Tiên Nghịch
Chương 380: Thiên đạo lai lâm
Vương Lâm đã nói dối Lý Mộ Uyển.
Hắn không thể vừa bảo hộ Lý Mộ Uyển, lại vừa có năng lực bảo vệ hồn phách của Chu Như không tiêu tan.
Nếu như sớm rút ra hồn phách của Chu Như, như vậy khối thân thể không có hồn phách này, ở trong nháy mắt sinh ra tử khí, với Nguyên Anh chưa hoàn toàn thức tỉnh của Lý Mộ Uyển mặc dù có thể chịu đựng được. Nhưng cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thần thức, thậm chí cuối cùng rất có thể khiến Nguyên Anh tan vỡ.
Đây chỉ là thứ yếu, trọng điểm là một khi sớm rút hồn phách của Chu Như ra, như vậy thiên đạo luân hồi sẽ lập tức phủ xuống. Bởi vì ở trong thân thể của Chu Như đã không còn hồn phách che lấp, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển giống như hoàn toàn bại lộ ở trong mắt thiên đạo.
Tới lúc đó, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển chưa hoàn toàn khôi phục, dưới tác động của thiên đạo, ảnh hưởng cũng là rất lớn.
Vốn kế hoạch không phải là như thế này, mà là Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển chiếm cứ thân thể trẻ con, theo đó lớn lên, dần dần sinh ra hồn phách của bản thân Lý Mộ Uyển, do đó tránh qua thiên đạo.
Nhưng hiện tại, tất cả đều đã xảy ra nghịch biến. Ngoại trừ cắn nuốt hồn phách của Chu Như, sẽ không còn phương pháp gì có thể giải trừ biến cố này.
Bên trong Tiên Di tộc theo bọn họ xuất động đã xuất hiện bốn gã Thuật chú sư trên cửu diệp. Với thực lực cường đại tương đương với Vấn đỉnh tu sĩ của bọn họ đã triển khai cuộc chiến tiêu hao với Tu chân quốc của Chu Tước tinh.
Đồng thời, một số tin tức kinh người ở trên Chu Tước tinh truyền đến. Trong mấy tin tức này, tuyệt đại bộ phận đều có hai chữ "Phản bội".
Một đám nhân vật tai to mặt lớn của Tu chân quốc, một đám thủy tổ của các tông phái đều phản bội Chu Tước quốc.
Trong rất nhiều trận chiến quan trọng, bởi vì những Tu chân quốc và tông phái này phản bội khiến Chu Tước quốc liên tục bại lui. Lúc này có một tin đồn từ trên Chu Tước tinh truyền ra.
Từ vô số năm trước, Tiên Di tộc đã nắm giữ một bí thuật. Bí thuật này trả giá bằng hi sinh lượng lớn tộc nhân, có thể khiến một tên tộc nhân của Tiên Di tộc chuyển hóa thành tu sĩ.
Vô số năm qua, Tiên Di tộc tổng cộng đã chuyển hóa chín tộc nhân. Chín người này bởi vì đã không còn cơ thể của Tiên Di tộc nên tự nhiên không chịu phong ấn hạn chế, ly khai Tiên Di tộc, từng người tiến vào các môn phái tu chân khác nhau.
Đây mới là sát chiêu mạnh nhất của Tiên Di tộc trong lần lâm thế này.
Nguyệt tinh lúc này yên bình hơn so với Chu Tước tinh vô số lần. Thời gian hai năm nhoáng lên một cái đã qua, chỉ còn ba tháng nữa là tới ngày cuối cùng.
Chu Như đã có một năm không nói câu nào. Thời gian nàng ngủ say dần dần tăng lên, đến gần đây nàng gần như mỗi ngày đều có hơn nửa thời gian ngủ say.
Tiểu Bạch trước sau không rời không bỏ, ở bên cạnh nàng, trong đôi mắt vẻ bi ai càng ngày càng đậm.
Về phần Tiểu Tử thì hoàn toàn không hiểu những việc này. Cả ngày nằm sấp ở bên cạnh, mê hoặc nhìn Tiểu Bạch và Chu Như.
Thần thức của Vương Lâm vẫn đặt trên người Chu Như, quan sát tình huống thức tỉnh của Nguyên Anh Lý Mộng Uyển. Đồng thời, hắn điều chỉnh linh lực trong cơ thể, để cho bản thân mỗi giờ mỗi khắc đều ở trạng thái đỉnh cao, nhằm đối kháng thiên đạo luân hồi bất cứ lúc nào.
Bản tôn ở sâu dưới lòng đất bên trong dung nham cũng như vậy, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến tốt nhất. Lúc này đây đối kháng thiên đạo, Vương Lâm không cho phép mình thất bại.
Chu Như ở trong lúc ngủ say thường xuyên thì thào nói mơ, có đôi khi chính là nói:
- Thúc thúc, con sợ… Chỉ có điều, lời nói như vậy dần dần càng ngày càng ít.
Phần lớn thời gian, nàng đều là nói một ít câu mơ hồ không rõ, khi nói xong nước mắt sẽ chảy xuống. Chu Như mười chín tuổi đã lớn lên, tuy rằng không có sắc đẹp tuyệt thế, nhưng lại có vẻ ngây thơ hồn nhiên. Một tháng cuối cùng, Chu Như ngủ sâu không dậy nổi.
Một tháng này, nàng thủy chung không tỉnh lại. Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đã bắt đầu cắn nuốt.
Tiểu Bạch và Tiểu Tử bị Vương Lâm phong ấn lại, để tránh ảnh hưởng tới việc Lý Mộ Uyển thức tỉnh. Hắn đứng ở trước người Chu Như, nhìn cô bé đang ngủ say nội tâm có chút đau đớn.
- Thúc thúc, thúc là ai?
- Thúc thúc, cảm ơn thúc đã cứu con… - Thúc thúc, thúc đồng ý bắt cho con một con hổ lớn… - Thúc thúc, con sợ… Thúc lấy tiểu nhân trong người con ra được không… Hình ảnh Chu Như chậm rãi hiện lên trong trong ký ức của hắn, giây lát, Vương Lâm thở dài một tiếng.
Một ngày cuối cùng, rốt cuộc đã tới. Vương Lâm có thể cảm giác được rõ ràng, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đã sắp thức tỉnh, nàng đang cắn nuốt hồn phách của Chu Như.
Lúc này, bầu trời trên Nguyệt tinh đột nhiên tràn ra từng trận mây xám. Những tầng mây này gần như xuất hiên trong nháy mắt, lập tức ngưng tụ hàng loạt.
Nhưng ở bên trong tầng mây lộ ra một ánh mắt mờ mịt. Ánh mắt này, Vương Lâm rất quen thuộc.
Sứ giả thiên đạo luân hồi của chín mươi năm trước, lại một lần nữa buông xuống.
Ánh mắt kia đảo qua Vương Lâm, dừng ở trên người Chu Như, đột nhiên lóe lên sáng rực. Đồng thời, cánh tay thật lớn của hắn từ trong tầng mây thò ra, nhanh như chớp chộp xuống phía dưới.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lên, không nói hai lời thân mình nhảy lên, hai tay bấm quyết điểm về phía trước một cái.
Lập tức trong không trung nhoáng lên một cái bức họa sinh tử luân hồixuất hiện, Vương Lâm trầm giọng quát:
- Cút!
Khí xám dày đặc từ trong sơn thủy của bức họa tràn ra, gào thét mà tới ngưng tụ ở trước người Vương Lâm. Lúc này, cánh tay thật lớn của sứ giả thiên đạo luân hồi tiến tới va chạm với khí xám kia.
Ầm!
Một tiếng nổ long trời lở đất truyền ra. Khí xám tràn ra từ bức họa sinh tử luân hồi tản ra bốn phía, cánh tay thật lớn kia bị bắn ngược lên.
Trong mắt Vương Lâm hàn quang lóe lên, tâm thần vừa động, dưới mặt đất truyền ra từng trận ầm ầm, trong mờ mịt bản tôn xông lên, thẳng hướng cánh tay lớn kia, tay phải mạnh mẽ đánh về phía trước.
- Ầm!
Lại là một tiếng nổ, mặt đất chấn động, không trung tan vỡ. Cánh tay kia không ngờ bị một quyền của bản tôn đánh cho tán loạn không còn.
Vương Lâm ánh mắt như điện, trầm giọng nói:
- Lúc này, ngươi vẫn như trước không lấy được hoàn toàn hồn phách của Lý Mộ Uyển!
Ánh mắt bên trong tầng mây không có biến hóa gì. Chẳng qua lúc này, từ trong tầng mây mờ mịt vươn ra hai cánh tay, trên hai cánh tay này lưu động một tia chớp màu đỏ.
Vương Lâm ánh mắt ngưng trọng. Lúc này, thiên đạo luân hồi lại đến, rõ ràng có sự chuẩn bị, hai cánh tay thật lớn trong nháy mắt tiến đến, phân biệt chụp về phía Vương Lâm và bản tôn.
Bản tôn gầm nhẹ một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành một người khổng lồ cao hơn mười trượng, mi tâm có ba tinh điểm điên cuồng chuyển động. Hắn bước chân tiến lên phía trước một bước, đón lấy cánh tay, trong tiếng hét lớn, nắm tay mạnh mẽ đấm ra.
- Ầm!
Một cỗ khí tức cuồng mãnh ầm ầm tản ra bốn phía, thân thể bản tôn phát ra điện quang màu đỏ, lập tức bị đánh bật trở lại va lên trên một ngọn núi trên mặt đất. Ngọn núi sụp xuống hóa thành tro bụi.
Cánh tay thật lớn kia lại bị đẩy lui, nhưng lần này lại không tiêu tan.
Về phía Vương Lâm trong nháy mắt khi cánh tay chụp tới, hai tay bấm quyết, điểm về phía trước một cái, lập tức bức họa sinh tử luân hồi phía trên không trung thu lại, lại có thể từ trên trời rơi xuống chắn ở trước người hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm, há mồm to, lập tức một đạo khí xám từ trong đó bay ra, hình thành một bánh xe thật lớn. bánh xe này vừa xuất hiện lập tức khiến thiên ko biến sắc, đại địa chấn động.
Những vết rạn nứt xuất hiện khắp nơi, lấy Vương Lâm làm trung tâm nhanh chóng lan ra bốn phía. Trong nháy mắt, phương viên mấy trăm dặm, trong tiếng nổ ầm ầm toàn bộ mặt đất sụp đổ. Trên bầu trời xuất hiện một số lượng lớn vết rách không gian, những vết rách này nối liền với nhau giống như trời sụt lở.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, tâm thần vừa động, bản tôn lập tức nhoáng lên mà đến cùng hắn dung hợp lại, Vương Lâm chân chính xuất hiện.
Bộ mặt thật lớn kia, cũng không thèm liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, vươn cánh tay phải vỗ lên bánh xe kia một cái. Lập tức, một tiếng kỳ dị từ trong bánh xe truyền ra. Ngay sau đó, trời đất lập tức bị bao phủ dưới một cỗ lực lượng mênh mông.
Vương Lâm vẻ mặt biến đổi, cỗ lực lượng này hắn vô cùng quen thuộc, đây chính là luân hồi chi lực (lực lượng của luân hồi).
Thân mình hắn vừa muốn động. Nhưng lập tức, luân hồi chi lực từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến, toàn bộ rơi xuống trên người Vương Lâm. Lúc này, luân hồi chi lực giống như hình thành một thiên lao, lập tức trói buộc thân thể của Vương Lâm.
Thân thể của hắn không thể di động chút nào, thậm chí ngón tay cũng không thể cử động.
Cánh tay thật lớn kia sau khi vỗ lên bánh xe, giống như tia chớp vươn xuống, mục tiêu chính là Chu Như.
- Không!
Vương Lâm thân mình không thể di động, nhưng nội tâm của hắn lại điên cuồng khi nhìn thấy điều đó.
Chín mươi năm tân tân khổ khổ chính là vì một ngày này. Nhưng lúc này, hắn lại trơ mắt nhìn bàn tay của thiên đạo sẽ rơi xuống người Chu Như, muốn mang Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đi.
Hắn không thể vừa bảo hộ Lý Mộ Uyển, lại vừa có năng lực bảo vệ hồn phách của Chu Như không tiêu tan.
Nếu như sớm rút ra hồn phách của Chu Như, như vậy khối thân thể không có hồn phách này, ở trong nháy mắt sinh ra tử khí, với Nguyên Anh chưa hoàn toàn thức tỉnh của Lý Mộ Uyển mặc dù có thể chịu đựng được. Nhưng cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thần thức, thậm chí cuối cùng rất có thể khiến Nguyên Anh tan vỡ.
Đây chỉ là thứ yếu, trọng điểm là một khi sớm rút hồn phách của Chu Như ra, như vậy thiên đạo luân hồi sẽ lập tức phủ xuống. Bởi vì ở trong thân thể của Chu Như đã không còn hồn phách che lấp, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển giống như hoàn toàn bại lộ ở trong mắt thiên đạo.
Tới lúc đó, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển chưa hoàn toàn khôi phục, dưới tác động của thiên đạo, ảnh hưởng cũng là rất lớn.
Vốn kế hoạch không phải là như thế này, mà là Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển chiếm cứ thân thể trẻ con, theo đó lớn lên, dần dần sinh ra hồn phách của bản thân Lý Mộ Uyển, do đó tránh qua thiên đạo.
Nhưng hiện tại, tất cả đều đã xảy ra nghịch biến. Ngoại trừ cắn nuốt hồn phách của Chu Như, sẽ không còn phương pháp gì có thể giải trừ biến cố này.
Bên trong Tiên Di tộc theo bọn họ xuất động đã xuất hiện bốn gã Thuật chú sư trên cửu diệp. Với thực lực cường đại tương đương với Vấn đỉnh tu sĩ của bọn họ đã triển khai cuộc chiến tiêu hao với Tu chân quốc của Chu Tước tinh.
Đồng thời, một số tin tức kinh người ở trên Chu Tước tinh truyền đến. Trong mấy tin tức này, tuyệt đại bộ phận đều có hai chữ "Phản bội".
Một đám nhân vật tai to mặt lớn của Tu chân quốc, một đám thủy tổ của các tông phái đều phản bội Chu Tước quốc.
Trong rất nhiều trận chiến quan trọng, bởi vì những Tu chân quốc và tông phái này phản bội khiến Chu Tước quốc liên tục bại lui. Lúc này có một tin đồn từ trên Chu Tước tinh truyền ra.
Từ vô số năm trước, Tiên Di tộc đã nắm giữ một bí thuật. Bí thuật này trả giá bằng hi sinh lượng lớn tộc nhân, có thể khiến một tên tộc nhân của Tiên Di tộc chuyển hóa thành tu sĩ.
Vô số năm qua, Tiên Di tộc tổng cộng đã chuyển hóa chín tộc nhân. Chín người này bởi vì đã không còn cơ thể của Tiên Di tộc nên tự nhiên không chịu phong ấn hạn chế, ly khai Tiên Di tộc, từng người tiến vào các môn phái tu chân khác nhau.
Đây mới là sát chiêu mạnh nhất của Tiên Di tộc trong lần lâm thế này.
Nguyệt tinh lúc này yên bình hơn so với Chu Tước tinh vô số lần. Thời gian hai năm nhoáng lên một cái đã qua, chỉ còn ba tháng nữa là tới ngày cuối cùng.
Chu Như đã có một năm không nói câu nào. Thời gian nàng ngủ say dần dần tăng lên, đến gần đây nàng gần như mỗi ngày đều có hơn nửa thời gian ngủ say.
Tiểu Bạch trước sau không rời không bỏ, ở bên cạnh nàng, trong đôi mắt vẻ bi ai càng ngày càng đậm.
Về phần Tiểu Tử thì hoàn toàn không hiểu những việc này. Cả ngày nằm sấp ở bên cạnh, mê hoặc nhìn Tiểu Bạch và Chu Như.
Thần thức của Vương Lâm vẫn đặt trên người Chu Như, quan sát tình huống thức tỉnh của Nguyên Anh Lý Mộng Uyển. Đồng thời, hắn điều chỉnh linh lực trong cơ thể, để cho bản thân mỗi giờ mỗi khắc đều ở trạng thái đỉnh cao, nhằm đối kháng thiên đạo luân hồi bất cứ lúc nào.
Bản tôn ở sâu dưới lòng đất bên trong dung nham cũng như vậy, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến tốt nhất. Lúc này đây đối kháng thiên đạo, Vương Lâm không cho phép mình thất bại.
Chu Như ở trong lúc ngủ say thường xuyên thì thào nói mơ, có đôi khi chính là nói:
- Thúc thúc, con sợ… Chỉ có điều, lời nói như vậy dần dần càng ngày càng ít.
Phần lớn thời gian, nàng đều là nói một ít câu mơ hồ không rõ, khi nói xong nước mắt sẽ chảy xuống. Chu Như mười chín tuổi đã lớn lên, tuy rằng không có sắc đẹp tuyệt thế, nhưng lại có vẻ ngây thơ hồn nhiên. Một tháng cuối cùng, Chu Như ngủ sâu không dậy nổi.
Một tháng này, nàng thủy chung không tỉnh lại. Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đã bắt đầu cắn nuốt.
Tiểu Bạch và Tiểu Tử bị Vương Lâm phong ấn lại, để tránh ảnh hưởng tới việc Lý Mộ Uyển thức tỉnh. Hắn đứng ở trước người Chu Như, nhìn cô bé đang ngủ say nội tâm có chút đau đớn.
- Thúc thúc, thúc là ai?
- Thúc thúc, cảm ơn thúc đã cứu con… - Thúc thúc, thúc đồng ý bắt cho con một con hổ lớn… - Thúc thúc, con sợ… Thúc lấy tiểu nhân trong người con ra được không… Hình ảnh Chu Như chậm rãi hiện lên trong trong ký ức của hắn, giây lát, Vương Lâm thở dài một tiếng.
Một ngày cuối cùng, rốt cuộc đã tới. Vương Lâm có thể cảm giác được rõ ràng, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đã sắp thức tỉnh, nàng đang cắn nuốt hồn phách của Chu Như.
Lúc này, bầu trời trên Nguyệt tinh đột nhiên tràn ra từng trận mây xám. Những tầng mây này gần như xuất hiên trong nháy mắt, lập tức ngưng tụ hàng loạt.
Nhưng ở bên trong tầng mây lộ ra một ánh mắt mờ mịt. Ánh mắt này, Vương Lâm rất quen thuộc.
Sứ giả thiên đạo luân hồi của chín mươi năm trước, lại một lần nữa buông xuống.
Ánh mắt kia đảo qua Vương Lâm, dừng ở trên người Chu Như, đột nhiên lóe lên sáng rực. Đồng thời, cánh tay thật lớn của hắn từ trong tầng mây thò ra, nhanh như chớp chộp xuống phía dưới.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lên, không nói hai lời thân mình nhảy lên, hai tay bấm quyết điểm về phía trước một cái.
Lập tức trong không trung nhoáng lên một cái bức họa sinh tử luân hồixuất hiện, Vương Lâm trầm giọng quát:
- Cút!
Khí xám dày đặc từ trong sơn thủy của bức họa tràn ra, gào thét mà tới ngưng tụ ở trước người Vương Lâm. Lúc này, cánh tay thật lớn của sứ giả thiên đạo luân hồi tiến tới va chạm với khí xám kia.
Ầm!
Một tiếng nổ long trời lở đất truyền ra. Khí xám tràn ra từ bức họa sinh tử luân hồi tản ra bốn phía, cánh tay thật lớn kia bị bắn ngược lên.
Trong mắt Vương Lâm hàn quang lóe lên, tâm thần vừa động, dưới mặt đất truyền ra từng trận ầm ầm, trong mờ mịt bản tôn xông lên, thẳng hướng cánh tay lớn kia, tay phải mạnh mẽ đánh về phía trước.
- Ầm!
Lại là một tiếng nổ, mặt đất chấn động, không trung tan vỡ. Cánh tay kia không ngờ bị một quyền của bản tôn đánh cho tán loạn không còn.
Vương Lâm ánh mắt như điện, trầm giọng nói:
- Lúc này, ngươi vẫn như trước không lấy được hoàn toàn hồn phách của Lý Mộ Uyển!
Ánh mắt bên trong tầng mây không có biến hóa gì. Chẳng qua lúc này, từ trong tầng mây mờ mịt vươn ra hai cánh tay, trên hai cánh tay này lưu động một tia chớp màu đỏ.
Vương Lâm ánh mắt ngưng trọng. Lúc này, thiên đạo luân hồi lại đến, rõ ràng có sự chuẩn bị, hai cánh tay thật lớn trong nháy mắt tiến đến, phân biệt chụp về phía Vương Lâm và bản tôn.
Bản tôn gầm nhẹ một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành một người khổng lồ cao hơn mười trượng, mi tâm có ba tinh điểm điên cuồng chuyển động. Hắn bước chân tiến lên phía trước một bước, đón lấy cánh tay, trong tiếng hét lớn, nắm tay mạnh mẽ đấm ra.
- Ầm!
Một cỗ khí tức cuồng mãnh ầm ầm tản ra bốn phía, thân thể bản tôn phát ra điện quang màu đỏ, lập tức bị đánh bật trở lại va lên trên một ngọn núi trên mặt đất. Ngọn núi sụp xuống hóa thành tro bụi.
Cánh tay thật lớn kia lại bị đẩy lui, nhưng lần này lại không tiêu tan.
Về phía Vương Lâm trong nháy mắt khi cánh tay chụp tới, hai tay bấm quyết, điểm về phía trước một cái, lập tức bức họa sinh tử luân hồi phía trên không trung thu lại, lại có thể từ trên trời rơi xuống chắn ở trước người hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm, há mồm to, lập tức một đạo khí xám từ trong đó bay ra, hình thành một bánh xe thật lớn. bánh xe này vừa xuất hiện lập tức khiến thiên ko biến sắc, đại địa chấn động.
Những vết rạn nứt xuất hiện khắp nơi, lấy Vương Lâm làm trung tâm nhanh chóng lan ra bốn phía. Trong nháy mắt, phương viên mấy trăm dặm, trong tiếng nổ ầm ầm toàn bộ mặt đất sụp đổ. Trên bầu trời xuất hiện một số lượng lớn vết rách không gian, những vết rách này nối liền với nhau giống như trời sụt lở.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, tâm thần vừa động, bản tôn lập tức nhoáng lên mà đến cùng hắn dung hợp lại, Vương Lâm chân chính xuất hiện.
Bộ mặt thật lớn kia, cũng không thèm liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, vươn cánh tay phải vỗ lên bánh xe kia một cái. Lập tức, một tiếng kỳ dị từ trong bánh xe truyền ra. Ngay sau đó, trời đất lập tức bị bao phủ dưới một cỗ lực lượng mênh mông.
Vương Lâm vẻ mặt biến đổi, cỗ lực lượng này hắn vô cùng quen thuộc, đây chính là luân hồi chi lực (lực lượng của luân hồi).
Thân mình hắn vừa muốn động. Nhưng lập tức, luân hồi chi lực từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến, toàn bộ rơi xuống trên người Vương Lâm. Lúc này, luân hồi chi lực giống như hình thành một thiên lao, lập tức trói buộc thân thể của Vương Lâm.
Thân thể của hắn không thể di động chút nào, thậm chí ngón tay cũng không thể cử động.
Cánh tay thật lớn kia sau khi vỗ lên bánh xe, giống như tia chớp vươn xuống, mục tiêu chính là Chu Như.
- Không!
Vương Lâm thân mình không thể di động, nhưng nội tâm của hắn lại điên cuồng khi nhìn thấy điều đó.
Chín mươi năm tân tân khổ khổ chính là vì một ngày này. Nhưng lúc này, hắn lại trơ mắt nhìn bàn tay của thiên đạo sẽ rơi xuống người Chu Như, muốn mang Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đi.
Tác giả :
Nhĩ Căn