Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 152: Thu đồ đệ
Đúng lúc này, một nam tử râu dài, mũi xám xịt giống như mỏ ưng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người. Sau khi ánh mắt quét ngang một lượt, liền phát ra tiếng nói trầm thấp, uy nghiêm:
- Ta là Nam Bách Thành, phụng mệnh sư tôn Trường Phong chân nhân đến đây thông báo về chuyện thu đồ đệ.
Nam Bách Thành chính là Đường chủ Phân đường tại An Dương Phủ năm đó.
Y vốn chỉ là một gã môn hạ đệ tử trên danh nghĩa của Yến Trường Phong, không được tính là chân truyền. Sau chuyện Thích Vô Niệm, y có công liều chết ngăn cản, đã được Tiêu Biệt Hàn tự mình khen ngợi và đề bạt với Yến Trường Phong thu nhận y thành đệ tử chân truyền, đồng thời xóa bỏ thân phận Đường chủ Phân đường của y ở An Dương phủ, cho y trở về núi tu luyện.
Đối với Nam Bách Thành mà nói, đây thật sự là ân huệ từ trên trời ban xuống.
Đối với người thường mà nói, vị trí Đường chủ Phân đường này là một chức quan béo bở. Nhưng đối với tiên môn đại phái thì lại không hề coi trọng, bởi vì mỗi ngày xử lý vài việc vặt phức tạp, không cách nào tu luyện được. Hơn nữa, cho dù thế gian có nhiều đồ tốt hơn nữa thì cũng không đổi được nhiều tài nguyên tiên gia, cho nên hầu hết là người không có hy vọng tu luyện mới làm.
Tại Tê Hà Giới, quyền lực quan trọng nhưng tu vi còn quan trọng hơn. Chỉ cần có được pháp lực thông thiên, cho dù là người không có chức tước gì, cũng không dám ai xem nhẹ, nhiều nhất cũng chỉ là không được vi phạm vào các quy tắc đã đề ra mà thôi. Nhưng địa vị siêu phàm như vậy vẫn là điều bao nhiêu người cầu không được đấy.
Đối với Nam Bách Thành, đó là một bước lên trời, trở thành đệ tử của Yến Trường Phong. Từ nay về sau, y đã không còn là môn hạ Trường Phong mà là đệ tử Trường Phong.
Nhưng bởi vì y nhập môn muộn cho nên thực lực hiện giờ vẫn dừng lại ở Thoát Phàm Cảnh, chỉ có thể coi là tiểu sư đệ trong môn hạ Yến Trường Phong. Lần này Yến Trường Phong muốn thu học sinh mới, tiểu sư đệ này liền tự mình đến đây lựa chọn lương tài vì ân sư.
Thời khắc này nghe Nam Bách Thành nói vậy, tất cả mọi người đều trở nên kích động, chỉ có điều cũng không ai dám lên tiếng nói chuyện mà là cùng nhìn lên trên võ đài.
Nam Bách Thành đã nói ra yêu cầu thu đồ đệ.
Trong lần thu nhận đồ đệ này, tiêu chuẩn Yến Trường Phong đưa ra là tất cả học sinh trong vòng sáu năm học của Tẩy Nguyệt học viện đều có thể tham dự.
Học sinh tham sự bắt buộc phải hoàn thành ba nhiệm vụ do Yến Trường Phong định ra.
Tại mỗi nhiệm vụ sẽ chỉ lấy một người.
Ba người cuối cùng là ba chân truyền dự bị. Yến Trường Phong sẽ tự mình lựa chọn học sinh vừa ý ở trong ba người này đưa vào môn tường.
Lần tuyển chọn này do Nam Bách Thành chủ trì phụ trách. Sau khi chọn được ra ba gã chân truyền dự bị thì Yến Trường Phong mới xuất hiện.
Sau khi nói qua các tiêu chuẩn, Nam Bách Thành nhìn xung quanh một lượt, thấy đám đệ tử im lặng nghiêm nghị, không dám phát ra tiếng động nào, y liền gật đầu hài lòng, nói:
- Trong việc tuyển chọn lần này, phàm là học sinh thỏa mãn được điều kiện đã nói lúc trước, đều được nhận nhiệm vụ đặc biệt. Sau khi hoàn thành không cống hiến khen thưởng mà chỉ dùng để tuyển chọn thân phận chân truyền mà thôi. Bây giờ ta sẽ đưa ra nhiệm vụ đầu tiên, sau khi hoàn thành xong mới đưa tiếp nhiệm vụ thứ hai.
Nói xong, y vung tay lên, một bảng nhiệm vụ đã hiện ra trên Huyền Bảng đài.
- Mục tiêu Lâm Lãng, mười tám tuổi, là con trai của Lâm Nguyên Minh, bộ Thượng Thư của Văn Tâm Quốc, là học sinh năm sáu tại thư viện Lưu Vân, cấp bậc Linh Hải.
- Lúc trước, Lâm Nguyên Minh, bộ Thượng thư Văn Tâm Quốc đã cấu kết với Thiên Thần cung, thông đồng với địch bán nước, cả nhà bị xử trảm. Nhưng duy chỉ có Lâm Lang lúc đó đang học trong thư viện, cho nên đã chạy trốn tới vùng Duyện Châu.
- Học sinh Tẩy Nguyệt đi truy nã, nếu mang được đầu trở về chính là lập được công lớn, có thể được tuyển chọn trở thành chân truyền!
Theo quy củ của Tẩy Nguyệt phái, trừ khi là xảy ra chuyện gì cực kỳ trọng đại, nếu không thì kẻ thù cấp bậc gì, sẽ phái người cùng cấp bậc ấy đi.
Nếu Lâm lãng là đệ tử năm sáu, vậy cũng chỉ phái học sinh năm sáu tham gia đuổi bắt mà thôi.
Phía dưới bảng danh sách kia còn có một bức chân dung Lâm Lãng. So với Đường Kiếp lúc trước, ít nhất là tướng mạo của Lâm Lãng này đã bị công khai.
Nhiệm vụ chân truyền của Yến Trường Phong không tuân theo phong cách của Tẩy Nguyệt phái, chỉ hỏi kết quả chứ không hỏi chuyện khác.
Chỉ cần giao ra đầu người là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nói cách khác, đám học sinh hoàn toàn có thể tranh đấu nhau ở bên ngoài học viện, học viện sẽ không can thiệp đấy.
Đương nhiên, giết người vẫn là chuyện không được phép.
Thời khắc này, vừa nhìn thấy nhiệm vụ, Thái Quân Dương lập tức buồn rầu đứng lên:
- Không ngờ là nhiệm vụ đuổi giết. Biển người mờ mịt, một tội phạm bỏ trốn khắp nơi, biết đuổi giết như thế nào đây?
Các học sinh khác cũng đều sôi nổi bàn tán, hiển nhiên là cảm thấy kỳ quái, không biết phải hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào.
Cũng có người nhắc tới chuyện năm đó Đường Kiệt tránh được sự truy nã, cho tới bây giờ cũng không ai có thể tìm tới hắn. Nếu như Lâm Lãng cũng có thực lực như vậy, e rằng không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi.
Khó khăn nhất vẫn là việc tìm kiếm, đánh chết Lâm Lãng lại không phải là vấn đề. Cho dù cấp bậc của y là Linh Hải thì đã sao? Học sinh của Tẩy Nguyệt học viện trời sinh đã tài trí hơn người, những người đủ niềm tin đuổi theo y đều giấu trong mình khá nhiều bí mật đấy.
Lúc này, Đường Kiếp đang mỉm cười.
Nhiệm vụ này thật là thú vị. Hắn đã từng là tội phạm bỏ trốn bị Tẩy Nguyệt phái săn đuổi, không ngờ hôm nay lại biến thành kẻ truy bắt.
Lúc này bỗng có người nói:
- Không phải ai cũng có thể trở thành Đường Kiệt. Các ngươi xem, không phải trong thông báo đã viết rằng tên Lâm Lãng này hiện đang ở vùng Duyện Châu hay sao?
Có người hừ nhẹ, nói:
- Duyện Châu có hai mươi sáu huyện, nhân khẩu tới mấy ngàn vạn, biết tin này thì có lợi ích gì.
- Ôi, xem ra nhiệm vụ này căn bản là muốn gây khó dễ cho người rồi.
Các học sinh nhao nhao bàn luận, không ít người lúc này muốn bỏ cuộc.
Ngay cả Thái Quân Dương cũng không nhịn được, liền lắc đầu thở dài.
Duy chỉ có ánh mắt của Đường Kiếp là hơi híp lại, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Thái Quân Dương nhận ra vẻ mặt khác thường của hắn, liền vội vàng hỏi:
- Này, có phải là ngươi đã nghĩ ra điều gì rồi không?
Đường Kiếp trả lời:
- Ta đang nghĩ, rốt cuộc Trường Phong chân nhân có thật sự là muốn thu nhận đồ đệ hay không.
- Hả? Ý của ngươi là gì?
Thái Quân Dương cảm thấy khó hiểu.
Đường Kiếp trả lời:
- Nếu quả thật là muốn nhận đồ đệ thì tại sao lại đưa ra một nhiệm vụ rất khó hoàn thành như vậy?
Thái Quân Dương ngạc nhiên:
- Ý ngươi là…
Đường Kiếp trả lời:
- Trừ khi chân nhân vốn không muốn thu đồ đệ, nếu không nhất định phải có cách giải quyết để có thể nhanh chóng tìm ra y. Lâm Lãng không phải là Đường Kiệt, y nhất định không thể chạy được.
- Cách gì?
Thái Quân Dương vội hỏi.
Đường Kiếp cười ha hả, nói:
- Ngươi có muốn trở thành đồ đệ của Trường Phong chân nhân không?
- Nói nhảm!
Thái Quân Dương lập tức trả lời:
- Có ai lại không muốn chứ?
Đường Kiếp nghiêm túc nói:
- Vậy từ giờ chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh rồi, huynh đệ à.
Thái Quân Dương yên lặng.
Đường Kiếp vỗ vỗ vào vai Thái Quân Dương, nói:
- Thật có lỗi, không thể cho ngươi biết rồi.
Dứt lời, Đường Kiếp đã nghênh ngang rời đi.
Thái Quân Dương bị hắn chọc tức, liền hét lớn:
- Tốt thôi, Đường Kiếp, đừng trách ta không chào hỏi. Huynh đệ là huynh đệ, chân truyền là chân truyền, ta sẽ tập trung vào ngươi. Cho dù ngươi có thể tìm giết được Lâm Lãng, ta cũng sẽ đoạt lấy đầu người từ trong tay ngươi.
- Cực kỳ hoan nghênh! Tiên lộ tranh phong, một mình một đường. Nếu phải tranh giành thì liền tranh giành, việc đáng làm thì phải làm. Nếu Thái huynh có thể cướp được đầu người từ trong tay ta thì dù sao vẫn còn tốt hơn là bị học sinh khác cướp mất. Đường Kiếp ta không một câu oán hận!
Đường Kiếp cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói.
- Tốt! Cứ quyết định như vậy đi. Nếu ta lấy được đầu người, ngươi cũng có thể tới đoạt lấy.
Thái Quân Dương cũng hô lên.
Lời đối thoại giữa hai người đã thu hút tất cả mọi người. Bọn họ đều nhìn về phía hai người này, lại càng nhiều ánh mắt tập trung ở sau lưng Đường Kiếp.
Có lẽ, tên dám lừa dối cả học viện này thật sự có cách tìm ra Lâm Lãng?
Trong lòng tất cả mọi người đều trở nên rung động.
Sau khi rời Huyền Bảng đài, Đường Kiếp đi tới Mặc Hương Cư.
Mặc Hương Cư là nơi học sinh đọc sách. Từ sau kỳ thi, Đường Kiếp đã lâu không tới nơi này. Lúc này rời khỏi Huyền Bảng đài, không ngờ lại tới nơi này đầu tiên.
Có học sinh âm thầm theo dõi hắn, thấy hắn đến nơi khó hiểu này, lại nói rằng:
- Nhất định là tên tiểu tử này đang cố bày ra mê trận, chỉ cần theo dõi hắn, sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra manh mối.
Mọi người đều rối rít đồng ý.
Nhưng thật ra Đường Kiếp không cố bày mê trận.
Hắn vừa tiến vào Mặc Hương Cư đã lập tức đi vào phòng sách, nói với học sinh nơi đó cho mượn vài quyển sách.
Nơi này là phòng sách tàng thư, phần lớn là những cuốn tạp thư phổ thông, khá đa dạng, chỉ là không có chút liên hệ gì tới việc tu luyện mà thôi.
Đám học sinh tới nơi đây đọc sách phục vụ việc tu luyện, cũng không có quá nhiều người nhàn rỗi tới đây mượn tàng thư. Bởi vậy đám sách này đã bị bỏ bê quá lâu, trên giá sách kia phủ đầy tro bụi.
Đường Kiếp tùy ý tìm kiếm, lúc nhìn thấy một quyển viết về kỷ lục trong Tẩy Nguyệt phái, hắn liền rút ra, phủ hết bụi rồi đi đến một bên giở ra xem.
Thông qua việc lên lớp, hắn cũng đã hiểu một chút về Tẩy Nguyệt phái. Nhưng vì bận tu luyện cho nên rốt cuộc vẫn là hiểu biết không nhiều.
Thời khắc này giở cuốn minh văn ký sử Tẩy Nguyệt phái ra, hắn mới biết được một ít tình huống trong nội bộ Tẩy Nguyệt phái. Rốt cuộc cũng dần dần hiểu ra, một vài hình ảnh từ từ hiện lên trong đầu Đường Kiếp…
Trong khi hắn yên tĩnh đọc tại đây thì tình hình ở bên trong Tẩy Nguyệt học viện đang sôi sùng sục.
Theo tin tức truyền đi, tất cả mọi người đều đã biết chuyện Yến Trường Phong thu đồ đệ, đưa ra một bảng danh sách nhiệm vụ.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có rất nhiều học sinh nóng lòng muốn thử đi làm nhiệm vụ săn đuổi.
Chẳng qua nhiệm vụ đuổi bắt kia thật sự là hư vô mờ ảo khiến mọi người đau đầu, nhất thời không ai biết mình nên bắt đầu từ đâu.
Có người tính tình nóng nảy liền nhanh chóng xin được đi làm nhiệm vụ với học viện, sau khi được cho phép đã lập tức đi tới Duyện Châu, hy vọng có được vận khí tốt.
Có người tâm tư bí hiểm thì tạm thời không vội vàng manh động, mà là tập trung vài người bạn tạo thành một nhóm, tính toán cơ hội có thể cướp đoạt đầu người từ trong tay học sinh khác.
Có người đầu óc linh hoạt lại chạy tới Thiên Nhất Các mua những đồ vật có thể dùng cho việc truy lùng dấu vết.
Cũng có nhiều người giầu có thì trực tiếp đưa ra giá cả treo thưởng đầu của Lâm Lãng.
Trong lúc nhất thời, tại học viện gió nổi mây vần, các học sinh đều ồn ào hành động, thi triển các phương thức của riêng mình, chuẩn bị đuổi giết Lâm Lãng.
Chỉ có một mình Đường Kiếp là vẫn bình tĩnh ở Mặc Hương Cư, liên tục tìm đọc sách.
Sau khi đọc sách suốt một ngày, hắn mới rời khỏi Mặc Hương Cư.
Vừa trở lại Đào Nhiên Cư, hắn đã thấy đám người Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt, Thái Quân Dương đang chờ ở nơi đó.
Nhìn thấy Đường Kiếp trở về, Liễu Hồng Yên thở phì phì, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi còn biết trở về hả? Chúng ta đã chờ ngươi một ngày rồi. Tiểu bại hoại nhà ngươi cũng thật là, không ngờ nói nếu ngươi không về thì sẽ không mở cửa.
Thấy Đường Kiếp trở về, Y Y cũng lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người. Bởi vì tiểu tử kia ngây thơ, dễ thương, cho nên còn được mọi người đối xử tốt hơn Đường Kiếp. Y Y rất được hoan nghênh, cũng không ít học sinh muốn mua Y Y, nhưng đương nhiên tất cả đều bị từ chối rồi. Y Y lại thông minh lanh lợi, bất kể là người thật sự thích hay chỉ là muốn mượn cơ hội làm thuốc, sắc mặt của nó cũng đều trở nên khó coi.
Đường Kiếp cười nói:
- La ta bảo nàng làm vậy đấy. Các ngươi cũng biết Y Y là tinh vật, trong hoc viện có khá nhiều người muốn đoạt lấy. Cho nên ta không cho phép nàng tiếp xúc một mình với bất cứ kẻ nào.
Hắn nói vậy nhưng nguyên nhân thật sự chính là tuy Y Y được đưa ra công khai, nhưng tiểu hổ lại là chuyện bí mật đấy.
- Ta là Nam Bách Thành, phụng mệnh sư tôn Trường Phong chân nhân đến đây thông báo về chuyện thu đồ đệ.
Nam Bách Thành chính là Đường chủ Phân đường tại An Dương Phủ năm đó.
Y vốn chỉ là một gã môn hạ đệ tử trên danh nghĩa của Yến Trường Phong, không được tính là chân truyền. Sau chuyện Thích Vô Niệm, y có công liều chết ngăn cản, đã được Tiêu Biệt Hàn tự mình khen ngợi và đề bạt với Yến Trường Phong thu nhận y thành đệ tử chân truyền, đồng thời xóa bỏ thân phận Đường chủ Phân đường của y ở An Dương phủ, cho y trở về núi tu luyện.
Đối với Nam Bách Thành mà nói, đây thật sự là ân huệ từ trên trời ban xuống.
Đối với người thường mà nói, vị trí Đường chủ Phân đường này là một chức quan béo bở. Nhưng đối với tiên môn đại phái thì lại không hề coi trọng, bởi vì mỗi ngày xử lý vài việc vặt phức tạp, không cách nào tu luyện được. Hơn nữa, cho dù thế gian có nhiều đồ tốt hơn nữa thì cũng không đổi được nhiều tài nguyên tiên gia, cho nên hầu hết là người không có hy vọng tu luyện mới làm.
Tại Tê Hà Giới, quyền lực quan trọng nhưng tu vi còn quan trọng hơn. Chỉ cần có được pháp lực thông thiên, cho dù là người không có chức tước gì, cũng không dám ai xem nhẹ, nhiều nhất cũng chỉ là không được vi phạm vào các quy tắc đã đề ra mà thôi. Nhưng địa vị siêu phàm như vậy vẫn là điều bao nhiêu người cầu không được đấy.
Đối với Nam Bách Thành, đó là một bước lên trời, trở thành đệ tử của Yến Trường Phong. Từ nay về sau, y đã không còn là môn hạ Trường Phong mà là đệ tử Trường Phong.
Nhưng bởi vì y nhập môn muộn cho nên thực lực hiện giờ vẫn dừng lại ở Thoát Phàm Cảnh, chỉ có thể coi là tiểu sư đệ trong môn hạ Yến Trường Phong. Lần này Yến Trường Phong muốn thu học sinh mới, tiểu sư đệ này liền tự mình đến đây lựa chọn lương tài vì ân sư.
Thời khắc này nghe Nam Bách Thành nói vậy, tất cả mọi người đều trở nên kích động, chỉ có điều cũng không ai dám lên tiếng nói chuyện mà là cùng nhìn lên trên võ đài.
Nam Bách Thành đã nói ra yêu cầu thu đồ đệ.
Trong lần thu nhận đồ đệ này, tiêu chuẩn Yến Trường Phong đưa ra là tất cả học sinh trong vòng sáu năm học của Tẩy Nguyệt học viện đều có thể tham dự.
Học sinh tham sự bắt buộc phải hoàn thành ba nhiệm vụ do Yến Trường Phong định ra.
Tại mỗi nhiệm vụ sẽ chỉ lấy một người.
Ba người cuối cùng là ba chân truyền dự bị. Yến Trường Phong sẽ tự mình lựa chọn học sinh vừa ý ở trong ba người này đưa vào môn tường.
Lần tuyển chọn này do Nam Bách Thành chủ trì phụ trách. Sau khi chọn được ra ba gã chân truyền dự bị thì Yến Trường Phong mới xuất hiện.
Sau khi nói qua các tiêu chuẩn, Nam Bách Thành nhìn xung quanh một lượt, thấy đám đệ tử im lặng nghiêm nghị, không dám phát ra tiếng động nào, y liền gật đầu hài lòng, nói:
- Trong việc tuyển chọn lần này, phàm là học sinh thỏa mãn được điều kiện đã nói lúc trước, đều được nhận nhiệm vụ đặc biệt. Sau khi hoàn thành không cống hiến khen thưởng mà chỉ dùng để tuyển chọn thân phận chân truyền mà thôi. Bây giờ ta sẽ đưa ra nhiệm vụ đầu tiên, sau khi hoàn thành xong mới đưa tiếp nhiệm vụ thứ hai.
Nói xong, y vung tay lên, một bảng nhiệm vụ đã hiện ra trên Huyền Bảng đài.
- Mục tiêu Lâm Lãng, mười tám tuổi, là con trai của Lâm Nguyên Minh, bộ Thượng Thư của Văn Tâm Quốc, là học sinh năm sáu tại thư viện Lưu Vân, cấp bậc Linh Hải.
- Lúc trước, Lâm Nguyên Minh, bộ Thượng thư Văn Tâm Quốc đã cấu kết với Thiên Thần cung, thông đồng với địch bán nước, cả nhà bị xử trảm. Nhưng duy chỉ có Lâm Lang lúc đó đang học trong thư viện, cho nên đã chạy trốn tới vùng Duyện Châu.
- Học sinh Tẩy Nguyệt đi truy nã, nếu mang được đầu trở về chính là lập được công lớn, có thể được tuyển chọn trở thành chân truyền!
Theo quy củ của Tẩy Nguyệt phái, trừ khi là xảy ra chuyện gì cực kỳ trọng đại, nếu không thì kẻ thù cấp bậc gì, sẽ phái người cùng cấp bậc ấy đi.
Nếu Lâm lãng là đệ tử năm sáu, vậy cũng chỉ phái học sinh năm sáu tham gia đuổi bắt mà thôi.
Phía dưới bảng danh sách kia còn có một bức chân dung Lâm Lãng. So với Đường Kiếp lúc trước, ít nhất là tướng mạo của Lâm Lãng này đã bị công khai.
Nhiệm vụ chân truyền của Yến Trường Phong không tuân theo phong cách của Tẩy Nguyệt phái, chỉ hỏi kết quả chứ không hỏi chuyện khác.
Chỉ cần giao ra đầu người là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nói cách khác, đám học sinh hoàn toàn có thể tranh đấu nhau ở bên ngoài học viện, học viện sẽ không can thiệp đấy.
Đương nhiên, giết người vẫn là chuyện không được phép.
Thời khắc này, vừa nhìn thấy nhiệm vụ, Thái Quân Dương lập tức buồn rầu đứng lên:
- Không ngờ là nhiệm vụ đuổi giết. Biển người mờ mịt, một tội phạm bỏ trốn khắp nơi, biết đuổi giết như thế nào đây?
Các học sinh khác cũng đều sôi nổi bàn tán, hiển nhiên là cảm thấy kỳ quái, không biết phải hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào.
Cũng có người nhắc tới chuyện năm đó Đường Kiệt tránh được sự truy nã, cho tới bây giờ cũng không ai có thể tìm tới hắn. Nếu như Lâm Lãng cũng có thực lực như vậy, e rằng không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi.
Khó khăn nhất vẫn là việc tìm kiếm, đánh chết Lâm Lãng lại không phải là vấn đề. Cho dù cấp bậc của y là Linh Hải thì đã sao? Học sinh của Tẩy Nguyệt học viện trời sinh đã tài trí hơn người, những người đủ niềm tin đuổi theo y đều giấu trong mình khá nhiều bí mật đấy.
Lúc này, Đường Kiếp đang mỉm cười.
Nhiệm vụ này thật là thú vị. Hắn đã từng là tội phạm bỏ trốn bị Tẩy Nguyệt phái săn đuổi, không ngờ hôm nay lại biến thành kẻ truy bắt.
Lúc này bỗng có người nói:
- Không phải ai cũng có thể trở thành Đường Kiệt. Các ngươi xem, không phải trong thông báo đã viết rằng tên Lâm Lãng này hiện đang ở vùng Duyện Châu hay sao?
Có người hừ nhẹ, nói:
- Duyện Châu có hai mươi sáu huyện, nhân khẩu tới mấy ngàn vạn, biết tin này thì có lợi ích gì.
- Ôi, xem ra nhiệm vụ này căn bản là muốn gây khó dễ cho người rồi.
Các học sinh nhao nhao bàn luận, không ít người lúc này muốn bỏ cuộc.
Ngay cả Thái Quân Dương cũng không nhịn được, liền lắc đầu thở dài.
Duy chỉ có ánh mắt của Đường Kiếp là hơi híp lại, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Thái Quân Dương nhận ra vẻ mặt khác thường của hắn, liền vội vàng hỏi:
- Này, có phải là ngươi đã nghĩ ra điều gì rồi không?
Đường Kiếp trả lời:
- Ta đang nghĩ, rốt cuộc Trường Phong chân nhân có thật sự là muốn thu nhận đồ đệ hay không.
- Hả? Ý của ngươi là gì?
Thái Quân Dương cảm thấy khó hiểu.
Đường Kiếp trả lời:
- Nếu quả thật là muốn nhận đồ đệ thì tại sao lại đưa ra một nhiệm vụ rất khó hoàn thành như vậy?
Thái Quân Dương ngạc nhiên:
- Ý ngươi là…
Đường Kiếp trả lời:
- Trừ khi chân nhân vốn không muốn thu đồ đệ, nếu không nhất định phải có cách giải quyết để có thể nhanh chóng tìm ra y. Lâm Lãng không phải là Đường Kiệt, y nhất định không thể chạy được.
- Cách gì?
Thái Quân Dương vội hỏi.
Đường Kiếp cười ha hả, nói:
- Ngươi có muốn trở thành đồ đệ của Trường Phong chân nhân không?
- Nói nhảm!
Thái Quân Dương lập tức trả lời:
- Có ai lại không muốn chứ?
Đường Kiếp nghiêm túc nói:
- Vậy từ giờ chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh rồi, huynh đệ à.
Thái Quân Dương yên lặng.
Đường Kiếp vỗ vỗ vào vai Thái Quân Dương, nói:
- Thật có lỗi, không thể cho ngươi biết rồi.
Dứt lời, Đường Kiếp đã nghênh ngang rời đi.
Thái Quân Dương bị hắn chọc tức, liền hét lớn:
- Tốt thôi, Đường Kiếp, đừng trách ta không chào hỏi. Huynh đệ là huynh đệ, chân truyền là chân truyền, ta sẽ tập trung vào ngươi. Cho dù ngươi có thể tìm giết được Lâm Lãng, ta cũng sẽ đoạt lấy đầu người từ trong tay ngươi.
- Cực kỳ hoan nghênh! Tiên lộ tranh phong, một mình một đường. Nếu phải tranh giành thì liền tranh giành, việc đáng làm thì phải làm. Nếu Thái huynh có thể cướp được đầu người từ trong tay ta thì dù sao vẫn còn tốt hơn là bị học sinh khác cướp mất. Đường Kiếp ta không một câu oán hận!
Đường Kiếp cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói.
- Tốt! Cứ quyết định như vậy đi. Nếu ta lấy được đầu người, ngươi cũng có thể tới đoạt lấy.
Thái Quân Dương cũng hô lên.
Lời đối thoại giữa hai người đã thu hút tất cả mọi người. Bọn họ đều nhìn về phía hai người này, lại càng nhiều ánh mắt tập trung ở sau lưng Đường Kiếp.
Có lẽ, tên dám lừa dối cả học viện này thật sự có cách tìm ra Lâm Lãng?
Trong lòng tất cả mọi người đều trở nên rung động.
Sau khi rời Huyền Bảng đài, Đường Kiếp đi tới Mặc Hương Cư.
Mặc Hương Cư là nơi học sinh đọc sách. Từ sau kỳ thi, Đường Kiếp đã lâu không tới nơi này. Lúc này rời khỏi Huyền Bảng đài, không ngờ lại tới nơi này đầu tiên.
Có học sinh âm thầm theo dõi hắn, thấy hắn đến nơi khó hiểu này, lại nói rằng:
- Nhất định là tên tiểu tử này đang cố bày ra mê trận, chỉ cần theo dõi hắn, sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra manh mối.
Mọi người đều rối rít đồng ý.
Nhưng thật ra Đường Kiếp không cố bày mê trận.
Hắn vừa tiến vào Mặc Hương Cư đã lập tức đi vào phòng sách, nói với học sinh nơi đó cho mượn vài quyển sách.
Nơi này là phòng sách tàng thư, phần lớn là những cuốn tạp thư phổ thông, khá đa dạng, chỉ là không có chút liên hệ gì tới việc tu luyện mà thôi.
Đám học sinh tới nơi đây đọc sách phục vụ việc tu luyện, cũng không có quá nhiều người nhàn rỗi tới đây mượn tàng thư. Bởi vậy đám sách này đã bị bỏ bê quá lâu, trên giá sách kia phủ đầy tro bụi.
Đường Kiếp tùy ý tìm kiếm, lúc nhìn thấy một quyển viết về kỷ lục trong Tẩy Nguyệt phái, hắn liền rút ra, phủ hết bụi rồi đi đến một bên giở ra xem.
Thông qua việc lên lớp, hắn cũng đã hiểu một chút về Tẩy Nguyệt phái. Nhưng vì bận tu luyện cho nên rốt cuộc vẫn là hiểu biết không nhiều.
Thời khắc này giở cuốn minh văn ký sử Tẩy Nguyệt phái ra, hắn mới biết được một ít tình huống trong nội bộ Tẩy Nguyệt phái. Rốt cuộc cũng dần dần hiểu ra, một vài hình ảnh từ từ hiện lên trong đầu Đường Kiếp…
Trong khi hắn yên tĩnh đọc tại đây thì tình hình ở bên trong Tẩy Nguyệt học viện đang sôi sùng sục.
Theo tin tức truyền đi, tất cả mọi người đều đã biết chuyện Yến Trường Phong thu đồ đệ, đưa ra một bảng danh sách nhiệm vụ.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có rất nhiều học sinh nóng lòng muốn thử đi làm nhiệm vụ săn đuổi.
Chẳng qua nhiệm vụ đuổi bắt kia thật sự là hư vô mờ ảo khiến mọi người đau đầu, nhất thời không ai biết mình nên bắt đầu từ đâu.
Có người tính tình nóng nảy liền nhanh chóng xin được đi làm nhiệm vụ với học viện, sau khi được cho phép đã lập tức đi tới Duyện Châu, hy vọng có được vận khí tốt.
Có người tâm tư bí hiểm thì tạm thời không vội vàng manh động, mà là tập trung vài người bạn tạo thành một nhóm, tính toán cơ hội có thể cướp đoạt đầu người từ trong tay học sinh khác.
Có người đầu óc linh hoạt lại chạy tới Thiên Nhất Các mua những đồ vật có thể dùng cho việc truy lùng dấu vết.
Cũng có nhiều người giầu có thì trực tiếp đưa ra giá cả treo thưởng đầu của Lâm Lãng.
Trong lúc nhất thời, tại học viện gió nổi mây vần, các học sinh đều ồn ào hành động, thi triển các phương thức của riêng mình, chuẩn bị đuổi giết Lâm Lãng.
Chỉ có một mình Đường Kiếp là vẫn bình tĩnh ở Mặc Hương Cư, liên tục tìm đọc sách.
Sau khi đọc sách suốt một ngày, hắn mới rời khỏi Mặc Hương Cư.
Vừa trở lại Đào Nhiên Cư, hắn đã thấy đám người Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt, Thái Quân Dương đang chờ ở nơi đó.
Nhìn thấy Đường Kiếp trở về, Liễu Hồng Yên thở phì phì, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi còn biết trở về hả? Chúng ta đã chờ ngươi một ngày rồi. Tiểu bại hoại nhà ngươi cũng thật là, không ngờ nói nếu ngươi không về thì sẽ không mở cửa.
Thấy Đường Kiếp trở về, Y Y cũng lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người. Bởi vì tiểu tử kia ngây thơ, dễ thương, cho nên còn được mọi người đối xử tốt hơn Đường Kiếp. Y Y rất được hoan nghênh, cũng không ít học sinh muốn mua Y Y, nhưng đương nhiên tất cả đều bị từ chối rồi. Y Y lại thông minh lanh lợi, bất kể là người thật sự thích hay chỉ là muốn mượn cơ hội làm thuốc, sắc mặt của nó cũng đều trở nên khó coi.
Đường Kiếp cười nói:
- La ta bảo nàng làm vậy đấy. Các ngươi cũng biết Y Y là tinh vật, trong hoc viện có khá nhiều người muốn đoạt lấy. Cho nên ta không cho phép nàng tiếp xúc một mình với bất cứ kẻ nào.
Hắn nói vậy nhưng nguyên nhân thật sự chính là tuy Y Y được đưa ra công khai, nhưng tiểu hổ lại là chuyện bí mật đấy.
Tác giả :
Duyên Phận