Tiên sinh đoán mệnh sao?
Chương 157: Cả một thôn, tuyệt đối không thể bỏ sót 2
Thầy thuốc Hoàng bảo Tống Triết nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, chờ tới chiều khi xe tới thì sẽ tới bệnh viện. Trước lúc đi, ánh mắt ông như có như không liếc về phía Tiêu Thiên.
Tống Triết vẫn luôn chú ý tới đối phương nên lập tức phát hiện. Tiêu Thiên trước này có trực giác rất nhạy bén, tự nhiên cũng phát hiện.
Bà cụ cùng Dương Lâm Tây đưa thầy thuốc Hoàng ra cửa, Tiêu Thiên ngồi bên mép giường cầm khăn lau mồ hôi cho Tống Triết. Tống Triết nhỏ giọng nói: "Thầy thuốc Hoàng kia cũng bày trận pháp như Tiễn Văn Thành." Lúc nhìn vào mi tâm ông ta, Tống Triết đã thấy hình ảnh ông ta bày trận pháp cùng giết người.
Ngay cả bà cụ kia, Tống Triết cũng nhìn thấy sát khí trên người bà ta, còn cả hình ảnh kinh người ở mi tâm bà ta.
Tống Triết quả thực không đoán sai, người trong thôn này đều như vậy.
Ánh mắt cậu rơi vào phần cổ tay dính máu mà Tiêu Thiên chỉ tùy tiện lau qua: "Bọn họ cần máu người để luyện dịch chuyển không gian, em nghĩ anh bị chảy máu nên bị bọn họ chú ý."
Tiêu Thiên hoàn toàn không lo lắng, bọn họ chú ý tới anh vẫn tốt hơn chú ý tới Tống Triết.
Tống Triết nằm trên giường hơn một tiếng, cậu vẫn đang tiếp tục hấp thu hắc khí trong thôn, Tiêu Thiên vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc. Dương Lâm Tây ra ngoài trò chuyện với bà cụ, thỉnh thoảng có vài thôn dân khác tới cũng nhân tiện nói vài câu.
Chờ đến khi Tống Triết hấp thu hết thảy hắc khí, sát khí trên người Tiêu Thiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rụt về người Tiêu Thiên, sợ mình cũng bị Tống Triết hấp thu luôn.
Hấp thu xong hết thảy Tống Triết cảm thấy cực kỳ thoải mái, cả người giống như được ngâm trong linh tuyền, chỉ cần liếc nhìn một cái, cậu có thể nhìn thấy hết thảy từng phát sinh trong căn nhà này.
Năng lực của cậu quả nhiên gia tăng!
Tống Triết kinh ngạc vui sướng không thôi, cậu vén chăn xuống giường, đứng ở trung tâm căn nhà, di chuyển linh khí vào mắt, sau đó định thần nhìn lại... cậu nhìn thấy bà cụ lúc còn trẻ đang sinh con, gương mặt bà đau đớn vặn vẹo sinh ra một đứa bé đã chết. Mẹ chồng bà quát mắng không ngừng, từ khẫu hình đối phương Tống Triết đoán được một chút, đại khái là chồng của bà cụ đã chết, đứa bé này chính là hương khói của nhà bọn họ, hiện giờ đứa bé đã chết, nhà bọn họ xem như đoạn tử tuyệt tôn.
Rất nhanh, hình ảnh biến mất, Tống Triết nhắm mắt lại, cơ thể có chút lảo đảo, Tiêu Thiên vội vàng tiến tới đỡ: "Có phải vẫn còn khó chịu không?"
Tống Triết dựa vào ngực anh, khẽ lắc đầu một cái rồi nói năng lực mới của mình cho anh biết: "Có thể là do chưa thuần thục."
Dương Lâm Tây tiến vào thấy hai người đang ôm nhau thì theo bản năng đóng cửa lại, cảm thấy có lẽ là phương thức mở cửa của mình không đúng. Anh dụi dụi mắt một cái rồi mở cửa lại lần nữa.
Tống Triết dựa vào người Tiêu Thiên, Tiêu Thiên một tay ôm eo Tống Triết, tư thái vô cùng thân mật, hai người cùng nhìn về phía anh, biểu tình cùng lộ ra một ý... anh đang làm gì vậy?
Dương Lâm Tây:???
Cho nên vừa nãy hình ảnh Tiêu Thiên hôn Tống Triết không phải anh bị rút não nên nghĩ vớ vẩn mà thật sự là sự thật?
Hai bọn họ là một đôi?!
Một đôi!!!
Ông trời của tôi ơi, đây là tiết tấu gì vậy?
"Cậu nhóc đứng ở cửa làm gì vậy? Sao không vào trong?" Bà cụ nghi hoặc nhìn Dương Lâm Tây, không rõ đối phương đứng đực ra chặn cửa là để làm chi.
Dương Lâm Tây khẽ ho khan vài tiếng: "Không, không, chỉ là thấy bạn cháu đã xuống giường được nên vui mừng thôi."
Nói xong anh tiến vào phòng, Tiêu Thiên chuyển tư thế ôm thành đỡ, biểu tình vô cùng tự nhiên.
Gương mặt Dương Lâm Tây có chút vặn vẹo, tiến tới hỏi: "Tống Triết, cậu cảm thấy thế nào?"
Tống Triết cười cười: "Dễ chịu hơn rồi!"
Bà cụ tiến vào nhà, thấy sắc mặt Tống Triết hồng hào hơn vừa nãy thì lập tức cười nói: "Không sao là tốt rồi."
Tiêu Thiên đỡ Tống Triết tiến tới, Tống Triết nói cám ơn: "Bà, cám ơn bà!"
Bà cụ khoát tay, hiền hòa lại từ ái nói: "Đừng khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Thoạt nhnhi2qua, người không biết sẽ tưởng bà cụ trước mắt cực kỳ hiền lành dễ thân cận, giống như những cụ bà bình thường.
"Hiếm khi mới tới đây một chuyến, không thể vì em mà hại hai người lãng phí thời gian như vậy, ra ngoài một chút đi, xem xem có đặc sản gì không để mua mang về." Tống Triết hứng thú bừng bừng nói.
Tiêu Thiên không đồng ý: "Thân thể em vẫn chưa khỏe, nghỉ ngơi nhiều một chút đi, với lại lúc nào đi dạo chơi mà không được, dù sao chúng ta cũng xin nghỉ rồi, thời gian còn rất nhiều."
Dương Lâm Tây cũng tiếp lời: "Đúng đúng, còn cả tuần mà không đủ dạo chơi sao? Tống Triết, bây giờ cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, cậu muốn mua gì, anh với Tiêu Thiên mua giúp cho."
Tống Triết khoát tay: "Ai nha, tự mua với hai người mua không giống. Với lại vây giờ em khỏe lắm rồi. Để em ra ngoài dạo một chút đi, được không?"
Tiêu Thiên cùng Dương Lâm Tây nhìn nhau vài lần, sau đó Tiêu Thiên bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thế nhưng nếu em không thoải mái thì phải lập tức báo cho bọn anh biết."
"Được được!" Tống Triết cười híp mắt thành vầng trăng khuyết, cậu nhìn bà cụ ở bên cạnh hỏi: "Bà à, bà làm đồ thủ công gì vậy? Cháu muốn mua một ít về tặng bạn."
Bà cụ là người thắt kết Hoa quốc, kết chất đầy cả sọt, giá cả cũng không đắt, Tống Triết mua mười kết, tiền trả nhiều hơn một chút, ý muốn cám ơn bà cụ đã hỗ trợ. Bà cụ khéo léo từ chối, cười nói là không cần.
Tống Triết rời khỏi nhà bà cụ, thôn làng vốn tối om trở nên sáng hẳn, Tống Triết biết là vì mình đã hấp thu hết toàn bộ hắc khí sát khí.
Người trong thôn tựa hồ đã quen ngồi trước cửa nhà làm việc, lúc ba người bọn họ đi ngang qua, người trong thôn cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt sâu kín, biểu tình lạnh nhạt. Tống Triết phát hiện ánh mắt bọn họ vẫn luôn dừng lại vài giây trên người Tiêu Thiên.
Cảm giác của Tiêu Thiên rất tốt, thế nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra chút biểu tình nào, kẻ dám đánh chủ ý vào anh không biết đã xếp hàng tới Hoàng Tuyền bao nhiêu kẻ rồi.
Dương Lâm Tây là cảnh sát, sức quan sát cũng rất nhạy bén, anh cũng phát hiện thôn dân chú ý tới Tiêu Thiên, này không phải chuyện tốt.
Ba người đi tới đi lui một chút, cuối cùng đi tới phía cuối thôn, phía này là một cánh rừng cành lá xanh um tươi tốt, chim chóc hót líu lo, phong cảnh đặc biệt thanh u. [xinh đẹp tĩnh mịch]
Nhóm Tống Triết vừa đi tới, Xuân Sinh vẫn luôn chú ý hành động của bọn họ lập tức gọi lại: "Này, bên đó là cấm địa của thôn chúng tôi, người ngoài không được phép tiến vào."
Tống Triết nhìn Xuân Sinh, ánh mắt chợt lóe, một hình ảnh xuất hiện trước mặt cậu... là cảnh đêm khuya, cậu nhìn thấy Lữ Hưng Vĩ lảo đảo cầm di động chạy trong rừng, biểu tình vô cùng kinh hoảng, cả người chật vật không chịu nổi, phía sau có người giơ đuốc truy đuổi.
Ánh lửa trong đêm tối đặc biệt sáng ngời chiếu rọi gương mặt người nọ, dữ tợn đáng sợ. Đồ đằng trên mặt được ánh sáng chiếu rọi làm diện mạo người nọ trở nên cực kỳ đáng sợ, thực sự làm người ta rợn gai ốc.
Tống Triết quay lại, biểu tình có chút ngượng ngùng: "Là vậy à? Thật xin lỗi! Tôi thấy cảnh sắc khu rừng không tệ nên muốn vào xem một chút thôi."
Lúc này lại có một người nam đi tới, thân hình cao lớn, ánh mắt nhìn nhóm Tống Triết cứ hệt như nhìn món hàng trong túi vậy: "Không sao, có thể vào. Nói là cấm địa chẳng qua vì bên trong quá lớn, dễ lạc đường mà thôi. Tôi bồi các cậu tiến vào."
"Tiễn Quân!" Xuân Sinh tức giận kêu.
Người bị gọi là Tiễn Quân liếc nhìn Xuân Sinh một cái, tựa hồ không coi Xuân Sinh ra gì, tiếp tục nghiêng đầu nhìn nhóm Tống Triết khẽ mỉm cười, tựa hồ đã một khoảng thời gian dài không cười nên bắp thịt căng cứng nhìn có chút là lạ.
Tống Triết giả vờ do dự nhìn Xuân Sinh: "Như vậy được không? Dù sao cũng là cấm địa của thôn."
Tiễn Quân híp mắt: "Không sao, chỉ cần có thôn dân đi cùng là được." Nói xong Tiễn Quân liền dẫn đầu tiến vào, Tống Triết liếc nhìn Xuân Sinh một cái, gã chỉ lạnh lùng chăm chú nhìn ba bọn họ, không tiếp tục ngăn cản.
Tống Triết ngượng ngùng mỉm cười với Xuân Sinh một cái, sau đó nhấc chân đi theo Tiễn Quân.
Tống Triết đã đi theo, Tiêu Thiên cùng Dương Lâm Tây tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Xuân Sinh lạnh lùng nhìn bóng dáng bốn người ngày càng xa dần, sau đó quay lại chạy về trong thôn, có người gọi gã: "Xuân Sinh, ba du khách kia đâu?"
Xuân Sinh tức giận nói: "Lại bị Tiễn Quân cướp rồi."
Trong thôn bọn họ có một quy định bất thành văn là nhà nào cần máu người để luyện thiên di thuật thì du khách bên ngoài tới sẽ thuộc về nhà đó. Nếu có nhiều nhà cùng muốn thì phải tự thương lượng với nhau. Mà lần này Xuân Sinh chính là người cần.
Tiễn Quẫn đã luyện thành công thiên di thuật, căn bản không cần tâm đầu huyết nữa, vì sao lại muốn giành người? Lần trước cũng vậy, du khách tên Lữ Hưng Vĩ kia rõ ràng là gã nhìn trúng, cố tình Tiễn Quân lại chạy tới quấy rối, cưỡng ép đưa Lữ Hưng Vĩ tới cấm địa rồi giết chết.
Có người nói: "Có phải Tiễn Quân vẫn còn luyện cấm thuật đó không?" Cấm thuật mà người này nói tới chính là cấm thuật cần có mười lăm cái đầu người để bày trận.
Thời gian lưu truyền của nó đã quá xa xưa, mọi người cũng không biết nó rốt cuộc là thuật pháp gì. Chỉ biết nó được truyền miệng lại từ thế hệ trước, không có ghi chép văn tự, cũng chưa từng có ai thành công.
Xuân Sinh phẫn nộ: "Cấm thuật này không biết đã có bao nhiêu người trong thôn thất bại, bây giờ thiên di thuật của tôi đang tới thời khắc mấu chốt, lúc nãy thầy thuốc Hoàng đã nói máu người kia rất hữu dụng với tôi." Xuân Sinh đã bị khựng lại ở bước thứ ba của thiên di thuật rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm được máu mình cần, gã dĩ nhiên không cam tâm bị Tiễn Quân cướp đi.
Không chỉ Xuân Sinh, những thôn dân khác từng bị Tiễn Quân cướp người cũng đầy lửa giận: "Thật sự phải báo chuyện này cho trưởng thôn biết, tháng bảy tháng tám có nhiều người như vậy cũng bị Tiễn Quân cướp đi hơn phân nửa. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Vốn mùa này du khách không nhiều, hơn nữa trưởng thôn nói trấn trên tựa hồ có cảnh sát điều tra chuyện du khách mất tích, bảo chúng ta phải kín tiếng một chút. Tiễn Quân cư nhiên trực tiếp bảo bọn họ vào rừng, bọn họ mất tích thì không phải lại xảy ra chuyện à?"
Bây giờ đã không còn giống trước kia, trước kia chỉ cần mất tích thì mọi người không tìm được. Bây giờ là thời đại internet gì đó, chỉ cần lộ chuyện là vô số người biết, chuyện trong thôn bọn họ hiển nhiên không thể bị đại chúng biết được.
"Mọi người nói coi có phải nên tìm trưởng thôn không? Tiễn Quân càng lúc càng quá phận. Từ sau khi con trai hắn rời đi hắn liền trở nên quái dị như vậy."
"Đừng nhắc tới thằng đấy, nó nhất định là bạch nhãn lang. Tốt nhất nó chết xó bên ngoài đi, đừng có liên lụy thôn chúng ta."
Tác giả :
Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu