Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)
Chương 40-2: Anh ghen
Sau một hồi.
Cá nhân Trì Vân Phàm đã cảm nhận được anh ghen tuông đến mức nào, phải mất vài phút mới bình tĩnh lại được. Hứa Viễn Hàng thỏa mãn vòng quanh mái tóc dài của cô giữa các ngón tay mình mà chơi đùa, tùy ý làm một phép so sánh để giải thích: “Ví dụ như hiện tại anh cũng như thế, em có ghen tị không khi anh bị những cô gái khác nhìn thấy?”
Cô không chút do dự: “Sẽ không.”
“Hả?”
Anh rộng lượng đưa ra ánh mắt ám chỉ lần thứ nhất: Đây không phải câu trả lời tiêu chuẩn, cho em thêm một cơ hội.
Trì Vân Phàm không hiểu hỏi: “Tại sao em phải ghen với cái này?”
Anh gằn từng chữ nói: “Bạn trai của em sắp bị người khác nhìn thấy hết kìa.”
“Tương lai cả thế giới đều sẽ nhìn thấy mà.” Đến lúc đó, không lẽ cô ăn có dấm ăn không hết luôn sao?
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Hứa Viễn Hàng sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nói thẳng và rõ ràng về những kỳ vọng của cô đối với tương lai anh ở trước mặt anh, cho dù anh có gặp nhiều trở ngại trong thực tế, cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng một ngày nào đó anh sẽ trở lại đỉnh cao.
Anh không bao giờ chiến đấu một mình.
Cô vẫn luôn ở phía sau anh.
Thế là đủ rồi.
Hứa Viễn Hàng không am hiểu lừa tình này kia nên chỉ có thể nhớ kỹ tâm ý của cô, gật gật đầu, giọng khàn khàn: “Cũng có lý.”
“Em muốn được thưởng cái gì nào?”
Nghe xong liền biết không phải là một phần thưởng đứng đắn gì.
Trì Vân Phàm đẩy đẩy anh: “Anh nhanh đi luyện tập đi.”
Hứa Viễn Hàng nâng mặt cô, đem phần thưởng mạnh mẽ tặng cho người.
Chờ sau khi anh bước lên bục cao mười mét, Trì Vân Phàm lấy điện thoại trong túi xách ra, bật camera và chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, quả nhiên không ngoài dự kiến, môi cô bị anh hôn đến sưng lên…
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Trên đài, Hứa Viễn Hàng bắt đầu thực hiện động tác đầu tiên, mặt hướng về phía bể bơi và nhảy hướng về phía trước, tỷ lệ cơ thể của anh gần như hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân dài kéo căng thẳng tắp, tràn đầy lực lượng, vốn không được coi là ưu điểm của vận động viên nhảy cầu.
Dáng người mạnh mẽ nhảy xuống, rơi vào trong nước, sóng nước dập dờn, anh linh hoạt chui ra khỏi mặt nước, lắc lắc đầu, lau sạch nước trên mặt.
Trì Vân Phàm cầm điện thoại quay lại toàn bộ quá trình cũng như nét mặt của anh sau khi kết thúc, cũng không bỏ lỡ ánh mắt ảm đạm lóe lên một cái rồi biến mất của anh.
Bọt nước vẫn chưa được ép đến hiệu quả như mong muốn, mặc dù ban giám khảo cuộc thi cũng không chỉ nhìn cách ép bọt nước có được hay không, nhưng nếu vấn đề này không được giải quyết đồng nghĩa với việc vô duyên với nhà vô địch.
Đồng thời, Trì Vân Phàm cũng nhìn thấy sự tiến bộ của anh.
Anh không còn che đầu theo phản xạ có điều kiện trước khi xuống nước như lúc đầu.
Bác sĩ Đới nói liệu pháp kích thích đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Hứa Viễn Hàng bơi đến mép bể bơi, Trì Vân Phàm bước tới: “Nhảy cũng không tệ lắm.”
Anh hỏi lại: “Không tệ chỗ nào?”
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Cô suy nghĩ một hồi: “Ít nhất, lần này bọt nước chưa bắn tung toé tới chân em?”
Hứa Viễn Hàng bị lời nói của cô làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, nào có ai an ủi người khác như vậy? Tố chất tâm lý hơi kém chút chắc sẽ bị chọc giận ói ra máu mất, nhưng phải thừa nhận là mình vẫn được an ủi chút. Anh thuận tay vốc nước tạt lên chân cô, cười đến xấu tính xấu xa: “Giống vậy?”
“Không phải em nói muốn so xem ai vượt qua nỗi sợ nước trước sao? Hay là thử ngay bây giờ luôn?”
Trì Vân Phàm lui về sau hai bước: “Lần sau đi.”
Hứa Viễn Hàng hừ nhẹ một tiếng, hai tay chống lên thành bể bơi lên khỏi mặt nước, vai rộng eo hẹp, cơ bụng săn chắc, đặc biệt là thứ được bao trong chiếc quần bơi màu đen… Tràn đầy hormone không thể che lấp, lao thẳng tới mặt, Trì Vân Phàm cảm giác tay cầm điện thoại có chút không vững rồi.
Anh nhướng mày đắc ý: “Được rồi, vậy lần sau.”
Anh vô cùng chờ mong được nhìn thấy cô trong bộ đồ bơi.
Trì Vân Phàm mất tự nhiên né tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh: “…ừm.”
Hứa Viễn Hàng lại vùi đầu vào luyện tập lần nữa, Trì Vân Phàm dùng điện thoại di động quay clip mỗi lần nhảy cầu của anh rồi gửi cho bác sĩ Đới ở Miên Thành xa xa, để ông có thể tìm hiểu được tình hình của Hứa Viễn Hàng bất cứ lúc nào.
Hai người ở lại câu lạc bộ cho đến chín giờ mới rời đi.
Hứa Viễn Hàng đưa Trì Vân Phàm đến dưới cầu thang ký túc xá của cô như thường lệ, sau khi anh anh em em một hồi, anh trở về trụ sở huấn luyện, ở trên tàu điện ngầm, anh nhận được tin nhắn từ Tưởng Quốc Cường, hỏi anh đang ở đâu.
Anh trả lời: “Đang trên đường trở về.”
Tưởng Quốc Cường: “Cậu trở về trụ sở, dù trễ thế nào cũng trực tiếp tới phòng làm việc của tôi.”
Hứa Viễn Hàng nhíu mày, trực giác cảm thấy đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.
Là cái gì?
Chờ gặp mặt chẳng phải sẽ biết sao?
Gần mười một giờ, Hứa Viễn Hàng mới đi đến văn phòng tổng huấn luyện viên, giơ tay gõ cửa hai lần, sau khi được cho phép xong liền bước vào.
Ngồi sau bàn làm việc, Tưởng Quốc Cường vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước: “Cậu trở về rồi, ngồi đi.”
“Lão Tưởng,” Hứa Viễn Hàng vẫn đứng đó, mái tóc đen ngắn có chút lộn xộn rũ xuống trên trán, ánh đèn màu cam trên đầu nhẹ nhàng phủ lên người anh, nhưng cũng không thể xua tan đi màu mực đen thẫm còn hơn màn đêm bên ngoài cửa sổ của anh, “Có chuyện gì?”
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Tưởng Quốc Cường khẽ thở dài: “Tiểu Hứa à, tôi có cuộc họp với các lãnh đạo tối nay. Kết hợp thành tích của cậu trong khoảng thời gian này và các yếu tố khách quan đặc biệt khác, chúng tôi đều cho rằng…”
“Cậu không thích hợp để nhảy đài mười mét nữa.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nói thật, tui thật không biết Viễn ca nắm giữ cái chìa khoá gì mà có thể mở ra Vân muội...
Đàn ông ghen, lửa giận rất lớn nha. Đặt trước Vân muội áo tắm play.
Lão Tưởng nói là có thâm ý á, thật sẽ không ngược đâu nha, hiện tại chỉ có ngọt, cùng càng ngọt.
Hôm nay là ngày của cha, chúc cá cha cùng cha của mọi người đều có một ngày lễ vui vẻ, hỉ nhạc an khang!
Tiếp tục có bao lì xì, thương mọi người ~
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần chủ nhà bạn nhé!
[Hết chương 40]
Cá nhân Trì Vân Phàm đã cảm nhận được anh ghen tuông đến mức nào, phải mất vài phút mới bình tĩnh lại được. Hứa Viễn Hàng thỏa mãn vòng quanh mái tóc dài của cô giữa các ngón tay mình mà chơi đùa, tùy ý làm một phép so sánh để giải thích: “Ví dụ như hiện tại anh cũng như thế, em có ghen tị không khi anh bị những cô gái khác nhìn thấy?”
Cô không chút do dự: “Sẽ không.”
“Hả?”
Anh rộng lượng đưa ra ánh mắt ám chỉ lần thứ nhất: Đây không phải câu trả lời tiêu chuẩn, cho em thêm một cơ hội.
Trì Vân Phàm không hiểu hỏi: “Tại sao em phải ghen với cái này?”
Anh gằn từng chữ nói: “Bạn trai của em sắp bị người khác nhìn thấy hết kìa.”
“Tương lai cả thế giới đều sẽ nhìn thấy mà.” Đến lúc đó, không lẽ cô ăn có dấm ăn không hết luôn sao?
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Hứa Viễn Hàng sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nói thẳng và rõ ràng về những kỳ vọng của cô đối với tương lai anh ở trước mặt anh, cho dù anh có gặp nhiều trở ngại trong thực tế, cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng một ngày nào đó anh sẽ trở lại đỉnh cao.
Anh không bao giờ chiến đấu một mình.
Cô vẫn luôn ở phía sau anh.
Thế là đủ rồi.
Hứa Viễn Hàng không am hiểu lừa tình này kia nên chỉ có thể nhớ kỹ tâm ý của cô, gật gật đầu, giọng khàn khàn: “Cũng có lý.”
“Em muốn được thưởng cái gì nào?”
Nghe xong liền biết không phải là một phần thưởng đứng đắn gì.
Trì Vân Phàm đẩy đẩy anh: “Anh nhanh đi luyện tập đi.”
Hứa Viễn Hàng nâng mặt cô, đem phần thưởng mạnh mẽ tặng cho người.
Chờ sau khi anh bước lên bục cao mười mét, Trì Vân Phàm lấy điện thoại trong túi xách ra, bật camera và chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, quả nhiên không ngoài dự kiến, môi cô bị anh hôn đến sưng lên…
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Trên đài, Hứa Viễn Hàng bắt đầu thực hiện động tác đầu tiên, mặt hướng về phía bể bơi và nhảy hướng về phía trước, tỷ lệ cơ thể của anh gần như hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân dài kéo căng thẳng tắp, tràn đầy lực lượng, vốn không được coi là ưu điểm của vận động viên nhảy cầu.
Dáng người mạnh mẽ nhảy xuống, rơi vào trong nước, sóng nước dập dờn, anh linh hoạt chui ra khỏi mặt nước, lắc lắc đầu, lau sạch nước trên mặt.
Trì Vân Phàm cầm điện thoại quay lại toàn bộ quá trình cũng như nét mặt của anh sau khi kết thúc, cũng không bỏ lỡ ánh mắt ảm đạm lóe lên một cái rồi biến mất của anh.
Bọt nước vẫn chưa được ép đến hiệu quả như mong muốn, mặc dù ban giám khảo cuộc thi cũng không chỉ nhìn cách ép bọt nước có được hay không, nhưng nếu vấn đề này không được giải quyết đồng nghĩa với việc vô duyên với nhà vô địch.
Đồng thời, Trì Vân Phàm cũng nhìn thấy sự tiến bộ của anh.
Anh không còn che đầu theo phản xạ có điều kiện trước khi xuống nước như lúc đầu.
Bác sĩ Đới nói liệu pháp kích thích đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Hứa Viễn Hàng bơi đến mép bể bơi, Trì Vân Phàm bước tới: “Nhảy cũng không tệ lắm.”
Anh hỏi lại: “Không tệ chỗ nào?”
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Cô suy nghĩ một hồi: “Ít nhất, lần này bọt nước chưa bắn tung toé tới chân em?”
Hứa Viễn Hàng bị lời nói của cô làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, nào có ai an ủi người khác như vậy? Tố chất tâm lý hơi kém chút chắc sẽ bị chọc giận ói ra máu mất, nhưng phải thừa nhận là mình vẫn được an ủi chút. Anh thuận tay vốc nước tạt lên chân cô, cười đến xấu tính xấu xa: “Giống vậy?”
“Không phải em nói muốn so xem ai vượt qua nỗi sợ nước trước sao? Hay là thử ngay bây giờ luôn?”
Trì Vân Phàm lui về sau hai bước: “Lần sau đi.”
Hứa Viễn Hàng hừ nhẹ một tiếng, hai tay chống lên thành bể bơi lên khỏi mặt nước, vai rộng eo hẹp, cơ bụng săn chắc, đặc biệt là thứ được bao trong chiếc quần bơi màu đen… Tràn đầy hormone không thể che lấp, lao thẳng tới mặt, Trì Vân Phàm cảm giác tay cầm điện thoại có chút không vững rồi.
Anh nhướng mày đắc ý: “Được rồi, vậy lần sau.”
Anh vô cùng chờ mong được nhìn thấy cô trong bộ đồ bơi.
Trì Vân Phàm mất tự nhiên né tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh: “…ừm.”
Hứa Viễn Hàng lại vùi đầu vào luyện tập lần nữa, Trì Vân Phàm dùng điện thoại di động quay clip mỗi lần nhảy cầu của anh rồi gửi cho bác sĩ Đới ở Miên Thành xa xa, để ông có thể tìm hiểu được tình hình của Hứa Viễn Hàng bất cứ lúc nào.
Hai người ở lại câu lạc bộ cho đến chín giờ mới rời đi.
Hứa Viễn Hàng đưa Trì Vân Phàm đến dưới cầu thang ký túc xá của cô như thường lệ, sau khi anh anh em em một hồi, anh trở về trụ sở huấn luyện, ở trên tàu điện ngầm, anh nhận được tin nhắn từ Tưởng Quốc Cường, hỏi anh đang ở đâu.
Anh trả lời: “Đang trên đường trở về.”
Tưởng Quốc Cường: “Cậu trở về trụ sở, dù trễ thế nào cũng trực tiếp tới phòng làm việc của tôi.”
Hứa Viễn Hàng nhíu mày, trực giác cảm thấy đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.
Là cái gì?
Chờ gặp mặt chẳng phải sẽ biết sao?
Gần mười một giờ, Hứa Viễn Hàng mới đi đến văn phòng tổng huấn luyện viên, giơ tay gõ cửa hai lần, sau khi được cho phép xong liền bước vào.
Ngồi sau bàn làm việc, Tưởng Quốc Cường vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước: “Cậu trở về rồi, ngồi đi.”
“Lão Tưởng,” Hứa Viễn Hàng vẫn đứng đó, mái tóc đen ngắn có chút lộn xộn rũ xuống trên trán, ánh đèn màu cam trên đầu nhẹ nhàng phủ lên người anh, nhưng cũng không thể xua tan đi màu mực đen thẫm còn hơn màn đêm bên ngoài cửa sổ của anh, “Có chuyện gì?”
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Tưởng Quốc Cường khẽ thở dài: “Tiểu Hứa à, tôi có cuộc họp với các lãnh đạo tối nay. Kết hợp thành tích của cậu trong khoảng thời gian này và các yếu tố khách quan đặc biệt khác, chúng tôi đều cho rằng…”
“Cậu không thích hợp để nhảy đài mười mét nữa.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nói thật, tui thật không biết Viễn ca nắm giữ cái chìa khoá gì mà có thể mở ra Vân muội...
Đàn ông ghen, lửa giận rất lớn nha. Đặt trước Vân muội áo tắm play.
Lão Tưởng nói là có thâm ý á, thật sẽ không ngược đâu nha, hiện tại chỉ có ngọt, cùng càng ngọt.
Hôm nay là ngày của cha, chúc cá cha cùng cha của mọi người đều có một ngày lễ vui vẻ, hỉ nhạc an khang!
Tiếp tục có bao lì xì, thương mọi người ~
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần chủ nhà bạn nhé!
[Hết chương 40]
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi