Tiên Ma Biến
Chương 300: Ở thượng du có gì vậy?
Sắc trời đã sáng.Đông Vi nhanh chóng đi lại trong vùng đất hoang vu, thâm tâm càng lúc càng lạnh như băng.Tuy trên đời này có rất nhiều cường giả, bọn họ thao túng phần lớn chuyện trên thế gian, nhưng nhân sinh vốn có nhiều việc ngoài ý muốn, không có ai có thể đảm bảo rằng mọi việc mình làm đều đã được tính toán, không có sơ suất.Một Kiếm sư cấp Thánh sư có thể ngự sử phi kiếm đã là cường giả gần như vô địch thế gian này.Ngày đó, tiểu cô nương bướng bỉnh rời khỏi tiểu công chúa đã dựa vào một mình một kiếm đánh chết vô số cường giả quân đội trong ngõ sâu, tạo thành đại biến biên quân phía tây.Bởi vì dựa vào vài đặc tính và hồn lực, một Phong hành giả cấp Thánh sư còn kinh khủng và mạnh mẽ hơn một Kiếm sư cấp Thánh sư rất nhiều.Học viện Thanh Loan phái ông ta tới đây, có thể nói là đã dốc toàn lực. Bởi vì ngoại trừ tên Đại cung phụng triều đình cũng tiến vào vùng đất hoang vu, sợ rằng không có ai trong những người tu hành ở biên quân Long Xà có thể là đối thủ Đông Vi.Lúc bình thường, cho dù đối thủ là một Thánh sư núi Luyện Ngục có thể câu thông nguyên khí trời đất, dẫn dắt sức mạnh hội tụ vào trong phi kiếm, nhất định cũng bị Đông Vi giết chết.Trong học viện Thanh Loan, có thể nói chiến lực của Đông Vi gần như ngang với Hạ phó viện trưởng. Mà Hạ phó viện trưởng lại không thể tùy tiện rời học viện Thanh Loan, nói như vậy, một người như Đông Vi một khi rời khỏi học viện Thanh Loan, đã gần như là vô địch khắp đế quốc Vân Tần.Nhưng không có ai có thể ngờ rằng nơi này lại xuất hiện một Thánh sư núi Luyện Ngục bất phàm, một Thánh sư có thể bay trên trời, điều khiển phi kiếm vượt quá bốn trăm bước, lại còn tu thành ma biến núi Luyện Ngục.Vùng đất hoang vu này thật sự quá lớn, Đông Vi đã cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của Lâm Tịch....Từ Trữ Thân đang điên cuồng hét lớn trong cánh đồng hoa, khắp nơi là thi thể ngổn ngang.Lão rống to thật lâu.Trong tai lão chỉ còn có tiếng gió và tiếng gào thét của mình.Rốt cuộc lão không thể nhịn được nữa, quay ngược trường kiếm trong tay, đâm xuyên trái tim mình. Sau đó, thân thể tản ra mùi hôi của lão ngã xuống một mảnh bùn đầy mùi máu tanh hôi.Sắc trời đã sáng, nhưng những làn sương dày đặc đặc biệt của vùng đất hoang vu vẫn đang che phủ ánh mặt trời, quanh năm suốt tháng ánh mặt trời không thể nào chiếu xuống bên dưới. Cho nên, khi còn sống lão không thể thấy được ánh sáng, lúc chết rồi thứ bao phủ lão cũng là bóng đêm vĩnh hằng.Khi còn trẻ lão đã từng ở trong biên quân Long Xà, ở một nơi ánh sáng không bao giờ chiếu xuống được, lúc đấy thứ lão khẩn cầu hàng ngày chính là ánh sáng. Nhưng khi rời khỏi sơn mạch Long Xà, thăng cấp làm tướng liên doanh, lão đã hoàn toàn quên đi ánh sáng, tự bản thân làm những chuyện không sáng sủa.Sau khi Từ Trữ Thân chết đi hơn hai mươi đình, Địch Sầu Phi và Hoàng Hỏa Tiếu xuất hiện cạnh thi thể lão.- Tên cường giả núi Luyện Ngục Đại Mãng kia của các ngươi, nếu như có thể bắt bọn họ tới đó, nhất định không thể để bọn họ yên ổn được.Nhìn các thi thể trên mặt đất, đôi môi mỏng như hai thanh kiếm của Địch Sầu Phi mở nói:- Tên đệ tử năm nhất học viện Thanh Loan này thật khiến ta phải giật mình.Hoàng Hỏa Tiếu gật đầu, một lời nói lạnh như băng từ sau tấm mặt nạ màu bạc truyền ra ngoài:- Ta thậm chí cảm thấy Thân Đồ đại sư sẽ không để hai người bọn họ có khả năng hoạt động...Mặc dù ngài ấy bị trọng thương, nhưng nếu đã có thể đưa hai người đấy tới chỗ ước định với ta, ngài sẽ không để bọn họ có khả năng rời đi. Trước khi ta đến, hai người này rời đi, thật đúng là làm người ta phải giật mình.- Hoàng đại nhân còn nói thiếu đấy.Địch Sầu Phi nhìn Hoàng Hỏa Tiếu, khẽ mỉm cười nói:- Nói vậy trên người Lâm Tịch này nhất định có đồ gì đấy khiến cho Thánh sư núi Luyện Ngục phải động tâm. Nếu không, chắc chắn hắn sẽ không phí sức, mà là trực tiếp giết chết Phong hành giả học viện Thanh Loan còn chưa trưởng thành này, chứ không phải bắt tới đấy. Nguồn truyện: Truyện FULLThấy Hoàng Hỏa Tiếu có vẻ đang cau mày cam chịu, Địch Sầu Phi lại mỉm cười nói:- Đối mặt với hai người đáng lẽ đã không còn khả năng hoạt động, nhưng kết quả là lại chết nhiều người như thế, bao gồm một Hồn sư và một Đại hồn sư...Nhưng ngài vẫn không khẩn trương, có vẻ mọi chuyện đang nằm trong tầm tay Hoàng thống lĩnh?- Bọn họ chạy tới đây là vì thượng dụ có một bộ lạc Huyệt man. Vừa mới bắt đầu chiến sĩ Huyệt man ở đó đã bắt đầu tuân thủ mệnh lệnh, chịu trách nhiệm tiếp ứng và chuyển mệnh lệnh kế tiếp của nàng ta, tất nhiên là trong trường hợp trận chiến này nàng ta ta không thảm bại. Bây giờ, trận chiến nàng ta chắc chắn thắng đã bị thất bại thê thảm, cho nên bây giờ nàng muốn chạy đến đấy để báo tin, truyền mệnh lệnh cho tất cả bộ lạc Huyệt man đang xâm nhập sâu vào sơn mạch Long Xà để cứu nàng...Nhưng nàng không biết hai ngày trước Hắc long quân ta đã công chiếm nơi đấy.Hoàng Hỏa Tiếu lạnh lùng nói:- Cho nên, chúng ta phải đến đấy chờ.- Được.Địch Sầu Phi dễ dàng đồng ý, nói:- Chúng ta tới đấy chờ họ.Từ sắc mặt của hắn ta, không thể nhận ra sự lo lắng nếu như Hoàng Hỏa Tiếu sử dụng Hắc long quân để đối phó mình....Trì Tiểu Dạ bị hôn mê.Trong khi chiến đấu với Từ Trữ Thân, nàng đã bị bắt buộc phải hoạt động mạnh cùng với việc liên tục sử dụng hồn lực. Sau đấy, việc phải vận dụng sức mạnh kỳ lạ kia càng khiến cho hồn lực nàng mất hết, thân thể vốn đã yếu ớt đến nay không thể chịu đựng được nữa.Thật ra ngay khi Lâm Tịch dìu nàng đi vào lòng sông nàng đã không thể gượng được, chẳng qua là nhờ sức mạnh ý chí cường đại chống đỡ với đau khổ do thân thể vượt quá cực hạn.Nhưng sức mạnh ý chí này không thể kéo dài, đợi đến lúc không thể gắng gượng được nữa, nàng nhanh chóng bị hôn mê sau. Trong lúc nằm trên lưng Lâm Tịch, Trì Tiểu Dạ đã gần như vô thức, dồn hết sức mình nói to:- Đi lên thượng du...Sau đấy lập tức hôn mê....Từ những dấu vết còn sót lại trong lòng sông bùn đên, Lâm Tịch không khó đoán hướng đi của nước sông, đầu sông này ở hướng đông, cũng có nghĩa nếu đi tới nữa hắn ta sẽ càng đi sâu vào vùng đất hoang vu.- Cô nhất định phải sống...bởi vì việc này không chỉ liên quan đến tính mạng cô, mà còn liên quan đến nhiều người khác.Lâm Tịch lo lắng nhíu mày lại, khẽ dùng sức lấy dược thảo ra, nhỏ từng giọt vào trong đôi môi khô khốc của Trì Tiểu Dạ, đồng thời nhẹ giọng nói.Sau khi bị hôn mê, thân thể Trì Tiểu Dạ lập tức trở nên nóng ran.Bởi vì đã từng học môn chữa bệnh và chăm sóc ở khoa Linh Tế học viện Thanh Loan, Lâm Tịch biết chỉ khi cơ năng thân thể người tu hành ngừng hoạt động, nội phủ mất chức năng điều tiết, thân thể người tu hành mới liên tục nóng ran như vậy. Hiện giờ Lâm Tịch căn bản không biết ở thượng du có cứu tinh như thế nào, nhưng hắn hiểu rằng nếu như không có cách nào cứu trị Trì Tiểu Dạ, nàng nhất định sẽ bị hôn mê sâu, sau đó thứ nghênh đón nàng chính là tử vong.Lâm Tịch dựa theo lời nàng nói, đi thẳng lên thượng du. Nhưng khi đi trong lòng sông, hắn cũng kết hợp với những gì mình đã học được, xem thử có thể tìm được những loài cây có chức năng cứu trị hay không.Tìm một hồi lâu vẫn không thấy hi vọng, khi Lâm Tịch chuẩn bị lấy cây dược thảo thứ ba ra, ngay trong lòng sông khô khốc bỗng nhiên nổi lên một cơn lốc ướt át.Mặt đất dưới chân hắn và Trì Tiểu Dạ chợt chấn động mãnh liệt, một đường màu đen từ phía đông nhanh chóng lao đến. Chỉ trong một tic tắc, trong tầm mắt Lâm Tịch đột nhiên xuất hiện một đợt sóng lớn như đang có ngàn vạn con ngựa màu đen, điên cuồng từ một khu vực bên phải cách hắn khoảng năm sáu thước chạy ra ngoài.Lâm Tịch chăm chú nhìn cơn hồng thủy màu đen đang điên cuồng xông tới mình với một tốc độ nhanh hơn người tu hành không biết bao nhiêu lần. Ngay khoảnh khắc ấy, hắn có cảm tưởng như thời gian đã ngừng lại, cảm thấy thiên nhiên thật bao la hùng vĩ, tuy nhiên, trong đôi mắt sáng trong ấy lại không hề có một chút sợ hãi.Đúng như những gì Trì Tiểu Dạ đã nói, chỉ trong vòng nửa ngày nhưng lòng sông rộng mênh mông như bình nguyên này đã có hơn mười đợt hồng thủy lớn như vậy chạy ra, tạo thành mười mấy khe rãnh mới.Khi còn ở thế giới kia, Lâm Tịch hiếm khi nhìn thấy có một cơn sóng lớn màu đen ngập trời nào nhưng lại không có bọt nước như vậy, hơi nước bay theo làn gió, cuốn theo vô số bụi đất xung quanh, tạo nên cảnh tượng như có rất nhiều đom đóm từ hai bên bay ra ngoài.Tình huống Trì Tiểu Dạ hiện giờ tuyệt đối không thể thừa nhận bất kỳ chấn động nào nữa, nên Lâm Tịch nhanh chóng lấy toàn bộ dược thảo nhét vào áo Trì Tiểu Dạ, sau đấy để nàng ngồi ở sau mình.Chính hắn cũng nhắm mắt xếp bằng ngồi xuống, lấy một cái khăn màu đen che mặt mình lại, bắt đầu minh tưởng tu hành mặc cho cuồng phong và vô số hơi nước đang ập tới.Trận chiến với Ngụy Hiền Vũ, Từ Trữ Thân khiến cho thân thể hắn bị thương rất nặng, cảm giác khó chịu đến nỗi như lục phủ ngũ tạng bị xáo trộn. Nhưng việc chiến đấu như vậy, nhất là trận chiến với Từ Trữ Thân, lại giúp cho tu vi của hắn tăng cao.Cảm giác hồn lực trong người hiển lộ ra ngoài da thịt và lông tơ càng lúc càng mãnh liệt.Có thể nói hắn đã gần như "chạm" vào được cảnh giới Đại hồn sư.Cánh cửa đấy đã ở phía trước, chỉ còn kém vài bước chân.Đợt hồng thủy này thật sự quá lớn, gió thổi mạnh đến nỗi bước đi cũng khó khăn, nhưng đối với Lâm Tịch đây lại là một cơ hội tốt để tu hành.Chỉ khi nào dễ dàng minh tưởng tu hành bổ sung hồn lực trong tình huống này, hắn mới có thể bất cứ lúc nào cũng có thể minh tưởng tu hành trong đại chiến đối mặt với ngàn vạn quân địch.- Rốt cuộc thượng du có gì vậy?Sau khi nhắm mắt lại, Lâm Tịch nhanh chóng quên đi tất cả, thứ cuối cùng hiện lên trong đầu hắn chính là câu nói của Trì Tiểu Dạ trước khi nàng hôn mê....Hắn không biết thứ Trì Tiểu Dạ mong chờ ở thượng du đã biến mất.Chỉ có một đỉnh núi nhỏ do rất nhiều đầu lâu xếp lên tạo thành, lại có rất nhiều quân nhân cường đại mặc giáp đen phân tán khắp cửa vào địa huyệt, an tĩnh điều tức, tu hành chờ đợi.Bên cạnh gò đất này là một lòng sông rộng mênh mông.Cuối lòng sông là một hồ bùn kỳ lạ.Bên trong hồ bùn đấy có rất nhiều gò đất bằng phẳng trôi nổi.Con thú có bộ lông đen nhánh kia vẫn mê mang, đôi mắt u mê chờ đợi, càng ngày càng vô lực vì sợ hãi.
Tác giả :
Vô Tội