Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 131: Vĩnh viễn không chia lìa
“Bịch”.
Đầu lâu rơi trên mặt đất, bụi văng lên, nẩy vài cái trên mặt đất, rồi lăn tới bên người Đường Kiếp.
Hai mắt vẫn mở trừng trừng, miệng mấp máy vài cái, như là muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, chỉ là trợn mắt lên nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp chậm rãi rút cánh tay đâm trước ngực mình ra:
- Binh Tự Quyết, bí pháp của Binh Chủ, có thể phá vỡ binh, có thể ngưng binh, tấn công có thể thiên biến vạn hóa, không có gì có thể phá vỡ được.
Nghe thấy vậy, cặp mắt của Cố Trường Thanh cuối cùng cũng nhắm lại.
Từ giờ sẽ không bao giờ mở ra nữa.
- Phù.
Đường Kiếp thở dài một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc, tuy thắng nhưng thật gian nguy, thật khó khăn.
Dưới đầu như cảm giác gối lên cái gì mềm mềm.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng Y Y tức giận hét lên:
- Huynh đè vào ta rồi. Đáng ghét, đáng ghét.
Hóa ra là Y Y.
Đường Kiếp cười cười, cố hết sức ngẩng đầu, Y Y từ dưới người hắn bò ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Trận này mặc dù nàng chưa ra tay, nhưng linh khí mà Đường Kiếp tiêu hao hầu như đều lấy từ nàng, tinh quái lấy linh khí làm gốc, huyết khí nuôi dưỡng. Trận chiến này Đường Kiếp hấp thu linh khí của nàng, khiến nguyên khí của nàng bị tổn thương nặng, lúc này nàng ta nằm úp sấp trên người Đường Kiếp, Y Y suy yếu nói:
- Ca ca, người xấu đã chết chưa?
- Ừ, chết rồi.
Đường Kiếp trả lời.
- Đều chết hết rồi?
- Đều chết hết rồi.
- Thật tốt quá.
Y Y thấp giọng nỉ non, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Đường Kiếp nhìn thấy nàng hình như nhỏ hẳn đi, biết rằng linh khí của nàng hao tổn quá mức nghiêm trọng, tổn thương căn nguyên, sau trận này gần như bị đánh về nguyên hình. Trong lòng vừa thương vừa đau, chỉ là bản thân hắn cũng bị thương rất nặng, cũng nằm như vậy mà ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy trên mặt có gì đó ấm áp.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy tiểu hổ đang nằm úp sấp, dùng lưỡi lếm vào mặt hắn.
Trải qua trân đánh ác liệt, chắc chỉ có tiểu tử này là chẳng bị ảnh hưởng gì sất, khỏe mạnh nhất.
Lúc này thấy Đường Kiếp tỉnh lại, đôi mắt tiểu hổ nhìn vào Đường Kiếp, phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ.
Đường Kiếp lập tức hiểu được ý của nó.
- Chắc là đói bụng rồi.
Tiểu tử này chắc đói bụng, chính mình cũng vậy, lúc này bụng sôi lên phát ra tiếng ục ục.
Đường Kiếp thấy thương thế của mình đã tốt lên nhiều, liền ngồi dậy, đặt Y Y đang ngủ say xuống, lấy quần áo đắp lên người nàng, sau đó tìm kiếm trong túi Giới Tử.
Túi Giới Tử của Thi Khoa và Khổng Ngữ Lang, hiện tại đều ở trong tay Đường Kiếp, cộng thêm với chiếc túi của Cố Trường Thanh, tổng cộng là có ba cái.
Đường Kiếp ở trong đó tìm được một chút đồ ăn, ném cho tiểu hổ một ít thịt, đáng tiếc đều là thịt chín, không biết tiểu hổ có ăn hay không.
Không ngờ tiểu tử kia nhìn thấy liền nhào lên điên cuồng ăn, thoạt nhìn có vẻ rất thích.
Đường Kiếp cười nói:
- Hoa ra ngươi cũng thích đồ ăn chín.
Một người một hổ ở đầm lầy Vân Vụ, bắt đầu ăn uống.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, Đường Kiếp thuận tiện lôi tất cả đồ trong ba chiếc túi Giới Tử ra, xem xem thu hoạch được những gì.
Túi Giới Tử đều là đồ của người tu luyện bậc Thoát Phàm Cảnh lưu lại cả đấy, đồ vật trong đó đều là thứ phi phàm. Đáng tiếc khi chiến đấu, vũ khí của Thi Khoa và Khổng Ngũ Lang đều bị lấy dùng, Đường Kiếp chưa kịp lấy đi, mà trong túi hai người này cũng không có bảo vât nào khác, chủ yếu là một chút đan dược và bùa phép, keo kiệt hết mức có thể, còn không đáng giá bằng túi Giới Tử của Trang Thân, nhưng giá cộng lại cũng phải được ba nghìn linh tiền.
Túi Giới Tử của Cố Trường Thanh thì có bốn thứ pháp bảo, trừ Nhiếp Hồn Trảo, giáp Thiên Thần, và cọc Trấn Hồn, thì còn có một thanh phi kiếm, một cây cung, ba mũi tên màu xanh lá và một miếng ngọc bội hộ thân.
Những thứ này đều cần phải tiêu hao linh khí dưới sự điều khiển của người tu luyện mới phát huy được hiệu quả, không thể đơn độc sử dụng, bởi vì vậy trận chiến lúc trước Cố Trường Thanh cũng không lấy ra dùng, nếu không chỉ cần một thứ trong này phát huy tác dụng, Đường Kiếp nghĩ cũng đừng nghĩ là sẽ thắng được.
Trừ những thứ đó ra còn có môt lượng lớn đan dược bùa phép, đại bộ phận trong đó đều là pháp thuật cấp Thoát Phàm Cảnh khác, uy lực phi phàm, nếu không phải thể chất Đường Kiếp đặc dị, không dễ dàng bị đánh chết, nếu không chỉ riêng mấy lá bùa này cũng có thể khiến hắn xong đời.
Cuối cùng là một khoản tiền lớn.
Điều khiến Đường Kiếp không ngờ tới là, trong túi Giới Tử của Cố Trường Thanh, không ngờ có tới ba mươi khối linh ngọc.
Tuy nhiên nghĩ một chút hắn liền hiểu được, Cố Trường Thanh thân là chủ Ưng đường, đồng thời cũng là người nắm giữ tài chính Ưng đường ở Văn Tâm quốc, trên người tất nhiễn sẽ có một khoản tiền lớn để sử dụng.
So sánh với đó, thì pháp bảo của gã chỉ là loại bình thường, cả đống pháp bảo này có khi còn không đáng giá bằng Thanh Quang Kiếm của Hư Mộ Dương.
Bởi vì pháp bảo thuộc lại vật phẩm riêng tư, nên chỉ có thể tự mình kiếm tiền tạo ra.
Gã tuy là chủ Ưng đường, nhưng chung quy cũng chỉ là chức phó. Hơn nữa thân phận này bởi vì để bắt giữ Đường Kiếp mà được lâm thời đề bạt, bản thân kỳ thực cũng chỉ là người trẻ tuổi chưa tu luyện được bao nhiêu năm, không thể so với Tạ Phong Đường tu luyện hàng mấy trăm năm, bậc Thiên Tâm Cảnh có thể tích cóp được số của cải khổng lồ.
Chính bởi vì thế, của cải riêng của gã cũng chỉ có hạn, chỉ có vài thứ pháp bảo này, còn hơn phân nửa phỏng chừng đều là của công. Ngược lại của công thì lại không ít, nhưng đều rơi vào tay Đường Kiếp cả rồi.
Lúc này tính toán một chút, tổng cộng cũng phải thu được khoảng một trăm ngàn linh tiền, Đường Kiếp vui vẻ cười ha ha.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, hắn nhất định phải ở đây quyết đấu với Cố Trường Thanh – không giết chết một kẻ mạnh, làm sao có thể đạt được số của cải này? Làm sao có thế trả được khoản nợ khổng lồ kia chứ?
- Đúng rồi, dường như còn có những chỗ tốt ngoài dự kiến.
Ánh mắt Đường Kiếp dừng trên đâu lâu của Cố Trường Thanh.
Nếu nhớ không lầm, Tẩy Nguyệt phái treo giải thưởng cho đầu của Cố Trường Thanh là một viên Ngũ Khí Triều Nguyên Đan và miễn số tiền cung phụng kếch xù trong một năm.
Miễn một năm chi phí cung phụng cũng tùy người mà thay đổi, tùy từng môn phái khác nhau, nên chi phí cũng khác nhau, tuy nhiên thứ thực sự đáng giá vẫn là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.
Ngũ Khí Triều Nguyên Đân là thượng phẩm linh đân, là thứ mà không thể dùng tiền để định giá được.
Nghe nói người tu luyện nếu muốn ngưng luyện Thiên Tâm, từ Thoát Phàm Cảnh tiến vào Thiên Tâm Cảnh, nhất định phải có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan trợ giúp, có thể nói đó là thứ mấu nhất để có thể tiến vào Thiên Tâm Cảnh.
Thật không ngờ, gia sản của ba người tu luyện, cũng không đáng giá bằng cái đầu của Cố Trường Thanh.
Dùng vải gói đầu của Cố Trường Thanh lại, cho vào trong túi, Đường Kiếp nhìn tiểu hổ đã ăn xong, nhưng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, đầu rúc vào trong đống đồ vật húc húc, như đang tìm kiếm thứ gì có thể ăn được.
Vừa không chú ý một chút, cả nửa người tiểu tử này đã chhui vào trong đống đồ, chỉ còn lộ ra hai chân phía sau đang cào loạn lên, Đường Kiếp nhìn thấy buồn cười, xách hai chân sau của nó lôi ra.
Tiểu tử kia ngồi trên đất, trên đầu còn dính một lá bùa, trong miệng đang cắn một hạt châu, định nuốt vào bụng.
- Ý? Đây là cái gì?
Đường Kiếp thấy hạt châu hơi cổ quái, lúc trước không phát hiện ra, vội vàng đoạt lại hạt châu trong miệng tiểu hổ.
Tiểu hổ thấy hạt châu bị cướp mất, giận dữ xông lên cắn vào tay Đường Kiếp, răng nanh nghiến trên cánh tay Đường Kiếp, nhưng thế nào cũng không thể cắn xuống được.
Đường Kiếp xoa xoa đầu tiểu tử rồi cười nói:
- Được rồi được rồi, cho ta xem xem thôi, ta biết nó là của ngươi, sẽ trả lại cho ngươi được chưa?
Nói xong liền nhấc hạt châu lên ngang mặt, nghiêng mắt cẩn thận nhìn ngắm.
Đây là một hạt châu nhỏ màu xanh da trời, trơn bóng trong suốt, được chế thành từ pha lê, bên trong hạt châu như ẩn hiện mây mù đang lay động, nhè nhè từng đợt, áng mây như hơi nước vậy.
Đường Kiếp vận một chút linh khí, rót vào trong hạt châu. Linh khí giống như đất sét hòa vào trong biển hoàn toàn biến mất, nhưng không hề thấy bất cứ phản ứng nào.
- Thật có chút cổ quái, chẳng lẽ giống như Không Sơn Tân Vũ Chú, là pháp bảo phong ấn linh khí?
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Hắn nhìn đống đồ vật, bởi vì lộn xộn lung tung, không còn phân biệt được là đồ vật của ai, hạt châu này không biết là của Cố Trường Thanh, hay là của hai kẻ đã chết xui xẻo kia.
Thấy tiểu hổ vẫn đang nghiến răng cắn Đường Kiếp, Đường Kiếp liền ném hạt châu cho tiểu hổ, mặc cho tiểu tử này chơi đùa.
Đúng lúc này, Y Y ưm lên một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Nhìn thấy Đường Kiếp, Y Y nhảy lên, nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm chặt cổ hắn không chịu buông ra.
- Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều qua rồi.
Đường Kiếp vỗ nhẹ lưng Y Y an ủi nàng.
Y Y khóc òa lên một tiếng:
- Đáng ghét, huynh thật đáng ghét, bỏ người ta lại lâu như vậy, có biết mấy ngày nay người ta sống thế nào không?
- Ta biết… Ta biết…
Đường Kiếp khẽn hôn lên má Y Y.
Không cần Y Y nói, hắn đều hiểu cả.
Một đứa bé, mang theo một con hổ con, từ thành Vạn Tuyền trèo đèo lội suối tới đầm lầy Vân Vụ này, còn gieo xuống vô số Lục Ngạc, dùng để giám sát mọi chuyện, chắc chắn rất gian khổ.
Nếu Y Y không phải là tinh vật, chỉ sợ nàng căn bản không thể làm nổi.
Có thể coi nàng là tinh, sinh là Thông Linh, đối với nàng mà nói đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Còn chưa kể dọc đường đi còn phải chiếu cố tiểu hổ kia.
Vì thế lúc này, Đường Kiếp ôm Y Y vào lòng, nghe nàng kể lể những vất vả dọc đường.
Nghe nàng nói nàng làm thể nào để một mình đi được tới thành Vạn Tuyền; nghe nàng nói suýt nữa bị người ta phát hiện bắt đi; nghe nàng nói vì chăm sóc tiểu hổ mà phải đi khắp nơi ăn trộm đồ ăn.
Chỉ có vỏn vẹn mười ngày, đối với Y Y mà nói, giống như đã trải qua mười năm.
Cũng không biết có bao nhiêu lần, nàng nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Nếu không phải vì Đường Kiếp, nếu không phải vì sợ nếu mình từ bỏ thì sẽ vĩnh viễn mất đi ca ca, chỉ sợ nàng không thể tiếp tục kiên trì.
Mặc dù tới đầm lầy Vân Vụ, nhưng với Y Y mà nói, mọi chuyện vẫn không phải thuận buồm xuôi gió.
Trong Đầm lầy Vân Vụ có đầy rắn độc mãnh thú, tất cả bọn chúng đều có hứng thú với các loại yêu tinh quỷ quái.
Y Y bắt buộc phải tránh né những yêu thú hùng mạnh, ở trong vùng an toàn nhất trồng xuống Lục Ngạc giám thị. Chính bởi vì vậy, trong đầm lầy Vân Vụ, có rất nhiều nơi Y Y không thể giám thị được.
Cũng may là Cố Trường Thanh không phải kẻ thích gây chuyện, cũng tránh không tới địa bàn của bọn yêu thú, nếu không Y Y chưa chắc đã có thể kịp thời tìm được hắn.
Khoảng thời gian này đã khiến cho Y Y cảm thấy thống khổ sâu sắc, đồng thời cũng làm cho nàng trưởng thành lên nhiều.
Có lẽ chính vì nguyên nhân như vậy, mà nàng mới có thể chống đỡ được công kích của con rối dù chết cũng không chịu buông tay kia.
Mười ngày.
Mười ngày thời gia, Đường Kiếp tất nhiên là chạy cả ngàn dặm, nguy hiểm trùng trùng, theo cách nói của Y Y thì, cũng là trải qua bao gian nan vất vả.
Thật khổ cho nàng, như vậy mà vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đường Kiếp nhìn Y Y có chút bất đồng.
- Cảm ơn muội, Y Y.
Hắn nói.
Lau đi nước mắt, Y Y chân thành nói:
- Hứa với ta, ca ca, sau này dù thế nào chúng ta cũng không rời xa nhau nhé, được không?
Nghe thấy vậy trong lòng Đường Kiếp nóng lên.
Hắn trả lời:
- Ca ca đồng ý với muội, sau này không cho phép muội rời khỏi ta.
- Vĩnh viễn cũng không.
Y Y gật đầu lớn tieensg nói.
- Vĩnh viễn cũng không.
Đường Kiếp vươn ngón tay út ra:
- Lại đây, nghéo tay hứa hẹn, trăm năm cũng không được phép thay đổi.
Y Y bắt lấy bàn tay Đường Kiếp lớn tiếng nói:
- Một trăm năm không đủ, phải… phải thật nhiều năm, thật nhiều nhiều năm.
Khái niệm của nàng về con số rất mơ hồ, không biết rằng bao nhiêu mới được coi là nhiều, nên liền nói thật nhiều nhiều nhiều.
- Được, nghéo tay hứa hẹn, nhiều nhiều năm đều không được phép thay đổi.
Hai người cùng nhau hô to, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Duy chỉ có tiểu hổ vẫn ngồi trên mặt đất, không ngừng cắn gặm hạt châu. Nghe thấy tiếng cười của bọn họ, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, không hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Đầu lâu rơi trên mặt đất, bụi văng lên, nẩy vài cái trên mặt đất, rồi lăn tới bên người Đường Kiếp.
Hai mắt vẫn mở trừng trừng, miệng mấp máy vài cái, như là muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, chỉ là trợn mắt lên nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp chậm rãi rút cánh tay đâm trước ngực mình ra:
- Binh Tự Quyết, bí pháp của Binh Chủ, có thể phá vỡ binh, có thể ngưng binh, tấn công có thể thiên biến vạn hóa, không có gì có thể phá vỡ được.
Nghe thấy vậy, cặp mắt của Cố Trường Thanh cuối cùng cũng nhắm lại.
Từ giờ sẽ không bao giờ mở ra nữa.
- Phù.
Đường Kiếp thở dài một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc, tuy thắng nhưng thật gian nguy, thật khó khăn.
Dưới đầu như cảm giác gối lên cái gì mềm mềm.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng Y Y tức giận hét lên:
- Huynh đè vào ta rồi. Đáng ghét, đáng ghét.
Hóa ra là Y Y.
Đường Kiếp cười cười, cố hết sức ngẩng đầu, Y Y từ dưới người hắn bò ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Trận này mặc dù nàng chưa ra tay, nhưng linh khí mà Đường Kiếp tiêu hao hầu như đều lấy từ nàng, tinh quái lấy linh khí làm gốc, huyết khí nuôi dưỡng. Trận chiến này Đường Kiếp hấp thu linh khí của nàng, khiến nguyên khí của nàng bị tổn thương nặng, lúc này nàng ta nằm úp sấp trên người Đường Kiếp, Y Y suy yếu nói:
- Ca ca, người xấu đã chết chưa?
- Ừ, chết rồi.
Đường Kiếp trả lời.
- Đều chết hết rồi?
- Đều chết hết rồi.
- Thật tốt quá.
Y Y thấp giọng nỉ non, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Đường Kiếp nhìn thấy nàng hình như nhỏ hẳn đi, biết rằng linh khí của nàng hao tổn quá mức nghiêm trọng, tổn thương căn nguyên, sau trận này gần như bị đánh về nguyên hình. Trong lòng vừa thương vừa đau, chỉ là bản thân hắn cũng bị thương rất nặng, cũng nằm như vậy mà ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy trên mặt có gì đó ấm áp.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy tiểu hổ đang nằm úp sấp, dùng lưỡi lếm vào mặt hắn.
Trải qua trân đánh ác liệt, chắc chỉ có tiểu tử này là chẳng bị ảnh hưởng gì sất, khỏe mạnh nhất.
Lúc này thấy Đường Kiếp tỉnh lại, đôi mắt tiểu hổ nhìn vào Đường Kiếp, phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ.
Đường Kiếp lập tức hiểu được ý của nó.
- Chắc là đói bụng rồi.
Tiểu tử này chắc đói bụng, chính mình cũng vậy, lúc này bụng sôi lên phát ra tiếng ục ục.
Đường Kiếp thấy thương thế của mình đã tốt lên nhiều, liền ngồi dậy, đặt Y Y đang ngủ say xuống, lấy quần áo đắp lên người nàng, sau đó tìm kiếm trong túi Giới Tử.
Túi Giới Tử của Thi Khoa và Khổng Ngữ Lang, hiện tại đều ở trong tay Đường Kiếp, cộng thêm với chiếc túi của Cố Trường Thanh, tổng cộng là có ba cái.
Đường Kiếp ở trong đó tìm được một chút đồ ăn, ném cho tiểu hổ một ít thịt, đáng tiếc đều là thịt chín, không biết tiểu hổ có ăn hay không.
Không ngờ tiểu tử kia nhìn thấy liền nhào lên điên cuồng ăn, thoạt nhìn có vẻ rất thích.
Đường Kiếp cười nói:
- Hoa ra ngươi cũng thích đồ ăn chín.
Một người một hổ ở đầm lầy Vân Vụ, bắt đầu ăn uống.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, Đường Kiếp thuận tiện lôi tất cả đồ trong ba chiếc túi Giới Tử ra, xem xem thu hoạch được những gì.
Túi Giới Tử đều là đồ của người tu luyện bậc Thoát Phàm Cảnh lưu lại cả đấy, đồ vật trong đó đều là thứ phi phàm. Đáng tiếc khi chiến đấu, vũ khí của Thi Khoa và Khổng Ngũ Lang đều bị lấy dùng, Đường Kiếp chưa kịp lấy đi, mà trong túi hai người này cũng không có bảo vât nào khác, chủ yếu là một chút đan dược và bùa phép, keo kiệt hết mức có thể, còn không đáng giá bằng túi Giới Tử của Trang Thân, nhưng giá cộng lại cũng phải được ba nghìn linh tiền.
Túi Giới Tử của Cố Trường Thanh thì có bốn thứ pháp bảo, trừ Nhiếp Hồn Trảo, giáp Thiên Thần, và cọc Trấn Hồn, thì còn có một thanh phi kiếm, một cây cung, ba mũi tên màu xanh lá và một miếng ngọc bội hộ thân.
Những thứ này đều cần phải tiêu hao linh khí dưới sự điều khiển của người tu luyện mới phát huy được hiệu quả, không thể đơn độc sử dụng, bởi vì vậy trận chiến lúc trước Cố Trường Thanh cũng không lấy ra dùng, nếu không chỉ cần một thứ trong này phát huy tác dụng, Đường Kiếp nghĩ cũng đừng nghĩ là sẽ thắng được.
Trừ những thứ đó ra còn có môt lượng lớn đan dược bùa phép, đại bộ phận trong đó đều là pháp thuật cấp Thoát Phàm Cảnh khác, uy lực phi phàm, nếu không phải thể chất Đường Kiếp đặc dị, không dễ dàng bị đánh chết, nếu không chỉ riêng mấy lá bùa này cũng có thể khiến hắn xong đời.
Cuối cùng là một khoản tiền lớn.
Điều khiến Đường Kiếp không ngờ tới là, trong túi Giới Tử của Cố Trường Thanh, không ngờ có tới ba mươi khối linh ngọc.
Tuy nhiên nghĩ một chút hắn liền hiểu được, Cố Trường Thanh thân là chủ Ưng đường, đồng thời cũng là người nắm giữ tài chính Ưng đường ở Văn Tâm quốc, trên người tất nhiễn sẽ có một khoản tiền lớn để sử dụng.
So sánh với đó, thì pháp bảo của gã chỉ là loại bình thường, cả đống pháp bảo này có khi còn không đáng giá bằng Thanh Quang Kiếm của Hư Mộ Dương.
Bởi vì pháp bảo thuộc lại vật phẩm riêng tư, nên chỉ có thể tự mình kiếm tiền tạo ra.
Gã tuy là chủ Ưng đường, nhưng chung quy cũng chỉ là chức phó. Hơn nữa thân phận này bởi vì để bắt giữ Đường Kiếp mà được lâm thời đề bạt, bản thân kỳ thực cũng chỉ là người trẻ tuổi chưa tu luyện được bao nhiêu năm, không thể so với Tạ Phong Đường tu luyện hàng mấy trăm năm, bậc Thiên Tâm Cảnh có thể tích cóp được số của cải khổng lồ.
Chính bởi vì thế, của cải riêng của gã cũng chỉ có hạn, chỉ có vài thứ pháp bảo này, còn hơn phân nửa phỏng chừng đều là của công. Ngược lại của công thì lại không ít, nhưng đều rơi vào tay Đường Kiếp cả rồi.
Lúc này tính toán một chút, tổng cộng cũng phải thu được khoảng một trăm ngàn linh tiền, Đường Kiếp vui vẻ cười ha ha.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, hắn nhất định phải ở đây quyết đấu với Cố Trường Thanh – không giết chết một kẻ mạnh, làm sao có thể đạt được số của cải này? Làm sao có thế trả được khoản nợ khổng lồ kia chứ?
- Đúng rồi, dường như còn có những chỗ tốt ngoài dự kiến.
Ánh mắt Đường Kiếp dừng trên đâu lâu của Cố Trường Thanh.
Nếu nhớ không lầm, Tẩy Nguyệt phái treo giải thưởng cho đầu của Cố Trường Thanh là một viên Ngũ Khí Triều Nguyên Đan và miễn số tiền cung phụng kếch xù trong một năm.
Miễn một năm chi phí cung phụng cũng tùy người mà thay đổi, tùy từng môn phái khác nhau, nên chi phí cũng khác nhau, tuy nhiên thứ thực sự đáng giá vẫn là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.
Ngũ Khí Triều Nguyên Đân là thượng phẩm linh đân, là thứ mà không thể dùng tiền để định giá được.
Nghe nói người tu luyện nếu muốn ngưng luyện Thiên Tâm, từ Thoát Phàm Cảnh tiến vào Thiên Tâm Cảnh, nhất định phải có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan trợ giúp, có thể nói đó là thứ mấu nhất để có thể tiến vào Thiên Tâm Cảnh.
Thật không ngờ, gia sản của ba người tu luyện, cũng không đáng giá bằng cái đầu của Cố Trường Thanh.
Dùng vải gói đầu của Cố Trường Thanh lại, cho vào trong túi, Đường Kiếp nhìn tiểu hổ đã ăn xong, nhưng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, đầu rúc vào trong đống đồ vật húc húc, như đang tìm kiếm thứ gì có thể ăn được.
Vừa không chú ý một chút, cả nửa người tiểu tử này đã chhui vào trong đống đồ, chỉ còn lộ ra hai chân phía sau đang cào loạn lên, Đường Kiếp nhìn thấy buồn cười, xách hai chân sau của nó lôi ra.
Tiểu tử kia ngồi trên đất, trên đầu còn dính một lá bùa, trong miệng đang cắn một hạt châu, định nuốt vào bụng.
- Ý? Đây là cái gì?
Đường Kiếp thấy hạt châu hơi cổ quái, lúc trước không phát hiện ra, vội vàng đoạt lại hạt châu trong miệng tiểu hổ.
Tiểu hổ thấy hạt châu bị cướp mất, giận dữ xông lên cắn vào tay Đường Kiếp, răng nanh nghiến trên cánh tay Đường Kiếp, nhưng thế nào cũng không thể cắn xuống được.
Đường Kiếp xoa xoa đầu tiểu tử rồi cười nói:
- Được rồi được rồi, cho ta xem xem thôi, ta biết nó là của ngươi, sẽ trả lại cho ngươi được chưa?
Nói xong liền nhấc hạt châu lên ngang mặt, nghiêng mắt cẩn thận nhìn ngắm.
Đây là một hạt châu nhỏ màu xanh da trời, trơn bóng trong suốt, được chế thành từ pha lê, bên trong hạt châu như ẩn hiện mây mù đang lay động, nhè nhè từng đợt, áng mây như hơi nước vậy.
Đường Kiếp vận một chút linh khí, rót vào trong hạt châu. Linh khí giống như đất sét hòa vào trong biển hoàn toàn biến mất, nhưng không hề thấy bất cứ phản ứng nào.
- Thật có chút cổ quái, chẳng lẽ giống như Không Sơn Tân Vũ Chú, là pháp bảo phong ấn linh khí?
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Hắn nhìn đống đồ vật, bởi vì lộn xộn lung tung, không còn phân biệt được là đồ vật của ai, hạt châu này không biết là của Cố Trường Thanh, hay là của hai kẻ đã chết xui xẻo kia.
Thấy tiểu hổ vẫn đang nghiến răng cắn Đường Kiếp, Đường Kiếp liền ném hạt châu cho tiểu hổ, mặc cho tiểu tử này chơi đùa.
Đúng lúc này, Y Y ưm lên một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Nhìn thấy Đường Kiếp, Y Y nhảy lên, nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm chặt cổ hắn không chịu buông ra.
- Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều qua rồi.
Đường Kiếp vỗ nhẹ lưng Y Y an ủi nàng.
Y Y khóc òa lên một tiếng:
- Đáng ghét, huynh thật đáng ghét, bỏ người ta lại lâu như vậy, có biết mấy ngày nay người ta sống thế nào không?
- Ta biết… Ta biết…
Đường Kiếp khẽn hôn lên má Y Y.
Không cần Y Y nói, hắn đều hiểu cả.
Một đứa bé, mang theo một con hổ con, từ thành Vạn Tuyền trèo đèo lội suối tới đầm lầy Vân Vụ này, còn gieo xuống vô số Lục Ngạc, dùng để giám sát mọi chuyện, chắc chắn rất gian khổ.
Nếu Y Y không phải là tinh vật, chỉ sợ nàng căn bản không thể làm nổi.
Có thể coi nàng là tinh, sinh là Thông Linh, đối với nàng mà nói đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Còn chưa kể dọc đường đi còn phải chiếu cố tiểu hổ kia.
Vì thế lúc này, Đường Kiếp ôm Y Y vào lòng, nghe nàng kể lể những vất vả dọc đường.
Nghe nàng nói nàng làm thể nào để một mình đi được tới thành Vạn Tuyền; nghe nàng nói suýt nữa bị người ta phát hiện bắt đi; nghe nàng nói vì chăm sóc tiểu hổ mà phải đi khắp nơi ăn trộm đồ ăn.
Chỉ có vỏn vẹn mười ngày, đối với Y Y mà nói, giống như đã trải qua mười năm.
Cũng không biết có bao nhiêu lần, nàng nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Nếu không phải vì Đường Kiếp, nếu không phải vì sợ nếu mình từ bỏ thì sẽ vĩnh viễn mất đi ca ca, chỉ sợ nàng không thể tiếp tục kiên trì.
Mặc dù tới đầm lầy Vân Vụ, nhưng với Y Y mà nói, mọi chuyện vẫn không phải thuận buồm xuôi gió.
Trong Đầm lầy Vân Vụ có đầy rắn độc mãnh thú, tất cả bọn chúng đều có hứng thú với các loại yêu tinh quỷ quái.
Y Y bắt buộc phải tránh né những yêu thú hùng mạnh, ở trong vùng an toàn nhất trồng xuống Lục Ngạc giám thị. Chính bởi vì vậy, trong đầm lầy Vân Vụ, có rất nhiều nơi Y Y không thể giám thị được.
Cũng may là Cố Trường Thanh không phải kẻ thích gây chuyện, cũng tránh không tới địa bàn của bọn yêu thú, nếu không Y Y chưa chắc đã có thể kịp thời tìm được hắn.
Khoảng thời gian này đã khiến cho Y Y cảm thấy thống khổ sâu sắc, đồng thời cũng làm cho nàng trưởng thành lên nhiều.
Có lẽ chính vì nguyên nhân như vậy, mà nàng mới có thể chống đỡ được công kích của con rối dù chết cũng không chịu buông tay kia.
Mười ngày.
Mười ngày thời gia, Đường Kiếp tất nhiên là chạy cả ngàn dặm, nguy hiểm trùng trùng, theo cách nói của Y Y thì, cũng là trải qua bao gian nan vất vả.
Thật khổ cho nàng, như vậy mà vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đường Kiếp nhìn Y Y có chút bất đồng.
- Cảm ơn muội, Y Y.
Hắn nói.
Lau đi nước mắt, Y Y chân thành nói:
- Hứa với ta, ca ca, sau này dù thế nào chúng ta cũng không rời xa nhau nhé, được không?
Nghe thấy vậy trong lòng Đường Kiếp nóng lên.
Hắn trả lời:
- Ca ca đồng ý với muội, sau này không cho phép muội rời khỏi ta.
- Vĩnh viễn cũng không.
Y Y gật đầu lớn tieensg nói.
- Vĩnh viễn cũng không.
Đường Kiếp vươn ngón tay út ra:
- Lại đây, nghéo tay hứa hẹn, trăm năm cũng không được phép thay đổi.
Y Y bắt lấy bàn tay Đường Kiếp lớn tiếng nói:
- Một trăm năm không đủ, phải… phải thật nhiều năm, thật nhiều nhiều năm.
Khái niệm của nàng về con số rất mơ hồ, không biết rằng bao nhiêu mới được coi là nhiều, nên liền nói thật nhiều nhiều nhiều.
- Được, nghéo tay hứa hẹn, nhiều nhiều năm đều không được phép thay đổi.
Hai người cùng nhau hô to, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Duy chỉ có tiểu hổ vẫn ngồi trên mặt đất, không ngừng cắn gặm hạt châu. Nghe thấy tiếng cười của bọn họ, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, không hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Tác giả :
Duyên Phận