Tiến Về Phía Nhau
Chương 30
Chu Nghi Ninh mặc chiếc đầm liền không tay màu trắng để lộ xương quai xanh xinh xắn, chịu không nổi mà chui lại vào nhà vì bên ngoài lạnh quá, cô nhắn wechat cho A Minh: "Anh lừa tôi đúng không? Tôi chờ cả tiếng đồng hồ rồi mà anh ấy vẫn chưa về!"
Chưa chờ được câu trả lời thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng "Đinh" từ thang máy, cô vui mừng thò đầu ra, quả nhiên thấy một thân hình cao ráo đang tiến về phía này.
Quý Đông Dương vừa nâng mắt lên liền thấy một cái đầu nho nhỏ thò ra khỏi cửa, cô gái đó đang cười vui vẻ với anh, "Anh về rồi."
Ngay sau đó, cô chạy ra, làn váy tung bay, trắng tinh tựa tuyết.
Anh hơi ngơ ngẩn, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, "Đợi tôi có việc gì hả?"
Chắc cũng chẳng có việc gì.
Chu Nghi Ninh nổi da gà da vịt vì lạnh, từ từ tiến lại trước mặt anh, đụng vào người anh, giục: "Ừm, nhanh mở cửa đi, em sắp chết cóng rồi."
Quý Đông Dương nghiêng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Chu Nghi Ninh kéo áo lạnh của anh định ủ tay mình thì ngay lập tức bị anh bắt lấy cánh tay, "Vậy thì về đi."
Khó khăn lắm mới chờ anh về được, sao Chu Nghi Ninh chịu bỏ về tay không chứ.
Cô chớp mắt, nói nhỏ: "Còn sớm mà, cho em qua ngồi một lát thôi."
Quý Đông Dương cúi đầu nhìn cô, trong lòng bàn tay anh là làn da mịn màng, ngón tay nhỏ nhắn, rất đáng yêu. Anh buông tay ra, xoay người ấn mật mã. Chu Nghi Ninh nhìn đông ngó tây vờ như không nhìn nhưng cuối cùng vẫn nhìn lén liền bị anh ấn đầu xoay chỗ khác: "Á á! Em không nhìn mà!"
Quý Đông Dương mặc kệ cô, mở cửa đi vào nhà.
Chu Nghi Ninh nhanh chóng theo sau, người sắp đông thành đá rồi, lúc anh cởi áo lạnh, cô đưa tay ra nhận lấy rồi mặc lên người. Hơi ấm của anh trên chiếc áo bao bọc lấy làn da trần của cô làm cô thở dài thỏa mãn, ấm quá.
Quý Đông Dương bị cô làm cho thấp thỏm không yên, anh chợt nhớ tới câu mà Dương Huân đã nói, đàn ông thích phụ nữ bắt đầu từ sự dung túng.
Dương Huân còn nói: "Tớ và Vạn Vi cũng thế, lúc theo đuổi cô ấy, chỉ cần cô ấy thích thì tớ nguyện làm tất cả, nhưng cô ấy càng ngày càng quá đáng, đến khi tớ không muốn dung túng cô ấy như vậy nữa thì cô ấy trở mặt. Thế nên đừng quá dung túng phụ nữ. Tớ mặc kệ chuyện của cậu và Chu Nghi Ninh, cậu có thích thật thì tớ cũng đành chịu, nhưng hai người kín đáo một chút, đừng để có scandal."
Anh nhìn thẳng về phía trước, đi vào bếp rót ly nước.
Áo phao kiểu nam rất to, dài đến mắt cá chân cô, cô lẽo đẽo theo anh, "Quý Đông Dương, anh nhận phim "Khúc mắc" không?"
Quý Đông Dương rót xong ly nước, thản nhiên nói: "Chuyện này có liên quan tới cô không?"
Chu Nghi Ninh gật mạnh đầu: "Có, có lẽ em được đóng chung với anh."
Quý Đông Dương dựa vào bàn ăn, liếc cô, "Muốn đóng chung với tôi lắm hả?"
"Tất nhiên." Cô trả lời không chút do dự, rồi hỏi, "Anh quay phim "Triều đại thái bình" xong thì có chuyển nhà không?"
Quý Đông Dương không trả lời mà tiến lên hai bước, tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, "Tại sao muốn đóng phim cùng tôi? Chẳng phải chê tôi xấu tính à? Tại sao lại muốn thế?"
Khí thế của anh làm cô bất giác lùi về phía sau, trong nhà bật điều hòa, cô khoác áo phao nên bắt đầu thấy nóng. Cô lui về sau, anh lại tiến tới, đến khi bị ép tới mép bàn không lui được nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh rất chăm chú, và lãnh đạm.
Cô tự động bỏ qua sự lạnh lùng ấy mà nhìn anh đầy mê say và mong đợi.
Tim đập như sấm, cô chưa bao giờ hồi hộp và căng thẳng đến thế.
Tay nắm chặt cái áo phao màu đen của anh, "Đúng vậy, nhưng là vì lúc đó em không hiểu anh."
Anh cúi đầu, chống tay lên bàn, eo cô bất giác cong lên, hô hấp như ngừng lại, tai đỏ ửng, người bắt đầu đổ mồ hôi, anh đột ngột làm thế khiến cô không ứng phó nổi.
Thế mới nói ở phương diện này, đàn ông luôn có ưu thế bẩm sinh, khí thế luôn mạnh hơn phụ nữ.
Anh vừa ra chiêu đã khiến cô luống cuống.
"Cô cho rằng bây giờ đã hiểu tôi rồi?"
"..."
"Thích đóng phim không?"
Cô gật mạnh đầu.
"Muốn tiến xa hơn không?"
Cô lại gật đầu, cô muốn sóng vai cùng anh.
Quý Đông Dương nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn thơ ngây của cô, đứng thẳng người, nói một cách lãnh đạm: "Vậy thì tránh xa tôi ra."
Anh xoay người, bỏ lại cô ngẩn ngơ ở đó.
Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm lưng anh, thở mạnh ra một hơi, mang theo sự mất mát.
Đột nhiên tiến tới gần như thế làm cô cứ nghĩ anh muốn hôn cô.
Quý Đông Dương đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, Chu Nghi Ninh đứng ở ngoài cửa phòng ngủ lắng nghe tiếng nước chảy, lòng ngổn ngang.
Cô cởi áo lạnh ra rồi ngồi xuống sofa, nhìn thấy tủ CD, thế là cô đứng dậy tới đó chọn một chiếc CD bỏ vào máy.
Quý Đông Dương tắm xong đi ra ngoài, thấy cô ôm gối ngồi trên sofa xem phim. Anh cứ tưởng cô sẽ tức giận bỏ về, ấy thế mà vẫn còn ở lại.
Trên màn hình đang phát phim "Giải cứu", là phim điện ảnh trong năm nay của anh. Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn anh, cười ngọt ngào: "Lần trước ở buổi công chiếu em vẫn chưa xem kỹ, bây giờ phải xem lại."
Bàn tay đang lau tóc của anh dừng lại, cô đã lại nhìn màn hình, tối nay cô búi tóc cao, tóc con rơi lòa xòa sau ót, để lộ gương mặt nghiêng nghiêng, cái trán đầy đặn xinh đẹp, cô nói nhỏ nhẹ: "Gần đây em đã xem hết phim điện ảnh của anh rồi, xem rất nghiêm túc, em thích phim "Đen trắng" nhất, thiện ác trắng đen chỉ cách nhau ở suy nghĩ."
Quý Đông Dương nhìn cô chăm chú trong phút chốc rồi đi tới, ném khăn qua một bên.
Anh mặc áo ngắn tay, vì vừa tắm xong nên mái tóc đen ướt đẫm và hơi bù xù, trong giây phút anh ngồi xuống, Chu Nghi Ninh dường như được bao phủ bởi hơi thở của anh, suy nghĩ của cô trở nên rối loạn, quên mất phải mở đầu như thế nào.
"Nói đi."
Chu Nghi Ninh cúi đầu, một lúc lâu sau mới từ từ nói:
"Anh từng tham gia bữa tiệc sinh nhật của Chu Giai Huệ, không biết anh còn nhớ không. Quan hệ của em và nó rất xấu, cực kỳ xấu, nó thích cái gì thì em sẽ ghét cái đó, nó rất thích anh, lúc đó anh cực kỳ nổi tiếng, phải nói là nó cuồng si anh. Trước kia em từng nuôi một con mèo, màu đen, tên là Cầu Lông, rất đáng yêu, luôn quấn quýt bên em, sau đó con mèo ấy bị vứt đi, là do Chu Giai Huệ vứt.
Còn nhiều chuyện khác nữa, cho nên sau đó, nó thích thứ gì thì em sẽ ghét, kể cả anh.
Thật ra em biết như thế là không nên, nhưng em không khống chế được bản thân mình."
Quý Đông Dương đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Chu Nghi Ninh cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô mềm mại như nước, ẩn chứa sự yếu đuối như lần diễn cảnh khóc trước đây, cô nhích lại ôm lấy cánh tay anh, Quý Đông Dương giật mình nhưng không đẩy ra.
Chu Nghi Ninh nhoẻn miệng cười, tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sức mạnh của anh.
Cô tin Quý Đông Dương hiểu được ý của cô. Đây là lần đầu tiên cô kể chuyện của mình và Chu Giai Huệ cho người khác nghe, vì cô muốn giải thích cho anh hiểu vì sao trước đây cô có thành kiến với anh, chứ không phải thực lòng muốn chia sẻ.
Quý Đông Dương nhìn màn hình ti vi, giọng nói lạnh nhạt: "Nói xong rồi?"
Cô gật đầu.
Anh đẩy đầu cô ra, cố gắng đứng dậy, "Nói xong rồi thì về đi, tôi muốn ngủ."
Chu Nghi Ninh nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười giờ, vội vàng kéo anh, "Anh xem phim với em đi, xem xong em sẽ về."
Quý Đông Đương cúi đầu nhìn cô rồi lại ngồi xuống, Chu Nghi Ninh cười vui sướng, chú tâm xem phim, không nói gì nữa.
Quý Đông Dương quay phim mấy ngày liên tục nên hơi mệt, tối nay định ngủ sớm nhưng không ngờ bị cô làm phiền. Anh nhìn màn hình khoảng vài phút thì thấy chói mắt quá, thế là lấy miếng bịt mắt trên sofa đeo vào, dựa đầu vào thành ghế.
Chu Nghi Ninh chăm chú xem phim, một lúc sau, định nói chuyện với anh nhưng quay qua thì thấy anh đã đeo bịt mắt, chắc là ngủ rồi.
Cô vui mừng, cô thích lúc anh ngủ nhất!
Chẳng còn tâm trạng đâu mà xem phim nữa, cô co hai chân lên sofa, gác cằm lên đầu gối, chăm chú nhìn anh.
Mắt cô lướt từ miếng bịt mắt đến sống mũi, đôi môi, chiếc cằm, dần dần lướt xuống yết hầu, cô luôn cảm thấy yết hầu là nơi gợi cảm nhất của đàn ông, vì đó là điểm đặc thù thứ hai của đàn ông.
Cô từ từ ngồi chồm dậy, nhìn vết rách trên môi anh, hai ngày rồi mà nó vẫn còn rõ.
Cô nhìn mặt anh, nuốt nước bọt rồi từ từ nhích tới.
Hơi thở nhẹ nhàng như của mèo phả lên mặt anh, cô nhìn môi anh, từ từ vươn lưỡi ra liếm nhẹ môi anh, tựa như chú mèo đang liếm láp.
Ngay lập tức cô bị đẩy ra.
Quý Đông Dương giật bịt mắt xuống, quắc mắt nhìn cô.
Thì ra còn chưa ngủ...
Chu Nghi Ninh định nói gì đó nhưng anh đã đứng dậy, không thèm nhìn cô, "Về đi, đừng để tôi nói lần hai."
Anh cầm điều khiển tắt ti vi rồi xoay người về phòng, dứt khoát đóng cửa lại.
Chu Nghi Ninh cắn môi dưới, ngẩn người nhìn một loạt hành động của anh rồi quay qua nhìn cái ti vi màn hình tinh thể lỏng đen kịt, cô bị người ta chê triệt để rồi!
Cô nhụt chí nằm ngửa ra sofa, lấy toàn bộ gối ôm vứt hết xuống ghế.
Lúc về không chỉ lấy cái áo phao của anh mà ngay cả áo khoác của anh cũng lấy đi luôn. Cô không tin anh mất nhiều áo như thế mà không tìm cô!
***
Quý Đông Dương vào phòng ngủ, giơ tay sờ môi mình, nơi đó hơi ướt, đang lúc phiền não thì điện thoại đặt ở tủ đầu giường vang lên.
Anh tới lấy điện thoại, nhìn màn hình rồi đi về phía cửa sổ, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lẽo của anh làm Lục Tiêu ngập ngừng, "Tớ quấy rầy giấc ngủ của cậu à? Sao tức giận thế?"
Quý Đông Dương: "Không có."
Lục Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cười: "Vậy cậu tức cái gì chứ, tớ còn tưởng lỡ đánh thức cậu cơ. À, ngày mai tớ đến thành phố B, có rảnh thì gặp nhau nhé."
Quý Đông Dương suy nghĩ, "Gần đây đoàn phim phải chạy đua tiến độ, không biết rảnh không."
Lục Tiêu: "Không sao, tớ ở đó một tuần lận, đừng lo." Anh ta cười hớn hở, "Nếu không thì tớ đến trường quay thăm cậu cũng được, Chu Nghi Ninh đóng chung phim với cậu đúng không? Đúng lúc tạo cơ hội gặp cô ấy luôn."
Quý Đông Dương cười khẽ, "Cô ấy quay xong rồi."
Chưa ai nói chuyện này với Lục Tiêu hết, anh ta sửng sốt một chút rồi cũng cười, nghe có vẻ đắc chí: "Sao vô duyên thế nhỉ, nhưng mà không sao, chuyến này tớ ở lâu, sẽ gặp nhau được thôi."
Chưa chờ được câu trả lời thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng "Đinh" từ thang máy, cô vui mừng thò đầu ra, quả nhiên thấy một thân hình cao ráo đang tiến về phía này.
Quý Đông Dương vừa nâng mắt lên liền thấy một cái đầu nho nhỏ thò ra khỏi cửa, cô gái đó đang cười vui vẻ với anh, "Anh về rồi."
Ngay sau đó, cô chạy ra, làn váy tung bay, trắng tinh tựa tuyết.
Anh hơi ngơ ngẩn, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, "Đợi tôi có việc gì hả?"
Chắc cũng chẳng có việc gì.
Chu Nghi Ninh nổi da gà da vịt vì lạnh, từ từ tiến lại trước mặt anh, đụng vào người anh, giục: "Ừm, nhanh mở cửa đi, em sắp chết cóng rồi."
Quý Đông Dương nghiêng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Chu Nghi Ninh kéo áo lạnh của anh định ủ tay mình thì ngay lập tức bị anh bắt lấy cánh tay, "Vậy thì về đi."
Khó khăn lắm mới chờ anh về được, sao Chu Nghi Ninh chịu bỏ về tay không chứ.
Cô chớp mắt, nói nhỏ: "Còn sớm mà, cho em qua ngồi một lát thôi."
Quý Đông Dương cúi đầu nhìn cô, trong lòng bàn tay anh là làn da mịn màng, ngón tay nhỏ nhắn, rất đáng yêu. Anh buông tay ra, xoay người ấn mật mã. Chu Nghi Ninh nhìn đông ngó tây vờ như không nhìn nhưng cuối cùng vẫn nhìn lén liền bị anh ấn đầu xoay chỗ khác: "Á á! Em không nhìn mà!"
Quý Đông Dương mặc kệ cô, mở cửa đi vào nhà.
Chu Nghi Ninh nhanh chóng theo sau, người sắp đông thành đá rồi, lúc anh cởi áo lạnh, cô đưa tay ra nhận lấy rồi mặc lên người. Hơi ấm của anh trên chiếc áo bao bọc lấy làn da trần của cô làm cô thở dài thỏa mãn, ấm quá.
Quý Đông Dương bị cô làm cho thấp thỏm không yên, anh chợt nhớ tới câu mà Dương Huân đã nói, đàn ông thích phụ nữ bắt đầu từ sự dung túng.
Dương Huân còn nói: "Tớ và Vạn Vi cũng thế, lúc theo đuổi cô ấy, chỉ cần cô ấy thích thì tớ nguyện làm tất cả, nhưng cô ấy càng ngày càng quá đáng, đến khi tớ không muốn dung túng cô ấy như vậy nữa thì cô ấy trở mặt. Thế nên đừng quá dung túng phụ nữ. Tớ mặc kệ chuyện của cậu và Chu Nghi Ninh, cậu có thích thật thì tớ cũng đành chịu, nhưng hai người kín đáo một chút, đừng để có scandal."
Anh nhìn thẳng về phía trước, đi vào bếp rót ly nước.
Áo phao kiểu nam rất to, dài đến mắt cá chân cô, cô lẽo đẽo theo anh, "Quý Đông Dương, anh nhận phim "Khúc mắc" không?"
Quý Đông Dương rót xong ly nước, thản nhiên nói: "Chuyện này có liên quan tới cô không?"
Chu Nghi Ninh gật mạnh đầu: "Có, có lẽ em được đóng chung với anh."
Quý Đông Dương dựa vào bàn ăn, liếc cô, "Muốn đóng chung với tôi lắm hả?"
"Tất nhiên." Cô trả lời không chút do dự, rồi hỏi, "Anh quay phim "Triều đại thái bình" xong thì có chuyển nhà không?"
Quý Đông Dương không trả lời mà tiến lên hai bước, tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, "Tại sao muốn đóng phim cùng tôi? Chẳng phải chê tôi xấu tính à? Tại sao lại muốn thế?"
Khí thế của anh làm cô bất giác lùi về phía sau, trong nhà bật điều hòa, cô khoác áo phao nên bắt đầu thấy nóng. Cô lui về sau, anh lại tiến tới, đến khi bị ép tới mép bàn không lui được nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh rất chăm chú, và lãnh đạm.
Cô tự động bỏ qua sự lạnh lùng ấy mà nhìn anh đầy mê say và mong đợi.
Tim đập như sấm, cô chưa bao giờ hồi hộp và căng thẳng đến thế.
Tay nắm chặt cái áo phao màu đen của anh, "Đúng vậy, nhưng là vì lúc đó em không hiểu anh."
Anh cúi đầu, chống tay lên bàn, eo cô bất giác cong lên, hô hấp như ngừng lại, tai đỏ ửng, người bắt đầu đổ mồ hôi, anh đột ngột làm thế khiến cô không ứng phó nổi.
Thế mới nói ở phương diện này, đàn ông luôn có ưu thế bẩm sinh, khí thế luôn mạnh hơn phụ nữ.
Anh vừa ra chiêu đã khiến cô luống cuống.
"Cô cho rằng bây giờ đã hiểu tôi rồi?"
"..."
"Thích đóng phim không?"
Cô gật mạnh đầu.
"Muốn tiến xa hơn không?"
Cô lại gật đầu, cô muốn sóng vai cùng anh.
Quý Đông Dương nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn thơ ngây của cô, đứng thẳng người, nói một cách lãnh đạm: "Vậy thì tránh xa tôi ra."
Anh xoay người, bỏ lại cô ngẩn ngơ ở đó.
Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm lưng anh, thở mạnh ra một hơi, mang theo sự mất mát.
Đột nhiên tiến tới gần như thế làm cô cứ nghĩ anh muốn hôn cô.
Quý Đông Dương đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, Chu Nghi Ninh đứng ở ngoài cửa phòng ngủ lắng nghe tiếng nước chảy, lòng ngổn ngang.
Cô cởi áo lạnh ra rồi ngồi xuống sofa, nhìn thấy tủ CD, thế là cô đứng dậy tới đó chọn một chiếc CD bỏ vào máy.
Quý Đông Dương tắm xong đi ra ngoài, thấy cô ôm gối ngồi trên sofa xem phim. Anh cứ tưởng cô sẽ tức giận bỏ về, ấy thế mà vẫn còn ở lại.
Trên màn hình đang phát phim "Giải cứu", là phim điện ảnh trong năm nay của anh. Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn anh, cười ngọt ngào: "Lần trước ở buổi công chiếu em vẫn chưa xem kỹ, bây giờ phải xem lại."
Bàn tay đang lau tóc của anh dừng lại, cô đã lại nhìn màn hình, tối nay cô búi tóc cao, tóc con rơi lòa xòa sau ót, để lộ gương mặt nghiêng nghiêng, cái trán đầy đặn xinh đẹp, cô nói nhỏ nhẹ: "Gần đây em đã xem hết phim điện ảnh của anh rồi, xem rất nghiêm túc, em thích phim "Đen trắng" nhất, thiện ác trắng đen chỉ cách nhau ở suy nghĩ."
Quý Đông Dương nhìn cô chăm chú trong phút chốc rồi đi tới, ném khăn qua một bên.
Anh mặc áo ngắn tay, vì vừa tắm xong nên mái tóc đen ướt đẫm và hơi bù xù, trong giây phút anh ngồi xuống, Chu Nghi Ninh dường như được bao phủ bởi hơi thở của anh, suy nghĩ của cô trở nên rối loạn, quên mất phải mở đầu như thế nào.
"Nói đi."
Chu Nghi Ninh cúi đầu, một lúc lâu sau mới từ từ nói:
"Anh từng tham gia bữa tiệc sinh nhật của Chu Giai Huệ, không biết anh còn nhớ không. Quan hệ của em và nó rất xấu, cực kỳ xấu, nó thích cái gì thì em sẽ ghét cái đó, nó rất thích anh, lúc đó anh cực kỳ nổi tiếng, phải nói là nó cuồng si anh. Trước kia em từng nuôi một con mèo, màu đen, tên là Cầu Lông, rất đáng yêu, luôn quấn quýt bên em, sau đó con mèo ấy bị vứt đi, là do Chu Giai Huệ vứt.
Còn nhiều chuyện khác nữa, cho nên sau đó, nó thích thứ gì thì em sẽ ghét, kể cả anh.
Thật ra em biết như thế là không nên, nhưng em không khống chế được bản thân mình."
Quý Đông Dương đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Chu Nghi Ninh cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô mềm mại như nước, ẩn chứa sự yếu đuối như lần diễn cảnh khóc trước đây, cô nhích lại ôm lấy cánh tay anh, Quý Đông Dương giật mình nhưng không đẩy ra.
Chu Nghi Ninh nhoẻn miệng cười, tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sức mạnh của anh.
Cô tin Quý Đông Dương hiểu được ý của cô. Đây là lần đầu tiên cô kể chuyện của mình và Chu Giai Huệ cho người khác nghe, vì cô muốn giải thích cho anh hiểu vì sao trước đây cô có thành kiến với anh, chứ không phải thực lòng muốn chia sẻ.
Quý Đông Dương nhìn màn hình ti vi, giọng nói lạnh nhạt: "Nói xong rồi?"
Cô gật đầu.
Anh đẩy đầu cô ra, cố gắng đứng dậy, "Nói xong rồi thì về đi, tôi muốn ngủ."
Chu Nghi Ninh nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười giờ, vội vàng kéo anh, "Anh xem phim với em đi, xem xong em sẽ về."
Quý Đông Đương cúi đầu nhìn cô rồi lại ngồi xuống, Chu Nghi Ninh cười vui sướng, chú tâm xem phim, không nói gì nữa.
Quý Đông Dương quay phim mấy ngày liên tục nên hơi mệt, tối nay định ngủ sớm nhưng không ngờ bị cô làm phiền. Anh nhìn màn hình khoảng vài phút thì thấy chói mắt quá, thế là lấy miếng bịt mắt trên sofa đeo vào, dựa đầu vào thành ghế.
Chu Nghi Ninh chăm chú xem phim, một lúc sau, định nói chuyện với anh nhưng quay qua thì thấy anh đã đeo bịt mắt, chắc là ngủ rồi.
Cô vui mừng, cô thích lúc anh ngủ nhất!
Chẳng còn tâm trạng đâu mà xem phim nữa, cô co hai chân lên sofa, gác cằm lên đầu gối, chăm chú nhìn anh.
Mắt cô lướt từ miếng bịt mắt đến sống mũi, đôi môi, chiếc cằm, dần dần lướt xuống yết hầu, cô luôn cảm thấy yết hầu là nơi gợi cảm nhất của đàn ông, vì đó là điểm đặc thù thứ hai của đàn ông.
Cô từ từ ngồi chồm dậy, nhìn vết rách trên môi anh, hai ngày rồi mà nó vẫn còn rõ.
Cô nhìn mặt anh, nuốt nước bọt rồi từ từ nhích tới.
Hơi thở nhẹ nhàng như của mèo phả lên mặt anh, cô nhìn môi anh, từ từ vươn lưỡi ra liếm nhẹ môi anh, tựa như chú mèo đang liếm láp.
Ngay lập tức cô bị đẩy ra.
Quý Đông Dương giật bịt mắt xuống, quắc mắt nhìn cô.
Thì ra còn chưa ngủ...
Chu Nghi Ninh định nói gì đó nhưng anh đã đứng dậy, không thèm nhìn cô, "Về đi, đừng để tôi nói lần hai."
Anh cầm điều khiển tắt ti vi rồi xoay người về phòng, dứt khoát đóng cửa lại.
Chu Nghi Ninh cắn môi dưới, ngẩn người nhìn một loạt hành động của anh rồi quay qua nhìn cái ti vi màn hình tinh thể lỏng đen kịt, cô bị người ta chê triệt để rồi!
Cô nhụt chí nằm ngửa ra sofa, lấy toàn bộ gối ôm vứt hết xuống ghế.
Lúc về không chỉ lấy cái áo phao của anh mà ngay cả áo khoác của anh cũng lấy đi luôn. Cô không tin anh mất nhiều áo như thế mà không tìm cô!
***
Quý Đông Dương vào phòng ngủ, giơ tay sờ môi mình, nơi đó hơi ướt, đang lúc phiền não thì điện thoại đặt ở tủ đầu giường vang lên.
Anh tới lấy điện thoại, nhìn màn hình rồi đi về phía cửa sổ, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lẽo của anh làm Lục Tiêu ngập ngừng, "Tớ quấy rầy giấc ngủ của cậu à? Sao tức giận thế?"
Quý Đông Dương: "Không có."
Lục Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cười: "Vậy cậu tức cái gì chứ, tớ còn tưởng lỡ đánh thức cậu cơ. À, ngày mai tớ đến thành phố B, có rảnh thì gặp nhau nhé."
Quý Đông Dương suy nghĩ, "Gần đây đoàn phim phải chạy đua tiến độ, không biết rảnh không."
Lục Tiêu: "Không sao, tớ ở đó một tuần lận, đừng lo." Anh ta cười hớn hở, "Nếu không thì tớ đến trường quay thăm cậu cũng được, Chu Nghi Ninh đóng chung phim với cậu đúng không? Đúng lúc tạo cơ hội gặp cô ấy luôn."
Quý Đông Dương cười khẽ, "Cô ấy quay xong rồi."
Chưa ai nói chuyện này với Lục Tiêu hết, anh ta sửng sốt một chút rồi cũng cười, nghe có vẻ đắc chí: "Sao vô duyên thế nhỉ, nhưng mà không sao, chuyến này tớ ở lâu, sẽ gặp nhau được thôi."
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên