Tiên Nghịch
Chương 140: Đạt thành hiệp nghị
Thanh sam lão giả vừa nói, bàn tay đã hóa thành trảo, từng đạo lôi quang từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ngưng tụ lại. Trong phút chốc, ở bốn phía Vương Lâm đều xuất hiện từng đạo tia chớp.
Sắc mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, quay người lại nhìn thanh sam lão giả, lạnh giọng nói:
- Tiền bối rốt cuộc có chuyện gì?
Thanh sam lão giả nhìn Vương Lâm một hồi lâu mới nói:
- Ta muốn mượn Tử Chú thuật của ngươi.
Vương Lâm trầm mặc một chút, nhìn những tia chớp đang bao vây bốn phía, từng đạo âm ba từ bốn phương tám hướng truyền tới.
- Ta muốn biết nguyên nhân.
Thanh sam lão giả trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:
- Việc này chưa đến lúc nói rõ, bất quá lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.
Nếu ngươi đồng ý đi theo ta, ta sẽ đưa cho ngươi một viên hóa đan.
Thần sắc bên ngoài Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong nội tâm hắn đang dao động. Hóa đan hắn đã từng nghe Lý Mộ Uyển đề cập tới. Đây là đan dược cực kỳ trân quý, ngoài tác dụng giống như tu đan ra, còn có thể đề cao tu vi lên một cảnh giới. Từ sơ kỳ lên trung kỳ xác xuất thành công rất lớn, từ trung kỳ đến hậu kỳ xác xuất thành công hơi nhỏ. Nhưng nếu không thành công thì nó cũng trợ giúp linh lực trong cơ thể có một bước nhảy vọt, vì ngày sau mà chuẩn bị trụ cột.
Vương Lâm trầm tư chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lão giả không nói gì.
Đáy lòng hắn có chút nghi hoặc, tu vi của đối phương hắn mặc dù không nhìn thấu, nhưng chỉ cần một cái nhấc tay của lão đã có thể phá vỡ hộ sơn đại trận của Hỏa Phần Minh. Một tiếng hét có thể làm cho Nguyên Anh kỳ tu sĩ không dám tiến lên, tu vi bậc này nếu không phải đã đạt tới Nguyên Anh kỳ đại viên mãn thì cũng đã vượt qua Nguyên Anh chính thức bước vào cảnh giới Hóa Thần kỳ.
Với tu vi đó của Vương Lâm thì có thể tiến hành áp chế hắn, thậm chí còn có thể đem bản thân hắn luyện hóa thành con rối. Kể từ đó trở đi sẽ phải nghe lệnh lão hoàn toàn. Tựa hồ không cần như tình huống này, phải lấy ngữ khí trao đổi để thương nghị với hắn.
- Chuyện này nhất định có vấn đề! - Trong lòng Vương Lâm thầm nghĩ, nhưng biểu hiện ngoài mặt lại không có chút dị thường nào. Hắn trầm ngâm chốc lát, trong lòng cười lạnh, nhìn chằm chằm về phía lão giả, lắc đầu.
Thanh sam lão giả mặt không đổi sắc, bình thản nói:
- Muốn chết!
Tay phải lão hóa thảnh trảo, những tia chớp xung quanh Vương Lâm lập tức thu nhỏ vòng vây. Thân hình Vương Lâm không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn lão giả, khóe miệng hắn lộ ra một tia châm chọc.
Vòng vây của những tia chớp càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ kề sát thân thể Vương Lâm. Tóc của hắn bị những gợn gió thổi lên đụng phải tia chớp đều hóa thành bụi phấn.
Lúc này lão giả cũng ngừng lại, nhìn Vương Lâm trầm giọng nói:
- Tâm tính không tồi. Ngươi tưởng rằng lão phu sẽ không giết ngươi sao?
Ánh mắt châm chọc của Vương Lâm càng lúc càng đậm, bình thản nói:
- Một viên hóa đan vẫn chưa đủ.
Ánh mắt lão giả nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đáy lòng lão có chút tức giận, nếu không phải đi đến nơi đó, trong cơ thể không được có bất cứ loại cấm chế nào. Lão đã sớm hạ cấm chế trong cơ thể Vương Lâm mà không phải phiền toái như bây giờ.
Hơn nữa sau khi tiến vào nơi đó, toàn bộ cấm chế sẽ mất đi hiệu lực, trong yếu nhất chính là lão muốn đối phương sử dụng Tử Chú thuật. Nếu trong lòng đối phương sinh ra oán hận, lòng có ý định chết cũng liên lụy tới người khác thì rất nguy hiểm.
Một ngàn năm trước lão lần đầu tiên tiến vào, cũng bởi vì điều này mà suýt chút nữa đã chết ở trong đó. Trải qua ngàn năm tu dưỡng gần đây mới khôi phục lại tu vi, mặc dù tu vi cũng có chút tịnh tiến, nhưng địa phương đó quá mức nguy hiểm.
Vì vậy, đối vướng Vương Lâm lão không thể hạ cấm chế, cũng không thể xuống tay quá mạnh. Hết thảy đều dùng lợi để dụ dỗ, lúc này nghe được lời nói của Vương Lâm, nội tâm lão thầm chửi một tiếng sau đó mới vung tay lên điều khiển những tia chớp tản ra.
Ánh mắt Vương Lâm cũng không chớp cái nào, đến liếc mắt một cái để nhìn lôi điện cũng không. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn thanh sam lão giả.
- Ngươi muốn gì cứ nói đừng ngại! - Lão giả quyết đoán nói.
- Ta muốn biết, đi đến nới đó có nguy hiểm không? - Thanh âm Vương Lâm vô cùng bình thản, nhưng ngữ khí lại tràn ngập sự kiên định.
Thanh sam lão giả khẽ cười nói:
- Có rất nhiều nguy hiểm. Lão phu cũng không muốn gạt ngươi, Nguyên Anh sơ kỳ tiến vào cửu tử nhất sinh. Nếu là trung kỳ gặp vận khí tốt có thể bảo vệ tính mạng. Chỉ có hậu kỳ cảnh giới, đạt tới giả thần cảnh giới
mới có thể an toàn tiến vào. Bất quá nếu không cẩn thận vẫn có thể bị chết.
Lão giả dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng. Nơi đó mặc dù nguy hiểm lại có thu hoạch rất lớn. Pháp bảo, đan dược, công pháp có thể nói cái gì cần có thì đều có. Trừ những thứ đó còn có Anh Biến đan trong truyền thuyết. Chỉ cần sử dụng một khỏa lập tức có cơ hội trở thành Anh Biến kỳ cường giả. Về phần nguy hiểm, ngươi không nhất định phải lo lắng, ngươi có Tử Chú thuật. Nó ở trong đó có tác dụng rất lớn, tối thiểu thì giai đoạn đầu tiên ngươi sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng ở giai đoạn sau, nếu ngươi có lòng tham lập tức sẽ chết không có chỗ chôn.
Vương Lâm vừa nghe xong, trầm ngâm một chút, trong lòng hắn thầm phân tích lời nói của lão giả, bản thân hắn cũng chỉ tin vài phần trong đó.
- Ta xem tu vi của ngươi hẳn là vừa mới Kết Đan không lâu. Thôi. Ta có một khỏa Lập Anh đan, nếu ngươi đồng ý đi theo ta, ta sẽ đưa cho ngươi.
Hơn nữa khi đến nơi cuối cùng có bảo vật, ta tứa sẽ đưa cho ngươi một kiện. Như thế nào?
Lập Anh đan hắn từng nghe Lý Mộ Uyển nhắc tới, loại đan dược này khi Kết Anh ăn vào sẽ gia tăng một chút tỷ lệ thành công. Đan dược này ở tam cấp tu chân quốc thuộc dạng cực kỳ quý hiếm. Dù là tứ cấp tu chân quốc cũng không thấy nhiều lắm, chỉ có ngũ cấp tu chân quốc mới nắm giữ phương pháp luyện chế trong tay.
Vương Lâm trầm tư chốc lát, hắn đối với những lời của lão giả thần bí này có chút động tâm. Hắn không cầu có thể đạt được Anh Biến đan trong truyền thuyết. Chỉ cầu có thể lấy được công pháp gia tăng hiệu quả Kết Anh và một ít đan dược. Nếu không có ngoại lực tương trợ, Vương Lâm không biết mình phải tu luyện tới ngày tháng năm nào mới có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Hơn nữa chuyện này nếu hắn kiên quyết không đáp ứng, đối phương biết mình vô vọng chắn chắn sẽ không chút do dự ra tay giết hắn. Kể từ đó, bày ra trước mặt hắn chỉ có một con đường để lựa chọn mà thôi.
- Được. Ta đáp ứng. - Vương Lâm gật đầu nói.
Thanh sam lão giả nhìn chằm chằm Vương Lâm một chút, đột nhiên nói:
- Lúc trước khí tức của ngươi biến mất hai lần, ngươi làm sao có thể làm được?
Vương Lâm nhìn lão giả không nói gì, hai người cứ yên lặng nhìn nhau trong chốc lát. Một hồi sau lão giả thu hồi lại ánh mắt của mình, cũng không đề cập tới vấn đề này nữa, lão lạnh giọng nói:
- Còn chưa tới nửa năm nữa, địa phương đó sẽ được mở ra, nếu ngươi ở trên đường cố gắng đào tẩu thì lão phu sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào, trực tiếp luyện hóa ngươi cho xong.
Vừa nói bàn tay to của lão vừa vung lên, ở giữa không trung vẽ ra một cái phù văn, rồi đưa nó tiến nhập vào cơ thể Vương Lâm:
- Nó sẽ không gây ra thương tổn cho ngươi, chỉ là phòng ngừa ngươi một lần nữa biến mất, chỉ cần sau khi tới địa phương đó lão phu sẽ tự giải khai cho ngươi.
Vương Lâm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu đổi thành hắn cũng sẽ làm như thế.
Hơn nữa nếu đối phương muốn hạ một chút cấm chế lợi hại thì cũng không cần phải chờ tới bây giờ.
Hắn vẫn chưa động thân mà nhìn Hỏa Phần Minh ở phía xa, trầm giọng nói:
- Vãn bối còn một chuyện chưa biết muốn xin tiền bối thỉnh giáo.
Thanh sam lão giả nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói:
- Chuyện gì?
Vương Lâm nói:
- Tiền bối đã từng nghe qua Thần Đạo thuật của Chiến Thần Điện chưa?
Lão giả cười lạnh, nói:
- Thần Đạo thuật có thể gia tăng tỷ lệ kết anh sao? Năm đó lão phu cũng từng nghe nói tới những chuyện này, bất quá cho dù ngươi có được nó cũng
không phải là bản Thần Đạo thuật nguyên thủy nhất. Trừ phi ngươi tới tứ cấp tu chân quốc mới có thể có được.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nội tâm hắn hơi động, từ trong lời lão giả hắn nghe ra được ý của lão. Chiến Thần Điện quả nhiên đúng như hắn dự đoán, bọn họ không có khả năng giữ lại được Thần Đạo Thuật nguyên
thủy nhất.
Chỉ là nếu không tự mình xem qua, Vương Lâm vẫn có chút không cam lòng.
Vì vậy thân hình hắn hơi động, hóa thành một dải trường hồng bay về phía Hỏa Phần Minh. Ánh mắt thanh sam lão giả ở phía sau lóe lên cái, sau đó cũng không nhanh không chậm đuổi theo.
Thời gian trôi qua không lâu, ngọn núi nơi Hỏa Phần Minh chiếm đóng đã hiện ra trong tầm mắt, Vương Lâm đứng ở ngọn núi bên cạnh, đợi cho thanh sam lão giả tới gần mới cao giọng nói:
- Mã Lương bái kiến Chiến Thần Điện Phượng Loan tiền bối.
Thanh âm của hắn vừa rời miệng đã hóa khuếch tán ra như tiếng sấm, rất nhanh truyền đi. Từ ngọn nói đối diện lập tức hiện ra một đạo nhân ảnh, đó chính là Phượng Loan.
Nàng đầu tiên liếc mắt đánh giá thanh sam lão giả bên cạnh Vương Lâm, sau đó thu ánh mắt lại nhìn về phía Vương Lâm. Trong lòng thầm giần mình, chỉ mới mấy năm đối phương đã đạt tới Kết Anh, bất quá sau khi liên tưởng tới chuyện đoạt xá liền nghĩ đối phương trước khi đoạt xá đã sớm Kết Đan, cho nên mới có thể nhanh chóng Kết Đan một lần nữa. Nàng trầm mặc một chút, sau đó lãnh đạm nói:
- Hắn tìm người ba năm, chính là ngươi sao?
Thần sắc Vương Lâm vẫn thong dong, hắn né tránh đề tài này, nói:
- Phượng Loan tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn nhờ, mong tiền bối đáp ứng.
Phượng Loan có chút kiêng kỵ nhìn sang thanh sam lão giả, hít sâu một hơi, nói:
- Nói đi!
- Vãn bối muốn mượn Thần Đạo thuật, mong tiền bối thành toàn. - Ngữ khí bình thản từ từ nói.
Phượng Loan trầm mặc một chút, đưa mắt nhìn sang thanh sam lão giả, phát hiện đối phương đang ngẩng mặt nhìn trời. Ba năm qua, bọn họ đối với tu vi của thanh sam lão giả đã có thể đoán được đôi chút, lúc này thấy đối phương tìm tới tận cửa trong lòng không khỏi thất kinh.
Lúc này lão giả mặt đỏ từ phía sau Phượng Loan tiến lên, hắn nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt hơi ngưng lại một chút nói:
- Ngươi là đệ tử của Chiến Thần Điện, cho ngươi xem cũng không sao. Đi theo ta.
Vừa nói, nàng vừa liếc mắt nhìn thanh sam lão giả một cái.
Vương Lâm không nói thêm lời nào, động thân bay theo đối phương.
Vẻ mặt thanh sam lão giả vẫn hờ hững, việc Vương Lâm mượn khí thế của lão để có thể xem Thần Đạo Thuật, với lịch duyệt của lão lẽ nào lại không nhìn ra. Bất quá chỉ một điểm nhỏ đấy thật sự không đáng để trở mặt, hắn đơn giản là muốn Vương Lâm trợ giúp, cho nên cần phải bán cho đối phương một cái nhân tình, vừa giảm bớt được chút căng thẳng trong quan hệ hai người.
Nghĩ tới đây, hắn trầm giọng nói:
- Tiểu hữu, ta ở bên ngoài chờ ngươi. Nếu ngươi không may bị tổn thương, ta sẽ đem toàn bộ những sinh linh trong ngọn núi này bồi tội cho ngươi.
Thân hình lão giả mặt đỏ hơi run lên, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường đi vào trong núi. Vương Lâm tiến sát theo phía sau, hai người tiến vào trong ngọn núi dừng lại ở một trước tòa thạch phủ.
- Ta hẳn là phải ngươi là Vương Lâm? - Lão giả mặt đỏ đánh vỡ sự trầm mặc. Sau khi đến trước thạch phủ liền dừng lại, sau đó quay người nhìn chằm chằm Vương Lâm nói.
Vương Lâm nghe thấy vậy cũng chỉ gật đầu mà không nói gì.
- Vương Lâm. Chuyện cũ bỏ qua. Ta mặc kệ ngươi gặp phải bao nhiêu phiền toái, nhưng không nên lôi Chiến Thần Điện vào bên trong. Nếu ngươi có thể phát lời thề làm được điều này, ta sẽ mở ra thạch phủ cho ngươi vào xem Thần Đạo thuật. - Lão giả hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Sắc mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, quay người lại nhìn thanh sam lão giả, lạnh giọng nói:
- Tiền bối rốt cuộc có chuyện gì?
Thanh sam lão giả nhìn Vương Lâm một hồi lâu mới nói:
- Ta muốn mượn Tử Chú thuật của ngươi.
Vương Lâm trầm mặc một chút, nhìn những tia chớp đang bao vây bốn phía, từng đạo âm ba từ bốn phương tám hướng truyền tới.
- Ta muốn biết nguyên nhân.
Thanh sam lão giả trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:
- Việc này chưa đến lúc nói rõ, bất quá lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.
Nếu ngươi đồng ý đi theo ta, ta sẽ đưa cho ngươi một viên hóa đan.
Thần sắc bên ngoài Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong nội tâm hắn đang dao động. Hóa đan hắn đã từng nghe Lý Mộ Uyển đề cập tới. Đây là đan dược cực kỳ trân quý, ngoài tác dụng giống như tu đan ra, còn có thể đề cao tu vi lên một cảnh giới. Từ sơ kỳ lên trung kỳ xác xuất thành công rất lớn, từ trung kỳ đến hậu kỳ xác xuất thành công hơi nhỏ. Nhưng nếu không thành công thì nó cũng trợ giúp linh lực trong cơ thể có một bước nhảy vọt, vì ngày sau mà chuẩn bị trụ cột.
Vương Lâm trầm tư chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lão giả không nói gì.
Đáy lòng hắn có chút nghi hoặc, tu vi của đối phương hắn mặc dù không nhìn thấu, nhưng chỉ cần một cái nhấc tay của lão đã có thể phá vỡ hộ sơn đại trận của Hỏa Phần Minh. Một tiếng hét có thể làm cho Nguyên Anh kỳ tu sĩ không dám tiến lên, tu vi bậc này nếu không phải đã đạt tới Nguyên Anh kỳ đại viên mãn thì cũng đã vượt qua Nguyên Anh chính thức bước vào cảnh giới Hóa Thần kỳ.
Với tu vi đó của Vương Lâm thì có thể tiến hành áp chế hắn, thậm chí còn có thể đem bản thân hắn luyện hóa thành con rối. Kể từ đó trở đi sẽ phải nghe lệnh lão hoàn toàn. Tựa hồ không cần như tình huống này, phải lấy ngữ khí trao đổi để thương nghị với hắn.
- Chuyện này nhất định có vấn đề! - Trong lòng Vương Lâm thầm nghĩ, nhưng biểu hiện ngoài mặt lại không có chút dị thường nào. Hắn trầm ngâm chốc lát, trong lòng cười lạnh, nhìn chằm chằm về phía lão giả, lắc đầu.
Thanh sam lão giả mặt không đổi sắc, bình thản nói:
- Muốn chết!
Tay phải lão hóa thảnh trảo, những tia chớp xung quanh Vương Lâm lập tức thu nhỏ vòng vây. Thân hình Vương Lâm không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn lão giả, khóe miệng hắn lộ ra một tia châm chọc.
Vòng vây của những tia chớp càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ kề sát thân thể Vương Lâm. Tóc của hắn bị những gợn gió thổi lên đụng phải tia chớp đều hóa thành bụi phấn.
Lúc này lão giả cũng ngừng lại, nhìn Vương Lâm trầm giọng nói:
- Tâm tính không tồi. Ngươi tưởng rằng lão phu sẽ không giết ngươi sao?
Ánh mắt châm chọc của Vương Lâm càng lúc càng đậm, bình thản nói:
- Một viên hóa đan vẫn chưa đủ.
Ánh mắt lão giả nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đáy lòng lão có chút tức giận, nếu không phải đi đến nơi đó, trong cơ thể không được có bất cứ loại cấm chế nào. Lão đã sớm hạ cấm chế trong cơ thể Vương Lâm mà không phải phiền toái như bây giờ.
Hơn nữa sau khi tiến vào nơi đó, toàn bộ cấm chế sẽ mất đi hiệu lực, trong yếu nhất chính là lão muốn đối phương sử dụng Tử Chú thuật. Nếu trong lòng đối phương sinh ra oán hận, lòng có ý định chết cũng liên lụy tới người khác thì rất nguy hiểm.
Một ngàn năm trước lão lần đầu tiên tiến vào, cũng bởi vì điều này mà suýt chút nữa đã chết ở trong đó. Trải qua ngàn năm tu dưỡng gần đây mới khôi phục lại tu vi, mặc dù tu vi cũng có chút tịnh tiến, nhưng địa phương đó quá mức nguy hiểm.
Vì vậy, đối vướng Vương Lâm lão không thể hạ cấm chế, cũng không thể xuống tay quá mạnh. Hết thảy đều dùng lợi để dụ dỗ, lúc này nghe được lời nói của Vương Lâm, nội tâm lão thầm chửi một tiếng sau đó mới vung tay lên điều khiển những tia chớp tản ra.
Ánh mắt Vương Lâm cũng không chớp cái nào, đến liếc mắt một cái để nhìn lôi điện cũng không. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn thanh sam lão giả.
- Ngươi muốn gì cứ nói đừng ngại! - Lão giả quyết đoán nói.
- Ta muốn biết, đi đến nới đó có nguy hiểm không? - Thanh âm Vương Lâm vô cùng bình thản, nhưng ngữ khí lại tràn ngập sự kiên định.
Thanh sam lão giả khẽ cười nói:
- Có rất nhiều nguy hiểm. Lão phu cũng không muốn gạt ngươi, Nguyên Anh sơ kỳ tiến vào cửu tử nhất sinh. Nếu là trung kỳ gặp vận khí tốt có thể bảo vệ tính mạng. Chỉ có hậu kỳ cảnh giới, đạt tới giả thần cảnh giới
mới có thể an toàn tiến vào. Bất quá nếu không cẩn thận vẫn có thể bị chết.
Lão giả dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng. Nơi đó mặc dù nguy hiểm lại có thu hoạch rất lớn. Pháp bảo, đan dược, công pháp có thể nói cái gì cần có thì đều có. Trừ những thứ đó còn có Anh Biến đan trong truyền thuyết. Chỉ cần sử dụng một khỏa lập tức có cơ hội trở thành Anh Biến kỳ cường giả. Về phần nguy hiểm, ngươi không nhất định phải lo lắng, ngươi có Tử Chú thuật. Nó ở trong đó có tác dụng rất lớn, tối thiểu thì giai đoạn đầu tiên ngươi sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng ở giai đoạn sau, nếu ngươi có lòng tham lập tức sẽ chết không có chỗ chôn.
Vương Lâm vừa nghe xong, trầm ngâm một chút, trong lòng hắn thầm phân tích lời nói của lão giả, bản thân hắn cũng chỉ tin vài phần trong đó.
- Ta xem tu vi của ngươi hẳn là vừa mới Kết Đan không lâu. Thôi. Ta có một khỏa Lập Anh đan, nếu ngươi đồng ý đi theo ta, ta sẽ đưa cho ngươi.
Hơn nữa khi đến nơi cuối cùng có bảo vật, ta tứa sẽ đưa cho ngươi một kiện. Như thế nào?
Lập Anh đan hắn từng nghe Lý Mộ Uyển nhắc tới, loại đan dược này khi Kết Anh ăn vào sẽ gia tăng một chút tỷ lệ thành công. Đan dược này ở tam cấp tu chân quốc thuộc dạng cực kỳ quý hiếm. Dù là tứ cấp tu chân quốc cũng không thấy nhiều lắm, chỉ có ngũ cấp tu chân quốc mới nắm giữ phương pháp luyện chế trong tay.
Vương Lâm trầm tư chốc lát, hắn đối với những lời của lão giả thần bí này có chút động tâm. Hắn không cầu có thể đạt được Anh Biến đan trong truyền thuyết. Chỉ cầu có thể lấy được công pháp gia tăng hiệu quả Kết Anh và một ít đan dược. Nếu không có ngoại lực tương trợ, Vương Lâm không biết mình phải tu luyện tới ngày tháng năm nào mới có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Hơn nữa chuyện này nếu hắn kiên quyết không đáp ứng, đối phương biết mình vô vọng chắn chắn sẽ không chút do dự ra tay giết hắn. Kể từ đó, bày ra trước mặt hắn chỉ có một con đường để lựa chọn mà thôi.
- Được. Ta đáp ứng. - Vương Lâm gật đầu nói.
Thanh sam lão giả nhìn chằm chằm Vương Lâm một chút, đột nhiên nói:
- Lúc trước khí tức của ngươi biến mất hai lần, ngươi làm sao có thể làm được?
Vương Lâm nhìn lão giả không nói gì, hai người cứ yên lặng nhìn nhau trong chốc lát. Một hồi sau lão giả thu hồi lại ánh mắt của mình, cũng không đề cập tới vấn đề này nữa, lão lạnh giọng nói:
- Còn chưa tới nửa năm nữa, địa phương đó sẽ được mở ra, nếu ngươi ở trên đường cố gắng đào tẩu thì lão phu sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào, trực tiếp luyện hóa ngươi cho xong.
Vừa nói bàn tay to của lão vừa vung lên, ở giữa không trung vẽ ra một cái phù văn, rồi đưa nó tiến nhập vào cơ thể Vương Lâm:
- Nó sẽ không gây ra thương tổn cho ngươi, chỉ là phòng ngừa ngươi một lần nữa biến mất, chỉ cần sau khi tới địa phương đó lão phu sẽ tự giải khai cho ngươi.
Vương Lâm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu đổi thành hắn cũng sẽ làm như thế.
Hơn nữa nếu đối phương muốn hạ một chút cấm chế lợi hại thì cũng không cần phải chờ tới bây giờ.
Hắn vẫn chưa động thân mà nhìn Hỏa Phần Minh ở phía xa, trầm giọng nói:
- Vãn bối còn một chuyện chưa biết muốn xin tiền bối thỉnh giáo.
Thanh sam lão giả nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói:
- Chuyện gì?
Vương Lâm nói:
- Tiền bối đã từng nghe qua Thần Đạo thuật của Chiến Thần Điện chưa?
Lão giả cười lạnh, nói:
- Thần Đạo thuật có thể gia tăng tỷ lệ kết anh sao? Năm đó lão phu cũng từng nghe nói tới những chuyện này, bất quá cho dù ngươi có được nó cũng
không phải là bản Thần Đạo thuật nguyên thủy nhất. Trừ phi ngươi tới tứ cấp tu chân quốc mới có thể có được.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nội tâm hắn hơi động, từ trong lời lão giả hắn nghe ra được ý của lão. Chiến Thần Điện quả nhiên đúng như hắn dự đoán, bọn họ không có khả năng giữ lại được Thần Đạo Thuật nguyên
thủy nhất.
Chỉ là nếu không tự mình xem qua, Vương Lâm vẫn có chút không cam lòng.
Vì vậy thân hình hắn hơi động, hóa thành một dải trường hồng bay về phía Hỏa Phần Minh. Ánh mắt thanh sam lão giả ở phía sau lóe lên cái, sau đó cũng không nhanh không chậm đuổi theo.
Thời gian trôi qua không lâu, ngọn núi nơi Hỏa Phần Minh chiếm đóng đã hiện ra trong tầm mắt, Vương Lâm đứng ở ngọn núi bên cạnh, đợi cho thanh sam lão giả tới gần mới cao giọng nói:
- Mã Lương bái kiến Chiến Thần Điện Phượng Loan tiền bối.
Thanh âm của hắn vừa rời miệng đã hóa khuếch tán ra như tiếng sấm, rất nhanh truyền đi. Từ ngọn nói đối diện lập tức hiện ra một đạo nhân ảnh, đó chính là Phượng Loan.
Nàng đầu tiên liếc mắt đánh giá thanh sam lão giả bên cạnh Vương Lâm, sau đó thu ánh mắt lại nhìn về phía Vương Lâm. Trong lòng thầm giần mình, chỉ mới mấy năm đối phương đã đạt tới Kết Anh, bất quá sau khi liên tưởng tới chuyện đoạt xá liền nghĩ đối phương trước khi đoạt xá đã sớm Kết Đan, cho nên mới có thể nhanh chóng Kết Đan một lần nữa. Nàng trầm mặc một chút, sau đó lãnh đạm nói:
- Hắn tìm người ba năm, chính là ngươi sao?
Thần sắc Vương Lâm vẫn thong dong, hắn né tránh đề tài này, nói:
- Phượng Loan tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn nhờ, mong tiền bối đáp ứng.
Phượng Loan có chút kiêng kỵ nhìn sang thanh sam lão giả, hít sâu một hơi, nói:
- Nói đi!
- Vãn bối muốn mượn Thần Đạo thuật, mong tiền bối thành toàn. - Ngữ khí bình thản từ từ nói.
Phượng Loan trầm mặc một chút, đưa mắt nhìn sang thanh sam lão giả, phát hiện đối phương đang ngẩng mặt nhìn trời. Ba năm qua, bọn họ đối với tu vi của thanh sam lão giả đã có thể đoán được đôi chút, lúc này thấy đối phương tìm tới tận cửa trong lòng không khỏi thất kinh.
Lúc này lão giả mặt đỏ từ phía sau Phượng Loan tiến lên, hắn nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt hơi ngưng lại một chút nói:
- Ngươi là đệ tử của Chiến Thần Điện, cho ngươi xem cũng không sao. Đi theo ta.
Vừa nói, nàng vừa liếc mắt nhìn thanh sam lão giả một cái.
Vương Lâm không nói thêm lời nào, động thân bay theo đối phương.
Vẻ mặt thanh sam lão giả vẫn hờ hững, việc Vương Lâm mượn khí thế của lão để có thể xem Thần Đạo Thuật, với lịch duyệt của lão lẽ nào lại không nhìn ra. Bất quá chỉ một điểm nhỏ đấy thật sự không đáng để trở mặt, hắn đơn giản là muốn Vương Lâm trợ giúp, cho nên cần phải bán cho đối phương một cái nhân tình, vừa giảm bớt được chút căng thẳng trong quan hệ hai người.
Nghĩ tới đây, hắn trầm giọng nói:
- Tiểu hữu, ta ở bên ngoài chờ ngươi. Nếu ngươi không may bị tổn thương, ta sẽ đem toàn bộ những sinh linh trong ngọn núi này bồi tội cho ngươi.
Thân hình lão giả mặt đỏ hơi run lên, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường đi vào trong núi. Vương Lâm tiến sát theo phía sau, hai người tiến vào trong ngọn núi dừng lại ở một trước tòa thạch phủ.
- Ta hẳn là phải ngươi là Vương Lâm? - Lão giả mặt đỏ đánh vỡ sự trầm mặc. Sau khi đến trước thạch phủ liền dừng lại, sau đó quay người nhìn chằm chằm Vương Lâm nói.
Vương Lâm nghe thấy vậy cũng chỉ gật đầu mà không nói gì.
- Vương Lâm. Chuyện cũ bỏ qua. Ta mặc kệ ngươi gặp phải bao nhiêu phiền toái, nhưng không nên lôi Chiến Thần Điện vào bên trong. Nếu ngươi có thể phát lời thề làm được điều này, ta sẽ mở ra thạch phủ cho ngươi vào xem Thần Đạo thuật. - Lão giả hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Tác giả :
Nhĩ Căn