Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 61: Âu Dương Thiên Đức
- Khoảng một ngàn năm trước, có một vị tán tu Nguyên anh kỳthực lực thông thiên, lúc ấy ở trên vách núi cụt ông ta sáng lập một tòa thành khổng lồ. đó chính là Độc Thiên Bảo phường thị lớn hiện nay. Vị cao nhân Nguyên anh kỳnày một thân tu vi đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, uy danh của lão ở khắp Triệu Quốc đều không nhỏ. lão tu luyện một bộ Tử Cực Huyễn Ma Công, ở trong Giới tu sĩ Nguyên anh kỳcũng đúng là cường hẳn khó kiếm địch thủ. Tu Tiên giới xưng lão là Tử Cực tán nhân...
Thời điểm Ô Lăng nói đến cao nhân Nguyên anh kỳkia. ánh mắt lộ ra vẻ kính ngưỡng, vẻ mặt tưởng nhớ lại. dường như đã đặt chính mình vào thời đại đó.
- Tuy rằng một thân tu vi của Tử Cực tán nhân đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. rất khủng bố. nhưng lão vẫn không thoát khỏi trói buộc của thời gian. Trong năm tháng từ từ trôi qua. tuổi thọ của lão đạt tới cực hạn. một thân tu vi cuối cùng khó có thể đột phá được.
Trương Hằng im lặng không nói gì. mặc dù là lão quái Nguyên Anh hậu kỳ. ở trong năm tháng vô tình cũng không khác gì một phàm nhân bình thường, Chỉ có thể bất lực đi đến phút cuối của cuộc đời.
Con đường tu tiên dài vô tận. chính là chống trời kháng mệnh, đua với thời gian, Chỉ có khi ngươi chân chính lột xác trở thành "Tiên" trong truyền thuyết. lúc đó mới có thể thoát khỏi trói buộc của quý tắc thiên địa. từ đó về sau cùng sống thọ với thiên địa. đạt tới chân chính bất sinh bất tử bất diệt.
Trương Hằng có được Biến Thái Công, điều kiện tu luyện của nó tuy rằng rất hà khắc, nhưng ở trong quá trình tu luyện không có bình cảnh, cũng không tồn tại tâm ma. tuổi thọ cũng cao hơn không ít so với tu sĩ cùng cấp. Cho nên trên tổng thể mà nói. Trương Hằng đúng là cực kỳ may mắn.
Đương nhiên. Tử Cực tán nhân có thể bằng vào một thân tán tu nhất giới mà đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ khủng bố như thế. tất nhiên trên đường tu luyện của lão cũng có kỳ ngộ khiến cho người ta hâm mộ.
- Ước chừng ở thời điểm hơn ba trăm năm trước, Tử Cực tán nhân người sáng lập Độc Thiên Bảo. yên lặng tọa hóa trong một gian mặt thất bình thường...
Trong giọng nói của Ô Lăng mang theo mối bi thương. Tuy nhiên khi hắn tự thuật chuyện này. lại dường như là người đứng ở một góc độ bàng quan nhìn xem hết thảy sự việc xảy ra.
- Tử Cực tán nhân sau khi chết đi, lão lưu lại một thân bảo vật tự nhiên trở thành mục tiêu tranh giành của môn hạ đệ tử. Ở thời kỳ đó, Tử Cực tán nhân có hai vị đệ tử đạt tới Kết Đan KỲ. Một người đệ tử trong đó chính là Âu Dương Thiên Đức hiện giờ. Tuy nhiên lúc ấy hắn tên là Đới Dực Bằng...
- Như vậy Âu Dương Thiên Đức ở thời điểm lúc trước khẳng định là tranh giành thất bại rồi! Nếu không thi, hiện tại cũng sẽ không ở trong môn phái nhỏ tam tứ lưu trên Phong Hành Môn này.
Trương Hằng phỏng đoán.
- Ừ! Lúc ấy Âu Dương Thiên Đức bị vị sư huynh kia đánh cho trọng thương, nhưng vào thời khắc mấu chốt, vẫn là để cho Nguyên thần của Âu Dương Thiên Đức chạy thoát.
Ô Lăng nói tới đây, trong mắt còn mang theo vài vẻ tiếc nuối.
Trương Hằng giật mình nói:
- Cho nên, Nguyên thần của Âu Dương Thiên Đức liền chạy trốn tới Phương Vân sơn chiếm cứ thân thể một tên đệ tử Phong Hành Môn, trở thành tổ sư già nhất của Phong Hành Môn hiện giờ.
Ô Lăng gật đầu nói:
- Lúc đó nguyên thần của Đới Dực Bằng, tiềm nhập Phương Vân sơn, chiếm cứ thân thể một gã đệ tử Luyện khí kỳ, mà tên của đệ tử đó chính là Âu Dương Thiên Đức. Hơn nữa vừa khéo đúng thời điểm tiến vào Huyết Sát động phủ.
- Chờ tới khi vị sư huynh kia truy tra tới nơi đây, chi biết là Âu Dương Thiên Đức ẩn núp trên Phương Vân sơn nhưng cũng không biết hắn cướp thân thể của vị đệ tử kia.
- Hơn nữa Tử Cực tán nhân vừa mới chết đi, Độc Thiên Bảo cũng suy sụp xuống thành một thế lực tam lưu, muốn từ trong mấy ngàn đệ tử Phương Vân sơn truy tra ra Âu Dương Thiên Đức, cũng là chuyện không có khả năng.
- Tất cả rơi vào đường cùng, vị sư huynh Kết Đan KỲ đệ tử của Tử Cực tán nhân kia đành phải tạm thời buông tha cho...
"Không nghĩ tới năm đó Âu Dương Thiên Đức lại rơi vào thảm cảnh như vậy. thậm chí suýt nữa còn bị sư huynh đồng môn giết chết?" Trương Hằng không khỏi thầm cảm khái.
Mà giờ phút này Âu Dương Thiên Đức trở thành nhân vật nắm quyền hành một tông, được toàn bộ môn phái cung phụng và kính ngưỡng, cuộc sống thật oai phong đến cỡ nào.
- Đúng rồi, vị sư huynh của Âu Dương Thiên Đức kia là ai. hiện tại vị ấy còn sống không?
Trương Hằng đột nhiên sinh ra hứng thú với vị tu sĩ Kết Đan Kỳ đuổi giết Âu Dương Thiên Đức năm đó.
Có thể bức lão gia hỏa Âu Dương Thiên Đức này đến nông nỗi như vậy. vị tu sĩ Kết Đan Kỳ đó tất nhiên phải là hạng người có tu vi cao siêu, còn giỏi về tâm kế.
Hiện nay Trương Hằng chính là bị Âu Dương Thiên Đức quản chế. đối với vị kia có thể đánh đuổi Âu Dương Thiên Đức chật vật chạy trốn, tự nhiên là sinh, ra vài phần kính sợ.
Khi Trương Hằng nhắc tới người này. Ô Lăng lại là thở dài:
- Người kia kỳ thật đều có quan hệ với chúng ta, ông ấy cũng họ Đường, gọi là Đường Phương Chu, ở hai trăm năm trước đã chết rồi...
Đường Phương Chu? Trong trí nhớ của Trương Hằng không nhớ nổi cái tên này, dù sao thời điểm hắn được đưa đến Phương Vân sơn. cũng chỉ mới năm tuổi. sao có thể nhớ rõ các vị trưởng bồi trong gia tộc?
- Đường Phương Chu chính là ông tổ của Đường gia. cũng là tổ tổng của huynh, huynh là cháu đời thứ ba mươi bảy của lão.
Ô Lăng bình thán nhìn chăm chú vào Trương Hằng, trong nội tâm của hắn dường như đang suy tư điều gì.
Trong lòng Trương Hằng đột nhiên nổi lên sóng gió cao vạn trượng, không nghĩ tới bản thân mình lại liên quan tới chuyện tranh giành ích lợi phức tạp như vậy.
Xét đến cùng cũng chính là tranh giành quyền lợi giữa hai tên đồ đệ môn hạ của lão quái Nguyên Anh Kỳ. về phần vì cái gì hai huynh đệ đồng môn lại phát sinh, tranh đoạt, chỉ sợ cũng không phải đơn giản theo như lời Ô Lăng nói, phỏng chừng ở trong đó còn có nhiều bí mật hơn nữa.
Trương Hằng đột nhiên sinh, ra một cái Ý niệm trong đầu, nếu Đường Phương Chu cùng có thể nói là tổ tổng của mình, đều đã chết mấy trăm năm rồi. Vậy vì sao mình còn có thể được đưa đến Phương Vân sơn tu luyện, còn được giao phó làm môn hạ của Âu Dương lão tổ.
Mặt khác, Đường Phương Chu là một tu sĩ Kết Đan KỲ của Tu Tiên giới, vì sao phải lưu lạc sinh, sống ở thế gian, sinh sôi nảy nớ ra nhiều con cháu đời sau như vậy. Nên biết rằng, tu sĩ bậc cao bình thường sẽ không lưu luyến chuyện tình yêu ở nhân gian, mà theo đuổi trường sinh và tăng cao thực lực. đó mới là mục tiêu của bọn họ.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trương Hằng, Ô Lăng cười nói:
- Huynh không cần biết nhiều lắm, dù sao đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi! Hiện tại chúng ta chỉ cần đoạt lấy bảo vật bên trong động phủ kia là được.
Trương Hằng đột nhiên hỏi:
- Năm đó Đường Phương Chu là chết như thế nào? Là tự nhiên mà chết hay sao?
Vừa nghe lời ấy, trên mặt Ô Lăng lập tức tụ lại vài phần vẻ lo lắng, trầm ngâm một lúc lâu, mới phun ra mấy chữ lạnh như băng:
- Ông ấy là bị độc chết... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong lòng Trương Hằng nhảy dựng lên, không ngờ một tu sĩ Kết Đan Kỳ như vậy lại bị người ta độc chết, chẳng lẽ là Âu Dương Thiên Đức phản kích? Điều này thật không có khả năng lớn, năm đó Âu Dương Thiên Đức chạy trốn Đường Phương Chu còn không kịp. sao còn đám chạy đến Độc Thiên Bảo hạ độc.
- Cái chết của ông ấy có liên quan với Âu Dương Thiên Đức không?
Trương Hằng hỏi, trong lòng thâm nghĩ, không lẽ trong đó đã xảy ra biến cố nào đó
chăng.
Ô Lăng trầm giọng nói:
- Tuy rằng hai người có tu luyện "Tử Cực Huyễn Ma Công' của Tử Cực tán nhân, ở khoảng cách nhất định giữa người tu luyện công pháp này có thể sinh ra cảm ứng nào đó. Nhưng Nguyên nhân cái chết của Đường Phương Chu cũng không có quan hệ gì nhiều với Âu Dương Thiên Đức. Điều này cũng Chỉ có thể trách Đường Phương Chu vận khí không tốt. nếu không, cho dù Âu Dương Thiên Đức khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, cũng đấu không lại Đường Phương Chu.
Trương Hằng nghe trong giọng điệu của Ô Lăng, phát hiện hắn dường như luôn nghiêng về phía Đường Phương Chu. trong giọng nói đối với Âu Dương Thiên Đức luôn có ý chê bai, ngược lại luôn vì Đường Phương Chu không may mà cảm thấy tiếc hận.
Kế tiếp, dường như Ô Lăng cũng không định đề cập chuyện có liên quan giữa Đường Phương Chu và Âu Dương Thiên Đức, mà là đi thẳng vào chuyện Đại Hội Phương Vân lần này.
- Đại Hội Phương Vân Lần này có điều khác biệt so với trước kia. dường như chi tuyền chọn bốn mươi người. Ta phỏng đoán, lần này tất nhiên là có thế lực khác chen chân vào. Mà trong phạm vi năm trăm dặm quanh đây. có thể đè ép ba phái Phương Vân sơn một bậc, cũng Chỉ có Độc Thiên Bảo mà thôi. Cho nên, một bộ phận danh ngạch có thể đã bị Độc Thiên Bảo giành mất rồi.
Trên mặt Ô Lăng mang đầy vẻ trầm ngâm, thong thả phân tích.
Trương Hằng nghe Ô Lăng có thể đoán ra kết luận như vậy. trong lòng cũng không khỏi bội phục. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan tới đối phương tiềm ẩn ở Phương Vân sơn nhiều năm như vậy. Cùng vì thế hiện nay Ô Lăng hiểu biết về bí mật của ba phái Phương Vân sơn còn nhiều hơn không ít so với Trương Hằng.
- Ô sư đệ đoán không sai! Độc Thiên Bảo đích thật là xen vào sự kiện lần này rồi nhưng ta ở Âu Dương lão tổ nơi đó biết được tin tức còn không chỉ Như thế...
Sau đó Trương Hằng liền nói cho Ô Lăng biết tin tức có liên quan tới Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Sau khi nghe được tin tức này, sắc mặt Ô Lăng càng thêm ngưng trọng, cuối cùng thở dài:
- Xem ra muốn độc chiếm bảo vật ở bên trong đó, đã là chuyện không có khả năng rồi.
Trương Hằng cũng thầm gật đầu tán thưởng, ở dưới tình huống như thế. Ô Lăng đưa ra lựa chọn gần như cùng một dạng với Âu Dương Thiên Đức.
Hai người này Tuy rằng đều có dã tâm thật lớn với động phủ. nhưng khi biết được có thế lực Bích Tuyết Tương Vân Tông chen chân vào, thì đều quyết đoán buông bỏ Ý định độc chiếm tất cả bảo vật.
- Dù chúng ta có thể lấy được một phần mười bảo vật trong động phủ cũng đã xem như không tệ rồi.
Ô Lăng lại khôi phục nét mặt bình tĩnh, căn dặn Trương Hằng nói:
- Hy vọng sư huynh cũng có thể khống chế lòng tham của mình! Đối với những người tu tiên chúng ta mà nói có đôi khi có lẽ cần phải liều mạng, nhưng trong phạm vi ích lợi nhất định nào đó sinh mệnh Mới là trọng yếu.
Trương Hằng gật đầu tán thưởng, Ô Lăng này cùng Âu Dương Thiên Đức đều đưa ra quyết định thật có Lý trí bỏ qua phần lớn dã tâm, chỉ mưu đồ một ít lợi ích, cứ như vậy có gặp phải lực cản thì cùng giảm đi nhiều lắm.
Nhưng Âu Dương lão tổ hay là Ô Lăng, bọn họ cũng không có lường trước được là. lúc này thực lực của Trương Hằng đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi suy đoán của bọn họ.
Một Luyện khí kỳ nho nhỏ như Trương Hằng không ngờ có thể đạt tới thực lực chân chính như hiện giờ.
Đột nhiên, Trương Hằng nghĩ tới một chuyện, liền nói với Ô Lăng:
- Không biết trong tay Ô sư đệ còn có Tinh thạch trung phẩm hay không? Hiện tại ta cần gấp một ít tinh thạch phẩm chất cao.
Thời điểm Ô Lăng nói đến cao nhân Nguyên anh kỳkia. ánh mắt lộ ra vẻ kính ngưỡng, vẻ mặt tưởng nhớ lại. dường như đã đặt chính mình vào thời đại đó.
- Tuy rằng một thân tu vi của Tử Cực tán nhân đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. rất khủng bố. nhưng lão vẫn không thoát khỏi trói buộc của thời gian. Trong năm tháng từ từ trôi qua. tuổi thọ của lão đạt tới cực hạn. một thân tu vi cuối cùng khó có thể đột phá được.
Trương Hằng im lặng không nói gì. mặc dù là lão quái Nguyên Anh hậu kỳ. ở trong năm tháng vô tình cũng không khác gì một phàm nhân bình thường, Chỉ có thể bất lực đi đến phút cuối của cuộc đời.
Con đường tu tiên dài vô tận. chính là chống trời kháng mệnh, đua với thời gian, Chỉ có khi ngươi chân chính lột xác trở thành "Tiên" trong truyền thuyết. lúc đó mới có thể thoát khỏi trói buộc của quý tắc thiên địa. từ đó về sau cùng sống thọ với thiên địa. đạt tới chân chính bất sinh bất tử bất diệt.
Trương Hằng có được Biến Thái Công, điều kiện tu luyện của nó tuy rằng rất hà khắc, nhưng ở trong quá trình tu luyện không có bình cảnh, cũng không tồn tại tâm ma. tuổi thọ cũng cao hơn không ít so với tu sĩ cùng cấp. Cho nên trên tổng thể mà nói. Trương Hằng đúng là cực kỳ may mắn.
Đương nhiên. Tử Cực tán nhân có thể bằng vào một thân tán tu nhất giới mà đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ khủng bố như thế. tất nhiên trên đường tu luyện của lão cũng có kỳ ngộ khiến cho người ta hâm mộ.
- Ước chừng ở thời điểm hơn ba trăm năm trước, Tử Cực tán nhân người sáng lập Độc Thiên Bảo. yên lặng tọa hóa trong một gian mặt thất bình thường...
Trong giọng nói của Ô Lăng mang theo mối bi thương. Tuy nhiên khi hắn tự thuật chuyện này. lại dường như là người đứng ở một góc độ bàng quan nhìn xem hết thảy sự việc xảy ra.
- Tử Cực tán nhân sau khi chết đi, lão lưu lại một thân bảo vật tự nhiên trở thành mục tiêu tranh giành của môn hạ đệ tử. Ở thời kỳ đó, Tử Cực tán nhân có hai vị đệ tử đạt tới Kết Đan KỲ. Một người đệ tử trong đó chính là Âu Dương Thiên Đức hiện giờ. Tuy nhiên lúc ấy hắn tên là Đới Dực Bằng...
- Như vậy Âu Dương Thiên Đức ở thời điểm lúc trước khẳng định là tranh giành thất bại rồi! Nếu không thi, hiện tại cũng sẽ không ở trong môn phái nhỏ tam tứ lưu trên Phong Hành Môn này.
Trương Hằng phỏng đoán.
- Ừ! Lúc ấy Âu Dương Thiên Đức bị vị sư huynh kia đánh cho trọng thương, nhưng vào thời khắc mấu chốt, vẫn là để cho Nguyên thần của Âu Dương Thiên Đức chạy thoát.
Ô Lăng nói tới đây, trong mắt còn mang theo vài vẻ tiếc nuối.
Trương Hằng giật mình nói:
- Cho nên, Nguyên thần của Âu Dương Thiên Đức liền chạy trốn tới Phương Vân sơn chiếm cứ thân thể một tên đệ tử Phong Hành Môn, trở thành tổ sư già nhất của Phong Hành Môn hiện giờ.
Ô Lăng gật đầu nói:
- Lúc đó nguyên thần của Đới Dực Bằng, tiềm nhập Phương Vân sơn, chiếm cứ thân thể một gã đệ tử Luyện khí kỳ, mà tên của đệ tử đó chính là Âu Dương Thiên Đức. Hơn nữa vừa khéo đúng thời điểm tiến vào Huyết Sát động phủ.
- Chờ tới khi vị sư huynh kia truy tra tới nơi đây, chi biết là Âu Dương Thiên Đức ẩn núp trên Phương Vân sơn nhưng cũng không biết hắn cướp thân thể của vị đệ tử kia.
- Hơn nữa Tử Cực tán nhân vừa mới chết đi, Độc Thiên Bảo cũng suy sụp xuống thành một thế lực tam lưu, muốn từ trong mấy ngàn đệ tử Phương Vân sơn truy tra ra Âu Dương Thiên Đức, cũng là chuyện không có khả năng.
- Tất cả rơi vào đường cùng, vị sư huynh Kết Đan KỲ đệ tử của Tử Cực tán nhân kia đành phải tạm thời buông tha cho...
"Không nghĩ tới năm đó Âu Dương Thiên Đức lại rơi vào thảm cảnh như vậy. thậm chí suýt nữa còn bị sư huynh đồng môn giết chết?" Trương Hằng không khỏi thầm cảm khái.
Mà giờ phút này Âu Dương Thiên Đức trở thành nhân vật nắm quyền hành một tông, được toàn bộ môn phái cung phụng và kính ngưỡng, cuộc sống thật oai phong đến cỡ nào.
- Đúng rồi, vị sư huynh của Âu Dương Thiên Đức kia là ai. hiện tại vị ấy còn sống không?
Trương Hằng đột nhiên sinh ra hứng thú với vị tu sĩ Kết Đan Kỳ đuổi giết Âu Dương Thiên Đức năm đó.
Có thể bức lão gia hỏa Âu Dương Thiên Đức này đến nông nỗi như vậy. vị tu sĩ Kết Đan Kỳ đó tất nhiên phải là hạng người có tu vi cao siêu, còn giỏi về tâm kế.
Hiện nay Trương Hằng chính là bị Âu Dương Thiên Đức quản chế. đối với vị kia có thể đánh đuổi Âu Dương Thiên Đức chật vật chạy trốn, tự nhiên là sinh, ra vài phần kính sợ.
Khi Trương Hằng nhắc tới người này. Ô Lăng lại là thở dài:
- Người kia kỳ thật đều có quan hệ với chúng ta, ông ấy cũng họ Đường, gọi là Đường Phương Chu, ở hai trăm năm trước đã chết rồi...
Đường Phương Chu? Trong trí nhớ của Trương Hằng không nhớ nổi cái tên này, dù sao thời điểm hắn được đưa đến Phương Vân sơn. cũng chỉ mới năm tuổi. sao có thể nhớ rõ các vị trưởng bồi trong gia tộc?
- Đường Phương Chu chính là ông tổ của Đường gia. cũng là tổ tổng của huynh, huynh là cháu đời thứ ba mươi bảy của lão.
Ô Lăng bình thán nhìn chăm chú vào Trương Hằng, trong nội tâm của hắn dường như đang suy tư điều gì.
Trong lòng Trương Hằng đột nhiên nổi lên sóng gió cao vạn trượng, không nghĩ tới bản thân mình lại liên quan tới chuyện tranh giành ích lợi phức tạp như vậy.
Xét đến cùng cũng chính là tranh giành quyền lợi giữa hai tên đồ đệ môn hạ của lão quái Nguyên Anh Kỳ. về phần vì cái gì hai huynh đệ đồng môn lại phát sinh, tranh đoạt, chỉ sợ cũng không phải đơn giản theo như lời Ô Lăng nói, phỏng chừng ở trong đó còn có nhiều bí mật hơn nữa.
Trương Hằng đột nhiên sinh, ra một cái Ý niệm trong đầu, nếu Đường Phương Chu cùng có thể nói là tổ tổng của mình, đều đã chết mấy trăm năm rồi. Vậy vì sao mình còn có thể được đưa đến Phương Vân sơn tu luyện, còn được giao phó làm môn hạ của Âu Dương lão tổ.
Mặt khác, Đường Phương Chu là một tu sĩ Kết Đan KỲ của Tu Tiên giới, vì sao phải lưu lạc sinh, sống ở thế gian, sinh sôi nảy nớ ra nhiều con cháu đời sau như vậy. Nên biết rằng, tu sĩ bậc cao bình thường sẽ không lưu luyến chuyện tình yêu ở nhân gian, mà theo đuổi trường sinh và tăng cao thực lực. đó mới là mục tiêu của bọn họ.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trương Hằng, Ô Lăng cười nói:
- Huynh không cần biết nhiều lắm, dù sao đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi! Hiện tại chúng ta chỉ cần đoạt lấy bảo vật bên trong động phủ kia là được.
Trương Hằng đột nhiên hỏi:
- Năm đó Đường Phương Chu là chết như thế nào? Là tự nhiên mà chết hay sao?
Vừa nghe lời ấy, trên mặt Ô Lăng lập tức tụ lại vài phần vẻ lo lắng, trầm ngâm một lúc lâu, mới phun ra mấy chữ lạnh như băng:
- Ông ấy là bị độc chết... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong lòng Trương Hằng nhảy dựng lên, không ngờ một tu sĩ Kết Đan Kỳ như vậy lại bị người ta độc chết, chẳng lẽ là Âu Dương Thiên Đức phản kích? Điều này thật không có khả năng lớn, năm đó Âu Dương Thiên Đức chạy trốn Đường Phương Chu còn không kịp. sao còn đám chạy đến Độc Thiên Bảo hạ độc.
- Cái chết của ông ấy có liên quan với Âu Dương Thiên Đức không?
Trương Hằng hỏi, trong lòng thâm nghĩ, không lẽ trong đó đã xảy ra biến cố nào đó
chăng.
Ô Lăng trầm giọng nói:
- Tuy rằng hai người có tu luyện "Tử Cực Huyễn Ma Công' của Tử Cực tán nhân, ở khoảng cách nhất định giữa người tu luyện công pháp này có thể sinh ra cảm ứng nào đó. Nhưng Nguyên nhân cái chết của Đường Phương Chu cũng không có quan hệ gì nhiều với Âu Dương Thiên Đức. Điều này cũng Chỉ có thể trách Đường Phương Chu vận khí không tốt. nếu không, cho dù Âu Dương Thiên Đức khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, cũng đấu không lại Đường Phương Chu.
Trương Hằng nghe trong giọng điệu của Ô Lăng, phát hiện hắn dường như luôn nghiêng về phía Đường Phương Chu. trong giọng nói đối với Âu Dương Thiên Đức luôn có ý chê bai, ngược lại luôn vì Đường Phương Chu không may mà cảm thấy tiếc hận.
Kế tiếp, dường như Ô Lăng cũng không định đề cập chuyện có liên quan giữa Đường Phương Chu và Âu Dương Thiên Đức, mà là đi thẳng vào chuyện Đại Hội Phương Vân lần này.
- Đại Hội Phương Vân Lần này có điều khác biệt so với trước kia. dường như chi tuyền chọn bốn mươi người. Ta phỏng đoán, lần này tất nhiên là có thế lực khác chen chân vào. Mà trong phạm vi năm trăm dặm quanh đây. có thể đè ép ba phái Phương Vân sơn một bậc, cũng Chỉ có Độc Thiên Bảo mà thôi. Cho nên, một bộ phận danh ngạch có thể đã bị Độc Thiên Bảo giành mất rồi.
Trên mặt Ô Lăng mang đầy vẻ trầm ngâm, thong thả phân tích.
Trương Hằng nghe Ô Lăng có thể đoán ra kết luận như vậy. trong lòng cũng không khỏi bội phục. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan tới đối phương tiềm ẩn ở Phương Vân sơn nhiều năm như vậy. Cùng vì thế hiện nay Ô Lăng hiểu biết về bí mật của ba phái Phương Vân sơn còn nhiều hơn không ít so với Trương Hằng.
- Ô sư đệ đoán không sai! Độc Thiên Bảo đích thật là xen vào sự kiện lần này rồi nhưng ta ở Âu Dương lão tổ nơi đó biết được tin tức còn không chỉ Như thế...
Sau đó Trương Hằng liền nói cho Ô Lăng biết tin tức có liên quan tới Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Sau khi nghe được tin tức này, sắc mặt Ô Lăng càng thêm ngưng trọng, cuối cùng thở dài:
- Xem ra muốn độc chiếm bảo vật ở bên trong đó, đã là chuyện không có khả năng rồi.
Trương Hằng cũng thầm gật đầu tán thưởng, ở dưới tình huống như thế. Ô Lăng đưa ra lựa chọn gần như cùng một dạng với Âu Dương Thiên Đức.
Hai người này Tuy rằng đều có dã tâm thật lớn với động phủ. nhưng khi biết được có thế lực Bích Tuyết Tương Vân Tông chen chân vào, thì đều quyết đoán buông bỏ Ý định độc chiếm tất cả bảo vật.
- Dù chúng ta có thể lấy được một phần mười bảo vật trong động phủ cũng đã xem như không tệ rồi.
Ô Lăng lại khôi phục nét mặt bình tĩnh, căn dặn Trương Hằng nói:
- Hy vọng sư huynh cũng có thể khống chế lòng tham của mình! Đối với những người tu tiên chúng ta mà nói có đôi khi có lẽ cần phải liều mạng, nhưng trong phạm vi ích lợi nhất định nào đó sinh mệnh Mới là trọng yếu.
Trương Hằng gật đầu tán thưởng, Ô Lăng này cùng Âu Dương Thiên Đức đều đưa ra quyết định thật có Lý trí bỏ qua phần lớn dã tâm, chỉ mưu đồ một ít lợi ích, cứ như vậy có gặp phải lực cản thì cùng giảm đi nhiều lắm.
Nhưng Âu Dương lão tổ hay là Ô Lăng, bọn họ cũng không có lường trước được là. lúc này thực lực của Trương Hằng đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi suy đoán của bọn họ.
Một Luyện khí kỳ nho nhỏ như Trương Hằng không ngờ có thể đạt tới thực lực chân chính như hiện giờ.
Đột nhiên, Trương Hằng nghĩ tới một chuyện, liền nói với Ô Lăng:
- Không biết trong tay Ô sư đệ còn có Tinh thạch trung phẩm hay không? Hiện tại ta cần gấp một ít tinh thạch phẩm chất cao.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm