Tiến Vào Lòng Anh
Chương 43
Hai người chưa về đến Đông Đài thì Lưu Quốc Yến đã gọi điện thoại đến.
Lý Đông Phóng mở loa ngoài.
Lưu Quốc Yến lên tiếng với giọng đầy mệt mỏi, “Tôi đã đến Sơn Đông rồi, vừa qua khỏi trạm thu phí.”
Lý Đông Phóng nhìn thoáng qua Nghiêu Trăn, cô cười với anh.
“Ừ.” Anh nói với đầu bên kia, “Đến nơi rồi hẳn nghỉ, đừng dừng trên đường nhiều quá.”
Lưu Quốc Yến, “Vâng, chúng tôi đến trạm dừng chân “xả nước” rồi sẽ đi tiếp.”
Cô biết “xả nước” nghĩa là gì, chính là đi vệ sinh.
“Hai người đến Đông Đài rồi hả?”
“Chưa.” Không biết Lý Đông Phóng nghĩ gì, nói với người bên kia, “Chờ hai người đến nơi bọn tôi mới quay về, bây giờ bọn tôi vẫn còn đang ở bên ngoài.”
Lý Đông Phóng cúp điện thoại rồi quay sang nhìn cô.
“Bọn họ đã đến nội thành Sơn Đông rồi, hẳn là không có nguy hiểm gì. Tay của Chu Tuấn không vươn xa tới vậy đâu, xung quanh Đông Đài thì có lẽ có chút ảnh hưởng, nhưng ra ngoài tỉnh khác thì không có khả năng.”
Nghiêu Trăn thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ra ngoài gọi điện thoại cho người bạn bên Sơn Đông kia.”
Người bạn ở Sơn Đông chính là nhân vật thần bí đã tặng anh khẩu súng, cô gật đầu nhìn anh bước ra ngoài.
Khoảng chừng năm phút sau, Lý Đông Phóng xuất hiện trước cửa ra vào, ánh đèn hành lang đã được bật sáng, anh bước vào trong với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Nghiêu Trăn đi theo anh vào phòng, cô cụp mắt nhìn anh, hàng mi dài che giấu cảm xúc phức tạp, nóng nảy hỏi, “Sao rồi anh?”
Lý Đông Phóng ngẩng đầu lên mới phát hiện cô cứ nhìn anh chăm chú, dường như cô không có chút lòng tin nào, anh thấy thế lực của mình lại bị cô xem thường, đỡ trán cất giọng hờ hững, “Em thấy sao?”
“Em thấy anh hình như không vui.”
“Chỉ có em mới hiện rõ vui hay buồn ở trên mặt thôi.”
Cô chớp mắt, “Nói thế là không sao hết hả anh? Bạn anh đồng ý giúp rồi?”
Lý Đông Phóng ngả người về phía sau, cả người vùi trong sofa, anh ngẩng đầu lên, rướn người dậy nhìn cô, “Dĩ nhiên là không sao rồi, nếu có vấn đề anh cũng sẽ không để bọn họ đi thẳng sang đó. Em gái và em rể em tạm thời đã được sắp xếp ở và làm việc ở bên kia, nhưng mà tạm thời chỉ có thể dùng thân phận giả như em, xuất nhập cảnh thì hơi khó khăn.”
Nghiêu Trăn nhìn xuống, “Chỉ cần an toàn là được, thân phận thật hay giả thì sao chứ, em gái sẽ hiểu cho em, không cần em giải thích thêm.
Lý Đông Phóng mím môi, muốn nói rồi lại thôi.
Nghiêu Trăn mở TV chuyển đài, đang có trận bóng NBA, cô khá hứng thú với một đám đàn ông thế này, Nghiêu Trăn từng thấy bộ đồ chơi bóng rổ của James trong phòng ngủ của Lý Đông Phóng, bèn quay đầu hỏi anh, “Anh có muốn xem bóng rổ không?”
Anh không hứng thú mấy, cụp mắt trầm tư.
Lý Đông Phóng cất giọng nặng nề gọi cô, “Nghiêu Trăn à.”
Giọng anh có hơi chần chừ, âm cuối hơi cao, nghe vào lại cảm nhận được một chút dịu dàng. Quả thật không có gì để xem, truyền hình cáp trong khách sạn chỉ dùng để trang trí cho đẹp mắt nhằm tăng giá phòng. Cô tắt TV, quay lại nhìn anh.
Lý Đông Phóng nói, “Có một số chuyện anh không muốn giấu em, nên anh sẽ nói tình huống hiện tại của chúng ta cho em nghe. Thật ra thì bây giờ em có thể đi Sơn Đông cùng em gái em, chờ sóng gió qua đi rồi hẳn quay lại.”
Nghiêu Trăn tựa như không hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, hoặc có thể nói là không quan tâm đến.
Cô đặt remote TV xuống, “Em biết mà, trước đây từng giây từng phút em đều muốn chạy trốn, không muốn tham gia vào cuộc chiến của gia đình anh. Nhưng bây giờ cơ hội đã đến, em lại không muốn đi.”
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô.
Nghiêu Trăn cúi đầu, ngón tay bứt rứt xoa xoa ghế sofa, lớp vải bông màu xanh đen có hơi gai tay, cô rụt tay lại.
Nghiêu Trăn lại ngẩng đầu nhìn Lý Đông Phóng, “Nếu em ở công ty thì không chừng có thể giúp được anh rồi, nhưng bây giờ em vẫn chưa được đến công ty, quan hệ mọi người có gay cấn thế nào thì em cũng không thể xen vào được. Chu Tuấn đã mất không chế với em gái em, em không thể rời đi luôn được, nếu không sẽ khiến anh và bạn anh thêm phiền, chỉ cần em quay trờ về, Chu Tuấn sẽ chỉ đến tìm em gây phiền phức.”
Nụ cười của cô có hơi yếu ớt, “Bây giờ có thể khiến anh giảm bớt phiền phức chính là đang giúp anh rồi, có đúng không?”
Lý Đông Phóng thở dài, khóe mắt ẩn chứa ý cười nhìn cô.
Cô gái trước mặt vô cùng mỏng manh, yếu ớt không có sức lực, anh không biết cô lấy đâu ra sự kiên định thế này.
“Tuy anh giúp đỡ em rất nhiều, nhưng anh không bắt em phải đền ơn ngay bây giờ. Hiện tại em có thể lo cho bản thân là tốt lắm rồi, còn định giúp anh thế nào đây?”
Nghiêu Trăn cười nhìn anh, “Rõ ràng là em đã nói rồi mà, em làm vậy không phải để báo ơn, mà đây cũng chả phải xã hội phong kiến, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Anh suy nghĩ nhiều rồi, đừng có hiểu sai về em nữa.”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, trong nhẹ dàng còn mang theo chút cứng cỏi, khiến anh không thể nghi ngờ những lời cô nói.
Lý Đông Phóng mím chặt môi, đầu lưỡi run run.
Cô gái này đúng là gu của anh.
Bảo cô yếu ớt nhưng thỉnh thoảng lại gian xảo như hồ ly, nói chuyện với anh thì hay chơi chữ, vòng vo như múa Thái Cự. Bảo cô mạnh mẽ lại mang theo tính cách thích nịnh hót, chuyện tình cảm rất sạch sẽ, tuy thân bất do kỷ nhưng sẽ phản kháng chứ không chịu khuất phục, vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
Thật ra Lý Đông Phóng rất muốn đưa cô đi, vì anh vẫn còn e dè ý đồ của Chu Tuấn, anh sợ anh ta chó cùng rứt giậu sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận không kịp, nhưng lại sợ đưa cô đi thật rồi thì sẽ không thể tìm lại được nữa.
Trong biển người mênh mông, muốn giấu một người đi dễ dàng biết bao nhiêu.
Vì lòng riêng nên anh đã do dự.
Nghiêu Trăn quay lại nhà họ Lý là chuyện của hai ngày sau, vết thương trên người Lý Đông Phóng đã lành hẳn.
Không nhìn thấy Trương Minh Côn nên Lý Đông Phóng có hơi thất vọng, anh quay sang cười hỏi Lý Nguyệt, “Sao không thấy anh rể ở nhà vậy chị, em còn định đánh một ván cờ với anh ấy đây.”
Lý Nguyệt đáp, “Đi nước ngoài rồi, ông ấy vừa đi thì em vừa về đấy.”
Hàng mày anh khẽ nhíu lại, đi cùng Nghiêu Trăn lên lầu.
Lý Nguyệt cau mày nhìn cô, “Dạo gần đây cháu đi đâu đấy?”
Lý Đông Phóng đáp, “Không phải em gọi báo cho chị rồi ư, em mang con bé ra ngoài chơi.”
“Chị không hỏi em, chị hỏi con bé.”
Nghiêu Trăn dừng bước, quay đầu lại đáp, “… Cháu ra ngoài chơi.”
Cô định nói chú đưa cháu ra ngoài chơi, nhưng gần đây cô không thể nào gọi anh là chú được nữa, mấy ngày qua nếu không cần thiết thì cô sẽ không gọi, bằng không lại thấy là lạ.
Lý Nguyệt thở dài, “Đừng theo chú của cháu học thói xấu nhé.”
“…”
Nghiêu Trăn chọn im lặng.
Vừa nhìn sang anh, anh lại đang nhịn cười.
Lý Đông Phóng vẫn luôn tôn trọng Lý Nguyệt, trước mặt bà, anh chưa bao giờ làm mặt nghiêm như đối với người ngoài, lúc này liền bày ra vẻ mặt tủi thân.
“Chị, chị xác định là đang nói em hả?”
Lý Nguyệt nói, “Em qua đây, chị có chuyện muốn hỏi em.”
Anh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nghe lời bà bước xuống lầu, Nghiêu Trăn thấy không có chuyện của mình nữa bèn quay về phòng.
Lý Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn một vòng quanh phòng, thấy xung quanh yên lặng mới mở miệng hỏi, “Có phải em đang quen bạn gái hay không?”
Lý Đông Phóng nhìn lướt qua căn phòng của Nghiêu Trăn, buông thỏng tay đáp, “Sao tự dưng chị lại hỏi chuyện này? Em… không được tự do yêu đương hả? Chuyện nhỏ như vậy cũng cần phải báo cáo sao?”
Bà liếc anh, “Thế thì em cũng phải cất dọn cho kỹ chứ, để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Lý Đông Phóng nghe mà ngớ người, cái từ “cất dọn” này mang theo hàm nghĩa khác. Anh chưa bao giờ mang phụ nữ không đứng đắn về đây, bao cao su cũng chuẩn bị sẵn ở biệt thự Trung Ảnh. Dù sao cũng là đàn ông độc thân, chuyện này đâu có gì quá đáng.
Anh nhíu mày, “Cái gì thế?”
“Chị Tôn sang biệt thự Trung Ảnh dọn dẹp, bảo trong phòng tắm có vứt một chiếc váy dạ hội màu đỏ, nhưng đã rách bươm.” Bà liếc Lý Đông Phóng, nói rõ ràng từng chữ, lại hỏi anh, “Chuyện này không phải sẽ khiến người khác nói lung tung sao?”
“…”
Mất một lúc lâu anh mới nhớ ra cái váy đó là của ai, đây đã là chuyện của ba tuần trước rồi, mà còn là chuyện trước khi anh đi Sing. Lúc đó, Nghiêu Trăn đến nhà anh ngủ nên nhất thời kích động mà xảy ra chuyện. Chị ấy không nhắc đến anh cũng quên béng đi, khó cho chị nhớ dai thế.
Anh gật đầu, cười nói, “Dạ, lần sau em sẽ chú ý hơn.”
Lý Nguyệt quan sát anh một lúc, “Con gái nhà ai thế, em nghiêm túc chứ?”
Anh vẫn bình tĩnh, “Chuyện này không tiện nói.”
“Có cơ hội thì đưa về nhà đi.”
“Sợ đưa về sẽ dọa chị đấy.”
“Dọa chị là sao?” Lý Nguyệt bị anh chọc tức đến bật cười, “Xấu quá không dám lộ diện à?”
“Xấu hay không chỉ là thứ yếu…” Lý Đông Phóng đáp, “Có lẽ hai người còn quen nhau ấy.”
“Quen ư?” Lý Nguyệt càng nghe càng thấy hứng thú.
Anh ra vẻ bí ẩn, “Chị về suy nghĩ đi, đoán đúng sẽ có bất ngờ.”
“Phải là người thế nào mới lọt vào mắt xanh của em? Mấy cô gái ở độ tuổi phù hợp mà chị biết thì đã kết hôn hoặc vẫn còn nhỏ, người quen cũng không có mấy người xinh đẹp, nhìn tới ngó lui cũng không có ai sánh bằng Ninh Mật nhà chúng ta. Em có thể chọn trúng bông hoa nào chứ?”
Lý Đông Phóng cười, “Xinh đẹp giống cô ấy vậy.”
“Ninh Mật hả?”
“Vâng.”
“Vâng cái gì mà vâng. Em mang người ta về chị xem xem.”
Anh ngáp một cái, vẻ mặt hờ hững. Lý Nguyệt thấy anh mệt mỏi, biết bọn họ ngồi xe mấy tiếng đồng hồ nên không hỏi nữa, đuổi anh đi nghỉ ngơi.
Lý Đông Phóng ung dung bước lên lầu, đi đến lầu ba thì nhìn sang cửa phòng Nghiêu Trăn, thử vặn tay nắm cửa nhưng đã bị cô khóa từ bên trong.
Vừa mới về đến nhà, gấp gáp khóa cửa phòng lại là muốn đề phòng ai? Đâu phải cô không biết Trương Minh Côn không có ở đây.
Không lẽ đề phòng anh?
Sao, chẳng lẽ cô sợ anh nửa đêm không chịu nổi lén vào phòng cô làm xằng bậy à?
Tuy Lý Đông Phóng không loại trừ khả năng có suy nghĩ này, nhưng bị cô đề phòng như thế anh cũng thấy khó chịu.
Có lẽ Nghiêu Trăn không biết nhà anh đã chi rất nhiều tiền trong khâu trang hoàng nhà cửa, hiệu quả cách âm quả thật không thể chê. Cô không cần phải cẩn thận như thế.
Lý Đông Phóng mở loa ngoài.
Lưu Quốc Yến lên tiếng với giọng đầy mệt mỏi, “Tôi đã đến Sơn Đông rồi, vừa qua khỏi trạm thu phí.”
Lý Đông Phóng nhìn thoáng qua Nghiêu Trăn, cô cười với anh.
“Ừ.” Anh nói với đầu bên kia, “Đến nơi rồi hẳn nghỉ, đừng dừng trên đường nhiều quá.”
Lưu Quốc Yến, “Vâng, chúng tôi đến trạm dừng chân “xả nước” rồi sẽ đi tiếp.”
Cô biết “xả nước” nghĩa là gì, chính là đi vệ sinh.
“Hai người đến Đông Đài rồi hả?”
“Chưa.” Không biết Lý Đông Phóng nghĩ gì, nói với người bên kia, “Chờ hai người đến nơi bọn tôi mới quay về, bây giờ bọn tôi vẫn còn đang ở bên ngoài.”
Lý Đông Phóng cúp điện thoại rồi quay sang nhìn cô.
“Bọn họ đã đến nội thành Sơn Đông rồi, hẳn là không có nguy hiểm gì. Tay của Chu Tuấn không vươn xa tới vậy đâu, xung quanh Đông Đài thì có lẽ có chút ảnh hưởng, nhưng ra ngoài tỉnh khác thì không có khả năng.”
Nghiêu Trăn thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ra ngoài gọi điện thoại cho người bạn bên Sơn Đông kia.”
Người bạn ở Sơn Đông chính là nhân vật thần bí đã tặng anh khẩu súng, cô gật đầu nhìn anh bước ra ngoài.
Khoảng chừng năm phút sau, Lý Đông Phóng xuất hiện trước cửa ra vào, ánh đèn hành lang đã được bật sáng, anh bước vào trong với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Nghiêu Trăn đi theo anh vào phòng, cô cụp mắt nhìn anh, hàng mi dài che giấu cảm xúc phức tạp, nóng nảy hỏi, “Sao rồi anh?”
Lý Đông Phóng ngẩng đầu lên mới phát hiện cô cứ nhìn anh chăm chú, dường như cô không có chút lòng tin nào, anh thấy thế lực của mình lại bị cô xem thường, đỡ trán cất giọng hờ hững, “Em thấy sao?”
“Em thấy anh hình như không vui.”
“Chỉ có em mới hiện rõ vui hay buồn ở trên mặt thôi.”
Cô chớp mắt, “Nói thế là không sao hết hả anh? Bạn anh đồng ý giúp rồi?”
Lý Đông Phóng ngả người về phía sau, cả người vùi trong sofa, anh ngẩng đầu lên, rướn người dậy nhìn cô, “Dĩ nhiên là không sao rồi, nếu có vấn đề anh cũng sẽ không để bọn họ đi thẳng sang đó. Em gái và em rể em tạm thời đã được sắp xếp ở và làm việc ở bên kia, nhưng mà tạm thời chỉ có thể dùng thân phận giả như em, xuất nhập cảnh thì hơi khó khăn.”
Nghiêu Trăn nhìn xuống, “Chỉ cần an toàn là được, thân phận thật hay giả thì sao chứ, em gái sẽ hiểu cho em, không cần em giải thích thêm.
Lý Đông Phóng mím môi, muốn nói rồi lại thôi.
Nghiêu Trăn mở TV chuyển đài, đang có trận bóng NBA, cô khá hứng thú với một đám đàn ông thế này, Nghiêu Trăn từng thấy bộ đồ chơi bóng rổ của James trong phòng ngủ của Lý Đông Phóng, bèn quay đầu hỏi anh, “Anh có muốn xem bóng rổ không?”
Anh không hứng thú mấy, cụp mắt trầm tư.
Lý Đông Phóng cất giọng nặng nề gọi cô, “Nghiêu Trăn à.”
Giọng anh có hơi chần chừ, âm cuối hơi cao, nghe vào lại cảm nhận được một chút dịu dàng. Quả thật không có gì để xem, truyền hình cáp trong khách sạn chỉ dùng để trang trí cho đẹp mắt nhằm tăng giá phòng. Cô tắt TV, quay lại nhìn anh.
Lý Đông Phóng nói, “Có một số chuyện anh không muốn giấu em, nên anh sẽ nói tình huống hiện tại của chúng ta cho em nghe. Thật ra thì bây giờ em có thể đi Sơn Đông cùng em gái em, chờ sóng gió qua đi rồi hẳn quay lại.”
Nghiêu Trăn tựa như không hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, hoặc có thể nói là không quan tâm đến.
Cô đặt remote TV xuống, “Em biết mà, trước đây từng giây từng phút em đều muốn chạy trốn, không muốn tham gia vào cuộc chiến của gia đình anh. Nhưng bây giờ cơ hội đã đến, em lại không muốn đi.”
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô.
Nghiêu Trăn cúi đầu, ngón tay bứt rứt xoa xoa ghế sofa, lớp vải bông màu xanh đen có hơi gai tay, cô rụt tay lại.
Nghiêu Trăn lại ngẩng đầu nhìn Lý Đông Phóng, “Nếu em ở công ty thì không chừng có thể giúp được anh rồi, nhưng bây giờ em vẫn chưa được đến công ty, quan hệ mọi người có gay cấn thế nào thì em cũng không thể xen vào được. Chu Tuấn đã mất không chế với em gái em, em không thể rời đi luôn được, nếu không sẽ khiến anh và bạn anh thêm phiền, chỉ cần em quay trờ về, Chu Tuấn sẽ chỉ đến tìm em gây phiền phức.”
Nụ cười của cô có hơi yếu ớt, “Bây giờ có thể khiến anh giảm bớt phiền phức chính là đang giúp anh rồi, có đúng không?”
Lý Đông Phóng thở dài, khóe mắt ẩn chứa ý cười nhìn cô.
Cô gái trước mặt vô cùng mỏng manh, yếu ớt không có sức lực, anh không biết cô lấy đâu ra sự kiên định thế này.
“Tuy anh giúp đỡ em rất nhiều, nhưng anh không bắt em phải đền ơn ngay bây giờ. Hiện tại em có thể lo cho bản thân là tốt lắm rồi, còn định giúp anh thế nào đây?”
Nghiêu Trăn cười nhìn anh, “Rõ ràng là em đã nói rồi mà, em làm vậy không phải để báo ơn, mà đây cũng chả phải xã hội phong kiến, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Anh suy nghĩ nhiều rồi, đừng có hiểu sai về em nữa.”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, trong nhẹ dàng còn mang theo chút cứng cỏi, khiến anh không thể nghi ngờ những lời cô nói.
Lý Đông Phóng mím chặt môi, đầu lưỡi run run.
Cô gái này đúng là gu của anh.
Bảo cô yếu ớt nhưng thỉnh thoảng lại gian xảo như hồ ly, nói chuyện với anh thì hay chơi chữ, vòng vo như múa Thái Cự. Bảo cô mạnh mẽ lại mang theo tính cách thích nịnh hót, chuyện tình cảm rất sạch sẽ, tuy thân bất do kỷ nhưng sẽ phản kháng chứ không chịu khuất phục, vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
Thật ra Lý Đông Phóng rất muốn đưa cô đi, vì anh vẫn còn e dè ý đồ của Chu Tuấn, anh sợ anh ta chó cùng rứt giậu sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận không kịp, nhưng lại sợ đưa cô đi thật rồi thì sẽ không thể tìm lại được nữa.
Trong biển người mênh mông, muốn giấu một người đi dễ dàng biết bao nhiêu.
Vì lòng riêng nên anh đã do dự.
Nghiêu Trăn quay lại nhà họ Lý là chuyện của hai ngày sau, vết thương trên người Lý Đông Phóng đã lành hẳn.
Không nhìn thấy Trương Minh Côn nên Lý Đông Phóng có hơi thất vọng, anh quay sang cười hỏi Lý Nguyệt, “Sao không thấy anh rể ở nhà vậy chị, em còn định đánh một ván cờ với anh ấy đây.”
Lý Nguyệt đáp, “Đi nước ngoài rồi, ông ấy vừa đi thì em vừa về đấy.”
Hàng mày anh khẽ nhíu lại, đi cùng Nghiêu Trăn lên lầu.
Lý Nguyệt cau mày nhìn cô, “Dạo gần đây cháu đi đâu đấy?”
Lý Đông Phóng đáp, “Không phải em gọi báo cho chị rồi ư, em mang con bé ra ngoài chơi.”
“Chị không hỏi em, chị hỏi con bé.”
Nghiêu Trăn dừng bước, quay đầu lại đáp, “… Cháu ra ngoài chơi.”
Cô định nói chú đưa cháu ra ngoài chơi, nhưng gần đây cô không thể nào gọi anh là chú được nữa, mấy ngày qua nếu không cần thiết thì cô sẽ không gọi, bằng không lại thấy là lạ.
Lý Nguyệt thở dài, “Đừng theo chú của cháu học thói xấu nhé.”
“…”
Nghiêu Trăn chọn im lặng.
Vừa nhìn sang anh, anh lại đang nhịn cười.
Lý Đông Phóng vẫn luôn tôn trọng Lý Nguyệt, trước mặt bà, anh chưa bao giờ làm mặt nghiêm như đối với người ngoài, lúc này liền bày ra vẻ mặt tủi thân.
“Chị, chị xác định là đang nói em hả?”
Lý Nguyệt nói, “Em qua đây, chị có chuyện muốn hỏi em.”
Anh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nghe lời bà bước xuống lầu, Nghiêu Trăn thấy không có chuyện của mình nữa bèn quay về phòng.
Lý Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn một vòng quanh phòng, thấy xung quanh yên lặng mới mở miệng hỏi, “Có phải em đang quen bạn gái hay không?”
Lý Đông Phóng nhìn lướt qua căn phòng của Nghiêu Trăn, buông thỏng tay đáp, “Sao tự dưng chị lại hỏi chuyện này? Em… không được tự do yêu đương hả? Chuyện nhỏ như vậy cũng cần phải báo cáo sao?”
Bà liếc anh, “Thế thì em cũng phải cất dọn cho kỹ chứ, để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Lý Đông Phóng nghe mà ngớ người, cái từ “cất dọn” này mang theo hàm nghĩa khác. Anh chưa bao giờ mang phụ nữ không đứng đắn về đây, bao cao su cũng chuẩn bị sẵn ở biệt thự Trung Ảnh. Dù sao cũng là đàn ông độc thân, chuyện này đâu có gì quá đáng.
Anh nhíu mày, “Cái gì thế?”
“Chị Tôn sang biệt thự Trung Ảnh dọn dẹp, bảo trong phòng tắm có vứt một chiếc váy dạ hội màu đỏ, nhưng đã rách bươm.” Bà liếc Lý Đông Phóng, nói rõ ràng từng chữ, lại hỏi anh, “Chuyện này không phải sẽ khiến người khác nói lung tung sao?”
“…”
Mất một lúc lâu anh mới nhớ ra cái váy đó là của ai, đây đã là chuyện của ba tuần trước rồi, mà còn là chuyện trước khi anh đi Sing. Lúc đó, Nghiêu Trăn đến nhà anh ngủ nên nhất thời kích động mà xảy ra chuyện. Chị ấy không nhắc đến anh cũng quên béng đi, khó cho chị nhớ dai thế.
Anh gật đầu, cười nói, “Dạ, lần sau em sẽ chú ý hơn.”
Lý Nguyệt quan sát anh một lúc, “Con gái nhà ai thế, em nghiêm túc chứ?”
Anh vẫn bình tĩnh, “Chuyện này không tiện nói.”
“Có cơ hội thì đưa về nhà đi.”
“Sợ đưa về sẽ dọa chị đấy.”
“Dọa chị là sao?” Lý Nguyệt bị anh chọc tức đến bật cười, “Xấu quá không dám lộ diện à?”
“Xấu hay không chỉ là thứ yếu…” Lý Đông Phóng đáp, “Có lẽ hai người còn quen nhau ấy.”
“Quen ư?” Lý Nguyệt càng nghe càng thấy hứng thú.
Anh ra vẻ bí ẩn, “Chị về suy nghĩ đi, đoán đúng sẽ có bất ngờ.”
“Phải là người thế nào mới lọt vào mắt xanh của em? Mấy cô gái ở độ tuổi phù hợp mà chị biết thì đã kết hôn hoặc vẫn còn nhỏ, người quen cũng không có mấy người xinh đẹp, nhìn tới ngó lui cũng không có ai sánh bằng Ninh Mật nhà chúng ta. Em có thể chọn trúng bông hoa nào chứ?”
Lý Đông Phóng cười, “Xinh đẹp giống cô ấy vậy.”
“Ninh Mật hả?”
“Vâng.”
“Vâng cái gì mà vâng. Em mang người ta về chị xem xem.”
Anh ngáp một cái, vẻ mặt hờ hững. Lý Nguyệt thấy anh mệt mỏi, biết bọn họ ngồi xe mấy tiếng đồng hồ nên không hỏi nữa, đuổi anh đi nghỉ ngơi.
Lý Đông Phóng ung dung bước lên lầu, đi đến lầu ba thì nhìn sang cửa phòng Nghiêu Trăn, thử vặn tay nắm cửa nhưng đã bị cô khóa từ bên trong.
Vừa mới về đến nhà, gấp gáp khóa cửa phòng lại là muốn đề phòng ai? Đâu phải cô không biết Trương Minh Côn không có ở đây.
Không lẽ đề phòng anh?
Sao, chẳng lẽ cô sợ anh nửa đêm không chịu nổi lén vào phòng cô làm xằng bậy à?
Tuy Lý Đông Phóng không loại trừ khả năng có suy nghĩ này, nhưng bị cô đề phòng như thế anh cũng thấy khó chịu.
Có lẽ Nghiêu Trăn không biết nhà anh đã chi rất nhiều tiền trong khâu trang hoàng nhà cửa, hiệu quả cách âm quả thật không thể chê. Cô không cần phải cẩn thận như thế.
Tác giả :
Phi Mộc Phi Thạch