Tiên Nghịch
Chương 351: Tụ linh
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nếu thấy được cũng lao tới cướp đoạt.
Tu luyện ở chỗ này tốc độ bọn họ sẽ đề cao rất nhiều.
Vương Lâm đắm chìm trong thổ nạp, quên cả thời gian. Bên ngoài thân thể hắn hiện giờ đang bị bao phủ bởi một tầng sương linh lực dày đặc.
Linh lực nồng đậm tới một mức nhất định, nếu không di động sẽ ngưng kết thành một tầng sương màu lam nhạt. Lúc này trong động phủ này trên mặt đất của tràn ngập ánh sáng màu lam, trong cực kỳ mỹ lệ.
Sương mù do linh lực tạo thành trên người Vương Lâm ngày càng nhiều, bao trùm toàn thân, giống như là khoác một chiếc áo ánh sáng màu lam. Chẳng qua vết sẹo trên mặt hắn lúc này dày đặc, trông cực lỳ dữ tợn, khiến cho người ta phải kinh hãi.
Trong cơ thể Vương Lâm, linh lực chậm rãi tích lũy, ngưng tụ dần dần. Đồng thời trà ý cảnh và phong ấn dưới tác dụng của linh lực này cũng càng trở nên vững chắc, so với lúc bắt đầu đã chắc chắc hơn gấp mấy lần.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Vương Lâm đã bế quan hai tháng.
Trong hai tháng này, thân thể Vương Lâm không hề cử động. Hắn dường như tận dụng tất cả thời gian để đề cao tu vi của bản thân.
Chẳng qua tu vi càng về sau lại cần càng nhiều linh lực, tốc độ cũng càng ngày càng chậm. Trong hai tháng hắn chỉ mới đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, còn cách Trúc Cơ đại viên mãn một khoảng nhất định.
Ba khối cực phẩm linh thạch cũng đều hỏng cả. Vương Lâm cũng đau lòng. Loại phương pháp dùng cực phẩm linh thạch phối hợp với linh lực để tu luyện này hắn cũng không muốn dùng nhiều.
Một ngày nọ, hai mắt Vương Lâm mở ra, nhìn vào trận pháp trên mặt đất, trầm ngâm một chút. Hắn vỗ tay phải xuống, lập tức trận nhãn lộ ra.
- Linh lực nơi này không đủ, nếu có thể lấy linh lực trực ếp từ ngụy linh nhãn này thì hẳn là đủ để Kết Đan!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào tiểu trận bên trong trận nhãn, cẩn thận nghiên cứu.
Trận pháp thực tế là một loại biểu hiện của cấm chế. Vương Lâm nghiên cứu cấm chế đã tới mức lô hỏa thuần thanh. Giờ đây cẩn thận nghiên cứu liền phát hiện ra điểm mấu chốt.
Hai tay hắn bắt quyết, điều động linh lực trong cơ thể. Hai tay nhanh chóng biến ảo trước cơ thể. Một loạt cấm chế hình thành trong tay hắn. Dần dần trên trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi. Hai tay hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành một đạo tàn ảnh.
Hầu như một cái cấm chế vừa đánh ra, một cái tàn ảnh khác lại xuất hiện, tàn ảnh càng ngày càng nhiều.
Trán Vương Lâm đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp.
Tàn ảnh cấm chế này là phương pháp độc môn do Vương Lâm sáng tạp ra, rất khác biệt so với cấm chế bình thường. Với tu vi của Vương Lâm bệ giờ, một cấm chế đánh ra hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu là tàn ảnh cấm chế lại hơi khó khăn.
Năm đó khi hắn ở chỗ của cổ thần, với tu vi Kết Đan kỳ cũng chỉ có thể đánh ra mấy đạo tàn ảnh mà thôi, không nói tới hiện giờ.
Lúc này hắn dùng toàn bộ tu vi muốn đánh ra một đạo cũng cực kỹ miễn cưỡng.
Hai tay Vương Lâm càng lúc càng nhanh, cuối cùng tất cả tàn ảnh đột nhiên dung hợp làm một. Vương Lâm quát khẽ một tiếng, chỉ về phía trận pháp kia một cái. Lập tức tàn ảnh cấm chế liền hạ xuống trong nháy mắt.
Pháp trận nhỏ bên trong lập tức chấn động. Một lực đẩy lớn từ bên trong dâng lên, bỗng dưng tràn ra ngoài.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, tránh khỏi lực đẩy này, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trận pháp.
Chỉ thấy sau khi lực đẩy mất đi, trận pháp đó liền ngững hoạt động, không còn một chút linh lực nào tỏa ra nữa. Vương Lâm tiến lên vươn tay phải điểm nhẹ, lập tức một loạt tiếng rắc rắc truyền ra. Trận pháp lóe lên, chậm rãi biến mất, lộ ra một viên linh thạch lớn cỡ một nắm tay.
Linh thạch này mà hồng, bên trong như có mây khói bay lượn. Vương Lâm liếc một cái là nhận ra linh thạch này tên là khôn tinh nham, trời sinh có thể hấp thu linh lực nhưng thể chứa linh lực.
Vương Lâm không nói một lời, bắt đầu đặt tay lên linh thạch màu đỏ này, bắt đầu thổ nạp.
- Ầm!
Linh lực mênh mông lấy tốc độ không thể tưởng tượng ầm ầm từ trong khối linh thạch đó theo cánh tay Vương Lâm điên cuồng lao vào cơ thể hắn.
Dưới cơn sóng linh lực mãnh liệt, Vương Lâm lập tức cảm giác từng lỗ chân lô mở rộng. Một cỗ hắc khi bỗng nhiên từ trong lỗ chân lông toát ra.
Vết sẹo trên mặt hắn cũng ảm đạm đi, tuy rằng chưa biến mất hẳn nhưng rõ ràng đã ít đi một ít.
Trong lòng Vương Lâm mừng như điên. Hắn không ngờ trực tiếp hấp thu ngụy linh nhãn lại có hiệu quả như vậy. Chẳng qua loại hiệu quả này chỉ có lần đầu tiên mới thực sự có tác dụng tốt nhất, lần thứ hai sẽ mất đi công dụng, trừ phi có thể tìm được linh nhãn mãnh liệt hơn.
Vương Lâm hít sâu một hơi, khu trừ mọi tạp niệm, tập trung thổ nạp linh lực. Dần dần linh lực trong linh thạch dần dần chậm lại, không còn mạnh mẽ như trước nữa. Vương Lâm cũng từ từ chìm đắm trong tu luyện.
Tuyết Vực quốc, trong băng tuyết thần điện, Lý Nguyên Phong đang khoanh chân ngồi đó. Xung quanh thân thể hắn đặt năm khối băng thật lớn. Những khối băng này đều lóe lên ánh sáng năm màu, từng đột tiên lực như có như không chậm rãi từ trong đó lan tỏa ra, để hắn hấp thu.
Sâu trong năm khối băng này có một khối tiên ngọc nhỏ cỡ ngón tay cái. Tiên ngọc thông qua trận pháp trong băng mà có một loại biến hóa kỳ dị.
Lúc này Lý Nguyên Phong tuy rằng bề ngoài cũng không có vẻ gì bất thường nhưng ánh mắt hắn lại hơi uể oải, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Thật lâu sau hắn mới mở mắt, trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi từ tận đáy lòng.
- Tia sét thật là lợi hại! Bên trong đó còn ẩn chứa tiên lực. Với tu vi của ta, liên tục bỏ chạy làm suy yếu uy lực của tia sét đó xuống năm thành rồi mà khi bị đánh lên người vẫn bị thương.
Ngày đó Lý Nguyên Phong thừa lúc Tôn Thái và lão tổ Cự Ma tộc chiến đấu muốn giết Vương Lâm, đáng tiếc lại bị Tôn Thái cho một đạo tiên lôi truy kích, trăm cay ngàn đắng mới thoát được.
Hắn dù sao cũng là dưới sự trợ giúp của Chu Tước quốc, dùng bí thuật miễn cưỡng tăng tu vi lên Anh Biến sơ kỳ, cả cuộc đời này không thể đột phá nữa.
Do vậy đối với tu sĩ tự mình đột phá Anh Biến kỳ, hắn yếu hơn quá nhiều.
Lý Nguyên Phong thần thức mới ở Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, không phải Anh Biến kỳ. Thần thức thấp như vậy hiển nhiên không thể chống lại một đạo tiên lôi của Tôn Thái.
- Tằng Ngưu kia không biết đã chết chưa. Chẳng qua cho dù chưa chết thì trà ý cảnh của lão phu cũng không phá giải dễ dàng như vậy!
Lý Nguyên Phong cười lạnh, ánh mắt lóe sáng.
- Hồng Diệp tiểu bối kia tuyên bố bế quan trăm năm, sau khi xuất quan muốn thành tu sĩ Anh Biến kỳ. Thọ nguyên của ta giờ cũng đã hết, không còn quan trọng nữa. Chẳng qua lão tổ Cự Ma tộc kia vì sao lại muốn thi thể của Tằng Ngưu như vậy. Chuyện này hơi khác thường! Chẳng lẽ có chuyện gì mà ta chưa biết.
Lý Nguyên Phong trầm ngâm một chút, suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Trong Bì Lô quốc, ở ngọn núi dành cho đệ tử ngoại vi tu luyện, Vương Lâm mở bừng đôi mắt.
- Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn!
Ánh mắt Vương Lâm ngời sáng. Hắn hít sâu một hơi, thân thể rung lên. Linh khí dạng sương mù bao quanh thân thể hắn đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể hắn, sau đó biến mất.
Thậm chí ngay cả những đám sương linh khí còn lại trên mặt đất và vách tường xung quanh cũng đều tan ra, hóa thành từng luồng khí màu lam nhạt, bị Vương Lâm hấp thu.
Lúc này những vết sẹo trên mặt Vương Lâm đã phai đi một chút, chẳng qua trông vẫn rất dữ tợn.
- Ngụy linh nhãn phân ra từ linh mạch không thể thỏa mãn yêu cầu của ta rồi. Cần phải tìm nơi linh lực đậm đặc hơn. Như vậy thì tìm nơi có linh nhãn chân chính hẳn là có thể đủ đáp ứng yêu cầu.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đánh lên trận pháp trên mặt đất, khiến nó trở lại như cũ, che dấu đi linh nhãn. Sau đó hắn đứng dậy rời khỏi động phủ.
Ngoài động phủ ánh nắng tươi sáng, nhìn khắp nơi tràn ngập ý xuân. Màu xanh trải dài khắp núi non, đem tới mới ý vị mới mẻ. Gió núi thổi tới, tuy vẫn còn chút hơi lạnh nhưng đã không còn lạnh như băng mà trong cái giá rét có mang theo chút hơi ấm.
Hít thật sâu một hơi, Vương Lâm đi về phía trước. Đúng lúc này đột nhiên thần sắc hắn thay đổi, nhìn về một phía.
Nơi ngọn núi Vương Lâm ở có vô số động phủ. Từ ngày bế quan tới này trừ nam tử trung niên kia ra hắn chưa từng gặp qua bất cứ người nào khác.
Hiện giờ ở ngoài động phủ mười trượng lại có một người đi ra. Người này mặc một bộ quần áo màu lam, áo ngoài bằng lụa trắng mỏng manh. Gió xuân thổi qua khiến người ta ngắm nhìn mà có một cảm giác như tiên nữ giáng trần.
Mái tóc đen óng ả phủ xuống bờ vai, tung bay theo gió, trông vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, lãnh đạm xuất trần.
Nữ tử này dường như phát hiện ra bên cạnh có người, nghiêng đầu nhìn về nơi này, trong đôi mắt hiện lên một tia ý vị không nói nổi bằng lời. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền mỉm cười, coi như chào hỏi, sau đó lại nhìn về phía xa.
Tu luyện ở chỗ này tốc độ bọn họ sẽ đề cao rất nhiều.
Vương Lâm đắm chìm trong thổ nạp, quên cả thời gian. Bên ngoài thân thể hắn hiện giờ đang bị bao phủ bởi một tầng sương linh lực dày đặc.
Linh lực nồng đậm tới một mức nhất định, nếu không di động sẽ ngưng kết thành một tầng sương màu lam nhạt. Lúc này trong động phủ này trên mặt đất của tràn ngập ánh sáng màu lam, trong cực kỳ mỹ lệ.
Sương mù do linh lực tạo thành trên người Vương Lâm ngày càng nhiều, bao trùm toàn thân, giống như là khoác một chiếc áo ánh sáng màu lam. Chẳng qua vết sẹo trên mặt hắn lúc này dày đặc, trông cực lỳ dữ tợn, khiến cho người ta phải kinh hãi.
Trong cơ thể Vương Lâm, linh lực chậm rãi tích lũy, ngưng tụ dần dần. Đồng thời trà ý cảnh và phong ấn dưới tác dụng của linh lực này cũng càng trở nên vững chắc, so với lúc bắt đầu đã chắc chắc hơn gấp mấy lần.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Vương Lâm đã bế quan hai tháng.
Trong hai tháng này, thân thể Vương Lâm không hề cử động. Hắn dường như tận dụng tất cả thời gian để đề cao tu vi của bản thân.
Chẳng qua tu vi càng về sau lại cần càng nhiều linh lực, tốc độ cũng càng ngày càng chậm. Trong hai tháng hắn chỉ mới đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, còn cách Trúc Cơ đại viên mãn một khoảng nhất định.
Ba khối cực phẩm linh thạch cũng đều hỏng cả. Vương Lâm cũng đau lòng. Loại phương pháp dùng cực phẩm linh thạch phối hợp với linh lực để tu luyện này hắn cũng không muốn dùng nhiều.
Một ngày nọ, hai mắt Vương Lâm mở ra, nhìn vào trận pháp trên mặt đất, trầm ngâm một chút. Hắn vỗ tay phải xuống, lập tức trận nhãn lộ ra.
- Linh lực nơi này không đủ, nếu có thể lấy linh lực trực ếp từ ngụy linh nhãn này thì hẳn là đủ để Kết Đan!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào tiểu trận bên trong trận nhãn, cẩn thận nghiên cứu.
Trận pháp thực tế là một loại biểu hiện của cấm chế. Vương Lâm nghiên cứu cấm chế đã tới mức lô hỏa thuần thanh. Giờ đây cẩn thận nghiên cứu liền phát hiện ra điểm mấu chốt.
Hai tay hắn bắt quyết, điều động linh lực trong cơ thể. Hai tay nhanh chóng biến ảo trước cơ thể. Một loạt cấm chế hình thành trong tay hắn. Dần dần trên trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi. Hai tay hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành một đạo tàn ảnh.
Hầu như một cái cấm chế vừa đánh ra, một cái tàn ảnh khác lại xuất hiện, tàn ảnh càng ngày càng nhiều.
Trán Vương Lâm đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp.
Tàn ảnh cấm chế này là phương pháp độc môn do Vương Lâm sáng tạp ra, rất khác biệt so với cấm chế bình thường. Với tu vi của Vương Lâm bệ giờ, một cấm chế đánh ra hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu là tàn ảnh cấm chế lại hơi khó khăn.
Năm đó khi hắn ở chỗ của cổ thần, với tu vi Kết Đan kỳ cũng chỉ có thể đánh ra mấy đạo tàn ảnh mà thôi, không nói tới hiện giờ.
Lúc này hắn dùng toàn bộ tu vi muốn đánh ra một đạo cũng cực kỹ miễn cưỡng.
Hai tay Vương Lâm càng lúc càng nhanh, cuối cùng tất cả tàn ảnh đột nhiên dung hợp làm một. Vương Lâm quát khẽ một tiếng, chỉ về phía trận pháp kia một cái. Lập tức tàn ảnh cấm chế liền hạ xuống trong nháy mắt.
Pháp trận nhỏ bên trong lập tức chấn động. Một lực đẩy lớn từ bên trong dâng lên, bỗng dưng tràn ra ngoài.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, tránh khỏi lực đẩy này, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trận pháp.
Chỉ thấy sau khi lực đẩy mất đi, trận pháp đó liền ngững hoạt động, không còn một chút linh lực nào tỏa ra nữa. Vương Lâm tiến lên vươn tay phải điểm nhẹ, lập tức một loạt tiếng rắc rắc truyền ra. Trận pháp lóe lên, chậm rãi biến mất, lộ ra một viên linh thạch lớn cỡ một nắm tay.
Linh thạch này mà hồng, bên trong như có mây khói bay lượn. Vương Lâm liếc một cái là nhận ra linh thạch này tên là khôn tinh nham, trời sinh có thể hấp thu linh lực nhưng thể chứa linh lực.
Vương Lâm không nói một lời, bắt đầu đặt tay lên linh thạch màu đỏ này, bắt đầu thổ nạp.
- Ầm!
Linh lực mênh mông lấy tốc độ không thể tưởng tượng ầm ầm từ trong khối linh thạch đó theo cánh tay Vương Lâm điên cuồng lao vào cơ thể hắn.
Dưới cơn sóng linh lực mãnh liệt, Vương Lâm lập tức cảm giác từng lỗ chân lô mở rộng. Một cỗ hắc khi bỗng nhiên từ trong lỗ chân lông toát ra.
Vết sẹo trên mặt hắn cũng ảm đạm đi, tuy rằng chưa biến mất hẳn nhưng rõ ràng đã ít đi một ít.
Trong lòng Vương Lâm mừng như điên. Hắn không ngờ trực tiếp hấp thu ngụy linh nhãn lại có hiệu quả như vậy. Chẳng qua loại hiệu quả này chỉ có lần đầu tiên mới thực sự có tác dụng tốt nhất, lần thứ hai sẽ mất đi công dụng, trừ phi có thể tìm được linh nhãn mãnh liệt hơn.
Vương Lâm hít sâu một hơi, khu trừ mọi tạp niệm, tập trung thổ nạp linh lực. Dần dần linh lực trong linh thạch dần dần chậm lại, không còn mạnh mẽ như trước nữa. Vương Lâm cũng từ từ chìm đắm trong tu luyện.
Tuyết Vực quốc, trong băng tuyết thần điện, Lý Nguyên Phong đang khoanh chân ngồi đó. Xung quanh thân thể hắn đặt năm khối băng thật lớn. Những khối băng này đều lóe lên ánh sáng năm màu, từng đột tiên lực như có như không chậm rãi từ trong đó lan tỏa ra, để hắn hấp thu.
Sâu trong năm khối băng này có một khối tiên ngọc nhỏ cỡ ngón tay cái. Tiên ngọc thông qua trận pháp trong băng mà có một loại biến hóa kỳ dị.
Lúc này Lý Nguyên Phong tuy rằng bề ngoài cũng không có vẻ gì bất thường nhưng ánh mắt hắn lại hơi uể oải, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Thật lâu sau hắn mới mở mắt, trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi từ tận đáy lòng.
- Tia sét thật là lợi hại! Bên trong đó còn ẩn chứa tiên lực. Với tu vi của ta, liên tục bỏ chạy làm suy yếu uy lực của tia sét đó xuống năm thành rồi mà khi bị đánh lên người vẫn bị thương.
Ngày đó Lý Nguyên Phong thừa lúc Tôn Thái và lão tổ Cự Ma tộc chiến đấu muốn giết Vương Lâm, đáng tiếc lại bị Tôn Thái cho một đạo tiên lôi truy kích, trăm cay ngàn đắng mới thoát được.
Hắn dù sao cũng là dưới sự trợ giúp của Chu Tước quốc, dùng bí thuật miễn cưỡng tăng tu vi lên Anh Biến sơ kỳ, cả cuộc đời này không thể đột phá nữa.
Do vậy đối với tu sĩ tự mình đột phá Anh Biến kỳ, hắn yếu hơn quá nhiều.
Lý Nguyên Phong thần thức mới ở Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, không phải Anh Biến kỳ. Thần thức thấp như vậy hiển nhiên không thể chống lại một đạo tiên lôi của Tôn Thái.
- Tằng Ngưu kia không biết đã chết chưa. Chẳng qua cho dù chưa chết thì trà ý cảnh của lão phu cũng không phá giải dễ dàng như vậy!
Lý Nguyên Phong cười lạnh, ánh mắt lóe sáng.
- Hồng Diệp tiểu bối kia tuyên bố bế quan trăm năm, sau khi xuất quan muốn thành tu sĩ Anh Biến kỳ. Thọ nguyên của ta giờ cũng đã hết, không còn quan trọng nữa. Chẳng qua lão tổ Cự Ma tộc kia vì sao lại muốn thi thể của Tằng Ngưu như vậy. Chuyện này hơi khác thường! Chẳng lẽ có chuyện gì mà ta chưa biết.
Lý Nguyên Phong trầm ngâm một chút, suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Trong Bì Lô quốc, ở ngọn núi dành cho đệ tử ngoại vi tu luyện, Vương Lâm mở bừng đôi mắt.
- Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn!
Ánh mắt Vương Lâm ngời sáng. Hắn hít sâu một hơi, thân thể rung lên. Linh khí dạng sương mù bao quanh thân thể hắn đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể hắn, sau đó biến mất.
Thậm chí ngay cả những đám sương linh khí còn lại trên mặt đất và vách tường xung quanh cũng đều tan ra, hóa thành từng luồng khí màu lam nhạt, bị Vương Lâm hấp thu.
Lúc này những vết sẹo trên mặt Vương Lâm đã phai đi một chút, chẳng qua trông vẫn rất dữ tợn.
- Ngụy linh nhãn phân ra từ linh mạch không thể thỏa mãn yêu cầu của ta rồi. Cần phải tìm nơi linh lực đậm đặc hơn. Như vậy thì tìm nơi có linh nhãn chân chính hẳn là có thể đủ đáp ứng yêu cầu.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đánh lên trận pháp trên mặt đất, khiến nó trở lại như cũ, che dấu đi linh nhãn. Sau đó hắn đứng dậy rời khỏi động phủ.
Ngoài động phủ ánh nắng tươi sáng, nhìn khắp nơi tràn ngập ý xuân. Màu xanh trải dài khắp núi non, đem tới mới ý vị mới mẻ. Gió núi thổi tới, tuy vẫn còn chút hơi lạnh nhưng đã không còn lạnh như băng mà trong cái giá rét có mang theo chút hơi ấm.
Hít thật sâu một hơi, Vương Lâm đi về phía trước. Đúng lúc này đột nhiên thần sắc hắn thay đổi, nhìn về một phía.
Nơi ngọn núi Vương Lâm ở có vô số động phủ. Từ ngày bế quan tới này trừ nam tử trung niên kia ra hắn chưa từng gặp qua bất cứ người nào khác.
Hiện giờ ở ngoài động phủ mười trượng lại có một người đi ra. Người này mặc một bộ quần áo màu lam, áo ngoài bằng lụa trắng mỏng manh. Gió xuân thổi qua khiến người ta ngắm nhìn mà có một cảm giác như tiên nữ giáng trần.
Mái tóc đen óng ả phủ xuống bờ vai, tung bay theo gió, trông vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, lãnh đạm xuất trần.
Nữ tử này dường như phát hiện ra bên cạnh có người, nghiêng đầu nhìn về nơi này, trong đôi mắt hiện lên một tia ý vị không nói nổi bằng lời. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền mỉm cười, coi như chào hỏi, sau đó lại nhìn về phía xa.
Tác giả :
Nhĩ Căn