Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 66: Nguyên Anh hiện Tử Nguyệt Phương Chu
Sau khi Lạc Ngưng Tuyết đi rồi, Trương Hằng tiếp tục quan sát tỷ thí trên dài. Đấu pháp tiếp theo đều cực kỳ phần khích, thực lực mỗi một tu sĩ lên dài đều rất mạnh mẽ, thậm chí liên tiếp có tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn lên dài.
Mặc dù ở trong mắt Trương Hằng, thực lực những tu sĩ này biểu hiện ra còn không tạo thành uy hiếp gì đối với hắn. nhưng hắn cũng không bởi vậy mà xem thường bọn họ.
Ai biết giờ này bọn họ bày ra có phải là toàn bộ thực lực hay không, ở Tu Tiên giới hung hiểm vạn phần này. tu sĩ nào không muốn để lại con át chủ bài cho mình?
Ngay khi Trương Hằng hết sức chăm chú quan sát đấu pháp trên dài. tầng mây điên cuồng quay cuồng ở Phương xa rốt cục cuộc khiến phần đông tu sĩ ở Thiên Linh Phong chú ý.
- Ngươi xem. bên kia là chuyện gì xảy ra?
- Không phải là có yêu thú cường đại nào chuẩn bị tập kích Phương Vân sơn chứ?
- Có lẽ là dị trạng đo pháp thuật bậc cao nào sinh ra.
Lực chú ý của Trương Hằng cùng bị hấp dẫn, theo bản năng hắn nhìn về bầu trời phương xa.
Chỉ thấy bầu trời xa xa gió lốc quay cuồng dữ đội. một vùng mây lớn bị gió mạnh thối không ngừng quay cuồng, giống như sóng gió cuồn cuộn không ngừng.
Dưới loại cảnh tượng này. mặt trời ở phía chân trời cũng tạm thời từ biệt Phương Vân sơn trốn vào sau nhiều tầng mây đen.
Thiên địa cũng lập tức trở nên u ám.
Ô Lăng cũng đi tới bên cạnh Trương Hằng, mắt nhìn dị tượng phương xa, khẽ nói với Trương Hằng:
- Người của Độc Thiên Bảo tới rồi!
Độc Thiên Bảo? Trong lòng Trương Hằng sinh ra một vẻ nghi hoặc. Người của Độc Thiên Bảo tới đây, vì sao lại sinh ra dị tượng như thế chứ? Mà làm sao Ô Lăng lại kết luận như vậy?
Theo thời gian trôi qua, bầu trời phương xa xuất hiện một điểm đen. trong mắt chúng tu sĩ thể tích điểm đen này không ngừng lớn dần. dường như không hề có xu thế ngừng lại. không ngừng khiêu chiến cực hạn của chúng tu sĩ.
Từ điểm đen ban đầu sau đó lớn bằng tảng đá. sau nữa lại biến lớn như một gian phòng...
- Thật lớn a!
Một tu sĩ của Phương Vân sơn kinh hô.
Trương Hằng cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn vật thể khổng lồ không ngừng trôi về phía trước.
Tự thi triển cho mình một cái Linh Nhãn Thuật, Trương Hằng càng thêm rõ ràng thấy được hình thái của vật thể khổng lồ này.
Từ xa nhìn lại đó là một con thuyền, một con thuyền có thể nói là khổng lồ. Nó mang theo gió mạnh ào ào, quấy động tầng mây chung quanh khiến linh khí trong thiên địa cùng trở nên rung chuyển không yên.
Chiếc thuyền lớn khổng lồ này dài đến bốn năm mươi trượng, rộng chừng hơn hai chục trượng, toàn thân màu tím thầm, trên thân lưu chuyển hào quang màu tím.
Trên đỉnh con thuyền này có cắm một chiếc cờ lớn. phía trên có ba chữ Độc Thiên Bảo như rồng bay phượng múa, hết sức bắt mắt.
- Đây là Tử Nguyệt Phương Chu của Độc Thiên Bảo, là một kiện Pháp bảo phi hành dạng cỡ lớn có thể chở nhiều người.
Ô Lăng đứng ở bên cạnh Trương Hằng giải thích cho hắn. trong giọng nói có vài phần nhớ lại.
Tử Nguyệt Phương Chu rất nhanh bay tới bên cạnh Thiên Linh Phong. Hình thể to lớn giống như một tòa thành loại nhỏ lơ lửng.
ở trước mặt nó, chúng tu sĩ đều có một loại ảo giác con kiến đối mặt với cự thú thời tiền sử.
Trương Hằng cũng đang âm thầm đánh giá, Không biết một chiếc thuyền khổng lồ như vậy có thể chứa được bao nhiều người?
Rốt cục khi bay tới trên không Thiết Lĩnh Phong. Tử Nguyệt Phương Chu ngừng lại. bóng của nó bao trùm một vùng đỉnh núi thật lớn. Bạn đang đọc truyện tại -
Vút! Vút! Vút!
Mấy chục tên tu sĩ từ bên trong Tử Nguyệt Phương Chu bay ra. mỗi người đều cưỡi Linh khí trung phẩm. trên người tản ra khí tức sắc bén, chỉ chốc lát hình thành một đội ngũ chỉnh tề ở không trung.
Quả nhiên là người của Độc Thiên Bảo, Trương Hằng vừa nhìn thấy đội ngũ tu sĩ chỉnh tề này liền nhớ tới lần trước sau khi chém giết La Sơn bát ác gặp phải một đội tuần tra của Độc Thiên Bảo.
Cận thận quan sát đội ngũ mấy chục người này, Trương Hằng rất nhanh phát hiện ra thanh niên áo trắng Đỗ Bằng từng gặp lần trước.
Đỗ Bằng đứng ở khá cao phía trước đội ngũ, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm như trước, thân mặc Linh khí phòng ngự, chân đạp Linh khí thượng phẩm, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ngay khi đội mấy chục tu sĩ của Độc Thiên Bảo xếp thành đội hình xong xuôi. Tử Nguyệt Phương Chu trên bầu trời kêu rung lên, hào quang màu tím trên thân lại lóe lên.
Thần quang trong mắt Ô Lăng ngưng tụ thành một điểm, mắt không chớp nhìn chằm chăm vào Tử Nguyệt Phương Chu trên bầu trời
- Ha ha ha...
Một trung niên tuấn lãng mặc áo tím (tử y) từ trong Tử Nguyệt Phương Chu lơ lửng bay ra.
Hắn thò tay khẽ ngoắc, Tử Nguyệt Phương Chu khảng lồ trên không trung thu nhỏ lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Sau thời gian vài hô hấp, Tử Nguyệt Phương Chu Nguyên bán có thể so với cự thú thời tiền sử liền hóa thành lớn bằng bàn tay, sau đó được trung niên áo tím này thu vào túi trữ vật.
Chúng tu sĩ không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Thần thông trung niên áo tím này bày ra thật sự dáng sợ. chắc là Tử Nguyệt Phương Chu khổng lồ này cũng do hắn khống chế.
Sau khi làm xong mọi chuyện ánh mắt trung niên áo tím lạnh, lẽo ác liệt đảo qua phần đông chúng tu sĩ bậc thấp ở phía dưới. Ánh mắt đó giống như đang nhìn con kiến.
Theo ánh mắt hắn, một cỗ uy áp tuyệt cường buông xuống khắp cả Thiên Linh Phong, Không khí chung quanh dường như đều đọng lại trong khoảnh khắc này.
Yên lặng như tờ!
Phịch! Phịch! Phịch!
Dưới cỗ linh áp phảng phất như thiên uy này, rất nhiều tu sĩ của ba phái Phương Vân sơn kìm lòng không đậu quỳ rạp xuống đất.
Giờ phút này Trương Hằng cũng gặp phải áp bách như thực chất, dường như có một cỗ lực lượng vô hình đang bức hắn phải thân phục.
Đầu gối hơi hơi khuỵu xuống, mồ hôi lớn bằng hạt đậu toát ra trên trán. Trương Hằng nghiến chặt răng, phảng phất phải chịu đựng tảng đá ngàn cân đè lên người.
Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể xao động không yên lưu chuyển, Hư Không Hỏa Diễm trong thức hải cũng khẽ kêu lên, phát ra một cỗ dũng khí không chịu thua.
Tuyệt đối không thể chịu thua! Trên người Trương Hằng dần dần dâng lên một cỗ đấu chí, thân hình hơi đứng thẳng, vững vàng đứng trên mặt đất.
Cuối cùng, Trương Hằng vẫn ổn định được thân hình dưới cỗ linh áp bức bách này.
Rất nhanh, cỗ uy áp khủng bố kinh người kia cũng hư không biến mất. trung niên áo tím trên bầu trời cũng không biết tung tích. Nhưng phần đông tu sĩ trên đỉnh núi dường như trải qua một đoạn thời gian cực dài.
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trương Hằng cùng cảm giác toàn thân vô lực, ánh mắt không khỏi đảo chung quanh.
Vừa nhìn không khỏi hoảng sợ nhảy dựng.
Mấy ngàn đệ tử của Phương Vân sơn giờ phút này đều mềm nhũn ngã trên mặt đất. Chỉ có không đến mười mấy người còn có thể miễn cưỡng kiên trì đứng thẳng.
Khóe miệng của Ô Lăng bên cạnh treo một nụ cười lạnh thản nhiên, thấy Trương Hằng cũng có thể kiên trì dưới cỗ linh áp này, tán thưởng gật gật đầu.
Những người có thể kiên trì được tuyệt đối là người nổi bật trong cùng cấp bậc. Trương Hằng chú ý nhìn qua những người còn có thể miễn cưỡng đứng thăng và ghi nhớ kỹ tên bọn họ.
Trong số những người này có rất nhiều người hắn biết. Có Vũ Văn Lâm, Lý Hoành, Triệu Thụy, Lạc Ngưng Tuyết, Lý phong tử, Lăng Phi Dương, Vương Viên...
Trong số này, ra ngoài Ý liệu của Trương Hằng chính là Vương Viên.
Một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ có thể kiên trì dưới loại uy áp này, người này tuyệt đối không đơn giản.
Trương Hằng không biết, tu vi của hắn mặt ngoài cùng chỉ là Luyện Khí tiền kỳ. có thể kiên trì được lại càng thêm khó tin ở trong mắt những người khác, quả thật hắn chính là quái vật.
- Người vừa rồi là ai?
Trương Hằng nhẹ giọng hỏi Ô Lăng bên cạnh.
Ô Lăng ngầm đánh mắt cho Trương Hằng, ra vẻ không biết đứng ở một bên.
Trương Hằng lập tức hiểu được, trung niên áo tím vừa rồi nhất định là kẻ thực lực kinh người, nói không chừng nhất cử nhất động mỗi một hành động nhỏ của đám người mình đều dưới sự giám sát của đối phương.
Phía trên bầu trời, bên cạnh Pháp bảo đám mây đột nhiên có thêm một người - Chính là trung niên áo tím vừa Mới từ trong Tử Nguyệt Phương Chu bay ra.
Mười mấy người trong trạng thái ẩn thân ở trên trời đều không dám thở mạnh nhìn trung niên áo tím trước mắt, ngay cả Nam Minh luôn luôn cuồng vọng đều Chỉ có thể đứng yên trên Pháp bảo đám mây, không dám nhiều lời.
- Vị tiền bối này có phải là tu sĩ tới từ Độc Thiên Bảo?
Vẻ sợ hãi trên mặt Tôn Lâm rất nhanh rút đi, đôi lại là vẻ tươi cười cung kính.
Ánh mắt của trung niên áo tím tuấn lãng giống như hàn băng vạn năm, lần lượt đảo qua tất cả mọi người, giọng điệu ngang tàng nói:
- Bản tôn chính là tổ sư Độc Ma Tông - Khương Vũ Thạch!
Độc Ma Tông! Thần sắc mọi người khẽ biến.
- Thì ra là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ Khương Vũ Thạch được xưng Vô Cực Độc Ma. Ha ha.
Người lên tiếng là Nam Minh trầm mặc hồi lâu ở một bên, trong giọng nói còn mang theo Ý khinh miệt thản nhiên.
- Ngươi là ai? cũng dám vô lễ trước mặt bản tôn?
Ánh mắt lạnh băng của Vô Cực Độc Ma giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào Nam Minh ở phía trên Pháp bảo đám mây.
- Từ khi nào mà xúc tua của Độc Ma Tông vươn tới phạm vi thế lực của Bích Tuyết Tương Vân Tông rồi?
Nam Minh hừ lạnh, một tiếng, sát khí chợt lóe lên trong hai mắt. không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào tu sĩ Nguyên anh kỳtrước mặt.
Mặc dù ở trong mắt Trương Hằng, thực lực những tu sĩ này biểu hiện ra còn không tạo thành uy hiếp gì đối với hắn. nhưng hắn cũng không bởi vậy mà xem thường bọn họ.
Ai biết giờ này bọn họ bày ra có phải là toàn bộ thực lực hay không, ở Tu Tiên giới hung hiểm vạn phần này. tu sĩ nào không muốn để lại con át chủ bài cho mình?
Ngay khi Trương Hằng hết sức chăm chú quan sát đấu pháp trên dài. tầng mây điên cuồng quay cuồng ở Phương xa rốt cục cuộc khiến phần đông tu sĩ ở Thiên Linh Phong chú ý.
- Ngươi xem. bên kia là chuyện gì xảy ra?
- Không phải là có yêu thú cường đại nào chuẩn bị tập kích Phương Vân sơn chứ?
- Có lẽ là dị trạng đo pháp thuật bậc cao nào sinh ra.
Lực chú ý của Trương Hằng cùng bị hấp dẫn, theo bản năng hắn nhìn về bầu trời phương xa.
Chỉ thấy bầu trời xa xa gió lốc quay cuồng dữ đội. một vùng mây lớn bị gió mạnh thối không ngừng quay cuồng, giống như sóng gió cuồn cuộn không ngừng.
Dưới loại cảnh tượng này. mặt trời ở phía chân trời cũng tạm thời từ biệt Phương Vân sơn trốn vào sau nhiều tầng mây đen.
Thiên địa cũng lập tức trở nên u ám.
Ô Lăng cũng đi tới bên cạnh Trương Hằng, mắt nhìn dị tượng phương xa, khẽ nói với Trương Hằng:
- Người của Độc Thiên Bảo tới rồi!
Độc Thiên Bảo? Trong lòng Trương Hằng sinh ra một vẻ nghi hoặc. Người của Độc Thiên Bảo tới đây, vì sao lại sinh ra dị tượng như thế chứ? Mà làm sao Ô Lăng lại kết luận như vậy?
Theo thời gian trôi qua, bầu trời phương xa xuất hiện một điểm đen. trong mắt chúng tu sĩ thể tích điểm đen này không ngừng lớn dần. dường như không hề có xu thế ngừng lại. không ngừng khiêu chiến cực hạn của chúng tu sĩ.
Từ điểm đen ban đầu sau đó lớn bằng tảng đá. sau nữa lại biến lớn như một gian phòng...
- Thật lớn a!
Một tu sĩ của Phương Vân sơn kinh hô.
Trương Hằng cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn vật thể khổng lồ không ngừng trôi về phía trước.
Tự thi triển cho mình một cái Linh Nhãn Thuật, Trương Hằng càng thêm rõ ràng thấy được hình thái của vật thể khổng lồ này.
Từ xa nhìn lại đó là một con thuyền, một con thuyền có thể nói là khổng lồ. Nó mang theo gió mạnh ào ào, quấy động tầng mây chung quanh khiến linh khí trong thiên địa cùng trở nên rung chuyển không yên.
Chiếc thuyền lớn khổng lồ này dài đến bốn năm mươi trượng, rộng chừng hơn hai chục trượng, toàn thân màu tím thầm, trên thân lưu chuyển hào quang màu tím.
Trên đỉnh con thuyền này có cắm một chiếc cờ lớn. phía trên có ba chữ Độc Thiên Bảo như rồng bay phượng múa, hết sức bắt mắt.
- Đây là Tử Nguyệt Phương Chu của Độc Thiên Bảo, là một kiện Pháp bảo phi hành dạng cỡ lớn có thể chở nhiều người.
Ô Lăng đứng ở bên cạnh Trương Hằng giải thích cho hắn. trong giọng nói có vài phần nhớ lại.
Tử Nguyệt Phương Chu rất nhanh bay tới bên cạnh Thiên Linh Phong. Hình thể to lớn giống như một tòa thành loại nhỏ lơ lửng.
ở trước mặt nó, chúng tu sĩ đều có một loại ảo giác con kiến đối mặt với cự thú thời tiền sử.
Trương Hằng cũng đang âm thầm đánh giá, Không biết một chiếc thuyền khổng lồ như vậy có thể chứa được bao nhiều người?
Rốt cục khi bay tới trên không Thiết Lĩnh Phong. Tử Nguyệt Phương Chu ngừng lại. bóng của nó bao trùm một vùng đỉnh núi thật lớn. Bạn đang đọc truyện tại -
Vút! Vút! Vút!
Mấy chục tên tu sĩ từ bên trong Tử Nguyệt Phương Chu bay ra. mỗi người đều cưỡi Linh khí trung phẩm. trên người tản ra khí tức sắc bén, chỉ chốc lát hình thành một đội ngũ chỉnh tề ở không trung.
Quả nhiên là người của Độc Thiên Bảo, Trương Hằng vừa nhìn thấy đội ngũ tu sĩ chỉnh tề này liền nhớ tới lần trước sau khi chém giết La Sơn bát ác gặp phải một đội tuần tra của Độc Thiên Bảo.
Cận thận quan sát đội ngũ mấy chục người này, Trương Hằng rất nhanh phát hiện ra thanh niên áo trắng Đỗ Bằng từng gặp lần trước.
Đỗ Bằng đứng ở khá cao phía trước đội ngũ, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm như trước, thân mặc Linh khí phòng ngự, chân đạp Linh khí thượng phẩm, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ngay khi đội mấy chục tu sĩ của Độc Thiên Bảo xếp thành đội hình xong xuôi. Tử Nguyệt Phương Chu trên bầu trời kêu rung lên, hào quang màu tím trên thân lại lóe lên.
Thần quang trong mắt Ô Lăng ngưng tụ thành một điểm, mắt không chớp nhìn chằm chăm vào Tử Nguyệt Phương Chu trên bầu trời
- Ha ha ha...
Một trung niên tuấn lãng mặc áo tím (tử y) từ trong Tử Nguyệt Phương Chu lơ lửng bay ra.
Hắn thò tay khẽ ngoắc, Tử Nguyệt Phương Chu khảng lồ trên không trung thu nhỏ lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Sau thời gian vài hô hấp, Tử Nguyệt Phương Chu Nguyên bán có thể so với cự thú thời tiền sử liền hóa thành lớn bằng bàn tay, sau đó được trung niên áo tím này thu vào túi trữ vật.
Chúng tu sĩ không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Thần thông trung niên áo tím này bày ra thật sự dáng sợ. chắc là Tử Nguyệt Phương Chu khổng lồ này cũng do hắn khống chế.
Sau khi làm xong mọi chuyện ánh mắt trung niên áo tím lạnh, lẽo ác liệt đảo qua phần đông chúng tu sĩ bậc thấp ở phía dưới. Ánh mắt đó giống như đang nhìn con kiến.
Theo ánh mắt hắn, một cỗ uy áp tuyệt cường buông xuống khắp cả Thiên Linh Phong, Không khí chung quanh dường như đều đọng lại trong khoảnh khắc này.
Yên lặng như tờ!
Phịch! Phịch! Phịch!
Dưới cỗ linh áp phảng phất như thiên uy này, rất nhiều tu sĩ của ba phái Phương Vân sơn kìm lòng không đậu quỳ rạp xuống đất.
Giờ phút này Trương Hằng cũng gặp phải áp bách như thực chất, dường như có một cỗ lực lượng vô hình đang bức hắn phải thân phục.
Đầu gối hơi hơi khuỵu xuống, mồ hôi lớn bằng hạt đậu toát ra trên trán. Trương Hằng nghiến chặt răng, phảng phất phải chịu đựng tảng đá ngàn cân đè lên người.
Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể xao động không yên lưu chuyển, Hư Không Hỏa Diễm trong thức hải cũng khẽ kêu lên, phát ra một cỗ dũng khí không chịu thua.
Tuyệt đối không thể chịu thua! Trên người Trương Hằng dần dần dâng lên một cỗ đấu chí, thân hình hơi đứng thẳng, vững vàng đứng trên mặt đất.
Cuối cùng, Trương Hằng vẫn ổn định được thân hình dưới cỗ linh áp bức bách này.
Rất nhanh, cỗ uy áp khủng bố kinh người kia cũng hư không biến mất. trung niên áo tím trên bầu trời cũng không biết tung tích. Nhưng phần đông tu sĩ trên đỉnh núi dường như trải qua một đoạn thời gian cực dài.
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trương Hằng cùng cảm giác toàn thân vô lực, ánh mắt không khỏi đảo chung quanh.
Vừa nhìn không khỏi hoảng sợ nhảy dựng.
Mấy ngàn đệ tử của Phương Vân sơn giờ phút này đều mềm nhũn ngã trên mặt đất. Chỉ có không đến mười mấy người còn có thể miễn cưỡng kiên trì đứng thẳng.
Khóe miệng của Ô Lăng bên cạnh treo một nụ cười lạnh thản nhiên, thấy Trương Hằng cũng có thể kiên trì dưới cỗ linh áp này, tán thưởng gật gật đầu.
Những người có thể kiên trì được tuyệt đối là người nổi bật trong cùng cấp bậc. Trương Hằng chú ý nhìn qua những người còn có thể miễn cưỡng đứng thăng và ghi nhớ kỹ tên bọn họ.
Trong số những người này có rất nhiều người hắn biết. Có Vũ Văn Lâm, Lý Hoành, Triệu Thụy, Lạc Ngưng Tuyết, Lý phong tử, Lăng Phi Dương, Vương Viên...
Trong số này, ra ngoài Ý liệu của Trương Hằng chính là Vương Viên.
Một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ có thể kiên trì dưới loại uy áp này, người này tuyệt đối không đơn giản.
Trương Hằng không biết, tu vi của hắn mặt ngoài cùng chỉ là Luyện Khí tiền kỳ. có thể kiên trì được lại càng thêm khó tin ở trong mắt những người khác, quả thật hắn chính là quái vật.
- Người vừa rồi là ai?
Trương Hằng nhẹ giọng hỏi Ô Lăng bên cạnh.
Ô Lăng ngầm đánh mắt cho Trương Hằng, ra vẻ không biết đứng ở một bên.
Trương Hằng lập tức hiểu được, trung niên áo tím vừa rồi nhất định là kẻ thực lực kinh người, nói không chừng nhất cử nhất động mỗi một hành động nhỏ của đám người mình đều dưới sự giám sát của đối phương.
Phía trên bầu trời, bên cạnh Pháp bảo đám mây đột nhiên có thêm một người - Chính là trung niên áo tím vừa Mới từ trong Tử Nguyệt Phương Chu bay ra.
Mười mấy người trong trạng thái ẩn thân ở trên trời đều không dám thở mạnh nhìn trung niên áo tím trước mắt, ngay cả Nam Minh luôn luôn cuồng vọng đều Chỉ có thể đứng yên trên Pháp bảo đám mây, không dám nhiều lời.
- Vị tiền bối này có phải là tu sĩ tới từ Độc Thiên Bảo?
Vẻ sợ hãi trên mặt Tôn Lâm rất nhanh rút đi, đôi lại là vẻ tươi cười cung kính.
Ánh mắt của trung niên áo tím tuấn lãng giống như hàn băng vạn năm, lần lượt đảo qua tất cả mọi người, giọng điệu ngang tàng nói:
- Bản tôn chính là tổ sư Độc Ma Tông - Khương Vũ Thạch!
Độc Ma Tông! Thần sắc mọi người khẽ biến.
- Thì ra là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ Khương Vũ Thạch được xưng Vô Cực Độc Ma. Ha ha.
Người lên tiếng là Nam Minh trầm mặc hồi lâu ở một bên, trong giọng nói còn mang theo Ý khinh miệt thản nhiên.
- Ngươi là ai? cũng dám vô lễ trước mặt bản tôn?
Ánh mắt lạnh băng của Vô Cực Độc Ma giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào Nam Minh ở phía trên Pháp bảo đám mây.
- Từ khi nào mà xúc tua của Độc Ma Tông vươn tới phạm vi thế lực của Bích Tuyết Tương Vân Tông rồi?
Nam Minh hừ lạnh, một tiếng, sát khí chợt lóe lên trong hai mắt. không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào tu sĩ Nguyên anh kỳtrước mặt.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm