Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 46-1: Quy tắc đệ tử (p1)
Trong đình bát giác giữa hồ Tiểu Minh, Đường Kiếp lau đi vết máu nơi khóe miệng: - Ta không sao, chỉ là vừa mới cảm thụ đại chiến thượng cổ, lại bị tấm bia kia đánh bật lại, bị thương nhẹ thôi. Thật không ngờ, tấm bia Thiên Đạo đã trải qua ngàn năm, tiên đạo không ngờ vẫn sắc bén và linh hoạt như cũ.
Vệ Thiên Xung có chút không tin tưởng, nhìn hắn: - Ngươi mới vừa nói cái gì mà Thiên Đạo pháp luân, đừng nói vừa bị đánh một cái liền ngộ ra chứ?
Đường Kiếp cười ha ha: - Ngộ đạo, ngộ đạo, thì phải ngộ ra chút gì mới được coi là ngộ đạo, thiếu gia ngài xem ta có giống bộ dáng ngộ ra cái gì không?
Vệ Thiên Xung gãi đầu nói: - Cũng đúng, ta thấy ngươi cũng chẳng có gì thay đổi cả. Lại nói lý luận trong giới tu tiên, pháp, thần thông, đạo, cuối cùng thì đạo là cảnh giới tối cao nhất, tự nhiên thì cứ từng bước từng bước đi lên, làm gì có kẻ chưa tu Tiên pháp, lại được nhập Đạo trước chứ.
Lời nói này của gã quả thật không sai, nói cho cùng không phải bảo ngộ là ngộ được, thực lực chưa đạt tới thực lực có thể ngộ đạo, thì sẽ giống như học sinh tiểu học xem thời sự quốc tế vậy, từng chữ đều hiểu, nhưng lại không hiểu hàm ý ở trong đó.
Nhưng gã lại không biết Đường Kiếp không phải ngộ đạo mà là quan đạo (xem đạo).
Thiên đạo vô thường, phàm nhân căn bản không thể nhìn rõ, chỉ có thể ngẫu nhiên mà nhìn được Thiên Đạo Pháp Luân chuyển động.
Nếu như nói ngộ đạo là đọc sách biết chữ, thì quan đạo chính là nhập môn, phải trải qua quan đạo thì mới có thể ngộ đạo, mà nhập môn thì căn bản không cần điều kiện gì cả.
Đường Kiếp trong lúc vô thức đã thấy được Thiên Đạo chuyển động, tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, sau một khắc đó hắn ít nhất cũng biết được Thiên Đạo là cái gì, đối với Thiên Đạo có một ấn tượng nhất định, mà ấn tượng này căn bản không phải một Thiên Đạo Pháo Luân có thể tưởng tượng và hình dung được. Đó là một loại cảm giác, ẩn sau trong tâm của mỗi người, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt thành lời, muốn nói cũng không biết phải nói như thế nào.
Có được cảm nhận này, ngày hắn đạt tới cảnh giới, lúc cơ duyên đến, chính là lúc mà hắn ngộ đạo.
Tuy rằng hiện tại chính bản thân hắn còn không rõ ràng, lần quan đạo này cuối cùng có ích lợi gì, nhưng trong lòng cũng biết đây là kỳ ngộ, là chạm được vào ranh giới với Tiên gia
Đáng tiếc hắn tiếp tục nhìn bia Thiên Đạo hồi lâu, nhưng cũng không có cảm giác kinh tâm động phách như vừa rồi, biết được cơ hội chỉ có một lần, qua rồi sẽ không có nữa, trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối.
- Nhưng mà cũng kỳ lạ, làm sao ngươi biết được những chuyện này? May thay đúng lúc đó, Vệ Thiên Xung chủ động nói sang chuyện khác.
Đường Kiếp đang đợi câu này của gã, nghe thấy Vệ Triển Xung hỏi liền cười nói: - Xem trong sách đều có, tự nhiên cũng hiểu ra.
Nói xong lắc lắc quyển sách trong tay.
Vệ Thiên Xung nhìn rõ ràng, trong ta Đường Kiếp cũng là một quyển "quy tắc đệ tử", không khỏi lắc đầu: - Thứ này thì có gì hay mà xem.
Đường Kiếp trả lời: - Thiếu gia hiểu nhầm rồi, trong tay ta cũng không phải bản "quy tắc đệ tử" bình thường, mà là quy tắc của học viện Tẩy Nguyệt dành cho đệ tử của họ, mặt trên viết đều là các loại quy củ phải tuân theo sau khi nhập học, thứ này chính là thứ mà vài ngày trước đó, ta cố ý nhờ thái thái nói với đại thiếu gia gửi đến.
- Nương của ta giúp ngươi mua sách? Vệ Thiên Xung cảm thấy tò mò: - Mấy thứ này không phải là đi học đều biết sao? Việc gì phải ngàn dặm xa xôi mua về? Lại còn là nhờ đại ca ta giúp ngươi mua về.
- Biết quy củ sẽ không phạm phải sai lầm, tiểu thiếu gia, ngài ngàn vạn lần không thể coi thường quy củ của học viện Tẩy Nguyệt, đây là việc rất quan trọng đấy. Quy củ tuy không nhiều lắm, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều cần thời gian để hiểu rõ, thoạt nhìn chỉ có hơn một ngàn chữ, nhưng lại cần phải cẩn thận đọc từng từ một, suy nghĩ kỹ lưỡng từng câu chữ trong này. Mấy ngày gần đây, mỗi một dòng quy tắc trong này ta đều đọc đi đọc lại hơn một ngàn lần, có thể nói là đọc thuộc làu làu. Nếu đợi lúc vào học biện mới đi tìm hiểu, sẽ không có thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng như vậy.
- Tại sao phải như vậy? Lúc này đây Thị Mộng cũng có chút không hiểu, chỉ là một ít quy củ của học viện thôi sao? Cần gì phải coi trọng như vậy?
Đường Kiếp cười cười, đi đến trường kỷ đặt ở một góc đình ngồi xuống, nhìn hồ Tiểu Minh: - Thiếu gia cũng biết, hằng năm học sinh mới sau khi vào học viện, đều nhận được một trăm điêm tích lũy, chính là xem biểu hiện của chúng ta ở học viện sinh hoạt như thế nào, nếu đi sai một bước, các Tiên sư ở học viện sẽ dựa vào mức độ để trừ điểm. Một khi một trăm điểm bị trừ hết, ngài sẽ lập tức bị đuổi khỏi học viện, dù cho là người cái thế kỳ tài, ngọc môn cửu chuyển, cũng không phải là ngoại lệ. Cho nên, không phải vào học viện xong là có thể vô tư được, nếu là làm không tốt sẽ bị đuổi học, như vậy sẽ lãng phí vô ích một suất học. Vậy thiếu gia nói xem, những quy tắc này có trọng yếu không?
Vệ Thiên Xung nghe xong sợ hết hồn: - Việc này đúng là không ai nói cho ta biết, ngươi làm sao mà biết được vậy?
- Ta cũng vậy thôi, đọc hết quy tắc đệ tử mới biết việc này.
- Vậy là ngươi sau đó mới biết, vậy vì sao lại muốn xem trước quy tắc đệ tử? Vệ Thiên Xung có chút khó hiểu, cái quan hệ nhân quả này có chút nghĩ không thông nha.
Đường Kiếp liền trả lời: - Bởi vì cho dù không có một trăm điểm theo quy định, ta cũng sẽ coi trọng quy củ của học viện Tẩy Nguyệt. Tới một nơi ở mới, không biết quy củ nơi đó không được. Giống như bọn hạ nhân chúng ta ở bên cạnh ngài, không phải hiểu quy củ, mới làm việc được tốt hay sao?
Nghe nói như vậy, Vệ Thiên Xung có hơi chút ngượng ngùng cười: - Ta cũng không phải là không hiểu điều này, bất quá ta nghe nói Tu tiên giới rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, ngươi tranh ta đoạt, nắm đấm của ai lớn thì người đó làm lão đại, cho nên những quy tắc gì cũng không quan trọng.
Đường Kiếp cười ha ha, nghĩ thầm rằng nơi đây tất nhiên là cá lớn nuốt cá bé, ngươi cho là ngươi trói lão tử lên cây rồi dùng roi quất không phải cá lớn nuốt cá bé? Cái chết của Thi Mặc cũng không phải cá lớn nuốt cá bé? Chả lẽ bắt buộc phải hô to gọi lớn, đánh nhau ngươi chết ta sống mới gọi là cá lớn nuốt cá bé?
Ngoài miệng lại chỉ có thể nói: - Tu tiên giới đích thực là nơi cạnh tranh tàn khốc, đấu nhau chết đi sống lại là chuyện thường xảy ra, nhưng cũng phải xem là vào thời gian nào, tình huống nào. Kỳ thật cạnh tranh tàn khốc cũng phân thành hai loại, một loại là đua tranh trong thời loạn lạc, lúc đó có thể nói tất cả mọi thứ đều màu đỏ, dựa vào nắm đấm để thành Vương, nhìn về quá khứ, đều là giết chóc, lúc đó mới thực sự là nắm đấm của ai mạnh người ấy làm Vương. Một loại khá là tranh chấp thống trị, tàn khốc là bản chất của nó, cũng không như biểu hiện ra ngoài, ở ngoài mặt loại đua tranh này thì tất cả mọi người đều khác khí với nhau.
Nói đến đây, Đường Kiếp cười cười: - Hiện giờ Tê Hà giới, lục đại môn phái làm chủ thiên hạ, chính là đại trị thế gian. Mà ở nơi này đại trị thế gian, mặc kệ bên trong ngươi có tàn khốc thế nào, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn phải ôn hòa. Cho dù là giết người, đều phải nói một câu "tiễn ngươi lên đường", như thế mới gọi là văn nhã. Cho nên nếu nói mấy thứ như cá lớn nuốt cá bé, nắm đấm ai mạnh chính là quy củ, dù cho có tồn tại, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lưu động trong bóng tối, đại khái cũng chỉ có những môn phái nhỏ mới tôn sùng làm chuẩn mực, còn ở Tẩy Nguyệt phái tuyệt đối là không cho phép.
- Vậy tại sao môn phái nhỏ lại tôn sùng nó thành chuẩn mực, còn Tẩy Nguyệt phái thì lại tuyệt đôi không cho phép như vậy?
- Bởi vì Tẩy Nguyệt phái là đảng cầm quyềnừm, ý nói đó chính là phái nắm quyền. Đối với quyền lực một phương mà nói, quy củ là thủ đoạn để bọn họ thống trị thiên hạ, nếu không có quy củ thì không có cách nào thống trị. Cũng chỉ có những kẻ nằm ngoài vòng thống trịnhững môn phái không quyền không thế, mới có thể cả ngày nghĩ tới việc lật đổ quy tắc. Bởi vì như vậy đối với bọn họ mà nói, chỉ có lật đổ mới có cơ hội. Cho nên nói đại môn phái bảo thủ, các tiểu môn phái tiến thủ, không phải là không có nguyên nhân. Tất nhiên, tiến thủ sẽ tiến thành cái dạng gì, lại là một chuyện khác, dù sao chỉ cần không giống với nguyên phái là được. Đại môn phái dùng quy tắc, thì tất nhiên tiểu môn phái sẽ dùng cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua. Còn nếu đại môn phái chú trọng việc cá lớn nuốt cá bé, như vậy các tiểu môn phái hơn phân nửa sẽ lấy con người ra làm gốc, kinh luân trị thế rồi. Nếu muốn lật đổ chính quyền, phải lật đổ được tư tưởng, chỉ khi nào tư tưởng thay đổi, phương hướng của nắm đấm mới thay đổi đượckhông quản là thời đại nào, điều này đều không thay đổi. Đường Kiếp thản nhiên nói.
- Về phần Tẩy Nguyệt phái, bọn họ quyền thế đứng đầu Văn Tâm quốc, tự định luật pháp, từ xa trị vì thiên hạ, nếu phạm vào quy củ của bọn họ, thì chính là chạm vào lợi ích của Tẩy Nguyệt phái, mạo phạm quyền uy của Tẩy Nguyệt giáo, khiêu chiến với địa vị của Tẩy Nguyệt phái, vì vậy Tẩy Nguyệt phái coi trọng nhân tài, nhưng lại càng coi trọng quy củ. Thiếu gia nếu nghĩ rằng chỉ cần tư chất hơn người, là có thể không cần coi trọng quy củ của học viện, thì chính là sai lầm lớn rồi. Bao nhiêu thiên tài cũng bởi vì tự cao tự đại, không thèm coi trọng quy củ nên bị học viện Tẩy Nguyệt trực tiếp đuổi ra ngoài đấy.
Vệ Thiên Xung có chút không tin tưởng, nhìn hắn: - Ngươi mới vừa nói cái gì mà Thiên Đạo pháp luân, đừng nói vừa bị đánh một cái liền ngộ ra chứ?
Đường Kiếp cười ha ha: - Ngộ đạo, ngộ đạo, thì phải ngộ ra chút gì mới được coi là ngộ đạo, thiếu gia ngài xem ta có giống bộ dáng ngộ ra cái gì không?
Vệ Thiên Xung gãi đầu nói: - Cũng đúng, ta thấy ngươi cũng chẳng có gì thay đổi cả. Lại nói lý luận trong giới tu tiên, pháp, thần thông, đạo, cuối cùng thì đạo là cảnh giới tối cao nhất, tự nhiên thì cứ từng bước từng bước đi lên, làm gì có kẻ chưa tu Tiên pháp, lại được nhập Đạo trước chứ.
Lời nói này của gã quả thật không sai, nói cho cùng không phải bảo ngộ là ngộ được, thực lực chưa đạt tới thực lực có thể ngộ đạo, thì sẽ giống như học sinh tiểu học xem thời sự quốc tế vậy, từng chữ đều hiểu, nhưng lại không hiểu hàm ý ở trong đó.
Nhưng gã lại không biết Đường Kiếp không phải ngộ đạo mà là quan đạo (xem đạo).
Thiên đạo vô thường, phàm nhân căn bản không thể nhìn rõ, chỉ có thể ngẫu nhiên mà nhìn được Thiên Đạo Pháp Luân chuyển động.
Nếu như nói ngộ đạo là đọc sách biết chữ, thì quan đạo chính là nhập môn, phải trải qua quan đạo thì mới có thể ngộ đạo, mà nhập môn thì căn bản không cần điều kiện gì cả.
Đường Kiếp trong lúc vô thức đã thấy được Thiên Đạo chuyển động, tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, sau một khắc đó hắn ít nhất cũng biết được Thiên Đạo là cái gì, đối với Thiên Đạo có một ấn tượng nhất định, mà ấn tượng này căn bản không phải một Thiên Đạo Pháo Luân có thể tưởng tượng và hình dung được. Đó là một loại cảm giác, ẩn sau trong tâm của mỗi người, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt thành lời, muốn nói cũng không biết phải nói như thế nào.
Có được cảm nhận này, ngày hắn đạt tới cảnh giới, lúc cơ duyên đến, chính là lúc mà hắn ngộ đạo.
Tuy rằng hiện tại chính bản thân hắn còn không rõ ràng, lần quan đạo này cuối cùng có ích lợi gì, nhưng trong lòng cũng biết đây là kỳ ngộ, là chạm được vào ranh giới với Tiên gia
Đáng tiếc hắn tiếp tục nhìn bia Thiên Đạo hồi lâu, nhưng cũng không có cảm giác kinh tâm động phách như vừa rồi, biết được cơ hội chỉ có một lần, qua rồi sẽ không có nữa, trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối.
- Nhưng mà cũng kỳ lạ, làm sao ngươi biết được những chuyện này? May thay đúng lúc đó, Vệ Thiên Xung chủ động nói sang chuyện khác.
Đường Kiếp đang đợi câu này của gã, nghe thấy Vệ Triển Xung hỏi liền cười nói: - Xem trong sách đều có, tự nhiên cũng hiểu ra.
Nói xong lắc lắc quyển sách trong tay.
Vệ Thiên Xung nhìn rõ ràng, trong ta Đường Kiếp cũng là một quyển "quy tắc đệ tử", không khỏi lắc đầu: - Thứ này thì có gì hay mà xem.
Đường Kiếp trả lời: - Thiếu gia hiểu nhầm rồi, trong tay ta cũng không phải bản "quy tắc đệ tử" bình thường, mà là quy tắc của học viện Tẩy Nguyệt dành cho đệ tử của họ, mặt trên viết đều là các loại quy củ phải tuân theo sau khi nhập học, thứ này chính là thứ mà vài ngày trước đó, ta cố ý nhờ thái thái nói với đại thiếu gia gửi đến.
- Nương của ta giúp ngươi mua sách? Vệ Thiên Xung cảm thấy tò mò: - Mấy thứ này không phải là đi học đều biết sao? Việc gì phải ngàn dặm xa xôi mua về? Lại còn là nhờ đại ca ta giúp ngươi mua về.
- Biết quy củ sẽ không phạm phải sai lầm, tiểu thiếu gia, ngài ngàn vạn lần không thể coi thường quy củ của học viện Tẩy Nguyệt, đây là việc rất quan trọng đấy. Quy củ tuy không nhiều lắm, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều cần thời gian để hiểu rõ, thoạt nhìn chỉ có hơn một ngàn chữ, nhưng lại cần phải cẩn thận đọc từng từ một, suy nghĩ kỹ lưỡng từng câu chữ trong này. Mấy ngày gần đây, mỗi một dòng quy tắc trong này ta đều đọc đi đọc lại hơn một ngàn lần, có thể nói là đọc thuộc làu làu. Nếu đợi lúc vào học biện mới đi tìm hiểu, sẽ không có thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng như vậy.
- Tại sao phải như vậy? Lúc này đây Thị Mộng cũng có chút không hiểu, chỉ là một ít quy củ của học viện thôi sao? Cần gì phải coi trọng như vậy?
Đường Kiếp cười cười, đi đến trường kỷ đặt ở một góc đình ngồi xuống, nhìn hồ Tiểu Minh: - Thiếu gia cũng biết, hằng năm học sinh mới sau khi vào học viện, đều nhận được một trăm điêm tích lũy, chính là xem biểu hiện của chúng ta ở học viện sinh hoạt như thế nào, nếu đi sai một bước, các Tiên sư ở học viện sẽ dựa vào mức độ để trừ điểm. Một khi một trăm điểm bị trừ hết, ngài sẽ lập tức bị đuổi khỏi học viện, dù cho là người cái thế kỳ tài, ngọc môn cửu chuyển, cũng không phải là ngoại lệ. Cho nên, không phải vào học viện xong là có thể vô tư được, nếu là làm không tốt sẽ bị đuổi học, như vậy sẽ lãng phí vô ích một suất học. Vậy thiếu gia nói xem, những quy tắc này có trọng yếu không?
Vệ Thiên Xung nghe xong sợ hết hồn: - Việc này đúng là không ai nói cho ta biết, ngươi làm sao mà biết được vậy?
- Ta cũng vậy thôi, đọc hết quy tắc đệ tử mới biết việc này.
- Vậy là ngươi sau đó mới biết, vậy vì sao lại muốn xem trước quy tắc đệ tử? Vệ Thiên Xung có chút khó hiểu, cái quan hệ nhân quả này có chút nghĩ không thông nha.
Đường Kiếp liền trả lời: - Bởi vì cho dù không có một trăm điểm theo quy định, ta cũng sẽ coi trọng quy củ của học viện Tẩy Nguyệt. Tới một nơi ở mới, không biết quy củ nơi đó không được. Giống như bọn hạ nhân chúng ta ở bên cạnh ngài, không phải hiểu quy củ, mới làm việc được tốt hay sao?
Nghe nói như vậy, Vệ Thiên Xung có hơi chút ngượng ngùng cười: - Ta cũng không phải là không hiểu điều này, bất quá ta nghe nói Tu tiên giới rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, ngươi tranh ta đoạt, nắm đấm của ai lớn thì người đó làm lão đại, cho nên những quy tắc gì cũng không quan trọng.
Đường Kiếp cười ha ha, nghĩ thầm rằng nơi đây tất nhiên là cá lớn nuốt cá bé, ngươi cho là ngươi trói lão tử lên cây rồi dùng roi quất không phải cá lớn nuốt cá bé? Cái chết của Thi Mặc cũng không phải cá lớn nuốt cá bé? Chả lẽ bắt buộc phải hô to gọi lớn, đánh nhau ngươi chết ta sống mới gọi là cá lớn nuốt cá bé?
Ngoài miệng lại chỉ có thể nói: - Tu tiên giới đích thực là nơi cạnh tranh tàn khốc, đấu nhau chết đi sống lại là chuyện thường xảy ra, nhưng cũng phải xem là vào thời gian nào, tình huống nào. Kỳ thật cạnh tranh tàn khốc cũng phân thành hai loại, một loại là đua tranh trong thời loạn lạc, lúc đó có thể nói tất cả mọi thứ đều màu đỏ, dựa vào nắm đấm để thành Vương, nhìn về quá khứ, đều là giết chóc, lúc đó mới thực sự là nắm đấm của ai mạnh người ấy làm Vương. Một loại khá là tranh chấp thống trị, tàn khốc là bản chất của nó, cũng không như biểu hiện ra ngoài, ở ngoài mặt loại đua tranh này thì tất cả mọi người đều khác khí với nhau.
Nói đến đây, Đường Kiếp cười cười: - Hiện giờ Tê Hà giới, lục đại môn phái làm chủ thiên hạ, chính là đại trị thế gian. Mà ở nơi này đại trị thế gian, mặc kệ bên trong ngươi có tàn khốc thế nào, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn phải ôn hòa. Cho dù là giết người, đều phải nói một câu "tiễn ngươi lên đường", như thế mới gọi là văn nhã. Cho nên nếu nói mấy thứ như cá lớn nuốt cá bé, nắm đấm ai mạnh chính là quy củ, dù cho có tồn tại, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lưu động trong bóng tối, đại khái cũng chỉ có những môn phái nhỏ mới tôn sùng làm chuẩn mực, còn ở Tẩy Nguyệt phái tuyệt đối là không cho phép.
- Vậy tại sao môn phái nhỏ lại tôn sùng nó thành chuẩn mực, còn Tẩy Nguyệt phái thì lại tuyệt đôi không cho phép như vậy?
- Bởi vì Tẩy Nguyệt phái là đảng cầm quyềnừm, ý nói đó chính là phái nắm quyền. Đối với quyền lực một phương mà nói, quy củ là thủ đoạn để bọn họ thống trị thiên hạ, nếu không có quy củ thì không có cách nào thống trị. Cũng chỉ có những kẻ nằm ngoài vòng thống trịnhững môn phái không quyền không thế, mới có thể cả ngày nghĩ tới việc lật đổ quy tắc. Bởi vì như vậy đối với bọn họ mà nói, chỉ có lật đổ mới có cơ hội. Cho nên nói đại môn phái bảo thủ, các tiểu môn phái tiến thủ, không phải là không có nguyên nhân. Tất nhiên, tiến thủ sẽ tiến thành cái dạng gì, lại là một chuyện khác, dù sao chỉ cần không giống với nguyên phái là được. Đại môn phái dùng quy tắc, thì tất nhiên tiểu môn phái sẽ dùng cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua. Còn nếu đại môn phái chú trọng việc cá lớn nuốt cá bé, như vậy các tiểu môn phái hơn phân nửa sẽ lấy con người ra làm gốc, kinh luân trị thế rồi. Nếu muốn lật đổ chính quyền, phải lật đổ được tư tưởng, chỉ khi nào tư tưởng thay đổi, phương hướng của nắm đấm mới thay đổi đượckhông quản là thời đại nào, điều này đều không thay đổi. Đường Kiếp thản nhiên nói.
- Về phần Tẩy Nguyệt phái, bọn họ quyền thế đứng đầu Văn Tâm quốc, tự định luật pháp, từ xa trị vì thiên hạ, nếu phạm vào quy củ của bọn họ, thì chính là chạm vào lợi ích của Tẩy Nguyệt phái, mạo phạm quyền uy của Tẩy Nguyệt giáo, khiêu chiến với địa vị của Tẩy Nguyệt phái, vì vậy Tẩy Nguyệt phái coi trọng nhân tài, nhưng lại càng coi trọng quy củ. Thiếu gia nếu nghĩ rằng chỉ cần tư chất hơn người, là có thể không cần coi trọng quy củ của học viện, thì chính là sai lầm lớn rồi. Bao nhiêu thiên tài cũng bởi vì tự cao tự đại, không thèm coi trọng quy củ nên bị học viện Tẩy Nguyệt trực tiếp đuổi ra ngoài đấy.
Tác giả :
Duyên Phận