Tiến Sĩ Thất Nghiệp
Chương 22
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thấy lý do cuối cùng thích hợp nhất, Bình An cũng thật nhiệt tình, chỉ tặng một cái khuy thôi đã ôm anh hôn nồng nhiệt như vậy, xem ra sau này anh nên mang về thêm vài món đồ chơi cho cô, chắc chắc sẽ được báo đáp tận tình, nghĩ đến đây, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười dâm đãng.
Tuy thế, trong lòng Lý Khắc Lập vẫn còn phiền não, tại sao đến giờ Bình An vẫn chưa thích anh, chẳng lẽ anh không đủ quyến rũ, không thể nào, trên đời này còn có người đàn ông nào hấp dẫn bằng anh, nhất định nguyên nhân là ở Bình An. Cô nhóc này EQ quá thấp, cô chắc chắn sẽ không hiểu hết những ám chỉ của mình, chỉ có thể dùng nước ấm nấu ếch, nhân lúc cô còn mơ mơ màng màng không hiểu gì liền ăn luôn. Lý Khắc Lập thầm nghĩ nếu mình không xuất hiện, có khi Bình An sẽ sống trì độn tới già, từ tiểu xử nữ trở thành đại xử nữ, tận lúc chết vẫn là một con ma trinh nữ, đó là một chuyện kinh khủng đến cỡ nào, không được, anh phải cứu vớt cuộc đời của Bình An, nhất định sẽ cho cô tận hưởng được lạc thú của cuộc sống.
Là người thuộc trường phái hành động, Lý Khắc Lập vạch xong kế hoạch liền hành động. Liếc nhìn thấy Bình An vẫn còn si mê đùa nghịch món đồ chơi mới, anh liền nép sát vào giường cô, nới ra hai cúc áo, để lộ lồng ngực tinh tráng mê người, sau đó nằm xuống, đắp chăn ngang bụng vờ ngủ quên. Trước khi nhắm mắt còn chú ý chỉnh góc mặt chếch một góc 45 độ so với hướng nhìn của Bình An, đây là góc nhìn phát huy tốt nhất nét quyến rũ của anh.
Đúng chín giờ, Bình An thu dọn đồ chơi, nâng niu đặt cái khuy cài áo vào hộp gỗ, làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ. Cô đứng bên giường, nhíu mắt nhìn vật thể to lớn đang chiếm chăn của mình.
“Lý Khắc Lập.” Cô trèo lên giường hòng muốn lay tỉnh anh.
Bình An hiển nhiên không thành công, bởi Lý Khắc Lập căn bản không hề ngủ. Anh chỉ vờ mơ màng, xoay người tiếp tục ôm chăn.
Bình An rất không hài lòng, cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm chiếm một cách nghiêm trọng.
“Dậy, dậy, dậy.” Cô vươn tay vỗ vào mặt anh bộp bộp.
Lý Khắc Lập ăn đau, ti hí mở mắt ra, ngáy ngủ.
“Anh ngủ trên giường của tôi.” Cô bất mãn lên án.
“Giường này là của anh.” Anh lập tức phản bác.
“Đây là phòng của tôi.” Nên giường này cũng thế.
“Trong nhà này, cái gì cũng là của anh.” Lý Khắc Lập bá đạo nói.
Bình An im lặng, gián tiếp thừa nhận, cô chính là một kẻ nghèo khổ ăn nhờ ở đậu.
Thở dài một hơi, Bình An đành chấp nhận thực tại. Thật ra mà nói, chiếc giường này rất lớn, hai người nằm vẫn còn thoái mái hơn nhiều so với nơi ở cũ của cô.
Bình An có chút không cam tâm lườm Lý Khắc Lập, giơ chân đạp anh sát vào vách tường, giật lại chăn, bản thân chiếm một khoảng thật lớn mới hài lòng tắt đèn đi ngủ, hoàn toàn không cảm thấy một nam một nữ ngủ cùng giường có gì không thích hợp.
Bình An là người rất giờ giấc, chợp mắt chưa được bao lâu cô đã bắt đầu nhập mộng, trước đến nay chưa từng có chuyện mất ngủ hay ngủ dậy muộn. Trong bóng tối mơ hồ, hai dáng người nằm trên giường bình yên an giấc, bên ngoài cây lá lao xao, cơn mưa mùa hè rả rích bất tận.
Ngay lúc ấy, Lý Khắc Lập mở to mắt, giảo hoạt liếc nhìn Bình An. Anh chậm rãi tiến lại gần cô, nhẹ nhàng vén chăn trườn vào. Thấy cô vẫn không tỉnh giấc, anh thờ phào một hơi, tiếp tục vươn tay ôm hờ lấy eo cô, sau đó, cẳng chân cũng không chịu thua kém, thành công gác lên chân Bình An. Chưa kịp đắc ý, anh liền bị ánh mắt của Bình An dọa sợ.
“Anh làm gì?” Bình An rất thính ngủ, khi Lý Khắc Lập vừa trở người cô đã thức giấc. Cô không lên tiếng là vì muốn xem anh có ý định gì, nào ngờ anh quá ghê tởm, cư nhiên dám lén lút giành chỗ nằm với cô. Rõ ràng là có một căn phòng thật to, thế mà vẫn muốn đến đây chen chúc cùng cô ngủ.
“Anh lạnh.” Lý Khắc Lập thản nhiên trả lời, tựa hồ hành động của mình thật đương nhiên.
“Phòng anh có chăn.” Cô không hài lòng, phản đối hành vi chia sẻ chăn với người khác.
“Không cần, một cái cũng đủ, huống hồ hai người ôm nhau còn ấm hơn cả đắp chăn.” Lý Khắc Lập tiếp tục không có liêm sĩ dụ dỗ trẻ vị thành niên.
Bình An nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa mùa hạ vẫn chưa có dấu hiệu dừng, không khí có vẻ lạnh lẽo hơn mọi ngày. Cô nghi hoặc liếc nhìn Lý Khắc Lập, theo lý thuyết, nhiệt độ trung bình cơ thể người là 37 độ C, nếu cùng ôm nhau một chỗ chắc chắn sẽ ấm hơn, điều này rất khoa học.
“Nằm sát vào đây xem.” Bình An ra lệnh.
Lý Khắc Lập ngoan ngoãn nghe lời, vẻ mặt đứng đắn tiến sát vào Bình An, trong lòng thì ngửa đầu cười đắc chí. Bình An đặt hai bàn tay vào lồng ngực anh, cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ thân thể cường tráng. Cô có chút hài lòng, tiếp tục ra lệnh: “Ôm tôi xem.”
Lý Khắc Lập trong lòng vui như nở hoa, biến thân thành gấu koala quấn chặt Bình An.
“Ấm thật.” Bình An cảm thán thở dài
Là người tôn thờ chủ nghĩa hưởng thụ, Bình An luôn để bản thân mình trong trạng thái thoải mái nhất có thể, cho nên cô không do dự kết luận: “Như vậy đi, rất thoải mái.” Nói xong, nhanh chóng nhắm mắt ngủ. Hơn hai mươi năm mạt thế đã làm đảo điên luân thường đạo lý trong nhận thức Bình An, cô không hề cảm thấy việc trai đơn gái chiếc đêm hôm khuya khoắt ôm nhau ngủ có gì không đúng.
Bình An biết Lý Gia Thành có ý nghĩ đen tối với mình, nhưng cô không hề lo lắng. Nếu anh ta dám vọng động, cô tin tưởng mình có đủ năng lực khiến thằng em trai của anh ta cả đời không thể ngẩng đầu lên được nữa. Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là mây bay, câu nói này được Bình An tâm đắc thật lâu, trích lời của giáo chủ ma giáo trong bộ phim kiếm hiệp 6 giờ tối mà quản gia hay xem.
Nhìn tiểu mỹ nhân đang an giấc trong lòng, ánh mắt Lý khắc Lập vô cùng phức tạp. Tại sao Bình An có thể ngốc đến như vậy, bị một người đàn ông ôm mà vẫn có thể ngủ vô cùng ngon giấc, dường như trong tiềm thức của cô không hề có hai chữ đề phòng, chẳng lẽ trong mắt Bình An, anh không phải là đàn ông? Không đúng, là do cả người anh đều toát lên khí chất chính nghĩa, cho nên cô không hề do dự mà lựa chọn tin tưởng anh. May mà anh ra tay trước, nếu Bình An gặp phải kẻ lừa gạt thì không biết sẽ…thôi được rồi, anh chính là kẻ lừa gạt.
Khi Lý Khắc Lập không tiếp tục suy nghĩ lung tung, quyết định ngủ thì bi thảm phát hiện ra một điều, anh…cương rồi. Mỹ nhân mềm mại nằm trong ngực, cả người còn thoang thoảng hương thơm, không phải là mùi nước hoa gay mũi, cũng không phải mùi mỹ phẩm đắt tiền, chỉ là hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm, nhưng Lý Khắc Lập lại cảm thấy hấp dẫn đến chí mạng. Trong tình cảnh này, người nào không phản ứng thì chắc chắn không phải là đàn ông, mà Lý Khắc Lập là đàn ông, lại là đàn ông có sinh lý cực kỳ dũng mãnh, cho nên anh không ngủ được.
Hiện tại chưa đến mười giờ, vẫn còn sớm chán, Lý Khắc Lập cảm thấy thật bất mãn, thời gian này đáng lẽ nên làm một vài chuyện thú vị mà không phải là đi ngủ.
Tròng mắt khẽ đảo, anh liếc nhìn Bình An, trong lòng thầm tính toán đến xác suất thành công của việc dở trò lưu manh, suy tới tính lui, cuối cùng Lý Khắc Lập ủ dột từ bỏ ý định, cưỡng ép người khác không phải là phong cách của anh. Nhất định sẽ có một ngày Bình An tự nguyện hiến thân cho anh, Lý Khắc Lập siết tay thầm tuyên thệ.
Nếu không thể ‘làm’, ít nhất cũng phải ăn được chút đậu hủ chứ. Nghĩ thế, anh cúi đầu, nhẹ nhàng dùng môi mình chạm lên má Bình An, cảm xúc tốt đến ngất ngây, sau đó chậm rãi ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn đang vểnh lên của cô, dây dưa trằn trọc, chắc là do ảo giác, Lý Khắc Lập cảm thấy môi Bình An thật ngọt, thật thơm, hương vị thuần khiết của một chồi hoa vừa hé nở, chưa từng nếm trãi phong sương. Lý Khắc Lập gặm nhấm môi cô rất say mê nhưng lại rất dịu dàng, cũng không dám khắc sâu thêm nụ hôn này, anh sợ đánh thức Bình An, sợ cảm xúc tốt đẹp này biến mất.
Ôm chặt Bình An trong lòng, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể cô, hạ thân càng nóng bỏng và cứng rắn, thật là một đêm dài vừa vui sướng vừa thống khổ.
Sáng sớm hôm sau, Bình An đúng giờ thức dậy trong lồng ngực của Lý Khắc Lập. Tâm trạng cô khá tốt vì chất lượng giấc ngủ rất tuyệt vời, Bình An là người thính ngủ, cho nên hay bị giật mình bởi những âm thanh rất khẽ giữa đêm khuya, thế mà hôm nay cô lại ngủ một giấc thật dài đến tận sáng, đã vậy còn nằm mơ được ăn thịt bò Kobe, thật là một giấc mộng đẹp. Cái gối ôm này quả nhiên dùng cực tốt, có lẽ về sau cô sẽ trưng dụng nó trường kỳ.
Bình An cựa quậy muốn ngồi dậy, lại bị Lý Khắc Lập ôm chặt không buông, hình như cô đã nghĩ sai rồi, người trở thành gối ôm là cô mới đúng.
Cô rướn cổ, đưa tay vỗ hai cái lên gương mặt đẹp trai vẫn còn đang mê ngủ kia:
“Dậy, dậy.”
Bình An thành công đánh thức Lý Khắc Lập, anh mở đôi mắt nhập nhèm còn mơ
ngủ ra, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Bình An đang ở cự ly cực gần, tâm trạng đột nhiên tốt khó hiểu.
Lý Khắc Lập cúi đầu, hôn một cái thật kêu lên má cô: “Chào buổi sáng.” Hành động cực kỳ tự nhiên, tựa như hai người hai người đã làm điều này hàng trăm nghìn lần.
Bình An không cảm nhận được ý nghĩa khác thường trong hành động của anh, chỉ thấy có chút ghê tởm, ghét bỏ đưa tay lên chà xát bên má bị hôn.
“Anh chưa súc miệng!” Cô buồn bực kháng nghị.
Lý Khắc Lập cười hì hì, lại hôn thêm một cái nữa, đậu hủ buổi sáng thật ngon.
“Lý Khắc Lập!” Bình An phẫn nộ gầm lên.
Thấy Bình An chuẩn bị nổi bão, anh liền dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh xin lỗi, không trêu em nữa.” Nói xong, anh rất có tự giác giơ tay giúp cô lau lại bên má vừa được anh hôn, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Bình An hừ một tiếng rồi nói: “Buông ra, để tôi dậy.”
Lý Khắc Lập không nới lỏng tay, giơ chân còn lại gác vòng qua người Bình An, thể hiện chính kiến rõ ràng: “Hôm nay thứ bảy em không đi học, rời giường chi cho sớm.”
“Không rời giường thì biết làm gì?” Bình An có chút mờ mịt, trong từ điển của cô không có hai từ ‘ngủ nướng’.
“Thì nằm thêm một chút nữa, em không biết vào thời gian này hằng ngày, giường ngủ đặc biệt êm ái, đặc biệt có sức hấp dẫn sao?”
Bình An nhíu mày, chậm rãi cảm thụ, thấy giường ngủ vẫn như mọi ngày, có gì đặc biệt đâu: “Anh khoác lác.” Cô bĩu môi nói.
“Đời sống tinh thần của em thật nghèo nàn, có nói em cũng không hiểu được.” Lý Khắc Lập thở dài, cúi đầu hôn lên mái tóc Bình An rồi vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.
“Anh không đi làm à?”
“8 giờ mới làm, không vội.” Nói xong, anh lại hôn tóc Bình An, lợi dụng không biết mỏi mệt.
Thấy Lý Khắc Lập rút tay lại, Bình Anh liền bắt lấy tay anh đặt lên đầu mình, xoa như thế rất thoải mái, đừng dừng lại a.
Lý Khắc Lập bật cười, tiếp tục giúp cô xoa đầu, trong lòng có chút rạo rực, cứ theo đà này, ngày thành công chắc không còn xa lắm.
Một lát sau, Bình An lại lên tiếng phá hủy không khí hài hòa này: “Lý Khắc Lập, anh có chắc là mình không bị rối loạn nội tiết tố sinh dục không?”
Lý Khắc Lập sựng người tiêu hóa câu hỏi của cô, sau đó liền xù lông: “Nói bậy nói bạ, anh là đàn ông bình thường, sinh lý vô cùng khỏe mạnh, không tin em thử trãi nghiệm một chút là biết.”
Bình An nhíu mày: “Nếu không bị bệnh, sau cái đó của anh từ nãy đến giờ vẫn đâm vào bụng tôi?” Không kiềm chế được sự cương dương cũng là bệnh a.
Lý Khắc Lập liền cãi lại: “Đây là chuyện bình thường, đàn ông sáng sớm thức dậy ai mà chả thế.”
“Thật không?” Bình An nghi hoặc nhìn anh, quả thật trước kia cô không có nghiên cứu sâu về vấn đề này.
“Đương nhiên.” Lý Khắc Lập gấp gáp khẳng định.
Bình An vẫn chưa tin tưởng lắm, thái độ của Lý Khắc Lập lại giống như giấu bệnh sợ thầy, việc này quả thật không tốt.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Bình An, Lý Khắc Lập không vui chút nào, tại sao cô cứ khăng khăng rằng anh bị bệnh kín chứ: “Đàn ông buổi sáng thức dậy đều rất dễ xúc động, đây là chuyện bình thường.”
Bình An gật đầu xem như đồng ý, cô nghĩ mình cần nghiên cứu thêm về vấn đề này, cô không chấp nhận tri thức của mình bị thiếu hụt.
Lúc này Lý Khắc Lập mới hài lòng, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nói khẽ vào tai cô: “Hay là em giúp anh sờ sờ một chút, như thế nó sẽ bình thường lại ngay.”
Bình An dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Lý Khắc Lập: “Anh cư nhiên dám kêu tôi sờ sờ chỗ đi tiểu của anh, bẩn chết.” Cô ghét bỏ khịt mũi.
Lý Khắc Lập ho khụ khụ xoay mặt đi, Bình An, em không cần thẳng thắn như vậy, hơn nữa nơi này không hề bẩn, nó sẽ là thứ mang lại cho em sự khoái hoạt, một chút cũng không bẩn có được không.
Tuy thế, trong lòng Lý Khắc Lập vẫn còn phiền não, tại sao đến giờ Bình An vẫn chưa thích anh, chẳng lẽ anh không đủ quyến rũ, không thể nào, trên đời này còn có người đàn ông nào hấp dẫn bằng anh, nhất định nguyên nhân là ở Bình An. Cô nhóc này EQ quá thấp, cô chắc chắn sẽ không hiểu hết những ám chỉ của mình, chỉ có thể dùng nước ấm nấu ếch, nhân lúc cô còn mơ mơ màng màng không hiểu gì liền ăn luôn. Lý Khắc Lập thầm nghĩ nếu mình không xuất hiện, có khi Bình An sẽ sống trì độn tới già, từ tiểu xử nữ trở thành đại xử nữ, tận lúc chết vẫn là một con ma trinh nữ, đó là một chuyện kinh khủng đến cỡ nào, không được, anh phải cứu vớt cuộc đời của Bình An, nhất định sẽ cho cô tận hưởng được lạc thú của cuộc sống.
Là người thuộc trường phái hành động, Lý Khắc Lập vạch xong kế hoạch liền hành động. Liếc nhìn thấy Bình An vẫn còn si mê đùa nghịch món đồ chơi mới, anh liền nép sát vào giường cô, nới ra hai cúc áo, để lộ lồng ngực tinh tráng mê người, sau đó nằm xuống, đắp chăn ngang bụng vờ ngủ quên. Trước khi nhắm mắt còn chú ý chỉnh góc mặt chếch một góc 45 độ so với hướng nhìn của Bình An, đây là góc nhìn phát huy tốt nhất nét quyến rũ của anh.
Đúng chín giờ, Bình An thu dọn đồ chơi, nâng niu đặt cái khuy cài áo vào hộp gỗ, làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ. Cô đứng bên giường, nhíu mắt nhìn vật thể to lớn đang chiếm chăn của mình.
“Lý Khắc Lập.” Cô trèo lên giường hòng muốn lay tỉnh anh.
Bình An hiển nhiên không thành công, bởi Lý Khắc Lập căn bản không hề ngủ. Anh chỉ vờ mơ màng, xoay người tiếp tục ôm chăn.
Bình An rất không hài lòng, cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm chiếm một cách nghiêm trọng.
“Dậy, dậy, dậy.” Cô vươn tay vỗ vào mặt anh bộp bộp.
Lý Khắc Lập ăn đau, ti hí mở mắt ra, ngáy ngủ.
“Anh ngủ trên giường của tôi.” Cô bất mãn lên án.
“Giường này là của anh.” Anh lập tức phản bác.
“Đây là phòng của tôi.” Nên giường này cũng thế.
“Trong nhà này, cái gì cũng là của anh.” Lý Khắc Lập bá đạo nói.
Bình An im lặng, gián tiếp thừa nhận, cô chính là một kẻ nghèo khổ ăn nhờ ở đậu.
Thở dài một hơi, Bình An đành chấp nhận thực tại. Thật ra mà nói, chiếc giường này rất lớn, hai người nằm vẫn còn thoái mái hơn nhiều so với nơi ở cũ của cô.
Bình An có chút không cam tâm lườm Lý Khắc Lập, giơ chân đạp anh sát vào vách tường, giật lại chăn, bản thân chiếm một khoảng thật lớn mới hài lòng tắt đèn đi ngủ, hoàn toàn không cảm thấy một nam một nữ ngủ cùng giường có gì không thích hợp.
Bình An là người rất giờ giấc, chợp mắt chưa được bao lâu cô đã bắt đầu nhập mộng, trước đến nay chưa từng có chuyện mất ngủ hay ngủ dậy muộn. Trong bóng tối mơ hồ, hai dáng người nằm trên giường bình yên an giấc, bên ngoài cây lá lao xao, cơn mưa mùa hè rả rích bất tận.
Ngay lúc ấy, Lý Khắc Lập mở to mắt, giảo hoạt liếc nhìn Bình An. Anh chậm rãi tiến lại gần cô, nhẹ nhàng vén chăn trườn vào. Thấy cô vẫn không tỉnh giấc, anh thờ phào một hơi, tiếp tục vươn tay ôm hờ lấy eo cô, sau đó, cẳng chân cũng không chịu thua kém, thành công gác lên chân Bình An. Chưa kịp đắc ý, anh liền bị ánh mắt của Bình An dọa sợ.
“Anh làm gì?” Bình An rất thính ngủ, khi Lý Khắc Lập vừa trở người cô đã thức giấc. Cô không lên tiếng là vì muốn xem anh có ý định gì, nào ngờ anh quá ghê tởm, cư nhiên dám lén lút giành chỗ nằm với cô. Rõ ràng là có một căn phòng thật to, thế mà vẫn muốn đến đây chen chúc cùng cô ngủ.
“Anh lạnh.” Lý Khắc Lập thản nhiên trả lời, tựa hồ hành động của mình thật đương nhiên.
“Phòng anh có chăn.” Cô không hài lòng, phản đối hành vi chia sẻ chăn với người khác.
“Không cần, một cái cũng đủ, huống hồ hai người ôm nhau còn ấm hơn cả đắp chăn.” Lý Khắc Lập tiếp tục không có liêm sĩ dụ dỗ trẻ vị thành niên.
Bình An nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa mùa hạ vẫn chưa có dấu hiệu dừng, không khí có vẻ lạnh lẽo hơn mọi ngày. Cô nghi hoặc liếc nhìn Lý Khắc Lập, theo lý thuyết, nhiệt độ trung bình cơ thể người là 37 độ C, nếu cùng ôm nhau một chỗ chắc chắn sẽ ấm hơn, điều này rất khoa học.
“Nằm sát vào đây xem.” Bình An ra lệnh.
Lý Khắc Lập ngoan ngoãn nghe lời, vẻ mặt đứng đắn tiến sát vào Bình An, trong lòng thì ngửa đầu cười đắc chí. Bình An đặt hai bàn tay vào lồng ngực anh, cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ thân thể cường tráng. Cô có chút hài lòng, tiếp tục ra lệnh: “Ôm tôi xem.”
Lý Khắc Lập trong lòng vui như nở hoa, biến thân thành gấu koala quấn chặt Bình An.
“Ấm thật.” Bình An cảm thán thở dài
Là người tôn thờ chủ nghĩa hưởng thụ, Bình An luôn để bản thân mình trong trạng thái thoải mái nhất có thể, cho nên cô không do dự kết luận: “Như vậy đi, rất thoải mái.” Nói xong, nhanh chóng nhắm mắt ngủ. Hơn hai mươi năm mạt thế đã làm đảo điên luân thường đạo lý trong nhận thức Bình An, cô không hề cảm thấy việc trai đơn gái chiếc đêm hôm khuya khoắt ôm nhau ngủ có gì không đúng.
Bình An biết Lý Gia Thành có ý nghĩ đen tối với mình, nhưng cô không hề lo lắng. Nếu anh ta dám vọng động, cô tin tưởng mình có đủ năng lực khiến thằng em trai của anh ta cả đời không thể ngẩng đầu lên được nữa. Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là mây bay, câu nói này được Bình An tâm đắc thật lâu, trích lời của giáo chủ ma giáo trong bộ phim kiếm hiệp 6 giờ tối mà quản gia hay xem.
Nhìn tiểu mỹ nhân đang an giấc trong lòng, ánh mắt Lý khắc Lập vô cùng phức tạp. Tại sao Bình An có thể ngốc đến như vậy, bị một người đàn ông ôm mà vẫn có thể ngủ vô cùng ngon giấc, dường như trong tiềm thức của cô không hề có hai chữ đề phòng, chẳng lẽ trong mắt Bình An, anh không phải là đàn ông? Không đúng, là do cả người anh đều toát lên khí chất chính nghĩa, cho nên cô không hề do dự mà lựa chọn tin tưởng anh. May mà anh ra tay trước, nếu Bình An gặp phải kẻ lừa gạt thì không biết sẽ…thôi được rồi, anh chính là kẻ lừa gạt.
Khi Lý Khắc Lập không tiếp tục suy nghĩ lung tung, quyết định ngủ thì bi thảm phát hiện ra một điều, anh…cương rồi. Mỹ nhân mềm mại nằm trong ngực, cả người còn thoang thoảng hương thơm, không phải là mùi nước hoa gay mũi, cũng không phải mùi mỹ phẩm đắt tiền, chỉ là hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm, nhưng Lý Khắc Lập lại cảm thấy hấp dẫn đến chí mạng. Trong tình cảnh này, người nào không phản ứng thì chắc chắn không phải là đàn ông, mà Lý Khắc Lập là đàn ông, lại là đàn ông có sinh lý cực kỳ dũng mãnh, cho nên anh không ngủ được.
Hiện tại chưa đến mười giờ, vẫn còn sớm chán, Lý Khắc Lập cảm thấy thật bất mãn, thời gian này đáng lẽ nên làm một vài chuyện thú vị mà không phải là đi ngủ.
Tròng mắt khẽ đảo, anh liếc nhìn Bình An, trong lòng thầm tính toán đến xác suất thành công của việc dở trò lưu manh, suy tới tính lui, cuối cùng Lý Khắc Lập ủ dột từ bỏ ý định, cưỡng ép người khác không phải là phong cách của anh. Nhất định sẽ có một ngày Bình An tự nguyện hiến thân cho anh, Lý Khắc Lập siết tay thầm tuyên thệ.
Nếu không thể ‘làm’, ít nhất cũng phải ăn được chút đậu hủ chứ. Nghĩ thế, anh cúi đầu, nhẹ nhàng dùng môi mình chạm lên má Bình An, cảm xúc tốt đến ngất ngây, sau đó chậm rãi ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn đang vểnh lên của cô, dây dưa trằn trọc, chắc là do ảo giác, Lý Khắc Lập cảm thấy môi Bình An thật ngọt, thật thơm, hương vị thuần khiết của một chồi hoa vừa hé nở, chưa từng nếm trãi phong sương. Lý Khắc Lập gặm nhấm môi cô rất say mê nhưng lại rất dịu dàng, cũng không dám khắc sâu thêm nụ hôn này, anh sợ đánh thức Bình An, sợ cảm xúc tốt đẹp này biến mất.
Ôm chặt Bình An trong lòng, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể cô, hạ thân càng nóng bỏng và cứng rắn, thật là một đêm dài vừa vui sướng vừa thống khổ.
Sáng sớm hôm sau, Bình An đúng giờ thức dậy trong lồng ngực của Lý Khắc Lập. Tâm trạng cô khá tốt vì chất lượng giấc ngủ rất tuyệt vời, Bình An là người thính ngủ, cho nên hay bị giật mình bởi những âm thanh rất khẽ giữa đêm khuya, thế mà hôm nay cô lại ngủ một giấc thật dài đến tận sáng, đã vậy còn nằm mơ được ăn thịt bò Kobe, thật là một giấc mộng đẹp. Cái gối ôm này quả nhiên dùng cực tốt, có lẽ về sau cô sẽ trưng dụng nó trường kỳ.
Bình An cựa quậy muốn ngồi dậy, lại bị Lý Khắc Lập ôm chặt không buông, hình như cô đã nghĩ sai rồi, người trở thành gối ôm là cô mới đúng.
Cô rướn cổ, đưa tay vỗ hai cái lên gương mặt đẹp trai vẫn còn đang mê ngủ kia:
“Dậy, dậy.”
Bình An thành công đánh thức Lý Khắc Lập, anh mở đôi mắt nhập nhèm còn mơ
ngủ ra, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Bình An đang ở cự ly cực gần, tâm trạng đột nhiên tốt khó hiểu.
Lý Khắc Lập cúi đầu, hôn một cái thật kêu lên má cô: “Chào buổi sáng.” Hành động cực kỳ tự nhiên, tựa như hai người hai người đã làm điều này hàng trăm nghìn lần.
Bình An không cảm nhận được ý nghĩa khác thường trong hành động của anh, chỉ thấy có chút ghê tởm, ghét bỏ đưa tay lên chà xát bên má bị hôn.
“Anh chưa súc miệng!” Cô buồn bực kháng nghị.
Lý Khắc Lập cười hì hì, lại hôn thêm một cái nữa, đậu hủ buổi sáng thật ngon.
“Lý Khắc Lập!” Bình An phẫn nộ gầm lên.
Thấy Bình An chuẩn bị nổi bão, anh liền dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh xin lỗi, không trêu em nữa.” Nói xong, anh rất có tự giác giơ tay giúp cô lau lại bên má vừa được anh hôn, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Bình An hừ một tiếng rồi nói: “Buông ra, để tôi dậy.”
Lý Khắc Lập không nới lỏng tay, giơ chân còn lại gác vòng qua người Bình An, thể hiện chính kiến rõ ràng: “Hôm nay thứ bảy em không đi học, rời giường chi cho sớm.”
“Không rời giường thì biết làm gì?” Bình An có chút mờ mịt, trong từ điển của cô không có hai từ ‘ngủ nướng’.
“Thì nằm thêm một chút nữa, em không biết vào thời gian này hằng ngày, giường ngủ đặc biệt êm ái, đặc biệt có sức hấp dẫn sao?”
Bình An nhíu mày, chậm rãi cảm thụ, thấy giường ngủ vẫn như mọi ngày, có gì đặc biệt đâu: “Anh khoác lác.” Cô bĩu môi nói.
“Đời sống tinh thần của em thật nghèo nàn, có nói em cũng không hiểu được.” Lý Khắc Lập thở dài, cúi đầu hôn lên mái tóc Bình An rồi vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.
“Anh không đi làm à?”
“8 giờ mới làm, không vội.” Nói xong, anh lại hôn tóc Bình An, lợi dụng không biết mỏi mệt.
Thấy Lý Khắc Lập rút tay lại, Bình Anh liền bắt lấy tay anh đặt lên đầu mình, xoa như thế rất thoải mái, đừng dừng lại a.
Lý Khắc Lập bật cười, tiếp tục giúp cô xoa đầu, trong lòng có chút rạo rực, cứ theo đà này, ngày thành công chắc không còn xa lắm.
Một lát sau, Bình An lại lên tiếng phá hủy không khí hài hòa này: “Lý Khắc Lập, anh có chắc là mình không bị rối loạn nội tiết tố sinh dục không?”
Lý Khắc Lập sựng người tiêu hóa câu hỏi của cô, sau đó liền xù lông: “Nói bậy nói bạ, anh là đàn ông bình thường, sinh lý vô cùng khỏe mạnh, không tin em thử trãi nghiệm một chút là biết.”
Bình An nhíu mày: “Nếu không bị bệnh, sau cái đó của anh từ nãy đến giờ vẫn đâm vào bụng tôi?” Không kiềm chế được sự cương dương cũng là bệnh a.
Lý Khắc Lập liền cãi lại: “Đây là chuyện bình thường, đàn ông sáng sớm thức dậy ai mà chả thế.”
“Thật không?” Bình An nghi hoặc nhìn anh, quả thật trước kia cô không có nghiên cứu sâu về vấn đề này.
“Đương nhiên.” Lý Khắc Lập gấp gáp khẳng định.
Bình An vẫn chưa tin tưởng lắm, thái độ của Lý Khắc Lập lại giống như giấu bệnh sợ thầy, việc này quả thật không tốt.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Bình An, Lý Khắc Lập không vui chút nào, tại sao cô cứ khăng khăng rằng anh bị bệnh kín chứ: “Đàn ông buổi sáng thức dậy đều rất dễ xúc động, đây là chuyện bình thường.”
Bình An gật đầu xem như đồng ý, cô nghĩ mình cần nghiên cứu thêm về vấn đề này, cô không chấp nhận tri thức của mình bị thiếu hụt.
Lúc này Lý Khắc Lập mới hài lòng, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nói khẽ vào tai cô: “Hay là em giúp anh sờ sờ một chút, như thế nó sẽ bình thường lại ngay.”
Bình An dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Lý Khắc Lập: “Anh cư nhiên dám kêu tôi sờ sờ chỗ đi tiểu của anh, bẩn chết.” Cô ghét bỏ khịt mũi.
Lý Khắc Lập ho khụ khụ xoay mặt đi, Bình An, em không cần thẳng thắn như vậy, hơn nữa nơi này không hề bẩn, nó sẽ là thứ mang lại cho em sự khoái hoạt, một chút cũng không bẩn có được không.
Tác giả :
Hồ Như