Tiến Vào Lòng Anh
Chương 1
Những cơn mưa phùn của trời tháng tư cứ rơi rồi lại tạnh, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp hơn. Trong những ngày này, bầu không khí thỉnh thoảng lại trở nên vừa ẩm ướt vừa se lạnh mỗi khi không có ánh mặt trời.
Cũng vào một ngày vừa ngột ngạt vừa khó chịu giống như hôm nay, từng có vài người đàn ông mặc đồ vest, đeo cà vạt đến tìm cô. Và kể từ ngày hôm đó trở đi, cô đã hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ, đổi tên thành Lý Ninh Mật.
Một chiếc xe màu đen với logo của hãng Volkswagen chạy băng băng trên con đường nhựa, xuyên qua phố xá sầm uất.
Ninh Mật đang ngồi ở băng ghế phía sau xe, được người ta chở hướng về phía ngoại thành, đến khi dân cư cũng dần dần thưa thớt, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sân vườn.
Màn đêm yên lặng phủ xuống, cô loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn thấp thoáng xuyên qua hàng cây long não và tuyết tùng.
Dù đã bình tĩnh lại rồi nhưng giờ phút này cô vẫn không chịu đựng được, bàn tay đặt trên cửa xe có hơi tái đi vì lạnh.
“Ninh Mật, còn chờ gì nữa, mau xuống xe đi.” Chu Tuấn mỉm cười giục cô.
Ninh Mật biết, trên thế giới này chẳng có bữa cơm nào miễn phí, cũng chẳng có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả, đã đâm lao thì phải theo lao, cô không có cơ hội bỏ cuộc giữa chừng. Nghĩ một hồi, cô mở cửa xe rồi bước xuống.
Cơn mưa phùn lại lắc rắc rơi xuống, khẽ đáp trên chiếc váy liền màu xanh denim của cô, bờ vai trắng ngần như tuyết lộ ra bên ngoài và mái tóc dài óng ả được vén lên cao.
Tài xế vội vàng bung dù che giúp cô, ngăn cách làn mưa bụi ở bên ngoài.
Cửa biệt thự vừa mở ra, cô xoay người, rụt rè nhìn sang.
Một người đàn ông trung niên với hai bên tóc mai đã nhuốm bạc sải bước đi ra, ông không cao cũng không thấp, dáng người hơi mập, vẻ khôn khéo không thể coi thường hiện lên trong ánh mắt của ông.
Ông ta nhìn Ninh Mật có dáng người cao gầy, gương mặt sạch sẽ đang đứng trước mặt mình, khác hẳn với dáng vẻ gầy gò mấy năm trước. Sau khi quan sát một lượt, ông ta gật đầu nở nụ cười hài lòng, sau đó mới đưa tay đặt lên cúc áo thứ hai trên áo vest, tay kia đưa sang đỡ lấy cô.
Ninh Mật chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã cất giọng hỏi thăm cô, “Cháu có nhận ra ta là ai không?”
Đương nhiên là cô biết rồi, mặc dù mấy năm trước cô chỉ mới gặp ông ta một lần, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, đây là người đầu tiên trong bức ảnh bao gồm nam nữ, già trẻ của nhà họ Lý mà cô được gặp ở ngoài đời – Trương Minh Côn.
Ninh Mật ngẩng đầu, dè dặt nhìn ông ta, cô không nhiều lời, chỉ lễ phép đáp lại, “Con chào dượng.”
Nụ cười ánh lên trong mắt Trương Minh Côn, ông ta thầm nghĩ quả nhiên mình không nhìn lầm, đây là một cô bé thông minh lanh lợi.
“Ừ, cháu gái ngoan.” Ông nghĩ xong liền kéo cô đi vào trong, “Ông đang ở bên trong, chờ lát nữa ông sẽ gặp cháu.”
Mí mắt Ninh Mật khẽ run lên, cô từng bước từng bước đi vào trong nhà tựa như đang giẫm theo nhịp trống, nhịp tim dồn dập đến nỗi cô có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Cô nghe thấy ông ta bảo đảm, “Cháu đừng lo, cháu là cháu gái của ông cụ, trong nhà này chỉ có người khác sợ cháu chứ không có chuyện cháu sợ người khác đâu.”
Nghe câu nói ấy, Ninh Mật tạm thời có chút mong đợi với cuộc đời đã được an bài trong thời gian sắp tới.
Chậm rãi đi vòng qua hành lang, làn váy của cô đã ướt hơn một nửa. Cả đoạn đường này, cô đã vượt qua trong trạng thái mất hồn mất vía. Ninh Mật ướt như chuột lột bước vào phòng khách, tất cả mọi người đang đứng ở đó đều xoay người lại nhìn cô đầy kinh ngạc, người đang ngồi cũng yên lặng phóng tầm mắt tới.
Có nghi ngờ, có kinh hãi, cũng có sự vui mừng và không vui, những người đang đứng trong phòng khách đều ngây ra như phỗng đúng như dự đoán.
Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi bước đến, trí nhớ hiện lên trong đầu của cô ăn khớp với hiện thực trước mắt. Đây có lẽ là dì Tôn, mấy năm trước được mời đến để chăm sóc chuyện ăn uống của ông cụ.
Tôn Tú Ngọc im lặng không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho Ninh Mật đi thẳng lên lầu.
Ninh Mật nắm chặt túi xách đi lên, cô biết tiếp theo sẽ có một màn kịch quan trọng đang chờ cô.
Xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy một ông cụ tóc trắng như mây, khí sắc của ông không tốt lắm, thân hình gầy gò, thậm chí còn có hơi biến tướng. Nhưng ánh mắt ông cụ lại rất minh mẫn, ông nở nụ cười đầy thương yêu với cô, rồi lại gật đầu với người đã dẫn cô tới, “Đúng là con bé, đúng là Ninh Mật nhà ta rồi.”
Ninh Mật bị đẩy ngồi xuống trước mặt ông cụ, tay phải được ông kéo đến nắm chặt, lòng bàn tay cô vẫn còn ướt đẫm mồ hôi. Nhưng khi nghe thấy lời khẳng định từ miệng ông cụ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng nở nụ cười không tự nhiên mấy với ông.
Từ đầu đến cuối, vì sự áy náy, xấu hổ mà cô không dám ngẩng đầu lên nhìn ông.
Sau khi dỗ ông cụ ngủ xong, cô vừa ra khỏi phòng đã thấy Chu Tuấn – người luôn ở bên cạnh giám sát cô đi lên lầu, anh ta nghiêm giọng nhắc nhở, “Cậu ba nhà họ Lý đã về, vừa vào cửa đấy.”
Ninh Mật trở nên căng thẳng, đúng là chuyện tới đột ngột không kịp phòng bị.
Cô vô thức đi đến lan can, nhìn xuống dưới thì nhìn thấy Lý Đông Phóng đi đến bậc cầu thang, có người chạy đến nói nhỏ bên tai anh. Sau khi nghe xong, anh nhìn xung quanh một lượt, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, híp mắt nhìn sang phía bên này.
Ninh Mật nghĩ, đúng là anh đang tìm cô. Một giây sau, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.
Không có một chút biểu cảm thừa thãi, nhưng ánh mắt của anh lại sắc như dao, lạnh nhạt nhưng lại chứa đầy vụn băng nhỏ.
Ninh Mật chợt bối rối, vội vàng quay sang chỗ khác. Ánh mắt sâu thẳm kia như có thể nhìn thấu hết thảy, cô bỗng nhiên có cảm giác giống như mình không biết lượng sức tự đâm đầu vào chỗ chết…
Ngay lúc này, Chu Tuấn đúng lúc vỗ vào người cô một cái.
Ninh Mật chợt hoàn hồn, nhưng lại càng thấy căng thẳng hơn, lúc cô nhìn sang Lý Đông Phóng, anh đã trở về dáng vẻ bình thường. Cô nâng váy, cam chịu số phận bước xuống lầu.
Lý Đông Phóng chỉ đứng yên một chỗ không nhúc nhích, Ninh Mật đành phải đi đến trước mặt anh, dè dặt chào anh, “Cháu chào chú.”
Lý Đông Phóng hờ hững nhìn cô, sau đó gật đầu “Ừ” một tiếng, giọng điệu như vừa mới nhìn thấy cô, “Ninh Mật đúng không?”
“… Dạ.”
“Tôi nhớ…” Anh nhíu mày, “Tôi nhớ hồi xưa cháu hay gọi tôi là chú út mà. Mấy năm không gặp mà đã chê chú già rồi ư?”
Ninh Mật dừng lại, cũng không biết làm sao mà hết mí mắt trái giật rồi lại đến mí mắt phải giật.
Cô phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nháy mắt nói, “Chớp mắt đã bảy tám năm trôi qua rồi, không ngờ chú út vẫn còn nhớ… nhưng mà chú út vẫn đẹp trai như xưa.”
Anh khẽ cong môi nở nụ cười, nói, “Theo chú lên thư phòng, tôi có quà cho cháu đây.” Vừa dứt lời anh nhấc chân bước đi.
Ninh Mật ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh.
Khí thế mạnh mẽ nhưng lại điềm tĩnh, chín chắn. Chỉ cần một ánh mắt của anh đã khiến người ta sợ hãi, nhưng ánh mắt tiếp theo lại khiến người ta không thể nhìn thấu.
Cô quay đầu nhìn Trương Minh Côn, sau đó bất đắc dĩ đi theo sau Lý Đông Phóng.
Màu trắng là màu của sự yên tĩnh, trông thư phòng vừa đơn giản lại sáng sủa, trên giá sách bằng gỗ, đủ loại sách được xếp ngăn nắp, một chậu trúc phú quý được đặt ở trước bàn, xanh mởn tươi tốt, rất hợp phong thủy của ngôi nhà.
Lúc vào phòng, Lý Đông Phóng đốt một điếu thuốc, anh cắn điếu thuốc quay đầu lại nhìn cô.
“Đóng cửa lại đi.”
Cô dừng một lát rồi quay lại đóng cửa.
Anh đưa tay ra hiệu, “Cháu ngồi đi.”
Ninh Mật ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lý Đông Phóng mở cửa sổ ra cho thông gió rồi quay lại tiếp tục hút thuốc. Căn phòng im lặng khoảng năm phút. Cơn mưa phùn vẫn tiếp tục rơi, những hạt mưa đậu lên chiếc lá to bên ngoài cửa sổ, truyền đến âm thanh lộp độp.
Mồ hôi lạnh trên trán Ninh Mật yên lặng chảy xuống, lồng ngực khẽ phập phồng.
Lúc này, anh dập tắt điếu thuốc, khẽ ho nhìn cô, ánh mắt cô lập tức tập trung lên người anh.
Lý Đông Phóng quan sát cô từ trên xuống dưới, cười nói, “Cháu nóng lắm à?”
Ninh Mật vội vã đưa tay lau mồ hôi, ánh mắt ngập ngừng, bối rối.
Lý Đông Phóng đưa tay dụi tắt điếu thuốc, chậm rãi bước tới gần cô rồi ngồi xuống, tay anh nắm chặt hai bên chỗ để tay của cô, mạnh mẽ kéo ghế của cô tới trước mặt anh. Anh không nói một lời mà chỉ nhìn cô chăm chú.
Trái tim Ninh Mật nhảy loạn lên, mặt mày xanh xao, ánh mắt hốt hoảng. Mấy giây sau, cô mới lấy hết dũng khí đưa mắt nhìn dọc theo cái cằm của anh rồi dời lên ánh mắt sâu xa đầy nguy hiểm kia.
“Chú út…” Cô chủ động lên tiếng, “Chú gọi cháu lên đây làm gì thế ạ? Chú không cần tiếp khách dưới phòng khách sao?”
Lý Đông Phóng nhíu mày, thấp giọng nói, “Bệnh tình của ông cụ đang nguy kịch, anh rể bỗng nhiên lại tìm được cháu gái mất tích nhiều năm đưa đến trước giường bệnh của ông cụ. Cháu không cảm thấy chuyện này khiến người ta suy nghĩ nhiều ư?”
Ninh Mật cảm thấy hồi hộp, im lặng một lát rồi mới nói, “Chú út à, cháu không hiểu ý chú.”
Anh đổi tư thế, ngồi đối mặt với cô, hai tay đặt lên đùi, mười ngón tay đan vào nhau, hàng mi rũ xuống không bày tỏ thái độ gì cả, “Cháu không hiểu thì tôi cũng nói… cháu đi truyền lời lại là, Lý Đông Phóng muốn mọi người được bình an vô sự. Tôi đây không có hứng thú thừa kế gia sản của ông cụ, nhưng tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn người có ý đồ xấu đoạt nó đi.”
Ninh Mật cẩn thận nhìn anh, hỏi lại, “Cháu phải truyền lời cho ai ạ”
“Tôi cũng không biết.”
Cô đứng dậy, im lặng nhìn anh vài giây, thoải mái đáp lại, “Dù cháu không hiểu nhưng cháu vẫn phải khen chú, trí tưởng tượng của chú út thật phong phú.”
Lý Đông Phóng bật cười thành tiếng, gật đầu, “Đúng thế.”
Ninh Mật không nói nữa, cúi đầu im lặng.
Anh kéo ngăn kéo tủ ra lấy quà ra đưa cho cô, “Cháu xem thử xem có thích không.”
Ninh Mật nhẹ nhàng tháo nơ, mở hộp ra thì nhìn thấy một đôi bông tai nằm bên trong, cô gắng gượng nở nụ cười với anh, “Mắt thẩm mỹ của chú tốt thật.”
Lý Đông Phóng đi tới cầm một chiếc bông tai lên, nhìn vành tai của cô một lát, “Đôi trên tai cháu không hợp với chiếc váy này lắm, để tôi giúp cháu mang đôi bông tai này lên thử.”
Cô giật nảy mình, chưa kịp lên tiếng thì anh đã đưa tay đến gần, hơi thở ấm áp khẽ quét qua đỉnh đầu cô, khiến xương sống của cô khẽ run lên.
“Ngày mai cháu sẽ đeo.” Cô đứng dậy, tốc độ nói nhanh hơn bình tường.
Lý Đông Phóng đáp, “Tùy cháu vậy.”
Ngay lúc này, dì giúp việc gõ cửa ở bên ngoài —
“Đã mở tiệc rồi ạ.”
Anh đáp lại rồi nói với cô, “Cháu xuống trước đi.”
Cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người mở cửa ra ngoài. Khi xuống lầu chân cô lảo đảo, vịn lan can sửa lại váy.
Cũng vào một ngày vừa ngột ngạt vừa khó chịu giống như hôm nay, từng có vài người đàn ông mặc đồ vest, đeo cà vạt đến tìm cô. Và kể từ ngày hôm đó trở đi, cô đã hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ, đổi tên thành Lý Ninh Mật.
Một chiếc xe màu đen với logo của hãng Volkswagen chạy băng băng trên con đường nhựa, xuyên qua phố xá sầm uất.
Ninh Mật đang ngồi ở băng ghế phía sau xe, được người ta chở hướng về phía ngoại thành, đến khi dân cư cũng dần dần thưa thớt, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sân vườn.
Màn đêm yên lặng phủ xuống, cô loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn thấp thoáng xuyên qua hàng cây long não và tuyết tùng.
Dù đã bình tĩnh lại rồi nhưng giờ phút này cô vẫn không chịu đựng được, bàn tay đặt trên cửa xe có hơi tái đi vì lạnh.
“Ninh Mật, còn chờ gì nữa, mau xuống xe đi.” Chu Tuấn mỉm cười giục cô.
Ninh Mật biết, trên thế giới này chẳng có bữa cơm nào miễn phí, cũng chẳng có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả, đã đâm lao thì phải theo lao, cô không có cơ hội bỏ cuộc giữa chừng. Nghĩ một hồi, cô mở cửa xe rồi bước xuống.
Cơn mưa phùn lại lắc rắc rơi xuống, khẽ đáp trên chiếc váy liền màu xanh denim của cô, bờ vai trắng ngần như tuyết lộ ra bên ngoài và mái tóc dài óng ả được vén lên cao.
Tài xế vội vàng bung dù che giúp cô, ngăn cách làn mưa bụi ở bên ngoài.
Cửa biệt thự vừa mở ra, cô xoay người, rụt rè nhìn sang.
Một người đàn ông trung niên với hai bên tóc mai đã nhuốm bạc sải bước đi ra, ông không cao cũng không thấp, dáng người hơi mập, vẻ khôn khéo không thể coi thường hiện lên trong ánh mắt của ông.
Ông ta nhìn Ninh Mật có dáng người cao gầy, gương mặt sạch sẽ đang đứng trước mặt mình, khác hẳn với dáng vẻ gầy gò mấy năm trước. Sau khi quan sát một lượt, ông ta gật đầu nở nụ cười hài lòng, sau đó mới đưa tay đặt lên cúc áo thứ hai trên áo vest, tay kia đưa sang đỡ lấy cô.
Ninh Mật chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã cất giọng hỏi thăm cô, “Cháu có nhận ra ta là ai không?”
Đương nhiên là cô biết rồi, mặc dù mấy năm trước cô chỉ mới gặp ông ta một lần, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, đây là người đầu tiên trong bức ảnh bao gồm nam nữ, già trẻ của nhà họ Lý mà cô được gặp ở ngoài đời – Trương Minh Côn.
Ninh Mật ngẩng đầu, dè dặt nhìn ông ta, cô không nhiều lời, chỉ lễ phép đáp lại, “Con chào dượng.”
Nụ cười ánh lên trong mắt Trương Minh Côn, ông ta thầm nghĩ quả nhiên mình không nhìn lầm, đây là một cô bé thông minh lanh lợi.
“Ừ, cháu gái ngoan.” Ông nghĩ xong liền kéo cô đi vào trong, “Ông đang ở bên trong, chờ lát nữa ông sẽ gặp cháu.”
Mí mắt Ninh Mật khẽ run lên, cô từng bước từng bước đi vào trong nhà tựa như đang giẫm theo nhịp trống, nhịp tim dồn dập đến nỗi cô có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Cô nghe thấy ông ta bảo đảm, “Cháu đừng lo, cháu là cháu gái của ông cụ, trong nhà này chỉ có người khác sợ cháu chứ không có chuyện cháu sợ người khác đâu.”
Nghe câu nói ấy, Ninh Mật tạm thời có chút mong đợi với cuộc đời đã được an bài trong thời gian sắp tới.
Chậm rãi đi vòng qua hành lang, làn váy của cô đã ướt hơn một nửa. Cả đoạn đường này, cô đã vượt qua trong trạng thái mất hồn mất vía. Ninh Mật ướt như chuột lột bước vào phòng khách, tất cả mọi người đang đứng ở đó đều xoay người lại nhìn cô đầy kinh ngạc, người đang ngồi cũng yên lặng phóng tầm mắt tới.
Có nghi ngờ, có kinh hãi, cũng có sự vui mừng và không vui, những người đang đứng trong phòng khách đều ngây ra như phỗng đúng như dự đoán.
Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi bước đến, trí nhớ hiện lên trong đầu của cô ăn khớp với hiện thực trước mắt. Đây có lẽ là dì Tôn, mấy năm trước được mời đến để chăm sóc chuyện ăn uống của ông cụ.
Tôn Tú Ngọc im lặng không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho Ninh Mật đi thẳng lên lầu.
Ninh Mật nắm chặt túi xách đi lên, cô biết tiếp theo sẽ có một màn kịch quan trọng đang chờ cô.
Xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy một ông cụ tóc trắng như mây, khí sắc của ông không tốt lắm, thân hình gầy gò, thậm chí còn có hơi biến tướng. Nhưng ánh mắt ông cụ lại rất minh mẫn, ông nở nụ cười đầy thương yêu với cô, rồi lại gật đầu với người đã dẫn cô tới, “Đúng là con bé, đúng là Ninh Mật nhà ta rồi.”
Ninh Mật bị đẩy ngồi xuống trước mặt ông cụ, tay phải được ông kéo đến nắm chặt, lòng bàn tay cô vẫn còn ướt đẫm mồ hôi. Nhưng khi nghe thấy lời khẳng định từ miệng ông cụ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng nở nụ cười không tự nhiên mấy với ông.
Từ đầu đến cuối, vì sự áy náy, xấu hổ mà cô không dám ngẩng đầu lên nhìn ông.
Sau khi dỗ ông cụ ngủ xong, cô vừa ra khỏi phòng đã thấy Chu Tuấn – người luôn ở bên cạnh giám sát cô đi lên lầu, anh ta nghiêm giọng nhắc nhở, “Cậu ba nhà họ Lý đã về, vừa vào cửa đấy.”
Ninh Mật trở nên căng thẳng, đúng là chuyện tới đột ngột không kịp phòng bị.
Cô vô thức đi đến lan can, nhìn xuống dưới thì nhìn thấy Lý Đông Phóng đi đến bậc cầu thang, có người chạy đến nói nhỏ bên tai anh. Sau khi nghe xong, anh nhìn xung quanh một lượt, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, híp mắt nhìn sang phía bên này.
Ninh Mật nghĩ, đúng là anh đang tìm cô. Một giây sau, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.
Không có một chút biểu cảm thừa thãi, nhưng ánh mắt của anh lại sắc như dao, lạnh nhạt nhưng lại chứa đầy vụn băng nhỏ.
Ninh Mật chợt bối rối, vội vàng quay sang chỗ khác. Ánh mắt sâu thẳm kia như có thể nhìn thấu hết thảy, cô bỗng nhiên có cảm giác giống như mình không biết lượng sức tự đâm đầu vào chỗ chết…
Ngay lúc này, Chu Tuấn đúng lúc vỗ vào người cô một cái.
Ninh Mật chợt hoàn hồn, nhưng lại càng thấy căng thẳng hơn, lúc cô nhìn sang Lý Đông Phóng, anh đã trở về dáng vẻ bình thường. Cô nâng váy, cam chịu số phận bước xuống lầu.
Lý Đông Phóng chỉ đứng yên một chỗ không nhúc nhích, Ninh Mật đành phải đi đến trước mặt anh, dè dặt chào anh, “Cháu chào chú.”
Lý Đông Phóng hờ hững nhìn cô, sau đó gật đầu “Ừ” một tiếng, giọng điệu như vừa mới nhìn thấy cô, “Ninh Mật đúng không?”
“… Dạ.”
“Tôi nhớ…” Anh nhíu mày, “Tôi nhớ hồi xưa cháu hay gọi tôi là chú út mà. Mấy năm không gặp mà đã chê chú già rồi ư?”
Ninh Mật dừng lại, cũng không biết làm sao mà hết mí mắt trái giật rồi lại đến mí mắt phải giật.
Cô phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nháy mắt nói, “Chớp mắt đã bảy tám năm trôi qua rồi, không ngờ chú út vẫn còn nhớ… nhưng mà chú út vẫn đẹp trai như xưa.”
Anh khẽ cong môi nở nụ cười, nói, “Theo chú lên thư phòng, tôi có quà cho cháu đây.” Vừa dứt lời anh nhấc chân bước đi.
Ninh Mật ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh.
Khí thế mạnh mẽ nhưng lại điềm tĩnh, chín chắn. Chỉ cần một ánh mắt của anh đã khiến người ta sợ hãi, nhưng ánh mắt tiếp theo lại khiến người ta không thể nhìn thấu.
Cô quay đầu nhìn Trương Minh Côn, sau đó bất đắc dĩ đi theo sau Lý Đông Phóng.
Màu trắng là màu của sự yên tĩnh, trông thư phòng vừa đơn giản lại sáng sủa, trên giá sách bằng gỗ, đủ loại sách được xếp ngăn nắp, một chậu trúc phú quý được đặt ở trước bàn, xanh mởn tươi tốt, rất hợp phong thủy của ngôi nhà.
Lúc vào phòng, Lý Đông Phóng đốt một điếu thuốc, anh cắn điếu thuốc quay đầu lại nhìn cô.
“Đóng cửa lại đi.”
Cô dừng một lát rồi quay lại đóng cửa.
Anh đưa tay ra hiệu, “Cháu ngồi đi.”
Ninh Mật ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lý Đông Phóng mở cửa sổ ra cho thông gió rồi quay lại tiếp tục hút thuốc. Căn phòng im lặng khoảng năm phút. Cơn mưa phùn vẫn tiếp tục rơi, những hạt mưa đậu lên chiếc lá to bên ngoài cửa sổ, truyền đến âm thanh lộp độp.
Mồ hôi lạnh trên trán Ninh Mật yên lặng chảy xuống, lồng ngực khẽ phập phồng.
Lúc này, anh dập tắt điếu thuốc, khẽ ho nhìn cô, ánh mắt cô lập tức tập trung lên người anh.
Lý Đông Phóng quan sát cô từ trên xuống dưới, cười nói, “Cháu nóng lắm à?”
Ninh Mật vội vã đưa tay lau mồ hôi, ánh mắt ngập ngừng, bối rối.
Lý Đông Phóng đưa tay dụi tắt điếu thuốc, chậm rãi bước tới gần cô rồi ngồi xuống, tay anh nắm chặt hai bên chỗ để tay của cô, mạnh mẽ kéo ghế của cô tới trước mặt anh. Anh không nói một lời mà chỉ nhìn cô chăm chú.
Trái tim Ninh Mật nhảy loạn lên, mặt mày xanh xao, ánh mắt hốt hoảng. Mấy giây sau, cô mới lấy hết dũng khí đưa mắt nhìn dọc theo cái cằm của anh rồi dời lên ánh mắt sâu xa đầy nguy hiểm kia.
“Chú út…” Cô chủ động lên tiếng, “Chú gọi cháu lên đây làm gì thế ạ? Chú không cần tiếp khách dưới phòng khách sao?”
Lý Đông Phóng nhíu mày, thấp giọng nói, “Bệnh tình của ông cụ đang nguy kịch, anh rể bỗng nhiên lại tìm được cháu gái mất tích nhiều năm đưa đến trước giường bệnh của ông cụ. Cháu không cảm thấy chuyện này khiến người ta suy nghĩ nhiều ư?”
Ninh Mật cảm thấy hồi hộp, im lặng một lát rồi mới nói, “Chú út à, cháu không hiểu ý chú.”
Anh đổi tư thế, ngồi đối mặt với cô, hai tay đặt lên đùi, mười ngón tay đan vào nhau, hàng mi rũ xuống không bày tỏ thái độ gì cả, “Cháu không hiểu thì tôi cũng nói… cháu đi truyền lời lại là, Lý Đông Phóng muốn mọi người được bình an vô sự. Tôi đây không có hứng thú thừa kế gia sản của ông cụ, nhưng tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn người có ý đồ xấu đoạt nó đi.”
Ninh Mật cẩn thận nhìn anh, hỏi lại, “Cháu phải truyền lời cho ai ạ”
“Tôi cũng không biết.”
Cô đứng dậy, im lặng nhìn anh vài giây, thoải mái đáp lại, “Dù cháu không hiểu nhưng cháu vẫn phải khen chú, trí tưởng tượng của chú út thật phong phú.”
Lý Đông Phóng bật cười thành tiếng, gật đầu, “Đúng thế.”
Ninh Mật không nói nữa, cúi đầu im lặng.
Anh kéo ngăn kéo tủ ra lấy quà ra đưa cho cô, “Cháu xem thử xem có thích không.”
Ninh Mật nhẹ nhàng tháo nơ, mở hộp ra thì nhìn thấy một đôi bông tai nằm bên trong, cô gắng gượng nở nụ cười với anh, “Mắt thẩm mỹ của chú tốt thật.”
Lý Đông Phóng đi tới cầm một chiếc bông tai lên, nhìn vành tai của cô một lát, “Đôi trên tai cháu không hợp với chiếc váy này lắm, để tôi giúp cháu mang đôi bông tai này lên thử.”
Cô giật nảy mình, chưa kịp lên tiếng thì anh đã đưa tay đến gần, hơi thở ấm áp khẽ quét qua đỉnh đầu cô, khiến xương sống của cô khẽ run lên.
“Ngày mai cháu sẽ đeo.” Cô đứng dậy, tốc độ nói nhanh hơn bình tường.
Lý Đông Phóng đáp, “Tùy cháu vậy.”
Ngay lúc này, dì giúp việc gõ cửa ở bên ngoài —
“Đã mở tiệc rồi ạ.”
Anh đáp lại rồi nói với cô, “Cháu xuống trước đi.”
Cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người mở cửa ra ngoài. Khi xuống lầu chân cô lảo đảo, vịn lan can sửa lại váy.
Tác giả :
Phi Mộc Phi Thạch