Tiên Nghịch
Chương 359: Gặp lại Liễu Mi lần thứ hai
Lập tức, ở trước người hắn xuất hiện một con lốc xoáy thật lớn. Lốc xoáy này vừa xuất hiện lập tức khiến Quách Đông Kiện mặt xám như tro tàn, chua xót nói:
- Lần bế quan này Thanh Mộc huynh hoá ra là tu luyện Luyện Hồn Thuật. Chỉ với thời gian ba tháng có thể luyện ra Hồn Tuyền, Quách mỗ bội phục!
Khi hắn đang nói chuyện, những hồn phách xông đến đều lập tức kêu lên thảm thiết, bị lốc xoáy hút vào. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đám hồn phác này, ngoại trừ hồn phách phát ra khí tức Nguyên Anh, toàn bộ biến mất.
Hồn phách đầu có hai sừng phát ra khí tức của Nguyên Anh kêu lên một tiếng, cũng không biết sử dụng cách nào, không ngờ có thể loại bỏ được lực hút của lốc xoáy, hướng về phía xa xa nhanh chóng thoát đi.
- Ah?
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải xuất ra một trảo cách không, lập tức hồn phách kia hừ thảm một tiếng, bị kéo trở về!
- Ngươi từ chỗ nào đạt được sinh hồn Nguyên Anh này?
Vương Lâm liếc nhìn hồn phách này một cái rồi ngẩng đầu nhìn về phía Quách Đông Kiện.
Quách Đông Kiện than thầm, khi thấy đối phương thi triển ra Hồn Tuyền thì hắn đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
- Thanh Mộc sư huynh, chúc mừng ngươi trở thành người thứ ba trong hàng đệ tử của Luyện Hồn Phong tu luyện ra Hồn Tuyền. Sinh hồn Nguyên Anh này là ta lấy một thanh Bách Hồn Phiên có chín trăm hồn phách ra đổi với với Tô Kim Thế ở Trừu Phách phong.
Trong ba tháng tu luyện, Vương Lâm nương theo áp lực của linh mạch khiến cho tu vi tăng mạnh, đột phá Nguyên Anh. Chỉ cần đợi cho nguyên thần của hắn khôi phục thì lần nữa trở lại tu vi Hoá Thần.
Vết sẹo trên mặt hắn chỉ còn lại ba khối, phong ấn của Tôn Thái đã sắp bị tan vỡ.
So sánh với việc này, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là trong khi thổ nạp, hắn cảm nhận được trên toàn bộ Luyện Hồn Phong như bị một vật vô hình thật lớn bao phủ.
Trong vật vô hình này đôi khi tràn ra một ít hồn phách. Mỗi khi hồn phách tràn ra, liền lập tức từ trên cả toà Luyện Hồn Phong truyền ra hơn trăm đạo linh lực, tranh nhau cướp đoạt.
Những hồn phách này cũng không phải xuất hiện từ cùng một chỗ, mà là phân tán ra, bất kỳ mỗi vị trí nào trên Luyện Hồn Phong đều có thể thấy xuất hiện.
Phát hiện ra điều này khiến nội tâm Vương Lâm khẽ động, lập tức xuất ra Luyên Hồn ngọc giản, cẩn thận xem xét. Dần dần, hắn nhìn ra được một số manh mối.
Hồn Phiên tam pháp chia làm Luyện hồn, Trừu phách, Toả thần.
Trong đó, Luyện hồn là luyện hoá hết thảy các tử hồn trên thế gian, đem phong ấn bên trong Hồn Phiên, lấy một loại phương pháp đặc thù khiến ở trong đó, không những không tiêu tan mà còn dần lớn mạnh lên.
Còn Trừu phách thì không giống, pháp thuật này cũng không thể luyện hoá tử phách mà là từ trong cơ thể sống rút ra sinh hồn, sau đó phong ấn trong hồn phiên để thao khống.
Về phần Toả thần, Vương Lâm không có gì để đối chiếu nên không đoán ra được chút gì.
Dựa theo Luyện Hồn Phong, Hồn Phiên dựa theo số lượng hồn phách bên trong mà chia là Thập, Bách, Thiên, Vạn Hồn Phiên. Uy lực của nó càng nhiều càng lớn.
Thập và Bách Hồn Phiên thuộc loại cực kỳ tầm thường. Có gì đặc biệt thì chỉ khi nào hình thành Thiên Hồn Phiên, mới có được một số thần thông. Uy lực lớn nhỏ của nó có quan hệ rất lớn đến chủ hồn.
Muốn luyện chế một cây Thiên Hồn Phiên, cần thiết phải có một chủ hồn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho không có nhiều Thiên Hồn Phiên. Bách Hồn Phiên đạt đến mức tận cùng là chín trăm chín mươi chín hồn phách nhưng bởi vì khuyết thiếu chủ hồn nên không thể hình thành Thiên Hồn Phiên.
Về phần chủ hồn phải như thế nào thì không có yêu cầu nào khác ngoài mức độ cường đại của nó. Độ cường đại của chủ hồn phải vượt qua tổng tất cả các hồn phách trước đó cộng lại.
Khi Vương Lâm đang nghiên cứu Hồn Phiên, đột nhiên từ chỗ sâu bên trong linh mạch truyền đến một thanh âm:
- Thanh Mộc huynh, tu vi đã khôi phục được hơn phân nửa. Thật đáng mừng!
Nháy mắt khi Liễu Mi nói chuyện, tay phải Vương Lâm điểm cách không một cái, lập tức thân thể của Hứa Vân và Lưu Vi run lên, rơi vào hôn mê.
- Liễu Mi,ngươi có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần làm thế, sẽ làm mất đi ấn tượng về ngươi trong lòng ta đó!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Liểu Mi, thanh âm lạnh như băng.
Liểu Mi nhìn Vương Lâm, than nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói:
- Vương Lâm, tai hoạ của ngươi đến rồi, đi thôi… Rời khỏi Chu Tước tinh… Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, không nói gì, chờ đợi câu nói tiếp theo của Liễu Mi.
- Ta không muốn lừa ngươi. Ngươi đã biết ta là người của Chu Tước quốc nhưng lại không biết sư phụ của ta không phải là người bình thường. Hắn chính là đệ nhất nhân trên Chu Tước tinh này, Chu Tước Tử.
Liễu Mi thấp giọng nói.
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, trong đầu đột nhiên rõ ràng, bỗng nhiên nói:
- Sau trận chiến với ta, hiện tại Hồng Điệp như thế nào?
Sau khi nghe câu nói của Liễu Mi, liên hệ với những suy nghĩ trong lòng trước đó, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ.
Trong mắt Liễu Mi hiện lên một tia tán thưởng, nàng nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói:
- Hồng Điệp… đã bị sư huynh của ta giết chết!
Vương Lâm hít sâu một một hơi, đã khẳng định được dự đoán của mình, trầm giọng nói:
- Xem ra, một trận chiến của ta với Hồng Điệp chẳng qua là một hồi thú đấu trong mắt một số kẻ mà thôi.
Liễu Mi cắn môi dưới, hạ giọng nói:
- Vương huynh, ngươi đi đi, càng nhanh càng tốt… Nói xong nàng nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, than nhẹ rồi xoay người rời khỏi.
- Vương Lâm, Liễu Mi phải tuân lệnh sư phụ, để cho đạo tâm của ngươi lưu lại thân ảnh của ta. Đây là vận mệnh mà Liễu Mi không thể chống cự… Sư mệnh nan vi… Cuộc chiến đạo tâm này, trừ phi trong đạo tâm của ta có hình bóng của ngươi, nếu không ngươi không có khả năng thắng lợi… Chỉ có điều Liễu Mi ta lĩnh ngộ chính là Thiên huyễn vô tình đạo. Bên ngoài có thể biến ảo hết thảy những biểu tượng hữu hình, chỉ có nội tâm là vô tình. Ngươi làm sao có thể thắng được… Liễu Mi rời đi, trong lòng than nhẹ, thầm nghĩ. Chỗ sâu bên trong hai mắt của nàng mơ hồ lộ ra một tia vô tình lạnh lùng, chẳng qua, vẻ vô tình này bị biểu hiện của nàng che dấu, không thể nhìn thấu được.
Vương Lâm nhìn bóng dáng của Liễu Mi, cặp lông mày thuỷ chung vẫn nhíu chặt. Lần này Liễu Mi tiến đến nói ra mấy câu, có vẻ như nhìn ra được vấn đề nhưng trên thực tế lại có vô số điều mờ mịt.
- Việc này lộ ra đôi chút quỷ dị. Liễu Mi này, ta rốt cục luôn có một loại cảm giác kỳ dị, thật là kỳ quái… Hai mày của Vương Lâm vẫn nhíu chặt, lẩm bẩm nói.
Sau đó một lát, hắn nhìn hai cô gái Hứa Vân và Lưu Vi ở cách đó không xa, tay áo vung lên, cuốn hai nàng ra trăm trượng bên ngoài động phủ. Nhưng, nháy mắt khi hắn nâng hai cô gái lên, nội tâm hắn bỗng nhiên chấn động, như nghĩ ra cái gì đó.
Tay phải hắn xuất ra một trảo, đem hai cô gái này quay về. Hắn nhìn kỹ, biểu tình trong khi hôn mê của hai cô gái rất khác nhau.
Trước giờ Hứa Vân luôn biểu hiện ra tương đối kiên định. Lúc nói chuyện cũng luôn chiếm phần nói trước, lộ ra một cảm giác rất kiên cường. Nhưng giờ phút này, khi đang hôn mê, trên mặt nàng hiện lên một tia nhu nhược, có chút bất lực.
Ngược lại, nữ tử kia trước giờ luôn mang đến cho Vương Lâm cảm giác luôn dịu dàng, nhu nhược nhưng hiện tại, biểu tình lại xuất hiện một cỗ tàn nhẫn, kiên định. Hiển nhiên đây thuộc loại người ngoài mềm trong cứng.
Trong đầu Vương Lâm như có một đạo thiểm điện loé lên, ầm vang. Hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phương hướng Liễu Mi rời đi, khoé miệng lộ ra một tia cười lạnh.
- Ta hiểu được… Vì sao mỗi lần nhìn đến nàng đều có một loại cảm giác kỳ dị. Chính là bởi vì biểu hiện bên ngoài của Liễu Mi nhìn thấy sờ sờ, như là những cử chỉ rất hữu tình. Trên thực tế là nhằm che dấu sâu trong nội tâm chân chính thuộc Vô tình đạo.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Liễu Mi biến mất! Hai mắt hắn lộ ra hàn mang.
- Tu vi của Liễu Mi ta nhìn không thấu, hiển nhiên là cao thâm hơn ta. Nếu không cũng không có khả năng trở thành đồ đệ của Chu Tước Tử. Chỉ có điều, nàng tiếp cận ra rốt cuộc có mục đích gì?
Vương Lâm chau mày, tay phải vung lên, hai người Hứa Vân và Lưu Vi dừng ở ngoài mấy mươi trượng.
Vương Lâm không phải là người lương thiện, nhưng nể tình sau khi thông qua biểu tình trước và sau khi hôn mê của hai nữ tử này mà phán đoán ra khuôn mặt thật của Liễu Mi, nên cũng không đuổi hai người này đi.
- Ả Liễu Mi này không thừa dịp tu vi ta chưa khôi phục mà ra tay, hiển nhiên mục đích không phải là giết ta. Nhưng nhìn cô ta tiếp xúc có vẻ như hữu tình, kỳ thật lại vô tình, rất quỷ dị, cũng không phải là thiện ý.
Ánh mắt Vương Lâm âm trầm.
Sau đó chốc lát, tay áo hắn vung lên, xoay người đi vào trong động phủ, khoanh chân ngồi xuống.
- Tu vi hiển nhiên đã không cần lo ngại. Chỉ đợi nguyên thần hoàn toàn hồi phục là có thể khôi phục lại Hoá Thần trung kỳ. Tối trọng yếu nhất lúc này chính là khiến cho nguyên thần hồi phục. Muốn khôi phục nguyên thần cần phải tìm nơi nào có linh áp thật mạnh bao phủ mới có thể cưỡng ép nguyên thần hồi phục được.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, ánh mắt hắn loé lên, thân mình nhoáng cái đã biến mất tại chỗ.
Trong chỗ sâu bên trong linh mạch dưới Luyện Hồn Phong, thân ảnh của Vương Lâm hiện ra.
Chỗ hắn đang đứng chính là nơi sâu nhất trong linh mạch của Luyện Hồn Phong, cách ba trăm trượng bên trái hắn chính là nơi có Kim sắc Hồn Kỳ.
Với khoảng cách này, con chủ hồn hình dáng giống như Kỳ Lân yêu thú bên trong Hồn Phiên không thể ảnh hưởng đến hắn.
- Lần bế quan này Thanh Mộc huynh hoá ra là tu luyện Luyện Hồn Thuật. Chỉ với thời gian ba tháng có thể luyện ra Hồn Tuyền, Quách mỗ bội phục!
Khi hắn đang nói chuyện, những hồn phách xông đến đều lập tức kêu lên thảm thiết, bị lốc xoáy hút vào. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đám hồn phác này, ngoại trừ hồn phách phát ra khí tức Nguyên Anh, toàn bộ biến mất.
Hồn phách đầu có hai sừng phát ra khí tức của Nguyên Anh kêu lên một tiếng, cũng không biết sử dụng cách nào, không ngờ có thể loại bỏ được lực hút của lốc xoáy, hướng về phía xa xa nhanh chóng thoát đi.
- Ah?
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải xuất ra một trảo cách không, lập tức hồn phách kia hừ thảm một tiếng, bị kéo trở về!
- Ngươi từ chỗ nào đạt được sinh hồn Nguyên Anh này?
Vương Lâm liếc nhìn hồn phách này một cái rồi ngẩng đầu nhìn về phía Quách Đông Kiện.
Quách Đông Kiện than thầm, khi thấy đối phương thi triển ra Hồn Tuyền thì hắn đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
- Thanh Mộc sư huynh, chúc mừng ngươi trở thành người thứ ba trong hàng đệ tử của Luyện Hồn Phong tu luyện ra Hồn Tuyền. Sinh hồn Nguyên Anh này là ta lấy một thanh Bách Hồn Phiên có chín trăm hồn phách ra đổi với với Tô Kim Thế ở Trừu Phách phong.
Trong ba tháng tu luyện, Vương Lâm nương theo áp lực của linh mạch khiến cho tu vi tăng mạnh, đột phá Nguyên Anh. Chỉ cần đợi cho nguyên thần của hắn khôi phục thì lần nữa trở lại tu vi Hoá Thần.
Vết sẹo trên mặt hắn chỉ còn lại ba khối, phong ấn của Tôn Thái đã sắp bị tan vỡ.
So sánh với việc này, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là trong khi thổ nạp, hắn cảm nhận được trên toàn bộ Luyện Hồn Phong như bị một vật vô hình thật lớn bao phủ.
Trong vật vô hình này đôi khi tràn ra một ít hồn phách. Mỗi khi hồn phách tràn ra, liền lập tức từ trên cả toà Luyện Hồn Phong truyền ra hơn trăm đạo linh lực, tranh nhau cướp đoạt.
Những hồn phách này cũng không phải xuất hiện từ cùng một chỗ, mà là phân tán ra, bất kỳ mỗi vị trí nào trên Luyện Hồn Phong đều có thể thấy xuất hiện.
Phát hiện ra điều này khiến nội tâm Vương Lâm khẽ động, lập tức xuất ra Luyên Hồn ngọc giản, cẩn thận xem xét. Dần dần, hắn nhìn ra được một số manh mối.
Hồn Phiên tam pháp chia làm Luyện hồn, Trừu phách, Toả thần.
Trong đó, Luyện hồn là luyện hoá hết thảy các tử hồn trên thế gian, đem phong ấn bên trong Hồn Phiên, lấy một loại phương pháp đặc thù khiến ở trong đó, không những không tiêu tan mà còn dần lớn mạnh lên.
Còn Trừu phách thì không giống, pháp thuật này cũng không thể luyện hoá tử phách mà là từ trong cơ thể sống rút ra sinh hồn, sau đó phong ấn trong hồn phiên để thao khống.
Về phần Toả thần, Vương Lâm không có gì để đối chiếu nên không đoán ra được chút gì.
Dựa theo Luyện Hồn Phong, Hồn Phiên dựa theo số lượng hồn phách bên trong mà chia là Thập, Bách, Thiên, Vạn Hồn Phiên. Uy lực của nó càng nhiều càng lớn.
Thập và Bách Hồn Phiên thuộc loại cực kỳ tầm thường. Có gì đặc biệt thì chỉ khi nào hình thành Thiên Hồn Phiên, mới có được một số thần thông. Uy lực lớn nhỏ của nó có quan hệ rất lớn đến chủ hồn.
Muốn luyện chế một cây Thiên Hồn Phiên, cần thiết phải có một chủ hồn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho không có nhiều Thiên Hồn Phiên. Bách Hồn Phiên đạt đến mức tận cùng là chín trăm chín mươi chín hồn phách nhưng bởi vì khuyết thiếu chủ hồn nên không thể hình thành Thiên Hồn Phiên.
Về phần chủ hồn phải như thế nào thì không có yêu cầu nào khác ngoài mức độ cường đại của nó. Độ cường đại của chủ hồn phải vượt qua tổng tất cả các hồn phách trước đó cộng lại.
Khi Vương Lâm đang nghiên cứu Hồn Phiên, đột nhiên từ chỗ sâu bên trong linh mạch truyền đến một thanh âm:
- Thanh Mộc huynh, tu vi đã khôi phục được hơn phân nửa. Thật đáng mừng!
Nháy mắt khi Liễu Mi nói chuyện, tay phải Vương Lâm điểm cách không một cái, lập tức thân thể của Hứa Vân và Lưu Vi run lên, rơi vào hôn mê.
- Liễu Mi,ngươi có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần làm thế, sẽ làm mất đi ấn tượng về ngươi trong lòng ta đó!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Liểu Mi, thanh âm lạnh như băng.
Liểu Mi nhìn Vương Lâm, than nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói:
- Vương Lâm, tai hoạ của ngươi đến rồi, đi thôi… Rời khỏi Chu Tước tinh… Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, không nói gì, chờ đợi câu nói tiếp theo của Liễu Mi.
- Ta không muốn lừa ngươi. Ngươi đã biết ta là người của Chu Tước quốc nhưng lại không biết sư phụ của ta không phải là người bình thường. Hắn chính là đệ nhất nhân trên Chu Tước tinh này, Chu Tước Tử.
Liễu Mi thấp giọng nói.
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, trong đầu đột nhiên rõ ràng, bỗng nhiên nói:
- Sau trận chiến với ta, hiện tại Hồng Điệp như thế nào?
Sau khi nghe câu nói của Liễu Mi, liên hệ với những suy nghĩ trong lòng trước đó, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ.
Trong mắt Liễu Mi hiện lên một tia tán thưởng, nàng nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói:
- Hồng Điệp… đã bị sư huynh của ta giết chết!
Vương Lâm hít sâu một một hơi, đã khẳng định được dự đoán của mình, trầm giọng nói:
- Xem ra, một trận chiến của ta với Hồng Điệp chẳng qua là một hồi thú đấu trong mắt một số kẻ mà thôi.
Liễu Mi cắn môi dưới, hạ giọng nói:
- Vương huynh, ngươi đi đi, càng nhanh càng tốt… Nói xong nàng nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, than nhẹ rồi xoay người rời khỏi.
- Vương Lâm, Liễu Mi phải tuân lệnh sư phụ, để cho đạo tâm của ngươi lưu lại thân ảnh của ta. Đây là vận mệnh mà Liễu Mi không thể chống cự… Sư mệnh nan vi… Cuộc chiến đạo tâm này, trừ phi trong đạo tâm của ta có hình bóng của ngươi, nếu không ngươi không có khả năng thắng lợi… Chỉ có điều Liễu Mi ta lĩnh ngộ chính là Thiên huyễn vô tình đạo. Bên ngoài có thể biến ảo hết thảy những biểu tượng hữu hình, chỉ có nội tâm là vô tình. Ngươi làm sao có thể thắng được… Liễu Mi rời đi, trong lòng than nhẹ, thầm nghĩ. Chỗ sâu bên trong hai mắt của nàng mơ hồ lộ ra một tia vô tình lạnh lùng, chẳng qua, vẻ vô tình này bị biểu hiện của nàng che dấu, không thể nhìn thấu được.
Vương Lâm nhìn bóng dáng của Liễu Mi, cặp lông mày thuỷ chung vẫn nhíu chặt. Lần này Liễu Mi tiến đến nói ra mấy câu, có vẻ như nhìn ra được vấn đề nhưng trên thực tế lại có vô số điều mờ mịt.
- Việc này lộ ra đôi chút quỷ dị. Liễu Mi này, ta rốt cục luôn có một loại cảm giác kỳ dị, thật là kỳ quái… Hai mày của Vương Lâm vẫn nhíu chặt, lẩm bẩm nói.
Sau đó một lát, hắn nhìn hai cô gái Hứa Vân và Lưu Vi ở cách đó không xa, tay áo vung lên, cuốn hai nàng ra trăm trượng bên ngoài động phủ. Nhưng, nháy mắt khi hắn nâng hai cô gái lên, nội tâm hắn bỗng nhiên chấn động, như nghĩ ra cái gì đó.
Tay phải hắn xuất ra một trảo, đem hai cô gái này quay về. Hắn nhìn kỹ, biểu tình trong khi hôn mê của hai cô gái rất khác nhau.
Trước giờ Hứa Vân luôn biểu hiện ra tương đối kiên định. Lúc nói chuyện cũng luôn chiếm phần nói trước, lộ ra một cảm giác rất kiên cường. Nhưng giờ phút này, khi đang hôn mê, trên mặt nàng hiện lên một tia nhu nhược, có chút bất lực.
Ngược lại, nữ tử kia trước giờ luôn mang đến cho Vương Lâm cảm giác luôn dịu dàng, nhu nhược nhưng hiện tại, biểu tình lại xuất hiện một cỗ tàn nhẫn, kiên định. Hiển nhiên đây thuộc loại người ngoài mềm trong cứng.
Trong đầu Vương Lâm như có một đạo thiểm điện loé lên, ầm vang. Hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phương hướng Liễu Mi rời đi, khoé miệng lộ ra một tia cười lạnh.
- Ta hiểu được… Vì sao mỗi lần nhìn đến nàng đều có một loại cảm giác kỳ dị. Chính là bởi vì biểu hiện bên ngoài của Liễu Mi nhìn thấy sờ sờ, như là những cử chỉ rất hữu tình. Trên thực tế là nhằm che dấu sâu trong nội tâm chân chính thuộc Vô tình đạo.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Liễu Mi biến mất! Hai mắt hắn lộ ra hàn mang.
- Tu vi của Liễu Mi ta nhìn không thấu, hiển nhiên là cao thâm hơn ta. Nếu không cũng không có khả năng trở thành đồ đệ của Chu Tước Tử. Chỉ có điều, nàng tiếp cận ra rốt cuộc có mục đích gì?
Vương Lâm chau mày, tay phải vung lên, hai người Hứa Vân và Lưu Vi dừng ở ngoài mấy mươi trượng.
Vương Lâm không phải là người lương thiện, nhưng nể tình sau khi thông qua biểu tình trước và sau khi hôn mê của hai nữ tử này mà phán đoán ra khuôn mặt thật của Liễu Mi, nên cũng không đuổi hai người này đi.
- Ả Liễu Mi này không thừa dịp tu vi ta chưa khôi phục mà ra tay, hiển nhiên mục đích không phải là giết ta. Nhưng nhìn cô ta tiếp xúc có vẻ như hữu tình, kỳ thật lại vô tình, rất quỷ dị, cũng không phải là thiện ý.
Ánh mắt Vương Lâm âm trầm.
Sau đó chốc lát, tay áo hắn vung lên, xoay người đi vào trong động phủ, khoanh chân ngồi xuống.
- Tu vi hiển nhiên đã không cần lo ngại. Chỉ đợi nguyên thần hoàn toàn hồi phục là có thể khôi phục lại Hoá Thần trung kỳ. Tối trọng yếu nhất lúc này chính là khiến cho nguyên thần hồi phục. Muốn khôi phục nguyên thần cần phải tìm nơi nào có linh áp thật mạnh bao phủ mới có thể cưỡng ép nguyên thần hồi phục được.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, ánh mắt hắn loé lên, thân mình nhoáng cái đã biến mất tại chỗ.
Trong chỗ sâu bên trong linh mạch dưới Luyện Hồn Phong, thân ảnh của Vương Lâm hiện ra.
Chỗ hắn đang đứng chính là nơi sâu nhất trong linh mạch của Luyện Hồn Phong, cách ba trăm trượng bên trái hắn chính là nơi có Kim sắc Hồn Kỳ.
Với khoảng cách này, con chủ hồn hình dáng giống như Kỳ Lân yêu thú bên trong Hồn Phiên không thể ảnh hưởng đến hắn.
Tác giả :
Nhĩ Căn