên đường đá thì không có bụi, mà cho dù có thì người ngồi trên xe khác cũng có cách che đi, ma khí cuồn cuộn chặn gió bụi lại.
Đột nhiên, Kim Phi Dao ý thức được một vấn đề, không biết từ khi nào thì cái xe rách rưới vốn không có ma khí cho nên không cách nào che gió che bụi đã không còn chút bụi nào bay vào nữa. Lúc này vừa vặn có một chiếc lá rụng xuống, bay đến trước toa xe thì bị thứ gì đó ngăn trở, liền lướt ra phía sau, xem ra là nàng mải đọc sách quá, ngay cả chuyện như vậy cũng không chú ý tới.
“A Bố, thứ che bụi thông khí này ở đâu ra vậy?” Nàng bỏ vở xuống, dùng ngón tay chọc chọc Bố Tự Du phía trước.
Bố Tự Du không quay đầu lại đáp: “Ta làm đấy. Ngươi ngồi phía sau ta, bụi đều là ta chịu. Làm gì có ở đâu mà quý tộc ngồi xe ăn bụi chứ, mất hết hình tượng.”
“Ngươi thật ra là Ma tộc đi…” Kim Phi Dao nhìn lưng hắn, thật không xác định nói.
Nàng còn tưởng rằng Bố Tự Du sẽ bảo nàng sạo cơ, không ngờ hắn lại không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, ta là Ma tộc.”
“Thẳng thắn như vậy?”
“Sợ cái gì? Đây là địa giới Ma tộc, ta còn sợ ngươi nói ra ngoài sao?” Bố Tự Du khẽ đập tẩu thuốc, quay đầu nhìn nàng.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút khó hiểu: “Lúc ở Bắc Thần Linh giới ngươi dùng linh lực, không hề có ma khí, hơn nữa không phải ngươi nói mình là người đứng thứ mười một trên linh chiến bảng sao? Nếu ngươi là Ma tộc, sao ngươi còn giết nhiều ma nhân như vậy?”
“Để ta nghĩ xem.” Nàng không đợi Bố Tự Du đáp lời, liền sợ hãi nghi ngờ nói: “Ngươi vì trà trộn vào địa giới Bắc Thần mà giết ma nhân bình dân hoặc nô lệ. Ngươi là quý tộc, bọn họ không dám phản kháng ngươi cho nên ngươi mới thành nhân vật đứng tốp trên trong Linh chiến bảng. Oa, thật sự là quá ác độc.”
“Được rồi, còn đoán tiếp thì ta sẽ thành kẻ cùng hung cực ác mất.” Bố Tự Du dở khóc dở cười nghe nàng đoán mò, càng đoán càng thái quá.
“Chẳng lẽ bây giờ ta chính là tu sĩ Nhân tộc bị ma nhân bắt cóc, nhận hết ngược đãi?” sắc mặt Kim Phi Dao khó coi, ôm gối giống như con thỏ bị chấn kinh.
“Làm trò, càng chơi càng hàng say.” Bố Tự Du cầm tẩu thuốc chọc nàng.
Kim Phi Dao cười ha ha, vừa giơ tay chắn tẩu thuốc vừa nói; “Đừng chọc nữa, ngứa lắm. Ta không đùa ngươi nữa, nghiêm cẩn nghe là được chứ gì.”
Bố Tự Du thu tẩu lại, tức giận nói: “Nói chút chuyện đứng đắn với ngươi cũng không được, làm hại ta chuẩn bị bao nhiêu lời hay mà không có cơ hội dùng.”
“Ngươi cũng đâu có lúc nào đứng đắn, nghe ngươi nói chuyện một điểm cũng không đáng tin.” Kim Phi Dao xoay người, ngồi ngay ngắn trong toa xe, Mập Mạp ăn no ngủ bên cạnh cũng bị nàng kéo lên, cùng ngồi ngay ngắn lại.
“Được rồi, ta hiện tại nghiêm trang nghe đây, ngươi giải thích đi.”
Nhìn Kim Phi Dao nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn trong đó, bên cạnh là Mập Mạp đôi mắt dại ra giống như cũng thật nghiêm túc, Bố Tự Du hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Sau đó hắn vung tay một cái, thở phì phì nói: “Không nói.”
“A, sao ngươi lại như vậy, lúc trước ngươi nói ta không nghiêm túc, hiện tại ta nghiêm trang chờ ngươi thì ngươi lại không nói. Đùa giỡn ta sao?” thấy hắn thật sự không nói, Kim Phi Dao bắt đầu lôi kéo.
“Không muốn nói. Ngươi căn bản là muốn đùa giỡn ta.”
“Đừng mà, A Bố đại nhân, ta thật sự rất muốn nghe, ngươi hãy thành toàn tâm nguyện của nữ nô này đi.”
“Tránh ra, nữ nô còn dám kéo quần áo của ta?”
“A Bố đại nhân, ngươi theo ta đi, ta sẽ lắng nghe mà.”
“Buông tay!”
“Roạt!”
“…”
“A Bố đại nhân… Ta sẽ vá lại cho ngươi.”
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ