Tiên Sinh, Em Thích Anh
Chương 25: Anh bế em đi
Dịch và edit: PUPANDA
Dịch Tranh Hoa nhìn lời bên trên, nheo mắt, không nói chuyện, anh một tay cầm ly nước, một tay cầm tấm card, đem đến bên bàn làm việc, kéo một ngăn kéo phía dưới ra, bỏ vào.
Anh để ly trên bàn, dựa ghế, nhìn chằm chằm trần nhà, từ từ nhoẻn miệng cười một tiếng, sau đó lần nữa cầm cái ly lên, đi rót nước, lúc đi ngang qua cái bàn kia, anh nhìn chăm chăm mặt bàn một hồi mới đi.
Trong đêm yên tĩnh tiếng bước chân xuống lầu nghe rất rõ ràng, lúc sắp xuống đến lầu một, Dịch Tranh Hoa rõ ràng nghe thấy một tiếng 'bụp'.
Dịch Tranh Hoa nhíu mày bước nhẹ đi đến phòng bếp, anh nghe thấy trong bếp còn có tiếng hít thở khác, anh đến cửa phòng bếp, trực tiếp ấn công tắc đèn.
Ánh sáng đột ngột làm người trong bếp dùng tay che mặt, híp mắt nhìn cửa phòng bếp.
Dịch Tranh Hoa dựa khung cửa, nhìn bạn nhỏ đang dựa tủ lạnh, cười hỏi: "Bạn nhỏ, làm gì đó?"
Trình Vân có chút lúng túng: "Em....."
Dịch Tranh Hoa đi rót ly nước, cầm ly kề bên môi, uống một hớp, "Em sao hả?"
Trình Vân nhìn vẻ mặt Dịch tiên sinh, phát hiện giống ngày thường, xem ra Dịch tiên sinh còn chưa nhìn thấy tấm card, tâm tình cậu có chút sa sút, nhưng lúng túng đã biến mất, cậu cúi đầu nói: "Em có chút đói, đến tìm xem có đồ ăn không."
Dịch Tranh Hoa nghe thấy lời của bạn nhỏ có chút kinh ngạc, nhưng anh nghĩ đến bạn nhỏ còn đang tuổi lớn, tiêu hóa nhanh rất bình thường, liền để ly xuống, đi đến tủ lạnh, cười hỏi: "Muốn ăn gì?"
Trình Vân nghe thấy câu hỏi của Dịch tiên sinh ngẩn ra, lập tức hưng phấn nhìn Dịch tiên sinh, tránh người ra, trong mắt mang theo hưng phấn, khóe miệng tươi cười: "Cái gì cũng được."
Dịch Tranh Hoa mở tủ lạnh ra, nhìn nguyên liệu, nói: "Vậy thì mì ha."
Trình Vân hưng phấn gật đầu, chỉ cần là Dịch tiên sinh làm, cậu đều thích ăn.
Mì Dịch Tranh Hoa làm rất đơn giản, nấu mì chín, cho chút gia vị, cắt ít cà chua, rải ít hành, sợ bạn nhỏ ăn không no, còn thêm một trứng ốp la.
Dịch Tranh Hoa đổ mì vào trong tô, nói "Đã muộn, làm đơn giản chút."
Trình Vân nhìn tô mì trông đã rất thèm ăn kia, cười cười: "Phiền Dịch tiên sinh rồi."
Hai người một ngồi một đứng, với ánh sáng từ phòng bếp rọi ra, thấp giọng trò chuyện bên bàn ăn.
Trình Vân sau khi ngồi xuống ăn ngụm mì, uống hớp nước mì nóng hổi, cảm thấy dạ dày ấm áp, cậu híp mắt khen ngợi: "Ngon."
Dịch Tranh Hoa dựa bàn ăn, nhìn người cao hứng ăn đồ mình nấu, trong lòng như bị lấp đầy, khóe miệng nhịn không được liền tươi cười, anh kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn bạn nhỏ ăn mì.
Trình Vân thấy Dịch tiên sinh ngồi xuống, hỏi: "Dịch tiên sinh muốn ăn không?"
Bạn nhỏ tuy hỏi anh ăn không, nhưng trên mặt lại là vẻ không nỡ, khát vọng anh từ chối, dáng vẻ này của Trình Vân làm anh buồn cười, anh lắc đầu, nói: "Anh không ăn."
Nghe xong lời của Dịch tiên sinh, Trình Vân mới lại cao hứng ăn tiếp, cậu không phải keo kiệt, cậu là không nỡ, Dịch tiên sinh lần đầu úp mì cho cậu, cậu muốn ăn hết, có lẽ sau này đều không còn cơ hội, nghĩ đến đây, cậu cảm thán một câu: "Bạn đời của Dịch tiên sinh nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Trình Vân nghĩ đến đây, đột nhiên có chút bi thương, Dịch tiên sinh không thích cậu, luôn cảm thấy cậu đang đùa, mình đã tỏ tình hai lần, vẫn không thành công, theo đuổi Dịch tiên sinh, cậu thực ra rất không có lòng tin, Dịch tiên sinh tốt thế ôn nhu thế, nhưng sau này không thuộc về mình, nghĩ hồi, Trình Vân liền cảm thấy có chút ủy khuất, có xung động muốn khóc.
"Vậy em hạnh phúc không?"
Tiếng nói của Dịch tiên sinh có chút trầm thấp, Trình Vân nhất thời chưa phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn anh, mang theo chút ủy khuất, nói: "Anh nói gì ạ?"
Anh cười cười, lại hỏi lần nữa: "Vậy em hạnh phúc không?"
Trình Vân lần này đã nghe rõ cũng nghe hiểu, cậu bỏ đũa xuống, mang điệu bộ bất chấp tất cả, đi đến trước mặt Dịch Tranh Hoa, trực tiếp phủ lên môi anh, chạm nhẹ liền tách ra, cậu thấp giọng nói: "Dịch tiên sinh, em thích anh, anh biết không?"
Dịch Tranh Hoa lúc này mới nhìn thấy vành mắt bạn nhỏ đã đỏ, anh kéo cậu vào trong lòng, ghìm lại eo lưng cậu.
Trình Vân hai chân tách ra cưỡi ngồi trên người Dịch Tranh Hoa.
Hai người cách cực gần, hô hấp của nhau đều có thể cảm nhận được, cậu nghe thấy Dịch tiên sinh nói: "Anh biết."
Nói xong, hôn lấy môi bạn nhỏ nhà anh, tiếp tục nụ hôn phớt nhẹ kia. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))
Nụ hôn của Dịch Tranh Hoa nóng bỏng mà kịch liệt, mang theo dục chiếm hữu cực mạnh.
Trán hai người cụng nhau, Dịch Tranh Hoa ôm người trong lòng chặt hơn, bàn tay khác mân mê sau gáy cậu, thấp giọng hỏi: "Em nghĩ kỹ chưa?"
Hô hấp của Trình Vân có chút loạn, cậu ôm cổ Dịch tiên sinh, lần nữa phủ lên môi anh, dùng hành động thay câu trả lời.
Sau đó nụ hôn của hai người kịch liệt mà triền miên.
..........
Trình Vân vùi đầu ở hõm vai Dịch Tranh Hoa, ôm anh không nói.
Dịch Tranh Hoa ôm người trong lòng, nhẹ giọng nói: "Vân Vân, nên đi ngủ."
Trình Vân ôm Dịch Tranh Hoa chặt hơn, tiếng nói có chút khàn, khe khẽ mềm mại: "Tô còn chưa dẹp."
Dịch Tranh Hoa nhìn tô bị chủ nhân vứt bỏ một cái, tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu: "Không dẹp nữa, ngày mai dẹp."
Yên lặng một lúc, Trình Vân nói: "Em tối nay muốn ngủ cùng anh."
Dịch Tranh Hoa cười cười, ôn nhu nói: "Được."
Trình Vân tiếp tục nói: "Anh bế em đi."
"Vậy em ôm chặt vào."
Dịch Tranh Hoa cảm giác được người trong lòng ôm chặt mình, anh đỡ mông người trong lòng, từ từ đứng lên, anh có thể cảm giác được người trong lòng càng ôm càng chặt, anh cứ vậy mà bế Trình Vân, vào bếp tắt đèn, ôm chặt bảo bối trong lòng, nhờ ánh trăng, bế người vào phòng mình.
Dịch Tranh Hoa nhìn lời bên trên, nheo mắt, không nói chuyện, anh một tay cầm ly nước, một tay cầm tấm card, đem đến bên bàn làm việc, kéo một ngăn kéo phía dưới ra, bỏ vào.
Anh để ly trên bàn, dựa ghế, nhìn chằm chằm trần nhà, từ từ nhoẻn miệng cười một tiếng, sau đó lần nữa cầm cái ly lên, đi rót nước, lúc đi ngang qua cái bàn kia, anh nhìn chăm chăm mặt bàn một hồi mới đi.
Trong đêm yên tĩnh tiếng bước chân xuống lầu nghe rất rõ ràng, lúc sắp xuống đến lầu một, Dịch Tranh Hoa rõ ràng nghe thấy một tiếng 'bụp'.
Dịch Tranh Hoa nhíu mày bước nhẹ đi đến phòng bếp, anh nghe thấy trong bếp còn có tiếng hít thở khác, anh đến cửa phòng bếp, trực tiếp ấn công tắc đèn.
Ánh sáng đột ngột làm người trong bếp dùng tay che mặt, híp mắt nhìn cửa phòng bếp.
Dịch Tranh Hoa dựa khung cửa, nhìn bạn nhỏ đang dựa tủ lạnh, cười hỏi: "Bạn nhỏ, làm gì đó?"
Trình Vân có chút lúng túng: "Em....."
Dịch Tranh Hoa đi rót ly nước, cầm ly kề bên môi, uống một hớp, "Em sao hả?"
Trình Vân nhìn vẻ mặt Dịch tiên sinh, phát hiện giống ngày thường, xem ra Dịch tiên sinh còn chưa nhìn thấy tấm card, tâm tình cậu có chút sa sút, nhưng lúng túng đã biến mất, cậu cúi đầu nói: "Em có chút đói, đến tìm xem có đồ ăn không."
Dịch Tranh Hoa nghe thấy lời của bạn nhỏ có chút kinh ngạc, nhưng anh nghĩ đến bạn nhỏ còn đang tuổi lớn, tiêu hóa nhanh rất bình thường, liền để ly xuống, đi đến tủ lạnh, cười hỏi: "Muốn ăn gì?"
Trình Vân nghe thấy câu hỏi của Dịch tiên sinh ngẩn ra, lập tức hưng phấn nhìn Dịch tiên sinh, tránh người ra, trong mắt mang theo hưng phấn, khóe miệng tươi cười: "Cái gì cũng được."
Dịch Tranh Hoa mở tủ lạnh ra, nhìn nguyên liệu, nói: "Vậy thì mì ha."
Trình Vân hưng phấn gật đầu, chỉ cần là Dịch tiên sinh làm, cậu đều thích ăn.
Mì Dịch Tranh Hoa làm rất đơn giản, nấu mì chín, cho chút gia vị, cắt ít cà chua, rải ít hành, sợ bạn nhỏ ăn không no, còn thêm một trứng ốp la.
Dịch Tranh Hoa đổ mì vào trong tô, nói "Đã muộn, làm đơn giản chút."
Trình Vân nhìn tô mì trông đã rất thèm ăn kia, cười cười: "Phiền Dịch tiên sinh rồi."
Hai người một ngồi một đứng, với ánh sáng từ phòng bếp rọi ra, thấp giọng trò chuyện bên bàn ăn.
Trình Vân sau khi ngồi xuống ăn ngụm mì, uống hớp nước mì nóng hổi, cảm thấy dạ dày ấm áp, cậu híp mắt khen ngợi: "Ngon."
Dịch Tranh Hoa dựa bàn ăn, nhìn người cao hứng ăn đồ mình nấu, trong lòng như bị lấp đầy, khóe miệng nhịn không được liền tươi cười, anh kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn bạn nhỏ ăn mì.
Trình Vân thấy Dịch tiên sinh ngồi xuống, hỏi: "Dịch tiên sinh muốn ăn không?"
Bạn nhỏ tuy hỏi anh ăn không, nhưng trên mặt lại là vẻ không nỡ, khát vọng anh từ chối, dáng vẻ này của Trình Vân làm anh buồn cười, anh lắc đầu, nói: "Anh không ăn."
Nghe xong lời của Dịch tiên sinh, Trình Vân mới lại cao hứng ăn tiếp, cậu không phải keo kiệt, cậu là không nỡ, Dịch tiên sinh lần đầu úp mì cho cậu, cậu muốn ăn hết, có lẽ sau này đều không còn cơ hội, nghĩ đến đây, cậu cảm thán một câu: "Bạn đời của Dịch tiên sinh nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Trình Vân nghĩ đến đây, đột nhiên có chút bi thương, Dịch tiên sinh không thích cậu, luôn cảm thấy cậu đang đùa, mình đã tỏ tình hai lần, vẫn không thành công, theo đuổi Dịch tiên sinh, cậu thực ra rất không có lòng tin, Dịch tiên sinh tốt thế ôn nhu thế, nhưng sau này không thuộc về mình, nghĩ hồi, Trình Vân liền cảm thấy có chút ủy khuất, có xung động muốn khóc.
"Vậy em hạnh phúc không?"
Tiếng nói của Dịch tiên sinh có chút trầm thấp, Trình Vân nhất thời chưa phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn anh, mang theo chút ủy khuất, nói: "Anh nói gì ạ?"
Anh cười cười, lại hỏi lần nữa: "Vậy em hạnh phúc không?"
Trình Vân lần này đã nghe rõ cũng nghe hiểu, cậu bỏ đũa xuống, mang điệu bộ bất chấp tất cả, đi đến trước mặt Dịch Tranh Hoa, trực tiếp phủ lên môi anh, chạm nhẹ liền tách ra, cậu thấp giọng nói: "Dịch tiên sinh, em thích anh, anh biết không?"
Dịch Tranh Hoa lúc này mới nhìn thấy vành mắt bạn nhỏ đã đỏ, anh kéo cậu vào trong lòng, ghìm lại eo lưng cậu.
Trình Vân hai chân tách ra cưỡi ngồi trên người Dịch Tranh Hoa.
Hai người cách cực gần, hô hấp của nhau đều có thể cảm nhận được, cậu nghe thấy Dịch tiên sinh nói: "Anh biết."
Nói xong, hôn lấy môi bạn nhỏ nhà anh, tiếp tục nụ hôn phớt nhẹ kia. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))
Nụ hôn của Dịch Tranh Hoa nóng bỏng mà kịch liệt, mang theo dục chiếm hữu cực mạnh.
Trán hai người cụng nhau, Dịch Tranh Hoa ôm người trong lòng chặt hơn, bàn tay khác mân mê sau gáy cậu, thấp giọng hỏi: "Em nghĩ kỹ chưa?"
Hô hấp của Trình Vân có chút loạn, cậu ôm cổ Dịch tiên sinh, lần nữa phủ lên môi anh, dùng hành động thay câu trả lời.
Sau đó nụ hôn của hai người kịch liệt mà triền miên.
..........
Trình Vân vùi đầu ở hõm vai Dịch Tranh Hoa, ôm anh không nói.
Dịch Tranh Hoa ôm người trong lòng, nhẹ giọng nói: "Vân Vân, nên đi ngủ."
Trình Vân ôm Dịch Tranh Hoa chặt hơn, tiếng nói có chút khàn, khe khẽ mềm mại: "Tô còn chưa dẹp."
Dịch Tranh Hoa nhìn tô bị chủ nhân vứt bỏ một cái, tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu: "Không dẹp nữa, ngày mai dẹp."
Yên lặng một lúc, Trình Vân nói: "Em tối nay muốn ngủ cùng anh."
Dịch Tranh Hoa cười cười, ôn nhu nói: "Được."
Trình Vân tiếp tục nói: "Anh bế em đi."
"Vậy em ôm chặt vào."
Dịch Tranh Hoa cảm giác được người trong lòng ôm chặt mình, anh đỡ mông người trong lòng, từ từ đứng lên, anh có thể cảm giác được người trong lòng càng ôm càng chặt, anh cứ vậy mà bế Trình Vân, vào bếp tắt đèn, ôm chặt bảo bối trong lòng, nhờ ánh trăng, bế người vào phòng mình.
Tác giả :
Tô Tâm Đường Tiểu Điềm Bính