Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 82-2: Vô Úy Thuật (p2)
Kết quả của việc trên không ra trên dưới không ra dưới đấy, khi thực đánh nhau tất nhiên không bằng người khác, một con rối hoàn hảo chỉ được dùng để trang trí.
- Chuyện này cũng không có gì cả.
Đường Kiếp an ủi gã:
- Luyện nhiều một chút, thích ứng được với bầu không khí là tốt rồi.
- Vậy tức là ta còn bị ăn đòn dài dài.
Vệ Thiên Xung đau khổ nói.
- Ngươi không muốn chủ động thích ứng, ta cũng không thể giúp ngươi được.
- Vậy thì không được.
Vệ Thiên Xung nghe thấy thế, nhảy dựng lên:
- Ngươi đã từng nói sẽ giúp ta thành thập đại đấy, hiện tại ta đang được đánh giá là vô năng, làm quái gì thành được thập đại chứ.
- …
Ngươi hiện tại muốn thành một trong mười đại đệ tử rồi.
Đường Kiếp hoàn toàn á khẩu.
Nghĩ ngợi một lát, Đường Kiếp cuối cùng đành nói:
- Đúng rồi, ngươi hẳn là đã nhập Linh Tuyền rồi hả?
- Ừ, vài ngày trước đã nhập Linh Tuyền rồi.
- Học pháp thuật chưa?
- Vẫn chưa, không phải đang đợi ngươi giúp ta chọn hay sao?
- Vậy là tốt rồi, ta có chủ ý rồi. Đi, ta đưa ngươi đi chọn pháp thuật.
Đường Kiếp nói xong lôi Vệ Thiên Xung đi.
- Chọn pháp thuật gì?
- Tới rồi ngươi sẽ biết.
- Ngươi nói trước đi đã.
- Haizz, ngươi sao lại dài dòng lắm lời vậy, đợi ta giúp ngươi chọn xong ngươi sẽ biết. Đúng rồi, Thị Mộng sao không đi cùng với ngươi?
- À, gã à, còn đang đi học, tên đó thi học kỳ bị trượt.
- …
————————————
Từ Thiên Nhất Các đi ra, Vệ Thiên Xung vẫn lôi kéo Đường Kiếp:
- Ngươi khẳng định pháp thuật này ổn chứ?
- Tin tưởng ta đi, tiểu thiếu gia, tuyệt đối có tác dụng.
Đường Kiếp nghiêm sắc mặt nói:
- Không bằng bây giờ ngươi và ta thử chút xem?
- Hiện tại? Ta còn chưa luyện tập pháp thuật mà.
- Không cần đặc biệt khổ luyện, Vô Úy thuật chính là một pháp thuật làm giảm đau đớn, sau khi sử dụng trong một thời gian ngắn vẫn có tác dụng, một cuộc chiến chỉ cần phóng thích một lần, căn bản không cần đặc biệt nhuần nhuyễn.
Đường Kiếp chậm rãi nói.
Vô Úy Thuật!
Cái này chính là pháp thuật mà Đường Kiếp chọn cho Vệ Thiên Xung, nói trắng ra là một loại thuật pháp làm giảm thống khổ, dù cho đao kiếm đâm vào, thống khổ đau đớn đều được giảm bớt phần lớn, thậm chí đối với một số thương tổn còn có tác dụng ngược lại, có thể còn có cảm giác sung sướng thoải mái nữa.
Đường Kiếp đã giảng giải cho gã nghei:
- Trước khi có được sức lực hùng mạnh, đầu tiên phải có tâm linh hùng mạnh đã. Vấn đề hiện tại của ngươi là cảm giác sợ hãi và đau đớn khi chiến đấu, trước hết giải quyết vấn đề này, mới có thể suy xét giải quyết vấn đề sức lực trong chiến đấu. Có nó, ngươi sẽ không cần lo lắng đau đớn. Về phần còn lại, chính là chỉ huy con rối của ngươi làm thịt bọn họ.
- Ngươi chắc chắn?
- Ta rất chắc chắn, tiểu thiếu gia!
Đường Kiếp khẳng định trả lời.
Dưới sự giật dây của Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung quả nhiên lại tiến vào Thần Binh Đấu Trường.
Thần Binh Đấu Trường nằm ở một góc trong thung lũng núi Thanh Vân, một đầu thung lũng là trường đơn luyện, đầu còn lại chính là trường Đối Luyện.
Đường Kiếp cũng là lần đầu tiên đến Thần Binh Đấu Trường, chỉ cảm thấy non xanh nước biếc, nhìn không ra chút khí tức sát phạt, nếu người bên ngoài không nói, hắn cũng không biết nơi này chính là nơi đổ máu trong học viện Tẩy Nguyệt.
Vệ Thiên Xung quen thuộc mang theo Đường Kiếp vào trường Đối Luyện, thứ đầu tiên đập vào mắt Đường Kiếp chính là một võ đài lớn.
Nơi này không phải nơi đối luyện, mà là nơi luyện tập võ nghệ, đám học sinh có thể ở nơi này luyện tập võ nghệ tu luyện, kết giao bằng hữu, đương nhiên cũng có thể thuận đường khiêu chiến người khác.
Mà ở quanh trường diễn võ, có một dãy phòng chính là phòng đối luyện, từng phòng đối luyện, đều có trận pháp bảo hộ, trước khi tiến vào cần được ghi chép lại, có chức ti trông coi, ngoài ra còn có y sư, để chăm sóc chữa trị vết thương ngoài ý muốn cho học sinh.
Thần Binh Đấu Trường không phải là nơi thử luyện, nên tuyệt đối không cho phép xuất hiện án mạng ở đây.
Vệ Thiên Xung trực tiếp đi vào phòng đối luyện, đều có chức ti học sinh rút thăm an bài đối thủ cho gã.
Đường Kiếp thì ung dung quan sát bố cục đấu trường, đồng thời cũng theo dõi học sinh đang ở trong sảnh. Hắn có thói quen tính trước làm sau, cực kỳ coi trọng tin tức, mặc kệ tương lai ai sẽ trở thành đối thủ của mình, thì cũng phải xem trước đối phương luyện tập, xác định một chút phong cách, tương lai mới định ra chiến thuật tốt được.
Hắn không lo lắng cho Vệ Thiên Xung, trong khoảng thời gian này Vệ Thiên Xung biểu hiện cực kém, vì nguyên tắc ưu tiên những người có thực lực gần nhau, được ghép đôi với gã cũng chỉ là con gà mà thôi.
Quả nhiên, một lát sau, Vệ Thiên Xung kích động đi ra, quơ cánh tay la to:
- Ta thắng rồi! Ta thắng rồi!
Chỉ có điều toàn thân cao thấp trên dưới gã đều đầy máu tươi, mà ngay cả cái mũi cũng bị người ta đập bể, nhìn thế nào cũng thấy chật vật.
Ở phía sau gã còn có một học sinh cùng đi ra, đồng dạng mặt mũi bầm dập, vẻ mặt căm giận, vừa đi vừa nghiến răng nói nhỏ:
- Thực con mẹ nó tà môn, người này hôm nay uống thuốc gì mạnh như vậy? Ngay cả mạng cũng không cần rồi.
Bên này Vệ Thiên Xung đã ôm lấy Đường Kiếp nói:
- Đường Kiếp, đúng là ngươi lợi hại, ta thật sự thắng rồi!
- Chúc mừng tiểu thiếu gia, đạt được trận đầu thắng đầu tiên trong đời, nhưng ta tin tưởng đây cũng không phải trận cuối cùng.
Đường Kiếp rất khách qan nhận xét.
- Đó là chuyện tất nhiên, Vô Úy Thuật đúng là vô cùng tốt, vẫn là Đường Kiếp ngươi giúp ta chọn pháp thuật hợp lý.
Vệ Thiên Xung hưng phấn nói.
Thời khắc này bộ dạng gã vui vẻ rạo rực, nhìn vậy trong lòng Đường Kiếp liền căng thẳng, hắn cẩn thận nhắc nhở:
- Vô Úy Thuật là không tệ, tuy nhiên…"
- Tuy nhiên cái gì?
Vệ Thiên Xung không có chú ý tới hắn, chỉ túm cánh tay áo, cố gắng lộ ra hai bắp thịt cuồn cuộn của mình.
Đường Kiếp cười khổ nói:
- Tuy nhiên Vô Úy Thuật chỉ có thể che đậy thống khổ nhất thời, mà tổn thương, bình thường cũng là sẽ tồn tại thời gian tương đối dài đấy...
- Cái gì?
Vệ Thiên Xung ngây ra một lúc, vừa rồi khuôn mặt tràn đầy tươi cười, từng chút tươi cười một đang dần biến mất.
Lúc này hiệu quả của Vô Úy Thuật đã biến mất, thống khổ giống như thủy triều nháy mắt báo phủ Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung đã là òa một tiếng kêu lên, che mặt kêu đau:
- Má ơi, đau chết mất, Đường Kiếp ngươi khốn khiếp, ngươi sao lại không nói sớm với ta chứ.
- Nói thì ngươi sẽ không chọn, Tiểu thiếu gia, nhân sinh luôn phải đối mặt với một số chuyện, nếu trải qua được, kỳ thực chín là một loại may mắn đấy. Dù thế nào đi nữa, không phải là ngươi đã thắng trận này hay sao? Dù sao còn tốt hơn so với việc bị ăn đòn đau mà vẫn thua.
- Ta biết, nhưng vấn đề là ta mới vừa rồi bị đánh đập thoải mái, còn cố ý để tên kia đánh thêm ta mấy quyền a!
Vệ Thiên Xung bưng mặt khóc thét lên.
Tuy rằng đến Thần Binh Đấu Trường, nhưng Đường Kiếp lại không tham gia, mà chỉ quan sát toàn bộ tình hình ở đấu trường, thậm chí trong thời gian hắn bế quan nửa tháng này, danh sách học sinh thắng lợi mỗi ngày cũng xin một phần để xem, không chỉ có bao gồm tư liệu của Top năm, mà là muốn xem tư liệu của cả một trăm người.
Tư liệu học sinh không dễ lấy, là Đường Kiếp ỷ vào mình được vào chính tầng Thiên Nhất Các, đạt được Thần Tiêu Kiếm Điển, là học sinh truyền thừa đứng đầu trong kỳ thi mới đoạt được đấy.
Vệ Thiên Xung đối với cái này không hiểu chút nào, không nghĩ ra hắn muốn cái này làm gì, Đường Kiếp chỉ có thể giải thích:
- Thiếu gia cũng chớ xem thường tác dụng của tư liêu này, học vấn trong này rất cao đấy. Có đầy đủ tin tức, chúng ta mới có thể định ra kế hoạch, đạt được tốt thứ hạng tốt, thậm chí là thượng bảng.
- Ngươi còn có thể an bài được kế hoạch?
Vệ Thiên Xung bị hắn biến thành không nói gì, ngươi nha đều đạt được Thần Tiêu Kiếm Điển truyền thừa, về phần phải để ý như vậy sao?
Từ khi Đường Kiếp có được tư cách tiến vào chín tầng Thiên Nhất Các, hắn cũng đã được học sinh trong học viện xếp vào hàng cường nhân, chỉ có điều hắn bế quan, tạm thời còn chưa có cơ hội biểu hiện. Nhưng đám học sinh đều tin tưởng, Đường Kiếp đã lấy được Thần Tiêu Kiếm Điển kế thừa Đường Kiếp, cho dù, không đủ thực lực để lấy danh đầu bảng, thì cũng dư sức có thể cạnh tranh để thượng bảng.
Đường Kiếp cười nói:
- Ta không phải nghiên cứu vì bản thân mình, mà là vì ngươi. Nếu có kế hạch tốt, ngươi vẫn sẽ có hy vọng có thể thượng bảng đấy.
- Ta cũng có cơ hội thượng bảng sao?
Vệ Thiên Xung thiếu chút nữa nhũn cả người xuống.
Đây là lời nói đùa gì vậy?
Thực lực bản thân thì bản thân rõ nhất, ngoại trừ con rối ra, có thể nói gã chả là gì cả.
Chỉ là con rối, cũng không phải chỉ mình gã có.
Trong khoảng thời gian này, có người thấy con rối của Vệ Thiên Xung không tệ, cũng bắt đầu có người học làm theo.
Đường Kiếp đã nói:
- Đúng vậy, nếu đã muốn cho ngươi thành đệ tử, ta tất nhiên phải gắng một chút. Kế hoạch hợp lý có thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân, thậm chí có thể lấy yếu thắng mạnh.
- Vấn đề là ta thực sự rất yếu….
Vệ Thiên Xung vô lực trả lời.
Đường Kiếp không còn gì để nói.
- ….
Tiểu tử này thoạt nhìn hồ đồ, kỳ thực trong lòng đều hiểu cả.
Đường Kiếp cũng chỉ có thể kích gã vài câu:
- Nếu ta đã muốn giúp ngươi thượng bảng, làm sao có thể không có chút bảo đảm nào chứ? Ngươi xem, dựa theo quy củ của học viện, vì ngăn ngừa một số ít học sinh độc bá tài nguyên, hễ là người đã thượng bảng năm lần trong một tháng, thì sẽ không được thượng bảng nữa. Điều này ý nghĩa như thế nào? Ở bề ngoài, học chỉ thưởng cho năm người trong một cấp bậc, nhưng trên thực tế trong một tháng cũng là chí ít làó ba mươi người có thể đạt được phần thưởng, vì nghĩ tới một số học sinh cá biệt khá mạnh, thì đại bộ phận học sinh cũng không thể bảo đảm năm lần thượng bảng, số người này còn sẽ tăng lên! Cho nên trên thực tế, ngươi cần tranh giành không phải Top năm, mà là Top một trăm.
- Chuyện này cũng không có gì cả.
Đường Kiếp an ủi gã:
- Luyện nhiều một chút, thích ứng được với bầu không khí là tốt rồi.
- Vậy tức là ta còn bị ăn đòn dài dài.
Vệ Thiên Xung đau khổ nói.
- Ngươi không muốn chủ động thích ứng, ta cũng không thể giúp ngươi được.
- Vậy thì không được.
Vệ Thiên Xung nghe thấy thế, nhảy dựng lên:
- Ngươi đã từng nói sẽ giúp ta thành thập đại đấy, hiện tại ta đang được đánh giá là vô năng, làm quái gì thành được thập đại chứ.
- …
Ngươi hiện tại muốn thành một trong mười đại đệ tử rồi.
Đường Kiếp hoàn toàn á khẩu.
Nghĩ ngợi một lát, Đường Kiếp cuối cùng đành nói:
- Đúng rồi, ngươi hẳn là đã nhập Linh Tuyền rồi hả?
- Ừ, vài ngày trước đã nhập Linh Tuyền rồi.
- Học pháp thuật chưa?
- Vẫn chưa, không phải đang đợi ngươi giúp ta chọn hay sao?
- Vậy là tốt rồi, ta có chủ ý rồi. Đi, ta đưa ngươi đi chọn pháp thuật.
Đường Kiếp nói xong lôi Vệ Thiên Xung đi.
- Chọn pháp thuật gì?
- Tới rồi ngươi sẽ biết.
- Ngươi nói trước đi đã.
- Haizz, ngươi sao lại dài dòng lắm lời vậy, đợi ta giúp ngươi chọn xong ngươi sẽ biết. Đúng rồi, Thị Mộng sao không đi cùng với ngươi?
- À, gã à, còn đang đi học, tên đó thi học kỳ bị trượt.
- …
————————————
Từ Thiên Nhất Các đi ra, Vệ Thiên Xung vẫn lôi kéo Đường Kiếp:
- Ngươi khẳng định pháp thuật này ổn chứ?
- Tin tưởng ta đi, tiểu thiếu gia, tuyệt đối có tác dụng.
Đường Kiếp nghiêm sắc mặt nói:
- Không bằng bây giờ ngươi và ta thử chút xem?
- Hiện tại? Ta còn chưa luyện tập pháp thuật mà.
- Không cần đặc biệt khổ luyện, Vô Úy thuật chính là một pháp thuật làm giảm đau đớn, sau khi sử dụng trong một thời gian ngắn vẫn có tác dụng, một cuộc chiến chỉ cần phóng thích một lần, căn bản không cần đặc biệt nhuần nhuyễn.
Đường Kiếp chậm rãi nói.
Vô Úy Thuật!
Cái này chính là pháp thuật mà Đường Kiếp chọn cho Vệ Thiên Xung, nói trắng ra là một loại thuật pháp làm giảm thống khổ, dù cho đao kiếm đâm vào, thống khổ đau đớn đều được giảm bớt phần lớn, thậm chí đối với một số thương tổn còn có tác dụng ngược lại, có thể còn có cảm giác sung sướng thoải mái nữa.
Đường Kiếp đã giảng giải cho gã nghei:
- Trước khi có được sức lực hùng mạnh, đầu tiên phải có tâm linh hùng mạnh đã. Vấn đề hiện tại của ngươi là cảm giác sợ hãi và đau đớn khi chiến đấu, trước hết giải quyết vấn đề này, mới có thể suy xét giải quyết vấn đề sức lực trong chiến đấu. Có nó, ngươi sẽ không cần lo lắng đau đớn. Về phần còn lại, chính là chỉ huy con rối của ngươi làm thịt bọn họ.
- Ngươi chắc chắn?
- Ta rất chắc chắn, tiểu thiếu gia!
Đường Kiếp khẳng định trả lời.
Dưới sự giật dây của Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung quả nhiên lại tiến vào Thần Binh Đấu Trường.
Thần Binh Đấu Trường nằm ở một góc trong thung lũng núi Thanh Vân, một đầu thung lũng là trường đơn luyện, đầu còn lại chính là trường Đối Luyện.
Đường Kiếp cũng là lần đầu tiên đến Thần Binh Đấu Trường, chỉ cảm thấy non xanh nước biếc, nhìn không ra chút khí tức sát phạt, nếu người bên ngoài không nói, hắn cũng không biết nơi này chính là nơi đổ máu trong học viện Tẩy Nguyệt.
Vệ Thiên Xung quen thuộc mang theo Đường Kiếp vào trường Đối Luyện, thứ đầu tiên đập vào mắt Đường Kiếp chính là một võ đài lớn.
Nơi này không phải nơi đối luyện, mà là nơi luyện tập võ nghệ, đám học sinh có thể ở nơi này luyện tập võ nghệ tu luyện, kết giao bằng hữu, đương nhiên cũng có thể thuận đường khiêu chiến người khác.
Mà ở quanh trường diễn võ, có một dãy phòng chính là phòng đối luyện, từng phòng đối luyện, đều có trận pháp bảo hộ, trước khi tiến vào cần được ghi chép lại, có chức ti trông coi, ngoài ra còn có y sư, để chăm sóc chữa trị vết thương ngoài ý muốn cho học sinh.
Thần Binh Đấu Trường không phải là nơi thử luyện, nên tuyệt đối không cho phép xuất hiện án mạng ở đây.
Vệ Thiên Xung trực tiếp đi vào phòng đối luyện, đều có chức ti học sinh rút thăm an bài đối thủ cho gã.
Đường Kiếp thì ung dung quan sát bố cục đấu trường, đồng thời cũng theo dõi học sinh đang ở trong sảnh. Hắn có thói quen tính trước làm sau, cực kỳ coi trọng tin tức, mặc kệ tương lai ai sẽ trở thành đối thủ của mình, thì cũng phải xem trước đối phương luyện tập, xác định một chút phong cách, tương lai mới định ra chiến thuật tốt được.
Hắn không lo lắng cho Vệ Thiên Xung, trong khoảng thời gian này Vệ Thiên Xung biểu hiện cực kém, vì nguyên tắc ưu tiên những người có thực lực gần nhau, được ghép đôi với gã cũng chỉ là con gà mà thôi.
Quả nhiên, một lát sau, Vệ Thiên Xung kích động đi ra, quơ cánh tay la to:
- Ta thắng rồi! Ta thắng rồi!
Chỉ có điều toàn thân cao thấp trên dưới gã đều đầy máu tươi, mà ngay cả cái mũi cũng bị người ta đập bể, nhìn thế nào cũng thấy chật vật.
Ở phía sau gã còn có một học sinh cùng đi ra, đồng dạng mặt mũi bầm dập, vẻ mặt căm giận, vừa đi vừa nghiến răng nói nhỏ:
- Thực con mẹ nó tà môn, người này hôm nay uống thuốc gì mạnh như vậy? Ngay cả mạng cũng không cần rồi.
Bên này Vệ Thiên Xung đã ôm lấy Đường Kiếp nói:
- Đường Kiếp, đúng là ngươi lợi hại, ta thật sự thắng rồi!
- Chúc mừng tiểu thiếu gia, đạt được trận đầu thắng đầu tiên trong đời, nhưng ta tin tưởng đây cũng không phải trận cuối cùng.
Đường Kiếp rất khách qan nhận xét.
- Đó là chuyện tất nhiên, Vô Úy Thuật đúng là vô cùng tốt, vẫn là Đường Kiếp ngươi giúp ta chọn pháp thuật hợp lý.
Vệ Thiên Xung hưng phấn nói.
Thời khắc này bộ dạng gã vui vẻ rạo rực, nhìn vậy trong lòng Đường Kiếp liền căng thẳng, hắn cẩn thận nhắc nhở:
- Vô Úy Thuật là không tệ, tuy nhiên…"
- Tuy nhiên cái gì?
Vệ Thiên Xung không có chú ý tới hắn, chỉ túm cánh tay áo, cố gắng lộ ra hai bắp thịt cuồn cuộn của mình.
Đường Kiếp cười khổ nói:
- Tuy nhiên Vô Úy Thuật chỉ có thể che đậy thống khổ nhất thời, mà tổn thương, bình thường cũng là sẽ tồn tại thời gian tương đối dài đấy...
- Cái gì?
Vệ Thiên Xung ngây ra một lúc, vừa rồi khuôn mặt tràn đầy tươi cười, từng chút tươi cười một đang dần biến mất.
Lúc này hiệu quả của Vô Úy Thuật đã biến mất, thống khổ giống như thủy triều nháy mắt báo phủ Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung đã là òa một tiếng kêu lên, che mặt kêu đau:
- Má ơi, đau chết mất, Đường Kiếp ngươi khốn khiếp, ngươi sao lại không nói sớm với ta chứ.
- Nói thì ngươi sẽ không chọn, Tiểu thiếu gia, nhân sinh luôn phải đối mặt với một số chuyện, nếu trải qua được, kỳ thực chín là một loại may mắn đấy. Dù thế nào đi nữa, không phải là ngươi đã thắng trận này hay sao? Dù sao còn tốt hơn so với việc bị ăn đòn đau mà vẫn thua.
- Ta biết, nhưng vấn đề là ta mới vừa rồi bị đánh đập thoải mái, còn cố ý để tên kia đánh thêm ta mấy quyền a!
Vệ Thiên Xung bưng mặt khóc thét lên.
Tuy rằng đến Thần Binh Đấu Trường, nhưng Đường Kiếp lại không tham gia, mà chỉ quan sát toàn bộ tình hình ở đấu trường, thậm chí trong thời gian hắn bế quan nửa tháng này, danh sách học sinh thắng lợi mỗi ngày cũng xin một phần để xem, không chỉ có bao gồm tư liệu của Top năm, mà là muốn xem tư liệu của cả một trăm người.
Tư liệu học sinh không dễ lấy, là Đường Kiếp ỷ vào mình được vào chính tầng Thiên Nhất Các, đạt được Thần Tiêu Kiếm Điển, là học sinh truyền thừa đứng đầu trong kỳ thi mới đoạt được đấy.
Vệ Thiên Xung đối với cái này không hiểu chút nào, không nghĩ ra hắn muốn cái này làm gì, Đường Kiếp chỉ có thể giải thích:
- Thiếu gia cũng chớ xem thường tác dụng của tư liêu này, học vấn trong này rất cao đấy. Có đầy đủ tin tức, chúng ta mới có thể định ra kế hoạch, đạt được tốt thứ hạng tốt, thậm chí là thượng bảng.
- Ngươi còn có thể an bài được kế hoạch?
Vệ Thiên Xung bị hắn biến thành không nói gì, ngươi nha đều đạt được Thần Tiêu Kiếm Điển truyền thừa, về phần phải để ý như vậy sao?
Từ khi Đường Kiếp có được tư cách tiến vào chín tầng Thiên Nhất Các, hắn cũng đã được học sinh trong học viện xếp vào hàng cường nhân, chỉ có điều hắn bế quan, tạm thời còn chưa có cơ hội biểu hiện. Nhưng đám học sinh đều tin tưởng, Đường Kiếp đã lấy được Thần Tiêu Kiếm Điển kế thừa Đường Kiếp, cho dù, không đủ thực lực để lấy danh đầu bảng, thì cũng dư sức có thể cạnh tranh để thượng bảng.
Đường Kiếp cười nói:
- Ta không phải nghiên cứu vì bản thân mình, mà là vì ngươi. Nếu có kế hạch tốt, ngươi vẫn sẽ có hy vọng có thể thượng bảng đấy.
- Ta cũng có cơ hội thượng bảng sao?
Vệ Thiên Xung thiếu chút nữa nhũn cả người xuống.
Đây là lời nói đùa gì vậy?
Thực lực bản thân thì bản thân rõ nhất, ngoại trừ con rối ra, có thể nói gã chả là gì cả.
Chỉ là con rối, cũng không phải chỉ mình gã có.
Trong khoảng thời gian này, có người thấy con rối của Vệ Thiên Xung không tệ, cũng bắt đầu có người học làm theo.
Đường Kiếp đã nói:
- Đúng vậy, nếu đã muốn cho ngươi thành đệ tử, ta tất nhiên phải gắng một chút. Kế hoạch hợp lý có thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân, thậm chí có thể lấy yếu thắng mạnh.
- Vấn đề là ta thực sự rất yếu….
Vệ Thiên Xung vô lực trả lời.
Đường Kiếp không còn gì để nói.
- ….
Tiểu tử này thoạt nhìn hồ đồ, kỳ thực trong lòng đều hiểu cả.
Đường Kiếp cũng chỉ có thể kích gã vài câu:
- Nếu ta đã muốn giúp ngươi thượng bảng, làm sao có thể không có chút bảo đảm nào chứ? Ngươi xem, dựa theo quy củ của học viện, vì ngăn ngừa một số ít học sinh độc bá tài nguyên, hễ là người đã thượng bảng năm lần trong một tháng, thì sẽ không được thượng bảng nữa. Điều này ý nghĩa như thế nào? Ở bề ngoài, học chỉ thưởng cho năm người trong một cấp bậc, nhưng trên thực tế trong một tháng cũng là chí ít làó ba mươi người có thể đạt được phần thưởng, vì nghĩ tới một số học sinh cá biệt khá mạnh, thì đại bộ phận học sinh cũng không thể bảo đảm năm lần thượng bảng, số người này còn sẽ tăng lên! Cho nên trên thực tế, ngươi cần tranh giành không phải Top năm, mà là Top một trăm.
Tác giả :
Duyên Phận