Tiên Ngạo
Chương 234: Lão nhân quét rác
Càn Thiên Hóa Linh Châu, là linh châu hệ Hỏa, có thể tăng cường thần uy Càn Hỏa mênh mông.
Tiểu Nam Cực Từ Quang Kinh Tuyến, pháp bảo tứ giai, có thể bắn ra một tấm lưới, pháp bảo Ngũ Hành không thể phá được, bắt người là vô địch.
Bạch Tín Hoàn Dương đan, chỉ cần đầu không tổn hại uống đan dược này vào sẽ nối liền tứ chi đứt gãy, có thể chuyển thể trùng sinh.
Tứ Cửu Độn Pháp, nháy mắt di chuyển vạn dặm.
Tâm Quang độn pháp, đầu vừa khởi niệm, lập tức đã ở ngoài ngàn dặm.
Thiên Lôi Âm Liệt Hóa Thần Phiên, pháp bảo lục giai, có thể phóng xuất Lôi Âm Phá Diệt Quang Tuyến, bắn ra liệt hóa vô tận, là lợi khí hữu ích để công pháp sơn môn động phủ đối phương.
Kỷ Dần Cửu Trùng Tiểu Thừa Đa Bảo thuật pháp quyết luyện chế bảo vật, có thể dung nhập bảo vật vào cơ thể của mình tùy nghi sử dụng...
Chỉ cẩn nghe tên bất cứ món nào cũng cảm thấy hết sức hùng mạnh, Dư Tắc Thành nhìn không chớp mắt. Đám bảo vật đầy trời này quả thật vô cùng hấp dẫn, khiến cho người ta hồn bay phách lạc, hận không thể mang đi tất cả.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn khống chế được tham niệm của mình, cuối cùng lên tiếng nói:
- Tổ Sư Đường Thâm Tu Tam Nhật lệnh, ta muốn thứ này, ta muốn thứ này...
Lập tức đám bảo vật đầy trời biến mất, trong một góc tối ít ai để ý lộ ra mười chiếc lệnh bài màu xám đen. Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đúng, ta muốn cái này.
Lập tức một chiếc lệnh bài bay lên, nháy mắt bay vào trong cơ thể Dư Tắc Thành, dung hợp cùng Hiên Viên kiếm ấn trong hồn phách hắn thành một thể.
Nháy mắt Dư Tắc Thành có cảm giác rằng mình có thể truyền tống vào trong một đại sảnh, nơi đó hẳn là Tổ Sư đường chân chính, có thể học được một bộ kiếm pháp hùng mạnh.
Nhưng Dư Tắc Thành không kích hoạt nó tiến hành truyền tống. Hiện tại ý nghĩa của Tổ Sư đường đối với hắn không lớn lắm, năng lực của hắn bất quá chỉ mới bắt đầu, kiếm pháp tu luyện mới chỉ tiểu thành hai bộ, sử dụng Tổ Sư đường là hoàn toàn lãng phí.
Thật ra Dư Tắc Thành tu luyện kiếm pháp, được thế giới Bàn cổ trợ giúp, bất kể kiếm pháp nào chỉ cần diễn luyện vài lần trong thế giới Bàn cổ, bất cứ kiếm lý nào cũng sẽ thông hiểu hoàn toàn.
Nhưng kiếm pháp lại khác với pháp thuật tiên quyết khác, sau khi tinh thông pháp thuật tiên quyết phóng xuất là được, kiếm thuật cần phải phối họp toàn thân tâm về nhiều loại năng lực khác nhau như khống chế phi kiếm, ngự kiếm, phối hợp chiến đấu, tay mắt hợp nhất... mới có thể điều khiển phi kiếm xuất chiêu.
Nhưng Dư Tắc Thành lại vuớng mắc ở điểm này, năng lực ngự kiếm đối với hắn không thành vấn đề nhưng hắn lại không thể phối hợp hoàn mỹ kiếm thuật mà mình đã hiểu rõ cùng thân tâm của mình mà phóng xuất ra. Nói một cách đơn giản, hắn có thể hiểu được nhưng lại không thể sử dụng được.
Chuyện này khiến cho Dư Tắc Thành buồn bực không thôi. Nhưng sư phụ Nam Thiên Chân Nhân lại tán thưởng không ngừng về chuyện hắn luyện một thức Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm chỉ trong hai mươi mốt ngày, cho rằng hắn là thiên tài học kiếm. Mỗi một bộ kiếm pháp như vậy đều do vô số tiền bối của Hiên Viên kiếm phái tổng kết ra dần dần từ đời này sang đời khác, là tâm huyết của vô số người. Kẻ có thể luyện thành một bộ kiếm pháp như vậy trong vòng một năm ắt hẳn là kỳ tài ngút trời.
Sau khi Dư Tắc Thành lựa chọn xong, tất cả ảo ảnh biến mất, bảo vật đầy trời không còn lại thứ gì.
Tổ Sư Đường Thâm Tu Tam Nhật lệnh đã dung nhập vào trong Hiên Viên kiếm ấn của Dư Tắc Thành, hắn có thể tiến vào Tổ Sư đường trên Hiên Viên kiếm phong tu luyện bất cứ lúc nào nhưng hắn cũng phiêu bạc không chừng, tạm gác lại về sau hãy tính.
Dư Tắc Thành chậm rãi bước ra khỏi phòng phẩn thường. Ba người bên ngoài tuy rằng vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt ai nấy nóng cháy, có thể nhìn ra cảm giác hiện tại trong lòng bọn họ.
Cốt Luân Tề Văn lập tức tiến nhanh vào phòng, bắt đầu chọn phần thưởng cho mình. Truyện Sắc Hiệp -
Sau khi Dư Tắc Thành đi ra không nói nửa lời, không ai hỏi. Thành Lam và Phi Hồng đợi tới lượt mình, tim đập thình thịch như trống trận.
Chỉ trong thoáng chốc, cốt Luân Tề Văn đã đi ra với sắc mặt hết sức vui mừng. Tuy rằng y cố gắng trấn tĩnh nhưng bước chân loạng choạng, có thể thấy được trong lòng y vui mừng tới mức nào.
Phi Hồng là người thứ ba tiến vào, thứ hạng của bọn họ là xếp theo thứ tự chết trước hay chết sau trong trận chiến cuối với Dư Tắc Thành, sau đó chính là Thành Lam. Rốt cục bốn người đã chọn xong bảo vật của mình, sau khi đi ra ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng. Đột nhiên Phi Hồng bật cười ha hả, thật sự không đè nén được áp lực của nổi vui mừng, sau đó Thành Lam cũng cao hứng phá lên cười, thậm chí hoa chân múa tay tỏ vẻ vui sướng.
Công Tôn Đại sư huynh quan sát bốn người, chỉ có thần sắc Dư Tắc Thành vẫn tỏ vẻ bình thường, không khỏi thầm gật gật đầu, sau đó mới nói:
-Được rồi, các vị sư đệ, xin hãy nhớ kỹ hai tháng sau tới đây tập hợp tham gia đại lễ Phản Hư. Nếu như có ai không muốn đi hãy cho ta biết sớm, ta sẽ an bày người khác. Các vị sư đệ, tái kiến!
Nói xong bèn thi lễ cáo biệt, bọn Dư Tắc Thành đáp lễ sau đó mạnh ai nấy rời khỏi. Bọn Thành Lam muốn lập tức trở về động phủ xem thử bảo vật thế nào cho nên không còn lòng dạ nào ở lại. Sau khi nói qua câu từ biệt khách sáo ai nấy mau chóng ngự kiếm trở về.
Chỉ có Dư Tắc Thành không nóng lòng rời khỏi, bảo vật kia cũng không khiến cho hắn quá bất ngờ, bởi vì hiện tại hắn còn chưa biết được ý nghĩa chân chính của bảo vật.
Dư Tắc Thành tản bộ trên Hiên Viên kiếm phong, nhìn bề ngoài dường như hắn không có việc gì, thật ra hắn đang đi tìm lão nhân quét rác, lão bất tử tiền bối. Nếu đã tới nơi này vậy phải chuyển lời của lão điên cho lão bất tử. Tuy rằng lời này nhìn bề ngoài có vẻ hết sức bình thường, nói không chừng còn có huyền cơ bên trong... thôi không nghĩ nữa, đừng tự cho là mình thông minh, được người nhờ cậy thì phải làm cho xong việc. Làm sao cũng phải tìm lão, sau đó rời khỏi Hiên Viên kiếm phong cũng không muộn.
Dư Tắc Thành tìm một lúc lâu rốt cục phát hiện lão bất tử đang vất vả quét trong một gian phòng, nhìn qua, dường như toàn bộ tâm thần lão tập trung vào từng nhát chổi.
Dư Tắc Thành muốn tiến lại giúp lão một tay, mình tuổi trẻ trai tráng, chút việc vặt này có khó gì. Bất quá hắn vừa cất bước tiến tới đột nhiên linh cơ thoáng động, dường như trong lòng vừa ngộ ra được chuyện gì, đứng sững người tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú theo dõi từng động tác quét của lão bất tử. Theo từng động tác này Dư Tắc Thành chợt có cảm ngộ trong lòng, nhưng không thể diễn tả rõ ràng đó là cảm giác gì.
Tự nhiên! Cảm giác đó chính là tự nhiên, hết thảy đều hết sức tự nhiên, giống như trời sinh sẵn vậy. Phản Phác Quy Chân, dường như đạo lý của vạn vật đều nằm trong mỗi động tác của lão bất tử. Dư Tắc Thành đứng ngây người tại chỗ chìm đắm vào trầm tư. Không biết đã qua bao lâu, hắn mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Dư Tắc Thành nhìn lại, lúc này lão bất tử đang nhàn nhã ngồi trên bậc thềm, mỉm cười nhìn hắn.
Dư Tắc Thành đi tới trước mặt lão bất tử, cung kính thi lễ:
-Lão bất tử tiền bối, lão phong tử tiền bối bảo tiểu tử chuyển cho tiền bối một câu. Bảo rằng thay lão ấy hỏi thăm tiền bối, lão ấy rất nhớ tiền bối, hỏi khi nào thì tiền bối lại chết một lần nữa?
Lão bất tử nghe xong, bất chợt buông chổi hỏi dồn:
- Hồ cầm của ngươi từ đâu mà có?
Câu này lão chỉ hỏi trống không, nhưng Dư Tắc Thành vẫn vội vàng cung kính đáp:
-Lúc bọn tiểu tử trên đường tới Hiên Viên kiếm phái, ở đại lục Nguyên châu, gặp lúc hồng thủy tràn ngập. Hai vị sư huynh Dạ Hàn, Nhất Trúc vì cứu phàm nhân trong một tòa thành, đánh chết thủy quái Trập Quy gây hại.
-Tiểu tử may mắn tìm được chiếc hồ cầm này trong tòa thành đó. Lúc ấy dây đàn đã hỏng, nhờ long cân của Nhất Trác sư huynh Tu sửa lại cho nên mới có được hình dáng như bây giờ.
Lão bất tử nghe xong gật gật đầu:
-Tốt quá, quả thật là nó, đừng để nó phải phủ kín bụi trần. Nói cho lão phong tử biết, cho lão ấy thời gian hai mươi năm, sau hai mươi năm ta sẽ chết lần nữa.
Dứt lời lão bất tử đứng lên bắt đầu quét tiếp, không hề đếm xỉa tới Dư Tắc Thành nữa.
Dư Tắc Thành vội vàng thi lễ sau đó rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang mang mờ mịt. Xem ra hồ cầm của mình cũng là bảo vật, nếu không lão bất tử là Chân Nhất Thần Quân sẽ tuyệt đối không nói ra những lời này. Nhớ khi ấy Nhất Trúc sư huynh cũng đã phát hiện ra có điểm khác thường, từng nhờ Dạ Hàn sư huynh giám định qua nhưng không nhìn ra được. Xem ra không phải hồ cầm có vấn đề mà là thuật giám định của Dạ Hàn, Nhất Trúc sư huynh không đủ năng lực.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên trở về Thiên Đạo phong. Sau bảy ngày, hắn tới báo với lão điên chuyện lão bất tử, sau đó lại trở về cuộc sống như trước, cứ cách bảy ngày tới đưa Cơm cho lão điên một lần. Thời gian còn lại, Dư Tắc Thành được sư phụ tận tâm dạy dỗ, hết lòng luyện kiếm, không ngừng tu luyện Kim Dực kiếm và Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm.
Cửu thức nhị thập thất trảm Kim Dực kiếm cùng sáu chiêu mười ba thức của Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Dư Tắc Thành cố công luyện tập đã đạt tới cảnh giới tiểu thành. Nhưng hắn cũng không tu luyện những loại kiếm thuật phụ thuộc hay hóa sinh ra từ Kim Dực kiếm, mà bắt đầu học Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm phát sinh từ Băng Dực kiếm.
Tiểu Nam Cực Từ Quang Kinh Tuyến, pháp bảo tứ giai, có thể bắn ra một tấm lưới, pháp bảo Ngũ Hành không thể phá được, bắt người là vô địch.
Bạch Tín Hoàn Dương đan, chỉ cần đầu không tổn hại uống đan dược này vào sẽ nối liền tứ chi đứt gãy, có thể chuyển thể trùng sinh.
Tứ Cửu Độn Pháp, nháy mắt di chuyển vạn dặm.
Tâm Quang độn pháp, đầu vừa khởi niệm, lập tức đã ở ngoài ngàn dặm.
Thiên Lôi Âm Liệt Hóa Thần Phiên, pháp bảo lục giai, có thể phóng xuất Lôi Âm Phá Diệt Quang Tuyến, bắn ra liệt hóa vô tận, là lợi khí hữu ích để công pháp sơn môn động phủ đối phương.
Kỷ Dần Cửu Trùng Tiểu Thừa Đa Bảo thuật pháp quyết luyện chế bảo vật, có thể dung nhập bảo vật vào cơ thể của mình tùy nghi sử dụng...
Chỉ cẩn nghe tên bất cứ món nào cũng cảm thấy hết sức hùng mạnh, Dư Tắc Thành nhìn không chớp mắt. Đám bảo vật đầy trời này quả thật vô cùng hấp dẫn, khiến cho người ta hồn bay phách lạc, hận không thể mang đi tất cả.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn khống chế được tham niệm của mình, cuối cùng lên tiếng nói:
- Tổ Sư Đường Thâm Tu Tam Nhật lệnh, ta muốn thứ này, ta muốn thứ này...
Lập tức đám bảo vật đầy trời biến mất, trong một góc tối ít ai để ý lộ ra mười chiếc lệnh bài màu xám đen. Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đúng, ta muốn cái này.
Lập tức một chiếc lệnh bài bay lên, nháy mắt bay vào trong cơ thể Dư Tắc Thành, dung hợp cùng Hiên Viên kiếm ấn trong hồn phách hắn thành một thể.
Nháy mắt Dư Tắc Thành có cảm giác rằng mình có thể truyền tống vào trong một đại sảnh, nơi đó hẳn là Tổ Sư đường chân chính, có thể học được một bộ kiếm pháp hùng mạnh.
Nhưng Dư Tắc Thành không kích hoạt nó tiến hành truyền tống. Hiện tại ý nghĩa của Tổ Sư đường đối với hắn không lớn lắm, năng lực của hắn bất quá chỉ mới bắt đầu, kiếm pháp tu luyện mới chỉ tiểu thành hai bộ, sử dụng Tổ Sư đường là hoàn toàn lãng phí.
Thật ra Dư Tắc Thành tu luyện kiếm pháp, được thế giới Bàn cổ trợ giúp, bất kể kiếm pháp nào chỉ cần diễn luyện vài lần trong thế giới Bàn cổ, bất cứ kiếm lý nào cũng sẽ thông hiểu hoàn toàn.
Nhưng kiếm pháp lại khác với pháp thuật tiên quyết khác, sau khi tinh thông pháp thuật tiên quyết phóng xuất là được, kiếm thuật cần phải phối họp toàn thân tâm về nhiều loại năng lực khác nhau như khống chế phi kiếm, ngự kiếm, phối hợp chiến đấu, tay mắt hợp nhất... mới có thể điều khiển phi kiếm xuất chiêu.
Nhưng Dư Tắc Thành lại vuớng mắc ở điểm này, năng lực ngự kiếm đối với hắn không thành vấn đề nhưng hắn lại không thể phối hợp hoàn mỹ kiếm thuật mà mình đã hiểu rõ cùng thân tâm của mình mà phóng xuất ra. Nói một cách đơn giản, hắn có thể hiểu được nhưng lại không thể sử dụng được.
Chuyện này khiến cho Dư Tắc Thành buồn bực không thôi. Nhưng sư phụ Nam Thiên Chân Nhân lại tán thưởng không ngừng về chuyện hắn luyện một thức Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm chỉ trong hai mươi mốt ngày, cho rằng hắn là thiên tài học kiếm. Mỗi một bộ kiếm pháp như vậy đều do vô số tiền bối của Hiên Viên kiếm phái tổng kết ra dần dần từ đời này sang đời khác, là tâm huyết của vô số người. Kẻ có thể luyện thành một bộ kiếm pháp như vậy trong vòng một năm ắt hẳn là kỳ tài ngút trời.
Sau khi Dư Tắc Thành lựa chọn xong, tất cả ảo ảnh biến mất, bảo vật đầy trời không còn lại thứ gì.
Tổ Sư Đường Thâm Tu Tam Nhật lệnh đã dung nhập vào trong Hiên Viên kiếm ấn của Dư Tắc Thành, hắn có thể tiến vào Tổ Sư đường trên Hiên Viên kiếm phong tu luyện bất cứ lúc nào nhưng hắn cũng phiêu bạc không chừng, tạm gác lại về sau hãy tính.
Dư Tắc Thành chậm rãi bước ra khỏi phòng phẩn thường. Ba người bên ngoài tuy rằng vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt ai nấy nóng cháy, có thể nhìn ra cảm giác hiện tại trong lòng bọn họ.
Cốt Luân Tề Văn lập tức tiến nhanh vào phòng, bắt đầu chọn phần thưởng cho mình. Truyện Sắc Hiệp -
Sau khi Dư Tắc Thành đi ra không nói nửa lời, không ai hỏi. Thành Lam và Phi Hồng đợi tới lượt mình, tim đập thình thịch như trống trận.
Chỉ trong thoáng chốc, cốt Luân Tề Văn đã đi ra với sắc mặt hết sức vui mừng. Tuy rằng y cố gắng trấn tĩnh nhưng bước chân loạng choạng, có thể thấy được trong lòng y vui mừng tới mức nào.
Phi Hồng là người thứ ba tiến vào, thứ hạng của bọn họ là xếp theo thứ tự chết trước hay chết sau trong trận chiến cuối với Dư Tắc Thành, sau đó chính là Thành Lam. Rốt cục bốn người đã chọn xong bảo vật của mình, sau khi đi ra ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng. Đột nhiên Phi Hồng bật cười ha hả, thật sự không đè nén được áp lực của nổi vui mừng, sau đó Thành Lam cũng cao hứng phá lên cười, thậm chí hoa chân múa tay tỏ vẻ vui sướng.
Công Tôn Đại sư huynh quan sát bốn người, chỉ có thần sắc Dư Tắc Thành vẫn tỏ vẻ bình thường, không khỏi thầm gật gật đầu, sau đó mới nói:
-Được rồi, các vị sư đệ, xin hãy nhớ kỹ hai tháng sau tới đây tập hợp tham gia đại lễ Phản Hư. Nếu như có ai không muốn đi hãy cho ta biết sớm, ta sẽ an bày người khác. Các vị sư đệ, tái kiến!
Nói xong bèn thi lễ cáo biệt, bọn Dư Tắc Thành đáp lễ sau đó mạnh ai nấy rời khỏi. Bọn Thành Lam muốn lập tức trở về động phủ xem thử bảo vật thế nào cho nên không còn lòng dạ nào ở lại. Sau khi nói qua câu từ biệt khách sáo ai nấy mau chóng ngự kiếm trở về.
Chỉ có Dư Tắc Thành không nóng lòng rời khỏi, bảo vật kia cũng không khiến cho hắn quá bất ngờ, bởi vì hiện tại hắn còn chưa biết được ý nghĩa chân chính của bảo vật.
Dư Tắc Thành tản bộ trên Hiên Viên kiếm phong, nhìn bề ngoài dường như hắn không có việc gì, thật ra hắn đang đi tìm lão nhân quét rác, lão bất tử tiền bối. Nếu đã tới nơi này vậy phải chuyển lời của lão điên cho lão bất tử. Tuy rằng lời này nhìn bề ngoài có vẻ hết sức bình thường, nói không chừng còn có huyền cơ bên trong... thôi không nghĩ nữa, đừng tự cho là mình thông minh, được người nhờ cậy thì phải làm cho xong việc. Làm sao cũng phải tìm lão, sau đó rời khỏi Hiên Viên kiếm phong cũng không muộn.
Dư Tắc Thành tìm một lúc lâu rốt cục phát hiện lão bất tử đang vất vả quét trong một gian phòng, nhìn qua, dường như toàn bộ tâm thần lão tập trung vào từng nhát chổi.
Dư Tắc Thành muốn tiến lại giúp lão một tay, mình tuổi trẻ trai tráng, chút việc vặt này có khó gì. Bất quá hắn vừa cất bước tiến tới đột nhiên linh cơ thoáng động, dường như trong lòng vừa ngộ ra được chuyện gì, đứng sững người tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú theo dõi từng động tác quét của lão bất tử. Theo từng động tác này Dư Tắc Thành chợt có cảm ngộ trong lòng, nhưng không thể diễn tả rõ ràng đó là cảm giác gì.
Tự nhiên! Cảm giác đó chính là tự nhiên, hết thảy đều hết sức tự nhiên, giống như trời sinh sẵn vậy. Phản Phác Quy Chân, dường như đạo lý của vạn vật đều nằm trong mỗi động tác của lão bất tử. Dư Tắc Thành đứng ngây người tại chỗ chìm đắm vào trầm tư. Không biết đã qua bao lâu, hắn mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Dư Tắc Thành nhìn lại, lúc này lão bất tử đang nhàn nhã ngồi trên bậc thềm, mỉm cười nhìn hắn.
Dư Tắc Thành đi tới trước mặt lão bất tử, cung kính thi lễ:
-Lão bất tử tiền bối, lão phong tử tiền bối bảo tiểu tử chuyển cho tiền bối một câu. Bảo rằng thay lão ấy hỏi thăm tiền bối, lão ấy rất nhớ tiền bối, hỏi khi nào thì tiền bối lại chết một lần nữa?
Lão bất tử nghe xong, bất chợt buông chổi hỏi dồn:
- Hồ cầm của ngươi từ đâu mà có?
Câu này lão chỉ hỏi trống không, nhưng Dư Tắc Thành vẫn vội vàng cung kính đáp:
-Lúc bọn tiểu tử trên đường tới Hiên Viên kiếm phái, ở đại lục Nguyên châu, gặp lúc hồng thủy tràn ngập. Hai vị sư huynh Dạ Hàn, Nhất Trúc vì cứu phàm nhân trong một tòa thành, đánh chết thủy quái Trập Quy gây hại.
-Tiểu tử may mắn tìm được chiếc hồ cầm này trong tòa thành đó. Lúc ấy dây đàn đã hỏng, nhờ long cân của Nhất Trác sư huynh Tu sửa lại cho nên mới có được hình dáng như bây giờ.
Lão bất tử nghe xong gật gật đầu:
-Tốt quá, quả thật là nó, đừng để nó phải phủ kín bụi trần. Nói cho lão phong tử biết, cho lão ấy thời gian hai mươi năm, sau hai mươi năm ta sẽ chết lần nữa.
Dứt lời lão bất tử đứng lên bắt đầu quét tiếp, không hề đếm xỉa tới Dư Tắc Thành nữa.
Dư Tắc Thành vội vàng thi lễ sau đó rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang mang mờ mịt. Xem ra hồ cầm của mình cũng là bảo vật, nếu không lão bất tử là Chân Nhất Thần Quân sẽ tuyệt đối không nói ra những lời này. Nhớ khi ấy Nhất Trúc sư huynh cũng đã phát hiện ra có điểm khác thường, từng nhờ Dạ Hàn sư huynh giám định qua nhưng không nhìn ra được. Xem ra không phải hồ cầm có vấn đề mà là thuật giám định của Dạ Hàn, Nhất Trúc sư huynh không đủ năng lực.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên trở về Thiên Đạo phong. Sau bảy ngày, hắn tới báo với lão điên chuyện lão bất tử, sau đó lại trở về cuộc sống như trước, cứ cách bảy ngày tới đưa Cơm cho lão điên một lần. Thời gian còn lại, Dư Tắc Thành được sư phụ tận tâm dạy dỗ, hết lòng luyện kiếm, không ngừng tu luyện Kim Dực kiếm và Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm.
Cửu thức nhị thập thất trảm Kim Dực kiếm cùng sáu chiêu mười ba thức của Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Dư Tắc Thành cố công luyện tập đã đạt tới cảnh giới tiểu thành. Nhưng hắn cũng không tu luyện những loại kiếm thuật phụ thuộc hay hóa sinh ra từ Kim Dực kiếm, mà bắt đầu học Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm phát sinh từ Băng Dực kiếm.
Tác giả :
Vụ Ngoại Giang Sơn