Tiên sinh đoán mệnh sao?
Chương 183: Tiên sinh đoán mệnh sao
[183] Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao – Hồ Linh
[cáo] phần thưởng minigame 31.1.20
*****
Tiêu Thiên đau lòng giúp Tống Triết lau mồ hôi, trước khi ra cửa sinh long hoạt hổ, bây giờ giống hệt như cải thìa bị băng tuyết vùi dập, ìu xìu héo rũ.
"Anh đã nói để anh đi cùng em rồi." Tiêu Thiên vừa lau mồ hôi vừa nhíu mày nói: "Nếu anh đi cùng thì em có thể kịp thời hấp thu sát khí trên người anh để hồi phục."
Tống Triết phì cười, môi nhợt nhạt, da thịt tái nhợt gần như trong suốt, gò má phấn hồng ửng đỏ cũng không biết biến đi đâu.
Tiêu Thiên nhìn chướng mắt, cúi đầu cọ cọ vài cái trên môi Tống Triết, để đôi cánh hoa kia trở nên đỏ thắm kiều diễm mới khó khăn buông tha, còn chuyển qua phần thịt mềm bên quai hàm, cắn nhẹ một cái, lưu lại dấu răng nhàn nhạt.
Tống Triết quở trách nhìn anh: "May mà không cho phép người tiến vào, bằng không chẳng phải bị người ta thấy hết rồi à?"
Tiêu Thiên chọt chọt cái trán trắng nõn của cậu: "Nhìn càng tốt, như vậy sẽ không có ai giành với anh."
Tống Triết hấp thu sát khí xong, cảm giác thoải mái không ít mới từ trong lòng Tiêu Thiên ngồi dậy hỏi: "Tình hình trên mạng thế nào?"
Tiêu Thiên nói: "Rất rốt, Dương Lâm Tây vẫn luôn xử lý tin tức, anh cũng mua thủy quân đảm bảo mọi lời bình luận đều bình thường. Em yên tâm, anh sẽ không để em xảy ra chuyện."
Tống Triết cười hì hì kiễng mũi chân vòng tay quanh cổ Tiêu Thiên, áp tới hôn một cái, răng môi giao hòa, vị ngọt lan tràn giữa môi, lời nói hàm hồ vang lên: "Lão Tiêu, em có nói em rất yêu anh chưa?"
Tiêu Thiên ôm phần eo thon của Tống Triết, khẽ nhấc tay một chút nhấc cậu lên một chút, sau đó không chút kiêng kể khi dễ đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm kia thêm lần nữa: "Chưa nói qua, thế nhưng anh biết."
Tống Triết cười cong cong ánh mắt, tựa hồ đong đầy vô vàn vì sao bên trong, sáng chói đến không tưởng tượng nổi.
Ngay lúc này cửa mở ra, Dương Lâm Tây vội vàng lao vào: "Tống Triết, cậu...." Không sao chứ?
Bởi vì đứng thủ bên ngoài một khoảng thời gian dài mà không thấy Tống Triết đi ra nên vội vàng mở cửa lao vào xem tình huống, kết quả lại thấy một màn cẩu nam nam hôn môi tú ân ái, tâm Dương Lâm Tây đông đá: "Xin lỗi, xin lỗi!" Vừa nói, anh vừa vội vàng xoay người, đang định chạy ngược trở ra thì bị Tống Triết gọi lại.
Lần trước tới Tùng Vận Thôn, Dương Lâm Tây đã biết quan hệ của Tống Triết cùng Tiêu Thiên nên lần này bị bắt gặp hôn môi, Tống Triết cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ có chút ngượng ngùng mà thôi.
Cậu buông cổ Tiêu Thiên, ho khan một chút thấm giọng rồi mới nói: "Dương Lâm Tây, chờ một chút, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Tống Triết cho là âm thanh mình rất bình thường, trong trẻo như mọi ngày. Thế nhưng cậu không biết âm thanh này vọng vào tai hai nam nhân có mặt trong phòng liêu nhân cỡ nào, tựa hồ có chút khàn khàn, còn có chút ngọt mị.
Ánh mắt Tiêu Thiên u ám, có chút ảo não bản thân không chú ý trường hợp, sớm biết vậy thì mang Tống Triết về nhà rồi hãy hôn.
Trái tim bé nhỏ của Dương Lâm Tây run lên, sau đó xoay người nói: "Không... thật ra cũng không có gì, chính là thấy Tiêu Thiên vào lâu như vậy vẫn không đi ra, tôi sợ cậu xảy ra chuyện. Hôm nay cậu thật sự vất vả rồi!"
Tống Triết cười: "Không sao, tối nay tôi nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi. Đúng rồi, còn bao nhiêu người?"
Trước khi tới Dương Lâm Tây đã xem qua ghi chép trên máy tính, anh thở dài nói: "Còn hơn năm ngàn, chúng tôi điều tra được mỹ phẩm dưỡng da Xu Lệ này đã bán ra mười ngàn bộ, lúc chưa xuất hiện hiện tượng hỏng mặt thì đã tự đoạn nguồn hàng. Theo streamer thì đối phương đang bổ xung hàng, thế nhưng thẳng tới khi mặt bắt đầu có vấn đề thì vẫn không có hàng mới xuất hiện. May mà không có, bằng không lại càng huyên náo lớn hơn, cậu cũng mệt mỏi hơn." Số năm ngàn còn lại chính là chưa dùng đã có tin mỹ phẩm xuất hiện vấn đề, cũng có người đã nóng giận vứt bỏ mỷ phẩm hoặc đập bể.
Tống Triết gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ với độ đại gia của kẻ đứng sau này, nữ nhi hương trăm năm khó cầu, người này rốt cuộc từ đâu lấy được nhiều nữ nhi hương như vậy. Mười ngàn bộ sản phẩm, nghĩ tới số nữ nhi hương này, Tống Triết cảm thấy thực đau lòng.
"Được, tôi biết rồi, hôm nay là ngày đầu tiên nên còn chậm một chút, bắt đầu từ ngày mai sẽ thuần thục hơn, hẳn là rất nhanh sẽ giải quyết xong."
Dương Lâm Tây cảm tạ: "Thật sự quá phiền toái cậu a Tống Triết! Nếu không có cậu, cục cảnh sát chúng tôi đã bị cơn giận của người bị hại nhấn chìm rồi."
"Vì dân phục vụ mà, hi vọng sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa."
Dương Lâm Tây nghiêm túc nói: "Cậu yên tâm, vì chuyện này mà ban ngành liên quan đã gia tăng kiểm soát vấn đề mỹ phẩm giả, mỹ phẩm kém chất lượng, đã bắt giữ rất nhiều thương nhân bẩn. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để dân chúng bị những thứ này làm khổ."
Tống Triết vỗ vai anh: "Cố gắng lên!"
Sau khi cải trang kỹ lưỡng, Tống Triết cùng Tiêu Thiên rời khỏi cục cảnh sát, Tiêu Thiên nói: "Ban ngày Hoàng đại sư không gọi cho em được nên gọi cho anh, nói là Dương Bác Học đang bị nhốt trong phòng giam huyền học xã. Ông nói bao giờ em rảnh thì qua đó một chuyến."
Tống Triết hắt xì một cái, dụi dụi mắt: "Đi bây giờ luôn đi!"
Tiêu Thiên không đồng ý nhíu mày: "Em đã mệt lắm rồi, không bằng để qua vài ngày nữa đi, chờ giải quyết xong chuyện người bị hại rồi hãy đi?"
Tống Triết lắc đầu: "Không được, cho dù ngày mai em gia tăng tốc độ thì một ngày cũng trị được năm trăm người mà thôi, năm ngàn người mất khoảng mười ngày, chờ sau đó mới tìm Dương Bác Học thì thức ăn cũng nguội lạnh mất rồi."
"Em a!" Tiêu Thiên thở dài chuyển đổi hướng đi tối nhà Hoàng đại sư.
"Hắc hắc, cám ơn lão Tiêu!" Tống Triết cũng biết cũng biết trước nay Tiêu Thiên luôn tôn trọng ý kiến của cậu.
Trước lúc đi Tống Triết gọi điện cho Hoàng đại sư, Hoàng đại sư vẫn chưa ngủ, đang cùng Lý đại sư chơi cờ. Bởi vì biết Tống Triết rất bận nên bọn họ vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.
Lý đại sư hoàn toàn không thích đánh cờ, bị Hoàng đại sư ngược cả một buổi tối, lúc nghe tin Tống Triết muốn qua thì thở phào một hơi, nếu hôm nay không tới thì ông lại phải chủ động đưa mình tới cửa cho Hoàng đại sư ngược rồi a.
Sau khi tới nhà Hoàng đại sư, Tống Triết cùng Tiêu Thiên chào hỏi: "Lý đại sư!"
"Ôi chao, Tống Triết a, cậu nhóc rất có tiền đồ a!" Lý đại sư càng xem lại càng thích, thích liền nghĩ tới đứa đồ đệ không chịu thua kém Dương Bác Học nhà mình, trong lòng lại càng đau đớn hơn.
Tống Triết khiêm tốn mỉm cười: "Lý đại sư quá khen!"
Hoàng đại sư pha một bình trà, gọi hai người ngồi xuống rồi hỏi chuyện hôm nay của Tống Triết.
"Hôm nay trị được khoảng một trăm người, tình huống mặt cùng thân thể chuyển biến theo mức độ khác nhau. Theo bên cảnh sát nói thì tổng cộng đã bán ra mười ngàn bộ mỹ phẩm, hiện giờ có năm ngàn người còn giữ lại sản phẩm, số còn lại thì có khả năng là ném mất hoặc chưa kịp sử dụng. Con đã nói cảnh sát cố gắng thu gom lại số mỹ phẩm chưa sử dụng, tránh nữ nhi hương bị người khác lợi dụng."
Hoàng đại sư gật đầu: "Ừm, con làm tốt lắm! Như vậy chúng ta cũng an tâm!"
Tống Triết mím môi cười: "Hoàng đại sư quá khen, ngoại trừ con, cảnh sát cũng xuất không ít lực."
Hoàng đại sư cũng không tranh cãi, chuyển chủ đề: "Dương Bác Học đã bị chúng ta nhốt vào phòng giam, chúng ta xem di động của nó thì phát hiện một cuộc nói chuyện trên V tín của nó với một nữ nhân gọi là Nhứ Nhi. Chúng ta chất vấn nhưng Dương Bác Học cố chấp không chịu tiết lộ kẻ đứng sau là ai. Thế nhưng từ di động của nó thì chúng ta cảm thấy nữ nhi này khả nghi nhất."
Tống Triết nhận lấy di động xem ghi chép trò chuyện, phát hiện là ngày hôm nay, số còn lại hẳn đã bị Dương Bác Học thủ tiêu, đối phương gửi chat ghi âm, hỏi Dương Bác Học khi nào trở lại.
Khi ấy Hoàng đại sư bảo Lý đại sư dựa theo giọng điệu của Dương Bác Học đáp lại nữ nhân Nhứ Nhi kia là phải vài ngày nữa mới về được, vẫn còn đang học loại bùa chú kia của sư phụ, nghe bảo là có hiệu quả tốt hơn loại cũ.
Lý đại sư rất hiểu Dương Bác Học, đứa đồ đệ này khá kiêu ngào, rất coi thường dạng nữ nhân giống như vậy, không phải Lý đại sư không giới thiệu đối tượng mà là sau khi gặp mặt một lần, căn bản không có người nào vừa mắt Dương Bác Học. Ngày thường cũng không để ý tới nữ nhân nào.
Hiện giờ trong điện thoại đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi khi nào trở lại, kết hợp với hành động nhất quyết sống chết không chịu mở miệng nói kẻ đứng sau là ai, Lý đại sư suy nghĩ một chút cũng biết Dương Bác Học nhất định đã bị nữ nhân gọi là Nhứ Nhi này mê hoặc.
Vì thế ông cố ý đáp lại như vậy để gạt cô gái kia, không ngờ đối phương thật sự bị gạt.
Nhứ Nhi lập tức trả lời: Ừm, vậy anh học thật tốt nha, em ở nhà chờ anh.
Lý đại sư vui mừng, lập tức gõ chữ: Ừm ừm, vậy anh học tiếp, bởi vì chuyện ác quỷ nên sư phụ có chút bất mãn, mấy ngày này tạm thời không liên lạc với em, chờ anh học xong rồi sẽ lập tức quay về tìm em, chờ anh!
Nhứ Nhi gửi biểu cảm hôn gió qua, Lý đại sư nhíu mày, tìm kiếm trong kho biểu cảm của Dương Bác Học gửi đi biểu cảm nhận nụ hôn.
Gửi xong, Lý đại sư không khỏi xoa xoa mồ hôi trán, người trẻ tuổi bây giờ thực không dè dặt chút nào a!
"Cho nên Nhứ Nhi này rất có thể chính là vật trong suốt mà chúng ta nói tới?" Tống Triết hỏi.
Hoàng đại sư nói: "Đúng vậy, chính là linh thể đó. Nó có thể mê hoặc tâm trí con người, có lẽ là hồ linh, chỉ có hồ linh mới có kỹ năng đầu độc lòng người như vậy."
Lý đại sư mắng: "Nhất định là một con hồ ly tinh."
Nghĩ tới chuyện mình thảo luận với Tiêu Thiên lúc đi trên đường, thật không ngờ bị Tiêu Thiên nói trúng, Dương Bác Học kia bị sắc đẹp mê muội đầu óc.
Tống Triết nói: "Trước không nói tới việc này, con muốn đi xem Dương Bác Học để tìm hiểu xem người kia rốt cuộc đang ở đâu. Tốt nhất là sớm bắt lại để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa con cũng không rõ thứ trong suốt kia rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhi hương. Lỡ như nó không làm mỹ phẩm dưỡng da nữa mà tiếp tục đi theo hướng đầu tiên, để người ta cung phụng tượng mỹ nhân thì lại càng bết bát hơn." Mỹ phẩm dưỡng da xảy ra chuyện với phạm vi rộng như vậy vẫn còn cơ hội kiểm soát tin tức, nhưng nếu là cung phụng tượng mỹ nhân thì không dễ như vậy.
.o.
Tác giả :
Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu