Tiên Mãn Cung Đường
Chương 3: Tên
Mèo không thể ăn đồ mặn, bằng không sẽ tạo thành gánh nặng cho thận, đây là thường thức mà người nuôi mèo đều biết. Tô Dự cho rằng mèo nhỏ sẽ phun con sò ra, ai ngờ mèo ta liếm liếm khóe miệng, dùng móng vuốt vuốt nước sốt còn dính lại, kêu với Tô Dự một tiếng, ý tứ kia rõ ràng là "Mùi vị không tệ, lại thêm một con đi".
Không thể lý giải đam mê đặc thù của con mèo này, đơn giản đem hai con sò còn lại ném cho nó tự xử, còn hắn thì làm mì hải sản. Vắt bột, nhào bột, nặn mì, cắt mì, Tô Dự không nấu mì nhiều, nhưng kỹ năng làm mì bằng tay vẫn là không nói chơi. Dùng nước canh nấu từ mấy con cá tôm nhỏ, thêm mấy căn râu mực chiên sơ, thơm phức ngon miệng.
Tô Dự bưng một chén mì ngồi xổm trên mặt đất, nhìn con mèo đối diện ăn mì hải sản thơm ngọt, khóe miệng nhịn không được giật giật. Con mèo này khẩu vị cũng quá kỳ quái rồi, không ăn đồ sống, ngược lại thích ăn cơm canh như hắn......
Thời tiết có chút lạnh, đặc biệt vào đêm tối lại càng rét hơn, ngồi xổm bên bếp lò dưới ánh lửa mỏng manh, một người một mèo ăn mì hải sản nóng hầm hập, canh nóng thơm lừng ấm đến tận chỗ sâu nhất trong cơ thể. Đi đến nơi này mệt mỏi lâu như vậy, Tô Dự lần đầu tiên cảm giác được một tia hạnh phúc, cúi đầu nhìn nhìn quả cầu lông xù nhỏ nhắn ăn đến thở hồng hộc, cảm giác có bạn bên cạnh thật tốt.
"Nhị thiếu gia, ngài có ở trong này không?" Một tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bếp, nhìn thấy thiếu gia không hề có hình tượng gì đáng nói ngồi xổm bên bếp lò ăn mì, nhất thời mở to hai mắt.
"Xuân Thảo, làm sao vậy?" Tô Dự thấy tiểu nha đầu này, không khỏi đứng lên, đây là tiểu nha đầu duy nhất bên cạnh mẫu thân Triệu thị, giờ này phái nàng đến, khẳng định là có chuyện quan trọng.
"Phu nhân mời ngài qua một chuyến," Xuân Thảo ngây thơ giải thích, "Ngài đừng hoảng hốt, thân thể phu nhân không có việc gì."
Trong nhà này, "Phu nhân" chính là chỉ mẫu thân Triệu thị của Tô Dự, nguyên bản cha hắn có tước vị, chính thất phu nhân tự nhiên cũng được phong phẩm cấp, mà đại bá mẫu chỉ có thể bị gọi là thái thái, không thể gọi là phu nhân.
Tô Dự nghe vậy, hai ba cái ăn xong số mì còn lại, cùng Xuân Thảo đi tới hậu viện.
Mèo nhỏ lông vàng giương mắt nhìn Tô Dự nhanh chân rời đi, trong mắt có chút bất mãn, điêu nô ngu xuẩn này thế nhưng chưa xin chỉ thị đã tự tiện chạy mất, trừng mắt nhìn một lát, liền tức giận ầm ầm vùi đầu ăn. Ngô, tuy rằng người có điểm ngốc, nhưng mấy thứ này quả thật ăn rất ngon, vậy tạm thời tha cho hắn đi.
Ăn xong mì hải sản, theo bản năng định liếm móng vuốt, nhưng nhìn nhìn lông trên móng vuốt đạp đất mà đi đến mức dính đầy bụi bặm, nâng lên một nửa lại đặt trở về, gãi gãi mặt đất. Rời khỏi hoàng cung sinh hoạt thật sự là không xong, ngay cả liếm móng vuốt cũng không liếm được. Chính lúc đang nổi giận, trên đầu tường đột nhiên xuất hiện một con mèo hoa li lớn, hướng về phía y meo một tiếng.
—0—
Tô Dự và tiểu nha đầu xuyên qua lối đi tối đen, vì tiết kiệm tiền, trong nhà buổi tối đều không đốt đèn, xa xa thấy phòng mẫu thân còn sáng đèn, hai người không khỏi đẩy nhanh cước bộ.
"Mẫu thân, muộn như vậy còn tìm con đến là có chuyện gì thế?" Tô Dự đi đến trước giường, liền thấy một phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi đang ngồi bên bàn, trong tay cầm kim chỉ.
Triệu thị nguyên bản coi như đẫy đà, chỉ là trận bệnh này quá hung hiểm, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, suốt mấy tháng, cả người tiều tụy đi rất nhiều, má cũng có chút lõm vào. Thấy Tô Dự đến, cười ngoắc ngoắc bảo hắn đi qua, vật cầm trong tay cũng khâu xong mấy mũi cuối cùng, cắn chỉ, "Lại đây thử xem".
Tô Dự cầm lấy vật đó nhìn kỹ, dĩ nhiên là áo ấm cho nam tử, vải là sa mỏng thượng hảo hạng, bông vải cũng không dày, thời tiết này thì mặc vừa vặn, "Cho con?" Trong mắt không khỏi lộ ra vài phần kinh hỉ, đây chính là đồ thuần thủ công, một mũi kim một đường chỉ đều dính đầy độ ấm đầu ngón tay, lễ vật như vậy tại xã hội ngàn năm sau là rất khó có được.
"Nguyên bản mùa thu đã bắt đầu làm, muốn cho con mặc vào năm mới, tiếc rằng phụ thân con đột nhiên ra đi, nên mới trì hoãn lâu như vậy," Triệu thị kéo tay Tô Dự lại, thương tiếc sờ sờ hắn mấy ngày nay làm việc mệt nhọc, "Trời ấm lên rồi, mẹ giảm sợi bông đi một tầng, mau mặc thử xem."
Tô Dự sống qua hai đời, lần đầu có người làm quần áo cho hắn, nói không cảm động là giả. Đời trước cha mẹ ly dị, mẫu thân bởi vì chướng mắt phụ thân liền gả cho người khác, cha ruột cũng không thích hắn, một năm có thể gặp một lần mặt đã không tệ rồi, nào còn có tâm tư quan tâm hắn ấm lạnh thế nào.
Áo mặc vừa người, đường may nhẵn nhụi, vải dệt thượng thừa, làm nổi bật gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tô Dự, nhất thời đem anh chàng bán cá Tô gia biến thành quý công tử Tô gia.
—0—
Đêm nguyệt hắc phong cao thích hợp giết người, giữa gạch xanh tường xám, vài đạo thân ảnh quỷ dị nhanh chóng xuyên qua, đứng ở đỉnh phòng một hộ gia đình thành Tây. Mèo nhỏ màu vàng ngồi trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn nhóm mèo hoang từ bốn phương tám hướng tụ tập tới.
"Lão đại, chúng ta làm gì đây?" Mèo hoa dáng vẻ vội vàng hỏi con mèo đen lớn trước mặt.
"Ngậm miệng!" Mèo đen cho nó một móng vuốt, nhanh chóng nhảy lên đỉnh phòng, đi đến trước mặt tiểu miêu cao cao tại thượng kia, ngửi đuôi hắn tỏ vẻ thần phục.
Mèo nhỏ màu vàng lắc lắc cái đuôi, "Lão hắc, gần đây khỏe không?"
"Nhờ hồng phúc của ngài." Đại hắc miêu cúi đầu, các tiểu đệ liên can không rõ ràng cho lắm, cũng cùng lão đại cúi đầu.
"Ngày hôm trước thiếu chút bị Vượng Tài thành Đông cắn chết......" Mèo hoa li bên kia đồng dạng mang theo một đám tiểu đệ lạnh nhạt mở miệng.
"Ai mượn ngươi quản!" Đại hắc miêu nhất thời không bằng lòng, nhe răng phát ra âm thanh "Grừ grừ" uy hiếp, mèo hoa li cũng không cam yếu thế, dựng thẳng lông sau gáy lên muốn đánh nhau.
"Đủ rồi!" Tiểu miêu đau đầu lắc lắc cái đuôi, mấy con mèo nông thôn sơn dã linh trí chưa khai này, thật sự là không thể phụ trợ y anh minh thần võ, nhưng còn có biện pháp gì chứ, trước mắt chỉ có thể sai sử đám mèo này, xem như "quân tạp loạn".
Bảo mèo hoa li đi tìm nhà Vu Lão Tứ, miêu bệ hạ tâm tình không tốt quyết định giáo huấn phàm nhân dám can đảm đá y một trận.
Tô Dự sáng sáng vội đi mua cá là vì trong nhà không có đủ nước biển giữ cá, để một đêm có khả năng sẽ chết đến bảy tám phần. Vu Lão Tứ là lão bán cá đầy kinh nghiệm, không giống như Tô Dự sáng sớm vội đi lên chợ, mà sẽ ở thời điểm hoàng hôn mua cá cho hôm sau, ở nhà gã có mấy cái vại nước lớn chuyên môn giữ cá.
Thành vại nước rất là dày, vại nước cao chừng ba thước tuy rằng đối với mèo mà nói thì không tính là cao, nhưng nước biển bên trong lại đủ sâu, một đám mèo hoang vây quanh bể cá chuyển vài vòng, cửa này không vào được. Có con gấp gáp đã nhảy lên vại nước, lấy móng vuốt tát mấy con cá.
Đại hắc miêu cúi đầu ngao một tiếng, đám mèo nhất thời an tĩnh lại, nhất trí quay đầu nhìn về phía mèo nhỏ màu vàng công bố muốn dẫn chúng nó đi ăn thịnh yến. Nhưng thấy con vật nho nhỏ kia đang ngồi trên một băng ghế, đôi mắt màu hổ phách lãnh tĩnh nhìn chúng nó choi choi, chờ bọn hắn choi choi đủ, lúc này mới khoan thai đứng dậy, đi đến bên cạnh một vại nước, dựng thẳng cái đuôi lên, rất có tiết tấu nhẹ nhàng lay động.
Cái đuôi vàng có một nhúm lông tơ màu trắng, trong khi lay động ẩn ẩn mang theo một tầng quầng sáng, sau đó, cái đuôi kia giống như roi thép phòng tới vại nước, vại nước dày chừng hai ngón tay nhất thời thủng một lỗ lớn bằng nắm tay, nước biển bên trong nhất thời mãnh liệt ào ra.
Mèo ngửi thấy mùi cá thì phản ứng gì tự nhiên không cần phải nói, tin tưởng Vu Lão Tứ ngày hôm sau biểu tình nhất định sẽ thực phấn khích.
—0—
Tô Dự từ viện mẫu thân đi ra, nhịn không được thở dài. Tình thế trong nhà rất phức tạp, hắn là con thứ, muốn thuận lợi kế thừa tước vị có chút khó khăn, mà thân phận đại bá so với hắn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, chỉ là nhà mẹ đẻ đại bá mẫu cùng quốc cữu gia có chút quan hệ thân thích, so với hắn một nghèo hai trắng có nhiều phương pháp hơn. Mẫu thân Triệu thị cũng không phải ăn chay, ngại vì gần đây thân thể quá kém không có khí lực cùng bọn họ tranh đấu, một khi thân thể tốt lên, nhà này sẽ lại ầm ĩ.
Nói thật ra, làm một người hiện đại, hắn cũng không để ý cái tước vị gì, chỉ cần có tiền liền có thể thoải mái qua ngày, làm tước gia mà không có thu nhập vẫn khổ như thường. Không muốn tham dự tranh đấu gì đó, Tô Dự thầm nghĩ cứ bán hải sản của hắn, lý tưởng trước mắt chính là tích cóp đủ tiền đi thuê mặt bằng, khai trương một tửu lâu nhỏ.
Trở lại viện mình, tìm một vòng không nhìn thấy mèo nhỏ, lúc này mới nhớ mình quăng mèo ta đến phòng bếp, nhanh chóng lộn trở lại đi tìm. Cái đĩa đựng mì hải sản còn nằm dưới đất, mấy vỏ sò lẻ loi ném ở bên cạnh, lật hết phòng bếp cũng không tìm được cục lông nhỏ kia, Tô Dự không khỏi có chút thất lạc.
Con mèo nhỏ hắn gặp qua là con có linh tính nhất, Tô Dự cảm giác mình có thể cùng nó trở thành bằng hữu tốt, cùng nhau qua ngày, ai ngờ mèo ta ngay cả chào cũng không liền đi......
Nằm trên cái giường lạnh lẽo, Tô Dự đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, sinh tồn trong dị thời không này, thủy chung vẫn cảm giác không thuộc về, bởi vì cảm giác có lẽ có một ngày sẽ đột nhiên xuyên trở về, không dám cùng người chung quanh có quá nhiều trao đổi, sợ lưu lại ràng buộc gì đó, mà chú mèo nhỏ kia, lần đầu tiên khiến hắn sinh ra chút ý niệm nghiêm túc mà sống, lại không nói một tiếng biến mất.
......
Trong hẻm nhỏ tối đen, đèn đường hôn ám, Tô Dự vừa cho lũ mèo hoang ăn xong, bỗng nhiên nghe được một trận ồn ào, tựa hồ là vài tên tiểu lưu manh đánh nhau. Không muốn lây dính thị phi, Tô Dự định nhanh chân rời đi, bỗng nhiên một chai bia bay đến, đầu tê rần.
"Mẹ ta sắp thành tướng quân phu nhân, con lừa này muốn bán thay thành xe ngựa......"
"Trả lại ta, trả lại ta......"
Không biết ai đang tranh chấp, một trận trời xoay đất chuyển, "Rầm" một tiếng ngã xuống bậc thang cứng rắn, Tô Dự mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng trang trí cổ xưa, trừ gương mặt và cái tên ra, những thứ khác đều hoàn toàn thay đổi.
...... Bạn đang
Không thể lý giải đam mê đặc thù của con mèo này, đơn giản đem hai con sò còn lại ném cho nó tự xử, còn hắn thì làm mì hải sản. Vắt bột, nhào bột, nặn mì, cắt mì, Tô Dự không nấu mì nhiều, nhưng kỹ năng làm mì bằng tay vẫn là không nói chơi. Dùng nước canh nấu từ mấy con cá tôm nhỏ, thêm mấy căn râu mực chiên sơ, thơm phức ngon miệng.
Tô Dự bưng một chén mì ngồi xổm trên mặt đất, nhìn con mèo đối diện ăn mì hải sản thơm ngọt, khóe miệng nhịn không được giật giật. Con mèo này khẩu vị cũng quá kỳ quái rồi, không ăn đồ sống, ngược lại thích ăn cơm canh như hắn......
Thời tiết có chút lạnh, đặc biệt vào đêm tối lại càng rét hơn, ngồi xổm bên bếp lò dưới ánh lửa mỏng manh, một người một mèo ăn mì hải sản nóng hầm hập, canh nóng thơm lừng ấm đến tận chỗ sâu nhất trong cơ thể. Đi đến nơi này mệt mỏi lâu như vậy, Tô Dự lần đầu tiên cảm giác được một tia hạnh phúc, cúi đầu nhìn nhìn quả cầu lông xù nhỏ nhắn ăn đến thở hồng hộc, cảm giác có bạn bên cạnh thật tốt.
"Nhị thiếu gia, ngài có ở trong này không?" Một tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bếp, nhìn thấy thiếu gia không hề có hình tượng gì đáng nói ngồi xổm bên bếp lò ăn mì, nhất thời mở to hai mắt.
"Xuân Thảo, làm sao vậy?" Tô Dự thấy tiểu nha đầu này, không khỏi đứng lên, đây là tiểu nha đầu duy nhất bên cạnh mẫu thân Triệu thị, giờ này phái nàng đến, khẳng định là có chuyện quan trọng.
"Phu nhân mời ngài qua một chuyến," Xuân Thảo ngây thơ giải thích, "Ngài đừng hoảng hốt, thân thể phu nhân không có việc gì."
Trong nhà này, "Phu nhân" chính là chỉ mẫu thân Triệu thị của Tô Dự, nguyên bản cha hắn có tước vị, chính thất phu nhân tự nhiên cũng được phong phẩm cấp, mà đại bá mẫu chỉ có thể bị gọi là thái thái, không thể gọi là phu nhân.
Tô Dự nghe vậy, hai ba cái ăn xong số mì còn lại, cùng Xuân Thảo đi tới hậu viện.
Mèo nhỏ lông vàng giương mắt nhìn Tô Dự nhanh chân rời đi, trong mắt có chút bất mãn, điêu nô ngu xuẩn này thế nhưng chưa xin chỉ thị đã tự tiện chạy mất, trừng mắt nhìn một lát, liền tức giận ầm ầm vùi đầu ăn. Ngô, tuy rằng người có điểm ngốc, nhưng mấy thứ này quả thật ăn rất ngon, vậy tạm thời tha cho hắn đi.
Ăn xong mì hải sản, theo bản năng định liếm móng vuốt, nhưng nhìn nhìn lông trên móng vuốt đạp đất mà đi đến mức dính đầy bụi bặm, nâng lên một nửa lại đặt trở về, gãi gãi mặt đất. Rời khỏi hoàng cung sinh hoạt thật sự là không xong, ngay cả liếm móng vuốt cũng không liếm được. Chính lúc đang nổi giận, trên đầu tường đột nhiên xuất hiện một con mèo hoa li lớn, hướng về phía y meo một tiếng.
—0—
Tô Dự và tiểu nha đầu xuyên qua lối đi tối đen, vì tiết kiệm tiền, trong nhà buổi tối đều không đốt đèn, xa xa thấy phòng mẫu thân còn sáng đèn, hai người không khỏi đẩy nhanh cước bộ.
"Mẫu thân, muộn như vậy còn tìm con đến là có chuyện gì thế?" Tô Dự đi đến trước giường, liền thấy một phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi đang ngồi bên bàn, trong tay cầm kim chỉ.
Triệu thị nguyên bản coi như đẫy đà, chỉ là trận bệnh này quá hung hiểm, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, suốt mấy tháng, cả người tiều tụy đi rất nhiều, má cũng có chút lõm vào. Thấy Tô Dự đến, cười ngoắc ngoắc bảo hắn đi qua, vật cầm trong tay cũng khâu xong mấy mũi cuối cùng, cắn chỉ, "Lại đây thử xem".
Tô Dự cầm lấy vật đó nhìn kỹ, dĩ nhiên là áo ấm cho nam tử, vải là sa mỏng thượng hảo hạng, bông vải cũng không dày, thời tiết này thì mặc vừa vặn, "Cho con?" Trong mắt không khỏi lộ ra vài phần kinh hỉ, đây chính là đồ thuần thủ công, một mũi kim một đường chỉ đều dính đầy độ ấm đầu ngón tay, lễ vật như vậy tại xã hội ngàn năm sau là rất khó có được.
"Nguyên bản mùa thu đã bắt đầu làm, muốn cho con mặc vào năm mới, tiếc rằng phụ thân con đột nhiên ra đi, nên mới trì hoãn lâu như vậy," Triệu thị kéo tay Tô Dự lại, thương tiếc sờ sờ hắn mấy ngày nay làm việc mệt nhọc, "Trời ấm lên rồi, mẹ giảm sợi bông đi một tầng, mau mặc thử xem."
Tô Dự sống qua hai đời, lần đầu có người làm quần áo cho hắn, nói không cảm động là giả. Đời trước cha mẹ ly dị, mẫu thân bởi vì chướng mắt phụ thân liền gả cho người khác, cha ruột cũng không thích hắn, một năm có thể gặp một lần mặt đã không tệ rồi, nào còn có tâm tư quan tâm hắn ấm lạnh thế nào.
Áo mặc vừa người, đường may nhẵn nhụi, vải dệt thượng thừa, làm nổi bật gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tô Dự, nhất thời đem anh chàng bán cá Tô gia biến thành quý công tử Tô gia.
—0—
Đêm nguyệt hắc phong cao thích hợp giết người, giữa gạch xanh tường xám, vài đạo thân ảnh quỷ dị nhanh chóng xuyên qua, đứng ở đỉnh phòng một hộ gia đình thành Tây. Mèo nhỏ màu vàng ngồi trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn nhóm mèo hoang từ bốn phương tám hướng tụ tập tới.
"Lão đại, chúng ta làm gì đây?" Mèo hoa dáng vẻ vội vàng hỏi con mèo đen lớn trước mặt.
"Ngậm miệng!" Mèo đen cho nó một móng vuốt, nhanh chóng nhảy lên đỉnh phòng, đi đến trước mặt tiểu miêu cao cao tại thượng kia, ngửi đuôi hắn tỏ vẻ thần phục.
Mèo nhỏ màu vàng lắc lắc cái đuôi, "Lão hắc, gần đây khỏe không?"
"Nhờ hồng phúc của ngài." Đại hắc miêu cúi đầu, các tiểu đệ liên can không rõ ràng cho lắm, cũng cùng lão đại cúi đầu.
"Ngày hôm trước thiếu chút bị Vượng Tài thành Đông cắn chết......" Mèo hoa li bên kia đồng dạng mang theo một đám tiểu đệ lạnh nhạt mở miệng.
"Ai mượn ngươi quản!" Đại hắc miêu nhất thời không bằng lòng, nhe răng phát ra âm thanh "Grừ grừ" uy hiếp, mèo hoa li cũng không cam yếu thế, dựng thẳng lông sau gáy lên muốn đánh nhau.
"Đủ rồi!" Tiểu miêu đau đầu lắc lắc cái đuôi, mấy con mèo nông thôn sơn dã linh trí chưa khai này, thật sự là không thể phụ trợ y anh minh thần võ, nhưng còn có biện pháp gì chứ, trước mắt chỉ có thể sai sử đám mèo này, xem như "quân tạp loạn".
Bảo mèo hoa li đi tìm nhà Vu Lão Tứ, miêu bệ hạ tâm tình không tốt quyết định giáo huấn phàm nhân dám can đảm đá y một trận.
Tô Dự sáng sáng vội đi mua cá là vì trong nhà không có đủ nước biển giữ cá, để một đêm có khả năng sẽ chết đến bảy tám phần. Vu Lão Tứ là lão bán cá đầy kinh nghiệm, không giống như Tô Dự sáng sớm vội đi lên chợ, mà sẽ ở thời điểm hoàng hôn mua cá cho hôm sau, ở nhà gã có mấy cái vại nước lớn chuyên môn giữ cá.
Thành vại nước rất là dày, vại nước cao chừng ba thước tuy rằng đối với mèo mà nói thì không tính là cao, nhưng nước biển bên trong lại đủ sâu, một đám mèo hoang vây quanh bể cá chuyển vài vòng, cửa này không vào được. Có con gấp gáp đã nhảy lên vại nước, lấy móng vuốt tát mấy con cá.
Đại hắc miêu cúi đầu ngao một tiếng, đám mèo nhất thời an tĩnh lại, nhất trí quay đầu nhìn về phía mèo nhỏ màu vàng công bố muốn dẫn chúng nó đi ăn thịnh yến. Nhưng thấy con vật nho nhỏ kia đang ngồi trên một băng ghế, đôi mắt màu hổ phách lãnh tĩnh nhìn chúng nó choi choi, chờ bọn hắn choi choi đủ, lúc này mới khoan thai đứng dậy, đi đến bên cạnh một vại nước, dựng thẳng cái đuôi lên, rất có tiết tấu nhẹ nhàng lay động.
Cái đuôi vàng có một nhúm lông tơ màu trắng, trong khi lay động ẩn ẩn mang theo một tầng quầng sáng, sau đó, cái đuôi kia giống như roi thép phòng tới vại nước, vại nước dày chừng hai ngón tay nhất thời thủng một lỗ lớn bằng nắm tay, nước biển bên trong nhất thời mãnh liệt ào ra.
Mèo ngửi thấy mùi cá thì phản ứng gì tự nhiên không cần phải nói, tin tưởng Vu Lão Tứ ngày hôm sau biểu tình nhất định sẽ thực phấn khích.
—0—
Tô Dự từ viện mẫu thân đi ra, nhịn không được thở dài. Tình thế trong nhà rất phức tạp, hắn là con thứ, muốn thuận lợi kế thừa tước vị có chút khó khăn, mà thân phận đại bá so với hắn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, chỉ là nhà mẹ đẻ đại bá mẫu cùng quốc cữu gia có chút quan hệ thân thích, so với hắn một nghèo hai trắng có nhiều phương pháp hơn. Mẫu thân Triệu thị cũng không phải ăn chay, ngại vì gần đây thân thể quá kém không có khí lực cùng bọn họ tranh đấu, một khi thân thể tốt lên, nhà này sẽ lại ầm ĩ.
Nói thật ra, làm một người hiện đại, hắn cũng không để ý cái tước vị gì, chỉ cần có tiền liền có thể thoải mái qua ngày, làm tước gia mà không có thu nhập vẫn khổ như thường. Không muốn tham dự tranh đấu gì đó, Tô Dự thầm nghĩ cứ bán hải sản của hắn, lý tưởng trước mắt chính là tích cóp đủ tiền đi thuê mặt bằng, khai trương một tửu lâu nhỏ.
Trở lại viện mình, tìm một vòng không nhìn thấy mèo nhỏ, lúc này mới nhớ mình quăng mèo ta đến phòng bếp, nhanh chóng lộn trở lại đi tìm. Cái đĩa đựng mì hải sản còn nằm dưới đất, mấy vỏ sò lẻ loi ném ở bên cạnh, lật hết phòng bếp cũng không tìm được cục lông nhỏ kia, Tô Dự không khỏi có chút thất lạc.
Con mèo nhỏ hắn gặp qua là con có linh tính nhất, Tô Dự cảm giác mình có thể cùng nó trở thành bằng hữu tốt, cùng nhau qua ngày, ai ngờ mèo ta ngay cả chào cũng không liền đi......
Nằm trên cái giường lạnh lẽo, Tô Dự đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, sinh tồn trong dị thời không này, thủy chung vẫn cảm giác không thuộc về, bởi vì cảm giác có lẽ có một ngày sẽ đột nhiên xuyên trở về, không dám cùng người chung quanh có quá nhiều trao đổi, sợ lưu lại ràng buộc gì đó, mà chú mèo nhỏ kia, lần đầu tiên khiến hắn sinh ra chút ý niệm nghiêm túc mà sống, lại không nói một tiếng biến mất.
......
Trong hẻm nhỏ tối đen, đèn đường hôn ám, Tô Dự vừa cho lũ mèo hoang ăn xong, bỗng nhiên nghe được một trận ồn ào, tựa hồ là vài tên tiểu lưu manh đánh nhau. Không muốn lây dính thị phi, Tô Dự định nhanh chân rời đi, bỗng nhiên một chai bia bay đến, đầu tê rần.
"Mẹ ta sắp thành tướng quân phu nhân, con lừa này muốn bán thay thành xe ngựa......"
"Trả lại ta, trả lại ta......"
Không biết ai đang tranh chấp, một trận trời xoay đất chuyển, "Rầm" một tiếng ngã xuống bậc thang cứng rắn, Tô Dự mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng trang trí cổ xưa, trừ gương mặt và cái tên ra, những thứ khác đều hoàn toàn thay đổi.
...... Bạn đang
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc