Tiên Quốc Đại Đế
Chương 127: Huyết Ma giáng thế
- Vậy sẽ là ai?
Yêu Thiên Thương nhíu mày suy tư, bỗng một ánh mắt xuất hiện trong óc gã.
Lúc đấu cầm ở Lương Kinh, thiếu niên phá hỏng đấu pháp của mình?
Yêu Thiên Thương vội phủ định:
- Không đúng, hắn quá trẻ tuổi, chỉ là Tinh cảnh!
Vương Chu tò mò hỏi:
- Chủ thượng, ngươi đang nói đến ai?
Yêu Thiên Thương lắc đầu từ chối giải thích, nói:
- Mặt kệ là ai, chúng ta có việc càng quan trọng hơn cần hoàn thành!
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Trong một rừng cây âm khí vòng quanh.
Một khu vực âm khí hội thụ, có một bóng người áo đen nhìn hướng cột ánh sao phía xa.
Trên áo đen thêu mây mù, nếu Diêm Xuyên có ở đây sẽ nhận ra, người này chính là phong thủy sư lần trước hắn chỉ gặp một mặt, Phụng Âm Dương.
Sau lưng Phụng Âm Dương có hai khô lâu hình người trắng hếu đang đứng, giống như cái giá bằng xương khô.
Khô lâu đứng sau lưng Phụng Âm Dương, giống như còn sống, mắt nó lóe ánh sáng xanh nhạt.
Khô lâu nhìn thấy ánh sao phía xa, xương cốt quanh thân nó phát ra tiếng.
Két két két két!
Ầm!
Ầm!
Hai bộ khô lâu như nhân tính hóa quỳ xuống, lạy cột ánh sao phía xa.
- A?
Phụng Âm Dương ngoài ý muốn quay đầu lại.
Phụng Âm Dương khàn giọng hỏi:
- Quỳ? Các ngươi quỳ lạy ý chí tinh thần đó? Nói vậy là ý chí tinh thần ngươi kia có được chắc là một chủ tinh? Chủ tinh? Đến cùng là chủ tinh nào?
Ý chí Tử Vi Tinh giáng xuống, cột ánh sao bao phủ Diêm Xuyên, tinh lực như nước cuộn trào rót vào người Diêm Xuyên.
Ầm ầm!
Xung quanh ánh sao những đá vụn chậm rãi bay lên, như là bị lực lượng tràn ra từ người Diêm Xuyên nâng lên.
Diêm Xuyên tay cầm Ngọc Đế kiếm, lạnh lùng đối diện.
Két két két két!
Làn da Diêm Xuyên bỗng nứt ra, máu tươi trào ra.
Bùm!
Huyết khí ban đầu vòng quanh Diêm Xuyên chợt tăng vọt gấp đôi.
Diêm Xuyên lạnh lùng rủa:
- Bà nội nó, xác thịt kiếp này quả nhiên không thể chịu đựng tinh lực, sắp nứt vỡ!
Phía đối diện, Ngụy Bính, Ngụy Đinh kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.
Hai người ngạc nhiên hỏi:
- Ý chí tinh thần?
- Hắn mới là Tinh cảnh đúng không? Tại sao lại có ý chí tinh thần?
- Phu!
Diêm Xuyên phun ra ngụm máu loãng, lại nở nụ cười tà.
Diêm Xuyên tà cười nói:
- Mới rồi không phải đòi giết ta sao? Lại đến đây!
Vù vù!
Ngọc Đế kiếm run lên, Diêm Xuyên nhấc chân vọt hướng Ngụy Bính, Ngụy Đinh.
Ầm!
Một luồng kiếm khí to hơn vừa rồi gấp năm lần bắn hướng Ngụy Đinh.
- Hừ!
Ngụy Đinh xoay trườmg kiếm nghênh đón.
Ầm!
Một kiếm va chạm bốc lên khí lãng mạnh mẽ, nước hồ bên dưới sôi sục, nước văng đầy trời.
Rào rào rào!
Nước hồ bắn lên trời lại rơi xuống, như mưa to đổ.
Một lần va chạm, Diêm Xuyên thụt lùi năm mươi trượng, Ngụy Đinh cũng lùi gần mười trượng.
Ngụy Đinh biến sắc mặt nói:
- Lực lượng? Sư huynh, giết hắn, lực lượng của hắn tăng vọt gấp đôi, đã gần với Thần cảnh, gần với Thần cảnh!
Ngụy Bính biến sắc mặt:
- Cái gì?
- Phi!
Diêm Xuyên lại hộc cục máu.
Diêm Xuyên mắt đỏ ngầu nói:
- Suýt chút nữa... Bà nội nó, lực lượng vẫn chưa đến Thần cảnh? Nhưng không sao, đủ giết hai tạp chủng các ngươi!
Diêm Xuyên lại nhấc chân xông lên.
Keng keng!
Huyết kiếm ngưng tụ ra cương kiếm trăm trượng chém hướng Ngụy Đinh.
- Tiểu súc sinh, tìm cái chết!
Ngụy Đinh lại nghênh kiếp đỡ.
- Kiếm thứ mười tám!
Ầm!
Bên ngoài kiếm khí đó bỗng cuồn cuộn kiếm hà xông hướng Ngụy Đinh, khiến gã không phân ra thanh nào mới là Ngọc Đế kiếm.
- Dừng tay!
Ngụy Bính chém hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên không quan tâm, kiếm hà tiếp tục bao vây Ngụy Đinh.
Ầm ầm!
Ngụy Đinh chém mở vô số kiếm hàn hưng vẫn có hơn phân nửa xẹt qua gã.
Phập!
Tiếng kiếm cắm vào da thịt.
Cương kiếm của Ngụy Bính rạch một vết thương to sau lưng Diêm Xuyên, máu chảy ra.
- Grao!
Diêm Xuyên gầm lên, lúc này mới giơ kiếm phòng ngự.
Ầm!
Diêm Xuyên một kiếm đánh bật trườmg kiếm của Ngụy Bính.
Nhưng vết thương to sau lưng Diêm Xuyên không thể lành lại.
Đây chính là trọng thương, nhưng bị thương nặng như vậy mà Diêm Xuyên không phát cuồng, ngược lại lộ nụ cười tà mị.
Ngụy Bính giật mình kêu lên:
- Sư đệ!
Bên kia thân hình Ngụy Đinh tách thành hai nửa, mới nãy Diêm Xuyên không phòng ngự là vì một kiếm giết chết gã.
- Khục khục khục khục, bạo!
Diêm Xuyên cười tà, Ngọc Đế kiếm lại vung hướng xác Ngụy Đinh.
Ầm!
Ngụy Đinh bị hút hết máu nổ tung.
Ngụy Bính giật mình kêu lên:
- Không, không có khả năng!
Diêm Xuyên thè lưỡi liếm máu dính ở bờ môi, tà cười nói:
- Bây giờ đến lượt ngươi!
- Không, không, ngươi là ma quỷ, ngươi là ma quỷ!
Ngụy Bính biểu tình kinh khủng định quay đầu bỏ chạy.
- Luc này mới nhớ tới chạy? Kiếm thứ mười chín!
Ngọc Đế kiếm xoay chuyển, từ lòng bàn tay Diêm Xuyên đẩy ra sức mạnh to lớn. Từ bốn phương tám hướng Ngụy Bính bỗng xuất hiện ảo ảnh vạn thanh Ngọc Đế kiếm, như hư như thực, bao vây gã vào chính giữa.
Ngụy Bính kinh sợ kêu lên:
- Sao có thể? Sao có thể?
Ngụy Bính cảm nhận được ảo ảnh vạn thanh Ngọc Đế kiếm này giống như là thật, vạn thanh huyết kiếm?
Bên kia, Diêm Xuyên sử dụng kiếm thứ mười chín, từng đợt lực lượng khổng lồ rót vào Ngọc Đế kiếm.
Diêm Xuyên mặt vặn vẹo:
- Còn chưa đủ?
Ầm ầm!
Càng nhiều tinh lực thẩm thấu vào người Diêm Xuyên.
Két két két két két két!
Ngoài người Diêm Xuyên xuất hiện từng vết nứt, máu chảy ra, hiển nhiên tinh lực đã đến cực hạn, muốn chống bạo thân thể hắn.
Nhưng Diêm Xuyên tà ác không thèm quan tâm, vẫn nhìn chằm chằm Ngụy Bính.
Diêm Xuyên rống:
- Chết đi!
Vạn kiếm bắn hướng Ngụy Bính.
- A!!!!!
Dù Ngụy Bính dựng lên khí tường nhưng kiếm thứ mười chín có uy lực quá mạnh, bẻ gãy nghiền nát, phá tan tất cả phòng ngự của Ngụy Bính, vạn kiếm nổ tan xác.
Ầm!
Ngụy Bính nổ tung.
Vù vù!
Vạn kiếm quy nhất.
Bịch! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Diêm Xuyên từ giữa không trung rơi vào hồ to.
Ngụy Bính, Ngụy Đinh tan xương nát thịt, xung quanh hồ lớn sụp một nửa, cây cối hỗn độn chứng minh trận chiến này gian na.
Cột ánh sao chợt biến mất.
Nhưng Diêm Xuyên cả người đầy vết nứt không hề biến mất, vốn hắn bị trăm vết kiếm thương, giờ tăng thêm mấy ngàn khe nứt.
Diêm Xuyên suy yếu bò khỏi hồ lớn.
Diêm Xuyên suy yếu cười tà, lẩm bẩm:
- Lần này giết sạch rồi.
Diêm Xuyên nhìn bốn phía, nhấc chân lao hướng rừng cây.
Bởi vì Diêm Xuyên bị thương nặng nên tốc độ không nhanh.
Diêm Xuyên đi không lâu sau thì bên hồ lại tụ tập nhiều tu giả.
Vô số tu giả ngoại tông chạy đến hồ lớn.
- Chỗ này từng có cuộc chiến!
- Núi to bên kia cũng bị san bằng, tối thiểu là Thần cảnh chiến đấu.
- Có phải là Diêm Xuyên không?
- Không có khả năng đi! Diêm Xuyên mới chỉ là Tinh cảnh...
- Mới là Tinh cảnh?
- Hắn mới là Tinh cảnh vậy cha ta còn chưa ra đời!
-....
- Tiếp tục tìm, Diêm Xuyên. Ngụy Bính, Ngụy Đinh chắc cách bên này không xa.
.........
......
...
Trời dần sáng, một ngày rất nhanh trôi qua.
Ngày hôm nay Diêm Xuyên giết chóc vô số. Ngày hôm nay Huyết Ma giáng thế, khiến nhiều người ghi nhớ cái tên Diêm Xuyên. Ngày hôm nay chiến đấu huyến lệ không bình đẳng khiến vô số cường giả mê mẩn.
Diêm Xuyên lướt qua rừng cây.
Diêm Xuyên khắp người đầy vết thương, gần như là thương tích đầy mình.
Diêm Xuyên xuyên qua rừng cây, tốc độ không nhanh, thật sự không nhanh.
- Vậy sẽ là ai?
Yêu Thiên Thương nhíu mày suy tư, bỗng một ánh mắt xuất hiện trong óc gã.
Lúc đấu cầm ở Lương Kinh, thiếu niên phá hỏng đấu pháp của mình?
Yêu Thiên Thương vội phủ định:
- Không đúng, hắn quá trẻ tuổi, chỉ là Tinh cảnh!
Vương Chu tò mò hỏi:
- Chủ thượng, ngươi đang nói đến ai?
Yêu Thiên Thương lắc đầu từ chối giải thích, nói:
- Mặt kệ là ai, chúng ta có việc càng quan trọng hơn cần hoàn thành!
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Trong một rừng cây âm khí vòng quanh.
Một khu vực âm khí hội thụ, có một bóng người áo đen nhìn hướng cột ánh sao phía xa.
Trên áo đen thêu mây mù, nếu Diêm Xuyên có ở đây sẽ nhận ra, người này chính là phong thủy sư lần trước hắn chỉ gặp một mặt, Phụng Âm Dương.
Sau lưng Phụng Âm Dương có hai khô lâu hình người trắng hếu đang đứng, giống như cái giá bằng xương khô.
Khô lâu đứng sau lưng Phụng Âm Dương, giống như còn sống, mắt nó lóe ánh sáng xanh nhạt.
Khô lâu nhìn thấy ánh sao phía xa, xương cốt quanh thân nó phát ra tiếng.
Két két két két!
Ầm!
Ầm!
Hai bộ khô lâu như nhân tính hóa quỳ xuống, lạy cột ánh sao phía xa.
- A?
Phụng Âm Dương ngoài ý muốn quay đầu lại.
Phụng Âm Dương khàn giọng hỏi:
- Quỳ? Các ngươi quỳ lạy ý chí tinh thần đó? Nói vậy là ý chí tinh thần ngươi kia có được chắc là một chủ tinh? Chủ tinh? Đến cùng là chủ tinh nào?
Ý chí Tử Vi Tinh giáng xuống, cột ánh sao bao phủ Diêm Xuyên, tinh lực như nước cuộn trào rót vào người Diêm Xuyên.
Ầm ầm!
Xung quanh ánh sao những đá vụn chậm rãi bay lên, như là bị lực lượng tràn ra từ người Diêm Xuyên nâng lên.
Diêm Xuyên tay cầm Ngọc Đế kiếm, lạnh lùng đối diện.
Két két két két!
Làn da Diêm Xuyên bỗng nứt ra, máu tươi trào ra.
Bùm!
Huyết khí ban đầu vòng quanh Diêm Xuyên chợt tăng vọt gấp đôi.
Diêm Xuyên lạnh lùng rủa:
- Bà nội nó, xác thịt kiếp này quả nhiên không thể chịu đựng tinh lực, sắp nứt vỡ!
Phía đối diện, Ngụy Bính, Ngụy Đinh kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.
Hai người ngạc nhiên hỏi:
- Ý chí tinh thần?
- Hắn mới là Tinh cảnh đúng không? Tại sao lại có ý chí tinh thần?
- Phu!
Diêm Xuyên phun ra ngụm máu loãng, lại nở nụ cười tà.
Diêm Xuyên tà cười nói:
- Mới rồi không phải đòi giết ta sao? Lại đến đây!
Vù vù!
Ngọc Đế kiếm run lên, Diêm Xuyên nhấc chân vọt hướng Ngụy Bính, Ngụy Đinh.
Ầm!
Một luồng kiếm khí to hơn vừa rồi gấp năm lần bắn hướng Ngụy Đinh.
- Hừ!
Ngụy Đinh xoay trườmg kiếm nghênh đón.
Ầm!
Một kiếm va chạm bốc lên khí lãng mạnh mẽ, nước hồ bên dưới sôi sục, nước văng đầy trời.
Rào rào rào!
Nước hồ bắn lên trời lại rơi xuống, như mưa to đổ.
Một lần va chạm, Diêm Xuyên thụt lùi năm mươi trượng, Ngụy Đinh cũng lùi gần mười trượng.
Ngụy Đinh biến sắc mặt nói:
- Lực lượng? Sư huynh, giết hắn, lực lượng của hắn tăng vọt gấp đôi, đã gần với Thần cảnh, gần với Thần cảnh!
Ngụy Bính biến sắc mặt:
- Cái gì?
- Phi!
Diêm Xuyên lại hộc cục máu.
Diêm Xuyên mắt đỏ ngầu nói:
- Suýt chút nữa... Bà nội nó, lực lượng vẫn chưa đến Thần cảnh? Nhưng không sao, đủ giết hai tạp chủng các ngươi!
Diêm Xuyên lại nhấc chân xông lên.
Keng keng!
Huyết kiếm ngưng tụ ra cương kiếm trăm trượng chém hướng Ngụy Đinh.
- Tiểu súc sinh, tìm cái chết!
Ngụy Đinh lại nghênh kiếp đỡ.
- Kiếm thứ mười tám!
Ầm!
Bên ngoài kiếm khí đó bỗng cuồn cuộn kiếm hà xông hướng Ngụy Đinh, khiến gã không phân ra thanh nào mới là Ngọc Đế kiếm.
- Dừng tay!
Ngụy Bính chém hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên không quan tâm, kiếm hà tiếp tục bao vây Ngụy Đinh.
Ầm ầm!
Ngụy Đinh chém mở vô số kiếm hàn hưng vẫn có hơn phân nửa xẹt qua gã.
Phập!
Tiếng kiếm cắm vào da thịt.
Cương kiếm của Ngụy Bính rạch một vết thương to sau lưng Diêm Xuyên, máu chảy ra.
- Grao!
Diêm Xuyên gầm lên, lúc này mới giơ kiếm phòng ngự.
Ầm!
Diêm Xuyên một kiếm đánh bật trườmg kiếm của Ngụy Bính.
Nhưng vết thương to sau lưng Diêm Xuyên không thể lành lại.
Đây chính là trọng thương, nhưng bị thương nặng như vậy mà Diêm Xuyên không phát cuồng, ngược lại lộ nụ cười tà mị.
Ngụy Bính giật mình kêu lên:
- Sư đệ!
Bên kia thân hình Ngụy Đinh tách thành hai nửa, mới nãy Diêm Xuyên không phòng ngự là vì một kiếm giết chết gã.
- Khục khục khục khục, bạo!
Diêm Xuyên cười tà, Ngọc Đế kiếm lại vung hướng xác Ngụy Đinh.
Ầm!
Ngụy Đinh bị hút hết máu nổ tung.
Ngụy Bính giật mình kêu lên:
- Không, không có khả năng!
Diêm Xuyên thè lưỡi liếm máu dính ở bờ môi, tà cười nói:
- Bây giờ đến lượt ngươi!
- Không, không, ngươi là ma quỷ, ngươi là ma quỷ!
Ngụy Bính biểu tình kinh khủng định quay đầu bỏ chạy.
- Luc này mới nhớ tới chạy? Kiếm thứ mười chín!
Ngọc Đế kiếm xoay chuyển, từ lòng bàn tay Diêm Xuyên đẩy ra sức mạnh to lớn. Từ bốn phương tám hướng Ngụy Bính bỗng xuất hiện ảo ảnh vạn thanh Ngọc Đế kiếm, như hư như thực, bao vây gã vào chính giữa.
Ngụy Bính kinh sợ kêu lên:
- Sao có thể? Sao có thể?
Ngụy Bính cảm nhận được ảo ảnh vạn thanh Ngọc Đế kiếm này giống như là thật, vạn thanh huyết kiếm?
Bên kia, Diêm Xuyên sử dụng kiếm thứ mười chín, từng đợt lực lượng khổng lồ rót vào Ngọc Đế kiếm.
Diêm Xuyên mặt vặn vẹo:
- Còn chưa đủ?
Ầm ầm!
Càng nhiều tinh lực thẩm thấu vào người Diêm Xuyên.
Két két két két két két!
Ngoài người Diêm Xuyên xuất hiện từng vết nứt, máu chảy ra, hiển nhiên tinh lực đã đến cực hạn, muốn chống bạo thân thể hắn.
Nhưng Diêm Xuyên tà ác không thèm quan tâm, vẫn nhìn chằm chằm Ngụy Bính.
Diêm Xuyên rống:
- Chết đi!
Vạn kiếm bắn hướng Ngụy Bính.
- A!!!!!
Dù Ngụy Bính dựng lên khí tường nhưng kiếm thứ mười chín có uy lực quá mạnh, bẻ gãy nghiền nát, phá tan tất cả phòng ngự của Ngụy Bính, vạn kiếm nổ tan xác.
Ầm!
Ngụy Bính nổ tung.
Vù vù!
Vạn kiếm quy nhất.
Bịch! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Diêm Xuyên từ giữa không trung rơi vào hồ to.
Ngụy Bính, Ngụy Đinh tan xương nát thịt, xung quanh hồ lớn sụp một nửa, cây cối hỗn độn chứng minh trận chiến này gian na.
Cột ánh sao chợt biến mất.
Nhưng Diêm Xuyên cả người đầy vết nứt không hề biến mất, vốn hắn bị trăm vết kiếm thương, giờ tăng thêm mấy ngàn khe nứt.
Diêm Xuyên suy yếu bò khỏi hồ lớn.
Diêm Xuyên suy yếu cười tà, lẩm bẩm:
- Lần này giết sạch rồi.
Diêm Xuyên nhìn bốn phía, nhấc chân lao hướng rừng cây.
Bởi vì Diêm Xuyên bị thương nặng nên tốc độ không nhanh.
Diêm Xuyên đi không lâu sau thì bên hồ lại tụ tập nhiều tu giả.
Vô số tu giả ngoại tông chạy đến hồ lớn.
- Chỗ này từng có cuộc chiến!
- Núi to bên kia cũng bị san bằng, tối thiểu là Thần cảnh chiến đấu.
- Có phải là Diêm Xuyên không?
- Không có khả năng đi! Diêm Xuyên mới chỉ là Tinh cảnh...
- Mới là Tinh cảnh?
- Hắn mới là Tinh cảnh vậy cha ta còn chưa ra đời!
-....
- Tiếp tục tìm, Diêm Xuyên. Ngụy Bính, Ngụy Đinh chắc cách bên này không xa.
.........
......
...
Trời dần sáng, một ngày rất nhanh trôi qua.
Ngày hôm nay Diêm Xuyên giết chóc vô số. Ngày hôm nay Huyết Ma giáng thế, khiến nhiều người ghi nhớ cái tên Diêm Xuyên. Ngày hôm nay chiến đấu huyến lệ không bình đẳng khiến vô số cường giả mê mẩn.
Diêm Xuyên lướt qua rừng cây.
Diêm Xuyên khắp người đầy vết thương, gần như là thương tích đầy mình.
Diêm Xuyên xuyên qua rừng cây, tốc độ không nhanh, thật sự không nhanh.
Tác giả :
Quan Kỳ