Tiên Tử Xin Tự Trọng
Chương 141: Đào Lý Xuân Phong Một Chén Rượu
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tần Dịch cảm thấy họa sĩ này thật sự thú vị.
Hắn hẳn là người rất chính nghĩa, chính nghĩa đến trình độ có chút cổ hủ, tuyệt không giống như giả vờ.
Nhưng hắn hình như có quan hệ với Vạn Tượng Sâm La Tông, được nó che chở. Hắn và Mạnh Khinh Ảnh có thể là cùng một giuộc sao? Hoàn toàn là hai loại người khác nhau mà.
Kinh Trạch vẽ một hồi, cảm giác Tần Dịch đang nhìn hắn, không khỏi ngẩng đầu hỏi.
- Một mực nhìn ta làm gì?
Tần Dịch hỏi.
- Ngươi bồi hồi bên ngưỡng cửa tu đạo, không thể tiến vào, có người chỉ điểm một chút thì có thể nhập môn, ngươi biết không?
- Biết.
- Vạn Tượng Sâm La tông là Ma Tông nhất lưu, thuộc về thượng đẳng, ngươi biết không?
Kinh Trạch lại nhìn hắn một cái.
- Biết.
- Nếu Vạn Tượng Sâm La Tông đang che chở ngươi, tại sao ngươi không tham gian vào Vạn Tượng Sâm La Tông học đạo?
Tần Dịch hỏi.
- Đây là tiên duyên thế nhân cầu đều cầu không được? Ngươi đã đến cửa mà lại không học, có phải ngốc hay không...
Lưu Tô: "Phốc phốc..."
Mặt Tần Dịch đỏ tới mang tai.
- Đi một bên, người ta lại không có phiền não bị đoạt xá.
Kinh Trạch trả lời.
- Vạn Tượng Sâm La Tông là Ma Tông, làm việc không hợp cùng tại hạ, nếu như nhập tông khẳng định phải làm rất nhiều chuyện không hợp ý nguyện. Cho nên bọn hắn ba phen mấy bận mời ta, ta cũng không muốn vào tông.
Tần Dịch ngạc nhiên nói.
- Hóa ra là bọn hắn mời ngươi? Cảm thấy ngươi là thiên tài?
- Chỉ vì một cây Kinh Hồn Bút tổ truyền, dùng bút này vẽ ra hình người, có hiệu quả câu hồn, nhiếp hồn, kinh hồn, có thể phối hợp với một ít thuật pháp của Vạn Tượng Sâm La Tông. Nhưng cái này cần hội họa chi đạo, vẽ ra tinh khí thần của đối phương, người không biết đạo này, đoạt bút đi cũng không có ý nghĩa, đương nhiên hy vọng bản thân ta có thể gia nhập.
- Thì ra là thế, Vạn Tượng Sâm La Tông dễ nói chuyện như vậy, không ép buộc ngươi ngược lại bảo hộ ngươi?
- Chắc là hy vọng ta thật lòng, bởi vì bọn họ muốn thu một môn nhân phương hướng như vậy, mà không phải đơn thuần muốn một con chó, nếu không biến ta biến thành khôi lỗi là được, cần gì phải mời?
Kinh Trạch thở dài.
- Cho nên cũng chỉ để cho cuộc sống ta quẫn bách, sớm muộn gì cũng sẽ kìm nén không được, đầu nhập môn hạ bọn hắn.
- Thú vị, ngươi cùng Vạn Tượng Sâm La tông đều rất thú vị.
Tần Dịch vỗ tay mà cười.
Quay đầu nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, ngọn lửa đã bắt đầu lan đến rừng đào gần đó, chẳng qua lại bị linh khí nào đó nhìn không thấy cản trở, nhất thời không đốt qua được.
Nhưng rất rõ ràng, lực phòng hộ của hội họa Kinh Trạch quá yếu, sớm muộn gì cũng sẽ không phòng được.
Tần Dịch cũng không muốn rừng đào xinh đẹp bị thiêu hủy, duỗi tay bấm một pháp quyết.
Ngọn lửa rất kỳ dị mà không lại xông ra xung quanh, chỉ đốt lên trời, cũng không đốt tới rừng đào nữa.
Kinh Trạch ngạc nhiên mà nhìn, hỏi.
- Chiêu thức này có khó không?
- Không tính rất khó, cần lực khống chế, không cần uy lực gì.
Tần Dịch cười nói.
- Ngươi có học hay không?
Kinh Trạch xuất thần mà nghĩ một hồi, lại lắc đầu, cười nhẹ một tiếng.
- Lúc này gió xuân đang ấm, tà quật đã diệt, rừng đào này càng thêm rực rỡ. Ta xem các hạ cũng là người thích cái đẹp, có muốn uống một chén dưới hoa đào không?
Tần Dịch dò xét hắn.
- Hình như ngươi không có tiền nha.
Kinh Trạch nói.
- Bây giờ ngươi có thể mời ta rồi.
Tần Dịch cười to.
Chỗ sâu trong rừng đào có đình đá đãi khách, mọi người đạp thanh mệt mỏi sẽ tạm nghỉ ở đây ngắm cảnh. Hôm nay vừa náo động, du khách không còn, ngược lại thanh tịnh.
Tần Dịch đi tới tửu quán mua rượu, hai người ngồi đối diện trong đình, uống một chén rượu.
Kinh Trạch dường như rất lâu không có uống qua rượu, chỉ uống một hớp nhỏ đã có chút ngà ngà say, thần sắc lại càng thêm xa xăm, nhìn rừng đào mênh mông, giống như đang hồi ức.
Tần Dịch biết rõ hắn muốn kể chuyện, không thúc hắn. Cảm giác “đào lý xuân phong một chén rượu” khiến cho lòng hắn cũng có chút hứng thú, ý thơ đại phát, đáng tiếc trong bụng không có hàng, niệm không ra thơ.
- Nhà của ta là thi họa gia truyền, lúc ta còn rất nhỏ, hội họa đã được Đại Càn danh gia tán thưởng, vinh dự là thần đồng.
Kinh Trạch rốt cuộc mở miệng.
- Nhưng trên thực tế, tuy ta có chút thiên phú cũng không nhận không nổi khen ngợi. Bởi vì họa kỹ gia truyền của chúng ta không phải nhân gian kỹ, thực tiên gia đạo. Cầm tiên đạo vẽ nhân gian, không nổi danh mới kỳ quái.
Tần Dịch nói.
- Tiên đạo của các ngươi cũng không có truyền hoàn chỉnh? Không có pháp quyết?
- Không sai biệt lắm. Có kỹ mà không có đạo.
Kinh Trạch nói.
- Cho nên lúc ta thiếu niên liền đi ra ngoài du học, bái hết danh sư, đi thăm danh sơn đại xuyên, ý đồ tìm kiếm họa chi đạo chân chính.
- Nhưng ngươi không hề có tiến bộ mà trở về?
- Họa kỹ nhân gian đã không có tác dụng đối với ta... Ta muốn vẽ thần hồn, liền cần tiên.
Kinh Trạch xuất thần mà nhìn phương xa, thấp giọng nói.
- Nghe nói Vạn Đạo Tiên Cung có họa chi đạo, tổ tiên chính là chiếm được một tia truyền thừa từ trong đó. Vì vậy ta trải qua gian khổ, tìm đến Vạn Đạo Tiên Cung trong truyền thuyết.
Tần Dịch không hỏi, rất rõ ràng hành trình Vạn Đạo Tiên Cung để cho Kinh Trạch có chút thất vọng.
Quả nhiên nghe Kinh Trạch nói.
- Trong Vạn Đạo Tiên Cung, quả thật có người cầm thi thư họa nhập đạo, thế nhưng...
Hắn dừng một chút, thở dài.
- Không quá giống với tưởng tượng của ta.
- Nói như thế nào?
- Bên trong đều là thư si, họa si, cầm si, kỳ si, thậm chí cả ăn hàng, đổ quỷ, sắc côn, người người si mê, người người điên cuồng, xưng là thế gian vạn đạo. Nhân gian cũng có người tự xưng si cuồng, nhưng so sánh với bọn hắn hoàn toàn không cùng một trình độ, ngươi nhìn không thấy bọn hắn làm cái khác, giống như tồn tại chỉ vì những vật kia. Tần huynh, ngươi là người tu hành, cảm thấy đây là tiên sao?
Tần Dịch khẽ cười khổ.
- Ta đâu tính là người tu hành gì... Ta tối đa chỉ là một người thăm dò, cũng rất muốn biết cái gì là tiên.
Kinh Trạch quả quyết nói.
- Theo suy nghĩ của tại hạ, cái này xưng là tiên thì đã không phải người, không phải tiên đạo trong lòng ta, cũng không phải họa đạo trong lòng ta. Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, lời vừa nói ra, Vạn Đạo Tiên Cung cũng không thu ta. Ta cũng không hối hận, trực tiếp hồi hương.
Nói đến đây, hắn nâng chén uống một hơi cạn sạch, cười nói.
- Hơn mười năm mê mang thăm dò, đều đang đi đường, họa đạo chung quy vẫn trì trệ không tiến, thẹn với tổ tiên.
Tần Dịch nâng chén tương kính.
- Ta ngược lại cảm thấy ngươi sắp đắc đạo.
"Sao?"
Kinh Trạch lắc đầu.
- Không dối gạt Tần huynh, quả thật mê mang, không tìm được cánh cửa mà vào.
- Ngươi sở cầu sớm đã không phải kỹ, mà là cầu đạo. Mà đại đạo ngàn vạn, đạo của người khác không hợp với ngươi quả thật quá bình thường, chỉ cần ngươi có đạo của mình, đi tiếp là được.
- Đạo của chính ta...
- Huynh đài bất kể chê khen, bất kể được mất, không đồng lưu cùng tà đạo, không so đo cùng thế tục. Chỉ muốn lưu lại ấn ký cảnh đẹp trong lòng, mặc dù không giống si mê của Vạn Đạo Tiên Cung, lại dụng tâm như một, tại sao không phải đạo?
- Thì ra đây chính là đạo...
Hai mắt Kinh Trạch đăm đăm mà nhìn hoa đào xa xa.
- Tự ta có đạo, cần gì phải cầu đạo của người khác? Là ta cưỡi lừa tìm lừa mà không tự biết.
Hắn bỗng nhiên lấy ra bức tranh hoa đào lúc trước vẽ một nửa từ trong rổ, lại lấy ra một cây bút vẽ quang mang mờ mịt.
Nhan sắc vẩy ra, điểm điểm tinh tinh, ngàn cành vạn nhánh từ trong bức họa tách ra, như có hư ảnh gỗ đào chậm rãi hiện lên từ trong bức họa, tiếp theo rậm rạp chằng chịt, khỏe mạnh mà sinh, hiện ra ảo ảnh rừng đào trên trời, rực rỡ như mây màu.
Tần Dịch trơ mắt nhìn thiên địa linh khí khổng lồ chui vào trong cơ thể Kinh Trạch, tiếp theo từ hư hóa thực, đan điền tràn đầy, tam quan mở hết, nê hoàn thoáng động, thần hồn ra đời.
Cầm tâm tam điệp vũ thai tiên, cửu khí ánh minh xuất tiêu gian.
Họa sĩ còn chưa bắt đầu Luyện Khí này rõ ràng đúc thành đạo thai, thành tựu Cầm Tâm rồi...
Tần Dịch vô cùng im lặng, nhưng cũng không có bất ngờ quá lớn.
Bởi vì hắn nhìn như chưa từng tu hành, thực tế đã tu hành cực kỳ lâu, không cùng khởi điểm của một phàm nhân bình thường.
Có trải qua pháp lực tu hành rèn luyện hay không cũng không quan trọng đối với đạo này, bởi vì đây chỉ là một họa sĩ bảo tồn mỹ hảo, mà không phải chiến đấu giả.
Hắn đã đắc đạo.
Kinh Trạch đứng dậy, vái dài đến đất đối với Tần Dịch.
- Tạ ơn đạo hữu, tương lai họa có sở thành, toàn bộ nhờ công một lời của đạo hữu.
Ngươi còn tưởng rằng ngươi không có sở thành sao? Chỉ luận cảnh giới tu hành ngươi thoáng cái đã vượt qua ta, được không... Là ngươi hay ta có hack đây?
Tần Dịch rất muốn chửi thề nhưng trong lòng cũng biết, nếu như hắn vì tu luyện thành công, vậy nói không chừng ngược lại sẽ không thành.
Đây là con đường không giống nhau.
Lưu Tô đang nói.
- Thú vị rất thú vị, Tần Dịch Tần Dịch, ta càng ngày càng mong đợi đối với Vạn Đạo Tiên Cung, chỗ này nhất định vô cùng thú vị.
Tần Dịch hỏi Kinh Trạch.
- Kinh huynh, ta đang muốn đi Vạn Đạo Tiên Cung. Ngươi còn muốn lại đi xem một chút không? Nói không chừng lúc này lại đi, lại có lĩnh ngộ mới.
Kinh Trạch nghĩ một chút, cười nói.
- Đi. Nhưng ta phải từ từ đi, một đường vẽ qua vẻ đẹp ta đã từng bỏ sót, không cùng Tần huynh đồng hành được rồi.
- Cũng được. Đều là người đang tìm kiếm tiên đạo, tương lai còn có một ngày gặp nhau, hy vọng Kinh huynh đến lúc đó họa đã thông thần.
Tần Dịch thi lễ một cái, đột nhiên quay người, ống tay áo bồng bềnh, chui vào trong rừng đào, dần dần không thấy.
Kinh Trạch đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trầm ngâm một lát, lại mở ra cuộn tranh, nhanh chóng vẽ lên một bức họa.
Trong bức họa đúng là Tần Dịch, thanh sam giày vải, ý thái tiêu sái, bồng bềnh mà đi trong rừng đào, giống như tiên nhân.
Kinh Trập, thiên địa đều sinh, vạn vật phồn vinh, có tiên nhân hiện tung tích.
Tên gọi " Tiên Tung Đồ ".
Khiến cho hậu nhân khó hiểu nhất chính là, trong tay tiên nhân trong Tiên Tung Đồ này chẳng biết tại sao xách theo một cây Lang Nha bổng, theo lý thuyết thì loại binh khí thô bỉ này sẽ phá hư ý vị tiên tung kia không còn một mảnh, nhưng trong bức họa lại thần kỳ mà vô cùng hài hòa, phảng phất như không có nó mới không đúng.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tần Dịch cảm thấy họa sĩ này thật sự thú vị.
Hắn hẳn là người rất chính nghĩa, chính nghĩa đến trình độ có chút cổ hủ, tuyệt không giống như giả vờ.
Nhưng hắn hình như có quan hệ với Vạn Tượng Sâm La Tông, được nó che chở. Hắn và Mạnh Khinh Ảnh có thể là cùng một giuộc sao? Hoàn toàn là hai loại người khác nhau mà.
Kinh Trạch vẽ một hồi, cảm giác Tần Dịch đang nhìn hắn, không khỏi ngẩng đầu hỏi.
- Một mực nhìn ta làm gì?
Tần Dịch hỏi.
- Ngươi bồi hồi bên ngưỡng cửa tu đạo, không thể tiến vào, có người chỉ điểm một chút thì có thể nhập môn, ngươi biết không?
- Biết.
- Vạn Tượng Sâm La tông là Ma Tông nhất lưu, thuộc về thượng đẳng, ngươi biết không?
Kinh Trạch lại nhìn hắn một cái.
- Biết.
- Nếu Vạn Tượng Sâm La Tông đang che chở ngươi, tại sao ngươi không tham gian vào Vạn Tượng Sâm La Tông học đạo?
Tần Dịch hỏi.
- Đây là tiên duyên thế nhân cầu đều cầu không được? Ngươi đã đến cửa mà lại không học, có phải ngốc hay không...
Lưu Tô: "Phốc phốc..."
Mặt Tần Dịch đỏ tới mang tai.
- Đi một bên, người ta lại không có phiền não bị đoạt xá.
Kinh Trạch trả lời.
- Vạn Tượng Sâm La Tông là Ma Tông, làm việc không hợp cùng tại hạ, nếu như nhập tông khẳng định phải làm rất nhiều chuyện không hợp ý nguyện. Cho nên bọn hắn ba phen mấy bận mời ta, ta cũng không muốn vào tông.
Tần Dịch ngạc nhiên nói.
- Hóa ra là bọn hắn mời ngươi? Cảm thấy ngươi là thiên tài?
- Chỉ vì một cây Kinh Hồn Bút tổ truyền, dùng bút này vẽ ra hình người, có hiệu quả câu hồn, nhiếp hồn, kinh hồn, có thể phối hợp với một ít thuật pháp của Vạn Tượng Sâm La Tông. Nhưng cái này cần hội họa chi đạo, vẽ ra tinh khí thần của đối phương, người không biết đạo này, đoạt bút đi cũng không có ý nghĩa, đương nhiên hy vọng bản thân ta có thể gia nhập.
- Thì ra là thế, Vạn Tượng Sâm La Tông dễ nói chuyện như vậy, không ép buộc ngươi ngược lại bảo hộ ngươi?
- Chắc là hy vọng ta thật lòng, bởi vì bọn họ muốn thu một môn nhân phương hướng như vậy, mà không phải đơn thuần muốn một con chó, nếu không biến ta biến thành khôi lỗi là được, cần gì phải mời?
Kinh Trạch thở dài.
- Cho nên cũng chỉ để cho cuộc sống ta quẫn bách, sớm muộn gì cũng sẽ kìm nén không được, đầu nhập môn hạ bọn hắn.
- Thú vị, ngươi cùng Vạn Tượng Sâm La tông đều rất thú vị.
Tần Dịch vỗ tay mà cười.
Quay đầu nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, ngọn lửa đã bắt đầu lan đến rừng đào gần đó, chẳng qua lại bị linh khí nào đó nhìn không thấy cản trở, nhất thời không đốt qua được.
Nhưng rất rõ ràng, lực phòng hộ của hội họa Kinh Trạch quá yếu, sớm muộn gì cũng sẽ không phòng được.
Tần Dịch cũng không muốn rừng đào xinh đẹp bị thiêu hủy, duỗi tay bấm một pháp quyết.
Ngọn lửa rất kỳ dị mà không lại xông ra xung quanh, chỉ đốt lên trời, cũng không đốt tới rừng đào nữa.
Kinh Trạch ngạc nhiên mà nhìn, hỏi.
- Chiêu thức này có khó không?
- Không tính rất khó, cần lực khống chế, không cần uy lực gì.
Tần Dịch cười nói.
- Ngươi có học hay không?
Kinh Trạch xuất thần mà nghĩ một hồi, lại lắc đầu, cười nhẹ một tiếng.
- Lúc này gió xuân đang ấm, tà quật đã diệt, rừng đào này càng thêm rực rỡ. Ta xem các hạ cũng là người thích cái đẹp, có muốn uống một chén dưới hoa đào không?
Tần Dịch dò xét hắn.
- Hình như ngươi không có tiền nha.
Kinh Trạch nói.
- Bây giờ ngươi có thể mời ta rồi.
Tần Dịch cười to.
Chỗ sâu trong rừng đào có đình đá đãi khách, mọi người đạp thanh mệt mỏi sẽ tạm nghỉ ở đây ngắm cảnh. Hôm nay vừa náo động, du khách không còn, ngược lại thanh tịnh.
Tần Dịch đi tới tửu quán mua rượu, hai người ngồi đối diện trong đình, uống một chén rượu.
Kinh Trạch dường như rất lâu không có uống qua rượu, chỉ uống một hớp nhỏ đã có chút ngà ngà say, thần sắc lại càng thêm xa xăm, nhìn rừng đào mênh mông, giống như đang hồi ức.
Tần Dịch biết rõ hắn muốn kể chuyện, không thúc hắn. Cảm giác “đào lý xuân phong một chén rượu” khiến cho lòng hắn cũng có chút hứng thú, ý thơ đại phát, đáng tiếc trong bụng không có hàng, niệm không ra thơ.
- Nhà của ta là thi họa gia truyền, lúc ta còn rất nhỏ, hội họa đã được Đại Càn danh gia tán thưởng, vinh dự là thần đồng.
Kinh Trạch rốt cuộc mở miệng.
- Nhưng trên thực tế, tuy ta có chút thiên phú cũng không nhận không nổi khen ngợi. Bởi vì họa kỹ gia truyền của chúng ta không phải nhân gian kỹ, thực tiên gia đạo. Cầm tiên đạo vẽ nhân gian, không nổi danh mới kỳ quái.
Tần Dịch nói.
- Tiên đạo của các ngươi cũng không có truyền hoàn chỉnh? Không có pháp quyết?
- Không sai biệt lắm. Có kỹ mà không có đạo.
Kinh Trạch nói.
- Cho nên lúc ta thiếu niên liền đi ra ngoài du học, bái hết danh sư, đi thăm danh sơn đại xuyên, ý đồ tìm kiếm họa chi đạo chân chính.
- Nhưng ngươi không hề có tiến bộ mà trở về?
- Họa kỹ nhân gian đã không có tác dụng đối với ta... Ta muốn vẽ thần hồn, liền cần tiên.
Kinh Trạch xuất thần mà nhìn phương xa, thấp giọng nói.
- Nghe nói Vạn Đạo Tiên Cung có họa chi đạo, tổ tiên chính là chiếm được một tia truyền thừa từ trong đó. Vì vậy ta trải qua gian khổ, tìm đến Vạn Đạo Tiên Cung trong truyền thuyết.
Tần Dịch không hỏi, rất rõ ràng hành trình Vạn Đạo Tiên Cung để cho Kinh Trạch có chút thất vọng.
Quả nhiên nghe Kinh Trạch nói.
- Trong Vạn Đạo Tiên Cung, quả thật có người cầm thi thư họa nhập đạo, thế nhưng...
Hắn dừng một chút, thở dài.
- Không quá giống với tưởng tượng của ta.
- Nói như thế nào?
- Bên trong đều là thư si, họa si, cầm si, kỳ si, thậm chí cả ăn hàng, đổ quỷ, sắc côn, người người si mê, người người điên cuồng, xưng là thế gian vạn đạo. Nhân gian cũng có người tự xưng si cuồng, nhưng so sánh với bọn hắn hoàn toàn không cùng một trình độ, ngươi nhìn không thấy bọn hắn làm cái khác, giống như tồn tại chỉ vì những vật kia. Tần huynh, ngươi là người tu hành, cảm thấy đây là tiên sao?
Tần Dịch khẽ cười khổ.
- Ta đâu tính là người tu hành gì... Ta tối đa chỉ là một người thăm dò, cũng rất muốn biết cái gì là tiên.
Kinh Trạch quả quyết nói.
- Theo suy nghĩ của tại hạ, cái này xưng là tiên thì đã không phải người, không phải tiên đạo trong lòng ta, cũng không phải họa đạo trong lòng ta. Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, lời vừa nói ra, Vạn Đạo Tiên Cung cũng không thu ta. Ta cũng không hối hận, trực tiếp hồi hương.
Nói đến đây, hắn nâng chén uống một hơi cạn sạch, cười nói.
- Hơn mười năm mê mang thăm dò, đều đang đi đường, họa đạo chung quy vẫn trì trệ không tiến, thẹn với tổ tiên.
Tần Dịch nâng chén tương kính.
- Ta ngược lại cảm thấy ngươi sắp đắc đạo.
"Sao?"
Kinh Trạch lắc đầu.
- Không dối gạt Tần huynh, quả thật mê mang, không tìm được cánh cửa mà vào.
- Ngươi sở cầu sớm đã không phải kỹ, mà là cầu đạo. Mà đại đạo ngàn vạn, đạo của người khác không hợp với ngươi quả thật quá bình thường, chỉ cần ngươi có đạo của mình, đi tiếp là được.
- Đạo của chính ta...
- Huynh đài bất kể chê khen, bất kể được mất, không đồng lưu cùng tà đạo, không so đo cùng thế tục. Chỉ muốn lưu lại ấn ký cảnh đẹp trong lòng, mặc dù không giống si mê của Vạn Đạo Tiên Cung, lại dụng tâm như một, tại sao không phải đạo?
- Thì ra đây chính là đạo...
Hai mắt Kinh Trạch đăm đăm mà nhìn hoa đào xa xa.
- Tự ta có đạo, cần gì phải cầu đạo của người khác? Là ta cưỡi lừa tìm lừa mà không tự biết.
Hắn bỗng nhiên lấy ra bức tranh hoa đào lúc trước vẽ một nửa từ trong rổ, lại lấy ra một cây bút vẽ quang mang mờ mịt.
Nhan sắc vẩy ra, điểm điểm tinh tinh, ngàn cành vạn nhánh từ trong bức họa tách ra, như có hư ảnh gỗ đào chậm rãi hiện lên từ trong bức họa, tiếp theo rậm rạp chằng chịt, khỏe mạnh mà sinh, hiện ra ảo ảnh rừng đào trên trời, rực rỡ như mây màu.
Tần Dịch trơ mắt nhìn thiên địa linh khí khổng lồ chui vào trong cơ thể Kinh Trạch, tiếp theo từ hư hóa thực, đan điền tràn đầy, tam quan mở hết, nê hoàn thoáng động, thần hồn ra đời.
Cầm tâm tam điệp vũ thai tiên, cửu khí ánh minh xuất tiêu gian.
Họa sĩ còn chưa bắt đầu Luyện Khí này rõ ràng đúc thành đạo thai, thành tựu Cầm Tâm rồi...
Tần Dịch vô cùng im lặng, nhưng cũng không có bất ngờ quá lớn.
Bởi vì hắn nhìn như chưa từng tu hành, thực tế đã tu hành cực kỳ lâu, không cùng khởi điểm của một phàm nhân bình thường.
Có trải qua pháp lực tu hành rèn luyện hay không cũng không quan trọng đối với đạo này, bởi vì đây chỉ là một họa sĩ bảo tồn mỹ hảo, mà không phải chiến đấu giả.
Hắn đã đắc đạo.
Kinh Trạch đứng dậy, vái dài đến đất đối với Tần Dịch.
- Tạ ơn đạo hữu, tương lai họa có sở thành, toàn bộ nhờ công một lời của đạo hữu.
Ngươi còn tưởng rằng ngươi không có sở thành sao? Chỉ luận cảnh giới tu hành ngươi thoáng cái đã vượt qua ta, được không... Là ngươi hay ta có hack đây?
Tần Dịch rất muốn chửi thề nhưng trong lòng cũng biết, nếu như hắn vì tu luyện thành công, vậy nói không chừng ngược lại sẽ không thành.
Đây là con đường không giống nhau.
Lưu Tô đang nói.
- Thú vị rất thú vị, Tần Dịch Tần Dịch, ta càng ngày càng mong đợi đối với Vạn Đạo Tiên Cung, chỗ này nhất định vô cùng thú vị.
Tần Dịch hỏi Kinh Trạch.
- Kinh huynh, ta đang muốn đi Vạn Đạo Tiên Cung. Ngươi còn muốn lại đi xem một chút không? Nói không chừng lúc này lại đi, lại có lĩnh ngộ mới.
Kinh Trạch nghĩ một chút, cười nói.
- Đi. Nhưng ta phải từ từ đi, một đường vẽ qua vẻ đẹp ta đã từng bỏ sót, không cùng Tần huynh đồng hành được rồi.
- Cũng được. Đều là người đang tìm kiếm tiên đạo, tương lai còn có một ngày gặp nhau, hy vọng Kinh huynh đến lúc đó họa đã thông thần.
Tần Dịch thi lễ một cái, đột nhiên quay người, ống tay áo bồng bềnh, chui vào trong rừng đào, dần dần không thấy.
Kinh Trạch đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trầm ngâm một lát, lại mở ra cuộn tranh, nhanh chóng vẽ lên một bức họa.
Trong bức họa đúng là Tần Dịch, thanh sam giày vải, ý thái tiêu sái, bồng bềnh mà đi trong rừng đào, giống như tiên nhân.
Kinh Trập, thiên địa đều sinh, vạn vật phồn vinh, có tiên nhân hiện tung tích.
Tên gọi " Tiên Tung Đồ ".
Khiến cho hậu nhân khó hiểu nhất chính là, trong tay tiên nhân trong Tiên Tung Đồ này chẳng biết tại sao xách theo một cây Lang Nha bổng, theo lý thuyết thì loại binh khí thô bỉ này sẽ phá hư ý vị tiên tung kia không còn một mảnh, nhưng trong bức họa lại thần kỳ mà vô cùng hài hòa, phảng phất như không có nó mới không đúng.
Tác giả :
Cơ Xoa