Tiên Nghịch
Chương 339: Uy lực của ý cảnh
- Côn Cực Tiên! Hiện nguyên hình!
Thanh âm của Hồng Điệp dồn dập mang theo một chút âm trầm.
Lập tức một cây roi trắng như tuyết xuất hiện trong tay trái của người khổng lồ. Cây roi này không phải là ảo ảnh mà là một cây roi thật sự. Run lên một chút, cây roi này điên cuồng quật lên trên người Hồn Thú.
Hồn Thú đau đớn, hung tính càng dữ dội hơn. Nó đang định tấn công lại thì bỗng gào lên một tiếng thảm thiết, quay đầu lại nhìn chiến xa. Dù sao hiện giờ nó cũng là hồn thể, đã bị chiến xa hạn chế. Mặt khác, phương pháp Vương Lâm khống chế nó cũng không chính xác, không thể phát huy toàn bộ uy lực. Lần này bị tấn công liên tiếp, nó lập tức cảm nhận được sự triệu tập của chiến xa.
Hồn Thú không cam lòng, gào thét vang trời, thân mình lập tức dần dần tiêu tan, hóa thành luồng khí đen bay vào bên trong chiến xa, biến mất không thấy.
Nguyên thần của Vương Lâm thừa dịp Hồn Thú ra sức đánh nhau đã về tới trong cơ thể. Hơn nữa hắn còn ăn vào đan dược, giờ phút này linh lực trong cơ thể đã được điều chỉnh. Hắn lập tức cầm lấy tiên kiếm, xuất ra một đạo linh lực khiến cho Hứa Lập Quốc khôi phục, sau đó đưa kiếm lên chém xuống!
Kiếm quang của Vương Lâm hết sức phóng tới. Người khổng lồ hét lớn một tiếng, tay trái vung mạnh ra, cùng kiếm quang va chạm tại chỗ. Sau đó thân mình hắn lập tức lùi về phía sau, giẫm chân xuống đất một cái, trong nháy mắt mặt đất ầm ầm nứt nẻ, lập tức bỏ chạy ra xa.
- Đuổi!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên hàn khí, rút kiếm đuổi theo!
Sắc mặt Hồng Điệp âm trầm. Trận chiến hôm nay so với ở tiện giới năm đó còn gian nan hơn mấy lần. Nàng không thể nào nghĩ được rằng chỉ trong có vài chục năm, không ngờ Tằng Ngưu đã có được bản lãnh như hiện giờ.
Nhớ lại ở tiên giới năm đó, nàng mặc sức truy sát người này, gã Tằng Ngưu này từng bỏ chạy trối chết, căn bản không có sức phản kháng lại. Mặc dù sau này kinh sợ đối phương có khả năng lấy được pháp bảo của tiên giới bị sụp đổ nên mới không tiếp tục, nhưng trong lòng nàng chưa từng đem Vương Lâm đặt ở trong mắt.
Trong lòng nàng, gã Tằng Ngưu này với nàng không cùng đẳng cấp, là kẻ yếu, là loài bò sát, là loại người trời sinh phải vâng lời những bậc cường giả.
Hạng tu sĩ như Vương Lâm, lúc nàng ở Tứ Phái Liên Minh dọn dẹp tàn dư đã giết không ít. Cho dù là ở Chu Tước quốc, nàng cũng vẫn luôn giữ nguyên suy nghĩ này.
Đây là sự kiêu ngạo của nàng!
Nhưng sự kiêu ngạo này, sau khi bị Vương Lâm chặt đứt một cánh tay, lập tức sụp đổ. Nàng không thể chịu đựng được một tu sĩ nhỏ bè yếu ớt không ngờ dám đánh lén mình. Nàng đối với Vương Lâm dĩ nhiên đã hận đến cực điểm.
Nàng quyết tâm phải giết chết Vương Lâm để tìm lại sự thoải mái trong lòng. Thậm chí không tiếc đem Băng Thần, trọng bảo của Tuyết Vực quốc xuất ra để hạ sát người này.
Thậm chí sư huynh của nàng còn lặng lẽ đem ra trọng bảo của Thiên Ngọc Tông là Côn Cực Tiên để lấy lòng nàng. Côn Cực Tiên này bản thân Hồng Điệp không hề nghĩ là sẽ sử dụng tới. Nàng vẫn thủy chung cho rằng mình có Băng Thần trong tay, lại thêm bản mệnh pháp bảo, giết chết tên Tằng Ngưu này dễ như lấy đồ trong túi.
Chỉ có điều, đối với Côn Cực Tiên nàng đã nghe qua không ít tiếng đồn, tuy có hơi động tâm nhưng cũng không cự tuyệt mà giấu trong Băng Thần, chuẩn bị xuất kỳ bất ý thủ thắng.
Nhưng hiện tại, sau vài lần giao tranh, cuộc chiến của hai người đã đi đến hồi gay cấn. Gã Tằng Ngưu này liên tục xuất ra phá bảo, vượt quá xa sự tưởng tượng của nàng.
Nhất là Hồn Thú vừa rồi cuồng mãnh đến cực điểm. Hồng Điệp kia tự nhận, nếu không phải vì sau đó không đủ lực, Hồn Thú tiếp tục tấn công, nếu mình không có Côn Cực Tiên chắc chắn sẽ đại bại.
Lúc này, nàng chỉ có thể trốn. Băng Thần cũng đã cực kỳ suy yếu. Sau nhiều lần bị thương, hắn đã thu nhỏ lại chỉ còn cao hai trượng, nếu tiếp tục thu nhỏ lại nữa, hắn sẽ tan vỡ hoàn toàn.
Việc chạy trốn này, từ nhỏ đến lớn nàng chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là lúc bị suy yếu ở tiên giới bị Vương Lâm bức bách, lần thứ hai chính là hiện tại.
Bị một người bức bách phải bỏ chạy đến hai lần, có khác nào như cho nàng một cái bạt tai, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Đồng thời, lòng hận thù cũng càng lớn hơn.
Vương Lâm sau đó đuổi theo không bỏ qua, sắc mặt hắn âm trầm nhìn nhìn Hồng Điệp đang không ngừng dịch chuyển để bỏ chạy ở phía trước, nói :
- Hồng Điệp, thói kiêu ngạo của ngươi đâu rồi? Thân là thiên chi kiêu nữ của Chu Tước Tinh, chẳng lẽ đối mặt với tu sĩ Hóa Thần Trung Kỳ như ta mà cũng phải bỏ chạy sao?
- Tằng Ngưu! Ta không giết được ngươi, ta không phải là Hồng Điệp! Phân thần biến!
Hồng Điệp phẫn nộ, lập tức ngừng bỏ chạy. Nàng vô cùng kiêu ngạo, mặc dù biết đối phương nói khích, nhưng vẫn sẵn sàng liều mạng.
Lập tức, dị biến xuất hiện.
Trong tiếng thét của nàng, đóa hoa hồng đã mất lại xuất hiện trước thân mình của người khổng lồ. Chỉ có điều, trên đóa hoa này có hai nhụy hoa. Lúc này, Hồng Điệp không chút do dự nhắm hai mắt lại. Nguyên thần của nàng không ngờ có thể một phân thành hai, một trong số đó từ giữa lông mày của nàng chui vào bên trong nhụy hoa.
Lập tức, hai nhụy hoa này ngưng kết với nhau hình thành một thân thể được bao phủ bởi một đám sương hồng làm nổi bật lên một thân ảnh duyên dáng. Thân ảnh ấy sau khi xuất hiện lập tức hiện rõ hình dáng.
Phân thân này so với Hồng Điệp hoàn toàn giống nhau, chẳng qua phân thân này có đầy đủ tứ chi.
Phân thân của Hồng Điệp mở hai mắt, ánh mắt bình tĩnh, so với bản thân Hồng Điệp trên trán của người khổng lồ khác hoàn toàn về khí chất. Nếu Hồng Điệp tuyệt tình lạnh như băng thì phân thân này là loại không biết vui buồn, im lặng tao nhã.
- Tằng Ngưu, không tiếc việc trong thời gian ngắn Anh Biến vô vọng, ta thề phải giết bằng được ngươi!
Chân thân Hồng Điệp hai mắt lộ ra hận ý.
Phân thân này là nàng vì Anh Biến của chính mình mà chuẩn bị, lấy bí thuật tẩm bổ, do đó khiến cho việc đạt tới Anh Biến giảm bớt khó khăn, cơ hội thành công sẽ lớn hơn.
Phân thân này không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không gọi ra.
Nhưng hiện tại vì để giết chết Vương Lâm, nàng không tiếc phải trả bất kỳ giá nào!
Trong cơ thể phân thân không có linh lực. Phân thân này mặc dù là do nguyên thần biến thành nhưng bên trong ẩn chứa cảm ngộ thiên đạo của cả đời Hồng Điệp, tuyệt tình ý cảnh trong cơ thể phân thân được tích lũy lên nhiều lần.
- Tuyệt tình chi cảnh!
Chân thân và phân thân của Hồng Điệp đồng thời mở miệng.
Lập tức, phân thân hướng về phía trước bay tới, trên người lóe ra hào quang bảy màu.
- Nhập thế thu lấy tình cảm của thế gian, từ đó vung tuệ kiếm chặt đứt hết mọi loại tình cảm, đây chính là tuyệt tình ý cảnh!
Phân thân của Hồng Điệp trong miệng nói khẽ, thanh âm uyển chuyển êm tai.
- Dẫn tình… … Bỗng nhiên trời đất biến sắc, một luồng lực đạo kỳ dị lập tức phủ kín trời đất. Một đám hào quang bảy màu ngưng tụ trên phân thân của Hồng Điệp hướng về Vương Lâm thổi tới.
- Thân tình!
Hai luồng hào quang vỡ vụn, hóa ra một đôi nam nữ. Người nam thái dương trắng bệch, người nữ trong mắt chứa chan tình ái.
- Tình yêu!
Thân ảnh Lý Mộ Uyển từ trong đám hào quang biến ảo đi ra, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra nỗi bi ai vô tận.
- Hận ý!
Đằng Hóa Nguyên cười dữ tợn, xé rách đám hào quang đi ra. Trong tay hắn phất phới vô số hồn phách, đó chính là hồn phách của người trong Vương gia thống khổ cầu xin.
- Cảm ngộ!
Tằng Đại Ngưu, và con cháu ba đời, từ trong đám hào quang đi ra, ngỡ ngàng nhìn Vương Lâm. Đại Ngưu hé miệng muốn nói cái gì đó, nhưng phát không ra tiếng.
Thân mình Vương Lâm chậm lại một chút rồi ngừng hẳn, khoanh chân giữa không trung ngồi xuống. Nguyên thần ở giữa lông mày xuất ra, bay giữa không trung, trong miệng nói nhỏ :
- Luân hồi chi hạ, sinh tử thiên đạo!
Bỗng nhiên, bầu trời như bị một bàn tay khổng lồ xé rách, một cái khe thật lớn rạch nát khoảng không xuất hiện. Bên trong vết nứt, một bức tranh sơn thủy đen trắng khổng lồ bỗng nhiên mở ra.
Trong bức tranh, nơi nơi đều là núi non và sông ngòi, nếu bình tĩnh nhìn kỹ, cảnh vật trong bức tranh này chuyển động như thật. Giữa vòng sinh tử luân hồi, nguyên thần Vương Lâm ánh mắt sáng ngời, hắn quan sát từng nhân ảnh trước mắt, hai mắt tràn ra một vẻ phức tạp.
- Tuệ kiếm!
Phân thân Hồng Điệp lại thét lớn.
Một kiếm ảnh bảy màu thật lớn xuất hiện phía trước phân thân của Hồng Điệp.
- Chém!
Cha mẹ Vương Lâm dưới một chém đó lập tức bỏ mình. Tiếp sau đó là Lý Mộ Uyển. Cha con Đại Ngưu bị Đằng Hóa Nguyên một chưởng đánh chết. Cuối cùng, Đằng Hóa Nguyên cười lên hung ác, dưới một đường kiếm ảnh quét xuống, biến mất.
- Tuyệt tình!
Phân thân của Hồng Điệp trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, nâng tay phải lên, đưa ngón tay ngọc hướng về Vương Lâm điểm tới.
Nguyên thần Vương Lâm chấn động, hai mắt ảm đạm. Hắn cũng nâng tay phải lên, chỉ về phía bức tranh sinh tử luân hồi trên không trung.
- Người tuyệt tình, cũng khó thoát khỏi sinh tử luân hồi…Tình cảm trên thế gian sao có thể nói tuyệt liền tuyệt, nói đoạn là đoạn. Tuệ kiếm tuy dài nhưng sao có thể cắt đứt được vòng luân hồi!
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
Từ trong cuốn tranh luân hồi, lập tức phát ra hai đạo khí đen và trắng. Hai luồng khí giao hòa với nhau hình thành bụi khí luân hồi từ trong cuốn tranh tản ra, hóa thành một ngón tay cực lớn, án ngữ phía trước phân thân của Hồng Điệp.
Phân thân của Hồng Điệp chấn động, chua xót cười, lắc đầu nói :
- Nếu ta có thể Anh Biến, cho dù sinh tử luân hồi tất nhiên cũng có hàm ý tuyệt tình. Nếu không, luân hồi này, không thể là luân hồi… Đáng tiếc… Phân thân than nhẹ, thân mình chậm rãi tản ra, biến mất giữa trời đất.
Thanh âm của Hồng Điệp dồn dập mang theo một chút âm trầm.
Lập tức một cây roi trắng như tuyết xuất hiện trong tay trái của người khổng lồ. Cây roi này không phải là ảo ảnh mà là một cây roi thật sự. Run lên một chút, cây roi này điên cuồng quật lên trên người Hồn Thú.
Hồn Thú đau đớn, hung tính càng dữ dội hơn. Nó đang định tấn công lại thì bỗng gào lên một tiếng thảm thiết, quay đầu lại nhìn chiến xa. Dù sao hiện giờ nó cũng là hồn thể, đã bị chiến xa hạn chế. Mặt khác, phương pháp Vương Lâm khống chế nó cũng không chính xác, không thể phát huy toàn bộ uy lực. Lần này bị tấn công liên tiếp, nó lập tức cảm nhận được sự triệu tập của chiến xa.
Hồn Thú không cam lòng, gào thét vang trời, thân mình lập tức dần dần tiêu tan, hóa thành luồng khí đen bay vào bên trong chiến xa, biến mất không thấy.
Nguyên thần của Vương Lâm thừa dịp Hồn Thú ra sức đánh nhau đã về tới trong cơ thể. Hơn nữa hắn còn ăn vào đan dược, giờ phút này linh lực trong cơ thể đã được điều chỉnh. Hắn lập tức cầm lấy tiên kiếm, xuất ra một đạo linh lực khiến cho Hứa Lập Quốc khôi phục, sau đó đưa kiếm lên chém xuống!
Kiếm quang của Vương Lâm hết sức phóng tới. Người khổng lồ hét lớn một tiếng, tay trái vung mạnh ra, cùng kiếm quang va chạm tại chỗ. Sau đó thân mình hắn lập tức lùi về phía sau, giẫm chân xuống đất một cái, trong nháy mắt mặt đất ầm ầm nứt nẻ, lập tức bỏ chạy ra xa.
- Đuổi!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên hàn khí, rút kiếm đuổi theo!
Sắc mặt Hồng Điệp âm trầm. Trận chiến hôm nay so với ở tiện giới năm đó còn gian nan hơn mấy lần. Nàng không thể nào nghĩ được rằng chỉ trong có vài chục năm, không ngờ Tằng Ngưu đã có được bản lãnh như hiện giờ.
Nhớ lại ở tiên giới năm đó, nàng mặc sức truy sát người này, gã Tằng Ngưu này từng bỏ chạy trối chết, căn bản không có sức phản kháng lại. Mặc dù sau này kinh sợ đối phương có khả năng lấy được pháp bảo của tiên giới bị sụp đổ nên mới không tiếp tục, nhưng trong lòng nàng chưa từng đem Vương Lâm đặt ở trong mắt.
Trong lòng nàng, gã Tằng Ngưu này với nàng không cùng đẳng cấp, là kẻ yếu, là loài bò sát, là loại người trời sinh phải vâng lời những bậc cường giả.
Hạng tu sĩ như Vương Lâm, lúc nàng ở Tứ Phái Liên Minh dọn dẹp tàn dư đã giết không ít. Cho dù là ở Chu Tước quốc, nàng cũng vẫn luôn giữ nguyên suy nghĩ này.
Đây là sự kiêu ngạo của nàng!
Nhưng sự kiêu ngạo này, sau khi bị Vương Lâm chặt đứt một cánh tay, lập tức sụp đổ. Nàng không thể chịu đựng được một tu sĩ nhỏ bè yếu ớt không ngờ dám đánh lén mình. Nàng đối với Vương Lâm dĩ nhiên đã hận đến cực điểm.
Nàng quyết tâm phải giết chết Vương Lâm để tìm lại sự thoải mái trong lòng. Thậm chí không tiếc đem Băng Thần, trọng bảo của Tuyết Vực quốc xuất ra để hạ sát người này.
Thậm chí sư huynh của nàng còn lặng lẽ đem ra trọng bảo của Thiên Ngọc Tông là Côn Cực Tiên để lấy lòng nàng. Côn Cực Tiên này bản thân Hồng Điệp không hề nghĩ là sẽ sử dụng tới. Nàng vẫn thủy chung cho rằng mình có Băng Thần trong tay, lại thêm bản mệnh pháp bảo, giết chết tên Tằng Ngưu này dễ như lấy đồ trong túi.
Chỉ có điều, đối với Côn Cực Tiên nàng đã nghe qua không ít tiếng đồn, tuy có hơi động tâm nhưng cũng không cự tuyệt mà giấu trong Băng Thần, chuẩn bị xuất kỳ bất ý thủ thắng.
Nhưng hiện tại, sau vài lần giao tranh, cuộc chiến của hai người đã đi đến hồi gay cấn. Gã Tằng Ngưu này liên tục xuất ra phá bảo, vượt quá xa sự tưởng tượng của nàng.
Nhất là Hồn Thú vừa rồi cuồng mãnh đến cực điểm. Hồng Điệp kia tự nhận, nếu không phải vì sau đó không đủ lực, Hồn Thú tiếp tục tấn công, nếu mình không có Côn Cực Tiên chắc chắn sẽ đại bại.
Lúc này, nàng chỉ có thể trốn. Băng Thần cũng đã cực kỳ suy yếu. Sau nhiều lần bị thương, hắn đã thu nhỏ lại chỉ còn cao hai trượng, nếu tiếp tục thu nhỏ lại nữa, hắn sẽ tan vỡ hoàn toàn.
Việc chạy trốn này, từ nhỏ đến lớn nàng chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là lúc bị suy yếu ở tiên giới bị Vương Lâm bức bách, lần thứ hai chính là hiện tại.
Bị một người bức bách phải bỏ chạy đến hai lần, có khác nào như cho nàng một cái bạt tai, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Đồng thời, lòng hận thù cũng càng lớn hơn.
Vương Lâm sau đó đuổi theo không bỏ qua, sắc mặt hắn âm trầm nhìn nhìn Hồng Điệp đang không ngừng dịch chuyển để bỏ chạy ở phía trước, nói :
- Hồng Điệp, thói kiêu ngạo của ngươi đâu rồi? Thân là thiên chi kiêu nữ của Chu Tước Tinh, chẳng lẽ đối mặt với tu sĩ Hóa Thần Trung Kỳ như ta mà cũng phải bỏ chạy sao?
- Tằng Ngưu! Ta không giết được ngươi, ta không phải là Hồng Điệp! Phân thần biến!
Hồng Điệp phẫn nộ, lập tức ngừng bỏ chạy. Nàng vô cùng kiêu ngạo, mặc dù biết đối phương nói khích, nhưng vẫn sẵn sàng liều mạng.
Lập tức, dị biến xuất hiện.
Trong tiếng thét của nàng, đóa hoa hồng đã mất lại xuất hiện trước thân mình của người khổng lồ. Chỉ có điều, trên đóa hoa này có hai nhụy hoa. Lúc này, Hồng Điệp không chút do dự nhắm hai mắt lại. Nguyên thần của nàng không ngờ có thể một phân thành hai, một trong số đó từ giữa lông mày của nàng chui vào bên trong nhụy hoa.
Lập tức, hai nhụy hoa này ngưng kết với nhau hình thành một thân thể được bao phủ bởi một đám sương hồng làm nổi bật lên một thân ảnh duyên dáng. Thân ảnh ấy sau khi xuất hiện lập tức hiện rõ hình dáng.
Phân thân này so với Hồng Điệp hoàn toàn giống nhau, chẳng qua phân thân này có đầy đủ tứ chi.
Phân thân của Hồng Điệp mở hai mắt, ánh mắt bình tĩnh, so với bản thân Hồng Điệp trên trán của người khổng lồ khác hoàn toàn về khí chất. Nếu Hồng Điệp tuyệt tình lạnh như băng thì phân thân này là loại không biết vui buồn, im lặng tao nhã.
- Tằng Ngưu, không tiếc việc trong thời gian ngắn Anh Biến vô vọng, ta thề phải giết bằng được ngươi!
Chân thân Hồng Điệp hai mắt lộ ra hận ý.
Phân thân này là nàng vì Anh Biến của chính mình mà chuẩn bị, lấy bí thuật tẩm bổ, do đó khiến cho việc đạt tới Anh Biến giảm bớt khó khăn, cơ hội thành công sẽ lớn hơn.
Phân thân này không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không gọi ra.
Nhưng hiện tại vì để giết chết Vương Lâm, nàng không tiếc phải trả bất kỳ giá nào!
Trong cơ thể phân thân không có linh lực. Phân thân này mặc dù là do nguyên thần biến thành nhưng bên trong ẩn chứa cảm ngộ thiên đạo của cả đời Hồng Điệp, tuyệt tình ý cảnh trong cơ thể phân thân được tích lũy lên nhiều lần.
- Tuyệt tình chi cảnh!
Chân thân và phân thân của Hồng Điệp đồng thời mở miệng.
Lập tức, phân thân hướng về phía trước bay tới, trên người lóe ra hào quang bảy màu.
- Nhập thế thu lấy tình cảm của thế gian, từ đó vung tuệ kiếm chặt đứt hết mọi loại tình cảm, đây chính là tuyệt tình ý cảnh!
Phân thân của Hồng Điệp trong miệng nói khẽ, thanh âm uyển chuyển êm tai.
- Dẫn tình… … Bỗng nhiên trời đất biến sắc, một luồng lực đạo kỳ dị lập tức phủ kín trời đất. Một đám hào quang bảy màu ngưng tụ trên phân thân của Hồng Điệp hướng về Vương Lâm thổi tới.
- Thân tình!
Hai luồng hào quang vỡ vụn, hóa ra một đôi nam nữ. Người nam thái dương trắng bệch, người nữ trong mắt chứa chan tình ái.
- Tình yêu!
Thân ảnh Lý Mộ Uyển từ trong đám hào quang biến ảo đi ra, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra nỗi bi ai vô tận.
- Hận ý!
Đằng Hóa Nguyên cười dữ tợn, xé rách đám hào quang đi ra. Trong tay hắn phất phới vô số hồn phách, đó chính là hồn phách của người trong Vương gia thống khổ cầu xin.
- Cảm ngộ!
Tằng Đại Ngưu, và con cháu ba đời, từ trong đám hào quang đi ra, ngỡ ngàng nhìn Vương Lâm. Đại Ngưu hé miệng muốn nói cái gì đó, nhưng phát không ra tiếng.
Thân mình Vương Lâm chậm lại một chút rồi ngừng hẳn, khoanh chân giữa không trung ngồi xuống. Nguyên thần ở giữa lông mày xuất ra, bay giữa không trung, trong miệng nói nhỏ :
- Luân hồi chi hạ, sinh tử thiên đạo!
Bỗng nhiên, bầu trời như bị một bàn tay khổng lồ xé rách, một cái khe thật lớn rạch nát khoảng không xuất hiện. Bên trong vết nứt, một bức tranh sơn thủy đen trắng khổng lồ bỗng nhiên mở ra.
Trong bức tranh, nơi nơi đều là núi non và sông ngòi, nếu bình tĩnh nhìn kỹ, cảnh vật trong bức tranh này chuyển động như thật. Giữa vòng sinh tử luân hồi, nguyên thần Vương Lâm ánh mắt sáng ngời, hắn quan sát từng nhân ảnh trước mắt, hai mắt tràn ra một vẻ phức tạp.
- Tuệ kiếm!
Phân thân Hồng Điệp lại thét lớn.
Một kiếm ảnh bảy màu thật lớn xuất hiện phía trước phân thân của Hồng Điệp.
- Chém!
Cha mẹ Vương Lâm dưới một chém đó lập tức bỏ mình. Tiếp sau đó là Lý Mộ Uyển. Cha con Đại Ngưu bị Đằng Hóa Nguyên một chưởng đánh chết. Cuối cùng, Đằng Hóa Nguyên cười lên hung ác, dưới một đường kiếm ảnh quét xuống, biến mất.
- Tuyệt tình!
Phân thân của Hồng Điệp trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, nâng tay phải lên, đưa ngón tay ngọc hướng về Vương Lâm điểm tới.
Nguyên thần Vương Lâm chấn động, hai mắt ảm đạm. Hắn cũng nâng tay phải lên, chỉ về phía bức tranh sinh tử luân hồi trên không trung.
- Người tuyệt tình, cũng khó thoát khỏi sinh tử luân hồi…Tình cảm trên thế gian sao có thể nói tuyệt liền tuyệt, nói đoạn là đoạn. Tuệ kiếm tuy dài nhưng sao có thể cắt đứt được vòng luân hồi!
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
Từ trong cuốn tranh luân hồi, lập tức phát ra hai đạo khí đen và trắng. Hai luồng khí giao hòa với nhau hình thành bụi khí luân hồi từ trong cuốn tranh tản ra, hóa thành một ngón tay cực lớn, án ngữ phía trước phân thân của Hồng Điệp.
Phân thân của Hồng Điệp chấn động, chua xót cười, lắc đầu nói :
- Nếu ta có thể Anh Biến, cho dù sinh tử luân hồi tất nhiên cũng có hàm ý tuyệt tình. Nếu không, luân hồi này, không thể là luân hồi… Đáng tiếc… Phân thân than nhẹ, thân mình chậm rãi tản ra, biến mất giữa trời đất.
Tác giả :
Nhĩ Căn