Tiên Ngục
Chương 1289: Bên ngoài bảo khố (thượng)
Tô Triệt chỉ dẫn đông đảo Tiên Đế, đi tới vị trí khe hở của cự thạch quỷ trảo, nói với bọn họ rằng:
- Mọi người dựa vào sát nhau một chút, ta muốn bắt đầu truyền tống. Lấy ta làm trung tâm, trong bán kính năm mươi trượng toàn bộ sinh vật đều có thể truyền tống đi vào.
- Được!
Hơn tám trăm Tiên Đế ôm tâm tình khẩn trương và chờ mong tụ tập qua đây, cấu thành một đại viên cầu.
Tô Triệt trong lòng cười nói:
- Giá trị của thịt viên cầu này thật đúng là không thể tưởng tượng. Giờ này khắc này, nếu có một vị Ma Tổ hiện thân đi ra, một chưởng đem viên cầu này đoạt mất, Tiên Giới tổn thất đã có thể quá lớn...
- Chủ nhân a, ngươi sẽ không phải miệng quạ đấy chứ?
Lão Hắc vội vàng ngăn cản nói:
- Loại sự tình này cũng không thể nhắc tới a. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Sợ cái gì?
Tô Triệt cười nói:
- Đây chỉ là hoạt động trong lòng của ta, cũng không có nói ra miệng a.
Ông...
Kích phát tấm bia đá, hơn tám trăm người biến mất vô tung, tất cả đều tiến nhập Tiên Tôn bảo khố, xác thực không có bị đánh bẹp.
Một chỗ chí cao tại Ma vực hư không, một thanh âm hừ lạnh nói: Thái Sơ, Thánh Mẫu, món sổ sách này phải đem nó ghi nhớ, các ngươi năm Đại Tiên Tôn nợ chúng ta một lần.
- Đế Sát Ma Tổ, cho dù năm người chúng ta không đến, ngươi thật sự sẽ diệt sát hắn sao?
Thánh Mẫu Tiên Tôn suy nghĩ hỏi.
- Không nhất định diệt sát, chúng ta tự có dự định khác.
Đế Sát Ma tổ âm trầm trả lời:
- Phương hướng trưởng thành của hắn, không nhất định nên dựa theo các ngươi định ra phát triển.
- Chúng ta định ra?
Thái Sơ Tiên Tôn thanh âm trầm ổn theo đó vang lên:
- Tất cả đều phải xem thiên ý, chúng ta cũng không thể hoạch định tương lai của hắn, kỳ thực cùng các ngươi giống nhau, đều chỉ là một phần quan tâm mà thôi.
- Quan tâm?
Đế Sát Ma Tổ cười u ám nói:
- Các ngươi có dự định gì, tất cả mọi người đều là biết rõ trong lòng. Hừ hừ, cứ chờ xem đi...
Theo một tiếng cười nhạt cuối cùng, thanh âm của hắn từ từ đi xa...
Khu vực bên ngoài Tiên Tôn bảo khố hoàn toàn là một mảnh cảnh tượng hoang vắng đổ nát. Đương nhiên, ở đây hoang vắng cùng Khởi Nguyên Ma vực bên ngoài hoàn toàn khác nhau, tối thiểu vẫn có sơn có thủy, có cỏ có cây, Nhật Nguyệt sơn hà, trùng ngư điểu thú... Nên nói là một thế giới hoang vắng không có sinh vật trí tuệ cao cấp nào, cũng không có xã hội văn minh.
Nguyên Thủy Tiên Tôn ngã xuống đã là sự tình trăm triệu năm trước, tòa bảo khố này vốn thuộc về một phần Tiên Tôn phủ đệ, sau khi chủ nhân ngã xuống, toàn bộ kiến trúc bình thường đã sớm phong hóa thành một đống đất vàng.
Đồ vật còn có thể bảo tồn xuống, khẳng định là siêu cấp bảo vật các loại tiên khí pháp bảo. Tiên khí pháp bảo có thể được Nguyên Thủy Tiên Tôn coi trọng, đồng thời bảo tồn ở trong phủ đệ. Chí ít cũng phải là Thiên Phẩm tiên khí.
Cũng chính là ở chỗ này, Kim Hào nhặt được vài món Thiên Phẩm tiên khí, mang đi Tiên Giới đưa cho Tuyệt Trần Cốc Chủ.
Cả khu vực ngoại vi, phương viên diện tích chừng mấy vạn dặm, hơn một trăm năm ngắn ngủi, Kim Hào không có khả năng đem tất cả vị đều tìm hết. Khẳng định còn có bỏ sót, Tô Triệt phỏng chừng, ít cũng phải có hơn mười kiện Thiên Phẩm tiên khí giấu ở vị trí khác nhau trên phiến đại địa này.
Biết rõ như vậy, Tô Triệt cũng lấy không ra nhiều thời gian như vây để sưu tầm chút bảo vật linh tinh này, thẳng thắn, đem chúng trở thành chút đồ thừa đưa cho tám trăm Tiên Đế cũng được.
- Nơi này là khu vực ngoại vi của Tiên Tôn bảo khố, trừ hơn mười kiện Thiên Phẩm tiên khí, tất cả những thứ khác đều đã hóa thành phế thải.
Tô Triệt nói với tám trăm Tiên Đế rằng:
- Ta cho chư vị năm mươi năm, tìm kiếm ở xung quanh. Những tiên khí này, ai tìm được, vậy thì thuộc về người đó. Năm mươi năm sau, thỉnh chư vị trở lại đây hội hợp, sau đó, tiến nhập khu vực hạch tâm của Tiên Tôn bảo khố.
- Hơn mười kiện Thiên Phẩm tiên khí?
Đại bộ phận Tiên Đế đều là thần tình kích động, đối với điều này tràn ngập chờ mong và ao ước.
Đây là bởi vì bọn họ tuy rằng là Tiên Đế, trên tay lại không có lấy một kiện Thiên Phẩm tiên khí, vẫn còn đang sử dụng Tuyệt Phẩm tiên khí.
Nguyên nhân là, bọn họ tư lịch quá thấp, tích súc không đủ, sau khi trở thành Tiên Đế, trăm phương nghìn kế thu thập Tuyệt Phẩm luyện tài chỉ có thể chế tạo ra hai ba kiện Tuyệt Phẩm tiên khí, căn bản không nghĩ có được Thiên Ý Thần Lô chuyển hóa thiên nhiên. Thiên Ý Thần Lô xác xuất thành công thực sự quá thấp. Chỉ có hai ba kiện Tuyệt Phẩm tiên khí nếu là chuyển hóa thất bại, đã có thể biến thành một nghèo hai trắng. Đường đường Tiên Đế, lại để cho bọn họ sử dụng Cực phẩm tiên khí càng thấp hơn một cấp, khẳng định là sự tình không thể dễ dàng tha thứ.
Chỉ có Nghiễm Trọng, Đế Khâu Tiên Đế tư cách lão làng như vậy, thành danh đã lâu, tích súc phong hậu, trong cuộc đời tối thiểu cũng từng luyện thành hơn mười kiện Tuyệt Phẩm tiên khí, đưa vào Thiên Ý Thần Lô tiến hành chuyển hóa, xác xuất thành công quá thấp. Trên tay mỗi người cũng đều có ba năm kiện Thiên Phẩm tiên khí.
Bởi vậy, đối với theo như lời Tô Triệt lúc này "ở khu vực ngoại vi hành động tìm bảo", hơn mười vị Thất Trọng Thiên Tiên Đế, năm vị Bát Trọng Thiên Tiên Đế Tiên Đế cũng không có hứng thú quá lớn.
Lúc này, liền có một vị Thất Trọng Thiên Tiên Đế đưa ra dị nghị:
- Tài phán sử đại nhân, hơn mười kiện Thiên Phẩm tiên khí mà thôi, không đáng vì thế lãng phí năm mươi năm thời gian. Vẫn là để tới cuối cùng, lưu cho đạo hữu cơ duyên ít nhất, thu hoạch thấp nhất đi tìm cũng được.
Lời nói rất uyển chuyển, ý tứ lại là: trước đem phần chính của bảo tàng đều thu lấy lại nói tiếp, những món lợi cực nhỏ này đưa cho những kẻ vận khí kém cỏi nhất dùng để trấn an tâm linh bị thương của bọn họ cũng được.
Lẽ ra, phương thức xử trí như vậy không có gì sai, bất quá, Tô Triệt cũng không chút nào chần chờ phủ định:
- Không có ý tứ, quy tắc đã chế định ra như thế, trước đem khu vực ngoại vi thu hoạch sạch sẽ, mới có thể mở ra khu vực hạch tâm của Tiên Tôn bảo khố.
- Thì ra là thế...
Tên Thất Trọng Thiên Tiên Đế kia nửa ngờ nửa tin nói.
- Năm mươi năm mà thôi, không tính là cái gì, vậy thì chờ một chút đi.
Nghiễm Trọng Tiên Đế thấp giọng nói rằng:
- Chúng ta những người này có thể tiến nhập Tiên Tôn bảo khố, đã là một phần may mắn lớn lao. Càng là thời khắc mấu chốt, càng phải giữ được bình tĩnh, càng không thể tâm tính nóng vội.
- Đúng.
Một vị Bát Trọng Thiên Lôi Long Tiên Đế khác gật đầu đồng ý.
Đế Khâu Tiên Đế càng thẳng thắn, phất tay nói rằng:
- Loại sự tình này sẽ không muốn cùng bọn hắn tranh đoạt, để cho bọn họ đi tìm đi. Mấy người chúng ta ở đây tĩnh tu một chút, năm mươi năm chỉ chớp mắt là qua.
Ba vị Bát Trọng Thiên Tiên Đế đều là tỏ thái độ như vậy, những Thất Trọng Thiên Tiên Đế kia cũng sẽ không tiện nói thêm cái gì, theo Tô Triệt hô lên chỉ lệnh "bắt đầu", tám trăm Tiên Đế hô lạp một chút bay ra, đi tìm tứ phía.
Tác giả :
Chử Tửu Luận Già Phê