Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1037: Hoàng Buồn Khổ
- Thiên phú của con?
Nhạc nhi mờ mịt nói.
- Đúng vậy, thiên phú của con cao, khiến người ta kinh hãi. Thiên phú của con quá mạnh, ta lại lo lắng chính là ngươi bị mệnh số theo dõi!
Đao Ma nói.
- Ta? Bị mệnh số theo dõi?
Nhạc nhi kinh ngạc nói.
- Mệnh số thao túng thiên hạ chúng sinh, nhưng cũng không thể nào để ý tới chuyện không lớn nhỏ. Giống như một hoàng đế có hàng ngàn hàng vạn con dân, mỗi ngày hắn sẽ quan tâm tới cuộc sống của từng con dân sao? Không thể nào! Nhưng con không giống vậy. Bởi vì mẫu thân con, mệnh số tất nhiên sẽ để ý đối với con nhiều hơn người khác!
Đao Ma nói.
- Con? Mẫu thân con?
- Đúng vậy, mệnh cách mỗi người đều có ấn ký mệnh số. Con cũng không ngoại lệ. Với thiên phú của con, nếu để cho mệnh số chú ý lâu, sợ là mệnh số sẽ xoá bỏ con. Điều này cũng chỉ là trong một ý nghĩ!
Đao Ma nói.
Nhạc nhi cau mày.
- Bởi vậy, ta mới nghĩ ra một biện pháp. Ta lấy thiên phú của ngươi ra thân thể của con. Đó cũng chính là Hoàng!
Đao Ma nhìn về phía Hoàng.
- Phụ thân?
Hoàng kinh ngạc nhìn về phía Đao Ma.
- Ta có một phần Không mạng chi hồn do mẫu thân con để lại cho ta. Ấn ký không có mệnh số. Ta nhân lúc con chưa sẵn sàng, giúp con luyện hóa một phân thân. Cái phân thân này gần như đã lấy đi tất cả thiên phú của con, huyết mạch của mẫu thân con, huyết mạch của ta, cũng như tất cả kế thừa. Từ đây, cái phân thân này không còn chịu sự quan tâm của mệnh số nữa bởi vì bên trong mạng của nàng căn bản không có ấn ký mệnh số. Nàng chính là con, con chính là nàng!
Đao Ma hít sâu một cái nói.
- Chúng ta?
Hoàng và Nhạc nhi nhìn nhau một cái.
- Chẳng trách mấy chục ngàn năm nay, con đột phá lại gian nan như vậy!
Nhạc nhi cau mày nói.
- Đúng vậy, con bình thường, mệnh số sẽ không quan tâm đến con. Con bình thường, con sẽ không gặp nguy hiểm!
Đao Ma gật đầu một cái.
- Nhưng vì sao năm đó phụ thân không nói cho con biết?
Nhạc nhi không hiểu nói.
- Năm đó, tốc độ tu hành của ngươi khiến mệnh số chú ý. Tất cả Tuyệt Cung đều nằm trong phạm vi mệnh số giám sát và điều khiển. Ta chỉ có thể dẫn theo Hoàng rời khỏi Tuyệt Cung!
Đao Ma nói.
- Phụ thân, con chỉ là một phân thân sao?
Hoàng cắn cắn môi nói, trong lòng cảm thấy trống trải tới cực điểm.
- Hoàng, con và Nhạc nhi là một thể, con cũng là nữ nhi của ta. Con có tất cả thiên phú của ta và mẫu thân con. Con có thể khiến mệnh số không có cách nào tìm tòi nghiên cứu!
Đao Ma ôn nhu nói.
- Nhưng...
Hoàng vẫn không có cách nào chấp nhận được.
Đến bây giờ, nàng lại phát hiện mình chỉ là một phân thân. Sự đả kích này khiến Hoàng rất khó chịu đựng được.
Diêm Xuyên lại cau mày nói:
- Đao Ma, ta nhớ không mạng chi hồn không có tình cảm. Không, tất cả tình cảm chuyển hóa thành lý trí, ngộ tính. Nhưng Hoàng không phải như vậy?
Hoàng nhìn về phía Đao Ma.
Đao Ma bất ngờ nói:
- Ngươi lại biết việc này sao?
- Tại hạ đúng dịp, đã từng thấy không mạng chi hồn khác!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Dù sao, Diêm Xuyên cũng có một phân thân, phân thân có con ngươi bạc. Trước mắt Hoàng không chỉ không có con ngươi bạc, hơn nữa còn có tình cảm rất nồng hậu.
Đao Ma gật đầu:
- Đúng vậy. Đúng như lời ngươi nói. Dựa theo trạng thái lý tưởng, Hoàng hẳn không có tình cảm. Nhưng có thể vì thiên phú của mẫu thân nàng quá mức cường đại, khiến phần không mạng chi hồn này xảy ra một tia biến dị. Nhưng ta nghĩ, phần biến dị này sẽ từ từ được sửa lại. Tình cảm của Hoàng sẽ dần dần nhạt đi. Tình cảm của Hoàng sẽ từ từ chuyển dời đến trên người Nhạc nhi!
- Cái gì? Phụ thân nói, tình cảm của con sẽ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại lý trí và ngộ tính sao?
Hoàng bỗng nhiên không thể nào tiếp nhận được sự thực này, kinh ngạc nói.
- Đúng! Con sẽ trở thành người hoàn mỹ nhất. Còn nữa, con có phát hiện hay không? Theo thời gian trôi đi, cách con đối mặt với một vài chuyện đang càng lúc càng lý trí hơn?
Đao Ma ôn nhu nói.
Trong mắt Hoàng đỏ ửng, sợ sệt nhìn về phía Đao Ma. Hoàng cũng phát hiện những năm qua thái độ của nàng đối với đệ tử càng lúc càng uy nghiêm. Tình cảm của mình đang mất đi sao?
- Ôi. Hoàng, bất kể như thế nào, con và Nhạc nhi cũng là một người!
Đao Ma ôn nhu nói.
- Nhưng sinh mạng của Hoàng lại chịu sự chỉ huy của Tuyệt Cung Chủ. Nếu như Tuyệt Cung Chủ chết đi, Hoàng cũng sẽ chết. Nhưng nếu như Hoàng chết, Tuyệt Cung Chủ lại không chuyện gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Mỗi người đều có được có mất! Nhạc nhi có thể cả đời không có cách nào đột phá nữa. Nhưng Hoàng lại có thể đi tới đỉnh phong!
Đao Ma than thở.
- Không!
Hoàng bỗng nhiên khóc lên đầy bi thương.
Tuyệt Cung Chủ ở bên cạnh, tâm tình cũng không chịu nổi.
Diêm Xuyên tiến lên, ôm lấy Hoàng đang bi thương.
Bất kỳ người nào gặp phải chuyện như vậy đều sẽ tuyệt vọng. Ban đầu nàng vốn tưởng rằng mình hăng hái nỗ lực có thể báo thù cho phụ thân. Nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, mình là giả?
Mỗi người đều từng cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới này. Cho dù tất cả đều không như ý, mình vẫn là độc nhất vô nhị. Huống hồ, thành tựu của Hoàng cực kỳ cực lớn. Nhưng vào lúc này nàng lại phát hiện, mình chỉ là một phân thân của người khác?
Mình chỉ là một vật phẩm kèm theo?
Trong lòng Hoàng chông chênh tới cực điểm, nhất thời khó có thể kìm chế được mình, liền khóc nức nở.
Diêm Xuyên ôm Hoàng, an ủi nàng.
- Phụ thân, điều này có thể hay không...
Sắc mặt Nhạc nhi cũng rất phức tạp.
Bóc lấy thiên phú, đó là cách phụ thân bảo vệ mình. Nhạc nhi không cảm thấy có điều gì đáng trách. Nhưng Hoàng trước mắt nàng lại chỉ là một phân thân? Có lẽ là cùng một người, Nhạc nhi dường như cũng cảm nhận được sự khổ sở trong lòng Hoàng.
Đao Ma lại lắc đầu nói:
- Con vẫn nhìn không thấu, Hoàng có suy nghĩ của mình. Tất cả đều độc lập, gần như tách rời khỏi con! Chỉ có điều bỗng nhiên hiện thực có phần chênh lệch quá lớn nên cảm giác khó chấp nhận mà thôi. Nhưng sau này Hoàng sẽ càng ngày càng lý trí. Cho nên con không cần lo lắng cho Hoàng!
Sau một hồi, Hoàng dường như cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này nàng mới chợt phát hiện mình đang ở trong lòng của Diêm Xuyên. Nàng nhất thời đỏ mặt, giẫy giụa tách ra khỏi Diêm Xuyên.
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Diêm Xuyên, con mắt Hoàng lại đỏ lên.
Hoàng quay đầu nhìn về phía Đao Ma.
- Phụ thân, phụ thân nói, con sẽ từ từ quên đi tình cảm của mình? Tình cảm đó sẽ chậm rãi chuyển sang cho Nhạc nhi sao?
Vẻ mặt Hoàng thành thật nói.
Đao Ma khe khẽ thở dài, gật đầu nói:
- Tuy rằng không mạng chi hồn của con lúc trước đã xảy ra biến dị, nhưng nhất định sẽ chậm rãi trở về quỹ đạo. Cảm xúc tâm tình của con sẽ từ từ truyền lại cho Nhạc nhi!
Trong mắt Hoàng lại đỏ lên.
- Nha đầu, con còn có Nhạc nhi!
Đao Ma khuyên nhủ.
- Phụ thân, con muốn yên tĩnh một chút!
Hoàng lắc đầu nói.
- Ôi!
Đao Ma gật đầu một cái.
Hoàng lao ra hầm ngầm dưới lòng đất.
Diêm Xuyên lo lắng đuổi theo ra ngoài.
Hoàng ra khỏi Đao Đường, liền bay lên một ngọn núi phía xa.
Nhạc nhi mờ mịt nói.
- Đúng vậy, thiên phú của con cao, khiến người ta kinh hãi. Thiên phú của con quá mạnh, ta lại lo lắng chính là ngươi bị mệnh số theo dõi!
Đao Ma nói.
- Ta? Bị mệnh số theo dõi?
Nhạc nhi kinh ngạc nói.
- Mệnh số thao túng thiên hạ chúng sinh, nhưng cũng không thể nào để ý tới chuyện không lớn nhỏ. Giống như một hoàng đế có hàng ngàn hàng vạn con dân, mỗi ngày hắn sẽ quan tâm tới cuộc sống của từng con dân sao? Không thể nào! Nhưng con không giống vậy. Bởi vì mẫu thân con, mệnh số tất nhiên sẽ để ý đối với con nhiều hơn người khác!
Đao Ma nói.
- Con? Mẫu thân con?
- Đúng vậy, mệnh cách mỗi người đều có ấn ký mệnh số. Con cũng không ngoại lệ. Với thiên phú của con, nếu để cho mệnh số chú ý lâu, sợ là mệnh số sẽ xoá bỏ con. Điều này cũng chỉ là trong một ý nghĩ!
Đao Ma nói.
Nhạc nhi cau mày.
- Bởi vậy, ta mới nghĩ ra một biện pháp. Ta lấy thiên phú của ngươi ra thân thể của con. Đó cũng chính là Hoàng!
Đao Ma nhìn về phía Hoàng.
- Phụ thân?
Hoàng kinh ngạc nhìn về phía Đao Ma.
- Ta có một phần Không mạng chi hồn do mẫu thân con để lại cho ta. Ấn ký không có mệnh số. Ta nhân lúc con chưa sẵn sàng, giúp con luyện hóa một phân thân. Cái phân thân này gần như đã lấy đi tất cả thiên phú của con, huyết mạch của mẫu thân con, huyết mạch của ta, cũng như tất cả kế thừa. Từ đây, cái phân thân này không còn chịu sự quan tâm của mệnh số nữa bởi vì bên trong mạng của nàng căn bản không có ấn ký mệnh số. Nàng chính là con, con chính là nàng!
Đao Ma hít sâu một cái nói.
- Chúng ta?
Hoàng và Nhạc nhi nhìn nhau một cái.
- Chẳng trách mấy chục ngàn năm nay, con đột phá lại gian nan như vậy!
Nhạc nhi cau mày nói.
- Đúng vậy, con bình thường, mệnh số sẽ không quan tâm đến con. Con bình thường, con sẽ không gặp nguy hiểm!
Đao Ma gật đầu một cái.
- Nhưng vì sao năm đó phụ thân không nói cho con biết?
Nhạc nhi không hiểu nói.
- Năm đó, tốc độ tu hành của ngươi khiến mệnh số chú ý. Tất cả Tuyệt Cung đều nằm trong phạm vi mệnh số giám sát và điều khiển. Ta chỉ có thể dẫn theo Hoàng rời khỏi Tuyệt Cung!
Đao Ma nói.
- Phụ thân, con chỉ là một phân thân sao?
Hoàng cắn cắn môi nói, trong lòng cảm thấy trống trải tới cực điểm.
- Hoàng, con và Nhạc nhi là một thể, con cũng là nữ nhi của ta. Con có tất cả thiên phú của ta và mẫu thân con. Con có thể khiến mệnh số không có cách nào tìm tòi nghiên cứu!
Đao Ma ôn nhu nói.
- Nhưng...
Hoàng vẫn không có cách nào chấp nhận được.
Đến bây giờ, nàng lại phát hiện mình chỉ là một phân thân. Sự đả kích này khiến Hoàng rất khó chịu đựng được.
Diêm Xuyên lại cau mày nói:
- Đao Ma, ta nhớ không mạng chi hồn không có tình cảm. Không, tất cả tình cảm chuyển hóa thành lý trí, ngộ tính. Nhưng Hoàng không phải như vậy?
Hoàng nhìn về phía Đao Ma.
Đao Ma bất ngờ nói:
- Ngươi lại biết việc này sao?
- Tại hạ đúng dịp, đã từng thấy không mạng chi hồn khác!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Dù sao, Diêm Xuyên cũng có một phân thân, phân thân có con ngươi bạc. Trước mắt Hoàng không chỉ không có con ngươi bạc, hơn nữa còn có tình cảm rất nồng hậu.
Đao Ma gật đầu:
- Đúng vậy. Đúng như lời ngươi nói. Dựa theo trạng thái lý tưởng, Hoàng hẳn không có tình cảm. Nhưng có thể vì thiên phú của mẫu thân nàng quá mức cường đại, khiến phần không mạng chi hồn này xảy ra một tia biến dị. Nhưng ta nghĩ, phần biến dị này sẽ từ từ được sửa lại. Tình cảm của Hoàng sẽ dần dần nhạt đi. Tình cảm của Hoàng sẽ từ từ chuyển dời đến trên người Nhạc nhi!
- Cái gì? Phụ thân nói, tình cảm của con sẽ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại lý trí và ngộ tính sao?
Hoàng bỗng nhiên không thể nào tiếp nhận được sự thực này, kinh ngạc nói.
- Đúng! Con sẽ trở thành người hoàn mỹ nhất. Còn nữa, con có phát hiện hay không? Theo thời gian trôi đi, cách con đối mặt với một vài chuyện đang càng lúc càng lý trí hơn?
Đao Ma ôn nhu nói.
Trong mắt Hoàng đỏ ửng, sợ sệt nhìn về phía Đao Ma. Hoàng cũng phát hiện những năm qua thái độ của nàng đối với đệ tử càng lúc càng uy nghiêm. Tình cảm của mình đang mất đi sao?
- Ôi. Hoàng, bất kể như thế nào, con và Nhạc nhi cũng là một người!
Đao Ma ôn nhu nói.
- Nhưng sinh mạng của Hoàng lại chịu sự chỉ huy của Tuyệt Cung Chủ. Nếu như Tuyệt Cung Chủ chết đi, Hoàng cũng sẽ chết. Nhưng nếu như Hoàng chết, Tuyệt Cung Chủ lại không chuyện gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Mỗi người đều có được có mất! Nhạc nhi có thể cả đời không có cách nào đột phá nữa. Nhưng Hoàng lại có thể đi tới đỉnh phong!
Đao Ma than thở.
- Không!
Hoàng bỗng nhiên khóc lên đầy bi thương.
Tuyệt Cung Chủ ở bên cạnh, tâm tình cũng không chịu nổi.
Diêm Xuyên tiến lên, ôm lấy Hoàng đang bi thương.
Bất kỳ người nào gặp phải chuyện như vậy đều sẽ tuyệt vọng. Ban đầu nàng vốn tưởng rằng mình hăng hái nỗ lực có thể báo thù cho phụ thân. Nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, mình là giả?
Mỗi người đều từng cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới này. Cho dù tất cả đều không như ý, mình vẫn là độc nhất vô nhị. Huống hồ, thành tựu của Hoàng cực kỳ cực lớn. Nhưng vào lúc này nàng lại phát hiện, mình chỉ là một phân thân của người khác?
Mình chỉ là một vật phẩm kèm theo?
Trong lòng Hoàng chông chênh tới cực điểm, nhất thời khó có thể kìm chế được mình, liền khóc nức nở.
Diêm Xuyên ôm Hoàng, an ủi nàng.
- Phụ thân, điều này có thể hay không...
Sắc mặt Nhạc nhi cũng rất phức tạp.
Bóc lấy thiên phú, đó là cách phụ thân bảo vệ mình. Nhạc nhi không cảm thấy có điều gì đáng trách. Nhưng Hoàng trước mắt nàng lại chỉ là một phân thân? Có lẽ là cùng một người, Nhạc nhi dường như cũng cảm nhận được sự khổ sở trong lòng Hoàng.
Đao Ma lại lắc đầu nói:
- Con vẫn nhìn không thấu, Hoàng có suy nghĩ của mình. Tất cả đều độc lập, gần như tách rời khỏi con! Chỉ có điều bỗng nhiên hiện thực có phần chênh lệch quá lớn nên cảm giác khó chấp nhận mà thôi. Nhưng sau này Hoàng sẽ càng ngày càng lý trí. Cho nên con không cần lo lắng cho Hoàng!
Sau một hồi, Hoàng dường như cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này nàng mới chợt phát hiện mình đang ở trong lòng của Diêm Xuyên. Nàng nhất thời đỏ mặt, giẫy giụa tách ra khỏi Diêm Xuyên.
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Diêm Xuyên, con mắt Hoàng lại đỏ lên.
Hoàng quay đầu nhìn về phía Đao Ma.
- Phụ thân, phụ thân nói, con sẽ từ từ quên đi tình cảm của mình? Tình cảm đó sẽ chậm rãi chuyển sang cho Nhạc nhi sao?
Vẻ mặt Hoàng thành thật nói.
Đao Ma khe khẽ thở dài, gật đầu nói:
- Tuy rằng không mạng chi hồn của con lúc trước đã xảy ra biến dị, nhưng nhất định sẽ chậm rãi trở về quỹ đạo. Cảm xúc tâm tình của con sẽ từ từ truyền lại cho Nhạc nhi!
Trong mắt Hoàng lại đỏ lên.
- Nha đầu, con còn có Nhạc nhi!
Đao Ma khuyên nhủ.
- Phụ thân, con muốn yên tĩnh một chút!
Hoàng lắc đầu nói.
- Ôi!
Đao Ma gật đầu một cái.
Hoàng lao ra hầm ngầm dưới lòng đất.
Diêm Xuyên lo lắng đuổi theo ra ngoài.
Hoàng ra khỏi Đao Đường, liền bay lên một ngọn núi phía xa.
Tác giả :
Quan Kỳ