Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)
Chương 34-1: Vật định tình
Sau khi có kết quả xét tuyển đại học, điều quan trọng nhất là điền nguyện vọng, thời gian điền nguyện vọng của các trường đại học, cao đẳng sẽ bắt đầu từ ngày 28/6 đến ngày 3/7.
Cho dù chuyện đạt vòng nguyệt quế thủ khoa tỉnh hay sự kiện đánh tráo bút chì 2B, chúng đều là tin tức nóng có giá trị. Mấy ngày qua ở nhà, điện thoại di động của Trì Hành Kiện cùng Trì Vân Phàm gần như nổ tung bởi những cuộc gọi điện chúc mừng, hỏi thăm từ người thân, bạn bè và các phóng viên báo đài. Ngay cả Văn phòng tuyển sinh của trường đại học A cũng đã liên lạc với Trì Hành Kiện vài lần, trịnh trọng bày tỏ hy vọng Trì Vân Phàm đến trường Đại học A để theo học tập với tâm thế trân trọng và yêu mến tài năng của cô.
Trì Hành Kiện tai mềm, thích nghe lời ngon tiếng ngọt nhất. Ngày nào ông ta cũng nghe đủ loại rắm cầu vồng*, bản thân cũng cảm thấy lâng lâng đến mức gần như quên mất rằng Tiêu Dĩnh vẫn đang bị giam giữ, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Thứ hai là, trước mắt tâm tư của ông ta đều thả trên người Trì Vân Phàm.
Đại học A là một trường hàng đầu trong nước, lại vô cùng thành tâm thành ý, nhưng kế hoạch của Trì Hành Kiện là đưa con gái mình ra nước ngoài, ông ta gần như đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc du học. Với hai lựa chọn trước mắt, ông ta không khỏi cảm thấy hơi khó xử, nhưng trong lòng ít nhiều có xu hướng đi du học.
Ông ta kể cho một vài người bạn cũ trong vòng tròn nghe về cái phiền não này, giọng điệu buồn bã, nhưng vẻ mặt không biết ông ta đang tự hào đến mức nào.
Bạn bè đều biết tính tình thất thường của Trì Hành Kiện, nửa thật nửa giả bày mưu tính kế cho ông ta.
(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)
"Số anh tốt, con gái cũng không chịu thua kém, con bé còn giành được thủ khoa ban Văn cấp tỉnh. Đây chính là làm rạng rỡ tổ tông, dệt hoa trên gấm a.", lời nói lại xoay chuyển, "nhưng ở nước ngoài người ta cũng không quan tâm đến loại bằng cấp này, qua bên đó, có ai biết con bé là thủ khoa tỉnh gì đâu? "
"Đúng vậy. Cái danh hiệu này chỉ nổi tiếng ở trong nước thôi, chưa kể con gái của anh còn giỏi như vậy, trước tiên có thể học xong đại học A, sau đó lại ra nước ngoài học nghiên cứu sinh nha."
"Hơn nữa, ngay cả khi đi du học, con bé cũng phải trở về để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình trong tương lai..."
Bọn họ đồng lòng ủng hộ ở lại trong nước học Đại học A, ngược lại càng khiến Trì Hành Kiện quyết tâm đưa con gái ra nước ngoài, đang định gọi điện từ chối Đại học A, ai ngờ lúc này lại nghe tin, con trai độc nhất Diệp gia - Diệp Cảnh Nhiên, cũng chính là thủ khoa ban Tự nhiên cấp tỉnh năm nay, muốn ghi danh tại Đại học A.
Họ Diệp này cũng có thể coi là danh môn vọng tộc, từ đầu thời Dân Quốc đến nay, mưa gió không ngã, xí nghiệp của gia tộc ngày càng lớn mạnh, trải rộng khắp cả nước mấy năm gần đây. Diệp gia cũng tập trung vào thị trường nước ngoài, điều này cùng kế hoach của Trì Hành Kiện không mưu mà hợp với nhau. Năm ngoái ông ta phí hết tâm tư để có thể dựng mối quan hệ với Diệp gia, nhưng thái độ của Diệp Hưởng rất mập mờ không thể phỏng đoán.
Trì Hành Kiện ngay lập tức gọi điện thoại cho Diệp Hưởng, thăm dò xem tin tức con trai của ông học Đại học A có phải là sự thật không. Diệp Hưởng là một con cáo già, lời nói từ trước đến nay đều chỉ nói một nửa, Trì Hành Kiện cũng không ngốc, ông ta nhanh chóng nắm bắt được điều cốt lõi từ trong lời nói của ông.
Hai người tuổi trẻ tài cao ngang nhau, tốt hơn hết nên để bọn họ tiếp xúc trước, trợ giúp quan hệ gia đình hợp tác có lợi hơn.
Trì Hành Kiện mơ tưởng, nếu trèo lên cành cao Diệp gia này, cường cường liên hợp, về sau còn sầu lo tài nguyên không cuồn cuộn tới sao? Hơn nữa, thông gia với một gia tộc trăm năm như vậy cũng sẽ giúp Trì gia thực sự bước vào xã hội thượng lưu.
Quả thực nhất cử lưỡng tiện.
Trước đây, xuất ngoại đối với Trì Vân Phàm là chuyện chắc chắn, dù sao chuyện này từ trước đến nay đều là do Trì Hành Kiện làm chủ, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn đi xuất ngoại, cơ mà thủ tục gần như xong rồi...
Ai có thể nghĩ tới, chuyện rõ ràng như ván đóng thuyền thế mà lại có thể thay đổi.
Lần đầu tiên, hai cha con cùng chung ý tưởng với nhau.
Trì Vân Phàm không biết trong đầu ông ta đang có một ý đồ khác. Ngày mùng 2 tháng 7, cô thuận lợi đăng ký vào ngành truyền thông tin tức của Đại học A.
Về phần Tiêu Dĩnh, bởi vì thành tích kém cộng với những scandal lan truyền trên mạng, thanh danh của cô ta hoàn toàn hỏng bét, trước sức ép của dư luận, các trường cao đẳng và đại học trong nước cũng sẽ không tuyển cô ta. Tiêu Viện đành phải ăn nói khép nép đi cầu Trì Hành Kiện, nhưng ông ta đang bận việc của công ty, thái độ rất lãnh đạm, chỉ nói Tiêu Viện tự giải quyết đi.
Tiêu Viện bận trước bận sau nhờ mối quan hệ của mình mà tìm người, nhưng đã nhiều năm như vậy bà ta giống như một con chim hoàng yến được nuôi trong một chiếc lồng tinh xảo, vòng kết nối xã hội của bà ta thực sự nhỏ đến thương cảm. Ai sẽ mua thể diện của bà ta đây? Ngoài ra, do kiến thức thiển cận không có văn hóa gì, trường học không tìm ra, còn bị kẻ môi giới lòng dạ hiểm độc lừa một số tiền lớn.
Bà ta không dám cùng Trì Hành Kiện nhắc tới một lời, chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên*.
Hết bảy ngày, Tiêu Dĩnh trở về, cô ta sụt cân rất nhiều, hốc mắt sa xuống, Tiêu Viện đau lòng không chịu được, sợ sẽ kích thích đến con mình, liền hỏi han ân cần đều thận trọng. Tiêu Dĩnh giống như biến thành người khác, đơn phương cùng Trì Hành Kiện chiến tranh lạnh, Tiêu Viện tận tình khuyên bảo, cô ta vẫn như một người gỗ, không đáp lại gì cả, liên tiếp vài ngày đều không nói lời nào, nói câu nói đầu tiên là: "Trì Vân Phàm, tao sẽ không bỏ qua cho mày."
Tiêu Viện vốn đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, lần này bị dọa đến không nhẹ, tại sao con bé vẫn nghĩ đến việc đấu với Trì Vân Phàm, ăn khổ cùng giáo huấn còn chưa đủ à? Bà ý thức được, không thể lại để cho con gái mình ở lại trong nước được nữa.
Bà ta trăm phương ngàn kế tìm cách để liên hệ với một trường nước ngoài thông qua một công ty du học, cuối cùng dùng tiền để đưa Tiêu Dĩnh vào một trường nội trú. Mặc dù trên quyển sách giới thiệu về trường này nổ rần trời, trên thực tế chỉ là một trường đại học cấp ba cùi bắp.
Trì Vân Phàm cũng không quan tâm đến tung tích của Tiêu Dĩnh, vào ngày cô nhận được thông báo trúng tuyển từ Đại học A, cô liền chụp ảnh gửi cho Hứa Viễn Hàng.
Khi nhận được tin nhắn WeChat, Hứa Viễn Hàng đang ăn trưa trong căng tin ở tầng 1 của căn cứ huấn luyện. Vì vận động viên nhảy cầu có chiều cao tương đối thấp nên bàn và ghế nhỏ một chút. Anh tay dài chân dài, cho dù ngồi như thế nào đi nữa cũng cảm thấy khó chịu, ăn một bữa cơm mà cần biến hóa mấy cái tư thế.
Trong khoảng thời gian này, Điền Tiểu Thất đã thân quen với anh hơn, trêu ghẹo nói: "Viễn ca, cảm giác hạc giữa bầy gà là như thế nào?"
Không phải sao? Hứa Viễn Hàng là người bắt mắt nhất trong toàn bộ phòng ăn, người thì có chiều cao quá đáng mà lưng vẫn còn thẳng tắp, tiểu sư đệ mười tuổi Vương Lãng trong đội đứng lên đều không cao bằng anh đang ngồi.
(Continue)
CHÚ THÍCH
*rắm cầu vồng = thải hồng thí = 彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng", dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
*哑巴吃黄连=有苦说不出了: Câm mà lại ăn hoàng liên=Khổ(đắng) mà k nói ra được.
Cho dù chuyện đạt vòng nguyệt quế thủ khoa tỉnh hay sự kiện đánh tráo bút chì 2B, chúng đều là tin tức nóng có giá trị. Mấy ngày qua ở nhà, điện thoại di động của Trì Hành Kiện cùng Trì Vân Phàm gần như nổ tung bởi những cuộc gọi điện chúc mừng, hỏi thăm từ người thân, bạn bè và các phóng viên báo đài. Ngay cả Văn phòng tuyển sinh của trường đại học A cũng đã liên lạc với Trì Hành Kiện vài lần, trịnh trọng bày tỏ hy vọng Trì Vân Phàm đến trường Đại học A để theo học tập với tâm thế trân trọng và yêu mến tài năng của cô.
Trì Hành Kiện tai mềm, thích nghe lời ngon tiếng ngọt nhất. Ngày nào ông ta cũng nghe đủ loại rắm cầu vồng*, bản thân cũng cảm thấy lâng lâng đến mức gần như quên mất rằng Tiêu Dĩnh vẫn đang bị giam giữ, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Thứ hai là, trước mắt tâm tư của ông ta đều thả trên người Trì Vân Phàm.
Đại học A là một trường hàng đầu trong nước, lại vô cùng thành tâm thành ý, nhưng kế hoạch của Trì Hành Kiện là đưa con gái mình ra nước ngoài, ông ta gần như đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc du học. Với hai lựa chọn trước mắt, ông ta không khỏi cảm thấy hơi khó xử, nhưng trong lòng ít nhiều có xu hướng đi du học.
Ông ta kể cho một vài người bạn cũ trong vòng tròn nghe về cái phiền não này, giọng điệu buồn bã, nhưng vẻ mặt không biết ông ta đang tự hào đến mức nào.
Bạn bè đều biết tính tình thất thường của Trì Hành Kiện, nửa thật nửa giả bày mưu tính kế cho ông ta.
(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)
"Số anh tốt, con gái cũng không chịu thua kém, con bé còn giành được thủ khoa ban Văn cấp tỉnh. Đây chính là làm rạng rỡ tổ tông, dệt hoa trên gấm a.", lời nói lại xoay chuyển, "nhưng ở nước ngoài người ta cũng không quan tâm đến loại bằng cấp này, qua bên đó, có ai biết con bé là thủ khoa tỉnh gì đâu? "
"Đúng vậy. Cái danh hiệu này chỉ nổi tiếng ở trong nước thôi, chưa kể con gái của anh còn giỏi như vậy, trước tiên có thể học xong đại học A, sau đó lại ra nước ngoài học nghiên cứu sinh nha."
"Hơn nữa, ngay cả khi đi du học, con bé cũng phải trở về để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình trong tương lai..."
Bọn họ đồng lòng ủng hộ ở lại trong nước học Đại học A, ngược lại càng khiến Trì Hành Kiện quyết tâm đưa con gái ra nước ngoài, đang định gọi điện từ chối Đại học A, ai ngờ lúc này lại nghe tin, con trai độc nhất Diệp gia - Diệp Cảnh Nhiên, cũng chính là thủ khoa ban Tự nhiên cấp tỉnh năm nay, muốn ghi danh tại Đại học A.
Họ Diệp này cũng có thể coi là danh môn vọng tộc, từ đầu thời Dân Quốc đến nay, mưa gió không ngã, xí nghiệp của gia tộc ngày càng lớn mạnh, trải rộng khắp cả nước mấy năm gần đây. Diệp gia cũng tập trung vào thị trường nước ngoài, điều này cùng kế hoach của Trì Hành Kiện không mưu mà hợp với nhau. Năm ngoái ông ta phí hết tâm tư để có thể dựng mối quan hệ với Diệp gia, nhưng thái độ của Diệp Hưởng rất mập mờ không thể phỏng đoán.
Trì Hành Kiện ngay lập tức gọi điện thoại cho Diệp Hưởng, thăm dò xem tin tức con trai của ông học Đại học A có phải là sự thật không. Diệp Hưởng là một con cáo già, lời nói từ trước đến nay đều chỉ nói một nửa, Trì Hành Kiện cũng không ngốc, ông ta nhanh chóng nắm bắt được điều cốt lõi từ trong lời nói của ông.
Hai người tuổi trẻ tài cao ngang nhau, tốt hơn hết nên để bọn họ tiếp xúc trước, trợ giúp quan hệ gia đình hợp tác có lợi hơn.
Trì Hành Kiện mơ tưởng, nếu trèo lên cành cao Diệp gia này, cường cường liên hợp, về sau còn sầu lo tài nguyên không cuồn cuộn tới sao? Hơn nữa, thông gia với một gia tộc trăm năm như vậy cũng sẽ giúp Trì gia thực sự bước vào xã hội thượng lưu.
Quả thực nhất cử lưỡng tiện.
Trước đây, xuất ngoại đối với Trì Vân Phàm là chuyện chắc chắn, dù sao chuyện này từ trước đến nay đều là do Trì Hành Kiện làm chủ, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn đi xuất ngoại, cơ mà thủ tục gần như xong rồi...
Ai có thể nghĩ tới, chuyện rõ ràng như ván đóng thuyền thế mà lại có thể thay đổi.
Lần đầu tiên, hai cha con cùng chung ý tưởng với nhau.
Trì Vân Phàm không biết trong đầu ông ta đang có một ý đồ khác. Ngày mùng 2 tháng 7, cô thuận lợi đăng ký vào ngành truyền thông tin tức của Đại học A.
Về phần Tiêu Dĩnh, bởi vì thành tích kém cộng với những scandal lan truyền trên mạng, thanh danh của cô ta hoàn toàn hỏng bét, trước sức ép của dư luận, các trường cao đẳng và đại học trong nước cũng sẽ không tuyển cô ta. Tiêu Viện đành phải ăn nói khép nép đi cầu Trì Hành Kiện, nhưng ông ta đang bận việc của công ty, thái độ rất lãnh đạm, chỉ nói Tiêu Viện tự giải quyết đi.
Tiêu Viện bận trước bận sau nhờ mối quan hệ của mình mà tìm người, nhưng đã nhiều năm như vậy bà ta giống như một con chim hoàng yến được nuôi trong một chiếc lồng tinh xảo, vòng kết nối xã hội của bà ta thực sự nhỏ đến thương cảm. Ai sẽ mua thể diện của bà ta đây? Ngoài ra, do kiến thức thiển cận không có văn hóa gì, trường học không tìm ra, còn bị kẻ môi giới lòng dạ hiểm độc lừa một số tiền lớn.
Bà ta không dám cùng Trì Hành Kiện nhắc tới một lời, chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên*.
Hết bảy ngày, Tiêu Dĩnh trở về, cô ta sụt cân rất nhiều, hốc mắt sa xuống, Tiêu Viện đau lòng không chịu được, sợ sẽ kích thích đến con mình, liền hỏi han ân cần đều thận trọng. Tiêu Dĩnh giống như biến thành người khác, đơn phương cùng Trì Hành Kiện chiến tranh lạnh, Tiêu Viện tận tình khuyên bảo, cô ta vẫn như một người gỗ, không đáp lại gì cả, liên tiếp vài ngày đều không nói lời nào, nói câu nói đầu tiên là: "Trì Vân Phàm, tao sẽ không bỏ qua cho mày."
Tiêu Viện vốn đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, lần này bị dọa đến không nhẹ, tại sao con bé vẫn nghĩ đến việc đấu với Trì Vân Phàm, ăn khổ cùng giáo huấn còn chưa đủ à? Bà ý thức được, không thể lại để cho con gái mình ở lại trong nước được nữa.
Bà ta trăm phương ngàn kế tìm cách để liên hệ với một trường nước ngoài thông qua một công ty du học, cuối cùng dùng tiền để đưa Tiêu Dĩnh vào một trường nội trú. Mặc dù trên quyển sách giới thiệu về trường này nổ rần trời, trên thực tế chỉ là một trường đại học cấp ba cùi bắp.
Trì Vân Phàm cũng không quan tâm đến tung tích của Tiêu Dĩnh, vào ngày cô nhận được thông báo trúng tuyển từ Đại học A, cô liền chụp ảnh gửi cho Hứa Viễn Hàng.
Khi nhận được tin nhắn WeChat, Hứa Viễn Hàng đang ăn trưa trong căng tin ở tầng 1 của căn cứ huấn luyện. Vì vận động viên nhảy cầu có chiều cao tương đối thấp nên bàn và ghế nhỏ một chút. Anh tay dài chân dài, cho dù ngồi như thế nào đi nữa cũng cảm thấy khó chịu, ăn một bữa cơm mà cần biến hóa mấy cái tư thế.
Trong khoảng thời gian này, Điền Tiểu Thất đã thân quen với anh hơn, trêu ghẹo nói: "Viễn ca, cảm giác hạc giữa bầy gà là như thế nào?"
Không phải sao? Hứa Viễn Hàng là người bắt mắt nhất trong toàn bộ phòng ăn, người thì có chiều cao quá đáng mà lưng vẫn còn thẳng tắp, tiểu sư đệ mười tuổi Vương Lãng trong đội đứng lên đều không cao bằng anh đang ngồi.
(Continue)
CHÚ THÍCH
*rắm cầu vồng = thải hồng thí = 彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng", dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
*哑巴吃黄连=有苦说不出了: Câm mà lại ăn hoàng liên=Khổ(đắng) mà k nói ra được.
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi