Tiên Nghịch
Chương 371: Sự lựa chọn của Sất Hổ
Sất Hổ giống như một tia chớp. Lời vừa dứt, hắn đã đi tới trước mặt. Lúc này, hắn kinh ngạc nhìn mấy trăm tộc nhân xung quanh. Trên mi tâm của họ đều xuất hiện hai dấu vết một sâu một nông. Từ trên người bọn họ Sất Hổ chỉ có thể cảm nhận được linh lực dao động rất nhỏ, hiển nhiên là tu vi đã bị phong bế.
Vào lúc này, sắc mặt của mấy trăm tộc nhân đều hết sức khó coi đồng thời có một sự kinh hãi. Bọn họ đã sớm nghe thấy lời đồn, nhưng tới giờ phút này khi nó ứng vào bản thân bọn họ mới thực sự cảm thấy đau khổ.
Sất Hổ nhìn Vương Lâm ánh mắt vô cùng phức tạp, lớn tiếng nói:
- Tằng Ngưu! Nếu ngươi là bằng hữu của Sất Hổ thì hãy nhanh chóng rời khỏi tộc Cự Ma đi.
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi mới nói một cách chẫm rãi:
- Sất Hổ! Đến bây giờ tộc Cự Ma vẫn chưa có một người nào chết, ngươi có biết vì sao không? Nếu không vì ngươi, ta cũng chẳng cần phải làm như thế.
Trong lúc hai người nói chuyện, càng có nhiều tộc nhân của tộc Cự Ma từ bốn phương tám hướng chạy đến, đứng xung quanh, hình thành một luồng áp lực nặng nề. Trong lòng Sất Hổ hết sức khổ sở. Nét mặt hắn thay đổi liên tục, nói:
- Tằng Ngưu! Ngươi.
Vương Lâm nhìn Sất Hổ, than nhẹ một tiếng, nói:
- Sất Hổ! Ngươi nói chỗ của lão tổ tộc Cự Ma cho ta biết. Ta sẽ đi tìm hắn. Còn tất cả những người khác của tộc Cự Ma ta sẽ không động đến.
- Lớn mật!
- Cuồng vọng!
.
Vô số những lời lẽ ác độc từ bốn phía vọng tới. Ngay sau đó, ba lão già mặc trường bào màu hồng tía, mi tâm có hình một cái phủ màu đen từ trong đám người đi ra. Sau khi cả ba xuất hiện, liền tán phát một luồng uy áp rất mạnh.
Vương Lâm nhìn lướt qua, cả ba người đều là Hóa Thần đại viên mãn. Thậm chí, trong cơ thể đều có một chút tiên lực đang lưu chuyển, chứng tỏ đang đứng trên bờ đột phá Anh Biến kỳ.
- Tằng Ngưu! Lão phu Thiên Mục là đại trưởng lão của tộc Cự ma muốn khiêu chiến với ngươi. - Một trong số ba lão chợt cất giọng âm u, nói.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn lạnh như băng, nhìn qua lão già, nói:
- Ngươi không xứng! - Nói xong hắn lại nhìn về phía Sất Hổ, chờ đợi câu trả lời.
Sắc mặt lão già xanh đỏ liên tục, nhìn Vương Lâm chằm chằm. Bất chợt, lão cười ha hả. Trong ánh mắt lóe lên hàn quang bước về phía trước một bước. Trong tay lão chợt có một cây cự phủ màu tím. Lão hét lớn một tiếng, chém về phía Vương Lâm.
Tộc nhân của tộc Cự Ma rất ít khi sử dụng pháp thuật thần thông. Phần lớn đều sử dụng sự cường hãn của thân thể mà làm phương thức công kích chủ yếu.
Vương Lâm liếc mắt nhìn lão già, tay phải nắm lại thành quyền đánh một kích.
"Ầm..."
Một tiếng nổ vang lên, lão già lui lại phía sau mấy trượng. Sắc mặt lão tái nhợt, không thể tin vào mắt mình. Hai lão già mặc trường bào hồng tía còn lại cùng đều biến sắc, nhìn Vương Lâm chằm chằm, trong lòng thầm kêu khổ.
Thân thể Vương Lâm cũng chẳng dao động, nhìn lão già, lắc đầu nói:
- Ngươi vẫn không xứng.
Sất Hổ khổ sở, nói:
- Ta không biết vị trí của lão tổ. Tằng Ngưu! Ngươi thu tay lại đi. Tộc Cự Ma của ta không phải là địch nhân của ngươi.
Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Ngón trỏ của tay phải chỉ về phía Sất Hổ, quát:
- Sất Hổ! Ngươi lấy phi kiếm của lão tổ các ngươi đưa cho ta. Ta sẽ đi ngay.
Sất Hổ thầm than, nhìn Vương Lâm, trong lòng liên tục đấu tranh. Một thoáng sau, hắn nói từng tiếng rõ ràng:
- Vị trí lão tổ bế quan không một ai biết được. Nhưng ta có thể Thông Thiên đại trận của tộc Cự Ma chúng ta là có thể liên lạc được với lão tổ. Vương Lâm! Sau khi có được kiếm tiên, ngươi hãy đi khỏi đây ngay.
Vương Lâm nhìn Sất Hổ chằm chằm rồi chậm rãi gật đầu. Ba lão già mặc trường bào hồng tía trầm mặc không nói. Ngoại trừ lão tổ ra thì ba người bọn họ chính là những người mạnh nhất của tộc Cự Ma thế mà không thể chống lại được đối phương thì đừng nói tới những người khác.
Nhất là sau khi nhìn thấy mấy trăm tộc nhân bị phong ấn, cả ba người lại càng thêm âm trầm.
Sất Hổ xoay người nhìn về phía ba lão già, ánh mắt phức tạp, nói:
- Ba vị Đại trưởng lão hãy mở Thông Thiên trận pháp. Ta sẽ lấy thân phận thiếu tông chủ của tộc Cự Ma để chủ trì.
Ba lão già mặc trường bào hồng tía liếc nhìn nhau rồi gật đầu. Cả ba không nói lời nào vỗ vào mi tâm. Nhất thời ba cây cự phủ cùng xuất hiện trong tay bọn họ.
- Mở ra Tây giới Cự Ma Thiên. - Một trong ba lão già quát khẽ. Cây cự phủ trong tay được ném lên trời. Hai tay lão bắt quyết, đánh ra một đạo linh quang.
Nhất thời, mặt đất nơi tộc Cự Ma ầm ầm chấn động. Một cột sáng màu đen chọc trời từ phía tay xông lên qua chín tầng trời. Linh lực cuồn cuộn từ bốn phía tản đến. Đồng thời vào lúc này ở phía tây một cột sáng màu đen lại từ dưới đất xuyên lên cao.
Cảnh tượng vẫn chưa chấm dứt. Trong nháy mắt sau khi hai cột sáng xuất hiện, cột sáng thứ ba cũng vọt lên khiến cho mặt đất rung chuyển, xuất hiện vô số khe nứt. Một vòng sóng từ ba cột sáng khuếch tán ra xung quanh khiến cho không khí phải xao động.
- Mở ra Nam giới Cự Ma Thiên!
- Mở ra Bắc giới Cự Ma Thiên.
Hai lão già mặc trường bào hồng tía cũng lập tức hét lên. Hai cây cự phủ cũng được ném lên không trung.
Nhất thời từ hai hướng Nam, Bắc cũng truyền đến những chấn động long trời lở đất. Sáu cây cột lớn màu đen cũng vọt lên cao phát ra những tiếng động ầm ầm vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Sất Hổ liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, rồi cắn răng quát:
- Mở ra Đông giới Cự Ma Thiên.
Câu nói của hắn vừa dứt, nhất thời ở phía Đông cũng lập tức vọng đến những tiếng ầm ầm. Ba cột sáng màu đen từ dưới đất chui lên.
Vào giờ phút này, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ tộc Cự Ma được bao vây trong mười hai cột sáng. Mỗi hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có ba cột sáng, nhìn như một cái thiên lao.
Vào lúc này, sau khi toàn bộ mười hai cột sáng vọt lên, tất cả tộc nhân của tộc Cự Ma xung quanh Vương Lâm đều khoanh chân ngồi xuống. Hai tay mỗi người đều bắt quyết, trong miệng lẩm bẩm.
Thanh âm của bọn họ quỷ dị dung hợp cùng một chỗ. Giống như một câu Ma chú nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Vào lúc này, khắp trong Cự Ma quốc, tất cả các tu sĩ của tộc Cự Ma còn chưa chạy đến, cho dù có tu vi thế nào cũng đều khoanh chân ngồi xuống, trong miệng lẩm bẩm những âm thanh quái dị.
Nhất thời, khắp trời đất cùng vang lên thứ thanh âm đó.
Từ mười hai cột sáng màu đen phát ra vô số những tia sáng màu đen. Chúng như được thanh âm ngâm xướng trong trời đất kích thích khiến cho ánh sáng càng lúc càng mạnh.
Ánh mắt Vương Lâm có một sự buồn bã. Hắn đã sớm nhận ra sự giằng co trong lòng Sất Hổ. Chỉ có điều, bằng hữu trong đời hắn quá ít, nên trong lòng vẫn hy vọng vào một chút tình cảm đó.
Trong phạm vi vạn trượng xung quanh Vương Lâm cũng chỉ có hắn, Sất Hổ và ba tu sĩ khác của Cự ma tộc là vẫn còn đứng thẳng. Tất cả những người còn lại đều khoanh chân ngồi xuống, trong miệng ngâm xướng thanh âm quái dị.
Sất Hổ phức tạp nhìn Vương Lâm, nói một cách khổ sở:
- Tằng Ngưu! Ta xin lỗi ngươi. Nhưng lão tổ chính là niềm hy vọng của tộc Cự Ma chúng ta. Ta là thiếu tông chủ của tộc nên phải chịu một phần trách nhiệm đối với Thông Thiên đại trận. Cho dù là với thân thể của lão tổ cũng không thể chịu nổi tám lần công kích. Thân thể của ngươi không thể sánh với tộc Cự Ma chúng ta nên không thể nào tồn tại được.
Tay phải hắn giơ lên, điểm một cái về phía Vương Lâm. Nhất thời, trời đất xung quanh tộc Cự Ma lập tức bao phủ trong thanh âm quái dị. Thanh âm đó càng lúc càng cao, càng lúc càng gấp gáp. Mười hai cây cột sáng màu đen chợt run rẩy, nhanh chóng di động, hóa thành mười hai luồng sáng màu đen từ bốn phương tám hướng đánh về phía Vương Lâm với tốc độ rất nhanh.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng rồi nhìn Sất Hổ nói một cách bình thản:
- Sất Hổ! Ở Tiên giới, ngươi nợ ta. Hai năm trước, ta nợ ngươi. Từ nay về sau, giữa ngươi và ta không còn bất cứ mối nợ nào nữa. Tất cả trở lại bình thường.
Hai mắt Sất Hổ tối sầm lại, nói:
- Bình thường.Đúng thế. Quan hệ giữa ngươi và ta sẽ trở lại bình thường.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn xung quanh. Từ bốn phía, mười hai luồng ánh sáng đang lao tới, hắn cười to nói:
- Sất Hổ! Ngươi cho rằng Thông Thiên đại trận có thể giết được ta hay sao? Phá cho ta.
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, rồi thân hình hắn khẽ động, xuất hiện trước một luồng ánh sáng đang điên cuồng lao tới. Một quyền phá không lao về phía trước.
"Ầm..."
Luồng sáng màu đen nhất thời vỡ nát, hóa thành một cơn cuồng phong tỏa ra xung quanh. Thân thể Vương Lâm sau khi công kích liền lui lại mấy trượng, trên tay phải có một vết máu.
- Đạo thứ nhất! - Hai mắt Vương Lâm sáng ngời. Sau trận đánh với Lý Nguyên Phong, mức độ thân thể của tam tinh Cổ Thần không phát huy được toàn bộ thực lực. Vào lúc này, ánh mắt hắn thể hiện rõ ý chí chiến đấu. Tay phải đưa lên miệng, đầu lưỡi của hắn liếm vết máu tươi vẫn còn dính trên đó. Một tia sáng trong mắt lóe lên, hắn lại lao về phía đạo ánh sáng thứ hai.
Một tiếng nổ vang lên, luồng ánh sáng màu đen thứ hai cũng vỡ nát. Vương Lâm cười ha hả trên không trung rồi quát:
- Đạo thứ hai.
Thân ảnh hắn lại tiếp tục di động rồi công kích. Vào lúc này, khi những luồng sáng màu đen đang phóng tới khắp không trung giống như đang đứng bên bờ của sự sụp đổ. Vô số những cái vết nứt không gian xuất hiện.
"Ầm.ầm.ầm.ầm..."
Vương Lâm cười lên ha hả. Thân hình hắn lại lóe lên xuất ra một quyền, đánh tan một luồng sáng màu đen. Trên nắm tay phải của hắn, sau mỗi lên va chạm liền xuất hiện một vết máu rồi bị hắn liếm đi. Vào lúc này, nhìn Vương Lâm hết sức kinh khủng. Hắn cười như một kẻ điên trong không trung rồi quát to:
- Đạo thứ tám.
Quần áo trên người hắn đã nát thành phấn để lộ nửa trên toàn cơ bắp. Nơi mi tâm của hắn ba điểm sáng màu tím chuyển động cực nhanh khiến cho người ta không thể nhìn rõ.
Thanh âm ngâm xướng của tộc nhân tộc Cự Ma trên mặt đất càng lúc càng cao, càng quái dị. Thân thể bọn họ không còn bất động mà lắc lư theo một quy luật nào đó.
Ánh mắt Sất Hổ như vẫn không tin vào những gì mà mình nhìn thấy. Trong tộc Cự ma, ngoại trừ lão tổ không có bất cứ kẻ nào có thể chịu nổi tám luồng ánh sáng của Thông Thiên trận pháp. Cho dù lão tổ thì cũng chỉ chịu được tám luồng sáng mà thôi.
Tất nhiên đó chỉ là xét về mặt thân thể. Nếu sử dụng pháp thuật thì với tu vi của lão tổ, hoàn toàn có thể chịu nổi cả mười hai luồng sáng nhưng sau đó chắc chắn sẽ bị thương.
Vương Lâm hét lớn một tiếng, thân thể giống như môt tia chớp. Tay phải lại tiếp tục công kích, đánh nát ba luồng sáng màu đen. Vào lúc này, nhìn hắn giống như một pho tượng Ma Thần thời thượng cổ, xung quanh người một ngọn lửa ma bốc cháy phừng phừng.
- Một đạo cuối cùng. Sất Hổ! Ngươi nhìn cho kỹ. - Tiếng cười của Vương Lâm chấn động thiên địa. Cuối cùng thì đạo ánh sáng cũng đã tới nơi.
Vào lúc này đây, Vương Lâm cũng không xuất quyền mà chỉ gầm lên một tiếng. Thân thể hắn trong nháy mắt to lên, hóa thành một người khổng lồ cao hơn mười trượng.
"Ầm..."
Luồng sáng đánh thẳng vào ngực của Vương Lâm rồi tan biến. Thân thể khổng lồ của Vương Lâm, lùi lại ba bước, nhưng lông tóc không hề bị tổn thương lấy một cọng. Hắn ngẩng đầu lên trời hét lớn. Nhất thời, tầng mây bao phủ trên trời lập tức tiêu tán. Thông Thiên pháp trận bị phá. Đây mới chính thức là lực lượng của tam tinh Cổ Thần.
- Sất Hổ! Bây giờ, ngươi và ta chẳng còn gì nợ nhau nữa. Tộc Cự Ma! Phong! - Ngón tay Vương Lâm chỉ thẳng lên bầu trời. Nhất thời, từ trong bức tranh Sinh Tử luân hồi vô số làn khí xám rít lên mà bay ra, chui vào trong cơ thể của tất cả tộc nhân tộc Cự Ma.
- Bắt đầu từ hôm nay, tộc Cự Ma không có tu sĩ Nguyên Anh. Bất luận kẻ nào muốn đột phá qua cảnh giới Kết Đan kỳ cũng phải được sự đồng ý của ta. Đây là sự trừng phạt đối với các ngươi. - Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng. Vào lúc này, lời nói của hắn chính là thiên uy, quyết định vận mệnh của tộc Cự Ma.
Sự kết hợp của bổn tôn và phân thân, tam tinh cổ thần kết hợp với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ tạo ra một thứ mà từ trước đến giờ chưa từng có. Tạo nên một Vương Lâm cực kỳ mạnh mẽ.
Trong tình huống không có tu sĩ Anh Biến kỳ sử dụng tiên lực, mức độ mạnh mẽ của thân thể trên Chu Tước tinh không có người nào so sánh được với hắn.
Bởi đó chính là Cổ Thần. Tam tinh Cổ Thần.
Vương Lâm đã suy nghĩ rất kỹ, nếu cứ như trước không để lộ thực lực sẽ càng khiến cho nhiều người tìm đến gây rắc rối. Chỉ đơn giản giết Lý Nguyên Phong, giết lão tổ của tộc Cự Ma mà tế cờ mới khiến cho tu sĩ trên Chu Tước tinh phải để mắt. Nhất là để cho Chu Tước biến, hắn không phải là một quân cờ.
Sau khi rời khỏi Chu Tước quốc, một luồng áp lực vẫn luôn bao trùm thể xác và tinh thần của Vương Lâm. Áp lực đó đến từ Chu Tước quốc, đến từ Chu Tước sơn. Sự xuất hiện của Liễu Mi giống như vén lên một góc sương mù khiến cho Vương Lâm hoàn toàn xác định mình bị người ta đưa vào trong một âm mưu.
Với tính tình của Vương Lâm làm sao có thể để cho người khác quản chế, sắp đặt. Vì vậy mà hắn chẳng hề do dự mà bộc phát, chẳng hề do dự mà xuất ra thực lực.
Hắn không muốn làm một quân cờ. Mà cho dù có phải là một quân cờ thì cũng phải là một quân cờ có gai khiến cho tất cả những người chạm phải đều phải chảy máu.
Mặc dù chuyện Cổ Thần bị lộ, Vương Lâm cũng có đường lui. Chưa kể, Cổ Thần đã biến mất vô số năm, trở thành truyền thuyết từ thời viễn cổ. Chỉ sợ là Chu Tước sau khi nhìn thấy Vương Lâm cũng không thể xác định được chắc chắn có phải Cổ Thần hay không.
Dù sao thì ở trong giới tu chân, không phải không có người luyện thể. Tộc Cự Ma cũng là một trong số đó.
Vương Lâm đã nghĩ việc này rất kỹ. Hắn cũng không có ý định ở lại Chu Tước tinh thật lâu. Chờ sau khi có được Thập ức tôn hồn phiên thực sự thì hắn sẽ tới Thiên Vận tinh.
- Cự Ma lão tổ. Lăn ra đây. - Vương Lâm đứng giữa không trung hét lớn một tiếng. Thanh âm vang vọng khắp tộc Cự Ma.
Sất Hổ cười thảm, thân thể hắn nghiêng ngả rồi ngã xuống đất. Tuy Vương Lâm không giết hắn, nhưng vào lúc này do đại trận bị hủy, thân là người chủ trì hắn bị cắn trả mà trọng thương.
Thanh âm Vương Lâm vang vọng khắp cả tộc Cự Ma. Vào lúc này, không còn có bất cứ người nào dám tiến lên ngăn cản, hay có dũng khí quát lớn. Có tư cách ngăn cản Vương Lâm cũng chỉ còn có một mình lão tổ của tộc không biết đang trốn ở đâu.
Đồng thời, ở biên giới của tộc Cự Ma. Một nữ tử mặc áo tím từ đó nhìn về phía này. Tướng mạo nữ tử vô cùng xinh đẹp, có một sự lôi cuốn không thể cưỡng lại. Trong mắt nàng lóe lên một tia sáng kỳ dị, lẩm bẩm:
- Đây mới là thực lực chân chính của ngươi phải không hả Vương Lâm? Thì ra, sư tôn của ta đã xem thường ngươi.
Vào lúc này, sắc mặt của mấy trăm tộc nhân đều hết sức khó coi đồng thời có một sự kinh hãi. Bọn họ đã sớm nghe thấy lời đồn, nhưng tới giờ phút này khi nó ứng vào bản thân bọn họ mới thực sự cảm thấy đau khổ.
Sất Hổ nhìn Vương Lâm ánh mắt vô cùng phức tạp, lớn tiếng nói:
- Tằng Ngưu! Nếu ngươi là bằng hữu của Sất Hổ thì hãy nhanh chóng rời khỏi tộc Cự Ma đi.
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi mới nói một cách chẫm rãi:
- Sất Hổ! Đến bây giờ tộc Cự Ma vẫn chưa có một người nào chết, ngươi có biết vì sao không? Nếu không vì ngươi, ta cũng chẳng cần phải làm như thế.
Trong lúc hai người nói chuyện, càng có nhiều tộc nhân của tộc Cự Ma từ bốn phương tám hướng chạy đến, đứng xung quanh, hình thành một luồng áp lực nặng nề. Trong lòng Sất Hổ hết sức khổ sở. Nét mặt hắn thay đổi liên tục, nói:
- Tằng Ngưu! Ngươi.
Vương Lâm nhìn Sất Hổ, than nhẹ một tiếng, nói:
- Sất Hổ! Ngươi nói chỗ của lão tổ tộc Cự Ma cho ta biết. Ta sẽ đi tìm hắn. Còn tất cả những người khác của tộc Cự Ma ta sẽ không động đến.
- Lớn mật!
- Cuồng vọng!
.
Vô số những lời lẽ ác độc từ bốn phía vọng tới. Ngay sau đó, ba lão già mặc trường bào màu hồng tía, mi tâm có hình một cái phủ màu đen từ trong đám người đi ra. Sau khi cả ba xuất hiện, liền tán phát một luồng uy áp rất mạnh.
Vương Lâm nhìn lướt qua, cả ba người đều là Hóa Thần đại viên mãn. Thậm chí, trong cơ thể đều có một chút tiên lực đang lưu chuyển, chứng tỏ đang đứng trên bờ đột phá Anh Biến kỳ.
- Tằng Ngưu! Lão phu Thiên Mục là đại trưởng lão của tộc Cự ma muốn khiêu chiến với ngươi. - Một trong số ba lão chợt cất giọng âm u, nói.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn lạnh như băng, nhìn qua lão già, nói:
- Ngươi không xứng! - Nói xong hắn lại nhìn về phía Sất Hổ, chờ đợi câu trả lời.
Sắc mặt lão già xanh đỏ liên tục, nhìn Vương Lâm chằm chằm. Bất chợt, lão cười ha hả. Trong ánh mắt lóe lên hàn quang bước về phía trước một bước. Trong tay lão chợt có một cây cự phủ màu tím. Lão hét lớn một tiếng, chém về phía Vương Lâm.
Tộc nhân của tộc Cự Ma rất ít khi sử dụng pháp thuật thần thông. Phần lớn đều sử dụng sự cường hãn của thân thể mà làm phương thức công kích chủ yếu.
Vương Lâm liếc mắt nhìn lão già, tay phải nắm lại thành quyền đánh một kích.
"Ầm..."
Một tiếng nổ vang lên, lão già lui lại phía sau mấy trượng. Sắc mặt lão tái nhợt, không thể tin vào mắt mình. Hai lão già mặc trường bào hồng tía còn lại cùng đều biến sắc, nhìn Vương Lâm chằm chằm, trong lòng thầm kêu khổ.
Thân thể Vương Lâm cũng chẳng dao động, nhìn lão già, lắc đầu nói:
- Ngươi vẫn không xứng.
Sất Hổ khổ sở, nói:
- Ta không biết vị trí của lão tổ. Tằng Ngưu! Ngươi thu tay lại đi. Tộc Cự Ma của ta không phải là địch nhân của ngươi.
Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Ngón trỏ của tay phải chỉ về phía Sất Hổ, quát:
- Sất Hổ! Ngươi lấy phi kiếm của lão tổ các ngươi đưa cho ta. Ta sẽ đi ngay.
Sất Hổ thầm than, nhìn Vương Lâm, trong lòng liên tục đấu tranh. Một thoáng sau, hắn nói từng tiếng rõ ràng:
- Vị trí lão tổ bế quan không một ai biết được. Nhưng ta có thể Thông Thiên đại trận của tộc Cự Ma chúng ta là có thể liên lạc được với lão tổ. Vương Lâm! Sau khi có được kiếm tiên, ngươi hãy đi khỏi đây ngay.
Vương Lâm nhìn Sất Hổ chằm chằm rồi chậm rãi gật đầu. Ba lão già mặc trường bào hồng tía trầm mặc không nói. Ngoại trừ lão tổ ra thì ba người bọn họ chính là những người mạnh nhất của tộc Cự Ma thế mà không thể chống lại được đối phương thì đừng nói tới những người khác.
Nhất là sau khi nhìn thấy mấy trăm tộc nhân bị phong ấn, cả ba người lại càng thêm âm trầm.
Sất Hổ xoay người nhìn về phía ba lão già, ánh mắt phức tạp, nói:
- Ba vị Đại trưởng lão hãy mở Thông Thiên trận pháp. Ta sẽ lấy thân phận thiếu tông chủ của tộc Cự Ma để chủ trì.
Ba lão già mặc trường bào hồng tía liếc nhìn nhau rồi gật đầu. Cả ba không nói lời nào vỗ vào mi tâm. Nhất thời ba cây cự phủ cùng xuất hiện trong tay bọn họ.
- Mở ra Tây giới Cự Ma Thiên. - Một trong ba lão già quát khẽ. Cây cự phủ trong tay được ném lên trời. Hai tay lão bắt quyết, đánh ra một đạo linh quang.
Nhất thời, mặt đất nơi tộc Cự Ma ầm ầm chấn động. Một cột sáng màu đen chọc trời từ phía tay xông lên qua chín tầng trời. Linh lực cuồn cuộn từ bốn phía tản đến. Đồng thời vào lúc này ở phía tây một cột sáng màu đen lại từ dưới đất xuyên lên cao.
Cảnh tượng vẫn chưa chấm dứt. Trong nháy mắt sau khi hai cột sáng xuất hiện, cột sáng thứ ba cũng vọt lên khiến cho mặt đất rung chuyển, xuất hiện vô số khe nứt. Một vòng sóng từ ba cột sáng khuếch tán ra xung quanh khiến cho không khí phải xao động.
- Mở ra Nam giới Cự Ma Thiên!
- Mở ra Bắc giới Cự Ma Thiên.
Hai lão già mặc trường bào hồng tía cũng lập tức hét lên. Hai cây cự phủ cũng được ném lên không trung.
Nhất thời từ hai hướng Nam, Bắc cũng truyền đến những chấn động long trời lở đất. Sáu cây cột lớn màu đen cũng vọt lên cao phát ra những tiếng động ầm ầm vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Sất Hổ liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, rồi cắn răng quát:
- Mở ra Đông giới Cự Ma Thiên.
Câu nói của hắn vừa dứt, nhất thời ở phía Đông cũng lập tức vọng đến những tiếng ầm ầm. Ba cột sáng màu đen từ dưới đất chui lên.
Vào giờ phút này, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ tộc Cự Ma được bao vây trong mười hai cột sáng. Mỗi hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có ba cột sáng, nhìn như một cái thiên lao.
Vào lúc này, sau khi toàn bộ mười hai cột sáng vọt lên, tất cả tộc nhân của tộc Cự Ma xung quanh Vương Lâm đều khoanh chân ngồi xuống. Hai tay mỗi người đều bắt quyết, trong miệng lẩm bẩm.
Thanh âm của bọn họ quỷ dị dung hợp cùng một chỗ. Giống như một câu Ma chú nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Vào lúc này, khắp trong Cự Ma quốc, tất cả các tu sĩ của tộc Cự Ma còn chưa chạy đến, cho dù có tu vi thế nào cũng đều khoanh chân ngồi xuống, trong miệng lẩm bẩm những âm thanh quái dị.
Nhất thời, khắp trời đất cùng vang lên thứ thanh âm đó.
Từ mười hai cột sáng màu đen phát ra vô số những tia sáng màu đen. Chúng như được thanh âm ngâm xướng trong trời đất kích thích khiến cho ánh sáng càng lúc càng mạnh.
Ánh mắt Vương Lâm có một sự buồn bã. Hắn đã sớm nhận ra sự giằng co trong lòng Sất Hổ. Chỉ có điều, bằng hữu trong đời hắn quá ít, nên trong lòng vẫn hy vọng vào một chút tình cảm đó.
Trong phạm vi vạn trượng xung quanh Vương Lâm cũng chỉ có hắn, Sất Hổ và ba tu sĩ khác của Cự ma tộc là vẫn còn đứng thẳng. Tất cả những người còn lại đều khoanh chân ngồi xuống, trong miệng ngâm xướng thanh âm quái dị.
Sất Hổ phức tạp nhìn Vương Lâm, nói một cách khổ sở:
- Tằng Ngưu! Ta xin lỗi ngươi. Nhưng lão tổ chính là niềm hy vọng của tộc Cự Ma chúng ta. Ta là thiếu tông chủ của tộc nên phải chịu một phần trách nhiệm đối với Thông Thiên đại trận. Cho dù là với thân thể của lão tổ cũng không thể chịu nổi tám lần công kích. Thân thể của ngươi không thể sánh với tộc Cự Ma chúng ta nên không thể nào tồn tại được.
Tay phải hắn giơ lên, điểm một cái về phía Vương Lâm. Nhất thời, trời đất xung quanh tộc Cự Ma lập tức bao phủ trong thanh âm quái dị. Thanh âm đó càng lúc càng cao, càng lúc càng gấp gáp. Mười hai cây cột sáng màu đen chợt run rẩy, nhanh chóng di động, hóa thành mười hai luồng sáng màu đen từ bốn phương tám hướng đánh về phía Vương Lâm với tốc độ rất nhanh.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng rồi nhìn Sất Hổ nói một cách bình thản:
- Sất Hổ! Ở Tiên giới, ngươi nợ ta. Hai năm trước, ta nợ ngươi. Từ nay về sau, giữa ngươi và ta không còn bất cứ mối nợ nào nữa. Tất cả trở lại bình thường.
Hai mắt Sất Hổ tối sầm lại, nói:
- Bình thường.Đúng thế. Quan hệ giữa ngươi và ta sẽ trở lại bình thường.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn xung quanh. Từ bốn phía, mười hai luồng ánh sáng đang lao tới, hắn cười to nói:
- Sất Hổ! Ngươi cho rằng Thông Thiên đại trận có thể giết được ta hay sao? Phá cho ta.
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, rồi thân hình hắn khẽ động, xuất hiện trước một luồng ánh sáng đang điên cuồng lao tới. Một quyền phá không lao về phía trước.
"Ầm..."
Luồng sáng màu đen nhất thời vỡ nát, hóa thành một cơn cuồng phong tỏa ra xung quanh. Thân thể Vương Lâm sau khi công kích liền lui lại mấy trượng, trên tay phải có một vết máu.
- Đạo thứ nhất! - Hai mắt Vương Lâm sáng ngời. Sau trận đánh với Lý Nguyên Phong, mức độ thân thể của tam tinh Cổ Thần không phát huy được toàn bộ thực lực. Vào lúc này, ánh mắt hắn thể hiện rõ ý chí chiến đấu. Tay phải đưa lên miệng, đầu lưỡi của hắn liếm vết máu tươi vẫn còn dính trên đó. Một tia sáng trong mắt lóe lên, hắn lại lao về phía đạo ánh sáng thứ hai.
Một tiếng nổ vang lên, luồng ánh sáng màu đen thứ hai cũng vỡ nát. Vương Lâm cười ha hả trên không trung rồi quát:
- Đạo thứ hai.
Thân ảnh hắn lại tiếp tục di động rồi công kích. Vào lúc này, khi những luồng sáng màu đen đang phóng tới khắp không trung giống như đang đứng bên bờ của sự sụp đổ. Vô số những cái vết nứt không gian xuất hiện.
"Ầm.ầm.ầm.ầm..."
Vương Lâm cười lên ha hả. Thân hình hắn lại lóe lên xuất ra một quyền, đánh tan một luồng sáng màu đen. Trên nắm tay phải của hắn, sau mỗi lên va chạm liền xuất hiện một vết máu rồi bị hắn liếm đi. Vào lúc này, nhìn Vương Lâm hết sức kinh khủng. Hắn cười như một kẻ điên trong không trung rồi quát to:
- Đạo thứ tám.
Quần áo trên người hắn đã nát thành phấn để lộ nửa trên toàn cơ bắp. Nơi mi tâm của hắn ba điểm sáng màu tím chuyển động cực nhanh khiến cho người ta không thể nhìn rõ.
Thanh âm ngâm xướng của tộc nhân tộc Cự Ma trên mặt đất càng lúc càng cao, càng quái dị. Thân thể bọn họ không còn bất động mà lắc lư theo một quy luật nào đó.
Ánh mắt Sất Hổ như vẫn không tin vào những gì mà mình nhìn thấy. Trong tộc Cự ma, ngoại trừ lão tổ không có bất cứ kẻ nào có thể chịu nổi tám luồng ánh sáng của Thông Thiên trận pháp. Cho dù lão tổ thì cũng chỉ chịu được tám luồng sáng mà thôi.
Tất nhiên đó chỉ là xét về mặt thân thể. Nếu sử dụng pháp thuật thì với tu vi của lão tổ, hoàn toàn có thể chịu nổi cả mười hai luồng sáng nhưng sau đó chắc chắn sẽ bị thương.
Vương Lâm hét lớn một tiếng, thân thể giống như môt tia chớp. Tay phải lại tiếp tục công kích, đánh nát ba luồng sáng màu đen. Vào lúc này, nhìn hắn giống như một pho tượng Ma Thần thời thượng cổ, xung quanh người một ngọn lửa ma bốc cháy phừng phừng.
- Một đạo cuối cùng. Sất Hổ! Ngươi nhìn cho kỹ. - Tiếng cười của Vương Lâm chấn động thiên địa. Cuối cùng thì đạo ánh sáng cũng đã tới nơi.
Vào lúc này đây, Vương Lâm cũng không xuất quyền mà chỉ gầm lên một tiếng. Thân thể hắn trong nháy mắt to lên, hóa thành một người khổng lồ cao hơn mười trượng.
"Ầm..."
Luồng sáng đánh thẳng vào ngực của Vương Lâm rồi tan biến. Thân thể khổng lồ của Vương Lâm, lùi lại ba bước, nhưng lông tóc không hề bị tổn thương lấy một cọng. Hắn ngẩng đầu lên trời hét lớn. Nhất thời, tầng mây bao phủ trên trời lập tức tiêu tán. Thông Thiên pháp trận bị phá. Đây mới chính thức là lực lượng của tam tinh Cổ Thần.
- Sất Hổ! Bây giờ, ngươi và ta chẳng còn gì nợ nhau nữa. Tộc Cự Ma! Phong! - Ngón tay Vương Lâm chỉ thẳng lên bầu trời. Nhất thời, từ trong bức tranh Sinh Tử luân hồi vô số làn khí xám rít lên mà bay ra, chui vào trong cơ thể của tất cả tộc nhân tộc Cự Ma.
- Bắt đầu từ hôm nay, tộc Cự Ma không có tu sĩ Nguyên Anh. Bất luận kẻ nào muốn đột phá qua cảnh giới Kết Đan kỳ cũng phải được sự đồng ý của ta. Đây là sự trừng phạt đối với các ngươi. - Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng. Vào lúc này, lời nói của hắn chính là thiên uy, quyết định vận mệnh của tộc Cự Ma.
Sự kết hợp của bổn tôn và phân thân, tam tinh cổ thần kết hợp với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ tạo ra một thứ mà từ trước đến giờ chưa từng có. Tạo nên một Vương Lâm cực kỳ mạnh mẽ.
Trong tình huống không có tu sĩ Anh Biến kỳ sử dụng tiên lực, mức độ mạnh mẽ của thân thể trên Chu Tước tinh không có người nào so sánh được với hắn.
Bởi đó chính là Cổ Thần. Tam tinh Cổ Thần.
Vương Lâm đã suy nghĩ rất kỹ, nếu cứ như trước không để lộ thực lực sẽ càng khiến cho nhiều người tìm đến gây rắc rối. Chỉ đơn giản giết Lý Nguyên Phong, giết lão tổ của tộc Cự Ma mà tế cờ mới khiến cho tu sĩ trên Chu Tước tinh phải để mắt. Nhất là để cho Chu Tước biến, hắn không phải là một quân cờ.
Sau khi rời khỏi Chu Tước quốc, một luồng áp lực vẫn luôn bao trùm thể xác và tinh thần của Vương Lâm. Áp lực đó đến từ Chu Tước quốc, đến từ Chu Tước sơn. Sự xuất hiện của Liễu Mi giống như vén lên một góc sương mù khiến cho Vương Lâm hoàn toàn xác định mình bị người ta đưa vào trong một âm mưu.
Với tính tình của Vương Lâm làm sao có thể để cho người khác quản chế, sắp đặt. Vì vậy mà hắn chẳng hề do dự mà bộc phát, chẳng hề do dự mà xuất ra thực lực.
Hắn không muốn làm một quân cờ. Mà cho dù có phải là một quân cờ thì cũng phải là một quân cờ có gai khiến cho tất cả những người chạm phải đều phải chảy máu.
Mặc dù chuyện Cổ Thần bị lộ, Vương Lâm cũng có đường lui. Chưa kể, Cổ Thần đã biến mất vô số năm, trở thành truyền thuyết từ thời viễn cổ. Chỉ sợ là Chu Tước sau khi nhìn thấy Vương Lâm cũng không thể xác định được chắc chắn có phải Cổ Thần hay không.
Dù sao thì ở trong giới tu chân, không phải không có người luyện thể. Tộc Cự Ma cũng là một trong số đó.
Vương Lâm đã nghĩ việc này rất kỹ. Hắn cũng không có ý định ở lại Chu Tước tinh thật lâu. Chờ sau khi có được Thập ức tôn hồn phiên thực sự thì hắn sẽ tới Thiên Vận tinh.
- Cự Ma lão tổ. Lăn ra đây. - Vương Lâm đứng giữa không trung hét lớn một tiếng. Thanh âm vang vọng khắp tộc Cự Ma.
Sất Hổ cười thảm, thân thể hắn nghiêng ngả rồi ngã xuống đất. Tuy Vương Lâm không giết hắn, nhưng vào lúc này do đại trận bị hủy, thân là người chủ trì hắn bị cắn trả mà trọng thương.
Thanh âm Vương Lâm vang vọng khắp cả tộc Cự Ma. Vào lúc này, không còn có bất cứ người nào dám tiến lên ngăn cản, hay có dũng khí quát lớn. Có tư cách ngăn cản Vương Lâm cũng chỉ còn có một mình lão tổ của tộc không biết đang trốn ở đâu.
Đồng thời, ở biên giới của tộc Cự Ma. Một nữ tử mặc áo tím từ đó nhìn về phía này. Tướng mạo nữ tử vô cùng xinh đẹp, có một sự lôi cuốn không thể cưỡng lại. Trong mắt nàng lóe lên một tia sáng kỳ dị, lẩm bẩm:
- Đây mới là thực lực chân chính của ngươi phải không hả Vương Lâm? Thì ra, sư tôn của ta đã xem thường ngươi.
Tác giả :
Nhĩ Căn