Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 183 Tốc Chi Đạo
Diệp Thành run rẩy, ngay lập tức thi triển bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan nhanh chóng lùi về sau.
Có điều tốc độ của hắn vẫn còn chậm.
Ở một góc khuất có một bóng hình hồ li màu đỏ, trên cánh tay hắn chợt có một vết máu xuất hiện, nếu nhìn kỹ thì đó chính là vết thương do bị móng vuốt của hồ li gây ra.
“Tốc độ khủng khiếp quá”, Diệp Thành vừa lùi về sau vừa rút ra kiếm Xích Tiêu, một kiếm chém ra một đạo kiếm hồng.
Có điều nhát kiếm của hắn lại chém vào khoảng không, đến cả cọng lông hồ li cũng không chém nổi tới.
Còn chưa quay người đã lại đón tiếp một con hồ li vụt tới, trên cơ thể hắn lại thêm vết thương.
“Cho dù không có sự kiểm soát của Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn thì hắn cũng không thể đuổi kịp tốc độ của hồ li được”, Diệp Thành nghiến răng, hắn cố gắng vung kiếm Xích Tiêu, ngưng tụ ra Thiên Canh Kiếm Trận.
Gừ! Một con Phong Hồ lao vút tới, bóng hình hồ li to lớn hiển hiện, cứ thế phá tan kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành.
Diệp Thành bị ép lùi về sau, còn con Hồ Li kia cơ thể săn chắc khoẻ mạnh lại không hề bị tổn hại gì.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Khi lùi về sau, từng bóng hồ li đỏ lướt qua, mỗi lần chúng xuất hiện đều để lại vết thương trên cơ thể Diệp Thành.
Bôn lôi!
Diệp Thành hét to, tung ra một chưởng bôn lôi về phía bóng hồ li kia.
Rầm!
Hồ li di chuyển với tốc độ quá nhanh, một chưởng của Diệp Thành không thể đánh trúng nó, ngược lại còn khiến từng tảng đá to kệch phía sau Phong Hồ vỡ vụn.
Hám sơn!
Nhất dương chỉ!
Hàng long!
Ngay sau đó, Diệp Thành liên tục thi triển huyền thuật, nhưng cho dù hắn thi triển thế nào thì cũng không thể có tác dụng.
Phong Hồ không hổ là loài yêu thú nổi danh về tốc độ, từ khi giao đấu với nó, Diệp Thành liên tục bị thương, vả lại điều khiến hắn bất lực chính là hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy rõ mặt mũi một con Phong Hồ nào.
Sau nửa canh giờ, đạo bào của Diệp Thành đã nhuốm máu, trên người hắn không dưới trăm vết cào đáng sợ, vả lại không phải tu vi thực lực của hắn không đủ mạnh, chỉ vì tốc độ của Phong Hồ nhanh dị thường khiến khí lực toàn thân hắn không thể nào thi triển nổi.
Diệp Thành thở hộc hơi, đến cả bí thuật thân pháp mà hắn tự hào cũng không thể nào theo nổi tốc độc của Phong Hồ, điều này khiến hắn có một cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có.
“Sư phụ, người không định nói gì sao? Chỉ cho con một chút đi chứ”, bị Phong Hồ ép đến mức muốn phát điên, Diệp Thành nhìn vào Sở Huyên đang nhàn nhã khoanh chân ngồi trên không trung.
“Tĩnh tâm, ngưng khí”, Sở Huyên chỉ nói bốn từ và không thêm lời nào sau đó.
“Có vậy thôi sao?”
“Đây mới là ngày đầu tiên, ngươi vội cái gì?”, câu nói của Sở Huyên khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì phun ra máu.
“Không cho ngươi nếm trải chút khổ ải thì sao ngươi có thể thông minh ra được”, Sở Huyên vẫn không mở mắt, mỉm cười nói: “Có thể trụ được bao lâu thì tính bấy lâu, còn trẻ mà, nếm trải chút khổ ải vẫn hơn”.
Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên chỉ muốn mắng chửi người.
Phụt!
Toạc!
Phong Hồ vẫn nhanh như cắt, mỗi lần lướt qua thì trên cơ thể Diệp Thành lại xuất hiện vết máu.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành lại ngã vào vũng máu, chân khí khắp cơ thể bị hao tổn sạch, hắn chìm vào hôn mê.
Lúc này, Sở Huyên mới đứng dậy đưa Diệp Thành rời khỏi đây.
Đêm khuya, trong một sơn động, ngọn lửa bập bùng khiến Diệp Thành như chết đi lại day day thái dương đứng dậy.
Ấy! Diệp Thành khẽ rít lên, hai bên mắt trái và phải của hắn đảo đi đảo lại, hắn nhận ra sơn động này trông rất quen, qua một lúc, sắc mặt hắn trở nên khác thường, sơn động này không phải là nơi hắn và Sở Linh làm chuyện đó với nhau sao?
A…ư…ô…
Trong giây phút, bên tai Diệp Thành như vang lên tiếng rên rỉ của Sở Linh đêm hôm đó, đặc biệt là khi nhớ tới phần cơ thể hoàn mĩ của Sở Linh, hắn chợt có cảm giác nóng ran và tê dại khắp người.
“Tỉnh rồi à?”, Sở Huyên ở bên đang khoanh chân ngồi tĩnh lặng chợt mở mắt ra nói một câu kéo Diệp Thành về với thực tại.
“Con tỉnh rồi”, Diệp Thành xoa xoa mũi, thầm nhủ thế giới này thật kỳ lạ, hai tháng trước hắn và Sở Linh cùng có đêm hoan lạc tại đây, đúng hai tháng sau, hắn lại cùng Sở Huyên đốt lửa tại nơi này.
“Không biết lúc này mà nói cho sự phụ biết về chuyện đêm đó thì sư phụ có bóp chết mình không nữa”, Diệp Thành thầm nhủ.
“Ngươi không định nói xem cảm nhận của ngươi về cuộc chiến với Phong Hồ hôm nay sao?”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành.
“Đau ạ”, Diệp Thành chỉ nói mỗi một câu, sau đó không quên sờ vào bên má sưng vêu của mình.
“Vậy ngươi cho rằng ngươi và tốc độ của Phong Hồ ngang nhau sao?”
“Tốc độ của con và nó căn bản không phải cùng một đẳng cấp”, Diệp Thành khẽ giọng nói.
“Thực ra ngươi có thể khiến tốc độ của chúng chậm hơn”, Sở Huyên mỉm cười.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt sáng mắt lên, hắn biết Sở Huyên đang chỉ dạy cho mình bèn xoa xoa tay tiến lên trước, cười xoà và nói: “Sư phụ, làm cách nào để tốc độ của chúng chậm lại ạ?”
“Rất đơn giản, tốc độ của ngươi nhanh lên thì tốc độ của chúng chẳng phải sẽ chậm đí sao?”
“Vấn đề là tốc độ của con đã đạt giới hạn tối đa rồi”, Diệp Thành hoang mang.
“Xem ra ngươi vẫn còn đang nếm trải quá ít khổ ải”, Sở Huyên mỉm cười đứng dậy, sau đó phất vạt áo lôi Diệp Thành ra khỏi hang: “Tu luyện ma quỷ, tiếp tục”.
Gừ!
Gừ!
Ngay sau đó, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gầm của thú vang lên liên tiếp phá tan bầu không khí.
Nửa đêm Sở Huyên lại ném Diệp Thành vào nơi có Phong Hồ, Diệp Thành vừa hồi phục lại nguyên trạng thì lại lần nữa chìm vào cơn ác mộng.
Tới gần sáng, Sở Huyên mới lôi hắn về hang động trong tình trạng người đẫm máu.
Cứ như vậy ngày nọ qua ngày kia, chớp mắt đã chín ngày trôi qua.
Chín ngày nay Diệp Thành chưa hề ngủ được giấc nào yên ổn, Sở Huyên không hề cho hắn cơ hội để thở, hắn cứ hồi phục về nguyên trạng thì lại bị ném vào chỗ Phong Hồ, mỗi lần quay về trên người đều toàn là vết thương.
Đương nhiên, những khổ ải mà Diệp Thành trải qua trong chín ngày nay cũng không phải uổng công.
Tốc độ về thân pháp của hắn rõ ràng có sự đột phá sau khi giao chiến với Phong Hồ, mặc dù vẫn không đuổi kịp Phong Hồ nhưng những gì hắn thu hoạch về cũng không phải ít.
Lại là một ngày đẹp trời với ánh nắng chiếu rọi, Diệp Thành lại lần nữa bị ném vào lãnh địa của Phong Hồ.
Gừ!
Diệp Thành vừa đáp đất, ở một góc khuất đã có con Phong Hồ màu đỏ lướt qua.
Thấy vậy, Diệp Thành vội đạp ra bộ pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan, con Phong Hồ kia cứ thế áp sát theo hắn.
Gừ!
Còn chưa kịp đứng vững, con Phong Hồ thứ hai đã bổ nhào đến, tiếp theo sau là con thứ ba, con thứ thư…
Diệp Thành bắt đầu rối chân rối tay, mặc dù Tốc Ảnh Thiên Hoan kỳ diệu nhưng hắn vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Phong Hồ.
Không tới một canh giờ, Diệp Thành trông không khác gì người máu.
Lúc này, Sở Huyên ngồi khoanh chân trong không trung mới chầm chậm đứng dậy mở mắt, khẽ giọng nói: “Ngưng thần, tịnh khí”.
Tốc Ảnh Thiên Hoan quả thực là bí pháp thượng thừa trong huyền thuật về thân pháp.
Nó quả thực huyền diệu, thế nhưng cũng vì sự huyền diệu của nó khiến Diệp Thành chạy một vòng không dám phá vỡ quy tắc, từ đầu tới cuối hắn chỉ luẩn quẩn trong cái vòng đó.
“Sư phụ, người muốn bảo con bước ra khỏi cái vòng đó phải không?”
“Tốc Ảnh Thiên Hoan vô hình hô ảnh, vô cực vô hoan”.
“Đạo về tốc độ thì con chính là đạo”.
Trong phút chốc, trong đôi mắt hoang mang của Diệp Thành chợt có ánh sáng loé qua, hắn mỉm cười: “Sư phụ, lời của người con hiểu rồi”..