Tiến Vào Lòng Anh
Chương 78 Ngoại truyện 3
Đậu Nành mười bốn tháng đã biết đi, so với đám trẻ cùng lứa thì khá giỏi, nhưng thằng bé lại chậm nói, mãi đến hai tuổi chỉ mới biết nói vài từ đơn.
Ban đầu Lý Đông Phóng còn còn kiên nhẫn, mỗi buổi sáng trông thằng bé đều nhẫn nại dạy cu cậu nói từng chữ như dạy vẹt nói. Nhưng con vẹt mà Lâm Hựu gửi nuôi ở nhà anh đã biết nói, mà Đậu Nành vẫn chưa biết nói.
Anh bắt đầu đánh mất ý chí, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi.
Lý Đông Phóng rút khăn giấy lau sạch nước miếng bên miệng con trai, hờ hững nhìn cu cậu, “Con trai à, con muốn gì thì cứ nói, đừng có kìm nén.”
Đậu Nành cau cau cái mũi lầm bầm mấy tiếng, nước miếng lại chảy ra.
Anh thờ ơ buông laptop xuống, hất cằm, “Đi gom đồ chơi của con lại đi, dọn xong ba dẫn con ra ngoài chơi.”
Đậu Nành nhìn anh, rồi lại nhìn ra bên ngoài, ngón tay ngắn ngắn tròn tròn chỉ ra ngoài, ê a hỏi, “A?”
Lý Đông Phóng chống hai tay, khép mắt lại rồi gật đầu, “Ừ, ra ngoài chơi.”
Đậu Nành lủng đủng bước tới, giữ chặt cổ tay anh, ý cậu nhóc muốn nhờ Lý Đông Phóng nhặt giúp mình, Lý Đông Phóng lắc đầu, nghiêm túc nói với con trai, “Ba nhặt cho con cũng được, thế thì không ra ngoài nữa.”
Cậu chàng đã có thể nghe hiểu hết người lớn nói, cậu nhíu mày, đưa tay xoa xoa cái mũi. Ông ba tưởng con trai định lau nước mũi nên cầm khăn lên lau, cậu chàng quay đầu đi không chịu phối hợp, ê a kháng nghị.
Sau đó, cu cậu đung đưa cái chân ngắn ngũn, lúc lắc cái mông nhỏ ngồi ịch xuống. Lý Đông Phóng đạp đạp cái thùng đựng đồ chơi, “Con gom mấy món đồ vừa nãy con giận dỗi ném lung tung vào đây, tự mình gom.”
Đậu Nành tủi thân, mím mím cái miệng, hàng mi còn vươn nước mắt, Lý Đông Phóng thấy thế thì cười, “Đừng có nhìn ba như thế, vô dụng thôi.”
Đậu Nành hít một hơi, sau khi khóc dã đời thì lại nấc nghẹn đầy nức nở, hai ba con lại bắt đầu cương nhau.
Lý Đông Phóng mở máy tính lên soạn mail. Nghiêu Trăn và Vu Thiến đang đi dạo phố, trước khi đi cô bảo để anh trải nghiệm một ngày trông con, nhưng bây giờ mới được có nửa ngày mà anh đã thấy oải rồi.
Anh đọc email mất nửa tiếng, gửi mail trả lời hết nửa tiếng.
Thằng cu con vẫn chưa phục, muốn tranh đến cùng với anh.
Khóe mắt Lý Đông Phóng khẽ liếc nhìn cậu, Đậu Nành vẫn luôn nhìn anh không chớp mắt, bàn tay nho nhỏ còn đang cầm đồ chơi. Cậu mặc cái quần thủng đủng màu vàng, cái môi lại bĩu ra, trông giống hệt một hạt đậu nành.
Lý Đông Phóng đưa tay lau nước mắt cho con, “Sao rồi, nghĩ xong chưa?”
Cậu nấc lên một cái, cúi đầu nhìn đồ chơi trong tay mình, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp. Lý Đông Phóng thấy vậy thì không đành lòng, nhưng không thể nuông chiều con trai từ bé. Anh không thể để Đậu Nành nghĩ rằng nếu không hài lòng thì chỉ cần khóc lên là người lớn sẽ chiều theo cậu, nếu cứ thế thì cậu nhóc sẽ hư mất.
Lý Đông Phóng dịu dàng khuyên bảo, “Đồ nào không nhặt được thì để đó, nhưng trước sau gì con cũng phải đi nhặt thôi, con không được giận dỗi như thế… Tuy con chưa nói được, nhưng ba biết con hiểu lời ba nói. Con có tin không, ngay cả mẹ cũng phải nghe lời ba đấy. Đừng có ỷ lấy mẹ ra làm chỗ chống lưng. Ở trong cái nhà này, ba con vẫn là lớn nhất đấy.”
Đậu Nành nhếch cái miệng méo xệch, tủi thân nhìn anh.
Lý Đông Phóng dùng phép khích tướng với cậu, “Có gì bất mãn thì con cứ nói.”
Đậu Nành hừ hừ vài tiếng, chỉ ra bên ngoài, ý muốn nói con không muốn dọn đồ chơi, con muốn đi ra ngoài chơi.
“Không được.” Lý Đông Phóng cự tuyệt.
Cu cậu bị quê độ, đành phải tự đi dọn đồ chơi, nhặt được một miếng gỗ xếp hình thì ném vào thùng, sau đó nhìn sang Lý Đông Phóng. Anh vẫn giữ im lặng nhìn cậu, Đậu Nành đành phải tiếp tục nhặt đồ.
Đừng thấy thằng bé còn nhỏ mà lầm, tính khí cũng chẳng nhỏ đâu, nén một bụng uất ức cho nên mỗi lần ném đồ chơi vào thùng đều dùng hết sức. Lý Đông Phóng thấy cậu hợp tác như thế thì lấy báo ra đọc.
Vất vả gần hai mươi phút đồng hồ mới gom hết mấy cái xe đồ chơi cuối cùng vào, Đậu Nành vỗ tay ra hiệu Lý Đông Phóng nhìn sang.
Anh đặt tờ báo xuống, nhìn xuống sàn nhà, dưới sofa vẫn còn mấy món, nhưng đối với thằng cu con nhà mình mà nói thì đã quá giỏi rồi. Anh cầm nắp thùng đậy lại, vuốt mũi cậu, “Đây mới đúng là bé ngoan chứ.”
Đậu Nành a a chỉ ra ngoài.
Lý Đông Phóng mặc áo khoác vào, kế đó lấy áo khoác mặc cho Đậu Nành. Tôn Tú Ngọc thấy thế thì gọi lại nhắc anh, “Bên ngoài đang có gió, lạnh lắm, đừng dẫn cháu ra ngoài.”
“Không sao đâu dì.” Lý Đông Phóng mang giày cho con trai, ánh mắt bình tĩnh, “Vừa nãy cháu hứa với thằng bé rồi, đã nói thì phải giữ lời, phải dẫn nó đi một vòng mới được.”
Nói xong, anh đội cái nón len lên cho Đậu Nành, vòng tay qua ôm thằng bé lên.
Vừa ra khỏi cửa nên hơi lạnh, Đậu Nành không ngốc, nhắm mắt rúc vào lòng anh, Lý Đông Phóng cởi áo ra rồi bao lấy cậu, thong thả bước ra ngoài.
Dạo gần đây Lý Nguyệt đã đi du lịch nước ngoài, đi cùng với người bạn trai trung niên lớn hơn bà hai tuổi. Lý Đông Phóng đã gặp ông ấy, là một người đàn ông đáng tin cậy. Ông ấy góa vợ nhiều năm chưa tái hôn, bây giờ con cái đều đã lập gia đình, nên ông mới bắt đầu suy nghĩ đến chuyện của mình.
Hôm ấy đối phương mời anh ăn cơm, khi đi ra ngoài hít thở không khí, anh trông thấy Lý Nguyệt nắm tay người đàn ông đó bước ra ngoài, sau đó Lý Nguyệt xoay người nhào vào lòng ông ấy. Không ngờ bà lớn tuổi rồi mà vẫn gặp được người thích hợp như thế.
Lý Đông Phóng còn nói gì nữa, chị của anh đã rơi vào bể tình rồi.
Trương Minh Côn gia cảnh không tốt ấp ủ mưu đồ, hơn nữa doanh nhân lại gặp nhiều cám dỗ. Còn ông anh đây nghe nói là giáo sư đại học. Lý Đông Phóng thấy bà tìm người trí thức, bụng đầy mực nước vẫn hơn đám người trong bụng toàn mưu mô.
Lớn tuổi rồi nên cũng không thể phô trương, hai người lặng lẽ đăng ký kết hôn, lúc Lý Đông Phóng biết tin thì bà đã theo người ta đi Úc du lịch mất rồi.
Lý Đông Phóng bế con trai đi vài vòng rồi quay về, thằng bé giãy giụa không chịu nghe lời, uất ức lại muốn rơi nước mắt.
Anh trêu con trai, “Con khoan khóc đã, để ba đi lấy chén đựng, để hạt đậu vàng rơi xuống đất thì tiếc lắm.”
Đậu Nành nghe thế cũng không hiểu gì, hít mũi một cái, nhíu nhíu hàng chân mày bé tí nhìn anh.
Lý Đông Phóng đành dẫn thằng bé đi dạo một vòng quanh vườn, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng xe, ngay sau đó cửa mở ra. Đậu Nành nghe tiếng xe thì la lên một tiếng, liên tục giãy giụa muốn trèo xuống.
Lý Đông Phóng đành phải buông tay để cậu bé xuống.
Đôi chân nhỏ nhắn chạy vài bước, sau đó đứng lại chăm chú nhìn chiếc xe.
Nghiêu Trăn mở cửa xe bước xuống, thấy Đậu Nành híp mắt cười, nhẹ giọng gọi cậu, “Tiểu Bùi, con đang chờ mẹ hả?”
Đậu Nành bỗng bĩu môi khóc òa lên, khóc đến xé lòng, vừa khóc vừa lúc lắc cả người nhào vào lòng cô.
Nghiêu Trăn kinh ngạc, vội ném mấy túi quần áo trong tay xuống, đưa tay ôm lấy cậu, đau lòng hỏi, “Tiểu Bùi à? Con sao thế?”
Đậu Nành chưa biết nói nên chỉ có thể rưng rưng nước mắt chỉ sang ba mình, sau đó tiếp tục khóc đến độ thở không ra hơi. Lâm Hựu đứng kế bên cười đến đau xốc hông, “Thằng bé đang mách mẹ ư?”
Vì thể diện nên Lý Đông Phóng giải thích, “Tôi chẳng làm gì cả.”
Nhưng giọng anh lại bị tiếng khóc lóc đầy uất ức của Đậu Nành át đi, Nghiêu Trăn không vui chất vấn anh, “Thằng bé mới có hai tuổi thôi, lúc anh hai tuổi bộ nó ăn hiếp anh hả?”
Lý Đông Phóng, “…” Chẳng nói lí lẽ.
Có lẽ Newton cũng biết nam chủ nhân không thích mình lắm, nên vừa nãy ở trong nhà nó không dám thở mạnh. Bây giờ nó lại đứng ngay cửa ra vào vẫy đuôi mừng Nghiêu Trăn. Nghiêu Trăn quay về không những để Đậu Nành có chỗ dựa, mà ngay cả con chó cũng bắt đầu ra oai.
Nghiêu Trăn dỗ dành Đậu Nành rồi gọi chó vào nhà, còn anh lại bị bỏ rơi ở ngoài hứng gió.
Lâm Hựu đi tới vỗ vai anh, cười nói, “Anh à, địa vị trong nhà của anh không cao lắm nhỉ.”
Lý Đông Phóng, “…”
Anh im lặng một lát mới nói, “Không sao cả.”
Lâm Hựu cúi người bật cười ha hả. Anh nhíu mày, không vui nhìn anh ta vài giây, sau đó đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, “Chuyện điều tra thế nào rồi?”
Lâm Hựu lập tức ngừng cười, nét mặt nghiêm trọng, “Không phải Ninh Mật.”
Lý Đông Phóng lại thở phào, “Không phải thì tốt, tôi sợ phải đón con bé về bằng cách này.”
“Cô gái này vẫn chưa có người nhận thân, lúc còn sống cũng rất đáng thương, luôn bị cha nuôi xâm hại, không nhịn được nữa mới lựa chọn nhảy giếng tự sát.”
Lý Đông Phóng chậm rãi chớp mắt, nhịp tim có hơi nhanh, thấy lòng mình run lên, anh thở dài, “Đây là chuyện mà lúc còn sống ông cụ vẫn chưa buông bỏ được, bất kể là thế nào thì tôi cũng không thể từ bỏ việc tìm kiếm.”
“Đổi lại là ai cũng sẽ không buông được.”
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, lại châm cho Lâm Hựu một điếu, cám ơn anh ta, “Phiền cậu phải tra tiếp rồi.”
“Anh em với nhau không mà anh nói mấy lời này làm gì, đó cũng là cháu em mà.”
“Dạo gần đây tôi bắt đầu cho người tìm kiếm ở nước ngoài. Cậu nói xem con bé có thể nào bị xem là trẻ mồ côi, rồi được người nước ngoài nhận nuôi không…”
Lâm Hựu không nói gì, đây là chuyện bao nhiêu năm rồi, như mò kim đáy biển, chuyện tìm được đúng là hi vọng xa vời.
Đã nhiều năm không gặp, dù có tìm được người thì cũng không thể hòa nhập được, có lẽ con bé đã có cuộc sống riêng. Nhưng chỉ cần con bé còn sống, thì tìm được hay không cũng chỉ là một phần chấp niệm.
Lý Đông Phóng tiễn Lâm Hựu và Vu Thiến về rồi mới vào nhà. Nghiêu Trăn đang cho Đậu Nành bú sữa, thằng bé đã nằm trong vòng tay cô ngủ say, cái chân hài lòng giẫm lên ngực người phụ nữ của anh.
Lý Đông Phóng chướng mắt, đưa tay đẩy chân của thằng nhóc này xuống, chỉ một lát sau, cái chân nhỏ kia lại đưa lên, Lý Đông Phóng định đưa tay ra thì bị Nghiêu Trăn cản lại, “Đừng, lát nữa nó lại không chịu ngủ bây giờ.”
Lý Đông Phóng cười.
Nghiêu Trăn nhìn anh, do dự một lát mới nói, “Mấy bữa nay có một số lạ cứ gọi điện cho em, bắt máy rồi thì không nói chuyện, lạ lắm. Em đã đưa số điện thoại đó cho Lâm Hựu, anh ta hoài nghi rất có thể là Chu Tuấn.”
Lý Đông Phóng sửng sốt, đôi mắt nheo lại, bầu không khí bỗng chốc trở nên khó xử.
Nghiêu Trăn muốn làm dịu bầu không khí, ra vẻ như không có gì, “Anh đừng nhìn em như thế, con trai cũng đã có rồi, làm sao em chạy được.”
Anh lại không cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Lâm Hựu nói sao?”
“Lâm Hựu nói trong nước vẫn đang càn quét xã hội đen, trong thời gian ngắn Chu Tuấn cũng sẽ không dám quay về. Dù sao anh ta rửa tiền ở Đông Đài cũng không ít, vụ án này hiện đang là vụ án quan trọng nhất. Vì thế cấp trên rất để tâm.”
Lý Đông Phóng có cảm giá bất an, “Anh sợ anh ta về làm phiền em.”
Nghiêu Trăn cười, “Em có sức quyến rũ lớn đến thế à?”
Lý Đông Phóng đáp, “Có.”
“Nói thử xem nào?”
“Đàn ông đều thích kiểu này.”
“Kiểu nào?”
Lý Đông Phóng không nói gì, chỉ cúi đầu xuống khẽ cắn một cái lên vị trí càng lúc càng nở nang sau khi sinh. Còn cô lại càng trở nên nhạy cảm hơn sau khi sinh con, cái eo mềm nhũn trong nháy mắt.
Anh thì thầm bên tai cô, “Con ngủ chưa, đặt nó xuống đi, anh đợi em ở phòng bên…”
Cô cúi đầu, nhăn mặt, “Em vừa dạo phố về, hơi mệt.”
Anh đưa tay nhéo mặt cô, “Anh cũng có cách khiến em không mệt.”
“…”
Lý Đông Phóng đứng dậy ra ngoài, hôm nay anh không đi làm nên mặc một cái quần dài bằng dạ, làm lộ đôi chân dài. Anh đút tay vào túi thong dong bước ra ngoài.
Nghiêu Trăn cắn môi, khe khẽ để con trai xuống, đỏ mặt ra khỏi phòng.
Ban đầu Lý Đông Phóng còn còn kiên nhẫn, mỗi buổi sáng trông thằng bé đều nhẫn nại dạy cu cậu nói từng chữ như dạy vẹt nói. Nhưng con vẹt mà Lâm Hựu gửi nuôi ở nhà anh đã biết nói, mà Đậu Nành vẫn chưa biết nói.
Anh bắt đầu đánh mất ý chí, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi.
Lý Đông Phóng rút khăn giấy lau sạch nước miếng bên miệng con trai, hờ hững nhìn cu cậu, “Con trai à, con muốn gì thì cứ nói, đừng có kìm nén.”
Đậu Nành cau cau cái mũi lầm bầm mấy tiếng, nước miếng lại chảy ra.
Anh thờ ơ buông laptop xuống, hất cằm, “Đi gom đồ chơi của con lại đi, dọn xong ba dẫn con ra ngoài chơi.”
Đậu Nành nhìn anh, rồi lại nhìn ra bên ngoài, ngón tay ngắn ngắn tròn tròn chỉ ra ngoài, ê a hỏi, “A?”
Lý Đông Phóng chống hai tay, khép mắt lại rồi gật đầu, “Ừ, ra ngoài chơi.”
Đậu Nành lủng đủng bước tới, giữ chặt cổ tay anh, ý cậu nhóc muốn nhờ Lý Đông Phóng nhặt giúp mình, Lý Đông Phóng lắc đầu, nghiêm túc nói với con trai, “Ba nhặt cho con cũng được, thế thì không ra ngoài nữa.”
Cậu chàng đã có thể nghe hiểu hết người lớn nói, cậu nhíu mày, đưa tay xoa xoa cái mũi. Ông ba tưởng con trai định lau nước mũi nên cầm khăn lên lau, cậu chàng quay đầu đi không chịu phối hợp, ê a kháng nghị.
Sau đó, cu cậu đung đưa cái chân ngắn ngũn, lúc lắc cái mông nhỏ ngồi ịch xuống. Lý Đông Phóng đạp đạp cái thùng đựng đồ chơi, “Con gom mấy món đồ vừa nãy con giận dỗi ném lung tung vào đây, tự mình gom.”
Đậu Nành tủi thân, mím mím cái miệng, hàng mi còn vươn nước mắt, Lý Đông Phóng thấy thế thì cười, “Đừng có nhìn ba như thế, vô dụng thôi.”
Đậu Nành hít một hơi, sau khi khóc dã đời thì lại nấc nghẹn đầy nức nở, hai ba con lại bắt đầu cương nhau.
Lý Đông Phóng mở máy tính lên soạn mail. Nghiêu Trăn và Vu Thiến đang đi dạo phố, trước khi đi cô bảo để anh trải nghiệm một ngày trông con, nhưng bây giờ mới được có nửa ngày mà anh đã thấy oải rồi.
Anh đọc email mất nửa tiếng, gửi mail trả lời hết nửa tiếng.
Thằng cu con vẫn chưa phục, muốn tranh đến cùng với anh.
Khóe mắt Lý Đông Phóng khẽ liếc nhìn cậu, Đậu Nành vẫn luôn nhìn anh không chớp mắt, bàn tay nho nhỏ còn đang cầm đồ chơi. Cậu mặc cái quần thủng đủng màu vàng, cái môi lại bĩu ra, trông giống hệt một hạt đậu nành.
Lý Đông Phóng đưa tay lau nước mắt cho con, “Sao rồi, nghĩ xong chưa?”
Cậu nấc lên một cái, cúi đầu nhìn đồ chơi trong tay mình, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp. Lý Đông Phóng thấy vậy thì không đành lòng, nhưng không thể nuông chiều con trai từ bé. Anh không thể để Đậu Nành nghĩ rằng nếu không hài lòng thì chỉ cần khóc lên là người lớn sẽ chiều theo cậu, nếu cứ thế thì cậu nhóc sẽ hư mất.
Lý Đông Phóng dịu dàng khuyên bảo, “Đồ nào không nhặt được thì để đó, nhưng trước sau gì con cũng phải đi nhặt thôi, con không được giận dỗi như thế… Tuy con chưa nói được, nhưng ba biết con hiểu lời ba nói. Con có tin không, ngay cả mẹ cũng phải nghe lời ba đấy. Đừng có ỷ lấy mẹ ra làm chỗ chống lưng. Ở trong cái nhà này, ba con vẫn là lớn nhất đấy.”
Đậu Nành nhếch cái miệng méo xệch, tủi thân nhìn anh.
Lý Đông Phóng dùng phép khích tướng với cậu, “Có gì bất mãn thì con cứ nói.”
Đậu Nành hừ hừ vài tiếng, chỉ ra bên ngoài, ý muốn nói con không muốn dọn đồ chơi, con muốn đi ra ngoài chơi.
“Không được.” Lý Đông Phóng cự tuyệt.
Cu cậu bị quê độ, đành phải tự đi dọn đồ chơi, nhặt được một miếng gỗ xếp hình thì ném vào thùng, sau đó nhìn sang Lý Đông Phóng. Anh vẫn giữ im lặng nhìn cậu, Đậu Nành đành phải tiếp tục nhặt đồ.
Đừng thấy thằng bé còn nhỏ mà lầm, tính khí cũng chẳng nhỏ đâu, nén một bụng uất ức cho nên mỗi lần ném đồ chơi vào thùng đều dùng hết sức. Lý Đông Phóng thấy cậu hợp tác như thế thì lấy báo ra đọc.
Vất vả gần hai mươi phút đồng hồ mới gom hết mấy cái xe đồ chơi cuối cùng vào, Đậu Nành vỗ tay ra hiệu Lý Đông Phóng nhìn sang.
Anh đặt tờ báo xuống, nhìn xuống sàn nhà, dưới sofa vẫn còn mấy món, nhưng đối với thằng cu con nhà mình mà nói thì đã quá giỏi rồi. Anh cầm nắp thùng đậy lại, vuốt mũi cậu, “Đây mới đúng là bé ngoan chứ.”
Đậu Nành a a chỉ ra ngoài.
Lý Đông Phóng mặc áo khoác vào, kế đó lấy áo khoác mặc cho Đậu Nành. Tôn Tú Ngọc thấy thế thì gọi lại nhắc anh, “Bên ngoài đang có gió, lạnh lắm, đừng dẫn cháu ra ngoài.”
“Không sao đâu dì.” Lý Đông Phóng mang giày cho con trai, ánh mắt bình tĩnh, “Vừa nãy cháu hứa với thằng bé rồi, đã nói thì phải giữ lời, phải dẫn nó đi một vòng mới được.”
Nói xong, anh đội cái nón len lên cho Đậu Nành, vòng tay qua ôm thằng bé lên.
Vừa ra khỏi cửa nên hơi lạnh, Đậu Nành không ngốc, nhắm mắt rúc vào lòng anh, Lý Đông Phóng cởi áo ra rồi bao lấy cậu, thong thả bước ra ngoài.
Dạo gần đây Lý Nguyệt đã đi du lịch nước ngoài, đi cùng với người bạn trai trung niên lớn hơn bà hai tuổi. Lý Đông Phóng đã gặp ông ấy, là một người đàn ông đáng tin cậy. Ông ấy góa vợ nhiều năm chưa tái hôn, bây giờ con cái đều đã lập gia đình, nên ông mới bắt đầu suy nghĩ đến chuyện của mình.
Hôm ấy đối phương mời anh ăn cơm, khi đi ra ngoài hít thở không khí, anh trông thấy Lý Nguyệt nắm tay người đàn ông đó bước ra ngoài, sau đó Lý Nguyệt xoay người nhào vào lòng ông ấy. Không ngờ bà lớn tuổi rồi mà vẫn gặp được người thích hợp như thế.
Lý Đông Phóng còn nói gì nữa, chị của anh đã rơi vào bể tình rồi.
Trương Minh Côn gia cảnh không tốt ấp ủ mưu đồ, hơn nữa doanh nhân lại gặp nhiều cám dỗ. Còn ông anh đây nghe nói là giáo sư đại học. Lý Đông Phóng thấy bà tìm người trí thức, bụng đầy mực nước vẫn hơn đám người trong bụng toàn mưu mô.
Lớn tuổi rồi nên cũng không thể phô trương, hai người lặng lẽ đăng ký kết hôn, lúc Lý Đông Phóng biết tin thì bà đã theo người ta đi Úc du lịch mất rồi.
Lý Đông Phóng bế con trai đi vài vòng rồi quay về, thằng bé giãy giụa không chịu nghe lời, uất ức lại muốn rơi nước mắt.
Anh trêu con trai, “Con khoan khóc đã, để ba đi lấy chén đựng, để hạt đậu vàng rơi xuống đất thì tiếc lắm.”
Đậu Nành nghe thế cũng không hiểu gì, hít mũi một cái, nhíu nhíu hàng chân mày bé tí nhìn anh.
Lý Đông Phóng đành dẫn thằng bé đi dạo một vòng quanh vườn, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng xe, ngay sau đó cửa mở ra. Đậu Nành nghe tiếng xe thì la lên một tiếng, liên tục giãy giụa muốn trèo xuống.
Lý Đông Phóng đành phải buông tay để cậu bé xuống.
Đôi chân nhỏ nhắn chạy vài bước, sau đó đứng lại chăm chú nhìn chiếc xe.
Nghiêu Trăn mở cửa xe bước xuống, thấy Đậu Nành híp mắt cười, nhẹ giọng gọi cậu, “Tiểu Bùi, con đang chờ mẹ hả?”
Đậu Nành bỗng bĩu môi khóc òa lên, khóc đến xé lòng, vừa khóc vừa lúc lắc cả người nhào vào lòng cô.
Nghiêu Trăn kinh ngạc, vội ném mấy túi quần áo trong tay xuống, đưa tay ôm lấy cậu, đau lòng hỏi, “Tiểu Bùi à? Con sao thế?”
Đậu Nành chưa biết nói nên chỉ có thể rưng rưng nước mắt chỉ sang ba mình, sau đó tiếp tục khóc đến độ thở không ra hơi. Lâm Hựu đứng kế bên cười đến đau xốc hông, “Thằng bé đang mách mẹ ư?”
Vì thể diện nên Lý Đông Phóng giải thích, “Tôi chẳng làm gì cả.”
Nhưng giọng anh lại bị tiếng khóc lóc đầy uất ức của Đậu Nành át đi, Nghiêu Trăn không vui chất vấn anh, “Thằng bé mới có hai tuổi thôi, lúc anh hai tuổi bộ nó ăn hiếp anh hả?”
Lý Đông Phóng, “…” Chẳng nói lí lẽ.
Có lẽ Newton cũng biết nam chủ nhân không thích mình lắm, nên vừa nãy ở trong nhà nó không dám thở mạnh. Bây giờ nó lại đứng ngay cửa ra vào vẫy đuôi mừng Nghiêu Trăn. Nghiêu Trăn quay về không những để Đậu Nành có chỗ dựa, mà ngay cả con chó cũng bắt đầu ra oai.
Nghiêu Trăn dỗ dành Đậu Nành rồi gọi chó vào nhà, còn anh lại bị bỏ rơi ở ngoài hứng gió.
Lâm Hựu đi tới vỗ vai anh, cười nói, “Anh à, địa vị trong nhà của anh không cao lắm nhỉ.”
Lý Đông Phóng, “…”
Anh im lặng một lát mới nói, “Không sao cả.”
Lâm Hựu cúi người bật cười ha hả. Anh nhíu mày, không vui nhìn anh ta vài giây, sau đó đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, “Chuyện điều tra thế nào rồi?”
Lâm Hựu lập tức ngừng cười, nét mặt nghiêm trọng, “Không phải Ninh Mật.”
Lý Đông Phóng lại thở phào, “Không phải thì tốt, tôi sợ phải đón con bé về bằng cách này.”
“Cô gái này vẫn chưa có người nhận thân, lúc còn sống cũng rất đáng thương, luôn bị cha nuôi xâm hại, không nhịn được nữa mới lựa chọn nhảy giếng tự sát.”
Lý Đông Phóng chậm rãi chớp mắt, nhịp tim có hơi nhanh, thấy lòng mình run lên, anh thở dài, “Đây là chuyện mà lúc còn sống ông cụ vẫn chưa buông bỏ được, bất kể là thế nào thì tôi cũng không thể từ bỏ việc tìm kiếm.”
“Đổi lại là ai cũng sẽ không buông được.”
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, lại châm cho Lâm Hựu một điếu, cám ơn anh ta, “Phiền cậu phải tra tiếp rồi.”
“Anh em với nhau không mà anh nói mấy lời này làm gì, đó cũng là cháu em mà.”
“Dạo gần đây tôi bắt đầu cho người tìm kiếm ở nước ngoài. Cậu nói xem con bé có thể nào bị xem là trẻ mồ côi, rồi được người nước ngoài nhận nuôi không…”
Lâm Hựu không nói gì, đây là chuyện bao nhiêu năm rồi, như mò kim đáy biển, chuyện tìm được đúng là hi vọng xa vời.
Đã nhiều năm không gặp, dù có tìm được người thì cũng không thể hòa nhập được, có lẽ con bé đã có cuộc sống riêng. Nhưng chỉ cần con bé còn sống, thì tìm được hay không cũng chỉ là một phần chấp niệm.
Lý Đông Phóng tiễn Lâm Hựu và Vu Thiến về rồi mới vào nhà. Nghiêu Trăn đang cho Đậu Nành bú sữa, thằng bé đã nằm trong vòng tay cô ngủ say, cái chân hài lòng giẫm lên ngực người phụ nữ của anh.
Lý Đông Phóng chướng mắt, đưa tay đẩy chân của thằng nhóc này xuống, chỉ một lát sau, cái chân nhỏ kia lại đưa lên, Lý Đông Phóng định đưa tay ra thì bị Nghiêu Trăn cản lại, “Đừng, lát nữa nó lại không chịu ngủ bây giờ.”
Lý Đông Phóng cười.
Nghiêu Trăn nhìn anh, do dự một lát mới nói, “Mấy bữa nay có một số lạ cứ gọi điện cho em, bắt máy rồi thì không nói chuyện, lạ lắm. Em đã đưa số điện thoại đó cho Lâm Hựu, anh ta hoài nghi rất có thể là Chu Tuấn.”
Lý Đông Phóng sửng sốt, đôi mắt nheo lại, bầu không khí bỗng chốc trở nên khó xử.
Nghiêu Trăn muốn làm dịu bầu không khí, ra vẻ như không có gì, “Anh đừng nhìn em như thế, con trai cũng đã có rồi, làm sao em chạy được.”
Anh lại không cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Lâm Hựu nói sao?”
“Lâm Hựu nói trong nước vẫn đang càn quét xã hội đen, trong thời gian ngắn Chu Tuấn cũng sẽ không dám quay về. Dù sao anh ta rửa tiền ở Đông Đài cũng không ít, vụ án này hiện đang là vụ án quan trọng nhất. Vì thế cấp trên rất để tâm.”
Lý Đông Phóng có cảm giá bất an, “Anh sợ anh ta về làm phiền em.”
Nghiêu Trăn cười, “Em có sức quyến rũ lớn đến thế à?”
Lý Đông Phóng đáp, “Có.”
“Nói thử xem nào?”
“Đàn ông đều thích kiểu này.”
“Kiểu nào?”
Lý Đông Phóng không nói gì, chỉ cúi đầu xuống khẽ cắn một cái lên vị trí càng lúc càng nở nang sau khi sinh. Còn cô lại càng trở nên nhạy cảm hơn sau khi sinh con, cái eo mềm nhũn trong nháy mắt.
Anh thì thầm bên tai cô, “Con ngủ chưa, đặt nó xuống đi, anh đợi em ở phòng bên…”
Cô cúi đầu, nhăn mặt, “Em vừa dạo phố về, hơi mệt.”
Anh đưa tay nhéo mặt cô, “Anh cũng có cách khiến em không mệt.”
“…”
Lý Đông Phóng đứng dậy ra ngoài, hôm nay anh không đi làm nên mặc một cái quần dài bằng dạ, làm lộ đôi chân dài. Anh đút tay vào túi thong dong bước ra ngoài.
Nghiêu Trăn cắn môi, khe khẽ để con trai xuống, đỏ mặt ra khỏi phòng.
Tác giả :
Phi Mộc Phi Thạch