Tiên Mãn Cung Đường
Chương 75: Xử trí
Đi đến trước long sàng, Hoàng đế bệ hạ ném người trên vai xuống cái chăn mềm mại bằng gấm, nhảy dựng nhào lên.
"Ngô......" Tô Dự bị ép tới thét lớn một tiếng, nâng tay ngăn trở lồng ngực Hoàng thượng, mới phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm con mèo búp bê vải kia, nhất thời dở khóc dở cười.
An Hoằng Triệt nắm lấy tay hắn, tính cả búp bê mèo nhỏ cùng nhau đè trên đỉnh đầu, lại gần cắn cổ Tô Dự.
"Ân, đừng cắn, ngày mai còn phải gặp Quốc sư...... Đau......" Tô Dự ý đồ khuyên can một chút, mang theo dấu vết như vậy đi gặp trưởng bối thì ngượng lắm, kết quả động tác duyện cắn nguyên bản nhẹ nhàng chợt tăng thêm, đau đớn bén nhọn truyền đến, khiến hắn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, phỏng chừng là bị cắn nát da rồi.
Hừ, trẫm cắn nô tài ngốc của mình, liên quan quái gì đến Quốc sư?
Hoàng đế bệ hạ khởi động thân mình, nghiêng đầu nhìn nhìn kiệt tác của mình, thấy một vòng dấu răng hồng hồng thì rất là vừa lòng, nhìn nhìn lại liền thấy không đúng, y phát hiện dấu răng hồng hồng kia hình như có chút quá, thế mà bắt đầu rỉ máu.
Cuống quít buông tay Tô Dự ra, Hoàng thượng dời thân mình đi, một tay ôm lấy Tô Dự vào lòng.
Tô Dự nháy mắt mấy cái, "Làm sao vậy?"
An Hoằng Triệt nhíu mày, thò ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cổ hắn, không dám chạm đến miệng vết thương, nhìn nhìn thần tình Tô Dự, thấy hắn không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lạnh mặt đến gần miệng vết thương, chậm rãi liếm liếm.
Miệng vết thương kỳ thật rất nông, chỉ vì răng nanh của Hoàng đế bệ hạ so với người thường sắc nhọn hơn một chút, mới có thể làm rách da. Đầu lưỡi mềm mại liếm trên miệng vết thương thật nhỏ, cuốn đi máu thấm bên trên, mang đến một trận tê ngứa.
Tô Dự bị liếm thành ngứa ngáy, lắc lắc cổ muốn tách ra.
"Đừng nhúc nhích!" Hoàng đế bệ hạ chế trụ cái ót hắn, tiếp tục nghiêm túc liếm.
"Nhột......" Tô Dự nhịn không được cười ra tiếng, thầm nghĩ con mèo lớn này sẽ không phải là đói bụng đi?
Miệng vết thương nằm trên cổ, bởi vì Hoàng thượng liếm láp mà dần dần ngừng chảy máu. Hoàng đế bệ hạ nhìn nhìn, miễn cưỡng vừa lòng, vì thế giữ nguyên tư thế này, tiếp tục một đường liếm xuống.
"Hoàng thượng!" Tô Dự vội vàng ngăn cản động tác nguy hiểm này, "Thời gian không còn sớm."
"Ân." Miêu đại gia lên tiếng, tiếp tục liếm.
"Ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải vào triều...... Ân......" Tô Dự mở to hai mắt, thân thể bỗng nhiên run rẩy giống như cá nằm trên thớt gỗ, cầm chặt cổ tay Hoàng thượng, ngón tay thon dài kia đã đụng đến địa phương nguy hiểm.
An Hoằng Triệt ngẩng đầu nhìn hắn.
Tô Dự ngẩng đầu nhìn trở về.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lát, Tô Dự dẫn đầu bại trận, thấp giọng dỗ nói, "Hoàng thượng, vết thương còn chưa tốt, tha thần đi."
"Hừ!" Hoàng đế bệ hạ ý vị không rõ hừ một tiếng.
"Mới rồi là ta sai lầm, không nên lấy cái kia đùa ngươi." Tô Dự ưỡn mặt cọ cọ khuôn mặt tuấn tú của miêu đại gia, gò má bóng loáng non mịn hơi lạnh, phảng phất như tơ lụa hảo hạng, liền nhịn không được cọ nhiều thêm hai phát.
Hoàng đế bệ hạ bị động tác này lấy lòng, liếc xéo nô tài ngốc đang cố gắng lấy lòng y, "Biết sai rồi?"
Tô Dự vội vàng gật đầu không ngừng.
An Hoằng Triệt nhăn mặt, khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi nhếch lên, hừ một tiếng nói: "Hôm nay bỏ qua cho ngươi, lần sau còn dám trêu đùa trẫm, hừ hừ......" Nói xong, lại hôn lên môi Tô Dự.
Quân vô hí ngôn, Hoàng đế bệ hạ thật không có làm hắn, chỉ là tội chết có thể miễn mang vạ khó thoát thân, lại bị ấn ấn hôn hôn sờ sờ ép buộc đến nửa đêm, lúc này mới miễn cưỡng có được quyền lợi ngủ.
Đề người nếm qua vị thịt một lần nữa trở về ăn chay, đây thật không phải một chuyện dễ dàng, An Hoằng Triệt ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, nhìn con cá nhỏ tươi ngon trắng nõn trong lòng, vẫn là cảm giác tâm hoả khó hạ. Đôi mắt có thể nhìn mọi vật trong bóng đêm tinh tường nhìn đến quầng thâm nơi đáy mắt Tô Dự, hơi hơi nhíu mày, đơn giản biến thành mèo cuộn lại thành một đoàn...... ngủ!
Tô Dự theo thói quen nửa đêm mở mắt ra, phát hiện quả cầu lông vùi vào trong ngực, trượt người xuống cùng miêu đại gia chóp mũi đối nhau, hơi thở ấm áp phun lên mặt, mang theo âm thanh khò khè nhẹ nhàng. Nâng tay sờ sờ đầu giường, tìm đến búp bê vải mèo con bị đặt ờ một bên, nhét vào trong lòng Hoàng đế bệ hạ.
Móng vuốt màu vàng kim chạm vào búp bê vải mềm mại, liền tự giác vươn trảo đem nó kéo vào trong lòng, vô ý thức ở mặt trên cọ cọ đầu, sau đó giữ nguyên tư thế dán đầu vào búp bê vải tiếp tục ngủ.
Tô Dự nhìn xem mà ánh mắt cong lên, lại gần cái cằm ấm áp lộ ra kia hôn hôn. Hôm nay cùng Thái Hậu tiếp xúc một phen, hắn xem như minh bạch, tính tình này của Hoàng thượng, một bộ phận là trời sinh, còn một bộ phận đại khái chính là do Thái Hậu hiền lành nuông chiều thành quen. Bất quá, nhìn cục lông nho nhỏ đang ngủ say sưa, hắn cũng nguyện ý quen.
Sáng sớm ngày kế, ba vị phi tần sao chép phù chú được đưa đến An Quốc Tháp.
An Quốc Tháp chính là thánh địa quốc gia, hết thảy tà ma ngoại đạo trước mặt Quốc sư sở hữu thần lực đều không chỗ nào che giấu, đứng ở ngoài An Quốc Tháp, bọn thị vệ phụ trách dẫn đường thật sâu cảm giác được cỗ khí tức thần thánh mà thần bí kia, chẳng qua...... An Quốc Tháp buổi sáng là không mở cửa a.
Nhìn đại môn tháp cao đóng chặt, bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau.
"Đầu lĩnh, làm sao bây giờ?" Tiểu thị vệ bất an hỏi thống lĩnh thị vệ, thống lĩnh thị vệ chính là thế tử Lỗ quốc công Cao Bằng vừa từ kiêu kỵ binh điều đến, tuy rằng đột nhiên lên chức, nhưng gã làm người khoan dung, võ nghệ lại cao cường, bọn thị vệ đối với gã rất tin phục, thời điểm không biết làm sao liền hỏi gã trước tiên.
"Thứ tà vật này, tự nhiên không cần làm bẩn mắt Quốc sư." Thế tử Lỗ quốc công tiếp nhận từ tay tiểu thị vệ xấp giấy Tuyên Thành tràn đầy chữ như gà bới kia, chậm rãi từ tốn đi vòng quanh An Quốc Tháp một vòng, cái này xem như đã đưa Quốc sư xem qua, sau đó mang theo mọi người đang trợn mắt há hốc mồm trở về phục mệnh.
Hoàng đế bệ hạ thừa dịp ăn điểm tâm trước khi vào triều nghe thế tử Lỗ quốc công hồi báo, khoát tay, "Việc này giao cho Thái Hậu xử trí."
Tô Dự hiếu kì nhìn thế tử Lỗ quốc công không chớp mắt, đã lâu không gặp vị nhân huynh này, thoạt nhìn hình như cũng không tệ lắm, phải biết thống lĩnh đại nội thị vệ hay ngự tiền đới đao thị vệ, đối với đệ tử thế gia mà nói chính là công sự thập phần có phong cảnh.
Cao Bằng lĩnh mệnh mà đi, cảm giác được Hiền phi lại nhìn mình, liền hào phóng hành lễ với hắn.
"Nhìn cái gì vậy!" Hoàng đế bệ hạ cho cái ót Tô Dự một bàn tay.
Tô Dự sờ sờ đầu, "Hoàng thượng sao lại điều thế tử Lỗ quốc công tiến cung a?" Lúc trước thời điểm tuyển tú có nghe thế tử Lỗ quốc công nói qua, gã tại kiêu kỵ binh lĩnh chức quan ngũ phẩm, nhưng càng muốn đến biên quan bước lên sân khấu giết địch, đáng tiếc biên quan vẫn không có ngoại địch gì.
"Chủ ý của Thập Tam thúc." An Hoằng Triệt ăn một miếng bánh trôi nước cuối cùng, đứng dậy đi vào triều, lúc trước thủ vệ trong cung có vấn đề, ngay cả Bắc Cực Cung của y cũng không quá an toàn, nay triệt để thanh tẩy một lần, miễn cưỡng có thể an tâm ngủ. Liên lụy trong đó có chút phức tạp, nhìn nhìn Tô Dự ngốc ngốc, liền không cùng hắn nhiều lời.
Tô Dự cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, tiễn bước Hoàng thượng lên triều, liền xắn tay áo đi phòng bếp làm điểm tâm.
Từ An Cung.
Đêm qua ngủ muộn, Thái Hậu có chút tinh thần không tốt, nhìn nhìn nhóm phi tần trong điện, cũng là bộ dáng tự cổ vũ tinh thần, nhất là ba phi tử, đều hai mắt đỏ ké.
"Chuyện hôm qua, nói vậy các ngươi đều rõ ràng," Thái Hậu nhịn xuống xúc động muốn ngáp, ngồi thẳng thân thể, sắc mặt nghiêm túc nói, "Còn có gì muốn nói không?"
Đức phi và Thục phi nhìn nhau, ngược lại nhất tề nhìn về phía Lộ phi. Đêm qua sau khi các nàng sao chép xong phù chú, tiếng kêu "cạc cạc cạc" kia lại bắt đầu vang, bọn thị vệ ngăn cản không cho xem, làm các nàng bị dọa quá sức, thầm oán Lộ phi nhiều chuyện suốt một đêm.
Lộ phi cúi đầu, không nói chuyện. Nghe nói phù chú kia từ sớm đã đưa đi cho Quốc sư kiểm nghiệm, không biết kết quả như thế nào, nay Thái Hậu không hề thiên vị nàng, nàng cũng không dám tùy tiện xuất khẩu.
"Chuyện quỷ khóc đêm ở Dạ Tiêu Cung, đêm qua thị vệ đã điều tra rõ." Thái Hậu cũng lười cùng các nàng vô nghĩa, nhẹ phất tay.
Ngoài cửa, thế tử Lỗ quốc công đem một lồng sắt giao cho thái giám Từ An Cung, thái giám ôm lấy đi đến giữa đại điện.
"Cạc cạc cạc!" Trong lồng sắt che miếng vải đen truyền đến tiếng kêu quen thuộc, chỉ là so với buổi tối nghe được thì nhỏ hơn không ít.
Đức phi và Thục phi đứng ở một bên nhịn không được rụt về phía sau một bước, chúng phi cũng nhịn không được ngừng hô hấp, thái giám tiến lên, một phen xốc vải che lên.
Trong lồng sắt đứng một con hình thể mập mạp, đầy mặt mê mang — vịt.
Lộ phi trừng lớn hai mắt đỏ ké, "Trong Dạ Tiêu Cung như thế nào có thể có vịt cơ chứ?"
"Ngươi còn có mặt mũi nói nữa sao!" Thái Hậu siết một chồng giấy Tuyên Thành, ném ập tới trên mặt Lộ phi, "Phù chú này Quốc sư nhìn cũng không thèm nhìn, căn bản không phải miêu cổ gì hết! Lấy mấy thứ lừa gạt con nít ba tuổi này chọc ghẹo Ai gia, có phải rất thú vị hay không?"
"Ngô......" Tô Dự bị ép tới thét lớn một tiếng, nâng tay ngăn trở lồng ngực Hoàng thượng, mới phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm con mèo búp bê vải kia, nhất thời dở khóc dở cười.
An Hoằng Triệt nắm lấy tay hắn, tính cả búp bê mèo nhỏ cùng nhau đè trên đỉnh đầu, lại gần cắn cổ Tô Dự.
"Ân, đừng cắn, ngày mai còn phải gặp Quốc sư...... Đau......" Tô Dự ý đồ khuyên can một chút, mang theo dấu vết như vậy đi gặp trưởng bối thì ngượng lắm, kết quả động tác duyện cắn nguyên bản nhẹ nhàng chợt tăng thêm, đau đớn bén nhọn truyền đến, khiến hắn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, phỏng chừng là bị cắn nát da rồi.
Hừ, trẫm cắn nô tài ngốc của mình, liên quan quái gì đến Quốc sư?
Hoàng đế bệ hạ khởi động thân mình, nghiêng đầu nhìn nhìn kiệt tác của mình, thấy một vòng dấu răng hồng hồng thì rất là vừa lòng, nhìn nhìn lại liền thấy không đúng, y phát hiện dấu răng hồng hồng kia hình như có chút quá, thế mà bắt đầu rỉ máu.
Cuống quít buông tay Tô Dự ra, Hoàng thượng dời thân mình đi, một tay ôm lấy Tô Dự vào lòng.
Tô Dự nháy mắt mấy cái, "Làm sao vậy?"
An Hoằng Triệt nhíu mày, thò ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cổ hắn, không dám chạm đến miệng vết thương, nhìn nhìn thần tình Tô Dự, thấy hắn không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lạnh mặt đến gần miệng vết thương, chậm rãi liếm liếm.
Miệng vết thương kỳ thật rất nông, chỉ vì răng nanh của Hoàng đế bệ hạ so với người thường sắc nhọn hơn một chút, mới có thể làm rách da. Đầu lưỡi mềm mại liếm trên miệng vết thương thật nhỏ, cuốn đi máu thấm bên trên, mang đến một trận tê ngứa.
Tô Dự bị liếm thành ngứa ngáy, lắc lắc cổ muốn tách ra.
"Đừng nhúc nhích!" Hoàng đế bệ hạ chế trụ cái ót hắn, tiếp tục nghiêm túc liếm.
"Nhột......" Tô Dự nhịn không được cười ra tiếng, thầm nghĩ con mèo lớn này sẽ không phải là đói bụng đi?
Miệng vết thương nằm trên cổ, bởi vì Hoàng thượng liếm láp mà dần dần ngừng chảy máu. Hoàng đế bệ hạ nhìn nhìn, miễn cưỡng vừa lòng, vì thế giữ nguyên tư thế này, tiếp tục một đường liếm xuống.
"Hoàng thượng!" Tô Dự vội vàng ngăn cản động tác nguy hiểm này, "Thời gian không còn sớm."
"Ân." Miêu đại gia lên tiếng, tiếp tục liếm.
"Ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải vào triều...... Ân......" Tô Dự mở to hai mắt, thân thể bỗng nhiên run rẩy giống như cá nằm trên thớt gỗ, cầm chặt cổ tay Hoàng thượng, ngón tay thon dài kia đã đụng đến địa phương nguy hiểm.
An Hoằng Triệt ngẩng đầu nhìn hắn.
Tô Dự ngẩng đầu nhìn trở về.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lát, Tô Dự dẫn đầu bại trận, thấp giọng dỗ nói, "Hoàng thượng, vết thương còn chưa tốt, tha thần đi."
"Hừ!" Hoàng đế bệ hạ ý vị không rõ hừ một tiếng.
"Mới rồi là ta sai lầm, không nên lấy cái kia đùa ngươi." Tô Dự ưỡn mặt cọ cọ khuôn mặt tuấn tú của miêu đại gia, gò má bóng loáng non mịn hơi lạnh, phảng phất như tơ lụa hảo hạng, liền nhịn không được cọ nhiều thêm hai phát.
Hoàng đế bệ hạ bị động tác này lấy lòng, liếc xéo nô tài ngốc đang cố gắng lấy lòng y, "Biết sai rồi?"
Tô Dự vội vàng gật đầu không ngừng.
An Hoằng Triệt nhăn mặt, khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi nhếch lên, hừ một tiếng nói: "Hôm nay bỏ qua cho ngươi, lần sau còn dám trêu đùa trẫm, hừ hừ......" Nói xong, lại hôn lên môi Tô Dự.
Quân vô hí ngôn, Hoàng đế bệ hạ thật không có làm hắn, chỉ là tội chết có thể miễn mang vạ khó thoát thân, lại bị ấn ấn hôn hôn sờ sờ ép buộc đến nửa đêm, lúc này mới miễn cưỡng có được quyền lợi ngủ.
Đề người nếm qua vị thịt một lần nữa trở về ăn chay, đây thật không phải một chuyện dễ dàng, An Hoằng Triệt ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, nhìn con cá nhỏ tươi ngon trắng nõn trong lòng, vẫn là cảm giác tâm hoả khó hạ. Đôi mắt có thể nhìn mọi vật trong bóng đêm tinh tường nhìn đến quầng thâm nơi đáy mắt Tô Dự, hơi hơi nhíu mày, đơn giản biến thành mèo cuộn lại thành một đoàn...... ngủ!
Tô Dự theo thói quen nửa đêm mở mắt ra, phát hiện quả cầu lông vùi vào trong ngực, trượt người xuống cùng miêu đại gia chóp mũi đối nhau, hơi thở ấm áp phun lên mặt, mang theo âm thanh khò khè nhẹ nhàng. Nâng tay sờ sờ đầu giường, tìm đến búp bê vải mèo con bị đặt ờ một bên, nhét vào trong lòng Hoàng đế bệ hạ.
Móng vuốt màu vàng kim chạm vào búp bê vải mềm mại, liền tự giác vươn trảo đem nó kéo vào trong lòng, vô ý thức ở mặt trên cọ cọ đầu, sau đó giữ nguyên tư thế dán đầu vào búp bê vải tiếp tục ngủ.
Tô Dự nhìn xem mà ánh mắt cong lên, lại gần cái cằm ấm áp lộ ra kia hôn hôn. Hôm nay cùng Thái Hậu tiếp xúc một phen, hắn xem như minh bạch, tính tình này của Hoàng thượng, một bộ phận là trời sinh, còn một bộ phận đại khái chính là do Thái Hậu hiền lành nuông chiều thành quen. Bất quá, nhìn cục lông nho nhỏ đang ngủ say sưa, hắn cũng nguyện ý quen.
Sáng sớm ngày kế, ba vị phi tần sao chép phù chú được đưa đến An Quốc Tháp.
An Quốc Tháp chính là thánh địa quốc gia, hết thảy tà ma ngoại đạo trước mặt Quốc sư sở hữu thần lực đều không chỗ nào che giấu, đứng ở ngoài An Quốc Tháp, bọn thị vệ phụ trách dẫn đường thật sâu cảm giác được cỗ khí tức thần thánh mà thần bí kia, chẳng qua...... An Quốc Tháp buổi sáng là không mở cửa a.
Nhìn đại môn tháp cao đóng chặt, bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau.
"Đầu lĩnh, làm sao bây giờ?" Tiểu thị vệ bất an hỏi thống lĩnh thị vệ, thống lĩnh thị vệ chính là thế tử Lỗ quốc công Cao Bằng vừa từ kiêu kỵ binh điều đến, tuy rằng đột nhiên lên chức, nhưng gã làm người khoan dung, võ nghệ lại cao cường, bọn thị vệ đối với gã rất tin phục, thời điểm không biết làm sao liền hỏi gã trước tiên.
"Thứ tà vật này, tự nhiên không cần làm bẩn mắt Quốc sư." Thế tử Lỗ quốc công tiếp nhận từ tay tiểu thị vệ xấp giấy Tuyên Thành tràn đầy chữ như gà bới kia, chậm rãi từ tốn đi vòng quanh An Quốc Tháp một vòng, cái này xem như đã đưa Quốc sư xem qua, sau đó mang theo mọi người đang trợn mắt há hốc mồm trở về phục mệnh.
Hoàng đế bệ hạ thừa dịp ăn điểm tâm trước khi vào triều nghe thế tử Lỗ quốc công hồi báo, khoát tay, "Việc này giao cho Thái Hậu xử trí."
Tô Dự hiếu kì nhìn thế tử Lỗ quốc công không chớp mắt, đã lâu không gặp vị nhân huynh này, thoạt nhìn hình như cũng không tệ lắm, phải biết thống lĩnh đại nội thị vệ hay ngự tiền đới đao thị vệ, đối với đệ tử thế gia mà nói chính là công sự thập phần có phong cảnh.
Cao Bằng lĩnh mệnh mà đi, cảm giác được Hiền phi lại nhìn mình, liền hào phóng hành lễ với hắn.
"Nhìn cái gì vậy!" Hoàng đế bệ hạ cho cái ót Tô Dự một bàn tay.
Tô Dự sờ sờ đầu, "Hoàng thượng sao lại điều thế tử Lỗ quốc công tiến cung a?" Lúc trước thời điểm tuyển tú có nghe thế tử Lỗ quốc công nói qua, gã tại kiêu kỵ binh lĩnh chức quan ngũ phẩm, nhưng càng muốn đến biên quan bước lên sân khấu giết địch, đáng tiếc biên quan vẫn không có ngoại địch gì.
"Chủ ý của Thập Tam thúc." An Hoằng Triệt ăn một miếng bánh trôi nước cuối cùng, đứng dậy đi vào triều, lúc trước thủ vệ trong cung có vấn đề, ngay cả Bắc Cực Cung của y cũng không quá an toàn, nay triệt để thanh tẩy một lần, miễn cưỡng có thể an tâm ngủ. Liên lụy trong đó có chút phức tạp, nhìn nhìn Tô Dự ngốc ngốc, liền không cùng hắn nhiều lời.
Tô Dự cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, tiễn bước Hoàng thượng lên triều, liền xắn tay áo đi phòng bếp làm điểm tâm.
Từ An Cung.
Đêm qua ngủ muộn, Thái Hậu có chút tinh thần không tốt, nhìn nhìn nhóm phi tần trong điện, cũng là bộ dáng tự cổ vũ tinh thần, nhất là ba phi tử, đều hai mắt đỏ ké.
"Chuyện hôm qua, nói vậy các ngươi đều rõ ràng," Thái Hậu nhịn xuống xúc động muốn ngáp, ngồi thẳng thân thể, sắc mặt nghiêm túc nói, "Còn có gì muốn nói không?"
Đức phi và Thục phi nhìn nhau, ngược lại nhất tề nhìn về phía Lộ phi. Đêm qua sau khi các nàng sao chép xong phù chú, tiếng kêu "cạc cạc cạc" kia lại bắt đầu vang, bọn thị vệ ngăn cản không cho xem, làm các nàng bị dọa quá sức, thầm oán Lộ phi nhiều chuyện suốt một đêm.
Lộ phi cúi đầu, không nói chuyện. Nghe nói phù chú kia từ sớm đã đưa đi cho Quốc sư kiểm nghiệm, không biết kết quả như thế nào, nay Thái Hậu không hề thiên vị nàng, nàng cũng không dám tùy tiện xuất khẩu.
"Chuyện quỷ khóc đêm ở Dạ Tiêu Cung, đêm qua thị vệ đã điều tra rõ." Thái Hậu cũng lười cùng các nàng vô nghĩa, nhẹ phất tay.
Ngoài cửa, thế tử Lỗ quốc công đem một lồng sắt giao cho thái giám Từ An Cung, thái giám ôm lấy đi đến giữa đại điện.
"Cạc cạc cạc!" Trong lồng sắt che miếng vải đen truyền đến tiếng kêu quen thuộc, chỉ là so với buổi tối nghe được thì nhỏ hơn không ít.
Đức phi và Thục phi đứng ở một bên nhịn không được rụt về phía sau một bước, chúng phi cũng nhịn không được ngừng hô hấp, thái giám tiến lên, một phen xốc vải che lên.
Trong lồng sắt đứng một con hình thể mập mạp, đầy mặt mê mang — vịt.
Lộ phi trừng lớn hai mắt đỏ ké, "Trong Dạ Tiêu Cung như thế nào có thể có vịt cơ chứ?"
"Ngươi còn có mặt mũi nói nữa sao!" Thái Hậu siết một chồng giấy Tuyên Thành, ném ập tới trên mặt Lộ phi, "Phù chú này Quốc sư nhìn cũng không thèm nhìn, căn bản không phải miêu cổ gì hết! Lấy mấy thứ lừa gạt con nít ba tuổi này chọc ghẹo Ai gia, có phải rất thú vị hay không?"
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc