Tiến Vào Lòng Anh
Chương 41
Lý Đông Phóng lườm cô một cái.
Lau cho em chết thì mất nhiều sức lắm.
Ở đây vừa khéo có xe đến thị trấn gần đó để chở đồ tiếp tế, có thể cho bọn quá giang sang bên đấy. Mặc dù bên kia ảnh hương, nhưng xe buýt vào trung tâm thành phố vẫn hoạt động bình thường, mỗi ngày ba chuyến sáng, trưa, chiều. Buổi sáng có chuyến xuất bến lúc bảy giờ, bọn họ không đi kịp chuyến này, nhưng buổi trưa có thể sẽ bắt kịp. Cũng may có Lý Đông Phóng hỏi thăm, nếu không thì họ cũng chẳng biết sang đó thế nào.
Bữa sáng được nhận hai bịch sữa bò và hai ổ bánh mì, cô bị lạt miệng nên ăn không vô, chỉ gắng gượng uống hết sữa.
Anh thấy thế thì nhíu mày, “Em không ăn thì sao có sức lên đường?”
“Anh ăn đi, em không đói.”
Anh đặt ổ bánh mì xuống, phủi vụn bánh mì trên tay đi, “Một mình ăn không ngon, anh không ăn nữa.”
“Ây.” Nghiêu Trăn áy náy, “Em ăn, em ăn đây.”
Lúc này cô mới chịu ăn thêm nửa ổ bánh mì.
Xe kéo hàng là loại xe Wuzheng dùng cho nông nghiệp, ngay cả ghế lái cũng không có mui. Lý Đông Phóng leo lên thùng xe, quay lại định ôm cô lên theo, nhưng Nghiêu Trăn không dám để anh làm thế, cô dùng hết sức trèo lên trên.
Hai người sóng vai ngồi xuống, đưa lưng về phía trước.
Tiếng ồn vừa to lại vừa ầm ĩ, Nghiêu Trăn nhức cả đầu, quai hàm bạnh ra như muốn thoát ly khỏi bản thân.
Cô nhìn sang Lý Đông Phóng, “Vết thương của anh không sao thật chứ?”
“Anh chịu được.”
Nhìn sắc mặt của anh cũng không giống như đang giả vờ, có lẽ sức khỏe của đàn ông luôn được ông trời ưu ái, không yếu như cô nghĩ.
Nghiêu Trăn lấy điện thoại ra xem, màn hình tối thui, tuy đã được sạc đầy pin nhưng mấy ngày nay cô không hề mở máy. Lúc đi đến đầu cầu, cô ném thẳng điện thoại xuống nước dưới ánh nhìn của Lý Đông Phóng.
Đây là điện thoại Chu Tuấn đưa cho cô, bên trong đã động tay động chân, tuy biết rõ nhưng cô không thể phản kháng. Bây giờ Nghiêu Trăn chẳng muốn quan tâm liệu Chu Tuấn có biết chuyện cô đã về trấn Cửu Thủy hay không, cô chỉ không muốn hai người lại gặp bất trắc ở trên đường về mà thôi.
“Cuối cùng cũng chịu vứt rồi.” Anh thu hồi tầm mắt, không bình luận gì về cách làm của cô.
Nghiêu Trăn nhìn anh một lát rồi mới giải thích, “Không phải em không muốn vứt, mà là do em gái của em bị bọn họ bắt làm con tin, em cũng không còn cách nào khác.”
“Hy vọng Lưu Quốc Yến suôn sẻ trên đường, đưa bọn họ đến nơi bình an. Món nợ mà em thiếu anh không thể trả trong một hai ngày là hết. Em nghĩ lại mấy lời Lâm Hựu nói hôm trước, quả thật nội ứng như em đúng là có hơi thờ ơ quá rồi. Lần này quay về, nếu có thể giúp đỡ, em nhất định sẽ âm thầm giúp anh.”
Anh ngước mắt, mệt mỏi nhìn cô, “Em muốn làm gì?”
“Giúp anh.”
Anh ngáp một cái, “Em tự bảo vệ mình cũng xem như là đang giúp anh rồi.”
Anh sợ cô hành động thiếu suy nghĩ, nên đặc biệt dặn dò, “Em đừng bao giờ đối nghịch với Trương Minh Côn, em chỉ cần yên ổn làm Ninh Mật là được rồi.”
Nghiêu Trăn im lặng nhìn anh chăm chăm.
“Em nhìn anh làm gì?” Anh nhíu mày.
Cô không nói gì, nhẹ nhàng gối đầu lên vai anh, áp mặt vào ngực anh. Anh khựng lại một chút rồi mới đưa tay ôm lấy eo cô.
Bên tai anh vang lên giọng nói dịu dàng, “Hồi còn ở độ tuổi mộng mơ, ngày nào em cũng suy nghĩ không biết sau này một nửa của mình sẽ trông như thế nào, cao bao nhiêu, dáng người có đẹp hay không?”
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô, thấy cô đang từ từ khép mắt lại như đang hồi tưởng, không nhịn được bèn hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Là một người vừa cao vừa gầy, mạnh mẽ “bá đạo”, và còn phải biết chơi bóng rổ.”
“…”
Nghiêu Trăn ngồi đến tê chân nên chậm rãi duỗi chân ra, cô lặng lẽ liếc nhìn anh, lại bắt gặp anh đang nhìn mình chăm chú, sau đó anh lại nở nụ cười, “Không phải đang nói anh ư.”
Hơi thở anh phả lên mặt cô, “Nói cả buổi trời hóa ra là đang úp mở tỏ tình gián tiếp với anh.”
Nghiêu Trăn đáp, “Mấy cô gái mười mấy tuổi đều có suy nghĩ như thế, nhưng càng lớn rồi sẽ càng thay đổi.”
“Ồ.” Anh như cười như không thu hồi tầm mắt, rõ ràng là không tin lời cô.
Nghiêu Trăn không biết phải giải thích thế nào, nhưng ban nãy quả thật là cô chỉ đang cảm thán. Lúc trước cô luôn nghĩ, gương mặt đàn ông chiến thắng mọi thứ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nhân phẩm hơn đứt gương mặt đẹp, tuy nhiên, nếu có cả hai thứ này thì đúng là cực phẩm.
Tốc độ xe ba bánh chỉ có hạn, nhưng cũng miễn cưỡng đuổi kịp chuyến xe buýt buổi trưa, Nghiêu Trăn không biết điều gì đang chờ đợi mình khi trở về. Song, dù là gì thì cô đã không còn lo lắng nữa.
Lúc tìm khách sạn nghỉ chân trong thành phố, Nghiêu Trăn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mặt mũi bụi bặm, mồ hôi đầy người. Cô không thèm ăn cơm mà vội vàng chạy vào phòng tắm tắm rửa trước.
Sau khi tắm xong, cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.
Lý Đông Phóng nửa dựa lên đầu giường lật xem tạp chí, nghe thấy tiếng cô bước ra mới bỏ tạp chí xuống, bắt đầu ngắm nhìn cô.
Nghiêu Trăn kéo áo choàng tắm che lại, cô có ảo giác như thời gian chợt ngừng lại dưới ánh nhìn chăm chú của anh, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy bực bội.
Cô đứng im không nhúc nhích, cúi đầu suy nghĩ một lát, khẽ gọi, “Lý Đông Phóng.”
“Ơi?”
“Anh có muốn tắm một cái không?”
Anh không hề động đậy, ánh mắt theo bản năng lướt từ phần cổ của cô trở xuống, xuyên qua áo choàng tắm, yết hầu khẽ run lên.
“Em đang ám chỉ với anh chuyện gì sao?”
Cô hít sâu một hơi, vì cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình quá nóng bỏng nên cô mới hỏi thử. Nhìn thấy anh do dự, cô cắn môi để bản thân tỉnh táo lại, “Không biết vết thương của anh sao rồi.”
Lý Đông Phóng dời ánh mắt đi, anh hờ hững nhìn tấm rèm cửa màu nâu nhạt một lúc, sau đó mới quay đầu lại nói, “Anh nói trước, anh không thiếu đàn bà.”
“Dạ?” Nghiêu Trăn chớp chớp mắt.
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh làm việc thiện.”
Cô lờ mờ hiểu ra, cái hiểu cái không nhìn anh, đỏ mặt nói, “… Anh không muốn tắm thì thôi.”
Vừa đúng lúc cô đang đói bụng, muốn ăn cơm từ nãy đến giờ. Nghiêu Trăn cúi đầu cầm quần áo đi vào phòng tắm thay đồ, vừa lui lại một bước, sau lưng liền nghe thấy anh bước tới, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Đôi tay vòng qua ôm lấy bờ vai của cô, khẽ khom người, cô ngửi thấy hương thơm dìu dịu, hóa ra anh đã tắm ở phòng bên cạnh rồi. Nghiêu Trăn không hiểu tại sao hôm nay anh lại đặt hai phòng, giống như có tiền mà không có chỗ để xài vậy. Ngay cả cô là con gái mà còn cảm thấy hai người ở cùng một phòng chẳng có gì là không ổn.
Dù sao thì hai người cũng đã phát triển đến mối quan hệ kia.
Lại nghĩ đến hai người lâu rồi không “Ấy ấy”, và với khả năng dũng mãnh như lần đầu tiên kia, có lẽ anh sợ bản thân không kiềm chế được cho nên mới sắp xếp như thế.
Anh vùi đầu vào mái tóc của cô hít hà, vén phần tóc xõa bên cổ sang bên, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng ngần, cất giọng trách móc, “Em nói xem có phải em thường xuyên quyến rũ anh không hả?”
Nghiêu Trăn thấy oan uổng lắm, “… Đâu có.”
“Thế sao em chủ động bảo anh đi tắm thế?”
“…”
“Trêu anh đến mềm nhũn cả chân.”
“…”
Anh mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhuốm đầy tia máu, cánh tay anh ôm chặt lấy cô, ánh mắt lướt dần xuống. Anh tì cằm lên đỉnh đầu của cô, miệt mài tháo bỏ dây thắt bên eo.
Áo choàng tắm nhẹ nhàng rớt xuống, tựa như một đám mây trắng đột ngột bung tỏa.
Nghiêu Trăn đứng yên không nhúc nhích, cô như ngừng thở, không kịp đưa tay ngăn lại. Vừa mới tắm xong nên cô không mặc gì, thậm chí còn đi chân trần.
Một giây sau, bả vai cô bị anh nắm chặt rồi xoay người lại, đối mặt với anh.
Ánh đèn trên đỉnh đầu hơi chói mắt, Nghiêu Trăn bị choáng đến sững sờ. Cô hoảng hốt, cảm thấy bất an với hoàn cảnh xa lạ thế này, cứ sợ trong phòng có lắp máy quay lén, sẽ quay lại toàn bộ những chuyện sắp xảy ra.
Hơi thở ấm áp phả lên mái tóc cô, khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nỗi Lý Đông Phóng chỉ cần cụp mắt liền nhìn thấy lông tơ tệp với màu da trên phần xương quai xanh của cô.
Hai tay anh vén áo choàng tắm của cô lên, từ bả vai trắng nõn trượt xuống. Nghiêu Trăn vội vàng khép hai chân lại, làn da càng lúc càng nóng dưới ánh mắt của anh. Nóng đến độ cả người đổ đầy mồ hôi giống như vừa mới ăn vài quả ớt, nhưng anh vẫn bình chân như vại, không có gì khác thường.
Cô quay mặt sang chỗ khác, “Anh cứ nhìn em làm gì thế, đừng… đừng nhìn em như thế được không?”
“Không cho anh nhìn, thế em định cho ai nhìn?” Anh cười hỏi lại.
Gương mặt cô vừa nóng lại vừa đỏ, vội vàng vươn tay ra ôm lấy phần trên eo vài tấc, ngoan ngoãn không đụng vào vết thương, mặt cô áp vào lồng ngực của anh, “Anh nhìn như thế khiến người ta ngại lắm… Anh không biết à…”
Anh cất giọng cười, rồi lại dùng sức khiến cô mất thăng bằng.
Nghiêu Trăn hét lên một tiếng, cả người ngã lên chiếc giường mềm mại, mặt đối mặt với anh.
“Em thấy có hơi…” Cô không thể nào miêu tả cảm giác trong lòng mình.
Ánh mắt anh càng sâu hơn, khiến nhịp tim cô vang lên như sấm. Chợt phát hiện ra tư thế của mình vô cùng bất nhã, cô lúng túng khép chân lại.
Lý Đông Phóng nhấc tay đặt lên dây lưng, tiếng tháo gỡ “lạch cạch” vang lên.
…
Đằng sau khách sạn là một con đường vô cùng nhộn nhịp, tiếng rao hàng từ các quầy đồ ăn vặt vừa mới mở hàng dọc theo con đường truyền vào phòng. Cửa sổ là do anh mở ra để thông gió, lúc cô tắm xong quên đóng lại, ngay cả tiếng lá cây đung đưa trong gió cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Nghiêu Trăn chìm trong hỗn loạn không biết trong bao lâu, có lẽ là do mệt mỏi cả ngày cộng thêm bụng đói, cho nên càng về sau thể lực của cô càng yếu đi. Lúc anh ôm eo cô đưa đến bên giường, cô mới thở ra một hơn. Mãi một lúc sau mà đầu cô vẫn còn thấy choáng váng.
Lần này, anh không còn thỏa mãn với việc cùng cô “mở khóa” các tư thế nữa, mà hai người cùng nhau “mở mang bờ cõi” khắp căn phòng này.
Anh cứ luôn miệng nhắc nhở bên tai cô rằng phòng này không cách âm, không biết là có dụng ý gì, dường như anh đang cố ý, khiến Nghiêu Trăn sợ hãi bất an, nhiều lần cô cảm thấy chỉ cần không hít thở là cô sẽ ngạt thở ngay.
Lý Đông Phóng đã lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn sang người bên cạnh. Không hiểu vì sao mà anh lại giống như người tám trăm năm rồi chưa gặp phụ nữ, hết lần này tới lần khác làm anh mất hết mặt mũi của một người đàn ông từng trải.
Thấy vệt nước trên khóe mắt cô, anh đưa ngón tay cái lau đi, “Em khóc cái gì?”. Im lặng một lúc anh lại hỏi, “Kìm lòng chẳng đặng hả?”
Cái từ này đúng là xảo trá, cô không biết phải bật lại anh thế nào.
Nghiêu Trăn liếm môi dưới, ngẩn ngơ ngắm nhìn ánh đèn mới vừa lên bên ngoài cửa sổ, lo lắng không biết bên ngoài có ai nghe thấy tiếng của cô lúc nãy hay không.
Anh đưa tay chắn mất tầm mắt của cô, bất mãn vì cô mất tập trung, “Sao thế? Em nói đi.”
“Hả?”
Vì sao cứ mỗi lần xong việc anh lại thích cùng cô thảo luận mấy chuyện này thế? Nghiêu Trăn mới vừa lấy lại tinh thần nên chỉ muốn ngủ một giấc, nếu cố thêm một lát nữa cô sẽ không chịu nổi. Chuyện này có hơi đáng sợ, tóm lại là do cô không có kinh nghiệm gì, càng không có tinh thần và sức lực như anh.
Lau cho em chết thì mất nhiều sức lắm.
Ở đây vừa khéo có xe đến thị trấn gần đó để chở đồ tiếp tế, có thể cho bọn quá giang sang bên đấy. Mặc dù bên kia ảnh hương, nhưng xe buýt vào trung tâm thành phố vẫn hoạt động bình thường, mỗi ngày ba chuyến sáng, trưa, chiều. Buổi sáng có chuyến xuất bến lúc bảy giờ, bọn họ không đi kịp chuyến này, nhưng buổi trưa có thể sẽ bắt kịp. Cũng may có Lý Đông Phóng hỏi thăm, nếu không thì họ cũng chẳng biết sang đó thế nào.
Bữa sáng được nhận hai bịch sữa bò và hai ổ bánh mì, cô bị lạt miệng nên ăn không vô, chỉ gắng gượng uống hết sữa.
Anh thấy thế thì nhíu mày, “Em không ăn thì sao có sức lên đường?”
“Anh ăn đi, em không đói.”
Anh đặt ổ bánh mì xuống, phủi vụn bánh mì trên tay đi, “Một mình ăn không ngon, anh không ăn nữa.”
“Ây.” Nghiêu Trăn áy náy, “Em ăn, em ăn đây.”
Lúc này cô mới chịu ăn thêm nửa ổ bánh mì.
Xe kéo hàng là loại xe Wuzheng dùng cho nông nghiệp, ngay cả ghế lái cũng không có mui. Lý Đông Phóng leo lên thùng xe, quay lại định ôm cô lên theo, nhưng Nghiêu Trăn không dám để anh làm thế, cô dùng hết sức trèo lên trên.
Hai người sóng vai ngồi xuống, đưa lưng về phía trước.
Tiếng ồn vừa to lại vừa ầm ĩ, Nghiêu Trăn nhức cả đầu, quai hàm bạnh ra như muốn thoát ly khỏi bản thân.
Cô nhìn sang Lý Đông Phóng, “Vết thương của anh không sao thật chứ?”
“Anh chịu được.”
Nhìn sắc mặt của anh cũng không giống như đang giả vờ, có lẽ sức khỏe của đàn ông luôn được ông trời ưu ái, không yếu như cô nghĩ.
Nghiêu Trăn lấy điện thoại ra xem, màn hình tối thui, tuy đã được sạc đầy pin nhưng mấy ngày nay cô không hề mở máy. Lúc đi đến đầu cầu, cô ném thẳng điện thoại xuống nước dưới ánh nhìn của Lý Đông Phóng.
Đây là điện thoại Chu Tuấn đưa cho cô, bên trong đã động tay động chân, tuy biết rõ nhưng cô không thể phản kháng. Bây giờ Nghiêu Trăn chẳng muốn quan tâm liệu Chu Tuấn có biết chuyện cô đã về trấn Cửu Thủy hay không, cô chỉ không muốn hai người lại gặp bất trắc ở trên đường về mà thôi.
“Cuối cùng cũng chịu vứt rồi.” Anh thu hồi tầm mắt, không bình luận gì về cách làm của cô.
Nghiêu Trăn nhìn anh một lát rồi mới giải thích, “Không phải em không muốn vứt, mà là do em gái của em bị bọn họ bắt làm con tin, em cũng không còn cách nào khác.”
“Hy vọng Lưu Quốc Yến suôn sẻ trên đường, đưa bọn họ đến nơi bình an. Món nợ mà em thiếu anh không thể trả trong một hai ngày là hết. Em nghĩ lại mấy lời Lâm Hựu nói hôm trước, quả thật nội ứng như em đúng là có hơi thờ ơ quá rồi. Lần này quay về, nếu có thể giúp đỡ, em nhất định sẽ âm thầm giúp anh.”
Anh ngước mắt, mệt mỏi nhìn cô, “Em muốn làm gì?”
“Giúp anh.”
Anh ngáp một cái, “Em tự bảo vệ mình cũng xem như là đang giúp anh rồi.”
Anh sợ cô hành động thiếu suy nghĩ, nên đặc biệt dặn dò, “Em đừng bao giờ đối nghịch với Trương Minh Côn, em chỉ cần yên ổn làm Ninh Mật là được rồi.”
Nghiêu Trăn im lặng nhìn anh chăm chăm.
“Em nhìn anh làm gì?” Anh nhíu mày.
Cô không nói gì, nhẹ nhàng gối đầu lên vai anh, áp mặt vào ngực anh. Anh khựng lại một chút rồi mới đưa tay ôm lấy eo cô.
Bên tai anh vang lên giọng nói dịu dàng, “Hồi còn ở độ tuổi mộng mơ, ngày nào em cũng suy nghĩ không biết sau này một nửa của mình sẽ trông như thế nào, cao bao nhiêu, dáng người có đẹp hay không?”
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô, thấy cô đang từ từ khép mắt lại như đang hồi tưởng, không nhịn được bèn hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Là một người vừa cao vừa gầy, mạnh mẽ “bá đạo”, và còn phải biết chơi bóng rổ.”
“…”
Nghiêu Trăn ngồi đến tê chân nên chậm rãi duỗi chân ra, cô lặng lẽ liếc nhìn anh, lại bắt gặp anh đang nhìn mình chăm chú, sau đó anh lại nở nụ cười, “Không phải đang nói anh ư.”
Hơi thở anh phả lên mặt cô, “Nói cả buổi trời hóa ra là đang úp mở tỏ tình gián tiếp với anh.”
Nghiêu Trăn đáp, “Mấy cô gái mười mấy tuổi đều có suy nghĩ như thế, nhưng càng lớn rồi sẽ càng thay đổi.”
“Ồ.” Anh như cười như không thu hồi tầm mắt, rõ ràng là không tin lời cô.
Nghiêu Trăn không biết phải giải thích thế nào, nhưng ban nãy quả thật là cô chỉ đang cảm thán. Lúc trước cô luôn nghĩ, gương mặt đàn ông chiến thắng mọi thứ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nhân phẩm hơn đứt gương mặt đẹp, tuy nhiên, nếu có cả hai thứ này thì đúng là cực phẩm.
Tốc độ xe ba bánh chỉ có hạn, nhưng cũng miễn cưỡng đuổi kịp chuyến xe buýt buổi trưa, Nghiêu Trăn không biết điều gì đang chờ đợi mình khi trở về. Song, dù là gì thì cô đã không còn lo lắng nữa.
Lúc tìm khách sạn nghỉ chân trong thành phố, Nghiêu Trăn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mặt mũi bụi bặm, mồ hôi đầy người. Cô không thèm ăn cơm mà vội vàng chạy vào phòng tắm tắm rửa trước.
Sau khi tắm xong, cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.
Lý Đông Phóng nửa dựa lên đầu giường lật xem tạp chí, nghe thấy tiếng cô bước ra mới bỏ tạp chí xuống, bắt đầu ngắm nhìn cô.
Nghiêu Trăn kéo áo choàng tắm che lại, cô có ảo giác như thời gian chợt ngừng lại dưới ánh nhìn chăm chú của anh, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy bực bội.
Cô đứng im không nhúc nhích, cúi đầu suy nghĩ một lát, khẽ gọi, “Lý Đông Phóng.”
“Ơi?”
“Anh có muốn tắm một cái không?”
Anh không hề động đậy, ánh mắt theo bản năng lướt từ phần cổ của cô trở xuống, xuyên qua áo choàng tắm, yết hầu khẽ run lên.
“Em đang ám chỉ với anh chuyện gì sao?”
Cô hít sâu một hơi, vì cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình quá nóng bỏng nên cô mới hỏi thử. Nhìn thấy anh do dự, cô cắn môi để bản thân tỉnh táo lại, “Không biết vết thương của anh sao rồi.”
Lý Đông Phóng dời ánh mắt đi, anh hờ hững nhìn tấm rèm cửa màu nâu nhạt một lúc, sau đó mới quay đầu lại nói, “Anh nói trước, anh không thiếu đàn bà.”
“Dạ?” Nghiêu Trăn chớp chớp mắt.
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh làm việc thiện.”
Cô lờ mờ hiểu ra, cái hiểu cái không nhìn anh, đỏ mặt nói, “… Anh không muốn tắm thì thôi.”
Vừa đúng lúc cô đang đói bụng, muốn ăn cơm từ nãy đến giờ. Nghiêu Trăn cúi đầu cầm quần áo đi vào phòng tắm thay đồ, vừa lui lại một bước, sau lưng liền nghe thấy anh bước tới, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Đôi tay vòng qua ôm lấy bờ vai của cô, khẽ khom người, cô ngửi thấy hương thơm dìu dịu, hóa ra anh đã tắm ở phòng bên cạnh rồi. Nghiêu Trăn không hiểu tại sao hôm nay anh lại đặt hai phòng, giống như có tiền mà không có chỗ để xài vậy. Ngay cả cô là con gái mà còn cảm thấy hai người ở cùng một phòng chẳng có gì là không ổn.
Dù sao thì hai người cũng đã phát triển đến mối quan hệ kia.
Lại nghĩ đến hai người lâu rồi không “Ấy ấy”, và với khả năng dũng mãnh như lần đầu tiên kia, có lẽ anh sợ bản thân không kiềm chế được cho nên mới sắp xếp như thế.
Anh vùi đầu vào mái tóc của cô hít hà, vén phần tóc xõa bên cổ sang bên, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng ngần, cất giọng trách móc, “Em nói xem có phải em thường xuyên quyến rũ anh không hả?”
Nghiêu Trăn thấy oan uổng lắm, “… Đâu có.”
“Thế sao em chủ động bảo anh đi tắm thế?”
“…”
“Trêu anh đến mềm nhũn cả chân.”
“…”
Anh mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhuốm đầy tia máu, cánh tay anh ôm chặt lấy cô, ánh mắt lướt dần xuống. Anh tì cằm lên đỉnh đầu của cô, miệt mài tháo bỏ dây thắt bên eo.
Áo choàng tắm nhẹ nhàng rớt xuống, tựa như một đám mây trắng đột ngột bung tỏa.
Nghiêu Trăn đứng yên không nhúc nhích, cô như ngừng thở, không kịp đưa tay ngăn lại. Vừa mới tắm xong nên cô không mặc gì, thậm chí còn đi chân trần.
Một giây sau, bả vai cô bị anh nắm chặt rồi xoay người lại, đối mặt với anh.
Ánh đèn trên đỉnh đầu hơi chói mắt, Nghiêu Trăn bị choáng đến sững sờ. Cô hoảng hốt, cảm thấy bất an với hoàn cảnh xa lạ thế này, cứ sợ trong phòng có lắp máy quay lén, sẽ quay lại toàn bộ những chuyện sắp xảy ra.
Hơi thở ấm áp phả lên mái tóc cô, khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nỗi Lý Đông Phóng chỉ cần cụp mắt liền nhìn thấy lông tơ tệp với màu da trên phần xương quai xanh của cô.
Hai tay anh vén áo choàng tắm của cô lên, từ bả vai trắng nõn trượt xuống. Nghiêu Trăn vội vàng khép hai chân lại, làn da càng lúc càng nóng dưới ánh mắt của anh. Nóng đến độ cả người đổ đầy mồ hôi giống như vừa mới ăn vài quả ớt, nhưng anh vẫn bình chân như vại, không có gì khác thường.
Cô quay mặt sang chỗ khác, “Anh cứ nhìn em làm gì thế, đừng… đừng nhìn em như thế được không?”
“Không cho anh nhìn, thế em định cho ai nhìn?” Anh cười hỏi lại.
Gương mặt cô vừa nóng lại vừa đỏ, vội vàng vươn tay ra ôm lấy phần trên eo vài tấc, ngoan ngoãn không đụng vào vết thương, mặt cô áp vào lồng ngực của anh, “Anh nhìn như thế khiến người ta ngại lắm… Anh không biết à…”
Anh cất giọng cười, rồi lại dùng sức khiến cô mất thăng bằng.
Nghiêu Trăn hét lên một tiếng, cả người ngã lên chiếc giường mềm mại, mặt đối mặt với anh.
“Em thấy có hơi…” Cô không thể nào miêu tả cảm giác trong lòng mình.
Ánh mắt anh càng sâu hơn, khiến nhịp tim cô vang lên như sấm. Chợt phát hiện ra tư thế của mình vô cùng bất nhã, cô lúng túng khép chân lại.
Lý Đông Phóng nhấc tay đặt lên dây lưng, tiếng tháo gỡ “lạch cạch” vang lên.
…
Đằng sau khách sạn là một con đường vô cùng nhộn nhịp, tiếng rao hàng từ các quầy đồ ăn vặt vừa mới mở hàng dọc theo con đường truyền vào phòng. Cửa sổ là do anh mở ra để thông gió, lúc cô tắm xong quên đóng lại, ngay cả tiếng lá cây đung đưa trong gió cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Nghiêu Trăn chìm trong hỗn loạn không biết trong bao lâu, có lẽ là do mệt mỏi cả ngày cộng thêm bụng đói, cho nên càng về sau thể lực của cô càng yếu đi. Lúc anh ôm eo cô đưa đến bên giường, cô mới thở ra một hơn. Mãi một lúc sau mà đầu cô vẫn còn thấy choáng váng.
Lần này, anh không còn thỏa mãn với việc cùng cô “mở khóa” các tư thế nữa, mà hai người cùng nhau “mở mang bờ cõi” khắp căn phòng này.
Anh cứ luôn miệng nhắc nhở bên tai cô rằng phòng này không cách âm, không biết là có dụng ý gì, dường như anh đang cố ý, khiến Nghiêu Trăn sợ hãi bất an, nhiều lần cô cảm thấy chỉ cần không hít thở là cô sẽ ngạt thở ngay.
Lý Đông Phóng đã lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn sang người bên cạnh. Không hiểu vì sao mà anh lại giống như người tám trăm năm rồi chưa gặp phụ nữ, hết lần này tới lần khác làm anh mất hết mặt mũi của một người đàn ông từng trải.
Thấy vệt nước trên khóe mắt cô, anh đưa ngón tay cái lau đi, “Em khóc cái gì?”. Im lặng một lúc anh lại hỏi, “Kìm lòng chẳng đặng hả?”
Cái từ này đúng là xảo trá, cô không biết phải bật lại anh thế nào.
Nghiêu Trăn liếm môi dưới, ngẩn ngơ ngắm nhìn ánh đèn mới vừa lên bên ngoài cửa sổ, lo lắng không biết bên ngoài có ai nghe thấy tiếng của cô lúc nãy hay không.
Anh đưa tay chắn mất tầm mắt của cô, bất mãn vì cô mất tập trung, “Sao thế? Em nói đi.”
“Hả?”
Vì sao cứ mỗi lần xong việc anh lại thích cùng cô thảo luận mấy chuyện này thế? Nghiêu Trăn mới vừa lấy lại tinh thần nên chỉ muốn ngủ một giấc, nếu cố thêm một lát nữa cô sẽ không chịu nổi. Chuyện này có hơi đáng sợ, tóm lại là do cô không có kinh nghiệm gì, càng không có tinh thần và sức lực như anh.
Tác giả :
Phi Mộc Phi Thạch