Tiên Nghịch
Chương 414: Người này là ai?
"Nếu sử dụng khối ngọc giản Tư Đồ Nam đưa cho ta thì có thể rời khỏi Chu Tước mộ. Nhưng nếu như không giành được Tu Tinh Chi Tinh thì không thể rút mệnh hồn ra được. Tuy Tư Đồ Nam còn có biện pháp khác có thể làm cho tính mệnh của mình được đảm bảo, nhưng chưa nói đến nó quá phiền phức hơn nữa linh hồn lại trở nên tàn khuyết, sẽ có chút ảnh hưởng đến quá trình tu luyện sau này."
Vương Lâm từ từ đến gần. Đám tu sĩ ở bên ngoài Chu Tước Sơn hoặc tụm năm tụm ba khẽ thảo luận, hoặc một mình ngồi xuống ngậm chặt miệng không nói câu nào, hoặc ánh mắt lấp lánh đăm chiêu suy nghĩ những việc khác.
Khi Vương Lâm đi đến, có một số tu sĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt họ lóe lên rồi lập tức cúi đầu tránh ra tạo thành một con đường.
Tu sĩ ở bốn phía rất nhiều nhưng khi nhìn thấy Vương Lâm đều biến sắc rồi lui về phía sau.
Vương Lâm đi xuyên qua một đám tu sĩ rồi phóng thẳng về phía Chu Tước Sơn. Đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên từ phương xa truyền đến:
-Dừng lại!
Âm thanh kia vừa truyền đến, đoàn người lập tức tản ra. Chỉ thấy cách Chu Tước Sơn trăm trượng có năm tu sĩ đang khoanh chân ngồi, trong phạm vi mười trượng quanh người bọn họ không có bất kỳ tu sĩ nào dám tiến lên nửa bước.
Năm người ở đây có ba nam ba nữ, thoạt nhìn thì thấy tuổi tác không lớn. Trong nhóm người có một thiếu phụ, một thanh niên, cũng có một lão già. Năm người đều là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn. Đặc biệt là lão già trên cơ thể đã uẩn hàm một tia tiên lực, rõ ràng đã đạt đến cảnh giới tôi luyện thân thể để đột phá lên Anh Biến.
Nhưng vì không có nhiều tiên ngọc nên lão chỉ tôi luyện được một bộ phận nhỏ thân thể mà không thể hoàn toàn tôi luyện triệt để. Nhưng chỉ cần như vậy, thực lực của lão già này đã mạnh hơn rất nhiều những tu sĩ Hóa Thần bình thường.
Người lên tiếng lúc nãy là một thanh niên đang ngồi bên cạnh lão già. Người này có tướng mạo đường hoàng, vẻ mặt anh tuấn, vừa nhìn qua đã thấy vẻ quang minh chính đại. Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy trong mắt người này ẩn tàng một tia sáng kỳ dị.
Điểm này nếu là người ngoài thì không nhìn ra nhưng đối với Vương Lâm thì khác. Bởi vì có những giọt nước do Nghịch Thiên châu tạo ra mà tướng mạo hắn vẫn giống như lúc bắt đầu tu tiên, nhưng thực ra lại là một lão quái tu luyện mấy trăm năm. Vì vậy con mắt nhìn người của hắn cũng hơn hẳn người thường, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.
Hắn bình thản quét ánh mắt về phía người thanh niên, cơ thể không ngừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Trong mắt người thanh niên lộ ra vẻ thận trọng, hắn tiến lên một bước, quát:
-Đạo hữu! Đừng phá vỡ quy củ! Chỗ này là sư tôn ta đến trước, chờ đến khi các vị tiền bối Anh Biến kỳ tiến vào sẽ đến lượt chúng ta. Nếu ngươi đã đến sau thì phải ra phía sau chờ!
Ánh mắt Vương Lâm rơi trên người lão già đang tích lũy tiên lực ngồi giữa đám năm người. Lão già này mặc áo bào màu đen, cả người nhìn qua giống như một bộ xương khô. Đặc biệt là đôi mắt… Trong mắt lão lấp lánh một tia u quang chấn nhiếp tinh thần người khác. Lão nhìn về phía Vương Lâm nhưng ánh mắt lại lập tức trở nên ngưng trọng giống như đã hiểu ra được chuyện gì đó.
-Sư tôn của ta là tôn giả Man Hoang Nam Minh… ….
Người thanh niên kia thấy vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn bèn nói ra danh hiệu.
-Câm miệng!
Ánh mắt lão già chợt lóe rồi hét lên. Trong lúc tên thanh niên kia còn đang ngẩn người ra, lão già đã đứng thẳng người lên rồi cung kính ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, nói:
-Tại hạ là Man Hoang Nam Minh, bái kiến tiền bối! Đệ tử của Nam mỗ không hiểu chuyện, trong lời nói có gì mạo phạm thì mong tiền bối bỏ qua cho!
Lão nói xong thì vội vàng lui sang một bên tránh đường.
Lão già vừa nói ra lời này, bốn người ở bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng tất cả đều đứng lên rồi cung kính lui ra.
Vương Lâm hơi gật đầu với lão già rồi đi qua bên cạnh bọn họ tiến vào trong chu vi trăm trượng trên Chu Tước Sơn. Trong nháy mắt khi hắn bước vào chỗ này, ngoại trừ một lão già hóa thần hậu kỳ duy nhất, mười lăm con mắt còn lại lập tức ngưng tụ trên người hắn giống như tia chớp.
-Sư Phụ! Người này có tu vi thế nào? Chẳng phải là Anh Biến lão quái sao? Nhưng vì sao đệ tử lại không phát hiện nửa điểm tiên lực trên người bọn họ? - Người thanh niên kiêu ngạo lúc nãy ở phía sau Vương Lâm đang truyền âm với lão già bên cạnh.
-Tất nhiên ngươi nhìn không ra, mà ngay cả vi sư cũng chỉ phát hiện được khi vị tiền bối này đến gần. Tu vi của người này không chỉ là Anh Biến kỳ, mà còn là loại người tuyệt đối không thể trêu chọc. Sau Anh Biến hậu kỳ chính là Vấn Đinh! Chỉ có tu sĩ Anh Biến hậu kỳ thì tiên lực trong cơ thể mới xuyên suốt toàn thân rồi chạy theo huyết mạch, nên nhìn qua sẽ không thấy một chút khác biệt nào. - Lão già kia truyền âm nói.
Trong nháy mắt có mười lăm con mắt nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt của họ chợt lóe lên rồi thu hồi lại. Hai bên trầm mặc hồi lâu không ai nói câu nào.
Hành vi của bọn họ đã chính thức công nhận Vương Lâm có tư cách ngang bằng, có thể gia nhập vào trong nhóm mười sáu người được tiến vào Chu Tước mộ nhanh nhất.
Vương Lâm đi về phía Chu Tước Sơn ngồi xuống ở một lối vào rồi trầm mặc không nói câu nào.
……….
Trong nháy mắt khi Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, người đàn ông trung niên Anh Biến hậu kỳ duy nhất mở hai mắt ra, ánh mắt hắn hết sức bình tĩnh không có chút dao động nhìn về phía Vương Lâm, rồi bình thản nói:
-Tằng Ngưu!
Lời nói vừa dứt, mười lăm người tu sĩ Anh Biến kỳ lập tức động dung, lại đảo mắt về phía Vương Lâm.
Cái tên Tằng Ngưu có danh vọng chói sáng trên Chu Tước Tinh, hầu như tất cả tu sĩ đều biết đến. Nếu như trước đó cuộc chiến của hắn và Hồng Điệp chỉ được lưu truyền trong đám tu sĩ Hóa Thần, những tu sĩ Anh Biến vẫn chưa quá mức chú ý. Nhưng khi Lý Nguyên Phong chết, Cự Ma Tộc lão tổ cũng toái diệt, hai chuyện đại sự này lập tức làm cho đám tu sĩ Anh Biến phải chú ý đến cái tên Tằng Ngưu.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường không có chút biến hóa. Hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên rồi nhẹ nhàng nói:
-Có phải bạn bè không?
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, hắn sờ sờ đầu một con khỉ nhỏ ở bên cạnh, nói:
-Không phải! - Vương Lâm không nói thêm gì nữa mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh mắt người đàn ông kia chợt lóe lên, hắn mỉm cười nói:
-Nghị lực của Tằng đạo hữu thật lớn, với phương pháp Luyện Tiên Phản Nguyên một khi rửa sạch phàm căn thì mạnh hơn rất nhiều so với người khác lấy phương pháp cô đọng để tiến lên Anh Biến, rồi đợi đến khi Anh Biến đến giữa hậu kỳ mới tẩy đi phàm căn. Nếu ta không phải là tu sĩ Anh Biến, người ngoài nhìn lại sẽ cho rằng Tằng đạo hữu đã đạt đến Anh Biến hậu kỳ mà không phải là Anh Biến sơ kỳ như thực tế.
-Tu sĩ Anh Biến thử nghiệm loại phương pháp này cũng không được nhiều lắm, thảo nào có thể giết chết Lý Nguyên Phong và lão tổ Cự Ma Tộc! - Vương Lâm nhíu mày, hắn mở hai mắt ra nhìn về phía người kia, bình thản nói:
-Có chuyện gì sao?
Người đàn ông kia lắc đầu, nói:
-Không!
-Tại hạ đang tĩnh tu, xin đừng làm phiền! - Vương Lâm nói xong thì nhắm chặt hai mắt lại.
Trong mắt người đàn ông kia lóe lên hàn quang, tay phải hắn khẽ dùng lực bóp lên người con khỉ nhỏ bên cạnh. Tiểu hầu kia lập tức lớn tiếng kêu gào, hai mắt nó hóa thành màu đỏ.
Đúng lúc này, con đường đi vào Chu Tước mộ lập tức lấp lánh ô quang, một con sóng thanh sắc từ bên trong chập rãi lan ra. Việc này chứng tỏ bên trong Chu Tước mộ đã có người chết và có thể tiến vào được rồi.
Người đàn ông trung niên nhướng mày, hắn nhìn sang Vương Lâm một cái rồi đứng thẳng người lên đi về phía con đường. Hai con mắt đỏ hồng của tiểu hầu ở bên cạnh hắn đã dần tiêu tán rồi hồi phục lại như thường, tuy vẫn còn phát ra ánh hồng quang nhưng lại kém hơn vừa rồi mấy lần.
-Vương Lâm! Bây giờ ngươi không nhận ra ta, nhưng ta lại biết rõ ngươi! Chúng ta đã lâu rồi chưa gặp nhau… Người đàn ông trung niên thầm nói trong lòng. Trong nháy mắt khi cả cơ thể hắn tiến vào trong con đường, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Lâm rồi khóe miệng lộ ra một nụ cười âm trầm.
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia đang khuất dần trong con đường tối. Người này chắc chắn hắn đã từng gặp qua, nhưng nụ cười quỷ dị của đối phương khi quay đầu, lại làm hắn sinh ra cảm giác quen thuộc. Nhưng hắn suy nghĩ rất lâu cũng không biết được rốt cuộc đã nhìn thấy nụ cười như vậy ở đâu.
Sau khi hình bóng của người đàn ông trung niên biến mất, trong mười lăm người chỉ còn lại ba lão quái Anh Biến trung kỳ, cơ thể của ba lão già này chợt lóe lên, rồi phóng thẳng về phía thông đạo, trong nháy mắt đã biến mất.
Vẻ mặt của tất cả những người còn lại khẽ động rồi vội vàng phóng theo. Rõ ràng lúc này số người chết trong Chu Tước mộ đã rất nhiều, số người có thể đi vào cũng được tăng hẳn lên.
Cơ thể Vương Lâm chợt lóe lên, hắn đuổi sát theo phía sau mọi người rồi phóng thẳng về phía trước. Thanh quang dao động, tất cả hình bóng những người nhảy vào lập tức biến mất. Thanh quang lại lóe lên, một người tu sĩ Anh Biến sơ kỳ trong đám người đột nhiên bắn thẳng ra, hắn phẫn nộ gầm lên một tiếng rồi xoay người quay trở lại lối vào. Hắn khoanh chân ngồi xuống mà nắm chặt lấy nắm đấm.
Vương Lâm từ từ đến gần. Đám tu sĩ ở bên ngoài Chu Tước Sơn hoặc tụm năm tụm ba khẽ thảo luận, hoặc một mình ngồi xuống ngậm chặt miệng không nói câu nào, hoặc ánh mắt lấp lánh đăm chiêu suy nghĩ những việc khác.
Khi Vương Lâm đi đến, có một số tu sĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt họ lóe lên rồi lập tức cúi đầu tránh ra tạo thành một con đường.
Tu sĩ ở bốn phía rất nhiều nhưng khi nhìn thấy Vương Lâm đều biến sắc rồi lui về phía sau.
Vương Lâm đi xuyên qua một đám tu sĩ rồi phóng thẳng về phía Chu Tước Sơn. Đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên từ phương xa truyền đến:
-Dừng lại!
Âm thanh kia vừa truyền đến, đoàn người lập tức tản ra. Chỉ thấy cách Chu Tước Sơn trăm trượng có năm tu sĩ đang khoanh chân ngồi, trong phạm vi mười trượng quanh người bọn họ không có bất kỳ tu sĩ nào dám tiến lên nửa bước.
Năm người ở đây có ba nam ba nữ, thoạt nhìn thì thấy tuổi tác không lớn. Trong nhóm người có một thiếu phụ, một thanh niên, cũng có một lão già. Năm người đều là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn. Đặc biệt là lão già trên cơ thể đã uẩn hàm một tia tiên lực, rõ ràng đã đạt đến cảnh giới tôi luyện thân thể để đột phá lên Anh Biến.
Nhưng vì không có nhiều tiên ngọc nên lão chỉ tôi luyện được một bộ phận nhỏ thân thể mà không thể hoàn toàn tôi luyện triệt để. Nhưng chỉ cần như vậy, thực lực của lão già này đã mạnh hơn rất nhiều những tu sĩ Hóa Thần bình thường.
Người lên tiếng lúc nãy là một thanh niên đang ngồi bên cạnh lão già. Người này có tướng mạo đường hoàng, vẻ mặt anh tuấn, vừa nhìn qua đã thấy vẻ quang minh chính đại. Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy trong mắt người này ẩn tàng một tia sáng kỳ dị.
Điểm này nếu là người ngoài thì không nhìn ra nhưng đối với Vương Lâm thì khác. Bởi vì có những giọt nước do Nghịch Thiên châu tạo ra mà tướng mạo hắn vẫn giống như lúc bắt đầu tu tiên, nhưng thực ra lại là một lão quái tu luyện mấy trăm năm. Vì vậy con mắt nhìn người của hắn cũng hơn hẳn người thường, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.
Hắn bình thản quét ánh mắt về phía người thanh niên, cơ thể không ngừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Trong mắt người thanh niên lộ ra vẻ thận trọng, hắn tiến lên một bước, quát:
-Đạo hữu! Đừng phá vỡ quy củ! Chỗ này là sư tôn ta đến trước, chờ đến khi các vị tiền bối Anh Biến kỳ tiến vào sẽ đến lượt chúng ta. Nếu ngươi đã đến sau thì phải ra phía sau chờ!
Ánh mắt Vương Lâm rơi trên người lão già đang tích lũy tiên lực ngồi giữa đám năm người. Lão già này mặc áo bào màu đen, cả người nhìn qua giống như một bộ xương khô. Đặc biệt là đôi mắt… Trong mắt lão lấp lánh một tia u quang chấn nhiếp tinh thần người khác. Lão nhìn về phía Vương Lâm nhưng ánh mắt lại lập tức trở nên ngưng trọng giống như đã hiểu ra được chuyện gì đó.
-Sư tôn của ta là tôn giả Man Hoang Nam Minh… ….
Người thanh niên kia thấy vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn bèn nói ra danh hiệu.
-Câm miệng!
Ánh mắt lão già chợt lóe rồi hét lên. Trong lúc tên thanh niên kia còn đang ngẩn người ra, lão già đã đứng thẳng người lên rồi cung kính ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, nói:
-Tại hạ là Man Hoang Nam Minh, bái kiến tiền bối! Đệ tử của Nam mỗ không hiểu chuyện, trong lời nói có gì mạo phạm thì mong tiền bối bỏ qua cho!
Lão nói xong thì vội vàng lui sang một bên tránh đường.
Lão già vừa nói ra lời này, bốn người ở bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng tất cả đều đứng lên rồi cung kính lui ra.
Vương Lâm hơi gật đầu với lão già rồi đi qua bên cạnh bọn họ tiến vào trong chu vi trăm trượng trên Chu Tước Sơn. Trong nháy mắt khi hắn bước vào chỗ này, ngoại trừ một lão già hóa thần hậu kỳ duy nhất, mười lăm con mắt còn lại lập tức ngưng tụ trên người hắn giống như tia chớp.
-Sư Phụ! Người này có tu vi thế nào? Chẳng phải là Anh Biến lão quái sao? Nhưng vì sao đệ tử lại không phát hiện nửa điểm tiên lực trên người bọn họ? - Người thanh niên kiêu ngạo lúc nãy ở phía sau Vương Lâm đang truyền âm với lão già bên cạnh.
-Tất nhiên ngươi nhìn không ra, mà ngay cả vi sư cũng chỉ phát hiện được khi vị tiền bối này đến gần. Tu vi của người này không chỉ là Anh Biến kỳ, mà còn là loại người tuyệt đối không thể trêu chọc. Sau Anh Biến hậu kỳ chính là Vấn Đinh! Chỉ có tu sĩ Anh Biến hậu kỳ thì tiên lực trong cơ thể mới xuyên suốt toàn thân rồi chạy theo huyết mạch, nên nhìn qua sẽ không thấy một chút khác biệt nào. - Lão già kia truyền âm nói.
Trong nháy mắt có mười lăm con mắt nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt của họ chợt lóe lên rồi thu hồi lại. Hai bên trầm mặc hồi lâu không ai nói câu nào.
Hành vi của bọn họ đã chính thức công nhận Vương Lâm có tư cách ngang bằng, có thể gia nhập vào trong nhóm mười sáu người được tiến vào Chu Tước mộ nhanh nhất.
Vương Lâm đi về phía Chu Tước Sơn ngồi xuống ở một lối vào rồi trầm mặc không nói câu nào.
……….
Trong nháy mắt khi Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, người đàn ông trung niên Anh Biến hậu kỳ duy nhất mở hai mắt ra, ánh mắt hắn hết sức bình tĩnh không có chút dao động nhìn về phía Vương Lâm, rồi bình thản nói:
-Tằng Ngưu!
Lời nói vừa dứt, mười lăm người tu sĩ Anh Biến kỳ lập tức động dung, lại đảo mắt về phía Vương Lâm.
Cái tên Tằng Ngưu có danh vọng chói sáng trên Chu Tước Tinh, hầu như tất cả tu sĩ đều biết đến. Nếu như trước đó cuộc chiến của hắn và Hồng Điệp chỉ được lưu truyền trong đám tu sĩ Hóa Thần, những tu sĩ Anh Biến vẫn chưa quá mức chú ý. Nhưng khi Lý Nguyên Phong chết, Cự Ma Tộc lão tổ cũng toái diệt, hai chuyện đại sự này lập tức làm cho đám tu sĩ Anh Biến phải chú ý đến cái tên Tằng Ngưu.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường không có chút biến hóa. Hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên rồi nhẹ nhàng nói:
-Có phải bạn bè không?
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, hắn sờ sờ đầu một con khỉ nhỏ ở bên cạnh, nói:
-Không phải! - Vương Lâm không nói thêm gì nữa mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh mắt người đàn ông kia chợt lóe lên, hắn mỉm cười nói:
-Nghị lực của Tằng đạo hữu thật lớn, với phương pháp Luyện Tiên Phản Nguyên một khi rửa sạch phàm căn thì mạnh hơn rất nhiều so với người khác lấy phương pháp cô đọng để tiến lên Anh Biến, rồi đợi đến khi Anh Biến đến giữa hậu kỳ mới tẩy đi phàm căn. Nếu ta không phải là tu sĩ Anh Biến, người ngoài nhìn lại sẽ cho rằng Tằng đạo hữu đã đạt đến Anh Biến hậu kỳ mà không phải là Anh Biến sơ kỳ như thực tế.
-Tu sĩ Anh Biến thử nghiệm loại phương pháp này cũng không được nhiều lắm, thảo nào có thể giết chết Lý Nguyên Phong và lão tổ Cự Ma Tộc! - Vương Lâm nhíu mày, hắn mở hai mắt ra nhìn về phía người kia, bình thản nói:
-Có chuyện gì sao?
Người đàn ông kia lắc đầu, nói:
-Không!
-Tại hạ đang tĩnh tu, xin đừng làm phiền! - Vương Lâm nói xong thì nhắm chặt hai mắt lại.
Trong mắt người đàn ông kia lóe lên hàn quang, tay phải hắn khẽ dùng lực bóp lên người con khỉ nhỏ bên cạnh. Tiểu hầu kia lập tức lớn tiếng kêu gào, hai mắt nó hóa thành màu đỏ.
Đúng lúc này, con đường đi vào Chu Tước mộ lập tức lấp lánh ô quang, một con sóng thanh sắc từ bên trong chập rãi lan ra. Việc này chứng tỏ bên trong Chu Tước mộ đã có người chết và có thể tiến vào được rồi.
Người đàn ông trung niên nhướng mày, hắn nhìn sang Vương Lâm một cái rồi đứng thẳng người lên đi về phía con đường. Hai con mắt đỏ hồng của tiểu hầu ở bên cạnh hắn đã dần tiêu tán rồi hồi phục lại như thường, tuy vẫn còn phát ra ánh hồng quang nhưng lại kém hơn vừa rồi mấy lần.
-Vương Lâm! Bây giờ ngươi không nhận ra ta, nhưng ta lại biết rõ ngươi! Chúng ta đã lâu rồi chưa gặp nhau… Người đàn ông trung niên thầm nói trong lòng. Trong nháy mắt khi cả cơ thể hắn tiến vào trong con đường, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Lâm rồi khóe miệng lộ ra một nụ cười âm trầm.
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia đang khuất dần trong con đường tối. Người này chắc chắn hắn đã từng gặp qua, nhưng nụ cười quỷ dị của đối phương khi quay đầu, lại làm hắn sinh ra cảm giác quen thuộc. Nhưng hắn suy nghĩ rất lâu cũng không biết được rốt cuộc đã nhìn thấy nụ cười như vậy ở đâu.
Sau khi hình bóng của người đàn ông trung niên biến mất, trong mười lăm người chỉ còn lại ba lão quái Anh Biến trung kỳ, cơ thể của ba lão già này chợt lóe lên, rồi phóng thẳng về phía thông đạo, trong nháy mắt đã biến mất.
Vẻ mặt của tất cả những người còn lại khẽ động rồi vội vàng phóng theo. Rõ ràng lúc này số người chết trong Chu Tước mộ đã rất nhiều, số người có thể đi vào cũng được tăng hẳn lên.
Cơ thể Vương Lâm chợt lóe lên, hắn đuổi sát theo phía sau mọi người rồi phóng thẳng về phía trước. Thanh quang dao động, tất cả hình bóng những người nhảy vào lập tức biến mất. Thanh quang lại lóe lên, một người tu sĩ Anh Biến sơ kỳ trong đám người đột nhiên bắn thẳng ra, hắn phẫn nộ gầm lên một tiếng rồi xoay người quay trở lại lối vào. Hắn khoanh chân ngồi xuống mà nắm chặt lấy nắm đấm.
Tác giả :
Nhĩ Căn